“Sao Nhị Điều lại chọn chỗ này?” Tề Tiểu Tô hơi khó hiểu.
Mảng tường thủy tinh lớn, cao ốc xung quanh đều khoảng mười một mười hai tầng, cao ốc Quang Môi cao nhất, nếu như muốn chạy sẽ không có bao nhiêu đường lui.
Chúc Tường Đông cười lạnh một tiếng nói: “Bởi vì gã ta đần, Nhị Điều luôn cảm thấy, mười sáu là con số may mắn của gã.”
Còn có thể vì nguyên nhân này?
Tề Tiểu Tô thầm toát mồ hôi.
“Báo, các cậu đi từ phía sau lên đi.” Chúc Tường Đông gọi điện thoại, Tề Tiểu Tô mới biết người của hắn đã đến rồi.
Không biết Nghiêm Uyển Nghi có đi cùng Báo không?
Tề Tiểu Tô hơi lo lắng, cũng không phát hiện Chúc Tường Đông đang giơ tay ra định nắm lấy cổ tay cô.
“Đi theo tôi.”
Vệ Thường Khuynh đột nhiên giơ tay đẩy Tề Tiểu Tô ra.
Tay Chúc Tường Đông rơi vào khoảng không.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, nhìn Vệ Thường Khuynh, “Vệ Thiếu soái, anh đẩy tôi làm gì?”
“Lúc này rồi mà em còn ngây ra thế à? Nhìn ngốc chết đi được.” Vệ Thường Khuynh thản nhiên nói một câu, đi về phía trước mấy bước.
Nhìn ngốc chết đi được á? Cô ngốc ở đâu hả?
“Làm sao còn ngẩn ra thế?” Chúc Tường Đông cũng nói một câu.
Tề Tiểu Tô suýt nữa trợn mắt lên.
“Bây giờ làm thế nào? Nếu người của các anh đã đến rồi, hẳn là tôi không cần lên nữa chứ? Chẳng lẽ giải cứu con tin còn cần tôi à?” Cô đi theo hai bước.
Tình huống như thế này, lỡ có chuyện gì thì không phải là đùa đâu, cô dẫn người đến nơi này đã quá nghĩa khí rồi còn gì?
Không ngờ Chúc Tường Đông còn chưa mở miệng, Vệ Thường Khuynh đã nói trước.
“Không, em lên cùng đi, bản Thiếu soái vừa quyết định, liệt chuyện này vào huấn luyện hôm nay rồi, nói cho em một tin tức rất xấu,” Anh quay đầu lại, môi mỏng cong lên thành một nụ cười rất nhạt, “Hệ thống thang máy của cao ốc này bị tên kia cắt đứt rồi.”
Đây là ý gì? Tề Tiểu Tô ngẩn ra một lát mới hiểu ra: “Anh định bắt tôi leo mười sáu tầng á?”
Muốn lấy mạng cô sao?!
Sáng nay cô đã chạy một tiếng, giờ ra chơi còn nhảy cóc mấy trăm cái, sau đó chạy đến thành phố K, buổi tối đi dạo chợ đêm, hơn nữa trước đó còn trải qua vụ đua xe đoạt mệnh kia, bây giờ toàn thân đều như nhũn ra rồi, còn muốn cô leo mười sáu tầng ư?
Đi lên rồi cô còn thở được không?
“Tôi từ chối…”
“Đây là quân lệnh.”
“Tôi có phải là lính của anh đâu.”
“Bản Thiếu soái nói phải thì là phải.”
“…”
Mẹ kiếp, độc đoán vừa thôi chứ?
“Đi.” Chúc Tường Đông không phát hiện ra sắc mặt Tề Tiểu Tô không đúng, hắn vẫy thủ hạ, dẫn đầu men theo cao ốc bên cạnh tiến lại gần cao ốc Quang Môi.
Vệ Thường Khuynh giơ tay qua, nắm lấy tay Tề Tiểu Tô, điều chỉnh một chút, mười ngón tay đan chặt, anh giơ tay hai người lên, nhưng trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.
“Đích thân bản Thiếu soái sẽ dẫn em lên.”
