Dư quang ở khoé mắt Tề Tiểu Tô nhìn thấy Vân Phỉ hơi thở phào một hơi.
Vân Phỉ nhất định là đang vui mừng, lão phu nhân quản gia tin lời cô ta, cô ta cảm kích lặng lẽ liếc Đại Nhạc, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn hắn.
Hiểu ngầm trong lòng.
Đồng thời hiểu ngầm trong lòng còn có Tề Tiểu Tô và Nghiêm Tắc Thâm.
Bọn họ đều không ngu, bà quản gia rõ ràng rất tín nhiệm đứa cháu này, mà Đại Nhạc vừa rồi luôn không chút dấu vết giúp Vân Phỉ, kẻ gây tai hoạ, một chiêu này của bọn họ chơi rất thành thạo.
Mà Đại Nhạc là nhìn trúng Vân Phỉ, hai người đang trao đổi ánh mắt coi như đạt được giao dịch. Giao dịch sau lưng bẩn thỉu thế nào Tề Tiểu Tô không có hứng suy nghĩ, cô chỉ biết là, cô nổi giận rồi.
Nghiêm Tắc Thâm lo lắng sốt ruột trong lòng, là anh ta dẫn Tề Tiểu Tô đến đây, nếu như phải tính ra, chính là anh ta hại cô rơi vào tình cảnh như vậy.
Anh ta suy nghĩ, nói: “Lão phu nhân, thật ra trong nhà…”
Tề Tiểu Tô trong nháy mắt liền biết anh ta muốn nói gì.
Nghiêm lão rất có hứng với đấu đá, hơn nữa mấy năm nay cũng luôn thu thập ngọc tốt, trong tay ông ấy có ngọc Đế Vương Lục. Nghiêm lão còn từng nói với cô, có cơ duyên mới có thể có được một viên, ông ta phải coi viên ngọc kia như đồ gia truyền, đời này truyền qua đời nọ.
Tề Tiểu Tô biết Nghiêm lão coi trọng yêu thích viên ngọc kia thế nào, Nghiêm Tắc Thâm đây rõ ràng là muốn lấy viên ngọc Đế Vương Lục kia ra.
Chẳng lẽ quyền lực thế lực của bà quản gia thật sự lớn đến mức đó sao? Khiến cho Nghiêm Tắc Thâm không dám có nửa điểm phản kháng, sợ đắc tội bà ta!
Cỗ lửa giận trong lòng cô ngược lại bị kích thích, bỗng chốc cháy vô cùng mạnh.
Cho nên, lúc hiểu rõ Nghiêm Tắc Thâm muốn nói gì, cô lập tức ngắt lời anh ta.
“Trong nhà ngược lại có một viên ngọc, không phải ngọc Đế Vương Lục đơn thuần, mà là ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm, ngọc Đế Vương mang màu tím hoàng tộc, vô cùng hiếm thấy, giá trị không thua gì ngọc Đế Vương Lục. Chủ tịch Vân và anh Đại nếu đã nghe nói đến chuyện tôi đấu đá ở thành phố K, hẳn đã nghe qua miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm này mới đúng, hơn nữa, viên ngọc kia bảy tám trăm gam, hẳn là đủ lớn rồi.” Tề Tiểu Tô rất thành khẩn nói: “Lão phu nhân hẳn cũng biết, cho dù là bản lĩnh đấu đá có tốt, với ngọc cực phẩm cũng cần đến duyên phận, bản lĩnh có tốt thế nào, không gặp được ngọc như vậy thì có cách gì? Cho nên, tôi nói trong tay không có ngọc Đế Vương Lục thuần tuý cũng không phải nói dối.”
Cô biết, Vân Phỉ bọn họ nhất định là đã nghe đến miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, dẫu sao lúc đó miếng ngọc kia cắt ra khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
Khoảng thời gian này thỉnh thoảng cô nghĩ đến còn cảm thấy có chút buồn bực, tại sao không có ai để ý đến miếng ngọc kia chứ. Nhưng vừa rồi Vân Phỉ nói tới chuyện cô ở buổi đấu đá, lại hoàn toàn không nhắc đến miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, cô lập tức đã nghĩ thông. Vân Phỉ trước đó tìm cô, rõ ràng muốn nói đến miếng ngọc đó!
