Lưu Cống hơi do dự, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình, lấy ra một quyển sổ và bút, chờ đợi mọi người lên tiếng.
Tình hình hiện giờ của Thịnh Tề rõ ràng là đã chọc vào kẻ không nên chọc.
Ai cũng cảm thấy sự việc lần này không dễ qua.
Nếu ngay tại thời điểm này mà có người sợ hãi, nghĩ muốn từ chức cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi Lưu Cống đã chuẩn bị xong sổ ghi chép thì tất cả mọi người ở đây lại rơi vào im lặng.
Tề Tiểu Tô quét mắt một lượt qua từng người.
Lát sau, một cô gái có giọng nói ngọt ngào mới lên tiếng: “Tề tổng, chúng tôi không muốn từ chức.”
Có người đi trước, những người khác cũng hùa theo.
“Đúng thế, Tề tổng, chúng tôi không muốn đi.”
“Tề tổng, nếu cô cần chúng tôi làm việc gì thì cứ nói.”
“Tề tổng, tôi là người đầu tiên ứng tuyển thành công vào công ty, Thịnh Tề như ngôi nhà của tôi, bình thường tôi đi theo Văn tổng và La tổng cũng thấy không ít chuyện, Tề tổng đối xử với chúng tôi rất tốt, mỗi lần gọi đồ uống vào buổi chiều cho chúng tôi đều gọi ở nhà hàng đắt đỏ nhất, tôi không muốn rời khỏi đây chút nào.”
“Đặc biệt là ở thời điểm này, chúng tôi càng không thể đi.”
“Tề tổng, chúng tôi tin tưởng cô, Thịnh Tề chắc chắn trong sạch.”
Gần như tất cả cùng nói một lúc, ai nấy đều tỏ ra hơi kích động. Có người còn lo lắng Tề Tiểu Tô sẽ sợ hãi mà lùi bước, muốn đóng cửa Thịnh Tề nên càng hăng hái khuyên cô, nói rằng bọn họ sẽ ở bên cạnh cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhìn quanh những gương mặt quen thuộc, Tề Tiểu Tô khẽ cười.
“Cảm ơn mọi người.” Cô bình tĩnh nói: “Mọi người yên tâm, Thịnh Tề tuyệt đối sẽ không sao hết, tôi có thể cam đoan với mọi người rằng, chúng ta sẽ bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu mọi người đã nguyện ý cùng công ty tiến lùi, vậy thì mấy ngày này cứ đi làm bình thường, tiếp tục làm công việc mà mình đang đảm nhận.”
“Vâng!”
“Mọi người tạm thời đừng dọn dẹp gì cả, lấy máy ảnh chụp lại toàn bộ hiện trạng này rồi hẵng dọn. Mọi người xem bọn chúng đã lấy đi những cái gì liệt kê thành một danh sách gửi cho tôi. Lưu Cống, cậu đưa ba người bị thương đến bệnh viện kiểm tra rồi cầm giấy kết quả về.”
Tề Tiểu Tô nói xong liền bước nhanh tới phòng vệ sinh nữ.
Trên mặt đất dưới khu vực bồn rửa tay đúng là có điện thoại của Khưu Linh Phương.
Cô ngồi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên ngắm nghía qua. Chiếc điện thoại ban đầu của Khưu Linh Phương là kiểu dáng cũ, sau này cô ấy theo bên cạnh cô làm việc, vì công việc cần thiết nên cô ấy đổi sang một chiếc điện thoại mới.
Thế mà chưa được mấy tháng, chiếc điện thoại mới này đã bị vỡ màn hình.
Cô cất chiếc di động vào trong túi, sau đó đi ra ngoài.
Đám người Nghiêm Tắc Thâm nhanh chóng cũng biết tin Thịnh Tề xảy ra chuyện.
Lúc anh ta gọi điện tới thì Tề Tiểu Tô đang trên đường đến ban điều tra kinh tế.
Câu đầu tiên Nghiêm Tắc Thâm đã vào đề luôn: “Tiểu Tô, đằng sau việc này có bàn tay của Nghê Hào.”
“Nói cho tôi nghe anh có phát hiện gì?”
