Lúc trước đã tách mấy viên rồi nhưng mà chẳng ai thèm để mắt tới mấy viên ngọc tầm thường đó, vậy mà giờ cô lại không cho tách hết mà chỉ chọn ba viên, làm thế này khác nào làm giảm tỷ lệ thắng của bên mình xuống vài phần chứ.
Chúc Tường Đông nhìn Nghiêm lão, nhận ra dù ông ấy cũng đang rất lo lắng, hai tay bám chặt vào thành ghế, sống lưng thẳng tắp, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi nhưng lại không nói một câu nào, hoàn toàn để Tề Tiểu Tô tự quyết định.
Lòng tin đó phải gây dựng như thế nào vậy?
Không thể không nói, cô bé Tề Tiểu Tô này càng lúc càng làm hắn thêm tò mò.
Bắt đầu tách đá, mọi người đều nín thở chờ đợi. Tề Tiểu Tô tự mình tiến lên bắt đầu chỉ trỏ, nói cho bọn họ có thể bắt đầu tách từ chỗ nào.
Ba viên đá được tách cùng một lúc, viên nhỏ nhất lần đầu gọt luôn mất một phần tư.
Mọi người đang chứng kiến không khỏi ồ lên, cắt như thế thì còn gì ở trong chứ? Cho dù có thì lớn được bao nhiêu đâu?
Nhưng mà Nghiêm lão lại đột nhiên kích động bật dậy, xông lên trước: “Đây là ngọc gì thế?”
Ngoại trừ ông ra, có rất nhiều người vẫn đang dán chặt mắt vào ba tảng đá này, có mấy người cũng đã nhìn thấy màu sắc vừa rồi mới lóe lên.
Bởi vì lúc tách đá sẽ có phấn đá rơi ra nên màu sắc của ngọc cũng sẽ bị che giấu đi, đến khi dùng nước rửa sạch rồi mới có thể thấy rõ ràng được.
Thợ tách đá không khỏi run tay, tuy rằng hắn đã vào nghề được mấy năm rồi, cũng đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng hiện tại vẫn không tránh khỏi kích động.
“Bình tĩnh, cắt một đường từ chỗ này.” Tề Tiểu Tô bước tới sờ soạng phôi đá một chút rồi lại theo sự hướng dẫn của Hệ thống, chỉ đạo thợ tách đá cắt thêm một đường.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Một nhát cắt này làm cho một lớp đá mỏng bị tách xuống khiến ngọc ở trong lộ ra ngoài. Nước rửa trôi bụi đá rồi, màu xanh lục và màu tím đồng thời xuất hiện trong mắt mọi người y như cảnh tượng đẹp nhất sau khi xua tan mây mù vậy.
Màu xanh lục kia, xanh đến mức khiến người ta như cảm thấy mùa xuân đẹp nhất đang về, sắc xanh ngập tràn, ướt át, mềm mại như có thể nhỏ thành nước. Mà ở nơi màu xanh đậm nhất lại xuất hiện một màu tím trong trẻo. Màu tím đó cao quý như khí chất Đế Vương nhưng lại không giống với Lan Tử La. Màu tím này vừa đậm lại vừa trong trẻo, có khí phách duy ngã độc tôn không thua kém gì màu xanh mướt đang bao quanh nó.
Màu sắc thuần khiết, màu sắc nồng đậm, màu sắc ướt át.
Đó là sắc thái vừa thần bí mê người đã giữ chặt ánh mắt của mọi người, không nỡ dời đi cũng không thể lãng quên.
“... Đây là...” Một hồi lâu sau, Nghiêm lão mới lấy lại được tiếng nói của mình, giọng không khỏi run rẩy, “Đế Vương Lục thủy tinh à?”
“Nhưng còn có màu tím mà?”
Có người kêu lên.
Trong các loại phỉ thúy, Đế Vương Lục còn được gọi là Ngọc Lục Bảo, là một loại ngọc cực kỳ quý hiếm, màu sắc thuần khiết nhất, nồng đậm nhất, mà cũng rất ướt át. Dưới những ánh sáng khác nhau nó lại phát ra những màu sắc và sắc điệu khác nhau, giá cả thì cao khỏi phải bàn.
