Biên Hải Thành nhìn vào mắt Tề Tiểu Tô, giọng nghiêm nghị: “Cô Tề kiêu ngạo và tàn nhẫn như thế, không sợ một ngày nào đó...”
Tề Tiểu Tô hoàn toàn không cho hắn có cơ hội nói xong đã ngắt lời.
“Anh Biên,“ Cô ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt hắn không hề tránh né gì, giọng lạnh lùng, “Ở đây tôi cũng nói thật một câu, ai cũng có thể nghe vào tai được. Tôi là con bé mồ côi, bố mẹ đều đã mất, từ nhỏ sống nhờ nhà người chú ruột, việc này hẳn là nhiều người đã biết rồi. Nhưng mà, mấy năm nay, chú thím đều đối xử không tốt với tôi, con trai, con gái họ lúc nào cũng bắt nạt tôi không hề kiêng nể gì, vì thế, riêng nhà đấy tôi sẽ không bao giờ nể tình thân với bất cứ ai hết. Tôi có ông bà ngoại, cậu út tôi đang đi làm ở Thịnh Tề, cũng chỉ có mấy người thân như thế mà thôi, hiện tại tôi bất hiếu lôi họ ra đây, cũng nói thẳng luôn, không sai, họ chính là điểm yếu của tôi, ai muốn trả thù thì cứ tìm bọn họ cũng được.”
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt, có vẻ như không quan tâm tới vẻ khiếp sợ và khó hiểu trên mặt bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Biên Hải Thành, tiếp tục nói: “Nhưng tôi hy vọng kẻ tới tìm họ trả thù phải nghĩ cho kỹ, chỉ cần các vị có thể gánh nổi hậu quả đó vậy thì cứ việc làm. Nếu mấy người thân cuối cùng này của tôi bị thương hoặc mất mạng, có lẽ tôi sẽ dám tiêu diệt cả nhà kẻ đó, lại tự tay lăng trì hắn, đem thịt của hắn cho chó ăn đấy.”
Lời này thật sự là...
Quá độc địa, quá máu me, thật quá đáng sợ.
Một cô gái xinh đẹp như thế mà lại có thể nói ra những lời như vậy.
Đêm tháng tư mà mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên tận đỉnh đầu, mãi không tan đi.
Biên Hải Thành không ngờ Tề Tiểu Tô lại làm việc khác người như thế. Cô công khai nhược điểm của mình ra như thế đã là một chuyện rất ghê gớm rồi, thế mà sau đó còn nói, nếu các vị muốn tìm người thân của tôi để trả thù, khiến bọn họ bị thương, muốn giết bọn họ thì cũng được thôi! Có điều, sau đó tôi sẽ giết cả nhà ông! Cắt ông thành trăm mảnh để làm thức ăn cho chó!
Chẳng ai dám nghi ngờ lời nói này của cô cả.
Sau chuyện cô tàn nhẫn vả vào mặt Bạch gia và Úc gia tại đêm nay như thế…
Sau đó, quả nhiên dù Tề Tiểu Tô ở ngoài sát phạt quyết đoán thế nào hay đánh lên mặt ai ra sao, vẫn không có ai có gan động tới ông bà ngoại Tô cả.
Thậm chí, đám xã hội đen và lưu manh ở thành Bắc còn phải nể mặt họ hơn ba phần, trốn cũng không kịp, chỉ sợ hai ông bà mà xảy ra chuyện gì thì sẽ bị Tề Tiểu Tô theo dõi.
Đó là chuyện về sau.
Một đêm này, có rất nhiều người không ngủ được. Sau tiệc rượu này, Tề Tiểu Tô lại một lần nữa lặng lẽ trở thành nhân vật trung tâm của các cuộc nói chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, trên các báo ở thành phố D đều đăng tin tức Bạch gia bị đánh vào mặt như thế nào. Tin tức có tránh nhắc tới Úc An Duệ, cùng lắm cũng chỉ nói tới việc Úc Hà Tâm lật đổ bàn tiệc và bà Úc bị rượu hắt đầy người mà thôi.
Những người sáng suốt đều âm thầm giơ ngón tay cái, không nhịn được mà khen ngợi nước cờ này của Tề Tiểu Tô.
Thân phận của Úc An Duệ khá đặc thù, nếu nói xấu ông ta quá thì sẽ khiến cho mọi người không hài lòng.
Bỏ ông ta sang một bên thì sẽ không động vào quan lại nữa, rốt cuộc chỉ là một nữ cảnh sát quèn mà đi đính hôn cùng thương nhân, xảy ra scandal như thế này thì chỉ cần khuyên cô ta tạm thời từ chức là được rồi.
