Lương Lệ không hề phát hiện sắc mặt của Tề Tiểu Tô ngày càng khó coi.
Cho đến khi anh ta nói xong, Tề Tiểu Tô đã cúi đầu xuống nhìn tay mình: “Lương Lệ, anh bị thương còn chưa khỏi hẳn, đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.”
Lương Lệ đi ra ngoài rồi, Tề Tiểu Tô mới ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt của cô vô cùng phức tạp.
“Hic, Tiểu Tô, cô thấy không, không phải là Thiếu soái không muốn liên lạc với cô mà vì trên người ngài ấy bị gắn thiết bị định vị, chắc hẳn ngài ấy vừa đi làm một nhiệm vụ rất đặc biệt.”
“Ừ.” Tất nhiên lúc này không phải Tề Tiểu Tô đang giận Vệ Thiếu soái vì việc bặt vô âm tín trước đó, cô giận vì cuộc điện thoại này mà anh tự làm mình bị thương!
Tay không lấy con chip từ trong vết thương ra rồi lại tùy tiện để nó ra bên ngoài, sau đó còn không làm bất cứ biện pháp khử trùng nào cả, chẳng lẽ anh ấy không sợ bị nhiễm trùng sao?
Vậy mà chỉ để gọi một cuộc điện thoại!
Nhớ tới những lời Lương Lệ vừa kể, trong đầu cô cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Vệ Thiếu soái tự moi vết thương của mình ra, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Thật là…
Giận thật đấy.
Nếu không phải người anh gặp vừa hay là Lương Lệ thì chắc chắn sau này anh cũng sẽ không có ý định nói với cô đâu.
Thật đáng giận.
Đúng vào lúc này, lại có người tự mình nhảy đến trước họng súng của cô.
Hai chiếc xe tới, bảy người, đứng đầy bên ngoài cửa biệt thự Long gia.
“Cô Tề, bên ngoài có người tìm cô đấy.”
Mới đầu là bà Kim đến gọi cô, sau đó Lương Lệ cũng đến. “Cô Tề, Đỗ Viên mang người tới.”
Đỗ Viên à.
Thiếu chút nữa cô đã quên mất người này.
Lúc trước anh ta luôn đi theo bên cạnh Úc Hà Tâm, về sau Úc Hà Tâm bị đả kích quá lớn trong lễ đính hôn nên thường bị bắt gặp say rượu ở quán ăn đêm, thanh danh cũng bị ảnh hưởng không tốt. Ông Úc An Duệ vì bảo vệ con gái nên không thể không cách chức cô ta, Tề Tiểu Tô giờ cũng rất ít khi nhớ tới cô gái đó.
Nhưng việc cô không ngờ tới là, sau khi trải qua những chuyện kia, Đỗ Viên hình như còn được thăng chức?
Nếu không thì giờ làm sao đến phiên hắn đến cửa tìm cô?
Người của Đỗ gia à.
Nhớ tới Đỗ Tử Nhân, Tề Tiểu Tô nghi ngờ Đỗ Viên đã hoàn toàn biến thành con chó săn của Đỗ Tử Nhân rồi. Nếu không dựa vào Đỗ Tử Nhân thì hắn làm gì có cơ hội bò lên.
“Có khách đến thì phải tiếp đãi chứ.” Tề Tiểu Tô đứng lên, cô nở nụ cười khó đoán.
Ra bên ngoài, cô thấy Hàn Dư và mười một người trong đội anh ta đã đứng xếp thành một hàng thẳng tắp bên cạnh cửa biệt thự, cách một cánh cổng sắt là gương mặt nhăn nhó của Đỗ Viên.
Không hiểu vì sao Tề Tiểu Tô lại cảm thấy hơi buồn cười.
Đám người Hàn Dư cố ý làm thế hả?
Đám người bên Đỗ Viên có bảy người, mà hàng người đang xếp hàng bên cô có đến mười hai người, tính về quân số, bên cô hơn đứt, tính về khí thế, bên cô cũng hơn đứt.
Những người này xem ra đã theo vị Thiếu soái nào đó một thời gian không ngắn nên có cảm giác khá kiêu ngạo, nhưng mà, cô thích.
“Mở cửa.” Cô mỉm cười đi tới chỗ bục gỗ ưa thích của mình ở cạnh hòn giả sơn, kéo ghế ra, ngồi xuống, cô nói với bà Kim: “Phiền cô lấy cho tôi một cốc kem nhé.”
