Tề Đan Thần hoàn toàn không biết bố ruột của cô ta đang nghĩ gì. Nhìn thấy thần tượng của mình lại đang khoác tay một người đàn ông đi về phía Tề Tiểu Tô, cô ta chợt cảm thấy ghen tị đến đỏ cả hai mắt.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?!
Ngay cả một ngôi sao lớn cũng chủ động tiến về phía Tề Tiểu Tô là sao?!!!
Cũng đúng lúc này, Tề Đan Thần mới thực sự cảm nhận được một cách sâu sắc khoảng cách một trời một vực giữa mình và Tề Tiểu Tô, giờ cô ta đã biết Tề Tiểu Tô đã không phải là người trong cùng một thế giới với cô ta nữa rồi.
Thế nhưng, sự ghen tị, đố kỵ cũng khiến cho trái tim cô ta càng ngày càng méo mó vặn vẹo.
Ngài Ngải đưa Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, hai người đều không khỏi chú ý đến Vệ Thường Khuynh.
“Tề tổng, chào cô. Tôi nghe ông chủ của chúng tôi nhắc đến cô nhiều lắm rồi, hôm nay mới được gặp mặt. Tiêu Nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Tiêu Nhiên chìa tay ra với Tề Tiểu Tô, bàn tay đó được giữ gìn chăm sóc cực kỳ tốt, móng tay sơn màu hồng phấn nhạt, lại càng tôn thêm màu da trắng nõn nà của cô ấy.
Tề Tiểu Tô khẽ mỉm cười: “Cô Tiêu nhìn còn đẹp hơn trong tivi nhiều.”
Phụ nữ ai cũng thích được khen xinh đẹp cả, thế nên, nghe thấy câu này, nụ cười trong mắt Tiêu Nhiên càng chân thật hơn vài phần.
“Vậy tôi đi tìm La tổng trước nhé.” Tiêu Nhiên gật đầu chào bọn họ. Có ngôi sao lớn đến chủ trì cũng thu hút rất nhiều phóng viên tới. Hiện giờ sức ảnh hưởng của Tiêu Nhiên quả không tầm thường chút nào.
Tề Tiểu Tô cũng gật đầu chào, điều khiến cô cảm thấy hài lòng nhất về cô ấy đó là, cô ấy không hề nhìn chằm chằm vào Vệ Thiếu soái.
Phải biết rằng lúc trước có cô nàng Lôi Khả Nhi kia, còn cả Tề Đan Thần nữa, ánh mắt họ nhìn Vệ Thiếu soái đều khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào, may mà Tiêu Nhiên này còn biết điều một chút.
Mà trong đám người kia, Úc Hà Tâm đeo kính đen, đội mũ, giấu đi hơn nửa khuôn mặt khẽ siết chặt nắm đấm, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay, ánh mắt đầy vẻ oán hận nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô đứng ở đằng xa.
Cô ta không tin Tề Tiểu Tô thực sự có thể lôi được ra bao nhiêu phỉ thúy. Lần này cô ta tới đây cũng chỉ vì muốn xem trò hề của con ranh đó mà thôi. Đương nhiên, nếu có thể thừa cơ bắt được thóp gì đó của nó thì tốt quá rồi!
Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm tất nhiên cũng đến, còn Nghiêm Uyển Nghi bảo sẽ đến muộn một chút, cũng không biết là bận bịu gì. Vân Tú cũng đi cùng với họ, lúc trước đã chào hỏi qua với Tề Tiểu Tô rồi.
“Nghiêm lão, lần này Tiểu Tô định làm thế nào ạ?” Vân Tú không nhịn được, cũng cảm thấy hơi tò mò một chút. Gần một trăm viên phôi đá, đối với nhóm thương nhân kinh doanh châu báu suốt ngày dạo qua các khu chợ phôi đá mà nói thì thực sự không nhiều. Hôm nay có tới mấy chục người đến đây cơ mà, nếu như gần một trăm viên đó chỉ tách ra được một phần nhỏ thì chẳng phải là uổng công chạy tới đây một chuyến hay sao.
