“Lẽ nào hôm nay con bé không đến trường?” Trần Quang nghi ngờ hỏi chị mình.
Trần Đông lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không thể nào, đến rồi! Chị hỏi Tiểu Dương rồi, Tiểu Dương vừa nói lúc ra chơi nó còn nhìn thấy con ranh kia mà, không phải em cũng nghe thấy rồi sao?”
“Vậy sao cô ta còn chưa ra?” Đột nhiên Trần Quang hơi tức giận, giơ nắm đấm lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, chị nghĩ liệu có phải con ranh Tiểu Tô chết tiệt kia bị thầy giáo giữ lại phòng làm việc làm chuyện gì có lỗi với em không? Tối hôm qua không phải Đan Thần có nói, trường bọn nó có thầy Bạch gì đó hình như thích con ranh đó sao? Còn nói đỡ lời cho nó nữa. Thầy Bạch đó em cũng gặp rồi, y như trai bao, con gái thích nhất loại đó! Chị! Chị đã hứa với em sẽ đưa Tiểu Tô cho em rồi, nếu nó mà cho thằng đàn ông khác trinh tiết của nó, thì chẳng phải em phải nhặt giày rách sao?”
Trần Đông nghe vậy, lập tức hận rèn sắt không thành thép, giơ ngón trỏ ra chọc vào đầu gã mắng: “Sao em thiển cận kém cỏi thế hả? Chị cứ tưởng em là nói chơi thôi, thấy con ranh kia xinh đẹp cho nên mới lời ngon tiếng ngọt, ai ngờ em lại muốn kết hôn với nó thật?”
“Kết hôn với nó thì sao? Chị, không giấu chị, em thích nó, lúc con oắt đó trừng em, trong lòng em như bị mèo cào ấy!” Trần Quang nói rồi, toét miệng cười nhe ra một cái răng vàng, cảm giác như nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.
Nói thật thì, nhìn bộ dạng thô bỉ của gã ta đến Trần Đông cũng thấy hơi kinh tởm, làm sao Tề Tiểu Tô có thể thích gã được?
Lại nói, bà ta đã nghe Lư Khải tổng giám đốc Lư nói, ông chủ lớn của bọn họ muốn bao nuôi Tề Tiểu Tô, bà ta nghĩ, đợi khi ông chủ lớn kia chơi chán Tề Tiểu Tô rồi, nó cũng không có giá trị gì nữa, đến lúc ấy mà em trai bà ta nói muốn kết hôn với nó, vậy không phải là ân tình lớn hay sao?
Thời điểm đó, thân thể và danh tiếng của nó đều lụi tàn hết, có người muốn đã tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh chắc?
Có điều, bà ta không dám nói với Trần Quang, sợ gã làm ầm lên, làm cho ông chủ lớn kia không vui thì cả Tề gia và Trần gia bọn họ sẽ chịu không nổi.
Chỉ có thể dỗ gã.
“Yên tâm, sớm muộn gì cũng là của em. Có điều, A Quang, em cũng không cần quá để ý đến chuyện trước khi cưới em nó có còn trinh hay không, nó á, được đàn ông dạy dỗ rồi, không phải sẽ càng biết hầu hạ người khác sao.” Bà ta phải làm công tác tư tưởng trước cho gã.
Tề Tiểu Tô không nghe được đoạn đối thoại này của hai chị em Trần gia, nếu nghe được, chắc chắn cô sẽ tức điên lên.
Có điều lúc này cô cũng đã đủ điên tiết với chị em Trần gia rồi.
Chị Uyển nhìn bốn phía, lập tức nhắm đúng vào Trần Quang.
Ừm, mặc dù nhìn chẳng ra sao cả nhưng trẻ tuổi hơn chị ta rất nhiều! Hơn nữa còn có thể lấy được tiền, lỡ thật sự có thể thành với gã, vậy coi như là chị ta có số đào hoa và vận may phát tài đi!
Nghĩ vậy, chị Uyển lập tức gọi một tiếng, sau đó nhào về phía Trần Quang.
“Ông xã!”
Trần Quang và Trần Đông bị một tiếng như gà gáy này doạ giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng, Trần Quang đã bị chị Uyển ôm chặt lấy.
Chị Uyển quá lâu không động vào đàn ông rồi, vừa ôm được gã liền ra sức cọ cọ, còn không ngừng sán lên sát miệng gã, không quên lời thoại Tề Tiểu Tô dạy chị ta, gân giọng gào lên.
“Ông xã, anh đừng bỏ rơi em mà, mặc dù trước kia em từng tỏ tình với chú gác cổng Nhất Trung, nhưng đó thật sự đã là chuyện quá khứ rồi, sao anh cứ đay nghiến mãi như thế chứ? Còn phải đến đây theo dõi xem em có vụng trộm với anh ta không? Chao ôi, em sẽ không thế đâu mà, ông xã, bây giờ người ta đã nhào vào người anh rồi đây này!”