Nhưng mà Đế Vương Lục vốn chỉ có màu xanh, giờ viên ngọc này lại có một nửa là màu tím, còn là loại vân nước nữa, hoàn toàn không thua kém gì Lan Tử La cả.
Quả là hiếm thấy trên đời.
Không phải không có ngọc hai màu, cũng không phải không có ngọc hai màu cực phẩm, nhưng mà thường thì chỉ có một màu làm chủ, một màu khác chỉ là điểm xuyết vào thôi. Còn viên ngọc có hai màu lục và tím cân bằng, giống như hai vị Đế Vương đứng cạnh nhau thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ!
“Lục là Đế Vương Lục, mà tím thì Trung Hoa ta cũng đã từng coi màu tím là màu của sự cao quý, màu tím là Vương, cho nên cũng gọi là Đế Vương Tử. Đây chính là Đế Vương Song Sắc!” Nghiêm lão kích động tới đỏ cả mắt, “Là người yêu ngọc, lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy một viên ngọc cực phẩm quý hiếm như thế này thì đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi! Không uổng!”
“Đế Vương Song Sắc...”
Tất cả mọi người đều nhìn viên ngọc với ánh mắt mê đắm, có người lộ ra vẻ tham lam, có người kích động, có người say mê, có người ghen tị, có người phức tạp, nhưng hoàn toàn không có ai dời mắt được khỏi viên ngọc đó.
“Vô giá...”
Một viên ngọc này quả thực là vô giá, hiện tại không có một ai dám ra giá, thậm chí cảm thấy giờ mà ra giá là không biết lượng sức mình, cũng là coi thường viên Đế Vương Song Sắc này.
Nghe nói một viên ngọc cực phẩm như thế mà điêu khắc thành thần thú Tì Hưu là có thể hút may mắn, tránh xui xẻo, nó có thể mang tới cho họ tài vận cát tường. Đã từng có một sợi dây chuyền mặt Quan Âm được làm từ Đế Vương Lục nặng chưa tới 100 cara ở Hồng Kông cũng đã được bán ra với giá hơn bốn nghìn vạn rồi.
Viên ngọc này tuy rằng không lớn nhưng cũng phải bảy, tám trăm cara, sau đó phải xem thành phẩm cuối cùng là gì nữa. Một viên ngọc cực phẩm như thế này, thợ điêu khắc ngọc bình thường cũng không có tư cách chạm vào, phải là thợ điêu khắc ngọc bậc thầy mới dám ra tay.
Chỉ cần một viên này cũng đủ để áp hai đội kia xuống rồi.
Cuối cùng cũng ý thức được điều này nên hiện trường lập tức lâm vào trầm mặc, không ít người bắt đầu đưa mắt nhìn Nghê Hào và Thạch Quỷ.
Bọn họ cũng đang nghĩ tới việc mình là người của hai đội này, nếu bị thua thì phải đưa hết phôi đá cho bên thắng theo quy củ đề ra.
Chẳng phải hiện tại bọn họ sẽ mất cả chì lẫn chài sao?
Trong những người này, chỉ có ba người Hạ Anh Hà là ôm lấy nhau mừng như điên, vui tới sắp ngất đi rồi. Trời ạ, bọn họ thắng sao?
Bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại thì hai viên phôi đá bên kia cũng đã tách xong, phỉ thúy băng dương lục cao cấp, phỉ thúy hoa băng cao cấp, toàn là loại ngọc hạng nhất.
Kết quả đã quá rõ ràng.
“Chúng ta thắng rồi!” Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được vỗ tay nhảy cẫng lên.
Thắng rồi!
Nghiêm lão một tay che miệng, nước mắt như muốn trào ra nhưng phải cố nén xuống. Ông không ngờ mình có thể thắng được Nghê Hào, có thể thắng trong lần cược đá này!
Nghê Hào và Thạch Quỷ cũng không dám tin vào điều đó, mặt người nào cũng đen như mực.
