Nhưng vì Thiếu soái xảy ra chuyện nên những vui sướng này của cô nhanh chóng bị hòa tan.
“Nếu Nghiêm lão thích viên Đế Vương Song Sắc đó thì cứ giữ lại đi ạ!”
“Không, Tiểu Tề, cháu cứ nghe ta. Lần này cháu đã giúp ta, giúp Nghiêm gia, giúp cả tập đoàn Lập Hoa rất nhiều rồi. Đế Vương Song Sắc rất hiếm có, cháu phải giữ lại nó, sau này có thể coi là bảo vật gia truyền cũng được. Nếu ta mà nhận lấy viên ngọc đó, chỉ sợ mấy đứa con không ra gì của ta lại tranh đấu với nhau vì nó mất.” Nghiêm lão thở dài, lúc này ông mới biết được trong nhà đã bắt đầu rối loạn, bọn nó chỉ giả vờ trước mặt ông mà thôi, vậy mà ông lại không hề phát hiện ra.
Lần này, nếu không vì Nghê Hào thì ông cũng không biết được thằng con bất hiếu của mình đã gây ra chuyện gì.
Tề Tiểu Tô nghĩ rồi cũng không từ chối nữa.
“Vâng, vậy cháu lấy viên Đế Vương Song Sắc, còn lại Nghiêm lão cứ phân chia đi ạ!” Cô tin Nghiêm lão sẽ làm tốt chuyện phân chia với Chúc Tường Đông.
Nghiêm lão đồng ý.
“Nếu cháu đã về tới khách sạn rồi thì đừng ra ngoài nữa, chúng ta sắp xếp một chút rồi sẽ bay chuyến muộn nhất về thành phố D, không chờ tới ngày mai nữa.” Nghiêm lão cũng sợ ở lại đây đêm dài lắm mộng, Tề Tiểu Tô lại nguy hiểm hơn.
Điều này rất hợp với ý của Tề Tiểu Tô.
Cuộc gọi vừa ngắt thì điện thoại của Chúc Tường Đông cũng đánh tới.
“Cô đang ở đâu?”
“Khách sạn.” Tề Tiểu Tô ngồi thẳng lên. Đối với Chúc Tường Đông, cô không thể nói chuyện thoải mái như với Nghiêm lão được. Chúc Tường Đông là một con cáo gian xảo và nguy hiểm, chắc chắn hắn đã nhận được tin tức ở sân bay.
Quả nhiên, Chúc Tường Đông hỏi thẳng: “Vừa rồi chẳng phải cô đuổi theo Thạch Quỷ và Minh Thông sao?”
Tề Tiểu Tô chớp mắt vô tội, đáp: “Đúng thế, nhưng mà không đuổi kịp nên tôi lại về khách sạn luôn rồi.”
Chúc Tường Đông vừa gọi điện vừa lên xe, nói địa chỉ khách sạn của Tề Tiểu Tô cho Báo. Báo gật đầu, khởi động xe rồi chạy về phía khách sạn.
Lúc này, Tề Tiểu Tô cũng không ngờ là Chúc Tường Đông tới, cô đứng bên cửa sổ, kéo rèm lên, nhìn ra bên ngoài.
“Nói vậy là cô cũng không biết Thạch Quỷ xảy ra chuyện ư?”
“Thạch Quỷ xảy ra chuyện?” Tề Tiểu Tô ra vẻ kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì thế? Tôi thật sự không biết.”
Chúc Tường Đông hoàn toàn không nghe ra giọng nói của cô có gì không ổn, nhưng không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác chuyện của Thạch Quỷ có liên quan tới Tề Tiểu Tô.
Đối với hắn mà nói, hiện tại Tề Tiểu Tô là một người cực kỳ thần bí.
Không, không chỉ riêng hắn mà trong lòng rất nhiều người, Tề Tiểu Tô vô cùng bí hiểm. Có không ít người bắt đầu điều tra tư liệu của cô nhưng dù cô không có Hệ thống Tiểu Nhất thì bọn họ cũng chẳng tra ra cái gì. Giờ có Hệ thống Tiểu Nhất rồi, mọi tư liệu trên mạng về Tề Tiểu Tô đều do nó khống chế, những gì có thể tra được, những gì không thể tra ra, tung ra thông tin gì đều do nó quyết định, còn có Vệ Thường Khuynh tự mình trấn cửa nữa.