Theo như cô ấy, thì gần một trăm viên phôi đá này có thể tách ra được tầm mười viên phỉ thúy hạng trung và cao cũng đã là giỏi lắm rồi.
Nghiêm lão lại chỉ xoa cằm mỉm cười không nói gì.
“Tú Tú, chúng tôi cũng không biết lần này Tiểu Tô định làm gì. Có điều, tôi tin rằng cô bé sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu, chắc chắn sẽ có một vở kịch hay để xem đấy.”
Nghiêm Tắc Thâm vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng nói của La Thành Giang ở trên sân khấu cao kia vang lên qua micro truyền vào tai mỗi người.
“Chào mọi người, tôi là La Thành Giang, là giám đốc của Thịnh Tề, còn vị này thì tôi tin rằng tất cả mọi người đều quá quen thuộc rồi, xin trân trọng giới thiệu, cô Tiêu Nhiên, ngôi sao hàng đầu của công ty giải trí Đông Thần. Đầu tiên, chúng tôi xin phép thay mặt cho Thịnh Tề và Đông Thần, rất hoan nghênh và cảm ơn các vị quan khách đã có mặt ở đây ngày hôm nay.”
La Thành Giang nói mấy lời mào đầu theo kịch bản, Tiêu Nhiên cũng nói thêm một hai câu. Cô ấy cười tươi như hoa, dung nhan xinh tươi rạng rỡ khiến các vị khách mang các kiểu ý đồ khác nhau đến đây hôm nay cũng chợt cảm thấy bầu không khí dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó bắt đầu bước vào các tiết mục chính thức.
“Lần này có một nguyên nhân khiến cô Tề Tiểu Tô - Tề tổng của chúng tôi chọn nơi này để tách đá mà có lẽ mọi người vẫn chưa hề biết. Sơn trang nghỉ dưỡng kiêm phim trường này được thiết kế không chỉ là resort nghỉ dưỡng và khu vực dành riêng cho quay phim, mà còn có một hạng mục khác nữa, đó là ngọn núi này, chính là một ngọn núi khoáng, ở trong núi có rất nhiều phôi ngọc phỉ thúy, ngay cả Tề tổng của chúng tôi cũng nhờ nhặt được mấy viên phôi ngọc ở núi Hậu Sơn mà kiếm được món tiền đầu tiên trong đời mình đấy.”
Câu nói của La Thành Giang khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tuy họ đều đã từng nghe tin đồn nói rằng Tề Tiểu Tô nhờ vào việc nhặt được phôi ngọc ở đây sau đó mới kiếm được tiền, nhưng khi chính tai nghe thấy La Thành Giang chính thức nói về việc này, họ đều bất giác nhìn ngọn núi kia với ánh mắt nóng bỏng hơn nhiều.
Có người lại không ngừng giậm chân tiếc nuối.
Nếu biết từ trước thì họ nên kiên quyết giành lấy ngọn núi này về tay mới đúng. Giờ chẳng phải lại để cho Tề Tiểu Tô vớ bở hay sao?
Một giọng nói lảnh lót the thé vang lên: “Nếu ngọn núi Hậu Sơn đã là núi khoáng, thì lẽ ra không nên để cho tư nhân bao thầu mới đúng chứ? Thủ tục do ai xử lý vậy? Có dám chắc là hợp pháp hết không?”
Giọng nói cao vút đó bất chợt vang lên, khiến mọi người đều hơi giật mình.
Thật ra bọn họ đều biết có thể hôm nay ở đây sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.
Tề Tiểu Tô nhìn về phía phát ra tiếng nói, biểu cảm lại như cười như không.
Vừa thấy cô nhìn sang, tim Úc Hà Tâm giật thót lên. Cô ta cho rằng mình hóa trang như thế này, vừa rồi cũng trốn trong đám đông bóp méo giọng để nói thì sẽ không có ai nhận ra cô ta. Ai ngờ Tề Tiểu Tô lại lập tức nhìn ngay về phía này như vậy.