Triển lãm ngọc của Vân Phỉ, mục tiêu là hướng đến miếng ngọc cực phẩm Đế Vương song sắc kia.
Cho nên cô ta không muốn để bà quản gia biết sự tồn tại của viên ngọc kia, cũng đang đánh cuộc Tề Tiểu Tô tuyệt đối không muốn lấy ra miếng ngọc cực phẩm như vậy để đổi một đống ngọc vỡ.
Như vậy, cô ắt phải đắc tội bà quản gia.
Mà dưới áp lực như vậy, Vân Phỉ sẽ dễ dàng hơn nhiều khi nói chuyện muốn miếng ngọc kia với cô, thậm chí, cô ta chỉ cần ra một cái giá cao hơn đống ngọc vỡ này chút, theo lý mà nói, Tề Tiểu Tô rất có thể sau khi cân nhắc lợi hại sẽ đồng ý với cô ta.
Có lẽ là, Vân Phỉ đã sớm định cấu kết với Đại Nhạc rồi, bởi vì cuối cùng vẫn là cần hắn giải quyết lão phu nhân, có lẽ là dùng ngọc chất lượng hơi kém một chút để thay thế.
Mặc dù phần lớn là suy đoán của cô, nhưng vô cùng có khả năng.
Hệ thống Tiểu Nhất cũng đồng ý với suy đoán của cô.
Bởi vì lúc cô nói ra miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, sắc mặt Vân Phỉ liên tục thay đổi.
Lòng người thật hiểm ác. Càng đến một độ cao nào đó, trong lòng càng nhiều lươn lẹo.
Nếu Vân Phỉ đã có chủ ý như vậy, vậy cô không bằng tự mình nói ra, ít nhất phá vỡ kế hoạch của Vân Phỉ trước.
“Cô sẽ không đưa miếng khoáng thạch đó cho bà già này chứ?” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên, “Bản Hệ thống không đồng ý, miếng đó năng lượng vô cùng lớn, một đống đá vụn này hoàn toàn không thể so sánh được, cô đưa cho bà ta, không bằng để cho bản Hệ thống hấp thu đi!”
“Tôi đương nhiên sẽ không đưa cho bà ta!”
Miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia mặc dù giá trị liên thành, nhưng Tề Tiểu Tô chưa từng muốn bán đi, càng không thể nào đưa cho bà già này như vậy.
Nhưng trước mắt cứ phải ứng phó trước đã.
Quả nhiên, bà quản gia nghe thấy vô cùng hứng thú, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, nói với cô: “Nếu đã như vậy, vậy ngày mai cô cầm nó đến đây, tôi xem trước xem.”
Tề Tiểu Tô gật đầu. “Vậy chúng tôi về trước.”
“Đi đi. Chín giờ sáng mai đến, đừng đến muộn. Buổi trưa tôi còn có việc.” Bà quản gia phất phất tay, như lệnh cho cô đang quỳ đứng lên.
Tề Tiểu Tô xoay người rời đi.
Nghiêm Tắc Thâm hít sâu một hơi, theo cô rời đi.
Đến khi hai người lên xe, rời khỏi sơn trang Long gia, đi được một đoạn rồi, Nghiêm Tắc Thâm mới phá vỡ sự yên lặng trong xe.
“Tiểu Tô, đều tại tôi, nếu tối nay không gọi cô qua đây sẽ không dính vào phiền phức lớn như vậy.”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không, Nghiêm tổng là có ý tốt, chuyện này là ngoài ý muốn. Hơn nữa tôi cảm thấy bản thân mình chính là rất dễ chọc phải phiền phức, cho dù tôi tránh ở nhà, có thể phiền phức cũng sẽ tự tìm tới cửa, cho nên căn bản không thể trách Nghiêm tổng được.”
Mặc dù bây giờ không phải lúc cười, nhưng Nghiêm Tắc Thâm vẫn bị cô chọc cho không nhịn được mỉm cười.