Nghê Hào không thèm nói một câu nào, xoay người dẫn quân rời đi.
Tề Tiểu Tô nhướng mày hô to: “Nghê đổng, chúng tôi sẽ phái người tới xử lý các thủ tục tiếp theo, ngài đừng tức giận quá nhé!”
Ai cũng biết Nghê Hào đâu chỉ có tức giận, sợ là bây giờ trong lòng lão đã xé nát Tề Tiểu Tô thành trăm ngàn mảnh rồi ấy chứ!
Tuy rằng giờ đây mọi người đều cảm thấy Nghê Hào sẽ không bỏ qua cho Tề Tiểu Tô, nhưng bọn họ cũng không dám coi thường cô gái đó nữa. Bản lĩnh cược đá có thể áp đảo cả Thạch Quỷ như vậy, còn có Chúc Tường Đông luôn đứng bên người cô, ai dám nói gì chứ?
Đã có rất nhiều người nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt kính sợ.
Thạch Quỷ và Minh Thông cũng muốn lặng lẽ rời đi nhưng Tề Tiểu Tô không muốn buông tha cho bọn họ.
“Ông Thạch Quỷ muốn đi đâu thế?”
Thạch Quỷ bị phát hiện nên gương mặt trở nên méo mó. Hắn nhìn Tề Tiểu Tô rồi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Cô Tề có bản lĩnh lắm.”
“Đương nhiên tôi có bản lĩnh rồi, nhưng mà có phải ông Thạch Quỷ quên cái gì rồi không nhỉ? Chuyện chúng ta đánh cược thì sao đây?”
Lời này vừa dứt, không khí lập tức trầm xuống.
Chẳng lẽ định móc mắt người ta thật à?
Thạch Quỷ giận đến bật cười, hắn đứng thẳng lưng ở nơi đó, nói: “Đây, Thạch mỗ đứng đây chờ cô Tề tự tới móc mắt Thạch mỗ ra đấy. Đến đây đi.”
Đến đây đi! Đây rõ ràng là đang khiêu khích, hắn không tin Tề Tiểu Tô thật sự dám móc mắt hắn ra ở trước mặt bao nhiêu người thế này.
Cũng không ai tin vào chuyện đó.
Chúc Tường Đông nhìn Nghiêm lão, nhận ra dù ông ấy cũng đang rất lo lắng, hai tay bám chặt vào thành ghế, sống lưng thẳng tắp, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi nhưng lại không nói một câu nào, hoàn toàn để Tề Tiểu Tô tự quyết định.
Lòng tin đó phải gây dựng như thế nào vậy?
Không thể không nói, cô bé Tề Tiểu Tô này càng lúc càng làm hắn thêm tò mò.
Bắt đầu tách đá, mọi người đều nín thở chờ đợi. Tề Tiểu Tô tự mình tiến lên bắt đầu chỉ trỏ, nói cho bọn họ có thể bắt đầu tách từ chỗ nào.
Ba viên đá được tách cùng một lúc, viên nhỏ nhất lần đầu gọt luôn mất một phần tư.
Mọi người đang chứng kiến không khỏi ồ lên, cắt như thế thì còn gì ở trong chứ? Cho dù có thì lớn được bao nhiêu đâu?
Nhưng mà Nghiêm lão lại đột nhiên kích động bật dậy, xông lên trước: “Đây là ngọc gì thế?”
Ngoại trừ ông ra, có rất nhiều người vẫn đang dán chặt mắt vào ba tảng đá này, có mấy người cũng đã nhìn thấy màu sắc vừa rồi mới lóe lên.
Bởi vì lúc tách đá sẽ có phấn đá rơi ra nên màu sắc của ngọc cũng sẽ bị che giấu đi, đến khi dùng nước rửa sạch rồi mới có thể thấy rõ ràng được.
Thợ tách đá không khỏi run tay, tuy rằng hắn đã vào nghề được mấy năm rồi, cũng đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng hiện tại vẫn không tránh khỏi kích động.
