Ba khẩu súng đồng loạt nhắm thẳng vào cô, mà Vân Tú và Nghiêm Tắc Thâm lại bị một khẩu súng khác chế ngự, mặt đầy vẻ hoảng hốt, không dám động đậy.
Cách họ không xa, có bảy tám nhân viên sợ hãi co rúm lại trong góc phòng, một người khác đang chĩa súng vào họ.
Gã đàn ông mang bom hẹn giờ trên người mà Tề Tiểu Tô đã gặp trong thang máy thì đang ghếch một chân ngồi lên bàn làm việc bên cạnh, cười đểu nhìn Tề Tiểu Tô.
“Mày chính là Tề Tiểu Tô gần đây rất cao giá, rất nổi tiếng đó hả? Chà chà, quả là rất xinh xắn. Nếu bị nổ thành thịt nát thì đáng tiếc quá.”
Vừa nói, gã vừa cởi cúc áo khoác, để lộ ra quả bom hẹn giờ đang buộc quanh eo, con số hiển thị trên đó đang lóe lên.
Vẫn còn sáu phút nữa.
Tề Tiểu Tô lạnh giọng nói: “Tức là, ông đến đây là vì tôi à?”
Vừa dứt lời, cô đã bị một người kéo lùi lại phía sau, bóng người cao to thẳng tắp chắn trước mặt cô, giống như một ngọn núi cao, che cho cô an toàn tuyệt đối.
“Thiếu soái...”
Sao anh ấy cũng lên đây? Không phải đang ngồi uống cà phê dưới nhà sao?
“Im ngay.”
Vệ Thường Khuynh lạnh mặt. Chỉ lên công ty có một chút thôi mà đã để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này, rốt cuộc cô giỏi chuốc họa vào thân đến mức nào chứ.
Tề Tiểu Tô mím môi.
Có phải cô muốn thế đâu, đến giờ cô vẫn còn chưa rõ được rốt cuộc chuyện này là thế nào đây. Cái gã tên Lại Năng này từ đâu chui ra thế, cô có biết đâu.
Còn nữa, chẳng phải hệ thống an ninh của cao ốc Hách Uy cao cấp lắm sao? Giờ nhiều người cầm súng lên lầu thế này mà không có ai phát hiện ra à?
Xem ra, mấy người kia đã lẻn vào đây trước Lại Năng một bước rồi, chỉ chờ đợi để phối hợp với gã. Mà nếu Lại Năng thực sự nhằm vào cô, thì chắc chắn gã cố tình chạy theo cô vào thang máy, cố tình để lộ ra nụ cười kỳ quặc đó với cô để thu hút sự chú ý của cô, vì nếu như vậy, chắc chắn cô sẽ tò mò, sẽ chú ý đến gã...
“Không đúng.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Gã đàn ông này biết rõ cô có thể nhận được ra trên người gã có bom hẹn giờ. Nhưng làm thế nào gã biết được?”
Tề Tiểu Tô nghe vậy cũng sửng sốt.
Đúng thế, làm sao đối phương biết được?
“Quả nhiên, thiên hạ đồn là con nhóc này rất tà ma, quả đúng là rất tà ma.” Lại Năng muốn nhìn Tề Tiểu Tô nhưng không nhìn được, liền sa sầm mặt nói với Vệ Thường Khuynh: “Thằng oắt này ở đâu chui ra đây? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tao khuyên mày một câu, đừng có xía vào chuyện của người khác. Giờ thì tránh ra, tao còn có thể giữ mạng cho mày, nếu không, đứa đầu tiên ăn đạn sẽ là mày đấy.”
Có lẽ gã cho rằng uy hiếp như vậy, Vệ Thường Khuynh sẽ lập tức tránh ra ngay, happy ending. Nhưng không ngờ nghe gã nói xong, Vệ Thường Khuynh chỉ lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, nói thẳng mục đích của chúng mày đi.”
“Thiếu soái, bom sắp nổ rồi.” Tề Tiểu Tô đứng sau lưng Vệ Thường Khuynh, không dám ló đầu ra. Thật ra không phải cô sợ gì đám người kia, mà là sợ lỡ cô làm trái ý của anh, qua chuyện này Vệ Thường Khuynh sẽ lại huấn luyện cô điên cuồng mất. Thế nên cô chỉ dám nấp sau lưng, chọc chọc vào eo nhắc nhở anh.
