Thấy cô ta như vậy, Nguyễn Dật Quân không khỏi đau lòng, cau mày nói với Biên Hải Thành: “Chỉ là một con nhỏ có lẽ là có chút quan hệ thôi, anh Hải Thành phải dè dặt đến mức như vậy sao?”
Biên Hải Thành từ trước đến giờ cũng nuông chiều cô em gái này, thấy viền mắt cô ta phiếm đỏ cũng mềm lòng, xoa xoa đầu cô ta nói: “Không phải anh quở trách em, chuyện này là lỗi của anh đã không nói với em.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Hai ngày trước em nói muốn đến thành phố D ở một khoảng thời gian, muốn sống ở sơn trang, lúc anh gọi điện về thủ đô đã nhắc với ông nội, nhưng ý của ông nội là nếu đã đưa chìa khóa cho Tề Tiểu Tô rồi thì có thể đến sơn trang ở hay không vẫn phải hỏi ý của cô ta. Ý của ông nội là phải đối đãi với cô ta lịch sự.”
Biên Hải Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh, đây, đây thật sự là ý của ông nội sao?”
“Đúng, ông nội đã nói rồi, sơn trang Long gia đúng là không phải của nhà chúng ta.”
Biên Hải Vi trợn to hai mắt.
Biên Hải Thành cười khổ nói: “Chủ nhân của sơn trang Long gia họ Vệ, năm đó, ông Vệ đó không biết có chuyện gì phải rời đi, cũng không nói là đi đâu, nói là có thể sẽ rất lâu không quay lại cho nên mới gửi gắm mấy đám đất đó cho ông nội, nhờ ông trông coi hộ.”
“Mấy đám đất? Anh, ý anh là, trừ sơn trang Long gia ra vẫn còn có chỗ khác nữa sao?” Biên Hải Vi nghĩ đến mấy căn biệt viện nhà mình, chỗ nào cũng rộng lớn, phong cảnh xinh đẹp, thanh tịnh xa hoa. Từ nhỏ bọn họ đều coi mấy căn biệt viện kia là tài sản quý giá của dòng họ, đặc biệt là căn tứ hợp viện ở thủ đô bây giờ mặc dù diện tích không lớn bằng sơn trang Long gia ở thành phố D, nhưng lại nằm ở thủ đô! Trung tâm thành phố! Không nói giá trị mấy trăm triệu, căn bản là có tiền cũng không mua được, căn tứ hợp viện kia tuyệt đối là biểu tượng chí tôn quyền quý trong thành phố!
Mấy chú bác anh em họ trong nhà trước giờ vẫn nhắm chằm chằm vào căn tứ hợp viện đó, nhưng ông nội tự quản chìa khóa ở đó, không cho bọn họ tùy tiện đến ở, cô ta cũng không phải là không có tư lợi, thỉnh thoảng làm nũng với ông nội đòi chìa khóa qua đó ở mấy ngày.
Bây giờ nghĩ lại, sao trong lòng lại hoảng sợ như vậy chứ?
Chẳng lẽ, đó cũng là đất của ông Vệ kia?
Sắc mặt Biên Hải Thành cứng lại, nói: “Ông nội chưa nói cụ thể là mấy căn biệt viện nào, chỉ nói là ông Vệ kia trước khi rời đi nói với ông, đến lúc đó sẽ dựa vào mật thư đặc biệt để làm chứng, chỉ cần có người cầm mật thư đó đến thì phải giao chìa khóa mấy chỗ đó cho đối phương. Nhưng ông Vệ kia liền đi tận mấy chục năm, ông nội nói, người cầm mật thư đến chưa chắc đã biết giao hẹn cụ thể năm đó của ông và ông Vệ.”
Hắn nói đến đây, có chút lúng túng.
Ý của lời này ai nghe cũng hiểu.
Đối phương chưa chắc biết giao hẹn cụ thể, như vậy, có phải đối phương cũng không biết còn có mấy chỗ khác nữa không? Hoặc là, có lẽ đối phương cũng không biết sơn trang Long gia này là của Vệ gia mà sẽ cho là dựa vào mật thư để có thể ở nhờ sơn trang.