Vì thế, đội trưởng Úc không còn là đội trưởng Úc nữa.
Hoa khôi cảnh sát cũng chẳng còn là hoa khôi cảnh sát nữa.
Có người chụp được cảnh Úc Hà Tâm vào quán bar uống rượu say bét nhè với gương mặt vô cùng tiều tụy, còn ôm hôn nồng thắm với một người đàn ông, bị hắn đưa lên xe, không biết là đi đâu.
Tin tức vợ chưa cưới của cậu chủ Bạch ngoại tình lại được đào bới lên.
Tại chung cư của Bạch Dư Tây.
Úc Hà Tâm điên loạn ấn chuông cửa tới nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cửa cũng chịu mở ra.
“Úc Hà Tâm, cô điên đủ chưa hả? Chưa điên đủ thì tới Bạch gia tìm Bạch Thế Tuấn, ông ấy sẽ sẵn lòng điên với cô đấy, còn tôi không có hứng thú!” Bạch Dư Tây lạnh lùng nhìn cô ta.
Mới chỉ có mấy ngày mà Úc Hà Tâm như bị mất hết ánh hào quang, cả người rũ rượi chẳng khác nào một bông hoa thiếu nước.
Cô ta túm chặt lấy tay Bạch Dư Tây, nhìn anh ta với vẻ mặt sầu thảm: “Dư Tây, sao giờ anh lại thành như thế này chứ? Trước kia anh đối xử với em rất tốt, trước kia anh vẫn luôn che chở cho em cơ mà, tại sao bây giờ anh có thể lạnh lùng, độc ác như thế?”
Bạch Dư Tây cười lạnh: “Còn chưa là gì so với cô cả đâu. Sợ tôi không tới tiệc đính hôn, cô còn dám bảo Đỗ Viên cho tôi uống thứ canh gì, trong lòng cô rõ ràng nhất. Được rồi, đừng có đổ cho Bạch Thế Tuấn nữa, cô và ông ta... vốn cũng chẳng khác gì nhau cả.”
Nhớ tới ngày đính hôn kia, anh ta tới một nhà hàng quen thuộc dưới tòa nhà ăn cơm, Đỗ Viên cũng ở đó, còn tích cực đi lấy canh giúp anh ta. Sau khi anh ta ăn canh xong, về nhà thì cả người như muốn ngất đi, nếu không phải anh ta vốn dĩ là cảnh sát, tính cảnh giác cao hơn người thường một chút, lập tức vào tắm nước lạnh thì sợ là sẽ bị ngất đi rồi bị người ta khiêng tới Minh Phủ rồi.
Coi anh ta là gì chứ?
Anh ta tới, nhưng tới nói gì, làm gì, ai mà biết được.
Nhìn Tề Tiểu Tô phá hỏng lễ đính hôn, anh ta chỉ đứng ở sau lưng cô, vỗ tay tán thưởng cô.
Anh ta tình nguyện trở thành người như Tề Tiểu Tô, bày hết mọi sự tàn nhẫn ra ngoài, người ta nhìn vào còn khen được một câu là dứt khoát, không giống ông bố ruột kia của mình và người được gọi là vợ chưa cưới kia, làm việc lúc nào cũng đầy xấu xa và độc ác.
Úc Hà Tâm hơi sửng sốt, sau đó lại không nhịn được hét lên: “Đó là vì em yêu anh!”
“Cảm ơn, xin cô đừng yêu tôi nữa.”
Bạch Dư Tây nói xong lại nhìn tay cô ta đang cầm tờ báo nhàu nhĩ, cười trào phúng.
Úc Hà Tâm vội vàng giải thích: “Em tới tìm anh để giải thích chuyện này, Dư Tây, anh hãy tin em, em thực sự không làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Tối hôm qua em uống say, người đàn ông kia kéo em lên xe, nhưng tới nơi rồi em liền tát hắn một cái rồi chạy đi, em hoàn toàn không vào khách sạn đâu, thật mà, không tin anh có thể tra thử...”
Cô ta cũng không nói dối, quả thực, cô ta đã uống rất nhiều ở quán bar, gã đàn ông kia lại là Playboy lõi đời, ôm cô ta ra sàn nhảy, nói rất nhiều lời êm tai làm cô ta mê muội nên lúc bị gã hôn, cô ta hoàn toàn không đẩy ra. Nhưng sau khi ra ngoài, cô ta tỉnh táo hơn một chút, cả người toát mồ hôi lạnh, lập tức thoát khỏi gã ta.