Chắc Tề Tiểu Tô sẽ không nhận ra là cô ta đâu nhỉ?
Nhưng một giây tiếp theo, giọng nói của Tề Tiểu Tô vang lên đã đánh vỡ ảo tưởng của cô ta.
“Người vừa lên tiếng là cô Úc Hà Tâm, đội trưởng Úc phải không nhỉ?” Nói rồi Tề Tiểu Tô thoáng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ôi, xem trí nhớ của tôi này, cô Úc đã bị đình chỉ công tác do lần trước làm xằng làm bậy trong quán bar đêm rồi còn gì. Có điều, xem ra cô Úc vẫn tâm huyết với nghề nghiệp thật đấy, đúng là khiến người ta phải khâm phục.”
Nghe câu này, có người không nhịn được cười.
Thời gian vừa rồi, Úc Hà Tâm cũng được coi là một nhân vật trong scandal đầy sóng gió ở thành phố D, đợt này không thấy cô ta xuất hiện mấy, không ngờ hôm nay cô ta cũng có mặt ở đây.
Úc Hà Tâm không ngờ Tề Tiểu Tô vừa lên tiếng đã đạp thẳng vào nỗi đau của cô ta như thế, sắc mặt hết đỏ bừng lên rồi lại trắng bệch, vô cùng đặc sắc. Nhưng không chờ cô ta nghĩ được cách phản kích lại, giọng nói của Tề Tiểu Tô đã vang lên lần nữa, “Dù cô Úc không hỏi thì thật ra chúng tôi cũng đã định nói cho rõ ràng rồi. Tuy đây là núi khoáng sản, nhưng trên thực tế lượng khoáng sản rất thấp, hơn nữa, trong các trận chiến năm xưa, quân địch cũng đã từng nổ bom nổ mìn ở đây, khoáng sản đều ở trên bề mặt nên cơ bản đều bị nổ vỡ ra rồi. Đến ngày hôm nay, những khoáng sản còn lại trên núi đều là phôi đá vỡ, thực sự không đáng để quốc gia đổ công sức tiền của vào khai thác. Các tài liệu về phương diện này, chúng tôi cũng đều đã nộp lên trên xem xét cả rồi, đương nhiên, nếu cô Úc vẫn không tin thì có thể về bảo Cục trưởng Úc hạ lệnh đưa tôi về Cục hỏi kỹ xem thế nào.”
Câu nói này của Tề Tiểu Tô thực sự như vả vào mặt Úc Hà Tâm.
Mấy lần trước cô bị đưa về Cục để làm cái gọi là “hỗ trợ điều tra” gì đó, có lần nào mà không làm cho Cục cảnh sát rối lên như gà bay chó sủa, cuối cùng chỉ có bọn họ chịu thiệt thòi còn cô ấy thì lại thoải mái bình an huênh hoang ra về đâu?
Ngay cả cô ta cũng bị hành lên hành xuống đấy thôi. Nếu Úc An Nhuệ thực sự đưa người tới bắt cô ấy thì chẳng phải là đối đầu trực diện với Long Đào sao? Cô ta nghĩ cũng biết chuyện này có bàn tay của Long Đào nhúng vào.
Miệng lưỡi của Tề Tiểu Tô bây giờ ghê gớm thật.
Nghiêm Tắc Thâm nhìn về phía Úc Hà Tâm một cái rồi phì cười.
Là bại tướng dưới tay Tiểu Tô mà sao không biết học cách thông minh lên một chút, lại còn cứ tự đâm đầu vào nhỉ. Giờ thì hay rồi, lại vừa khéo cho Tiểu Tô có cơ hội giải thích về chuyện ngọn núi kia.