“Từ hôm Thi Tráng xảy ra chuyện, bên Nghê Hào bắt đầu có động tĩnh, mặc dù chưa rõ ràng nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn đang lo việc chỉnh đốn công ty nên giờ mới chú ý tới. Hắn bắt đầu tạo áp lực cho tập đoàn Lập Hoa, mặt khác, có ba công ty đã thương lượng hợp tác xong xuôi đột nhiên đơn phương nuốt lời. Thêm vào đó là sáng sớm nay, bên ngân hàng đang hợp tác với tôi bỗng tới và nói có vấn đề với một khoản tiền đã thỏa thuận xong từ trước đó, họ nói số tiền đấy không thể đến theo đúng kế hoạch.”
Nghiêm Tắc Thâm hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Người ở bên Bộ Công thương tiết lộ cho tôi biết một vài tin tức, và dặn mấy ngày nay tôi nên cẩn thận.”
Đối thủ lớn nhất của tập đoàn Lập Hoa không phải người cạnh tranh trong nghề, mà là cái tên điên Nghê Hào kia.
Nhưng trong khoảng thời gian này Nghê Hào vẫn luôn bị Chúc Tường Đông áp chế nên khó lòng phân thân đi đối phó với Lập Hoa ở tận thành phố D xa xôi được. Giờ Cục trưởng Thi Tráng vừa chết, lão ta đã xuất hiện gây sóng gió, nếu muốn nói lão không có quan hệ gì với những chuyện này thì Nghiêm Tắc Thâm chắc chắn không tin, tất nhiên Tề Tiểu Tô cũng không tin.
“Tôi biết rồi, hiện giờ tôi đang chạy tới ban điều tra kinh tế.”
“Mấy người Văn Nhĩ Định…” Nghiêm Tắc Thâm đang muốn nói chuyện thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến, Tề Tiểu Tô nhìn lướt qua màn hình thấy là ngài Ngải gọi, cô hơi cau mày, trực giác cảm thấy có chuyện không ổn, cô nhanh chóng nói thêm hai câu với Nghiêm Tắc Thâm rồi tiếp điện thoại của ngài Ngải.
“Người của tôi phát hiện ra có thế lực không phải của thành phố này lẻn vào, lúc rời đi chúng mang theo cả người của công ty cô đi cùng.” Giọng nói của ngài Ngải hơi lạnh, nhưng nội dung hắn nói tới làm Tề Tiểu Tô vô cùng tức giận.
“Ở đâu? Người bị mang đi là ai?”
“Đang ở đại lộ thành Đông, nhìn phương hướng có lẽ là muốn rời khỏi thành phố D. Một nam hai nữ, là người ở bên cạnh cô.”
Một nam hai nữ này còn có thể là ai ngoài Văn Nhĩ Định, Julia và Khưu Linh Phương.
Cô nghĩ sai rồi, đối phương không phải muốn dẫn bọn họ đến ban điều tra kinh tế, mà muốn đưa họ ra khỏi thành phố D! Còn đi liên tục không dừng lại.
Ngài Ngải bình thường chỉ là một ông chủ công ty giải trí, nhưng Tề Tiểu Tô biết rõ hắn chính là ông trùm xã hội đen của thành phố D, cho nên cô tin những tin tức mà hắn mang đến.
Bởi vì cô và hắn đang cùng hợp tác trong hạng mục xây dựng dự án khu nghỉ mát kết hợp phim trường ở thị trấn Minh Quang, về căn bản giải trí Đông Thần và Thịnh Tề đã bị khóa chặt với nhau. Nếu Thịnh Tề xảy ra chuyện thì giải trí Đông Thần cũng sẽ bị tổn thất lớn, cho nên lúc này vẫn có thể tin tưởng hắn được.
Tề Tiểu Tô lập tức bảo Đồng Xán quay ngược xe lại. “Đến đại lộ Thành Đông, đuổi theo.”
Cô tuyệt đối không thể để bọn chúng mang người đi được.
Chưa nói tới Văn Nhĩ Định, trước lúc cô đi, Lưu Cống đã nói với cô về việc Khưu Linh Phương bị tát một cái.
Khưu Linh Phương và Julia đều là những cô gái đẹp, rơi vào tay những kẻ kia dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu hai cô ấy bị làm nhục thì cô có giết hết đám người đó cũng không đủ đền tội.
Nên việc quan trọng nhất hiện tại chính là phải cản được chúng.
Đồng Xán đạp ga, nâng tốc độ xe lên nhanh nhất có thể.
Hệ thống Tiểu Nhất chợt nói: “Bản Hệ thống sẽ định vị giúp cô.”