Chị Uyển ôm chặt gã, vừa ra sức cọ lên người gã, vừa tiếp tục lớn tiếng nói: “Ông xã, sao anh không chịu tin người ta chứ? Còn dẫn chị chồng đến đây nữa! Ông xã, đừng như vậy mà, phải tin người ta chứ, em có một tin tốt muốn nói với anh,” Chị ta chớp mắt, rất hưng phấn kêu lên: “Em có thai rồi! Ông xã, anh sắp làm bố rồi, anh có vui không?!”
Lời như vậy, giọng điệu như vậy, nếu như là một cô gái nhỏ đáng yêu nói ra, có lẽ đàn ông phải hạnh phúc đến phát ngất, nhưng mà, lại là chị Uyển nói ra!
Trần Đông và Trần Quang bị chị ta làm cho ngẩn tò te, riêng Trần Quang bị mấy tiếng ông xã của chị ta làm cho nổi hết cả da gà.
Ban đầu gã không kịp phản ứng, đợi đến khi hồi thần lại, bên cạnh đã đầy giáo viên và học sinh, chú gác cổng kia nhìn một cái, phát hiện ra là chị Uyển, chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Con mụ điên này! Cô là ai! Tôi không quen cô!” Trần Quang đẩy mạnh chị ta ra, nhưng không làm sao đẩy được chị Uyển.
“Ông xã, sao anh vẫn giận chứ? Tha thứ cho em đi, mặc dù em biết, ban đầu là em theo đuổi anh trước, anh cũng uống say mới này nọ với người ta, nhưng bây giờ chúng ta có con rồi, anh còn muốn làm gì hả? Ông xã, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi nói chuyện, được không? Nhiều người đứng xem như vậy, em xấu hổ lắm.” Chị Uyển nói rồi, liều mạng dụi đầu vào ngực gã.
“Cút ra! Cô có nhầm không đó! Tôi không quen cô, ai có con với cô hả? Có phải đầu óc cô có vấn đề không! Còn không buông ra nữa, có tin ông đây đánh chết cô không hả!”
Trần Đông cũng vội kéo chị Uyển ra, “Cái cô này bị thần kinh à? Em tôi không quen cô, mau buông tay ra.”
“Chị cả! Em biết trong lòng chị nghĩ gì, không phải là anh chị của chồng chị đều chết cả rồi, để lại một cô gái đáng thương ở nhà các chị, chị muốn gán cô ấy cho em trai chị sao? Nhưng chị cũng không nghĩ xem, cô bé nhà người ta mới bao nhiêu tuổi! Cô ấy với Trần Quang căn bản là không thể! Nhưng em đây này, em thật tâm thích ông xã, em còn có con với anh ấy rồi, chị còn muốn hãm hại cô bé kia, lại chia rẽ em với ông xã sao?”
Chị Uyển nói rồi gào lên khóc.
Trần Đông cũng không phải kẻ ngu, nghe thấy đoạn này liền biết chắc chắn đây không phải là nhận nhầm người, là thật sự đến nhằm vào bọn họ.
Nhưng mà, là ai?
Trừ ông chủ của bất động sản Hải Chí ra, cũng không còn ai biết kế hoạch của bọn họ! Chẳng lẽ Tề Đan Dương không kín mồm kín miệng, làm lộ chuyện này cho Tề Tiểu Tô biết rồi?
Nghĩ tới đây, Trần Đông lập tức giận dữ, bà ta vốn nghĩ mặc dù còn chưa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, nhưng cũng nói lời trong kế hoạch ra, “Cô nói vớ nói vẩn gì thế, Tiểu Tô nó…”
Nhưng bà ta còn chưa nói hết lời, chị Uyển đã gào lên khóc: “Chị cả à, em không muốn nói chị đâu, nhưng chị làm thím của người ta, lại cứ muốn đến làm tổn hại danh tiếng của người ta, còn muốn cưỡng ép cháu chồng mình cho em trai, chuyện này thật sự thất đức lắm chị à, chị có nói bao nhiêu lần, cũng không có ai tin cả! Mọi người nói có đúng không?”
Lúc này đã có người nghe ra, bọn họ đang nói đến Tề Tiểu Tô.
Nhưng nhìn thấy trò hề của mấy người này, lại thêm lời đồn về Tề Tiểu Tô hai ngày nay đã lắng xuống rồi, bọn họ đều nghiêng về phía Tề Tiểu Tô.
Liền đáp lại: “Đúng thế, đúng thế.”
Nhìn Trần Quang này có ra cái thể thống gì đâu? Làm sao Tề Tiểu Tô có thể thích loại đàn ông đó? Ít ra người ta vẫn còn có hotboy Chu Thuần kia kìa!