Đỗ Viên đưa người vào, muốn tới được chỗ của Tề Tiểu Tô, nhất định hắn phải đi qua trước mặt đám người Hàn Dư. Lúc đầu hắn tính mang nhiều người tới để tiện làm việc, hơn nữa trong đám người này có hai người do Đỗ Tử Nhân phái tới: một là để tăng thêm lòng dũng cảm cho hắn, hai là muốn quan sát lập trường hiện tại của Tề Tiểu Tô.
Hai người kia tất nhiên là tâm phúc của Đỗ Tử Nhân.
Lúc bọn họ đi qua đám người Hàn Dư cũng không kìm được mà thấy tim đập nhanh hơn, người đã từng đi lính với người chưa từng đi lính có sự khác biệt rất lớn, mà đám người Hàn Dư còn không giống những binh lính bình thường khác, lính bình thường không thực sự được rèn luyện nhiều qua khói lửa chiến tranh và qua nhiều trận đánh sinh tử, nhưng đám người Hàn Dư này chỉ cần nhìn thôi cũng biết là những quân nhân đanh thép được tắm mình trong những trận chiến thực sự.
Đỗ Viên đã rút được kinh nghiệm từ bài học trước đó của Úc Hà Tâm, nên vốn định tiên lễ hậu binh, dùng lời nói thuyết phục trước sau đó mới dùng đến áp lực, nhưng lại bị làm nhụt khí thế như thế, trong lòng hắn cảm thấy không được thoải mái lắm. Nhìn Tề Tiểu Tô làm như không có việc gì vẫn ngồi ăn kem ngon lành, máu nóng của hắn nhanh chóng bốc lên đầu.
“Người ở chỗ cô Tề cũng không ít nhỉ.” Hắn nói với giọng điệu quái gở: “Xem ra ban điều tra kinh tế cũng không nói sai, cô lấy ở đâu ra nhiều tiền không rõ nguồn gốc như thế…”
Gã còn chưa nói xong, Tề Tiểu Tô đã thản nhiên hạ lệnh.
“Hàn Dư, đánh hắn.”
Đỗ Viên ngẩng phắt đầu lên, hắn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Đánh hắn á?
Tề Tiểu Tô mà cũng dám nghe không lọt tai sẽ cho thủ hạ ra tay á? Cô ta lấy đâu ra lá gan to như vậy!
Trong khoảng thời gian này, vì được Đỗ Tử Nhân trọng dụng nâng lên vị trí cũ của Úc Hà Tâm, nên trong lòng Đỗ Viên cũng cảm thấy hơi lâng lâng. Trước khi đến hắn cũng đã tự nhắc nhở mình không thể đi vào vết xe đổ của Úc Hà Tâm, nhưng hắn vốn không phải là người giỏi nhẫn nhịn, bị câu này của Tề Tiểu Tô trực tiếp đánh tan lý trí, sao hắn nhớ rõ được cái gì là vết xe đổ hay không nữa?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm mạnh mẽ đã đến trước mặt hắn.
Đỗ Viên tái mặt, nhanh chân lùi lại, tránh được đòn này trong gang tấc, nhưng vì động tác quá nhanh nên suýt bị trượt chân.
Dù hắn đã cố gắng lấy lại thăng bằng nhưng cũng bị mất mặt rồi, lại còn bị mất mặt trước mặt đàn em của mình nữa chứ.
Trên đường tới đây, đám quân phía dưới đều nịnh nọt hắn, nói nếu hắn giải quyết được vụ án này thì chắc chắn sẽ được thăng chức, kết quả là…
Đỗ Viên vô cùng xấu hổ, mặt đỏ cả lên, hắn tức giận chỉ tay vào Tề Tiểu Tô, quát lớn: “Tề Tiểu Tô, cô đang sai người đánh người thi hành công vụ có đúng không? Tôi nói cho cô biết…”
“Bốp!”
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị ăn một đấm của Hàn Dư, cơn đau đớn đốt rụi phần tỉnh táo còn lại của hắn.
Hắn nhảy dựng lên, tức đến nổ phổi, hắn kêu to: “Rút súng!”