“Cô đó.”
Tề Tiểu Tô thở dài: “Nghiêm tổng, anh nói ngày mai tôi mà sai hẹn, sẽ có kết quả gì?”
Nghiêm Tắc Thâm kinh sợ, vội vàng khuyên: “Tiểu Tô, cách này không thích hợp! Cô cũng đâu thể trốn tránh mãi được đúng không? Hơn nữa, nếu như thật sự đắc tội lão phu nhân này rồi, công ty kia của cô có thể còn không mở nổi. Kế duy nhất bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức nói điều kiện, trừ những miếng ngọc vỡ kia ra, còn có thể đòi thêm một khoản tiền. Dẫu sao miếng ngọc Đế Vương song sắc kia, tôi nghe bố tôi nói, có giá trị liên thành.”
Đây không phải là nói, phải bán miếng ngọc Đế Vương song sắc kia cho bà ta? Chỉ có thể nghĩ cách đòi nhiều tiền hơn?
Nhưng bất kể phải thế nào, nhìn tình hình cũng không thể đòi được giá cả ngang với miếng ngọc kia. Bán rẻ? Cô không vui chút nào.
Giống như Hệ thống Tiểu Nhất nói, nếu như muốn bán rẻ, còn không bằng cho nó hấp thu năng lượng.
“Chuyện này anh đừng nói với Nghiêm lão, tránh cho ông ấy phải lo lắng cho tôi, yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ ra cách.” Tề Tiểu Tô nhìn núi rừng lướt qua ngoài cửa sổ xe nói.
Nghiêm Tắc Thâm thở dài.
Tề Tiểu Tô về đến nhà, tạm thời vứt bỏ chuyện này, đi tắm nước nóng thả lỏng thần kinh căng thẳng trước, sấy khô tóc rồi ngã lên giường, ôm lấy chăn không nhịn được kêu rên một tiếng.
“Thật là muốn có quyền có thế, ai chọc vào tôi, tôi sẽ lấy quyền thế đè người!”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống thử liên lạc với Thiếu soái, ngài ấy nhất định có thể nghĩ được cách.”
Vân Phỉ nhất định là đang vui mừng, lão phu nhân quản gia tin lời cô ta, cô ta cảm kích lặng lẽ liếc Đại Nhạc, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn hắn.
Hiểu ngầm trong lòng.
Đồng thời hiểu ngầm trong lòng còn có Tề Tiểu Tô và Nghiêm Tắc Thâm.
Bọn họ đều không ngu, bà quản gia rõ ràng rất tín nhiệm đứa cháu này, mà Đại Nhạc vừa rồi luôn không chút dấu vết giúp Vân Phỉ, kẻ gây tai hoạ, một chiêu này của bọn họ chơi rất thành thạo.
Mà Đại Nhạc là nhìn trúng Vân Phỉ, hai người đang trao đổi ánh mắt coi như đạt được giao dịch. Giao dịch sau lưng bẩn thỉu thế nào Tề Tiểu Tô không có hứng suy nghĩ, cô chỉ biết là, cô nổi giận rồi.
Nghiêm Tắc Thâm lo lắng sốt ruột trong lòng, là anh ta dẫn Tề Tiểu Tô đến đây, nếu như phải tính ra, chính là anh ta hại cô rơi vào tình cảnh như vậy.
Anh ta suy nghĩ, nói: “Lão phu nhân, thật ra trong nhà…”
Tề Tiểu Tô trong nháy mắt liền biết anh ta muốn nói gì.
Nghiêm lão rất có hứng với đấu đá, hơn nữa mấy năm nay cũng luôn thu thập ngọc tốt, trong tay ông ấy có ngọc Đế Vương Lục. Nghiêm lão còn từng nói với cô, có cơ duyên mới có thể có được một viên, ông ta phải coi viên ngọc kia như đồ gia truyền, đời này truyền qua đời nọ.
Tề Tiểu Tô biết Nghiêm lão coi trọng yêu thích viên ngọc kia thế nào, Nghiêm Tắc Thâm đây rõ ràng là muốn lấy viên ngọc Đế Vương Lục kia ra.
