Tề Tiểu Tô liếc nhìn qua một cái, tờ đầu tiên anh ta lật xem là về canh, súp, cô không nhìn rõ nguyên liệu nấu ăn là gì, nhưng nhìn thấy giá của nó.
Một tô canh khoảng chừng sáu người ăn, giá niêm yết đã là 888 tệ rồi.
Lúc trước lương tháng của Tô Vận Đạt mới có hơn hai nghìn tệ, nên đương nhiên cái giá này đủ khiến anh ta suýt ngã khỏi ghế rồi.
Dù hiện giờ trong tay anh ta có chút tiền, nhưng một bát canh 888 tệ thực sự khiến anh ta cảm thấy thật đáng sợ. Giá cả các món ăn phía sau còn đáng sợ hơn. Dù Tô Vận Đạt cố gắng chọn một vài món có vẻ rẻ, năm người ăn bốn món mặn không cần canh, tất nhiên ăn chưa đủ no, cũng đã mất đến ba nghìn mấy trăm tệ rồi.
Hơn nữa, đừng nói là ăn không no, có khi ăn xong rồi bụng anh ta vẫn rỗng tuếch ấy chứ!
Nếu muốn ăn no thì ít nhất cũng phải lên đến sáu bảy nghìn mất, mà còn đều là chọn những món rẻ tiền nhất đấy nhé.
Còn nếu muốn đặt mấy món đặc biệt, mấy món đặc trưng của cửa hàng, hay mấy món có nguyên liệu quý, thì chớp mắt là vài vạn tệ như chơi.
Trong lòng anh ta thầm hô một câu, ôi trời đất ạ, người giàu ăn giỏi thật đấy!!!
Vừa rồi Tề Tiểu Tô tỏ ý để anh ta gọi món, nhưng anh ta nhìn thế này thì làm sao dám gọi nữa? Tô Vận Đạt lập tức đưa menu sang cho Tề Tiểu Tô, “Cháu mời thì cháu gọi đi.”
Nhân viên phục vụ nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, nhà này để cô bé nhỏ nhất nhà mời cơm sao? Nhìn dáng vẻ bọn họ cũng không giống gia đình giàu có gì cả.
Thật ra lúc Tề Tiểu Tô xem giá món ăn lại cảm thấy vẫn ổn, vì đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Cô nhìn một vòng xung quanh phát hiện ra các món ăn trên bàn đều rất tinh xảo, đẹp mắt, nếu mùi vị cũng ngon thì thực sự xứng đáng để ông bà ngoại đến đây thử một lần, tiêu vài vạn cũng không phải không được.
Thế nên cô không quan tâm đến giá cả nữa, chỉ chọn mấy món mà có thể người già sẽ thích, gọi tám món ăn với một bát canh.
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú suýt cắn lưỡi.
Đột nhiên Hà Mỹ Tú nhớ đến chuyện gì đó, vội lấy điện thoại ra, len lén chụp mấy tấm ảnh xung quanh, rồi lại chụp giá cả mấy món ăn trên thực đơn, định chờ lát nữa đồ ăn đưa ra sẽ chụp nguyên cả bàn ăn luôn.
“Tiểu Tô à, gọi nhiều thế có lãng phí quá không?” Ông ngoại vỗ nhẹ vào cánh tay Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Mợ út đang mang thai, nên ăn nhiều một chút, ông ngoại bà ngoại cũng thử mấy món đi, không nhiều đâu ạ. Mọi người cứ ngồi đây, đồ ăn ra thì cứ ăn trước đi, cháu đi gặp bạn đã.”
Nói rồi cô đứng dậy, hỏi nhân viên phục vụ phòng số chín ở đâu. Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy phòng số chín liền nhìn cô bằng con mắt khác.
Thì ra là quen với mấy người kia, chẳng trách lại hào phóng thế này. Cô ta vẫy tay gọi một cô gái mặc Hán phục khác đến, đưa Tề Tiểu Tô đi tới phòng số chín.
Đình viện lầu các như thời cổ thật. Đi một đoạn là đến hành lang sơn đỏ, bước xuống là bậc thềm đá, xa xa còn đắp núi giả, thậm chí còn có một lầu các nhỏ. Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa, bên ngoài cửa còn có rất nhiều loại hoa cỏ lạ.