Thật ra, mỗi lần đối diện với kẻ địch, rất ít khi Vệ Thường Khuynh giao sau lưng mình cho người khác, càng không có chuyện để người khác chạm vào. Nhưng giờ cô nhóc này lại dám dùng đầu ngón tay chọc chọc vào sau eo anh trong thời điểm thế này, tình cảnh thế này...
Mà cũng đến lúc này anh mới phát hiện ra vị trí đó là nơi nhạy cảm của mình...
Toàn thân suýt tê dại cả đi, một luồng nhiệt bốc lên khiến cả người anh suýt nữa kéo căng lên.
Cô nhóc chết tiệt này...
Vào thời điểm thế này mà anh lại muốn ‘xử lý’ cô.
“Thủ đoạn hạng ba, một quả bom đất, uy lực nhỏ đến mức không nổ vỡ được cái thùng rác mà cũng đáng phải căng thẳng à?” Anh lạnh lùng nói, không biết câu này là nói với Tề Tiểu Tô hay là nói với Hệ thống Tiểu Nhất.
Nói chung, nghe câu đó xong, cả bạn Tề và bạn Tiểu Nhất đều “ặc” một tiếng rồi im thin thít như thịt nấu đông.
Thế nên, đây chính xác là ván cờ bày ra dành cho cô à? Có cần phải quanh co lòng vòng thế không? Muốn giết thì giết, muốn đánh thì đánh, sao phải lôi cả công ty nhà người ta vào, còn bày ra cả trò này nữa?
Tề Tiểu Tô lại không hề biết, lúc trước cô luôn dựa vào Hệ thống để tránh tất cả mọi người, những người này hoàn toàn không tìm thấy cô! Vì thế, khi tra ra được là công ty cô nằm ở đây, mấy người này mới luôn phủ phục ở cao ốc Hách Uy để chờ.
Lúc cô và Vệ Thường Khuynh ăn cơm gần đó, vừa khéo bị một cơ sở ngầm của bọn họ nhìn thấy, lập tức thông báo cho Lại Năng.
Mà việc muốn thăm dò xem có phải cô thực sự có gì đó tà ma hay không, hoàn toàn là ý của người đứng sau lưng sai bảo Lại Năng.
Bị Vệ Thường Khuynh bóc mẽ thẳng thừng về uy lực của quả bom hẹn giờ, sắc mặt Lại Năng hơi biến đổi, tức tối nói: “Quả bom có lực nổ yếu như vậy là do ông chủ tao yêu cầu. Nếu mày muốn thấy bom nổ chết người, thì cho tao một ngày thôi. Ngày mai tao sẽ làm ra một quả nổ chết mày chơi cho vui.”
“Chỉ sợ mày không còn thời gian, cũng không còn cơ hội nữa.” Tay Vệ Thường Khuynh luồn ra sau lưng, lạnh lùng nói, “Tao ghét nhất là có người chĩa súng vào… người yêu của tao.”
Vừa dứt lời, bốn tiếng súng ‘pằng pằng pằng pằng’ đã vang lên.
Nhân viên có mặt ở hiện trường đều sợ tới mức bịt chặt tai hét ầm lên, Nghiêm Tắc Thâm che chặt cho Vân Tú bổ nhào xuống dưới bàn làm việc, trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn được rõ xem rốt cuộc là ai ra tay trước, ai nổ súng trước, ai bị trúng đạn.
Mà khi trong này đang vô cùng hỗn loạn, hai viên cảnh sát bên ngoài lại trắng bệch mặt.
“Thôi xong rồi, xong rồi, sao lại bắn nhiều thế?”
“Vân tổng, Vân tổng!” Mấy nhân viên may mắn chạy thoát ra ngoài của Khoa học công nghệ Vân Sở đều khóc ầm lên gọi Vân Tú, nhưng không ai dám lại gần đó, ngược lại còn muốn chạy trốn khỏi đây, có điều chân tay mềm nhũn cả nên không chạy nổi.
Vệ Thường Khuynh đạp chân vào vết thương của Lại Năng, thầm giẫm mạnh một cái, Lại Năng đau gần chết.
Gã thực sự không dám tin, thế cục thế này rồi mà vẫn để hai người đó xoay chuyển lại được, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đúng vậy, là hai người.