Cho nên, ý của ông nội hắn là phải thăm dò trước đã.
Biên gia có ý này rõ ràng đã là vô liêm sỉ rồi, rõ ràng có ý là nếu như đối phương không biết thì sẽ không trả lại những nơi đó nữa.
Nhưng hôm nay Biên Hải Vi ầm ĩ với Tề Tiểu Tô như vậy, nghe ý của Tề Tiểu Tô chứng tỏ bọn họ ít nhất biết sơn trang Long gia là của Vệ gia mà không phải là của Biên gia bọn họ rồi.
Vậy chuyện này phải bàn bạc kỹ lại.
Hắn nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dật Quân ở phía đối diện giường bệnh, thành khẩn nói: “Dật Quân, anh cũng không coi em như người ngoài, chút chuyện này cũng không giấu em.” Dẫu sao, thế này cũng là phơi bày bí mật của Biên gia ra ngoài rồi.
Nguyễn Dật Quân nhìn Biên Hải Vi bị đả kích mạnh, gật đầu trầm giọng nói: “Anh Hải Thành, em hiểu rồi, em sẽ không hé răng nửa lời đâu.”
“Anh.” Biên Hải Vi túm lấy tay Biên Hải Thành, nghiến răng nói: “Vậy chuyện này phải làm thế nào? Em mặc kệ, em không thể nuốt trôi được cục tức này được, nhất định phải lấy được sơn trang Long gia! Còn nữa, chắc bọn họ không biết sự tồn tại của mấy mảnh đất khác đâu!”
“Tề Tiểu Tô không biết, nhưng chồng chưa cưới của cô ta thì sao?” Biên Hải Thành nói: “Ông nội bảo chúng ta tạm thời án binh bất động, chính là muốn tra rõ thân phận của người đó, còn chưa biết hắn ta có quan hệ như thế nào với ông Vệ nữa, bây giờ phải chờ điều tra rõ rồi mới xem tình hình mà làm. Nhưng không thể nào tra nổi người kia. Mấy ngày nay anh vẫn đang điều tra những người đàn ông có qua lại với Tề Tiểu Tô, đến bây giờ mới chỉ có một chút xíu tiến triển.”
“Tiến triển gì thế anh?”
“Có một cô gái tên là Lôi Khả Nhi, cô ta nói từng gặp bạn trai của Tề Tiểu Tô, là một thanh niên khoảng hai tư hai lăm tuổi, cô ta nói,” Biên Hải Thành nhớ tới bộ dạng của Lôi Khả Nhi khi nói đến người đàn ông đó, mắt giống như nở hoa, mặt đầy si mê, “Cô ta nói, cô ta lớn đến ngần này vẫn chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai, nam tính, có khí phách quân nhân như vậy.”
Biên Hải Vi lập tức nhìn Nguyễn Dật Quân, không phục nói: “Em không tin, Dật Quân và anh mới xứng với đánh giá như vậy.”
“Vậy thân phận của người đàn ông kia thế nào?” Nguyễn Dật Quân hỏi.
“Nói…” Biên Hải Thành trầm giọng nói: “Họ Vệ. Cô ta nghe thấy có người gọi anh ta là Thiếu soái, có thể là biệt danh của anh ta, hoặc có thể thật sự là người trong hệ thống quân sự và chính trị. Cho nên, Dật Quân, chuyện này em cũng tra giúp anh đi, tra trong hệ thống quân sự và chính trị, tra từ thân phận Thiếu soái trước, nếu như không có thì hãy tra ở ngoài.”
“Vâng.”
“Anh, vậy bây giờ làm thế nào đây?”
“Tiểu Vi, em nghe lời anh, đừng ở đây nữa, em về nhà trước đi.” Biên Hải Thành nhìn Nguyễn Dật Quân, nói: “Anh biết khoảng thời gian này Dật Quân công tác ở quân khu thành phố D, nhưng cậu ấy có thể phải bớt thời gian về thủ đô, chắc hai đứa cũng không để ý tới việc phải xa nhau hai tháng đâu nhỉ?”