Nhưng cuối cùng vẫn bị chụp hình lại.
Phóng viên quá đáng ghét, lại cố tình chỉ nói một nửa câu chuyện, hoàn toàn không đề cập tới chuyện cô ta tát người đàn ông kia một cái rồi chạy đi. Bây giờ làm cô ta có nhảy xuống sông cũng không hết oan được.
“Dù cô và hắn có vào khách sạn hay không, cùng hắn làm những gì thì tôi cũng không có hứng thú quan tâm! OK?” Bạch Dư Tây đóng sầm cửa lại, “Cô thích ở đây thì cứ ở, tôi đi.”
Sau đó, anh ta bước qua cô ta, tiến vào thang máy.
Chu Cẩm Minh cúp máy, thở dài, nói với Hồ Tu Trạch ở ngay bên cạnh: “Là điện thoại của Dư Tây.”
Anh ta đã tới thành phố D nhiều ngày như thế, nhiệm vụ chủ yếu là giám sát Dương Linh Linh, nhưng còn chưa điều tra ra chuyện gì thì lại được chứng kiến một trận gió nổi mây phun ở thành phố D này.
Không ngờ, nữ sinh lúc trước còn đi cùng bạn học tới bãi biển thành phố J nghỉ phép lại có năng lực tới mức ấy.
Hôm nay anh ta mới có thời gian hẹn Hồ Tu Trạch cùng ra ngoài ăn cơm để thư giãn một chút, cuộc gọi của Bạch Dư Tây khiến cho anh ta cảm thấy hơi buồn.
Thật sự cảm thấy số mệnh của ông bạn mình rất không tốt.
“Anh rể, anh chỉ có thể khuyên nhủ anh ta thôi, chuyện này em không giúp được.” Hồ Tu Trạch cười khổ. Ý của Chu Cẩm Minh là muốn tác hợp cho Bạch Dư Tây và Tề Tiểu Tô, đùa gì thế không biết.
“Anh có thể nhìn ra là Dư Tây thật lòng thích Tề Tiểu Tô mà. Vừa rồi cậu ấy bảo muốn qua đây uống vài ly, em nói xem nếu anh gọi điện hẹn Tề Tiểu Tô thì cô bé ấy có tới không?”
Tề Tiểu Tô hoàn toàn không cho hắn có cơ hội nói xong đã ngắt lời.
“Anh Biên,“ Cô ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt hắn không hề tránh né gì, giọng lạnh lùng, “Ở đây tôi cũng nói thật một câu, ai cũng có thể nghe vào tai được. Tôi là con bé mồ côi, bố mẹ đều đã mất, từ nhỏ sống nhờ nhà người chú ruột, việc này hẳn là nhiều người đã biết rồi. Nhưng mà, mấy năm nay, chú thím đều đối xử không tốt với tôi, con trai, con gái họ lúc nào cũng bắt nạt tôi không hề kiêng nể gì, vì thế, riêng nhà đấy tôi sẽ không bao giờ nể tình thân với bất cứ ai hết. Tôi có ông bà ngoại, cậu út tôi đang đi làm ở Thịnh Tề, cũng chỉ có mấy người thân như thế mà thôi, hiện tại tôi bất hiếu lôi họ ra đây, cũng nói thẳng luôn, không sai, họ chính là điểm yếu của tôi, ai muốn trả thù thì cứ tìm bọn họ cũng được.”
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt, có vẻ như không quan tâm tới vẻ khiếp sợ và khó hiểu trên mặt bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Biên Hải Thành, tiếp tục nói: “Nhưng tôi hy vọng kẻ tới tìm họ trả thù phải nghĩ cho kỹ, chỉ cần các vị có thể gánh nổi hậu quả đó vậy thì cứ việc làm. Nếu mấy người thân cuối cùng này của tôi bị thương hoặc mất mạng, có lẽ tôi sẽ dám tiêu diệt cả nhà kẻ đó, lại tự tay lăng trì hắn, đem thịt của hắn cho chó ăn đấy.”
Lời này thật sự là...
Quá độc địa, quá máu me, thật quá đáng sợ.
Một cô gái xinh đẹp như thế mà lại có thể nói ra những lời như vậy.
Đêm tháng tư mà mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên tận đỉnh đầu, mãi không tan đi.