Lúc này có người cao giọng nói: “Đừng để người khác ngắt lời nữa mà. Nói chuyện chính đi chứ.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Úc Hà Tâm tái xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
La Thành Giang lại tiếp lời, nói: “Sau này resort nghỉ dưỡng sẽ được thiết kế thành năm mươi căn biệt thự loại nhỏ độc lập. Ngoài ra còn có một tòa nhà lớn gọi là nhà đa năng, sáu tầng sẽ được dùng làm khách sạn, các tầng khác sẽ bao gồm cả nhà hàng, phòng gym, bể bơi, spa, phòng triển lãm, phòng đấu giá loại nhỏ, phòng họp, có thể cung cấp cho công ty họp hành hay các nhân viên nghỉ phép sử dụng. Trong khu biệt thự độc lập kia sẽ áp dụng hình thức thẻ hội viên, quý khách sở hữu thẻ hội viên đặc biệt mỗi ngày có thể vào trong khu mỏ khoáng một giờ đồng hồ, mỗi lần vào có thể mang ra ba viên đá, bất kể là đá thường hay là phỉ thúy. Hơn nữa, nếu quý khách không có nguồn bán ra, thì cũng có thể bán thẳng lại cho sơn trang, chắc chắn sơn trang chúng tôi sẽ không ép giá.”
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?!
Ngay cả một ngôi sao lớn cũng chủ động tiến về phía Tề Tiểu Tô là sao?!!!
Cũng đúng lúc này, Tề Đan Thần mới thực sự cảm nhận được một cách sâu sắc khoảng cách một trời một vực giữa mình và Tề Tiểu Tô, giờ cô ta đã biết Tề Tiểu Tô đã không phải là người trong cùng một thế giới với cô ta nữa rồi.
Thế nhưng, sự ghen tị, đố kỵ cũng khiến cho trái tim cô ta càng ngày càng méo mó vặn vẹo.
Ngài Ngải đưa Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, hai người đều không khỏi chú ý đến Vệ Thường Khuynh.
“Tề tổng, chào cô. Tôi nghe ông chủ của chúng tôi nhắc đến cô nhiều lắm rồi, hôm nay mới được gặp mặt. Tiêu Nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Tiêu Nhiên chìa tay ra với Tề Tiểu Tô, bàn tay đó được giữ gìn chăm sóc cực kỳ tốt, móng tay sơn màu hồng phấn nhạt, lại càng tôn thêm màu da trắng nõn nà của cô ấy.
Tề Tiểu Tô khẽ mỉm cười: “Cô Tiêu nhìn còn đẹp hơn trong tivi nhiều.”
Phụ nữ ai cũng thích được khen xinh đẹp cả, thế nên, nghe thấy câu này, nụ cười trong mắt Tiêu Nhiên càng chân thật hơn vài phần.
“Vậy tôi đi tìm La tổng trước nhé.” Tiêu Nhiên gật đầu chào bọn họ. Có ngôi sao lớn đến chủ trì cũng thu hút rất nhiều phóng viên tới. Hiện giờ sức ảnh hưởng của Tiêu Nhiên quả không tầm thường chút nào.
Tề Tiểu Tô cũng gật đầu chào, điều khiến cô cảm thấy hài lòng nhất về cô ấy đó là, cô ấy không hề nhìn chằm chằm vào Vệ Thiếu soái.
Phải biết rằng lúc trước có cô nàng Lôi Khả Nhi kia, còn cả Tề Đan Thần nữa, ánh mắt họ nhìn Vệ Thiếu soái đều khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào, may mà Tiêu Nhiên này còn biết điều một chút.
Mà trong đám người kia, Úc Hà Tâm đeo kính đen, đội mũ, giấu đi hơn nửa khuôn mặt khẽ siết chặt nắm đấm, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay, ánh mắt đầy vẻ oán hận nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô đứng ở đằng xa.
Cô ta không tin Tề Tiểu Tô thực sự có thể lôi được ra bao nhiêu phỉ thúy. Lần này cô ta tới đây cũng chỉ vì muốn xem trò hề của con ranh đó mà thôi. Đương nhiên, nếu có thể thừa cơ bắt được thóp gì đó của nó thì tốt quá rồi!
Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm tất nhiên cũng đến, còn Nghiêm Uyển Nghi bảo sẽ đến muộn một chút, cũng không biết là bận bịu gì. Vân Tú cũng đi cùng với họ, lúc trước đã chào hỏi qua với Tề Tiểu Tô rồi.