Vệ Thường Khuynh vốn tưởng với sức của mình là đủ để bảo vệ Tề Tiểu Tô an toàn, nhưng vừa rồi cô chọc anh khiến toàn thân anh tê dại, nên quyết định sẽ nhân cơ hội này huấn luyện cô thêm. Vì vậy anh mới đưa tay ra sau lưng ra hiệu hai lần.
Hợp tác với Hệ thống lâu rồi, anh biết nó hiểu thủ thế đó có ý nghĩa gì.
Quả nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất vừa nhìn thấy thủ thế của anh lập tức giải nghĩa cho Tề Tiểu Tô nghe.
Một người khống chế hai người, bẻ quặt tay họ, chĩa nòng súng về phía người của họ, bắn.
Anh làm chuyện này rất dễ dàng, nhưng anh không dám chắc lắm về thực sự của Tề Tiểu Tô, có điều, lại một lần nữa biểu hiện của Tề Tiểu Tô khiến anh phải kinh ngạc.
Cô nhanh chóng phi người về phía trước, hai tay một trái một phải đập trúng vào cổ tay của hai gã đàn ông, đồng thời bẻ quặt cổ tay hai người, hướng nhắm bắn thay đổi, ngược với hướng nhắm bắn của Vệ Thường Khuynh, rồi ấn ngón tay họ ép họ nổ súng không chút do dự.
Động tác gọn gàng nhanh nhẹn rất đẹp mắt, ngầu tới mức nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy nhiệt huyết tuôn trào.
Còn một kẻ còn lại, anh tính toán chính xác phản ứng của đối phương, vừa phát hiện ra biến cố chắc chắn sẽ vô thức chuyển nòng súng ra khỏi người mấy nhân viên kia chĩa sang phía họ. Mà sau hành động vô thức đó, chắc chắn gã sẽ cho rằng kẻ thù của mình là đàn ông, cũng chính là anh.
Vì vậy, anh lập tức kéo Lại Năng vừa trúng đạn lên làm lá chắn. Lại Năng xui xẻo lại trúng một phát nữa.
Chỉ trong một chút thời gian đó thôi, Tề Tiểu Tô đã lao lên, đôi chân dài quét một cái khiến súng của gã bay tuột khỏi tay.
Cách họ không xa, có bảy tám nhân viên sợ hãi co rúm lại trong góc phòng, một người khác đang chĩa súng vào họ.
Gã đàn ông mang bom hẹn giờ trên người mà Tề Tiểu Tô đã gặp trong thang máy thì đang ghếch một chân ngồi lên bàn làm việc bên cạnh, cười đểu nhìn Tề Tiểu Tô.
“Mày chính là Tề Tiểu Tô gần đây rất cao giá, rất nổi tiếng đó hả? Chà chà, quả là rất xinh xắn. Nếu bị nổ thành thịt nát thì đáng tiếc quá.”
Vừa nói, gã vừa cởi cúc áo khoác, để lộ ra quả bom hẹn giờ đang buộc quanh eo, con số hiển thị trên đó đang lóe lên.
Vẫn còn sáu phút nữa.
Tề Tiểu Tô lạnh giọng nói: “Tức là, ông đến đây là vì tôi à?”
Vừa dứt lời, cô đã bị một người kéo lùi lại phía sau, bóng người cao to thẳng tắp chắn trước mặt cô, giống như một ngọn núi cao, che cho cô an toàn tuyệt đối.
“Thiếu soái...”
Sao anh ấy cũng lên đây? Không phải đang ngồi uống cà phê dưới nhà sao?
“Im ngay.”
Vệ Thường Khuynh lạnh mặt. Chỉ lên công ty có một chút thôi mà đã để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này, rốt cuộc cô giỏi chuốc họa vào thân đến mức nào chứ.
Tề Tiểu Tô mím môi.
Có phải cô muốn thế đâu, đến giờ cô vẫn còn chưa rõ được rốt cuộc chuyện này là thế nào đây. Cái gã tên Lại Năng này từ đâu chui ra thế, cô có biết đâu.
Còn nữa, chẳng phải hệ thống an ninh của cao ốc Hách Uy cao cấp lắm sao? Giờ nhiều người cầm súng lên lầu thế này mà không có ai phát hiện ra à?
