Ầm!
Hình như cửa sắt bị người dùng đồ cứng đập ra, phát ra tiếng vang cực lớn.
Sau đó hai gã đàn ông bị ném vào giống như ném rác, sau khi bị ném rơi xuống đất thì không động đậy được nữa, rõ ràng vừa rồi chính là dùng cơ thể hai kẻ đó để đập mở cửa sắt ra.
Nghiêm Uyển Nghi nhìn thấy một cô gái đi ngược chiều sáng vào, lập tức nhận ra cô.
Giọng cô lạc cả đi: “Tiểu Tô, giết cô ta đi, giết cô ta đi!”
Mà Tề Tiểu Tô vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng kia, chỉ cảm thấy cơn thịnh nộ đang ngập tràn trong nháy mắt giống như hỏa diệm sơn bị dùng sai quạt quạt một cái, ngọn lửa kia bốc lên mãnh liệt.
“Đồng Xán.” Cô mấp máy môi thốt ra hai chữ, Đồng Xán đanh mặt, bước nhanh qua đó, bổ tay xuống Lâm Vũ Hi đang ôm chặt chuẩn bị một bước cuối cùng tiến vào Chúc Tường Viêm, sau đó nhấc cơ thể Lâm Vũ Hi ném ra.
Tề Tiểu Tô không chỉ điên cuồng mà còn run sợ, cô biết Lâm Vũ Hi bị bệnh, cô biết.
Nghiêm Uyển Nghi bây giờ cũng gần như đã hở nửa người ra rồi.
Lúc ra ngoài Tề Tiểu Tô cầm theo áo khoác, may mà cái áo của cô gần như dài đến gối. Cô bước nhanh qua đó, cởi áo khoác xuống, nhanh chóng mặc cho Nghiêm Uyển Nghi, cài hai cái nút ở giữa lại.
Cô nhìn thấy mấy cái dấu móng tay ứa máu trên đùi Nghiêm Uyển Nghi. Mấy cái dấu đó rất sâu, máy chảy ra khắp chân cô ấy, da trắng máu đỏ, nhìn mà phát hoảng̣. Không chỉ riêng cô ấy, cổ tay Chúc Tường Viêm cũng đầy máu, trên tấm đệm kia đều là máu của hai người bọn họ.
Đồng Xán đang nhanh chóng mặc quần áo cho anh ta.
“Chị nóng, khó chịu... ưm ưm....” Nghiêm Uyển Nghi được cô ôm lấy, dùng sức cọ lên người cô.
Tề Tiểu Tô nào có thể không hiểu?
Trước đó tự làm tổn thương mình để duy trì sự tỉnh táo, bây giờ vừa thả lỏng ra thì tác dụng của thuốc lại tấn công.
“Cô phải đánh ngất cô ấy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
“Đưa đến bệnh viện được không?”
“Thuốc đã phát tác dụng quá lâu rồi, cô đưa đến bệnh viện thì cơ thể bọn họ ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương, cách tốt nhất chính là để cho bọn họ mau phát tiết ra.”
“Phát tiết thế nào?”
Hệ thống Tiểu Nhất giải thích nghiêm trang, hoàn toàn là giọng của bộ máy trí tuệ: “Lên giường.”
Đúng là lời ít ý nhiều.
Tề Tiểu Tô mặt không chút biểu cảm ấn một huyệt đạo trên người Nghiêm Uyển Nghi, khiến cho cô ấy choáng váng ngủ thiếp đi. Lúc này, Đồng Xán đã mặc qua loa quần áo cho Chúc Tường Viêm xong.
“Tề Tiểu Tô, lại là mày! Lại là mày! Là mày hại tao thành ra thế này, bây giờ mày lại phá hỏng kế hoạch của tao! Sao mày không chết đi hả!” Lâm Vũ Hi trần truồng bị ném ra đập vào tường, căm hận nhìn Tề Tiểu Tô, vẻ mặt hung ác giống như chỉ muốn nhào tới xé nát cô ra.
Tề Tiểu Tô vẫy tay với Đồng Xán: “Anh đưa người lên xe trước đi.”
Đồng Xán đỡ lấy Nghiêm Uyển Nghi, ôm cô ấy lên xe, tài xế sợ hãi co rút lại một góc.