“Nghiêm lão, lần này Tiểu Tô định làm thế nào ạ?” Vân Tú không nhịn được, cũng cảm thấy hơi tò mò một chút. Gần một trăm viên phôi đá, đối với nhóm thương nhân kinh doanh châu báu suốt ngày dạo qua các khu chợ phôi đá mà nói thì thực sự không nhiều. Hôm nay có tới mấy chục người đến đây cơ mà, nếu như gần một trăm viên đó chỉ tách ra được một phần nhỏ thì chẳng phải là uổng công chạy tới đây một chuyến hay sao.
Theo như cô ấy, thì gần một trăm viên phôi đá này có thể tách ra được tầm mười viên phỉ thúy hạng trung và cao cũng đã là giỏi lắm rồi.
Nghiêm lão lại chỉ xoa cằm mỉm cười không nói gì.
“Tú Tú, chúng tôi cũng không biết lần này Tiểu Tô định làm gì. Có điều, tôi tin rằng cô bé sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu, chắc chắn sẽ có một vở kịch hay để xem đấy.”
Nghiêm Tắc Thâm vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng nói của La Thành Giang ở trên sân khấu cao kia vang lên qua micro truyền vào tai mỗi người.
“Chào mọi người, tôi là La Thành Giang, là giám đốc của Thịnh Tề, còn vị này thì tôi tin rằng tất cả mọi người đều quá quen thuộc rồi, xin trân trọng giới thiệu, cô Tiêu Nhiên, ngôi sao hàng đầu của công ty giải trí Đông Thần. Đầu tiên, chúng tôi xin phép thay mặt cho Thịnh Tề và Đông Thần, rất hoan nghênh và cảm ơn các vị quan khách đã có mặt ở đây ngày hôm nay.”
La Thành Giang nói mấy lời mào đầu theo kịch bản, Tiêu Nhiên cũng nói thêm một hai câu. Cô ấy cười tươi như hoa, dung nhan xinh tươi rạng rỡ khiến các vị khách mang các kiểu ý đồ khác nhau đến đây hôm nay cũng chợt cảm thấy bầu không khí dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó bắt đầu bước vào các tiết mục chính thức.
“Lần này có một nguyên nhân khiến cô Tề Tiểu Tô - Tề tổng của chúng tôi chọn nơi này để tách đá mà có lẽ mọi người vẫn chưa hề biết. Sơn trang nghỉ dưỡng kiêm phim trường này được thiết kế không chỉ là resort nghỉ dưỡng và khu vực dành riêng cho quay phim, mà còn có một hạng mục khác nữa, đó là ngọn núi này, chính là một ngọn núi khoáng, ở trong núi có rất nhiều phôi ngọc phỉ thúy, ngay cả Tề tổng của chúng tôi cũng nhờ nhặt được mấy viên phôi ngọc ở núi Hậu Sơn mà kiếm được món tiền đầu tiên trong đời mình đấy.”
Câu nói của La Thành Giang khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tuy họ đều đã từng nghe tin đồn nói rằng Tề Tiểu Tô nhờ vào việc nhặt được phôi ngọc ở đây sau đó mới kiếm được tiền, nhưng khi chính tai nghe thấy La Thành Giang chính thức nói về việc này, họ đều bất giác nhìn ngọn núi kia với ánh mắt nóng bỏng hơn nhiều.
Có người lại không ngừng giậm chân tiếc nuối.
Nếu biết từ trước thì họ nên kiên quyết giành lấy ngọn núi này về tay mới đúng. Giờ chẳng phải lại để cho Tề Tiểu Tô vớ bở hay sao?
Một giọng nói lảnh lót the thé vang lên: “Nếu ngọn núi Hậu Sơn đã là núi khoáng, thì lẽ ra không nên để cho tư nhân bao thầu mới đúng chứ? Thủ tục do ai xử lý vậy? Có dám chắc là hợp pháp hết không?”
Giọng nói cao vút đó bất chợt vang lên, khiến mọi người đều hơi giật mình.