Biên Hải Thành không ngờ Tề Tiểu Tô lại làm việc khác người như thế. Cô công khai nhược điểm của mình ra như thế đã là một chuyện rất ghê gớm rồi, thế mà sau đó còn nói, nếu các vị muốn tìm người thân của tôi để trả thù, khiến bọn họ bị thương, muốn giết bọn họ thì cũng được thôi! Có điều, sau đó tôi sẽ giết cả nhà ông! Cắt ông thành trăm mảnh để làm thức ăn cho chó!
Chẳng ai dám nghi ngờ lời nói này của cô cả.
Sau chuyện cô tàn nhẫn vả vào mặt Bạch gia và Úc gia tại đêm nay như thế…
Sau đó, quả nhiên dù Tề Tiểu Tô ở ngoài sát phạt quyết đoán thế nào hay đánh lên mặt ai ra sao, vẫn không có ai có gan động tới ông bà ngoại Tô cả.
Thậm chí, đám xã hội đen và lưu manh ở thành Bắc còn phải nể mặt họ hơn ba phần, trốn cũng không kịp, chỉ sợ hai ông bà mà xảy ra chuyện gì thì sẽ bị Tề Tiểu Tô theo dõi.
Đó là chuyện về sau.
Một đêm này, có rất nhiều người không ngủ được. Sau tiệc rượu này, Tề Tiểu Tô lại một lần nữa lặng lẽ trở thành nhân vật trung tâm của các cuộc nói chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, trên các báo ở thành phố D đều đăng tin tức Bạch gia bị đánh vào mặt như thế nào. Tin tức có tránh nhắc tới Úc An Duệ, cùng lắm cũng chỉ nói tới việc Úc Hà Tâm lật đổ bàn tiệc và bà Úc bị rượu hắt đầy người mà thôi.
Những người sáng suốt đều âm thầm giơ ngón tay cái, không nhịn được mà khen ngợi nước cờ này của Tề Tiểu Tô.
Thân phận của Úc An Duệ khá đặc thù, nếu nói xấu ông ta quá thì sẽ khiến cho mọi người không hài lòng.
Bỏ ông ta sang một bên thì sẽ không động vào quan lại nữa, rốt cuộc chỉ là một nữ cảnh sát quèn mà đi đính hôn cùng thương nhân, xảy ra scandal như thế này thì chỉ cần khuyên cô ta tạm thời từ chức là được rồi.
Vì thế, đội trưởng Úc không còn là đội trưởng Úc nữa.
Hoa khôi cảnh sát cũng chẳng còn là hoa khôi cảnh sát nữa.
Có người chụp được cảnh Úc Hà Tâm vào quán bar uống rượu say bét nhè với gương mặt vô cùng tiều tụy, còn ôm hôn nồng thắm với một người đàn ông, bị hắn đưa lên xe, không biết là đi đâu.
Tin tức vợ chưa cưới của cậu chủ Bạch ngoại tình lại được đào bới lên.
Tại chung cư của Bạch Dư Tây.
Úc Hà Tâm điên loạn ấn chuông cửa tới nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cửa cũng chịu mở ra.
“Úc Hà Tâm, cô điên đủ chưa hả? Chưa điên đủ thì tới Bạch gia tìm Bạch Thế Tuấn, ông ấy sẽ sẵn lòng điên với cô đấy, còn tôi không có hứng thú!” Bạch Dư Tây lạnh lùng nhìn cô ta.
Mới chỉ có mấy ngày mà Úc Hà Tâm như bị mất hết ánh hào quang, cả người rũ rượi chẳng khác nào một bông hoa thiếu nước.
Cô ta túm chặt lấy tay Bạch Dư Tây, nhìn anh ta với vẻ mặt sầu thảm: “Dư Tây, sao giờ anh lại thành như thế này chứ? Trước kia anh đối xử với em rất tốt, trước kia anh vẫn luôn che chở cho em cơ mà, tại sao bây giờ anh có thể lạnh lùng, độc ác như thế?”
Bạch Dư Tây cười lạnh: “Còn chưa là gì so với cô cả đâu. Sợ tôi không tới tiệc đính hôn, cô còn dám bảo Đỗ Viên cho tôi uống thứ canh gì, trong lòng cô rõ ràng nhất. Được rồi, đừng có đổ cho Bạch Thế Tuấn nữa, cô và ông ta... vốn cũng chẳng khác gì nhau cả.”