Xem ra, mấy người kia đã lẻn vào đây trước Lại Năng một bước rồi, chỉ chờ đợi để phối hợp với gã. Mà nếu Lại Năng thực sự nhằm vào cô, thì chắc chắn gã cố tình chạy theo cô vào thang máy, cố tình để lộ ra nụ cười kỳ quặc đó với cô để thu hút sự chú ý của cô, vì nếu như vậy, chắc chắn cô sẽ tò mò, sẽ chú ý đến gã...
“Không đúng.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Gã đàn ông này biết rõ cô có thể nhận được ra trên người gã có bom hẹn giờ. Nhưng làm thế nào gã biết được?”
Tề Tiểu Tô nghe vậy cũng sửng sốt.
Đúng thế, làm sao đối phương biết được?
“Quả nhiên, thiên hạ đồn là con nhóc này rất tà ma, quả đúng là rất tà ma.” Lại Năng muốn nhìn Tề Tiểu Tô nhưng không nhìn được, liền sa sầm mặt nói với Vệ Thường Khuynh: “Thằng oắt này ở đâu chui ra đây? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tao khuyên mày một câu, đừng có xía vào chuyện của người khác. Giờ thì tránh ra, tao còn có thể giữ mạng cho mày, nếu không, đứa đầu tiên ăn đạn sẽ là mày đấy.”
Có lẽ gã cho rằng uy hiếp như vậy, Vệ Thường Khuynh sẽ lập tức tránh ra ngay, happy ending. Nhưng không ngờ nghe gã nói xong, Vệ Thường Khuynh chỉ lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, nói thẳng mục đích của chúng mày đi.”
“Thiếu soái, bom sắp nổ rồi.” Tề Tiểu Tô đứng sau lưng Vệ Thường Khuynh, không dám ló đầu ra. Thật ra không phải cô sợ gì đám người kia, mà là sợ lỡ cô làm trái ý của anh, qua chuyện này Vệ Thường Khuynh sẽ lại huấn luyện cô điên cuồng mất. Thế nên cô chỉ dám nấp sau lưng, chọc chọc vào eo nhắc nhở anh.
Thật ra, mỗi lần đối diện với kẻ địch, rất ít khi Vệ Thường Khuynh giao sau lưng mình cho người khác, càng không có chuyện để người khác chạm vào. Nhưng giờ cô nhóc này lại dám dùng đầu ngón tay chọc chọc vào sau eo anh trong thời điểm thế này, tình cảnh thế này...
Mà cũng đến lúc này anh mới phát hiện ra vị trí đó là nơi nhạy cảm của mình...
Toàn thân suýt tê dại cả đi, một luồng nhiệt bốc lên khiến cả người anh suýt nữa kéo căng lên.
Cô nhóc chết tiệt này...
Vào thời điểm thế này mà anh lại muốn ‘xử lý’ cô.
“Thủ đoạn hạng ba, một quả bom đất, uy lực nhỏ đến mức không nổ vỡ được cái thùng rác mà cũng đáng phải căng thẳng à?” Anh lạnh lùng nói, không biết câu này là nói với Tề Tiểu Tô hay là nói với Hệ thống Tiểu Nhất.
Nói chung, nghe câu đó xong, cả bạn Tề và bạn Tiểu Nhất đều “ặc” một tiếng rồi im thin thít như thịt nấu đông.
Thế nên, đây chính xác là ván cờ bày ra dành cho cô à? Có cần phải quanh co lòng vòng thế không? Muốn giết thì giết, muốn đánh thì đánh, sao phải lôi cả công ty nhà người ta vào, còn bày ra cả trò này nữa?
Tề Tiểu Tô lại không hề biết, lúc trước cô luôn dựa vào Hệ thống để tránh tất cả mọi người, những người này hoàn toàn không tìm thấy cô! Vì thế, khi tra ra được là công ty cô nằm ở đây, mấy người này mới luôn phủ phục ở cao ốc Hách Uy để chờ.
Lúc cô và Vệ Thường Khuynh ăn cơm gần đó, vừa khéo bị một cơ sở ngầm của bọn họ nhìn thấy, lập tức thông báo cho Lại Năng.
Mà việc muốn thăm dò xem có phải cô thực sự có gì đó tà ma hay không, hoàn toàn là ý của người đứng sau lưng sai bảo Lại Năng.