Chẳng lẽ quyền lực thế lực của bà quản gia thật sự lớn đến mức đó sao? Khiến cho Nghiêm Tắc Thâm không dám có nửa điểm phản kháng, sợ đắc tội bà ta!
Cỗ lửa giận trong lòng cô ngược lại bị kích thích, bỗng chốc cháy vô cùng mạnh.
Cho nên, lúc hiểu rõ Nghiêm Tắc Thâm muốn nói gì, cô lập tức ngắt lời anh ta.
“Trong nhà ngược lại có một viên ngọc, không phải ngọc Đế Vương Lục đơn thuần, mà là ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm, ngọc Đế Vương mang màu tím hoàng tộc, vô cùng hiếm thấy, giá trị không thua gì ngọc Đế Vương Lục. Chủ tịch Vân và anh Đại nếu đã nghe nói đến chuyện tôi đấu đá ở thành phố K, hẳn đã nghe qua miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm này mới đúng, hơn nữa, viên ngọc kia bảy tám trăm gam, hẳn là đủ lớn rồi.” Tề Tiểu Tô rất thành khẩn nói: “Lão phu nhân hẳn cũng biết, cho dù là bản lĩnh đấu đá có tốt, với ngọc cực phẩm cũng cần đến duyên phận, bản lĩnh có tốt thế nào, không gặp được ngọc như vậy thì có cách gì? Cho nên, tôi nói trong tay không có ngọc Đế Vương Lục thuần tuý cũng không phải nói dối.”
Cô biết, Vân Phỉ bọn họ nhất định là đã nghe đến miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, dẫu sao lúc đó miếng ngọc kia cắt ra khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
Khoảng thời gian này thỉnh thoảng cô nghĩ đến còn cảm thấy có chút buồn bực, tại sao không có ai để ý đến miếng ngọc kia chứ. Nhưng vừa rồi Vân Phỉ nói tới chuyện cô ở buổi đấu đá, lại hoàn toàn không nhắc đến miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, cô lập tức đã nghĩ thông. Vân Phỉ trước đó tìm cô, rõ ràng muốn nói đến miếng ngọc đó!
Triển lãm ngọc của Vân Phỉ, mục tiêu là hướng đến miếng ngọc cực phẩm Đế Vương song sắc kia.
Cho nên cô ta không muốn để bà quản gia biết sự tồn tại của viên ngọc kia, cũng đang đánh cuộc Tề Tiểu Tô tuyệt đối không muốn lấy ra miếng ngọc cực phẩm như vậy để đổi một đống ngọc vỡ.
Như vậy, cô ắt phải đắc tội bà quản gia.
Mà dưới áp lực như vậy, Vân Phỉ sẽ dễ dàng hơn nhiều khi nói chuyện muốn miếng ngọc kia với cô, thậm chí, cô ta chỉ cần ra một cái giá cao hơn đống ngọc vỡ này chút, theo lý mà nói, Tề Tiểu Tô rất có thể sau khi cân nhắc lợi hại sẽ đồng ý với cô ta.
Có lẽ là, Vân Phỉ đã sớm định cấu kết với Đại Nhạc rồi, bởi vì cuối cùng vẫn là cần hắn giải quyết lão phu nhân, có lẽ là dùng ngọc chất lượng hơi kém một chút để thay thế.
Mặc dù phần lớn là suy đoán của cô, nhưng vô cùng có khả năng.
Hệ thống Tiểu Nhất cũng đồng ý với suy đoán của cô.
Bởi vì lúc cô nói ra miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, sắc mặt Vân Phỉ liên tục thay đổi.
Lòng người thật hiểm ác. Càng đến một độ cao nào đó, trong lòng càng nhiều lươn lẹo.
Nếu Vân Phỉ đã có chủ ý như vậy, vậy cô không bằng tự mình nói ra, ít nhất phá vỡ kế hoạch của Vân Phỉ trước.