Tề Tiểu Tô bước từng bước đến gần Lâm Vũ Hi.
Khi đó, cô và Nghiêm Uyển Nghi nhặt được điện thoại của Chúc Tường Đông ở chợ đêm thành phố K, nghe thấy tin tức Lâm Vũ Hi bị nguy hiểm. Cô giúp Chúc Tường Đông cứu được người phụ nữ này. Nếu như biết có ngày hôm nay, ban đầu cô nên mặc cho Lâm Vũ Hi chết đi rồi.
“Tề Tiểu Tô, con khốn này...”
Lâm Vũ Hi vẫn đang chửi, Tề Tiểu Tô đứng ở trước mặt cô ta, đột nhiên nhấc chân lên hung hăng đạp lên mặt cô ta.
Một đạp này không có chút lưu tình nào cả.
Rắc một tiếng, sống mũi Lâm Vũ Hi trực tiếp bị cô đạp gãy, cô ta kêu thảm, phịch một tiếng ngã xuống đất, cơ thể trắng loá run rẩy dưới ánh đèn u ám.
Tề Tiểu Tô tiến thêm một bước nữa, nhấc chân, giẫm gót giầy da nhỏ lên mu bàn tay cô ta ra sức nghiến. Rắc. Xương ngón tay của Lâm Vũ Hi cũng gãy luôn.
Tiếng kêu thê lương truyền vào màn mưa, đến tiếng mưa ào ào càng lúc càng lớn cũng không che giấu được.
Lúc đó, cô ta nên chết đi.
Nên chết đi.
Lúc Đồng Xán đi vào ôm Chúc Tường Viêm nhìn thấy Tề Tiểu Tô đầy sát khí, sắc mặt lạnh lùng giống như bao phủ một tầng sương lạnh, anh ta ngẩn ra, lại nhìn thấy cô nhấc chân, đạp lên đầu gối Lâm Vũ Hi
Rắc rắc.
Đồng Xán rét run người.
Tề Tiểu Tô trực tiếp đạp nát đầu gối Lâm Vũ Hi.
“A!”
Lần này, cuối cùng Lâm Vũ Hi không nhịn được nữa, kêu thảm một tiếng, đau đến ngất đi.
“Đinh!”
Hệ thống đột nhiên báo động trước một tiếng.
“Sự tức giận của ký chủ đã kích thích nghiêm trọng đến trái tim, kích thích lực lượng tiềm năng, vì tâm tình của túc chủ lúc này không ổn định, không có cách nào khống chế sức mạnh này, có thể tạo thành tổn thương cho tim và não bộ, xin túc chủ khống chế!”
Cái gọi là tức đến chết, chính là như vậy.
Nghe nói, lúc giận dữ sức mạnh của loài người có thể tăng mạnh, mà Tề Tiểu Tô trước mặt chính là như vậy.
Khống chế, khống chế cái gì, cô bây giờ chỉ muốn giết chết Lâm Vũ Hi, trực tiếp đạp nát tay chân, đầu, xương cốt của cô ta, khiến cho cô ta đau đến chết.
“Xin ký chủ khống chế!” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở lần thứ hai.
Tề Tiểu Tô nhấc chân lần thứ tư.
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên một tiếng: “Thiếu soái đến rồi!”
Thiếu soái đến rồi?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, chính trong một thoáng này, lý trí trở lại như thủy triều rút xuống.
“Thiếu soái không đến. Tiểu Tô, cô muốn chết à, đã tỉnh táo lại chưa thế?” Hệ thống Tiểu Nhất thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên Thiếu soái vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn với cô.”
“Tôi không sao.”
“Được. Bản Hệ thống tra được, trước đó bố của Lâm Vũ Hi đã đến đây rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất sợ cô lại nổi cơn thịnh nộ, vội vàng phát huy tác dụng lớn nhất, kịp thời tra rõ chuyện liên quan cho cô. Bởi vì phải cố gắng hết sức kiểm tra xem xét khu vực này, nên định vị vừa rồi của xe ông Lâm bị quét vào định vị của nó, có chút trùng lặp.
“Vậy sao?” Tề Tiểu Tô cười lạnh một tiếng.
“Cô Tề?” Đồng Xán lo lắng gọi cô.