Chính vì kiểu nghiêm túc này của anh, còn có mười sáu tầng sắp phải leo kia, cho nên Tề Tiểu Tô căn bản không thể nào sinh ra chút cảm xúc gì với mười ngón tay đan chặt kia. Trái tim cô lúc này chỉ có một cảm giác:
Vệ Thiếu soái, anh là đồ ma quỷ!!
Tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, cũng rất gầy, cầm ở trong tay, Vệ Thường Khuynh cảm thấy như mình dùng chút sức cũng có thể bóp gãy ngón tay cô vậy.
Anh khẽ mỉm cười ở góc độ Tề Tiểu Tô không nhìn thấy.
Điện thoại của Chúc Tường Đông đã ngắt tiếng, hắn nhìn đồng hồ, thấp giọng nói với Tề Tiểu Tô: “Còn 10 phút.”
Còn 10 phút nữa Nhị Điều sẽ gọi điện thoại đến. Nếu như Tề Tiểu Tô lừa hắn, vậy thì hắn có muốn đi chuẩn bị một trăm vạn cũng đã không kịp nữa rồi, nếu như thật sự chọc giận Nhị Điều, Lâm Vũ Hi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chúc Tường Đông hiểu Nhị Điều, gã ta thật sự có thể giết Lâm Vũ Hi.
Cho nên, hiện giờ hắn đang đánh bạc.
Hắn bình tâm lại nhìn Tề Tiểu Tô: “Bạn cô sẽ không sai chứ?”
Tề Tiểu Tô liếc nhìn Vệ Thiếu soái đang kéo mình: “Không đâu, tuyệt đối sẽ không sai.” Cô vẫn rất tin tưởng vào bản lĩnh của Vệ Thiếu soái và Hệ thống Tiểu Nhất.
“Được.”
Chúc Tường Đông lau mặt, nói: “Lần này nếu cứu được Vũ Hi, Chúc Tường Đông tôi nợ cô một ân tình.”
Nói rồi, hắn rút bên hông ra một khẩu súng lục màu đen, nhún người nhảy một cái, lại túm một tay vào cạnh cửa sổ mở ra ngoài của cao ốc, tung người một cái, đã đến cửa sổ tầng hai rồi.
Thân thủ nhanh nhẹn thế này khiến Tề Tiểu Tô há hốc mồm kinh ngạc.
“Sau lần cường hóa thứ hai em cũng có thể làm được, lau sạch nước miếng của em đi, thiển cận.” Vệ Thường Khuynh không nhìn nổi dáng vẻ cô như vậy.
Không phải là chút bản lĩnh cỏn con thôi sao? Có cần phải nhìn đến mức hai mắt sáng lên, mặt đầy sùng bái thế không? Nhà quê, đần độn.
Tề Tiểu Tô thật sự cảm thấy hôm nay Vệ Thiếu soái cố tình gây sự với cô, nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt.
“Anh giỏi thì anh làm đi.” Cô không nhịn được hừ một tiếng.
“Nhìn đi.” Vệ Thường Khuynh buông lỏng tay cô ra, một tay chắp sau lưng, chạy lấy đà ba bước, một cước nhảy lên tường, ngay lúc Tề Tiểu Tô cho là anh sẽ bắt lấy cạnh cửa sổ bên trên, anh lại không dừng lại!
Cứ như vậy chạy cực nhanh lên trên mấy bước, giống như bay trên tường!
Chân anh rất dài, sau mấy bước, người đã lên đến bốn mét! Sau đó tay anh mới túm lấy cạnh cửa sổ, cổ tay dùng sức, cả người lắc nhẹ một chút, vậy mà lại chạy lên được một tầng!
Xuyên một mạch qua hẳn ba tầng!
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu, trợn tròn mắt, há hốc mồm, hồi lâu chưa phục hồi lại tinh thần.
Ôi trời đất ơi, thế này thật quá mạnh mẽ!
Chúc Tường Đông gõ cửa sổ tầng hai, nhảy vào, quay đầu nhìn xuống, thấy cô đang ngửa đầu nhìn lên trên, mặt đầy vẻ kinh ngạc sùng bái, không nhịn được khẽ mỉm cười: “Nhìn ngốc luôn rồi à? Nếu như chút bản lĩnh này tôi cũng không có, làm sao sống trong cái giới này được? Đợi đó, tôi đi mở cửa lối phòng cháy.”