“Đội trưởng Đỗ…”
Tâm phúc của Đỗ Từ Nhân đang muốn khuyên can thì đám cấp dưới của Đỗ Viên đã nhao nhao rút súng ra, một nửa nhắm vào Hàn Dư, một nửa thì chĩa vào Tề Tiểu Tô.
“A!”
Bà Kim bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Trước mặt Tề Tiểu Tô bỗng xuất hiện nhiều bóng người, thì ra có mấy người bên đội Hàn Dư đã nhanh chân chạy tới chắn ở trước mặt cô, bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ.
Tề Tiểu Tô nở nụ cười, ánh mắt cô lướt qua đám người Hàn Dư, sau đó cô vỗ lên bả vai của một người đàn ông điêu luyện đứng phía trước mình, muốn anh ta tránh sang một bên cho cô đi bên ngoài.
Cô nhìn Đỗ Viên bằng ánh mắt tăm tối khiến hắn phải thầm giật mình, dường như ngay tại giây phút này hắn đã thấy hối hận rồi. Hắn chưa kịp nghĩ cách xoay chuyển tình hình thì đằng sau bỗng nhoáng lên ánh đèn flash.
Đỗ Viên xoay đầu lại và đụng phải ánh mắt sợ hãi của một cô gái.
Hắn biết cô gái này, Hoa Uyển Tiên, con gái một chiến hữu của Long Đào, hiện tại đang là bạn gái của Hồ Tu Trạch. Cô ta từng đến lễ đính hôn của Úc Hà Tâm nên Đỗ Viên vẫn có ấn tượng với cô gái này. Quan trọng nhất chính là cô gái này làm trong ngành truyền thông! Mà cô ta còn mới đi học ở nước ngoài về nên không biết nhiều lắm về tình hình trong nước, chỉ làm việc theo ý của mình!
Theo lý mà nói, loại lính mới tay mơ như cô ta phải bị chèn ép đến trầy da tróc vảy, nhưng cô ta gọi Long Đào là chú, ai dám không nể cô ta chút mặt mũi đây?
Vừa nhìn thấy chiếc máy ảnh trong tay cô ta, mặt Đỗ Viên đã hoàn toàn đen lại.
“Cô Hoa, thật ngại quá, hẹn cô qua đây mà lại để cô nhìn thấy cảnh xấu hổ này.” Tề Tiểu Tô cười cười.
Cho đến khi anh ta nói xong, Tề Tiểu Tô đã cúi đầu xuống nhìn tay mình: “Lương Lệ, anh bị thương còn chưa khỏi hẳn, đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.”
Lương Lệ đi ra ngoài rồi, Tề Tiểu Tô mới ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt của cô vô cùng phức tạp.
“Hic, Tiểu Tô, cô thấy không, không phải là Thiếu soái không muốn liên lạc với cô mà vì trên người ngài ấy bị gắn thiết bị định vị, chắc hẳn ngài ấy vừa đi làm một nhiệm vụ rất đặc biệt.”
“Ừ.” Tất nhiên lúc này không phải Tề Tiểu Tô đang giận Vệ Thiếu soái vì việc bặt vô âm tín trước đó, cô giận vì cuộc điện thoại này mà anh tự làm mình bị thương!
Tay không lấy con chip từ trong vết thương ra rồi lại tùy tiện để nó ra bên ngoài, sau đó còn không làm bất cứ biện pháp khử trùng nào cả, chẳng lẽ anh ấy không sợ bị nhiễm trùng sao?
Vậy mà chỉ để gọi một cuộc điện thoại!
Nhớ tới những lời Lương Lệ vừa kể, trong đầu cô cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Vệ Thiếu soái tự moi vết thương của mình ra, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Thật là…
Giận thật đấy.
Nếu không phải người anh gặp vừa hay là Lương Lệ thì chắc chắn sau này anh cũng sẽ không có ý định nói với cô đâu.
Thật đáng giận.
Đúng vào lúc này, lại có người tự mình nhảy đến trước họng súng của cô.
Hai chiếc xe tới, bảy người, đứng đầy bên ngoài cửa biệt thự Long gia.
“Cô Tề, bên ngoài có người tìm cô đấy.”
Mới đầu là bà Kim đến gọi cô, sau đó Lương Lệ cũng đến. “Cô Tề, Đỗ Viên mang người tới.”
Đỗ Viên à.
Thiếu chút nữa cô đã quên mất người này.