Nhớ tới ngày đính hôn kia, anh ta tới một nhà hàng quen thuộc dưới tòa nhà ăn cơm, Đỗ Viên cũng ở đó, còn tích cực đi lấy canh giúp anh ta. Sau khi anh ta ăn canh xong, về nhà thì cả người như muốn ngất đi, nếu không phải anh ta vốn dĩ là cảnh sát, tính cảnh giác cao hơn người thường một chút, lập tức vào tắm nước lạnh thì sợ là sẽ bị ngất đi rồi bị người ta khiêng tới Minh Phủ rồi.
Coi anh ta là gì chứ?
Anh ta tới, nhưng tới nói gì, làm gì, ai mà biết được.
Nhìn Tề Tiểu Tô phá hỏng lễ đính hôn, anh ta chỉ đứng ở sau lưng cô, vỗ tay tán thưởng cô.
Anh ta tình nguyện trở thành người như Tề Tiểu Tô, bày hết mọi sự tàn nhẫn ra ngoài, người ta nhìn vào còn khen được một câu là dứt khoát, không giống ông bố ruột kia của mình và người được gọi là vợ chưa cưới kia, làm việc lúc nào cũng đầy xấu xa và độc ác.
Úc Hà Tâm hơi sửng sốt, sau đó lại không nhịn được hét lên: “Đó là vì em yêu anh!”
“Cảm ơn, xin cô đừng yêu tôi nữa.”
Bạch Dư Tây nói xong lại nhìn tay cô ta đang cầm tờ báo nhàu nhĩ, cười trào phúng.
Úc Hà Tâm vội vàng giải thích: “Em tới tìm anh để giải thích chuyện này, Dư Tây, anh hãy tin em, em thực sự không làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Tối hôm qua em uống say, người đàn ông kia kéo em lên xe, nhưng tới nơi rồi em liền tát hắn một cái rồi chạy đi, em hoàn toàn không vào khách sạn đâu, thật mà, không tin anh có thể tra thử...”
Cô ta cũng không nói dối, quả thực, cô ta đã uống rất nhiều ở quán bar, gã đàn ông kia lại là Playboy lõi đời, ôm cô ta ra sàn nhảy, nói rất nhiều lời êm tai làm cô ta mê muội nên lúc bị gã hôn, cô ta hoàn toàn không đẩy ra. Nhưng sau khi ra ngoài, cô ta tỉnh táo hơn một chút, cả người toát mồ hôi lạnh, lập tức thoát khỏi gã ta.
Nhưng cuối cùng vẫn bị chụp hình lại.
Phóng viên quá đáng ghét, lại cố tình chỉ nói một nửa câu chuyện, hoàn toàn không đề cập tới chuyện cô ta tát người đàn ông kia một cái rồi chạy đi. Bây giờ làm cô ta có nhảy xuống sông cũng không hết oan được.
“Dù cô và hắn có vào khách sạn hay không, cùng hắn làm những gì thì tôi cũng không có hứng thú quan tâm! OK?” Bạch Dư Tây đóng sầm cửa lại, “Cô thích ở đây thì cứ ở, tôi đi.”
Sau đó, anh ta bước qua cô ta, tiến vào thang máy.
Chu Cẩm Minh cúp máy, thở dài, nói với Hồ Tu Trạch ở ngay bên cạnh: “Là điện thoại của Dư Tây.”
Anh ta đã tới thành phố D nhiều ngày như thế, nhiệm vụ chủ yếu là giám sát Dương Linh Linh, nhưng còn chưa điều tra ra chuyện gì thì lại được chứng kiến một trận gió nổi mây phun ở thành phố D này.
Không ngờ, nữ sinh lúc trước còn đi cùng bạn học tới bãi biển thành phố J nghỉ phép lại có năng lực tới mức ấy.
Hôm nay anh ta mới có thời gian hẹn Hồ Tu Trạch cùng ra ngoài ăn cơm để thư giãn một chút, cuộc gọi của Bạch Dư Tây khiến cho anh ta cảm thấy hơi buồn.
Thật sự cảm thấy số mệnh của ông bạn mình rất không tốt.
“Anh rể, anh chỉ có thể khuyên nhủ anh ta thôi, chuyện này em không giúp được.” Hồ Tu Trạch cười khổ. Ý của Chu Cẩm Minh là muốn tác hợp cho Bạch Dư Tây và Tề Tiểu Tô, đùa gì thế không biết.
“Anh có thể nhìn ra là Dư Tây thật lòng thích Tề Tiểu Tô mà. Vừa rồi cậu ấy bảo muốn qua đây uống vài ly, em nói xem nếu anh gọi điện hẹn Tề Tiểu Tô thì cô bé ấy có tới không?”
/1139
|