“Bình tĩnh, cắt một đường từ chỗ này.” Tề Tiểu Tô bước tới sờ soạng phôi đá một chút rồi lại theo sự hướng dẫn của Hệ thống, chỉ đạo thợ tách đá cắt thêm một đường.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Một nhát cắt này làm cho một lớp đá mỏng bị tách xuống khiến ngọc ở trong lộ ra ngoài. Nước rửa trôi bụi đá rồi, màu xanh lục và màu tím đồng thời xuất hiện trong mắt mọi người y như cảnh tượng đẹp nhất sau khi xua tan mây mù vậy.
Màu xanh lục kia, xanh đến mức khiến người ta như cảm thấy mùa xuân đẹp nhất đang về, sắc xanh ngập tràn, ướt át, mềm mại như có thể nhỏ thành nước. Mà ở nơi màu xanh đậm nhất lại xuất hiện một màu tím trong trẻo. Màu tím đó cao quý như khí chất Đế Vương nhưng lại không giống với Lan Tử La. Màu tím này vừa đậm lại vừa trong trẻo, có khí phách duy ngã độc tôn không thua kém gì màu xanh mướt đang bao quanh nó.
Màu sắc thuần khiết, màu sắc nồng đậm, màu sắc ướt át.
Đó là sắc thái vừa thần bí mê người đã giữ chặt ánh mắt của mọi người, không nỡ dời đi cũng không thể lãng quên.
“... Đây là...” Một hồi lâu sau, Nghiêm lão mới lấy lại được tiếng nói của mình, giọng không khỏi run rẩy, “Đế Vương Lục thủy tinh à?”
“Nhưng còn có màu tím mà?”
Có người kêu lên.
Trong các loại phỉ thúy, Đế Vương Lục còn được gọi là Ngọc Lục Bảo, là một loại ngọc cực kỳ quý hiếm, màu sắc thuần khiết nhất, nồng đậm nhất, mà cũng rất ướt át. Dưới những ánh sáng khác nhau nó lại phát ra những màu sắc và sắc điệu khác nhau, giá cả thì cao khỏi phải bàn.
Nhưng mà Đế Vương Lục vốn chỉ có màu xanh, giờ viên ngọc này lại có một nửa là màu tím, còn là loại vân nước nữa, hoàn toàn không thua kém gì Lan Tử La cả.
Quả là hiếm thấy trên đời.
Không phải không có ngọc hai màu, cũng không phải không có ngọc hai màu cực phẩm, nhưng mà thường thì chỉ có một màu làm chủ, một màu khác chỉ là điểm xuyết vào thôi. Còn viên ngọc có hai màu lục và tím cân bằng, giống như hai vị Đế Vương đứng cạnh nhau thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ!
“Lục là Đế Vương Lục, mà tím thì Trung Hoa ta cũng đã từng coi màu tím là màu của sự cao quý, màu tím là Vương, cho nên cũng gọi là Đế Vương Tử. Đây chính là Đế Vương Song Sắc!” Nghiêm lão kích động tới đỏ cả mắt, “Là người yêu ngọc, lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy một viên ngọc cực phẩm quý hiếm như thế này thì đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi! Không uổng!”
“Đế Vương Song Sắc...”
Tất cả mọi người đều nhìn viên ngọc với ánh mắt mê đắm, có người lộ ra vẻ tham lam, có người kích động, có người say mê, có người ghen tị, có người phức tạp, nhưng hoàn toàn không có ai dời mắt được khỏi viên ngọc đó.
“Vô giá...”
Một viên ngọc này quả thực là vô giá, hiện tại không có một ai dám ra giá, thậm chí cảm thấy giờ mà ra giá là không biết lượng sức mình, cũng là coi thường viên Đế Vương Song Sắc này.
Nghe nói một viên ngọc cực phẩm như thế mà điêu khắc thành thần thú Tì Hưu là có thể hút may mắn, tránh xui xẻo, nó có thể mang tới cho họ tài vận cát tường. Đã từng có một sợi dây chuyền mặt Quan Âm được làm từ Đế Vương Lục nặng chưa tới 100 cara ở Hồng Kông cũng đã được bán ra với giá hơn bốn nghìn vạn rồi.