Lúc trước anh ta luôn đi theo bên cạnh Úc Hà Tâm, về sau Úc Hà Tâm bị đả kích quá lớn trong lễ đính hôn nên thường bị bắt gặp say rượu ở quán ăn đêm, thanh danh cũng bị ảnh hưởng không tốt. Ông Úc An Duệ vì bảo vệ con gái nên không thể không cách chức cô ta, Tề Tiểu Tô giờ cũng rất ít khi nhớ tới cô gái đó.
Nhưng việc cô không ngờ tới là, sau khi trải qua những chuyện kia, Đỗ Viên hình như còn được thăng chức?
Nếu không thì giờ làm sao đến phiên hắn đến cửa tìm cô?
Người của Đỗ gia à.
Nhớ tới Đỗ Tử Nhân, Tề Tiểu Tô nghi ngờ Đỗ Viên đã hoàn toàn biến thành con chó săn của Đỗ Tử Nhân rồi. Nếu không dựa vào Đỗ Tử Nhân thì hắn làm gì có cơ hội bò lên.
“Có khách đến thì phải tiếp đãi chứ.” Tề Tiểu Tô đứng lên, cô nở nụ cười khó đoán.
Ra bên ngoài, cô thấy Hàn Dư và mười một người trong đội anh ta đã đứng xếp thành một hàng thẳng tắp bên cạnh cửa biệt thự, cách một cánh cổng sắt là gương mặt nhăn nhó của Đỗ Viên.
Không hiểu vì sao Tề Tiểu Tô lại cảm thấy hơi buồn cười.
Đám người Hàn Dư cố ý làm thế hả?
Đám người bên Đỗ Viên có bảy người, mà hàng người đang xếp hàng bên cô có đến mười hai người, tính về quân số, bên cô hơn đứt, tính về khí thế, bên cô cũng hơn đứt.
Những người này xem ra đã theo vị Thiếu soái nào đó một thời gian không ngắn nên có cảm giác khá kiêu ngạo, nhưng mà, cô thích.
“Mở cửa.” Cô mỉm cười đi tới chỗ bục gỗ ưa thích của mình ở cạnh hòn giả sơn, kéo ghế ra, ngồi xuống, cô nói với bà Kim: “Phiền cô lấy cho tôi một cốc kem nhé.”
Đỗ Viên đưa người vào, muốn tới được chỗ của Tề Tiểu Tô, nhất định hắn phải đi qua trước mặt đám người Hàn Dư. Lúc đầu hắn tính mang nhiều người tới để tiện làm việc, hơn nữa trong đám người này có hai người do Đỗ Tử Nhân phái tới: một là để tăng thêm lòng dũng cảm cho hắn, hai là muốn quan sát lập trường hiện tại của Tề Tiểu Tô.
Hai người kia tất nhiên là tâm phúc của Đỗ Tử Nhân.
Lúc bọn họ đi qua đám người Hàn Dư cũng không kìm được mà thấy tim đập nhanh hơn, người đã từng đi lính với người chưa từng đi lính có sự khác biệt rất lớn, mà đám người Hàn Dư còn không giống những binh lính bình thường khác, lính bình thường không thực sự được rèn luyện nhiều qua khói lửa chiến tranh và qua nhiều trận đánh sinh tử, nhưng đám người Hàn Dư này chỉ cần nhìn thôi cũng biết là những quân nhân đanh thép được tắm mình trong những trận chiến thực sự.
Đỗ Viên đã rút được kinh nghiệm từ bài học trước đó của Úc Hà Tâm, nên vốn định tiên lễ hậu binh, dùng lời nói thuyết phục trước sau đó mới dùng đến áp lực, nhưng lại bị làm nhụt khí thế như thế, trong lòng hắn cảm thấy không được thoải mái lắm. Nhìn Tề Tiểu Tô làm như không có việc gì vẫn ngồi ăn kem ngon lành, máu nóng của hắn nhanh chóng bốc lên đầu.
“Người ở chỗ cô Tề cũng không ít nhỉ.” Hắn nói với giọng điệu quái gở: “Xem ra ban điều tra kinh tế cũng không nói sai, cô lấy ở đâu ra nhiều tiền không rõ nguồn gốc như thế…”
Gã còn chưa nói xong, Tề Tiểu Tô đã thản nhiên hạ lệnh.
“Hàn Dư, đánh hắn.”
Đỗ Viên ngẩng phắt đầu lên, hắn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Đánh hắn á?