“Ông ta bị móc mất một con mắt ở sân bay.”
“Thật á? Tại sao lại muốn móc mắt ông ta chứ? Vậy giờ ông ta chết chưa?”
Trong lòng Chúc Tường Đông lại dâng lên cảm giác chắc chắn cô nhóc này biết điều gì đó, nhưng giờ hắn cũng chẳng có chút chứng cứ gì của cô.
“Tôi cũng muốn biết tại sao lại phải móc mắt của lão, còn là con mắt bị mù kia nữa chứ.”
“Thế thì quái lạ nhỉ.” Tề Tiểu Tô cũng diễn kịch theo hắn.
Cứ nói qua nói lại như vậy, Chúc Tường Đông thật sự không moi được tí tin tức nào từ miệng cô. Sau khi tới khách sạn, hắn lập tức đi lên gõ cửa phòng Tề Tiểu Tô. Cửa mở ra, nhìn thấy Tề Tiểu Tô hoàn toàn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra, suốt từ lúc đó tới giờ, hắn luôn lo lắng cho cô.
“Chúc lão đại, sao anh lại rảnh rỗi tới thăm tôi thế này?” Tề Tiểu Tô chớp mắt.
“Một lúc nữa thì đúng là không rảnh thật.” Lúc này, Chúc Tường Đông cũng không hiểu tại sao mình nhất định phải tới đây, tận mắt nhìn thấy cô bình yên mới thấy an lòng.
Hiện tại vì buổi đấu đá kia mà Nghê Hào và Hoàng Nhược Mi đang rối cả lên, hắn nên nhân lúc này khởi động tất cả những gì mình đã sắp xếp từ trước để đánh cho hai người đó trở tay không kịp. Nói là bỏ đá xuống giếng cũng được, nói là đầu cơ trục lợi cũng tốt, mấy năm nay hắn vẫn đang chờ một cơ hội như thế này.
Lúc này đáng lẽ hắn nên bận tối tăm mặt mũi, vậy mà vẫn cứ chạy tới đây.
“Khi nào cô về thành phố D?”
“Nghiêm lão nói đêm nay sẽ đi luôn.”
“Ừm, vào thời điểm thế này, nên đi sớm thì hơn. Tôi sẽ cử hai người tới chỗ cô, có chuyện gì thì cứ bảo bọn họ làm, coi như là để họ bảo vệ cô đi.”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra một chút, hắn tặng vệ sĩ cho cô à?
Thấy vẻ mặt đó của cô, Chúc Tường Đông không nhịn được, thò tay xoa nhẹ đầu cô, nói với vẻ xấu xa: “Không phải lúc nào tôi cũng tốt như thế đâu, cô nên cân nhắc kỹ rồi hãy từ chối, bên Minh Phủ...”
Tề Tiểu Tô lập tức hiểu ý của hắn.
Chắc chắn hai người kia có thể giúp đỡ cô xử lý chuyện Đỗ gia và nhà hàng Minh Phủ Tư Gia một chút, tuy mang người của hắn theo cũng sẽ có lúc rất bất tiện, nhưng đang trong giai đoạn đặc thù nên dù có bất tiện thì cô vẫn chịu đựng được.
Nhưng mà, chờ đến lúc lên đường cô mới biết, nói là hai người mà thực ra lại có tận sáu người tới.
Nhưng chỉ có hai người đi theo sau cô, bốn người còn lại thì ra vẻ không quen biết, nói là để tiện hành động hơn. Tề Tiểu Tô lập tức đoán rằng sự tình ở thành phố D hẳn là còn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
Hai người đàn ông đi theo cô đều còn trẻ, cao to đẹp trai, một người là Cung Thắng, một người tên La Thanh Đức, đều mặc áo thun màu đen đi theo bên cạnh cô làm cho cô có cảm giác như thật sự có vệ sĩ theo sau vậy.
Nghiêm Uyển Nghi thì rất thất vọng vì Chúc Tường Viêm không tới.
Máy bay xuyên qua bầu trời đêm, đưa họ quay về thành phố D.