Bị Vệ Thường Khuynh bóc mẽ thẳng thừng về uy lực của quả bom hẹn giờ, sắc mặt Lại Năng hơi biến đổi, tức tối nói: “Quả bom có lực nổ yếu như vậy là do ông chủ tao yêu cầu. Nếu mày muốn thấy bom nổ chết người, thì cho tao một ngày thôi. Ngày mai tao sẽ làm ra một quả nổ chết mày chơi cho vui.”
“Chỉ sợ mày không còn thời gian, cũng không còn cơ hội nữa.” Tay Vệ Thường Khuynh luồn ra sau lưng, lạnh lùng nói, “Tao ghét nhất là có người chĩa súng vào… người yêu của tao.”
Vừa dứt lời, bốn tiếng súng ‘pằng pằng pằng pằng’ đã vang lên.
Nhân viên có mặt ở hiện trường đều sợ tới mức bịt chặt tai hét ầm lên, Nghiêm Tắc Thâm che chặt cho Vân Tú bổ nhào xuống dưới bàn làm việc, trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn được rõ xem rốt cuộc là ai ra tay trước, ai nổ súng trước, ai bị trúng đạn.
Mà khi trong này đang vô cùng hỗn loạn, hai viên cảnh sát bên ngoài lại trắng bệch mặt.
“Thôi xong rồi, xong rồi, sao lại bắn nhiều thế?”
“Vân tổng, Vân tổng!” Mấy nhân viên may mắn chạy thoát ra ngoài của Khoa học công nghệ Vân Sở đều khóc ầm lên gọi Vân Tú, nhưng không ai dám lại gần đó, ngược lại còn muốn chạy trốn khỏi đây, có điều chân tay mềm nhũn cả nên không chạy nổi.
Vệ Thường Khuynh đạp chân vào vết thương của Lại Năng, thầm giẫm mạnh một cái, Lại Năng đau gần chết.
Gã thực sự không dám tin, thế cục thế này rồi mà vẫn để hai người đó xoay chuyển lại được, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đúng vậy, là hai người.
Vệ Thường Khuynh vốn tưởng với sức của mình là đủ để bảo vệ Tề Tiểu Tô an toàn, nhưng vừa rồi cô chọc anh khiến toàn thân anh tê dại, nên quyết định sẽ nhân cơ hội này huấn luyện cô thêm. Vì vậy anh mới đưa tay ra sau lưng ra hiệu hai lần.
Hợp tác với Hệ thống lâu rồi, anh biết nó hiểu thủ thế đó có ý nghĩa gì.
Quả nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất vừa nhìn thấy thủ thế của anh lập tức giải nghĩa cho Tề Tiểu Tô nghe.
Một người khống chế hai người, bẻ quặt tay họ, chĩa nòng súng về phía người của họ, bắn.
Anh làm chuyện này rất dễ dàng, nhưng anh không dám chắc lắm về thực sự của Tề Tiểu Tô, có điều, lại một lần nữa biểu hiện của Tề Tiểu Tô khiến anh phải kinh ngạc.
Cô nhanh chóng phi người về phía trước, hai tay một trái một phải đập trúng vào cổ tay của hai gã đàn ông, đồng thời bẻ quặt cổ tay hai người, hướng nhắm bắn thay đổi, ngược với hướng nhắm bắn của Vệ Thường Khuynh, rồi ấn ngón tay họ ép họ nổ súng không chút do dự.
Động tác gọn gàng nhanh nhẹn rất đẹp mắt, ngầu tới mức nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy nhiệt huyết tuôn trào.
Còn một kẻ còn lại, anh tính toán chính xác phản ứng của đối phương, vừa phát hiện ra biến cố chắc chắn sẽ vô thức chuyển nòng súng ra khỏi người mấy nhân viên kia chĩa sang phía họ. Mà sau hành động vô thức đó, chắc chắn gã sẽ cho rằng kẻ thù của mình là đàn ông, cũng chính là anh.
Vì vậy, anh lập tức kéo Lại Năng vừa trúng đạn lên làm lá chắn. Lại Năng xui xẻo lại trúng một phát nữa.
Chỉ trong một chút thời gian đó thôi, Tề Tiểu Tô đã lao lên, đôi chân dài quét một cái khiến súng của gã bay tuột khỏi tay.
/1139
|