“Được.”
Chỉ cần không phải điều tra về Chương gia hay thế lực thần bí ở thủ đô, năng lượng của Tiểu Nhất sẽ không bị hao hụt quá nhiều, vì vậy Tề Tiểu Tô không từ chối.
Trên màn hình hướng dẫn xuất hiện vị trí của chiếc xe kia, nó vẫn đang di chuyển về phía trước.
Đồng Xán liếc mắt qua màn hình, anh ta không hỏi gì mà lập tức phóng xe đuổi theo.
Thời điểm nhìn thấy chiếc xe Van kia, điện thoại của Tề Tiểu Tô bỗng reo lên, cô nhìn màn hình điện thoại và khẽ chau mày, bấm vào nút tắt.
Chương Vân Tễ.
Lúc này cô thực sự không có lòng dạ tiếp điện thoại của anh ta. Hai phút sau, Chương Vẫn Tễ gửi cho cô một tin nhắn.
Tề Tiểu Tô dứt khoát ném điện thoại vào không gian, vào thời điểm này cô không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì của Chương gia hết.
“Cô Tề, chúng ta sắp đuổi kịp bọn chúng.” Đồng Xán nghiêm túc nói.
“Đâm vào.”
Lúc đầu Đồng Xán còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng chỉ nháy mắt sau anh ta hiểu ra cô không nói đùa, sắc mặt anh ta nghiêm lại, không do dự đạp chân ga chạy thẳng về phía chiếc xe Van trước mặt.
Rầm!
Tiếng va chạm cực lớn vang lên, Đồng Xán bị lực xung kích tác động đập người vào tay lái, cũng vì vậy mà anh ta không nhìn thấy Tề Tiểu Tô mượn xung lực này lao vào kính chắn gió, khi sắp đụng vào, cô dùng nắm tay đấm mạnh vào tấm kính.
Tấm kính thủy tinh lập tức vỡ nát.
Tề Tiểu Tô không ngừng lại một giây nào, cô nhanh chóng tung người bật lên đầu xe rồi nhảy sang nóc của chiếc xe Van kia.
Một tiếng rầm vang lên.
Đám người ngồi trong xe đang đổ nghiêng đổ ngửa vì cú va chạm trước đó, bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng động lớn.
Tình hình hiện giờ của Thịnh Tề rõ ràng là đã chọc vào kẻ không nên chọc.
Ai cũng cảm thấy sự việc lần này không dễ qua.
Nếu ngay tại thời điểm này mà có người sợ hãi, nghĩ muốn từ chức cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi Lưu Cống đã chuẩn bị xong sổ ghi chép thì tất cả mọi người ở đây lại rơi vào im lặng.
Tề Tiểu Tô quét mắt một lượt qua từng người.
Lát sau, một cô gái có giọng nói ngọt ngào mới lên tiếng: “Tề tổng, chúng tôi không muốn từ chức.”
Có người đi trước, những người khác cũng hùa theo.
“Đúng thế, Tề tổng, chúng tôi không muốn đi.”
“Tề tổng, nếu cô cần chúng tôi làm việc gì thì cứ nói.”
“Tề tổng, tôi là người đầu tiên ứng tuyển thành công vào công ty, Thịnh Tề như ngôi nhà của tôi, bình thường tôi đi theo Văn tổng và La tổng cũng thấy không ít chuyện, Tề tổng đối xử với chúng tôi rất tốt, mỗi lần gọi đồ uống vào buổi chiều cho chúng tôi đều gọi ở nhà hàng đắt đỏ nhất, tôi không muốn rời khỏi đây chút nào.”
“Đặc biệt là ở thời điểm này, chúng tôi càng không thể đi.”
“Tề tổng, chúng tôi tin tưởng cô, Thịnh Tề chắc chắn trong sạch.”
Gần như tất cả cùng nói một lúc, ai nấy đều tỏ ra hơi kích động. Có người còn lo lắng Tề Tiểu Tô sẽ sợ hãi mà lùi bước, muốn đóng cửa Thịnh Tề nên càng hăng hái khuyên cô, nói rằng bọn họ sẽ ở bên cạnh cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhìn quanh những gương mặt quen thuộc, Tề Tiểu Tô khẽ cười.