Không khí ở thành phố D ẩm ướt hơn thành phố K nhiều.
Lúc bọn họ xuống tới sân bay thì trời đang mưa, tiếng mưa tí ta tí tách tự nhiên làm người ta cảm thấy rất phiền muộn.
Nghiêm Tắc Thâm tự mình ra sân bay đón.
Lúc nhìn thấy anh ta, Tề Tiểu Tô không khỏi kinh ngạc. Mới có hai, ba ngày không gặp mà hai quầng mắt Nghiêm Tắc Thâm thâm đen lại, râu ria xồm xoàm, tựa như không được nghỉ ngơi tới nửa tháng rồi.
Mặt Nghiêm lão lập tức sa sầm xuống.
Nhìn Nghiêm Tắc Thâm thì có thể đoán được tình huống ở Nghiêm gia bây giờ còn nghiêm trọng hơn ông tưởng tượng nhiều.
“Cô Tề à, lần này rất cảm ơn cô, hôm nào có cơ hội tôi mời cô ăn cơm nhé!” Nghiêm Tắc Thâm chờ Nghiêm lão và Nghiêm Uyển Nghi lên xe rồi mới trịnh trọng bắt tay Tề Tiểu Tô.
“Đừng khách sáo thế ạ!”
“Trong nhà có chút chuyện xảy ra nên tôi không thể đưa cô Tề về được, tài xế của tôi sẽ đưa cô về nhé!” Bọn họ đã chuẩn bị xe cho Tề Tiểu Tô rồi.
Tề Tiểu Tô nói lời cảm ơn.
Hiện tại đã là 9 rưỡi tối, bọn họ có bữa tối trên máy bay nhưng cô chỉ ăn qua loa nên giờ cảm thấy đói mềm cả người.
Sau khi tài xế của Nghiêm gia đưa bọn họ tới khu chung cư Trường Ninh, cô cũng không lên lầu ngay.
“Đi nào, chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon đã.”
Nhưng vừa đi được hai bước thì có một bóng đen vọt ra từ sau bức tường bên cạnh: “Được lắm, cuối cùng cũng tóm được cô rồi!”
“Nếu Nghiêm lão thích viên Đế Vương Song Sắc đó thì cứ giữ lại đi ạ!”
“Không, Tiểu Tề, cháu cứ nghe ta. Lần này cháu đã giúp ta, giúp Nghiêm gia, giúp cả tập đoàn Lập Hoa rất nhiều rồi. Đế Vương Song Sắc rất hiếm có, cháu phải giữ lại nó, sau này có thể coi là bảo vật gia truyền cũng được. Nếu ta mà nhận lấy viên ngọc đó, chỉ sợ mấy đứa con không ra gì của ta lại tranh đấu với nhau vì nó mất.” Nghiêm lão thở dài, lúc này ông mới biết được trong nhà đã bắt đầu rối loạn, bọn nó chỉ giả vờ trước mặt ông mà thôi, vậy mà ông lại không hề phát hiện ra.
Lần này, nếu không vì Nghê Hào thì ông cũng không biết được thằng con bất hiếu của mình đã gây ra chuyện gì.
Tề Tiểu Tô nghĩ rồi cũng không từ chối nữa.
“Vâng, vậy cháu lấy viên Đế Vương Song Sắc, còn lại Nghiêm lão cứ phân chia đi ạ!” Cô tin Nghiêm lão sẽ làm tốt chuyện phân chia với Chúc Tường Đông.
Nghiêm lão đồng ý.
“Nếu cháu đã về tới khách sạn rồi thì đừng ra ngoài nữa, chúng ta sắp xếp một chút rồi sẽ bay chuyến muộn nhất về thành phố D, không chờ tới ngày mai nữa.” Nghiêm lão cũng sợ ở lại đây đêm dài lắm mộng, Tề Tiểu Tô lại nguy hiểm hơn.
Điều này rất hợp với ý của Tề Tiểu Tô.
Cuộc gọi vừa ngắt thì điện thoại của Chúc Tường Đông cũng đánh tới.
“Cô đang ở đâu?”