Biên Hải Vi đỏ mặt.
“Dật Quân, em cũng thế, hai tháng tiếp theo em sẽ ở quân khu thành phố D, nếu như có thể thì bớt đối đầu với Tề Tiểu Tô là tốt nhất, coi như là vì nhà chúng ta, nhường cô ta trước, đợi tra rõ người kia rồi, đến lúc đó muốn làm gì cũng không muộn.”
“Vâng.”
Anh em Biên gia và Nguyễn Dật Quân nói chuyện trong phòng bệnh thế này, đương nhiên Tề Tiểu Tô không biết, cô và Nghiêm Uyển Nghi đang ca ngợi sơn trang Long gia sau khi đi hết các ngóc ngách ở nơi này, sơn trang này quả thật rất yên tĩnh, sống ở đây, không khí trong lành, đông ấm hạ mát, nhất định sẽ vô cùng thoải mái.
Phòng ngủ chính trong gian nhà chính rất lớn, gần như bằng cả căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở chung cư Trường Ninh của Tề Tiểu Tô.
Sau khi kê hai cái giường lớn vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Đương nhiên, Tề Tiểu Tô đã kêu người dỡ giường cũ ở đây, chuyển hết đồ lặt vặt đi rồi. Nói ra thì, phòng chứa đồ lặt vặt dưới hầm ở sơn trang cũng quá lớn, bên trong còn có bao nhiêu đồ, nhưng Tề Tiểu Tô không có hứng lật ra.
Cô chọn một phòng cho khách, cũng dỡ giường đi, lắp giường mới vào, định ở tạm phòng này rồi sau đó sẽ sửa sang lại phòng ngủ chính.
Lúc bọn họ gần xong Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm mới đến, có điều, người thiết kế nội thất mà Nghiêm Tắc Thâm dẫn đến lại là người Tề Tiểu Tô không thể nào ngờ tới.
Đương nhiên, cô đã từng gặp người này rồi.
Biên Hải Thành từ trước đến giờ cũng nuông chiều cô em gái này, thấy viền mắt cô ta phiếm đỏ cũng mềm lòng, xoa xoa đầu cô ta nói: “Không phải anh quở trách em, chuyện này là lỗi của anh đã không nói với em.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Hai ngày trước em nói muốn đến thành phố D ở một khoảng thời gian, muốn sống ở sơn trang, lúc anh gọi điện về thủ đô đã nhắc với ông nội, nhưng ý của ông nội là nếu đã đưa chìa khóa cho Tề Tiểu Tô rồi thì có thể đến sơn trang ở hay không vẫn phải hỏi ý của cô ta. Ý của ông nội là phải đối đãi với cô ta lịch sự.”
Biên Hải Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh, đây, đây thật sự là ý của ông nội sao?”
“Đúng, ông nội đã nói rồi, sơn trang Long gia đúng là không phải của nhà chúng ta.”
Biên Hải Vi trợn to hai mắt.
Biên Hải Thành cười khổ nói: “Chủ nhân của sơn trang Long gia họ Vệ, năm đó, ông Vệ đó không biết có chuyện gì phải rời đi, cũng không nói là đi đâu, nói là có thể sẽ rất lâu không quay lại cho nên mới gửi gắm mấy đám đất đó cho ông nội, nhờ ông trông coi hộ.”
“Mấy đám đất? Anh, ý anh là, trừ sơn trang Long gia ra vẫn còn có chỗ khác nữa sao?” Biên Hải Vi nghĩ đến mấy căn biệt viện nhà mình, chỗ nào cũng rộng lớn, phong cảnh xinh đẹp, thanh tịnh xa hoa. Từ nhỏ bọn họ đều coi mấy căn biệt viện kia là tài sản quý giá của dòng họ, đặc biệt là căn tứ hợp viện ở thủ đô bây giờ mặc dù diện tích không lớn bằng sơn trang Long gia ở thành phố D, nhưng lại nằm ở thủ đô! Trung tâm thành phố! Không nói giá trị mấy trăm triệu, căn bản là có tiền cũng không mua được, căn tứ hợp viện kia tuyệt đối là biểu tượng chí tôn quyền quý trong thành phố!