Hắn hiểu nhầm rồi!
Nhưng Tề Tiểu Tô cũng không tiện giải thích.
Bộ dạng ngẩn ngơ vừa rồi của cô, không phải vì hắn!
Vệ Thường Khuynh hừ lạnh một tiếng, nhảy từ cửa sổ xuống.
Tề Tiểu Tô giật mình khẽ kêu thành tiếng: “A, anh không muốn sống nữa à!” Tầng bốn đấy, tầng bốn đấy, cứ nhảy xuống như vậy? Không sợ ngã chết à?
Đến khi Thiếu soái nào đó vững vàng rơi xuống đất, đứng ở trước mặt cô, một lần nữa cầm tay cô, cô vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
“Sau này em cũng có thể.”
Cô cũng có thể nhảy từ tầng bốn xuống ư? Tha cho cô đi.
Nhưng lúc này Tề Tiểu Tô không ngờ, sau này cô thật sự có thể. Đến lúc đó, cô đã bị Thiếu soái nào đó giày vò hành hạ rồi.
Chúc Tường Đông nhanh chóng mở cửa lối đi phòng cháy ra, Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô chạy vào.
“Thang máy không dùng được, chạy thang bộ, thời gian chỉ còn lại tám phút, tốt nhất là cô nên theo kịp.” Sau khi Chúc Tường Đông ném lại câu này liền đẩy cô lên thang bộ, mình cũng lao vút lên.
Trong tám phút phải chạy mười sáu tầng!!!
Tề Tiểu Tô khóc không ra nước mắt.
“Chạy! Bản Thiếu soái cho em bảy phút!” Vệ Thường Khuynh chợt kéo cô chạy lên.
Tề Tiểu Tô bi thương kêu một tiếng, chỗ này còn có một tên hung ác hơn!
Cô bỗng kêu lên: “Chúc Tường Đông! Nếu như tôi thật sự có thể chạy lên, chúng ta coi như có mối quan hệ sống chết rồi đấy!”
Tiếng Chúc Tường Đông từ phía trên truyền xuống.
“Được.”
Mảng tường thủy tinh lớn, cao ốc xung quanh đều khoảng mười một mười hai tầng, cao ốc Quang Môi cao nhất, nếu như muốn chạy sẽ không có bao nhiêu đường lui.
Chúc Tường Đông cười lạnh một tiếng nói: “Bởi vì gã ta đần, Nhị Điều luôn cảm thấy, mười sáu là con số may mắn của gã.”
Còn có thể vì nguyên nhân này?
Tề Tiểu Tô thầm toát mồ hôi.
“Báo, các cậu đi từ phía sau lên đi.” Chúc Tường Đông gọi điện thoại, Tề Tiểu Tô mới biết người của hắn đã đến rồi.
Không biết Nghiêm Uyển Nghi có đi cùng Báo không?
Tề Tiểu Tô hơi lo lắng, cũng không phát hiện Chúc Tường Đông đang giơ tay ra định nắm lấy cổ tay cô.
“Đi theo tôi.”
Vệ Thường Khuynh đột nhiên giơ tay đẩy Tề Tiểu Tô ra.
Tay Chúc Tường Đông rơi vào khoảng không.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, nhìn Vệ Thường Khuynh, “Vệ Thiếu soái, anh đẩy tôi làm gì?”
“Lúc này rồi mà em còn ngây ra thế à? Nhìn ngốc chết đi được.” Vệ Thường Khuynh thản nhiên nói một câu, đi về phía trước mấy bước.
Nhìn ngốc chết đi được á? Cô ngốc ở đâu hả?
“Làm sao còn ngẩn ra thế?” Chúc Tường Đông cũng nói một câu.
Tề Tiểu Tô suýt nữa trợn mắt lên.
“Bây giờ làm thế nào? Nếu người của các anh đã đến rồi, hẳn là tôi không cần lên nữa chứ? Chẳng lẽ giải cứu con tin còn cần tôi à?” Cô đi theo hai bước.
Tình huống như thế này, lỡ có chuyện gì thì không phải là đùa đâu, cô dẫn người đến nơi này đã quá nghĩa khí rồi còn gì?