Bước lên bậc thềm đá là đã không nghe thấy âm thanh ngoài đại sảnh nữa, cửa vừa đóng lại, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
“Tề Tiểu Tô, đang định ra đón em đây.” Cửa vừa mở, Dương Linh Linh chủ nhiệm lớp cũng đang định bước ra.
“Phiền cô Dương quá ạ.”
Dương Linh Linh nhường đường cho cô vào, nhìn thiếu nữ này, trong lòng cô ấy thực sự cảm thấy vô cùng phức tạp, Tiểu Tô vốn chỉ là một học sinh có thành tích luôn thụt lùi trong lớp mà cô làm chủ nhiệm thôi... Cô biết gia cảnh của con bé, cũng cảm thấy xót xa cho số phận không tốt của con bé, mới chừng ấy tuổi đã mất cả bố lẫn mẹ. Sau đó cô lại cảm thấy con bé thật to gan, dám yêu sớm.
Nhưng mấy ngày trước, sau khi đến phòng làm việc của anh trai cô, thấy thái độ khiến người ta nghi hoặc của Nghiêm Tắc Thâm với con bé, cô lại không biết phải đối xử với cô học trò này như thế nào nữa.
Mà hôm nay, cô ấy có thể được Nghiêm Tắc Thâm mời tới Minh Phủ này, cũng là vì cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của Tề Tiểu Tô.
Trong phòng có bàn trà gỗ chạm khắc nghệ thuật, có bàn đánh bài, bàn ăn là dạng bàn vuông mười hai người, hiện giờ đang có bảy tám người ngồi ở đó.
Tề Tiểu Tô chỉ biết Dương Linh Linh, hiệu trưởng Dương - anh của cô ấy, Nghiêm Tắc Thâm, còn một nữ ba nam khác thì Tề Tiểu Tô đều thấy lạ mặt.
Người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền màu Bordeaux, tóc chạm vai, mặt mày sáng sủa, móng tay sơn đỏ chót, cô ta mang vẻ đẹp hơi phô trương.
Có điều, Tề Tiểu Tô không thích ánh mắt của cô ta, ánh mắt đó như có vẻ công kích bất cứ lúc nào vậy, khiến cô bất giác nghĩ đến một người khác, ngài Ngải.
“Nghiêm tổng, đây chính là người anh chờ đấy à?” Người phụ nữ kia lên tiếng trước, cô ta ngồi ngay bên cạnh Nghiêm Tắc Thâm, bên kia của Nghiêm Tắc Thâm còn đang để trống, anh ta cũng đang gọi Tề Tiểu Tô ngồi vào đó.
“Đúng thế, đây chính là cô Tề.”
Nghiêm Tắc Thâm giới thiệu một chút, “Hiệu trưởng Dương và cô giáo Dương thì không cần tôi giới thiệu nữa rồi. Tề Tiểu Tô, vị này là cô Phó Minh Lệ, phó tổng giám đốc tập đoàn Minh Thải, còn đây là Dương Phẩm Đình, Dương tổng của tập đoàn Đa Nhạc, Hán tổng của tập đoàn Phẩm Hán, cuối cùng là Cục trưởng Thi của Cục Quy hoạch.”
Mấy tập đoàn này, Tề Tiểu Tô đều chưa từng nghe đến, nhưng Cục Quy hoạch thì đương nhiên cô có biết, lại nhìn hiệu trưởng Dương ngồi như muốn tiếp rượu vậy, cô cũng lờ mờ đoán được là chuyện gì, chắc hẳn có liên quan đến chuyện mảnh đất bên cạnh trường học.
Có điều, không biết gọi nhiều người thế này đến đây để bàn chuyện gì. Hơn nữa, tình huống như thế này, anh ta gọi cô đến để làm gì?
Tuy Nghiêm Tắc Thâm chỉ giới thiệu cô là cô Tề, nhưng rõ ràng những người khác cũng chẳng coi cô ra gì, thậm chí còn có chút bất mãn với việc Nghiêm Tắc Thâm cố tình chờ cô đến đây. Nhưng xem ra họ đều nể mặt Nghiêm Tắc Thâm, nên cũng không nói gì với Tề Tiểu Tô, chỉ khe khẽ gật đầu một cái rất lãnh đạm khi được giới thiệu đến mình, đó cũng coi như nể mặt Nghiêm Tắc Thâm rồi.