“Cô sẽ không đưa miếng khoáng thạch đó cho bà già này chứ?” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên, “Bản Hệ thống không đồng ý, miếng đó năng lượng vô cùng lớn, một đống đá vụn này hoàn toàn không thể so sánh được, cô đưa cho bà ta, không bằng để cho bản Hệ thống hấp thu đi!”
“Tôi đương nhiên sẽ không đưa cho bà ta!”
Miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia mặc dù giá trị liên thành, nhưng Tề Tiểu Tô chưa từng muốn bán đi, càng không thể nào đưa cho bà già này như vậy.
Nhưng trước mắt cứ phải ứng phó trước đã.
Quả nhiên, bà quản gia nghe thấy vô cùng hứng thú, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, nói với cô: “Nếu đã như vậy, vậy ngày mai cô cầm nó đến đây, tôi xem trước xem.”
Tề Tiểu Tô gật đầu. “Vậy chúng tôi về trước.”
“Đi đi. Chín giờ sáng mai đến, đừng đến muộn. Buổi trưa tôi còn có việc.” Bà quản gia phất phất tay, như lệnh cho cô đang quỳ đứng lên.
Tề Tiểu Tô xoay người rời đi.
Nghiêm Tắc Thâm hít sâu một hơi, theo cô rời đi.
Đến khi hai người lên xe, rời khỏi sơn trang Long gia, đi được một đoạn rồi, Nghiêm Tắc Thâm mới phá vỡ sự yên lặng trong xe.
“Tiểu Tô, đều tại tôi, nếu tối nay không gọi cô qua đây sẽ không dính vào phiền phức lớn như vậy.”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không, Nghiêm tổng là có ý tốt, chuyện này là ngoài ý muốn. Hơn nữa tôi cảm thấy bản thân mình chính là rất dễ chọc phải phiền phức, cho dù tôi tránh ở nhà, có thể phiền phức cũng sẽ tự tìm tới cửa, cho nên căn bản không thể trách Nghiêm tổng được.”
Mặc dù bây giờ không phải lúc cười, nhưng Nghiêm Tắc Thâm vẫn bị cô chọc cho không nhịn được mỉm cười.
“Cô đó.”
Tề Tiểu Tô thở dài: “Nghiêm tổng, anh nói ngày mai tôi mà sai hẹn, sẽ có kết quả gì?”
Nghiêm Tắc Thâm kinh sợ, vội vàng khuyên: “Tiểu Tô, cách này không thích hợp! Cô cũng đâu thể trốn tránh mãi được đúng không? Hơn nữa, nếu như thật sự đắc tội lão phu nhân này rồi, công ty kia của cô có thể còn không mở nổi. Kế duy nhất bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức nói điều kiện, trừ những miếng ngọc vỡ kia ra, còn có thể đòi thêm một khoản tiền. Dẫu sao miếng ngọc Đế Vương song sắc kia, tôi nghe bố tôi nói, có giá trị liên thành.”
Đây không phải là nói, phải bán miếng ngọc Đế Vương song sắc kia cho bà ta? Chỉ có thể nghĩ cách đòi nhiều tiền hơn?
Nhưng bất kể phải thế nào, nhìn tình hình cũng không thể đòi được giá cả ngang với miếng ngọc kia. Bán rẻ? Cô không vui chút nào.
Giống như Hệ thống Tiểu Nhất nói, nếu như muốn bán rẻ, còn không bằng cho nó hấp thu năng lượng.
“Chuyện này anh đừng nói với Nghiêm lão, tránh cho ông ấy phải lo lắng cho tôi, yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ ra cách.” Tề Tiểu Tô nhìn núi rừng lướt qua ngoài cửa sổ xe nói.
Nghiêm Tắc Thâm thở dài.
Tề Tiểu Tô về đến nhà, tạm thời vứt bỏ chuyện này, đi tắm nước nóng thả lỏng thần kinh căng thẳng trước, sấy khô tóc rồi ngã lên giường, ôm lấy chăn không nhịn được kêu rên một tiếng.
“Thật là muốn có quyền có thế, ai chọc vào tôi, tôi sẽ lấy quyền thế đè người!”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống thử liên lạc với Thiếu soái, ngài ấy nhất định có thể nghĩ được cách.”
/1139
|