Trần Đông lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không thể nào, đến rồi! Chị hỏi Tiểu Dương rồi, Tiểu Dương vừa nói lúc ra chơi nó còn nhìn thấy con ranh kia mà, không phải em cũng nghe thấy rồi sao?”
“Vậy sao cô ta còn chưa ra?” Đột nhiên Trần Quang hơi tức giận, giơ nắm đấm lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, chị nghĩ liệu có phải con ranh Tiểu Tô chết tiệt kia bị thầy giáo giữ lại phòng làm việc làm chuyện gì có lỗi với em không? Tối hôm qua không phải Đan Thần có nói, trường bọn nó có thầy Bạch gì đó hình như thích con ranh đó sao? Còn nói đỡ lời cho nó nữa. Thầy Bạch đó em cũng gặp rồi, y như trai bao, con gái thích nhất loại đó! Chị! Chị đã hứa với em sẽ đưa Tiểu Tô cho em rồi, nếu nó mà cho thằng đàn ông khác trinh tiết của nó, thì chẳng phải em phải nhặt giày rách sao?”
Trần Đông nghe vậy, lập tức hận rèn sắt không thành thép, giơ ngón trỏ ra chọc vào đầu gã mắng: “Sao em thiển cận kém cỏi thế hả? Chị cứ tưởng em là nói chơi thôi, thấy con ranh kia xinh đẹp cho nên mới lời ngon tiếng ngọt, ai ngờ em lại muốn kết hôn với nó thật?”
“Kết hôn với nó thì sao? Chị, không giấu chị, em thích nó, lúc con oắt đó trừng em, trong lòng em như bị mèo cào ấy!” Trần Quang nói rồi, toét miệng cười nhe ra một cái răng vàng, cảm giác như nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.
Nói thật thì, nhìn bộ dạng thô bỉ của gã ta đến Trần Đông cũng thấy hơi kinh tởm, làm sao Tề Tiểu Tô có thể thích gã được?
Lại nói, bà ta đã nghe Lư Khải tổng giám đốc Lư nói, ông chủ lớn của bọn họ muốn bao nuôi Tề Tiểu Tô, bà ta nghĩ, đợi khi ông chủ lớn kia chơi chán Tề Tiểu Tô rồi, nó cũng không có giá trị gì nữa, đến lúc ấy mà em trai bà ta nói muốn kết hôn với nó, vậy không phải là ân tình lớn hay sao?
Thời điểm đó, thân thể và danh tiếng của nó đều lụi tàn hết, có người muốn đã tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh chắc?
Có điều, bà ta không dám nói với Trần Quang, sợ gã làm ầm lên, làm cho ông chủ lớn kia không vui thì cả Tề gia và Trần gia bọn họ sẽ chịu không nổi.
Chỉ có thể dỗ gã.
“Yên tâm, sớm muộn gì cũng là của em. Có điều, A Quang, em cũng không cần quá để ý đến chuyện trước khi cưới em nó có còn trinh hay không, nó á, được đàn ông dạy dỗ rồi, không phải sẽ càng biết hầu hạ người khác sao.” Bà ta phải làm công tác tư tưởng trước cho gã.
Tề Tiểu Tô không nghe được đoạn đối thoại này của hai chị em Trần gia, nếu nghe được, chắc chắn cô sẽ tức điên lên.
Có điều lúc này cô cũng đã đủ điên tiết với chị em Trần gia rồi.
Chị Uyển nhìn bốn phía, lập tức nhắm đúng vào Trần Quang.
Ừm, mặc dù nhìn chẳng ra sao cả nhưng trẻ tuổi hơn chị ta rất nhiều! Hơn nữa còn có thể lấy được tiền, lỡ thật sự có thể thành với gã, vậy coi như là chị ta có số đào hoa và vận may phát tài đi!
Nghĩ vậy, chị Uyển lập tức gọi một tiếng, sau đó nhào về phía Trần Quang.
“Ông xã!”
Trần Quang và Trần Đông bị một tiếng như gà gáy này doạ giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng, Trần Quang đã bị chị Uyển ôm chặt lấy.
Chị Uyển quá lâu không động vào đàn ông rồi, vừa ôm được gã liền ra sức cọ cọ, còn không ngừng sán lên sát miệng gã, không quên lời thoại Tề Tiểu Tô dạy chị ta, gân giọng gào lên.
“Ông xã, anh đừng bỏ rơi em mà, mặc dù trước kia em từng tỏ tình với chú gác cổng Nhất Trung, nhưng đó thật sự đã là chuyện quá khứ rồi, sao anh cứ đay nghiến mãi như thế chứ? Còn phải đến đây theo dõi xem em có vụng trộm với anh ta không? Chao ôi, em sẽ không thế đâu mà, ông xã, bây giờ người ta đã nhào vào người anh rồi đây này!”