“Khách sạn.” Tề Tiểu Tô ngồi thẳng lên. Đối với Chúc Tường Đông, cô không thể nói chuyện thoải mái như với Nghiêm lão được. Chúc Tường Đông là một con cáo gian xảo và nguy hiểm, chắc chắn hắn đã nhận được tin tức ở sân bay.
Quả nhiên, Chúc Tường Đông hỏi thẳng: “Vừa rồi chẳng phải cô đuổi theo Thạch Quỷ và Minh Thông sao?”
Tề Tiểu Tô chớp mắt vô tội, đáp: “Đúng thế, nhưng mà không đuổi kịp nên tôi lại về khách sạn luôn rồi.”
Chúc Tường Đông vừa gọi điện vừa lên xe, nói địa chỉ khách sạn của Tề Tiểu Tô cho Báo. Báo gật đầu, khởi động xe rồi chạy về phía khách sạn.
Lúc này, Tề Tiểu Tô cũng không ngờ là Chúc Tường Đông tới, cô đứng bên cửa sổ, kéo rèm lên, nhìn ra bên ngoài.
“Nói vậy là cô cũng không biết Thạch Quỷ xảy ra chuyện ư?”
“Thạch Quỷ xảy ra chuyện?” Tề Tiểu Tô ra vẻ kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì thế? Tôi thật sự không biết.”
Chúc Tường Đông hoàn toàn không nghe ra giọng nói của cô có gì không ổn, nhưng không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác chuyện của Thạch Quỷ có liên quan tới Tề Tiểu Tô.
Đối với hắn mà nói, hiện tại Tề Tiểu Tô là một người cực kỳ thần bí.
Không, không chỉ riêng hắn mà trong lòng rất nhiều người, Tề Tiểu Tô vô cùng bí hiểm. Có không ít người bắt đầu điều tra tư liệu của cô nhưng dù cô không có Hệ thống Tiểu Nhất thì bọn họ cũng chẳng tra ra cái gì. Giờ có Hệ thống Tiểu Nhất rồi, mọi tư liệu trên mạng về Tề Tiểu Tô đều do nó khống chế, những gì có thể tra được, những gì không thể tra ra, tung ra thông tin gì đều do nó quyết định, còn có Vệ Thường Khuynh tự mình trấn cửa nữa.
“Ông ta bị móc mất một con mắt ở sân bay.”
“Thật á? Tại sao lại muốn móc mắt ông ta chứ? Vậy giờ ông ta chết chưa?”
Trong lòng Chúc Tường Đông lại dâng lên cảm giác chắc chắn cô nhóc này biết điều gì đó, nhưng giờ hắn cũng chẳng có chút chứng cứ gì của cô.
“Tôi cũng muốn biết tại sao lại phải móc mắt của lão, còn là con mắt bị mù kia nữa chứ.”
“Thế thì quái lạ nhỉ.” Tề Tiểu Tô cũng diễn kịch theo hắn.
Cứ nói qua nói lại như vậy, Chúc Tường Đông thật sự không moi được tí tin tức nào từ miệng cô. Sau khi tới khách sạn, hắn lập tức đi lên gõ cửa phòng Tề Tiểu Tô. Cửa mở ra, nhìn thấy Tề Tiểu Tô hoàn toàn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra, suốt từ lúc đó tới giờ, hắn luôn lo lắng cho cô.
“Chúc lão đại, sao anh lại rảnh rỗi tới thăm tôi thế này?” Tề Tiểu Tô chớp mắt.
“Một lúc nữa thì đúng là không rảnh thật.” Lúc này, Chúc Tường Đông cũng không hiểu tại sao mình nhất định phải tới đây, tận mắt nhìn thấy cô bình yên mới thấy an lòng.
Hiện tại vì buổi đấu đá kia mà Nghê Hào và Hoàng Nhược Mi đang rối cả lên, hắn nên nhân lúc này khởi động tất cả những gì mình đã sắp xếp từ trước để đánh cho hai người đó trở tay không kịp. Nói là bỏ đá xuống giếng cũng được, nói là đầu cơ trục lợi cũng tốt, mấy năm nay hắn vẫn đang chờ một cơ hội như thế này.
Lúc này đáng lẽ hắn nên bận tối tăm mặt mũi, vậy mà vẫn cứ chạy tới đây.