Mấy chú bác anh em họ trong nhà trước giờ vẫn nhắm chằm chằm vào căn tứ hợp viện đó, nhưng ông nội tự quản chìa khóa ở đó, không cho bọn họ tùy tiện đến ở, cô ta cũng không phải là không có tư lợi, thỉnh thoảng làm nũng với ông nội đòi chìa khóa qua đó ở mấy ngày.
Bây giờ nghĩ lại, sao trong lòng lại hoảng sợ như vậy chứ?
Chẳng lẽ, đó cũng là đất của ông Vệ kia?
Sắc mặt Biên Hải Thành cứng lại, nói: “Ông nội chưa nói cụ thể là mấy căn biệt viện nào, chỉ nói là ông Vệ kia trước khi rời đi nói với ông, đến lúc đó sẽ dựa vào mật thư đặc biệt để làm chứng, chỉ cần có người cầm mật thư đó đến thì phải giao chìa khóa mấy chỗ đó cho đối phương. Nhưng ông Vệ kia liền đi tận mấy chục năm, ông nội nói, người cầm mật thư đến chưa chắc đã biết giao hẹn cụ thể năm đó của ông và ông Vệ.”
Hắn nói đến đây, có chút lúng túng.
Ý của lời này ai nghe cũng hiểu.
Đối phương chưa chắc biết giao hẹn cụ thể, như vậy, có phải đối phương cũng không biết còn có mấy chỗ khác nữa không? Hoặc là, có lẽ đối phương cũng không biết sơn trang Long gia này là của Vệ gia mà sẽ cho là dựa vào mật thư để có thể ở nhờ sơn trang.
Cho nên, ý của ông nội hắn là phải thăm dò trước đã.
Biên gia có ý này rõ ràng đã là vô liêm sỉ rồi, rõ ràng có ý là nếu như đối phương không biết thì sẽ không trả lại những nơi đó nữa.
Nhưng hôm nay Biên Hải Vi ầm ĩ với Tề Tiểu Tô như vậy, nghe ý của Tề Tiểu Tô chứng tỏ bọn họ ít nhất biết sơn trang Long gia là của Vệ gia mà không phải là của Biên gia bọn họ rồi.
Vậy chuyện này phải bàn bạc kỹ lại.
Hắn nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dật Quân ở phía đối diện giường bệnh, thành khẩn nói: “Dật Quân, anh cũng không coi em như người ngoài, chút chuyện này cũng không giấu em.” Dẫu sao, thế này cũng là phơi bày bí mật của Biên gia ra ngoài rồi.
Nguyễn Dật Quân nhìn Biên Hải Vi bị đả kích mạnh, gật đầu trầm giọng nói: “Anh Hải Thành, em hiểu rồi, em sẽ không hé răng nửa lời đâu.”
“Anh.” Biên Hải Vi túm lấy tay Biên Hải Thành, nghiến răng nói: “Vậy chuyện này phải làm thế nào? Em mặc kệ, em không thể nuốt trôi được cục tức này được, nhất định phải lấy được sơn trang Long gia! Còn nữa, chắc bọn họ không biết sự tồn tại của mấy mảnh đất khác đâu!”
“Tề Tiểu Tô không biết, nhưng chồng chưa cưới của cô ta thì sao?” Biên Hải Thành nói: “Ông nội bảo chúng ta tạm thời án binh bất động, chính là muốn tra rõ thân phận của người đó, còn chưa biết hắn ta có quan hệ như thế nào với ông Vệ nữa, bây giờ phải chờ điều tra rõ rồi mới xem tình hình mà làm. Nhưng không thể nào tra nổi người kia. Mấy ngày nay anh vẫn đang điều tra những người đàn ông có qua lại với Tề Tiểu Tô, đến bây giờ mới chỉ có một chút xíu tiến triển.”