Viên ngọc này tuy rằng không lớn nhưng cũng phải bảy, tám trăm cara, sau đó phải xem thành phẩm cuối cùng là gì nữa. Một viên ngọc cực phẩm như thế này, thợ điêu khắc ngọc bình thường cũng không có tư cách chạm vào, phải là thợ điêu khắc ngọc bậc thầy mới dám ra tay.
Chỉ cần một viên này cũng đủ để áp hai đội kia xuống rồi.
Cuối cùng cũng ý thức được điều này nên hiện trường lập tức lâm vào trầm mặc, không ít người bắt đầu đưa mắt nhìn Nghê Hào và Thạch Quỷ.
Bọn họ cũng đang nghĩ tới việc mình là người của hai đội này, nếu bị thua thì phải đưa hết phôi đá cho bên thắng theo quy củ đề ra.
Chẳng phải hiện tại bọn họ sẽ mất cả chì lẫn chài sao?
Trong những người này, chỉ có ba người Hạ Anh Hà là ôm lấy nhau mừng như điên, vui tới sắp ngất đi rồi. Trời ạ, bọn họ thắng sao?
Bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại thì hai viên phôi đá bên kia cũng đã tách xong, phỉ thúy băng dương lục cao cấp, phỉ thúy hoa băng cao cấp, toàn là loại ngọc hạng nhất.
Kết quả đã quá rõ ràng.
“Chúng ta thắng rồi!” Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được vỗ tay nhảy cẫng lên.
Thắng rồi!
Nghiêm lão một tay che miệng, nước mắt như muốn trào ra nhưng phải cố nén xuống. Ông không ngờ mình có thể thắng được Nghê Hào, có thể thắng trong lần cược đá này!
Nghê Hào và Thạch Quỷ cũng không dám tin vào điều đó, mặt người nào cũng đen như mực.
Nghê Hào không thèm nói một câu nào, xoay người dẫn quân rời đi.
Tề Tiểu Tô nhướng mày hô to: “Nghê đổng, chúng tôi sẽ phái người tới xử lý các thủ tục tiếp theo, ngài đừng tức giận quá nhé!”
Ai cũng biết Nghê Hào đâu chỉ có tức giận, sợ là bây giờ trong lòng lão đã xé nát Tề Tiểu Tô thành trăm ngàn mảnh rồi ấy chứ!
Tuy rằng giờ đây mọi người đều cảm thấy Nghê Hào sẽ không bỏ qua cho Tề Tiểu Tô, nhưng bọn họ cũng không dám coi thường cô gái đó nữa. Bản lĩnh cược đá có thể áp đảo cả Thạch Quỷ như vậy, còn có Chúc Tường Đông luôn đứng bên người cô, ai dám nói gì chứ?
Đã có rất nhiều người nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt kính sợ.
Thạch Quỷ và Minh Thông cũng muốn lặng lẽ rời đi nhưng Tề Tiểu Tô không muốn buông tha cho bọn họ.
“Ông Thạch Quỷ muốn đi đâu thế?”
Thạch Quỷ bị phát hiện nên gương mặt trở nên méo mó. Hắn nhìn Tề Tiểu Tô rồi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Cô Tề có bản lĩnh lắm.”
“Đương nhiên tôi có bản lĩnh rồi, nhưng mà có phải ông Thạch Quỷ quên cái gì rồi không nhỉ? Chuyện chúng ta đánh cược thì sao đây?”
Lời này vừa dứt, không khí lập tức trầm xuống.
Chẳng lẽ định móc mắt người ta thật à?
Thạch Quỷ giận đến bật cười, hắn đứng thẳng lưng ở nơi đó, nói: “Đây, Thạch mỗ đứng đây chờ cô Tề tự tới móc mắt Thạch mỗ ra đấy. Đến đây đi.”
Đến đây đi! Đây rõ ràng là đang khiêu khích, hắn không tin Tề Tiểu Tô thật sự dám móc mắt hắn ra ở trước mặt bao nhiêu người thế này.
Cũng không ai tin vào chuyện đó.
/1139
|