“Là thế này, cô Tề ạ, hiệu trưởng Dương định lấy mảnh đất bên cạnh Nhất Trung, nhưng hiện giờ có cả tập đoàn Đa Nhạc, tập đoàn Minh Thải và tập đoàn Phẩm Hán đều muốn có mảnh đất đó.” Nghiêm Tắc Thâm cũng không để ý đến thái độ của mấy người này lắm, lại nói tiếp: “Lập Hoa có ý muốn ủng hộ Nhất Trung, vừa khéo tôi lại đều có quan hệ tốt với mấy vị đây, nên bèn hẹn luôn mọi người ra để bàn chuyện này. Lúc trước đã nói qua một lần rồi, có thể giao mảnh đất bên cạnh Nhất Trung cho trường Nhất Trung, nhưng lại mở rộng thêm ra ngoài một chút, còn có một khu nhà cũ cũng nằm trong quy hoạch cải tạo. Cô Tề, theo tôi được biết, cô cũng có một căn hộ ở đó nhỉ.”
Tề Tiểu Tô chợt sững người, chuyện này anh ta cũng tra ra à?
Anh ta đang nói đến chung cư Trường Ninh đúng không?
Có điều, việc cô có nhà ở đó thì có liên quan gì đến việc gọi cô đến đây tham gia vào cuộc thương lượng bàn bạc của họ?
Lúc này, vị Cục trưởng Thi kia lại nhìn Tề Tiểu Tô một cái, nhíu mày nói: “Họ Tề à? Sau khi phương án quy hoạch được công khai, có một người họ Tề đến làm ầm ĩ hết cả lên, cứ suốt ngày hỏi họ có một căn hộ ở chung cư Trường Ninh thì có thể nhận được bao nhiêu tiền đền bù, lẽ nào là nhà cô?”
Phó Minh Lệ bật cười phì một tiếng.
“Nhà ở chung cư Trường Ninh à, chắc cũng đền bù được năm sáu mươi vạn đấy nhỉ.”
Tề Tiểu Tô chợt hiểu ra vì sao đột nhiên Tề Tông Bình và Trần Đông lại làm ầm lên rồi!
Hẳn là vì căn hộ kia nằm trong quy hoạch cải tạo, nên có thể nhận được tiền đền bù đây mà?!
Thì ra họ vốn tính toán nuốt trọn cả số tiền này phải không?
Một tô canh khoảng chừng sáu người ăn, giá niêm yết đã là 888 tệ rồi.
Lúc trước lương tháng của Tô Vận Đạt mới có hơn hai nghìn tệ, nên đương nhiên cái giá này đủ khiến anh ta suýt ngã khỏi ghế rồi.
Dù hiện giờ trong tay anh ta có chút tiền, nhưng một bát canh 888 tệ thực sự khiến anh ta cảm thấy thật đáng sợ. Giá cả các món ăn phía sau còn đáng sợ hơn. Dù Tô Vận Đạt cố gắng chọn một vài món có vẻ rẻ, năm người ăn bốn món mặn không cần canh, tất nhiên ăn chưa đủ no, cũng đã mất đến ba nghìn mấy trăm tệ rồi.
Hơn nữa, đừng nói là ăn không no, có khi ăn xong rồi bụng anh ta vẫn rỗng tuếch ấy chứ!
Nếu muốn ăn no thì ít nhất cũng phải lên đến sáu bảy nghìn mất, mà còn đều là chọn những món rẻ tiền nhất đấy nhé.
Còn nếu muốn đặt mấy món đặc biệt, mấy món đặc trưng của cửa hàng, hay mấy món có nguyên liệu quý, thì chớp mắt là vài vạn tệ như chơi.
Trong lòng anh ta thầm hô một câu, ôi trời đất ạ, người giàu ăn giỏi thật đấy!!!
Vừa rồi Tề Tiểu Tô tỏ ý để anh ta gọi món, nhưng anh ta nhìn thế này thì làm sao dám gọi nữa? Tô Vận Đạt lập tức đưa menu sang cho Tề Tiểu Tô, “Cháu mời thì cháu gọi đi.”
Nhân viên phục vụ nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, nhà này để cô bé nhỏ nhất nhà mời cơm sao? Nhìn dáng vẻ bọn họ cũng không giống gia đình giàu có gì cả.