“Cảm ơn mọi người.” Cô bình tĩnh nói: “Mọi người yên tâm, Thịnh Tề tuyệt đối sẽ không sao hết, tôi có thể cam đoan với mọi người rằng, chúng ta sẽ bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu mọi người đã nguyện ý cùng công ty tiến lùi, vậy thì mấy ngày này cứ đi làm bình thường, tiếp tục làm công việc mà mình đang đảm nhận.”
“Vâng!”
“Mọi người tạm thời đừng dọn dẹp gì cả, lấy máy ảnh chụp lại toàn bộ hiện trạng này rồi hẵng dọn. Mọi người xem bọn chúng đã lấy đi những cái gì liệt kê thành một danh sách gửi cho tôi. Lưu Cống, cậu đưa ba người bị thương đến bệnh viện kiểm tra rồi cầm giấy kết quả về.”
Tề Tiểu Tô nói xong liền bước nhanh tới phòng vệ sinh nữ.
Trên mặt đất dưới khu vực bồn rửa tay đúng là có điện thoại của Khưu Linh Phương.
Cô ngồi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên ngắm nghía qua. Chiếc điện thoại ban đầu của Khưu Linh Phương là kiểu dáng cũ, sau này cô ấy theo bên cạnh cô làm việc, vì công việc cần thiết nên cô ấy đổi sang một chiếc điện thoại mới.
Thế mà chưa được mấy tháng, chiếc điện thoại mới này đã bị vỡ màn hình.
Cô cất chiếc di động vào trong túi, sau đó đi ra ngoài.
Đám người Nghiêm Tắc Thâm nhanh chóng cũng biết tin Thịnh Tề xảy ra chuyện.
Lúc anh ta gọi điện tới thì Tề Tiểu Tô đang trên đường đến ban điều tra kinh tế.
Câu đầu tiên Nghiêm Tắc Thâm đã vào đề luôn: “Tiểu Tô, đằng sau việc này có bàn tay của Nghê Hào.”
“Nói cho tôi nghe anh có phát hiện gì?”
“Từ hôm Thi Tráng xảy ra chuyện, bên Nghê Hào bắt đầu có động tĩnh, mặc dù chưa rõ ràng nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn đang lo việc chỉnh đốn công ty nên giờ mới chú ý tới. Hắn bắt đầu tạo áp lực cho tập đoàn Lập Hoa, mặt khác, có ba công ty đã thương lượng hợp tác xong xuôi đột nhiên đơn phương nuốt lời. Thêm vào đó là sáng sớm nay, bên ngân hàng đang hợp tác với tôi bỗng tới và nói có vấn đề với một khoản tiền đã thỏa thuận xong từ trước đó, họ nói số tiền đấy không thể đến theo đúng kế hoạch.”
Nghiêm Tắc Thâm hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Người ở bên Bộ Công thương tiết lộ cho tôi biết một vài tin tức, và dặn mấy ngày nay tôi nên cẩn thận.”
Đối thủ lớn nhất của tập đoàn Lập Hoa không phải người cạnh tranh trong nghề, mà là cái tên điên Nghê Hào kia.
Nhưng trong khoảng thời gian này Nghê Hào vẫn luôn bị Chúc Tường Đông áp chế nên khó lòng phân thân đi đối phó với Lập Hoa ở tận thành phố D xa xôi được. Giờ Cục trưởng Thi Tráng vừa chết, lão ta đã xuất hiện gây sóng gió, nếu muốn nói lão không có quan hệ gì với những chuyện này thì Nghiêm Tắc Thâm chắc chắn không tin, tất nhiên Tề Tiểu Tô cũng không tin.
“Tôi biết rồi, hiện giờ tôi đang chạy tới ban điều tra kinh tế.”
“Mấy người Văn Nhĩ Định…” Nghiêm Tắc Thâm đang muốn nói chuyện thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến, Tề Tiểu Tô nhìn lướt qua màn hình thấy là ngài Ngải gọi, cô hơi cau mày, trực giác cảm thấy có chuyện không ổn, cô nhanh chóng nói thêm hai câu với Nghiêm Tắc Thâm rồi tiếp điện thoại của ngài Ngải.
“Người của tôi phát hiện ra có thế lực không phải của thành phố này lẻn vào, lúc rời đi chúng mang theo cả người của công ty cô đi cùng.” Giọng nói của ngài Ngải hơi lạnh, nhưng nội dung hắn nói tới làm Tề Tiểu Tô vô cùng tức giận.
“Ở đâu? Người bị mang đi là ai?”