“Tiến triển gì thế anh?”
“Có một cô gái tên là Lôi Khả Nhi, cô ta nói từng gặp bạn trai của Tề Tiểu Tô, là một thanh niên khoảng hai tư hai lăm tuổi, cô ta nói,” Biên Hải Thành nhớ tới bộ dạng của Lôi Khả Nhi khi nói đến người đàn ông đó, mắt giống như nở hoa, mặt đầy si mê, “Cô ta nói, cô ta lớn đến ngần này vẫn chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai, nam tính, có khí phách quân nhân như vậy.”
Biên Hải Vi lập tức nhìn Nguyễn Dật Quân, không phục nói: “Em không tin, Dật Quân và anh mới xứng với đánh giá như vậy.”
“Vậy thân phận của người đàn ông kia thế nào?” Nguyễn Dật Quân hỏi.
“Nói…” Biên Hải Thành trầm giọng nói: “Họ Vệ. Cô ta nghe thấy có người gọi anh ta là Thiếu soái, có thể là biệt danh của anh ta, hoặc có thể thật sự là người trong hệ thống quân sự và chính trị. Cho nên, Dật Quân, chuyện này em cũng tra giúp anh đi, tra trong hệ thống quân sự và chính trị, tra từ thân phận Thiếu soái trước, nếu như không có thì hãy tra ở ngoài.”
“Vâng.”
“Anh, vậy bây giờ làm thế nào đây?”
“Tiểu Vi, em nghe lời anh, đừng ở đây nữa, em về nhà trước đi.” Biên Hải Thành nhìn Nguyễn Dật Quân, nói: “Anh biết khoảng thời gian này Dật Quân công tác ở quân khu thành phố D, nhưng cậu ấy có thể phải bớt thời gian về thủ đô, chắc hai đứa cũng không để ý tới việc phải xa nhau hai tháng đâu nhỉ?”
Biên Hải Vi đỏ mặt.
“Dật Quân, em cũng thế, hai tháng tiếp theo em sẽ ở quân khu thành phố D, nếu như có thể thì bớt đối đầu với Tề Tiểu Tô là tốt nhất, coi như là vì nhà chúng ta, nhường cô ta trước, đợi tra rõ người kia rồi, đến lúc đó muốn làm gì cũng không muộn.”
“Vâng.”
Anh em Biên gia và Nguyễn Dật Quân nói chuyện trong phòng bệnh thế này, đương nhiên Tề Tiểu Tô không biết, cô và Nghiêm Uyển Nghi đang ca ngợi sơn trang Long gia sau khi đi hết các ngóc ngách ở nơi này, sơn trang này quả thật rất yên tĩnh, sống ở đây, không khí trong lành, đông ấm hạ mát, nhất định sẽ vô cùng thoải mái.
Phòng ngủ chính trong gian nhà chính rất lớn, gần như bằng cả căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở chung cư Trường Ninh của Tề Tiểu Tô.
Sau khi kê hai cái giường lớn vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Đương nhiên, Tề Tiểu Tô đã kêu người dỡ giường cũ ở đây, chuyển hết đồ lặt vặt đi rồi. Nói ra thì, phòng chứa đồ lặt vặt dưới hầm ở sơn trang cũng quá lớn, bên trong còn có bao nhiêu đồ, nhưng Tề Tiểu Tô không có hứng lật ra.
Cô chọn một phòng cho khách, cũng dỡ giường đi, lắp giường mới vào, định ở tạm phòng này rồi sau đó sẽ sửa sang lại phòng ngủ chính.
Lúc bọn họ gần xong Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm mới đến, có điều, người thiết kế nội thất mà Nghiêm Tắc Thâm dẫn đến lại là người Tề Tiểu Tô không thể nào ngờ tới.
Đương nhiên, cô đã từng gặp người này rồi.
/1139
|