“Khi nào cô về thành phố D?”
“Nghiêm lão nói đêm nay sẽ đi luôn.”
“Ừm, vào thời điểm thế này, nên đi sớm thì hơn. Tôi sẽ cử hai người tới chỗ cô, có chuyện gì thì cứ bảo bọn họ làm, coi như là để họ bảo vệ cô đi.”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra một chút, hắn tặng vệ sĩ cho cô à?
Thấy vẻ mặt đó của cô, Chúc Tường Đông không nhịn được, thò tay xoa nhẹ đầu cô, nói với vẻ xấu xa: “Không phải lúc nào tôi cũng tốt như thế đâu, cô nên cân nhắc kỹ rồi hãy từ chối, bên Minh Phủ...”
Tề Tiểu Tô lập tức hiểu ý của hắn.
Chắc chắn hai người kia có thể giúp đỡ cô xử lý chuyện Đỗ gia và nhà hàng Minh Phủ Tư Gia một chút, tuy mang người của hắn theo cũng sẽ có lúc rất bất tiện, nhưng đang trong giai đoạn đặc thù nên dù có bất tiện thì cô vẫn chịu đựng được.
Nhưng mà, chờ đến lúc lên đường cô mới biết, nói là hai người mà thực ra lại có tận sáu người tới.
Nhưng chỉ có hai người đi theo sau cô, bốn người còn lại thì ra vẻ không quen biết, nói là để tiện hành động hơn. Tề Tiểu Tô lập tức đoán rằng sự tình ở thành phố D hẳn là còn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
Hai người đàn ông đi theo cô đều còn trẻ, cao to đẹp trai, một người là Cung Thắng, một người tên La Thanh Đức, đều mặc áo thun màu đen đi theo bên cạnh cô làm cho cô có cảm giác như thật sự có vệ sĩ theo sau vậy.
Nghiêm Uyển Nghi thì rất thất vọng vì Chúc Tường Viêm không tới.
Máy bay xuyên qua bầu trời đêm, đưa họ quay về thành phố D.
Không khí ở thành phố D ẩm ướt hơn thành phố K nhiều.
Lúc bọn họ xuống tới sân bay thì trời đang mưa, tiếng mưa tí ta tí tách tự nhiên làm người ta cảm thấy rất phiền muộn.
Nghiêm Tắc Thâm tự mình ra sân bay đón.
Lúc nhìn thấy anh ta, Tề Tiểu Tô không khỏi kinh ngạc. Mới có hai, ba ngày không gặp mà hai quầng mắt Nghiêm Tắc Thâm thâm đen lại, râu ria xồm xoàm, tựa như không được nghỉ ngơi tới nửa tháng rồi.
Mặt Nghiêm lão lập tức sa sầm xuống.
Nhìn Nghiêm Tắc Thâm thì có thể đoán được tình huống ở Nghiêm gia bây giờ còn nghiêm trọng hơn ông tưởng tượng nhiều.
“Cô Tề à, lần này rất cảm ơn cô, hôm nào có cơ hội tôi mời cô ăn cơm nhé!” Nghiêm Tắc Thâm chờ Nghiêm lão và Nghiêm Uyển Nghi lên xe rồi mới trịnh trọng bắt tay Tề Tiểu Tô.
“Đừng khách sáo thế ạ!”
“Trong nhà có chút chuyện xảy ra nên tôi không thể đưa cô Tề về được, tài xế của tôi sẽ đưa cô về nhé!” Bọn họ đã chuẩn bị xe cho Tề Tiểu Tô rồi.
Tề Tiểu Tô nói lời cảm ơn.
Hiện tại đã là 9 rưỡi tối, bọn họ có bữa tối trên máy bay nhưng cô chỉ ăn qua loa nên giờ cảm thấy đói mềm cả người.
Sau khi tài xế của Nghiêm gia đưa bọn họ tới khu chung cư Trường Ninh, cô cũng không lên lầu ngay.
“Đi nào, chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon đã.”
Nhưng vừa đi được hai bước thì có một bóng đen vọt ra từ sau bức tường bên cạnh: “Được lắm, cuối cùng cũng tóm được cô rồi!”
/1139
|