Không ngờ Chúc Tường Đông còn chưa mở miệng, Vệ Thường Khuynh đã nói trước.
“Không, em lên cùng đi, bản Thiếu soái vừa quyết định, liệt chuyện này vào huấn luyện hôm nay rồi, nói cho em một tin tức rất xấu,” Anh quay đầu lại, môi mỏng cong lên thành một nụ cười rất nhạt, “Hệ thống thang máy của cao ốc này bị tên kia cắt đứt rồi.”
Đây là ý gì? Tề Tiểu Tô ngẩn ra một lát mới hiểu ra: “Anh định bắt tôi leo mười sáu tầng á?”
Muốn lấy mạng cô sao?!
Sáng nay cô đã chạy một tiếng, giờ ra chơi còn nhảy cóc mấy trăm cái, sau đó chạy đến thành phố K, buổi tối đi dạo chợ đêm, hơn nữa trước đó còn trải qua vụ đua xe đoạt mệnh kia, bây giờ toàn thân đều như nhũn ra rồi, còn muốn cô leo mười sáu tầng ư?
Đi lên rồi cô còn thở được không?
“Tôi từ chối…”
“Đây là quân lệnh.”
“Tôi có phải là lính của anh đâu.”
“Bản Thiếu soái nói phải thì là phải.”
“…”
Mẹ kiếp, độc đoán vừa thôi chứ?
“Đi.” Chúc Tường Đông không phát hiện ra sắc mặt Tề Tiểu Tô không đúng, hắn vẫy thủ hạ, dẫn đầu men theo cao ốc bên cạnh tiến lại gần cao ốc Quang Môi.
Vệ Thường Khuynh giơ tay qua, nắm lấy tay Tề Tiểu Tô, điều chỉnh một chút, mười ngón tay đan chặt, anh giơ tay hai người lên, nhưng trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.
“Đích thân bản Thiếu soái sẽ dẫn em lên.”
Chính vì kiểu nghiêm túc này của anh, còn có mười sáu tầng sắp phải leo kia, cho nên Tề Tiểu Tô căn bản không thể nào sinh ra chút cảm xúc gì với mười ngón tay đan chặt kia. Trái tim cô lúc này chỉ có một cảm giác:
Vệ Thiếu soái, anh là đồ ma quỷ!!
Tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, cũng rất gầy, cầm ở trong tay, Vệ Thường Khuynh cảm thấy như mình dùng chút sức cũng có thể bóp gãy ngón tay cô vậy.
Anh khẽ mỉm cười ở góc độ Tề Tiểu Tô không nhìn thấy.
Điện thoại của Chúc Tường Đông đã ngắt tiếng, hắn nhìn đồng hồ, thấp giọng nói với Tề Tiểu Tô: “Còn 10 phút.”
Còn 10 phút nữa Nhị Điều sẽ gọi điện thoại đến. Nếu như Tề Tiểu Tô lừa hắn, vậy thì hắn có muốn đi chuẩn bị một trăm vạn cũng đã không kịp nữa rồi, nếu như thật sự chọc giận Nhị Điều, Lâm Vũ Hi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chúc Tường Đông hiểu Nhị Điều, gã ta thật sự có thể giết Lâm Vũ Hi.
Cho nên, hiện giờ hắn đang đánh bạc.
Hắn bình tâm lại nhìn Tề Tiểu Tô: “Bạn cô sẽ không sai chứ?”
Tề Tiểu Tô liếc nhìn Vệ Thiếu soái đang kéo mình: “Không đâu, tuyệt đối sẽ không sai.” Cô vẫn rất tin tưởng vào bản lĩnh của Vệ Thiếu soái và Hệ thống Tiểu Nhất.
“Được.”
Chúc Tường Đông lau mặt, nói: “Lần này nếu cứu được Vũ Hi, Chúc Tường Đông tôi nợ cô một ân tình.”
Nói rồi, hắn rút bên hông ra một khẩu súng lục màu đen, nhún người nhảy một cái, lại túm một tay vào cạnh cửa sổ mở ra ngoài của cao ốc, tung người một cái, đã đến cửa sổ tầng hai rồi.