“Đang ở đại lộ thành Đông, nhìn phương hướng có lẽ là muốn rời khỏi thành phố D. Một nam hai nữ, là người ở bên cạnh cô.”
Một nam hai nữ này còn có thể là ai ngoài Văn Nhĩ Định, Julia và Khưu Linh Phương.
Cô nghĩ sai rồi, đối phương không phải muốn dẫn bọn họ đến ban điều tra kinh tế, mà muốn đưa họ ra khỏi thành phố D! Còn đi liên tục không dừng lại.
Ngài Ngải bình thường chỉ là một ông chủ công ty giải trí, nhưng Tề Tiểu Tô biết rõ hắn chính là ông trùm xã hội đen của thành phố D, cho nên cô tin những tin tức mà hắn mang đến.
Bởi vì cô và hắn đang cùng hợp tác trong hạng mục xây dựng dự án khu nghỉ mát kết hợp phim trường ở thị trấn Minh Quang, về căn bản giải trí Đông Thần và Thịnh Tề đã bị khóa chặt với nhau. Nếu Thịnh Tề xảy ra chuyện thì giải trí Đông Thần cũng sẽ bị tổn thất lớn, cho nên lúc này vẫn có thể tin tưởng hắn được.
Tề Tiểu Tô lập tức bảo Đồng Xán quay ngược xe lại. “Đến đại lộ Thành Đông, đuổi theo.”
Cô tuyệt đối không thể để bọn chúng mang người đi được.
Chưa nói tới Văn Nhĩ Định, trước lúc cô đi, Lưu Cống đã nói với cô về việc Khưu Linh Phương bị tát một cái.
Khưu Linh Phương và Julia đều là những cô gái đẹp, rơi vào tay những kẻ kia dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu hai cô ấy bị làm nhục thì cô có giết hết đám người đó cũng không đủ đền tội.
Nên việc quan trọng nhất hiện tại chính là phải cản được chúng.
Đồng Xán đạp ga, nâng tốc độ xe lên nhanh nhất có thể.
Hệ thống Tiểu Nhất chợt nói: “Bản Hệ thống sẽ định vị giúp cô.”
“Được.”
Chỉ cần không phải điều tra về Chương gia hay thế lực thần bí ở thủ đô, năng lượng của Tiểu Nhất sẽ không bị hao hụt quá nhiều, vì vậy Tề Tiểu Tô không từ chối.
Trên màn hình hướng dẫn xuất hiện vị trí của chiếc xe kia, nó vẫn đang di chuyển về phía trước.
Đồng Xán liếc mắt qua màn hình, anh ta không hỏi gì mà lập tức phóng xe đuổi theo.
Thời điểm nhìn thấy chiếc xe Van kia, điện thoại của Tề Tiểu Tô bỗng reo lên, cô nhìn màn hình điện thoại và khẽ chau mày, bấm vào nút tắt.
Chương Vân Tễ.
Lúc này cô thực sự không có lòng dạ tiếp điện thoại của anh ta. Hai phút sau, Chương Vẫn Tễ gửi cho cô một tin nhắn.
Tề Tiểu Tô dứt khoát ném điện thoại vào không gian, vào thời điểm này cô không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì của Chương gia hết.
“Cô Tề, chúng ta sắp đuổi kịp bọn chúng.” Đồng Xán nghiêm túc nói.
“Đâm vào.”
Lúc đầu Đồng Xán còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng chỉ nháy mắt sau anh ta hiểu ra cô không nói đùa, sắc mặt anh ta nghiêm lại, không do dự đạp chân ga chạy thẳng về phía chiếc xe Van trước mặt.
Rầm!
Tiếng va chạm cực lớn vang lên, Đồng Xán bị lực xung kích tác động đập người vào tay lái, cũng vì vậy mà anh ta không nhìn thấy Tề Tiểu Tô mượn xung lực này lao vào kính chắn gió, khi sắp đụng vào, cô dùng nắm tay đấm mạnh vào tấm kính.
Tấm kính thủy tinh lập tức vỡ nát.
Tề Tiểu Tô không ngừng lại một giây nào, cô nhanh chóng tung người bật lên đầu xe rồi nhảy sang nóc của chiếc xe Van kia.
Một tiếng rầm vang lên.
Đám người ngồi trong xe đang đổ nghiêng đổ ngửa vì cú va chạm trước đó, bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng động lớn.
/1139
|