Tề Tiểu Tô cúi đầu nhìn Lâm Vũ Hi đã ngất đi, nghiến răng, cuối cùng không đạp nữa, mà cùng Đồng Xán đỡ Chúc Tường Viêm lên xe, móc điện thoại ra gọi cho Chúc Tường Đông.
Chúc Tường Đông bị tiếng điện thoại đánh thức, chưa nhìn xem ai gọi đến đã bắt máy: “Muốn chết à? Bây giờ là mấy...”
“Chúc lão đại, dẫn người đến thành phố N đi. Tôi muốn thâu tóm Lâm gia!”
Mười hai rưỡi đêm, nghe thấy câu nói u ám toả ra khí lạnh này của Tề Tiểu Tô, Chúc Tường Đông giật mình, lập tức tỉnh táo.
Mà lúc này ông Lâm đang ngồi trong xe chuẩn bị về nhà, dụi dụi trán, thở dài.
Tài xế đã làm việc ở Lâm gia bảy tám năm, cũng coi là có chút tình cảm với ông chủ, nghe thấy tiếng thở dài của ông ta, liền an ủi: “Ông chủ, ông cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ cô ấy chỉ phát tiết một chút, thật ra y học bây giờ phát triển như vậy, bằng không đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị xem sao?”
“Tôi vẫn đang nghe ngóng chuyên gia ở phương diện này, cũng không vứt bỏ nó, là tự nó không chịu đấu tranh.”
“Biết đâu cô ấy phát tiết xong rồi sẽ không sao nữa. Ông chủ, không phải ngày mai còn phải đi chợ phiên ngọc sao? Tốt nhất là quay về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ, cậu nói đúng, chợ phiên ngày mai công ty phải đưa ra một lượng đá thô lớn, hy vọng không có sơ xuất gì.” Ông Lâm nói.
Tài xế do dự một chút, mặc dù cảm thấy mình nói những lời này hơi quá phận, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Ông chủ, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện...”
“Ai có thị lực tốt như vậy chứ? Đến tôi với bậc thầy của công ty cũng bị lừa đó thôi!”
Hình như cửa sắt bị người dùng đồ cứng đập ra, phát ra tiếng vang cực lớn.
Sau đó hai gã đàn ông bị ném vào giống như ném rác, sau khi bị ném rơi xuống đất thì không động đậy được nữa, rõ ràng vừa rồi chính là dùng cơ thể hai kẻ đó để đập mở cửa sắt ra.
Nghiêm Uyển Nghi nhìn thấy một cô gái đi ngược chiều sáng vào, lập tức nhận ra cô.
Giọng cô lạc cả đi: “Tiểu Tô, giết cô ta đi, giết cô ta đi!”
Mà Tề Tiểu Tô vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng kia, chỉ cảm thấy cơn thịnh nộ đang ngập tràn trong nháy mắt giống như hỏa diệm sơn bị dùng sai quạt quạt một cái, ngọn lửa kia bốc lên mãnh liệt.
“Đồng Xán.” Cô mấp máy môi thốt ra hai chữ, Đồng Xán đanh mặt, bước nhanh qua đó, bổ tay xuống Lâm Vũ Hi đang ôm chặt chuẩn bị một bước cuối cùng tiến vào Chúc Tường Viêm, sau đó nhấc cơ thể Lâm Vũ Hi ném ra.
Tề Tiểu Tô không chỉ điên cuồng mà còn run sợ, cô biết Lâm Vũ Hi bị bệnh, cô biết.
Nghiêm Uyển Nghi bây giờ cũng gần như đã hở nửa người ra rồi.
Lúc ra ngoài Tề Tiểu Tô cầm theo áo khoác, may mà cái áo của cô gần như dài đến gối. Cô bước nhanh qua đó, cởi áo khoác xuống, nhanh chóng mặc cho Nghiêm Uyển Nghi, cài hai cái nút ở giữa lại.
Cô nhìn thấy mấy cái dấu móng tay ứa máu trên đùi Nghiêm Uyển Nghi. Mấy cái dấu đó rất sâu, máy chảy ra khắp chân cô ấy, da trắng máu đỏ, nhìn mà phát hoảng̣. Không chỉ riêng cô ấy, cổ tay Chúc Tường Viêm cũng đầy máu, trên tấm đệm kia đều là máu của hai người bọn họ.