Thật ra lúc Tề Tiểu Tô xem giá món ăn lại cảm thấy vẫn ổn, vì đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Cô nhìn một vòng xung quanh phát hiện ra các món ăn trên bàn đều rất tinh xảo, đẹp mắt, nếu mùi vị cũng ngon thì thực sự xứng đáng để ông bà ngoại đến đây thử một lần, tiêu vài vạn cũng không phải không được.
Thế nên cô không quan tâm đến giá cả nữa, chỉ chọn mấy món mà có thể người già sẽ thích, gọi tám món ăn với một bát canh.
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú suýt cắn lưỡi.
Đột nhiên Hà Mỹ Tú nhớ đến chuyện gì đó, vội lấy điện thoại ra, len lén chụp mấy tấm ảnh xung quanh, rồi lại chụp giá cả mấy món ăn trên thực đơn, định chờ lát nữa đồ ăn đưa ra sẽ chụp nguyên cả bàn ăn luôn.
“Tiểu Tô à, gọi nhiều thế có lãng phí quá không?” Ông ngoại vỗ nhẹ vào cánh tay Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Mợ út đang mang thai, nên ăn nhiều một chút, ông ngoại bà ngoại cũng thử mấy món đi, không nhiều đâu ạ. Mọi người cứ ngồi đây, đồ ăn ra thì cứ ăn trước đi, cháu đi gặp bạn đã.”
Nói rồi cô đứng dậy, hỏi nhân viên phục vụ phòng số chín ở đâu. Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy phòng số chín liền nhìn cô bằng con mắt khác.
Thì ra là quen với mấy người kia, chẳng trách lại hào phóng thế này. Cô ta vẫy tay gọi một cô gái mặc Hán phục khác đến, đưa Tề Tiểu Tô đi tới phòng số chín.
Đình viện lầu các như thời cổ thật. Đi một đoạn là đến hành lang sơn đỏ, bước xuống là bậc thềm đá, xa xa còn đắp núi giả, thậm chí còn có một lầu các nhỏ. Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa, bên ngoài cửa còn có rất nhiều loại hoa cỏ lạ.
Bước lên bậc thềm đá là đã không nghe thấy âm thanh ngoài đại sảnh nữa, cửa vừa đóng lại, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
“Tề Tiểu Tô, đang định ra đón em đây.” Cửa vừa mở, Dương Linh Linh chủ nhiệm lớp cũng đang định bước ra.
“Phiền cô Dương quá ạ.”
Dương Linh Linh nhường đường cho cô vào, nhìn thiếu nữ này, trong lòng cô ấy thực sự cảm thấy vô cùng phức tạp, Tiểu Tô vốn chỉ là một học sinh có thành tích luôn thụt lùi trong lớp mà cô làm chủ nhiệm thôi... Cô biết gia cảnh của con bé, cũng cảm thấy xót xa cho số phận không tốt của con bé, mới chừng ấy tuổi đã mất cả bố lẫn mẹ. Sau đó cô lại cảm thấy con bé thật to gan, dám yêu sớm.
Nhưng mấy ngày trước, sau khi đến phòng làm việc của anh trai cô, thấy thái độ khiến người ta nghi hoặc của Nghiêm Tắc Thâm với con bé, cô lại không biết phải đối xử với cô học trò này như thế nào nữa.
Mà hôm nay, cô ấy có thể được Nghiêm Tắc Thâm mời tới Minh Phủ này, cũng là vì cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của Tề Tiểu Tô.
Trong phòng có bàn trà gỗ chạm khắc nghệ thuật, có bàn đánh bài, bàn ăn là dạng bàn vuông mười hai người, hiện giờ đang có bảy tám người ngồi ở đó.
Tề Tiểu Tô chỉ biết Dương Linh Linh, hiệu trưởng Dương - anh của cô ấy, Nghiêm Tắc Thâm, còn một nữ ba nam khác thì Tề Tiểu Tô đều thấy lạ mặt.
Người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền màu Bordeaux, tóc chạm vai, mặt mày sáng sủa, móng tay sơn đỏ chót, cô ta mang vẻ đẹp hơi phô trương.
Có điều, Tề Tiểu Tô không thích ánh mắt của cô ta, ánh mắt đó như có vẻ công kích bất cứ lúc nào vậy, khiến cô bất giác nghĩ đến một người khác, ngài Ngải.