Chị Uyển ôm chặt gã, vừa ra sức cọ lên người gã, vừa tiếp tục lớn tiếng nói: “Ông xã, sao anh không chịu tin người ta chứ? Còn dẫn chị chồng đến đây nữa! Ông xã, đừng như vậy mà, phải tin người ta chứ, em có một tin tốt muốn nói với anh,” Chị ta chớp mắt, rất hưng phấn kêu lên: “Em có thai rồi! Ông xã, anh sắp làm bố rồi, anh có vui không?!”
Lời như vậy, giọng điệu như vậy, nếu như là một cô gái nhỏ đáng yêu nói ra, có lẽ đàn ông phải hạnh phúc đến phát ngất, nhưng mà, lại là chị Uyển nói ra!
Trần Đông và Trần Quang bị chị ta làm cho ngẩn tò te, riêng Trần Quang bị mấy tiếng ông xã của chị ta làm cho nổi hết cả da gà.
Ban đầu gã không kịp phản ứng, đợi đến khi hồi thần lại, bên cạnh đã đầy giáo viên và học sinh, chú gác cổng kia nhìn một cái, phát hiện ra là chị Uyển, chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Con mụ điên này! Cô là ai! Tôi không quen cô!” Trần Quang đẩy mạnh chị ta ra, nhưng không làm sao đẩy được chị Uyển.
“Ông xã, sao anh vẫn giận chứ? Tha thứ cho em đi, mặc dù em biết, ban đầu là em theo đuổi anh trước, anh cũng uống say mới này nọ với người ta, nhưng bây giờ chúng ta có con rồi, anh còn muốn làm gì hả? Ông xã, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi nói chuyện, được không? Nhiều người đứng xem như vậy, em xấu hổ lắm.” Chị Uyển nói rồi, liều mạng dụi đầu vào ngực gã.
“Cút ra! Cô có nhầm không đó! Tôi không quen cô, ai có con với cô hả? Có phải đầu óc cô có vấn đề không! Còn không buông ra nữa, có tin ông đây đánh chết cô không hả!”
Trần Đông cũng vội kéo chị Uyển ra, “Cái cô này bị thần kinh à? Em tôi không quen cô, mau buông tay ra.”
“Chị cả! Em biết trong lòng chị nghĩ gì, không phải là anh chị của chồng chị đều chết cả rồi, để lại một cô gái đáng thương ở nhà các chị, chị muốn gán cô ấy cho em trai chị sao? Nhưng chị cũng không nghĩ xem, cô bé nhà người ta mới bao nhiêu tuổi! Cô ấy với Trần Quang căn bản là không thể! Nhưng em đây này, em thật tâm thích ông xã, em còn có con với anh ấy rồi, chị còn muốn hãm hại cô bé kia, lại chia rẽ em với ông xã sao?”
Chị Uyển nói rồi gào lên khóc.
Trần Đông cũng không phải kẻ ngu, nghe thấy đoạn này liền biết chắc chắn đây không phải là nhận nhầm người, là thật sự đến nhằm vào bọn họ.
Nhưng mà, là ai?
Trừ ông chủ của bất động sản Hải Chí ra, cũng không còn ai biết kế hoạch của bọn họ! Chẳng lẽ Tề Đan Dương không kín mồm kín miệng, làm lộ chuyện này cho Tề Tiểu Tô biết rồi?
Nghĩ tới đây, Trần Đông lập tức giận dữ, bà ta vốn nghĩ mặc dù còn chưa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, nhưng cũng nói lời trong kế hoạch ra, “Cô nói vớ nói vẩn gì thế, Tiểu Tô nó…”
Nhưng bà ta còn chưa nói hết lời, chị Uyển đã gào lên khóc: “Chị cả à, em không muốn nói chị đâu, nhưng chị làm thím của người ta, lại cứ muốn đến làm tổn hại danh tiếng của người ta, còn muốn cưỡng ép cháu chồng mình cho em trai, chuyện này thật sự thất đức lắm chị à, chị có nói bao nhiêu lần, cũng không có ai tin cả! Mọi người nói có đúng không?”
Lúc này đã có người nghe ra, bọn họ đang nói đến Tề Tiểu Tô.
Nhưng nhìn thấy trò hề của mấy người này, lại thêm lời đồn về Tề Tiểu Tô hai ngày nay đã lắng xuống rồi, bọn họ đều nghiêng về phía Tề Tiểu Tô.
Liền đáp lại: “Đúng thế, đúng thế.”
Nhìn Trần Quang này có ra cái thể thống gì đâu? Làm sao Tề Tiểu Tô có thể thích loại đàn ông đó? Ít ra người ta vẫn còn có hotboy Chu Thuần kia kìa!
/1139
|