Đồng Xán đang nhanh chóng mặc quần áo cho anh ta.
“Chị nóng, khó chịu... ưm ưm....” Nghiêm Uyển Nghi được cô ôm lấy, dùng sức cọ lên người cô.
Tề Tiểu Tô nào có thể không hiểu?
Trước đó tự làm tổn thương mình để duy trì sự tỉnh táo, bây giờ vừa thả lỏng ra thì tác dụng của thuốc lại tấn công.
“Cô phải đánh ngất cô ấy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
“Đưa đến bệnh viện được không?”
“Thuốc đã phát tác dụng quá lâu rồi, cô đưa đến bệnh viện thì cơ thể bọn họ ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương, cách tốt nhất chính là để cho bọn họ mau phát tiết ra.”
“Phát tiết thế nào?”
Hệ thống Tiểu Nhất giải thích nghiêm trang, hoàn toàn là giọng của bộ máy trí tuệ: “Lên giường.”
Đúng là lời ít ý nhiều.
Tề Tiểu Tô mặt không chút biểu cảm ấn một huyệt đạo trên người Nghiêm Uyển Nghi, khiến cho cô ấy choáng váng ngủ thiếp đi. Lúc này, Đồng Xán đã mặc qua loa quần áo cho Chúc Tường Viêm xong.
“Tề Tiểu Tô, lại là mày! Lại là mày! Là mày hại tao thành ra thế này, bây giờ mày lại phá hỏng kế hoạch của tao! Sao mày không chết đi hả!” Lâm Vũ Hi trần truồng bị ném ra đập vào tường, căm hận nhìn Tề Tiểu Tô, vẻ mặt hung ác giống như chỉ muốn nhào tới xé nát cô ra.
Tề Tiểu Tô vẫy tay với Đồng Xán: “Anh đưa người lên xe trước đi.”
Đồng Xán đỡ lấy Nghiêm Uyển Nghi, ôm cô ấy lên xe, tài xế sợ hãi co rút lại một góc.
Tề Tiểu Tô bước từng bước đến gần Lâm Vũ Hi.
Khi đó, cô và Nghiêm Uyển Nghi nhặt được điện thoại của Chúc Tường Đông ở chợ đêm thành phố K, nghe thấy tin tức Lâm Vũ Hi bị nguy hiểm. Cô giúp Chúc Tường Đông cứu được người phụ nữ này. Nếu như biết có ngày hôm nay, ban đầu cô nên mặc cho Lâm Vũ Hi chết đi rồi.
“Tề Tiểu Tô, con khốn này...”
Lâm Vũ Hi vẫn đang chửi, Tề Tiểu Tô đứng ở trước mặt cô ta, đột nhiên nhấc chân lên hung hăng đạp lên mặt cô ta.
Một đạp này không có chút lưu tình nào cả.
Rắc một tiếng, sống mũi Lâm Vũ Hi trực tiếp bị cô đạp gãy, cô ta kêu thảm, phịch một tiếng ngã xuống đất, cơ thể trắng loá run rẩy dưới ánh đèn u ám.
Tề Tiểu Tô tiến thêm một bước nữa, nhấc chân, giẫm gót giầy da nhỏ lên mu bàn tay cô ta ra sức nghiến. Rắc. Xương ngón tay của Lâm Vũ Hi cũng gãy luôn.
Tiếng kêu thê lương truyền vào màn mưa, đến tiếng mưa ào ào càng lúc càng lớn cũng không che giấu được.
Lúc đó, cô ta nên chết đi.
Nên chết đi.
Lúc Đồng Xán đi vào ôm Chúc Tường Viêm nhìn thấy Tề Tiểu Tô đầy sát khí, sắc mặt lạnh lùng giống như bao phủ một tầng sương lạnh, anh ta ngẩn ra, lại nhìn thấy cô nhấc chân, đạp lên đầu gối Lâm Vũ Hi
Rắc rắc.
Đồng Xán rét run người.
Tề Tiểu Tô trực tiếp đạp nát đầu gối Lâm Vũ Hi.
“A!”