“Nghiêm tổng, đây chính là người anh chờ đấy à?” Người phụ nữ kia lên tiếng trước, cô ta ngồi ngay bên cạnh Nghiêm Tắc Thâm, bên kia của Nghiêm Tắc Thâm còn đang để trống, anh ta cũng đang gọi Tề Tiểu Tô ngồi vào đó.
“Đúng thế, đây chính là cô Tề.”
Nghiêm Tắc Thâm giới thiệu một chút, “Hiệu trưởng Dương và cô giáo Dương thì không cần tôi giới thiệu nữa rồi. Tề Tiểu Tô, vị này là cô Phó Minh Lệ, phó tổng giám đốc tập đoàn Minh Thải, còn đây là Dương Phẩm Đình, Dương tổng của tập đoàn Đa Nhạc, Hán tổng của tập đoàn Phẩm Hán, cuối cùng là Cục trưởng Thi của Cục Quy hoạch.”
Mấy tập đoàn này, Tề Tiểu Tô đều chưa từng nghe đến, nhưng Cục Quy hoạch thì đương nhiên cô có biết, lại nhìn hiệu trưởng Dương ngồi như muốn tiếp rượu vậy, cô cũng lờ mờ đoán được là chuyện gì, chắc hẳn có liên quan đến chuyện mảnh đất bên cạnh trường học.
Có điều, không biết gọi nhiều người thế này đến đây để bàn chuyện gì. Hơn nữa, tình huống như thế này, anh ta gọi cô đến để làm gì?
Tuy Nghiêm Tắc Thâm chỉ giới thiệu cô là cô Tề, nhưng rõ ràng những người khác cũng chẳng coi cô ra gì, thậm chí còn có chút bất mãn với việc Nghiêm Tắc Thâm cố tình chờ cô đến đây. Nhưng xem ra họ đều nể mặt Nghiêm Tắc Thâm, nên cũng không nói gì với Tề Tiểu Tô, chỉ khe khẽ gật đầu một cái rất lãnh đạm khi được giới thiệu đến mình, đó cũng coi như nể mặt Nghiêm Tắc Thâm rồi.
“Là thế này, cô Tề ạ, hiệu trưởng Dương định lấy mảnh đất bên cạnh Nhất Trung, nhưng hiện giờ có cả tập đoàn Đa Nhạc, tập đoàn Minh Thải và tập đoàn Phẩm Hán đều muốn có mảnh đất đó.” Nghiêm Tắc Thâm cũng không để ý đến thái độ của mấy người này lắm, lại nói tiếp: “Lập Hoa có ý muốn ủng hộ Nhất Trung, vừa khéo tôi lại đều có quan hệ tốt với mấy vị đây, nên bèn hẹn luôn mọi người ra để bàn chuyện này. Lúc trước đã nói qua một lần rồi, có thể giao mảnh đất bên cạnh Nhất Trung cho trường Nhất Trung, nhưng lại mở rộng thêm ra ngoài một chút, còn có một khu nhà cũ cũng nằm trong quy hoạch cải tạo. Cô Tề, theo tôi được biết, cô cũng có một căn hộ ở đó nhỉ.”
Tề Tiểu Tô chợt sững người, chuyện này anh ta cũng tra ra à?
Anh ta đang nói đến chung cư Trường Ninh đúng không?
Có điều, việc cô có nhà ở đó thì có liên quan gì đến việc gọi cô đến đây tham gia vào cuộc thương lượng bàn bạc của họ?
Lúc này, vị Cục trưởng Thi kia lại nhìn Tề Tiểu Tô một cái, nhíu mày nói: “Họ Tề à? Sau khi phương án quy hoạch được công khai, có một người họ Tề đến làm ầm ĩ hết cả lên, cứ suốt ngày hỏi họ có một căn hộ ở chung cư Trường Ninh thì có thể nhận được bao nhiêu tiền đền bù, lẽ nào là nhà cô?”
Phó Minh Lệ bật cười phì một tiếng.
“Nhà ở chung cư Trường Ninh à, chắc cũng đền bù được năm sáu mươi vạn đấy nhỉ.”
Tề Tiểu Tô chợt hiểu ra vì sao đột nhiên Tề Tông Bình và Trần Đông lại làm ầm lên rồi!
Hẳn là vì căn hộ kia nằm trong quy hoạch cải tạo, nên có thể nhận được tiền đền bù đây mà?!
Thì ra họ vốn tính toán nuốt trọn cả số tiền này phải không?
/1139
|