Thân thủ nhanh nhẹn thế này khiến Tề Tiểu Tô há hốc mồm kinh ngạc.
“Sau lần cường hóa thứ hai em cũng có thể làm được, lau sạch nước miếng của em đi, thiển cận.” Vệ Thường Khuynh không nhìn nổi dáng vẻ cô như vậy.
Không phải là chút bản lĩnh cỏn con thôi sao? Có cần phải nhìn đến mức hai mắt sáng lên, mặt đầy sùng bái thế không? Nhà quê, đần độn.
Tề Tiểu Tô thật sự cảm thấy hôm nay Vệ Thiếu soái cố tình gây sự với cô, nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt.
“Anh giỏi thì anh làm đi.” Cô không nhịn được hừ một tiếng.
“Nhìn đi.” Vệ Thường Khuynh buông lỏng tay cô ra, một tay chắp sau lưng, chạy lấy đà ba bước, một cước nhảy lên tường, ngay lúc Tề Tiểu Tô cho là anh sẽ bắt lấy cạnh cửa sổ bên trên, anh lại không dừng lại!
Cứ như vậy chạy cực nhanh lên trên mấy bước, giống như bay trên tường!
Chân anh rất dài, sau mấy bước, người đã lên đến bốn mét! Sau đó tay anh mới túm lấy cạnh cửa sổ, cổ tay dùng sức, cả người lắc nhẹ một chút, vậy mà lại chạy lên được một tầng!
Xuyên một mạch qua hẳn ba tầng!
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu, trợn tròn mắt, há hốc mồm, hồi lâu chưa phục hồi lại tinh thần.
Ôi trời đất ơi, thế này thật quá mạnh mẽ!
Chúc Tường Đông gõ cửa sổ tầng hai, nhảy vào, quay đầu nhìn xuống, thấy cô đang ngửa đầu nhìn lên trên, mặt đầy vẻ kinh ngạc sùng bái, không nhịn được khẽ mỉm cười: “Nhìn ngốc luôn rồi à? Nếu như chút bản lĩnh này tôi cũng không có, làm sao sống trong cái giới này được? Đợi đó, tôi đi mở cửa lối phòng cháy.”
Hắn hiểu nhầm rồi!
Nhưng Tề Tiểu Tô cũng không tiện giải thích.
Bộ dạng ngẩn ngơ vừa rồi của cô, không phải vì hắn!
Vệ Thường Khuynh hừ lạnh một tiếng, nhảy từ cửa sổ xuống.
Tề Tiểu Tô giật mình khẽ kêu thành tiếng: “A, anh không muốn sống nữa à!” Tầng bốn đấy, tầng bốn đấy, cứ nhảy xuống như vậy? Không sợ ngã chết à?
Đến khi Thiếu soái nào đó vững vàng rơi xuống đất, đứng ở trước mặt cô, một lần nữa cầm tay cô, cô vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
“Sau này em cũng có thể.”
Cô cũng có thể nhảy từ tầng bốn xuống ư? Tha cho cô đi.
Nhưng lúc này Tề Tiểu Tô không ngờ, sau này cô thật sự có thể. Đến lúc đó, cô đã bị Thiếu soái nào đó giày vò hành hạ rồi.
Chúc Tường Đông nhanh chóng mở cửa lối đi phòng cháy ra, Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô chạy vào.
“Thang máy không dùng được, chạy thang bộ, thời gian chỉ còn lại tám phút, tốt nhất là cô nên theo kịp.” Sau khi Chúc Tường Đông ném lại câu này liền đẩy cô lên thang bộ, mình cũng lao vút lên.
Trong tám phút phải chạy mười sáu tầng!!!
Tề Tiểu Tô khóc không ra nước mắt.
“Chạy! Bản Thiếu soái cho em bảy phút!” Vệ Thường Khuynh chợt kéo cô chạy lên.
Tề Tiểu Tô bi thương kêu một tiếng, chỗ này còn có một tên hung ác hơn!
Cô bỗng kêu lên: “Chúc Tường Đông! Nếu như tôi thật sự có thể chạy lên, chúng ta coi như có mối quan hệ sống chết rồi đấy!”
Tiếng Chúc Tường Đông từ phía trên truyền xuống.
“Được.”
/1139
|