Lần này, cuối cùng Lâm Vũ Hi không nhịn được nữa, kêu thảm một tiếng, đau đến ngất đi.
“Đinh!”
Hệ thống đột nhiên báo động trước một tiếng.
“Sự tức giận của ký chủ đã kích thích nghiêm trọng đến trái tim, kích thích lực lượng tiềm năng, vì tâm tình của túc chủ lúc này không ổn định, không có cách nào khống chế sức mạnh này, có thể tạo thành tổn thương cho tim và não bộ, xin túc chủ khống chế!”
Cái gọi là tức đến chết, chính là như vậy.
Nghe nói, lúc giận dữ sức mạnh của loài người có thể tăng mạnh, mà Tề Tiểu Tô trước mặt chính là như vậy.
Khống chế, khống chế cái gì, cô bây giờ chỉ muốn giết chết Lâm Vũ Hi, trực tiếp đạp nát tay chân, đầu, xương cốt của cô ta, khiến cho cô ta đau đến chết.
“Xin ký chủ khống chế!” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở lần thứ hai.
Tề Tiểu Tô nhấc chân lần thứ tư.
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên một tiếng: “Thiếu soái đến rồi!”
Thiếu soái đến rồi?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, chính trong một thoáng này, lý trí trở lại như thủy triều rút xuống.
“Thiếu soái không đến. Tiểu Tô, cô muốn chết à, đã tỉnh táo lại chưa thế?” Hệ thống Tiểu Nhất thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên Thiếu soái vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn với cô.”
“Tôi không sao.”
“Được. Bản Hệ thống tra được, trước đó bố của Lâm Vũ Hi đã đến đây rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất sợ cô lại nổi cơn thịnh nộ, vội vàng phát huy tác dụng lớn nhất, kịp thời tra rõ chuyện liên quan cho cô. Bởi vì phải cố gắng hết sức kiểm tra xem xét khu vực này, nên định vị vừa rồi của xe ông Lâm bị quét vào định vị của nó, có chút trùng lặp.
“Vậy sao?” Tề Tiểu Tô cười lạnh một tiếng.
“Cô Tề?” Đồng Xán lo lắng gọi cô.
Tề Tiểu Tô cúi đầu nhìn Lâm Vũ Hi đã ngất đi, nghiến răng, cuối cùng không đạp nữa, mà cùng Đồng Xán đỡ Chúc Tường Viêm lên xe, móc điện thoại ra gọi cho Chúc Tường Đông.
Chúc Tường Đông bị tiếng điện thoại đánh thức, chưa nhìn xem ai gọi đến đã bắt máy: “Muốn chết à? Bây giờ là mấy...”
“Chúc lão đại, dẫn người đến thành phố N đi. Tôi muốn thâu tóm Lâm gia!”
Mười hai rưỡi đêm, nghe thấy câu nói u ám toả ra khí lạnh này của Tề Tiểu Tô, Chúc Tường Đông giật mình, lập tức tỉnh táo.
Mà lúc này ông Lâm đang ngồi trong xe chuẩn bị về nhà, dụi dụi trán, thở dài.
Tài xế đã làm việc ở Lâm gia bảy tám năm, cũng coi là có chút tình cảm với ông chủ, nghe thấy tiếng thở dài của ông ta, liền an ủi: “Ông chủ, ông cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ cô ấy chỉ phát tiết một chút, thật ra y học bây giờ phát triển như vậy, bằng không đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị xem sao?”
“Tôi vẫn đang nghe ngóng chuyên gia ở phương diện này, cũng không vứt bỏ nó, là tự nó không chịu đấu tranh.”
“Biết đâu cô ấy phát tiết xong rồi sẽ không sao nữa. Ông chủ, không phải ngày mai còn phải đi chợ phiên ngọc sao? Tốt nhất là quay về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ, cậu nói đúng, chợ phiên ngày mai công ty phải đưa ra một lượng đá thô lớn, hy vọng không có sơ xuất gì.” Ông Lâm nói.
Tài xế do dự một chút, mặc dù cảm thấy mình nói những lời này hơi quá phận, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Ông chủ, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện...”
“Ai có thị lực tốt như vậy chứ? Đến tôi với bậc thầy của công ty cũng bị lừa đó thôi!”
/1139
|