Tề Tiểu Tô mà cũng dám nghe không lọt tai sẽ cho thủ hạ ra tay á? Cô ta lấy đâu ra lá gan to như vậy!
Trong khoảng thời gian này, vì được Đỗ Tử Nhân trọng dụng nâng lên vị trí cũ của Úc Hà Tâm, nên trong lòng Đỗ Viên cũng cảm thấy hơi lâng lâng. Trước khi đến hắn cũng đã tự nhắc nhở mình không thể đi vào vết xe đổ của Úc Hà Tâm, nhưng hắn vốn không phải là người giỏi nhẫn nhịn, bị câu này của Tề Tiểu Tô trực tiếp đánh tan lý trí, sao hắn nhớ rõ được cái gì là vết xe đổ hay không nữa?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm mạnh mẽ đã đến trước mặt hắn.
Đỗ Viên tái mặt, nhanh chân lùi lại, tránh được đòn này trong gang tấc, nhưng vì động tác quá nhanh nên suýt bị trượt chân.
Dù hắn đã cố gắng lấy lại thăng bằng nhưng cũng bị mất mặt rồi, lại còn bị mất mặt trước mặt đàn em của mình nữa chứ.
Trên đường tới đây, đám quân phía dưới đều nịnh nọt hắn, nói nếu hắn giải quyết được vụ án này thì chắc chắn sẽ được thăng chức, kết quả là…
Đỗ Viên vô cùng xấu hổ, mặt đỏ cả lên, hắn tức giận chỉ tay vào Tề Tiểu Tô, quát lớn: “Tề Tiểu Tô, cô đang sai người đánh người thi hành công vụ có đúng không? Tôi nói cho cô biết…”
“Bốp!”
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị ăn một đấm của Hàn Dư, cơn đau đớn đốt rụi phần tỉnh táo còn lại của hắn.
Hắn nhảy dựng lên, tức đến nổ phổi, hắn kêu to: “Rút súng!”
“Đội trưởng Đỗ…”
Tâm phúc của Đỗ Từ Nhân đang muốn khuyên can thì đám cấp dưới của Đỗ Viên đã nhao nhao rút súng ra, một nửa nhắm vào Hàn Dư, một nửa thì chĩa vào Tề Tiểu Tô.
“A!”
Bà Kim bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Trước mặt Tề Tiểu Tô bỗng xuất hiện nhiều bóng người, thì ra có mấy người bên đội Hàn Dư đã nhanh chân chạy tới chắn ở trước mặt cô, bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ.
Tề Tiểu Tô nở nụ cười, ánh mắt cô lướt qua đám người Hàn Dư, sau đó cô vỗ lên bả vai của một người đàn ông điêu luyện đứng phía trước mình, muốn anh ta tránh sang một bên cho cô đi bên ngoài.
Cô nhìn Đỗ Viên bằng ánh mắt tăm tối khiến hắn phải thầm giật mình, dường như ngay tại giây phút này hắn đã thấy hối hận rồi. Hắn chưa kịp nghĩ cách xoay chuyển tình hình thì đằng sau bỗng nhoáng lên ánh đèn flash.
Đỗ Viên xoay đầu lại và đụng phải ánh mắt sợ hãi của một cô gái.
Hắn biết cô gái này, Hoa Uyển Tiên, con gái một chiến hữu của Long Đào, hiện tại đang là bạn gái của Hồ Tu Trạch. Cô ta từng đến lễ đính hôn của Úc Hà Tâm nên Đỗ Viên vẫn có ấn tượng với cô gái này. Quan trọng nhất chính là cô gái này làm trong ngành truyền thông! Mà cô ta còn mới đi học ở nước ngoài về nên không biết nhiều lắm về tình hình trong nước, chỉ làm việc theo ý của mình!
Theo lý mà nói, loại lính mới tay mơ như cô ta phải bị chèn ép đến trầy da tróc vảy, nhưng cô ta gọi Long Đào là chú, ai dám không nể cô ta chút mặt mũi đây?
Vừa nhìn thấy chiếc máy ảnh trong tay cô ta, mặt Đỗ Viên đã hoàn toàn đen lại.
“Cô Hoa, thật ngại quá, hẹn cô qua đây mà lại để cô nhìn thấy cảnh xấu hổ này.” Tề Tiểu Tô cười cười.
/1139
|