Thật ra bọn họ đều biết có thể hôm nay ở đây sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.
Tề Tiểu Tô nhìn về phía phát ra tiếng nói, biểu cảm lại như cười như không.
Vừa thấy cô nhìn sang, tim Úc Hà Tâm giật thót lên. Cô ta cho rằng mình hóa trang như thế này, vừa rồi cũng trốn trong đám đông bóp méo giọng để nói thì sẽ không có ai nhận ra cô ta. Ai ngờ Tề Tiểu Tô lại lập tức nhìn ngay về phía này như vậy.
Chắc Tề Tiểu Tô sẽ không nhận ra là cô ta đâu nhỉ?
Nhưng một giây tiếp theo, giọng nói của Tề Tiểu Tô vang lên đã đánh vỡ ảo tưởng của cô ta.
“Người vừa lên tiếng là cô Úc Hà Tâm, đội trưởng Úc phải không nhỉ?” Nói rồi Tề Tiểu Tô thoáng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ôi, xem trí nhớ của tôi này, cô Úc đã bị đình chỉ công tác do lần trước làm xằng làm bậy trong quán bar đêm rồi còn gì. Có điều, xem ra cô Úc vẫn tâm huyết với nghề nghiệp thật đấy, đúng là khiến người ta phải khâm phục.”
Nghe câu này, có người không nhịn được cười.
Thời gian vừa rồi, Úc Hà Tâm cũng được coi là một nhân vật trong scandal đầy sóng gió ở thành phố D, đợt này không thấy cô ta xuất hiện mấy, không ngờ hôm nay cô ta cũng có mặt ở đây.
Úc Hà Tâm không ngờ Tề Tiểu Tô vừa lên tiếng đã đạp thẳng vào nỗi đau của cô ta như thế, sắc mặt hết đỏ bừng lên rồi lại trắng bệch, vô cùng đặc sắc. Nhưng không chờ cô ta nghĩ được cách phản kích lại, giọng nói của Tề Tiểu Tô đã vang lên lần nữa, “Dù cô Úc không hỏi thì thật ra chúng tôi cũng đã định nói cho rõ ràng rồi. Tuy đây là núi khoáng sản, nhưng trên thực tế lượng khoáng sản rất thấp, hơn nữa, trong các trận chiến năm xưa, quân địch cũng đã từng nổ bom nổ mìn ở đây, khoáng sản đều ở trên bề mặt nên cơ bản đều bị nổ vỡ ra rồi. Đến ngày hôm nay, những khoáng sản còn lại trên núi đều là phôi đá vỡ, thực sự không đáng để quốc gia đổ công sức tiền của vào khai thác. Các tài liệu về phương diện này, chúng tôi cũng đều đã nộp lên trên xem xét cả rồi, đương nhiên, nếu cô Úc vẫn không tin thì có thể về bảo Cục trưởng Úc hạ lệnh đưa tôi về Cục hỏi kỹ xem thế nào.”
Câu nói này của Tề Tiểu Tô thực sự như vả vào mặt Úc Hà Tâm.
Mấy lần trước cô bị đưa về Cục để làm cái gọi là “hỗ trợ điều tra” gì đó, có lần nào mà không làm cho Cục cảnh sát rối lên như gà bay chó sủa, cuối cùng chỉ có bọn họ chịu thiệt thòi còn cô ấy thì lại thoải mái bình an huênh hoang ra về đâu?
Ngay cả cô ta cũng bị hành lên hành xuống đấy thôi. Nếu Úc An Nhuệ thực sự đưa người tới bắt cô ấy thì chẳng phải là đối đầu trực diện với Long Đào sao? Cô ta nghĩ cũng biết chuyện này có bàn tay của Long Đào nhúng vào.
Miệng lưỡi của Tề Tiểu Tô bây giờ ghê gớm thật.
Nghiêm Tắc Thâm nhìn về phía Úc Hà Tâm một cái rồi phì cười.
Là bại tướng dưới tay Tiểu Tô mà sao không biết học cách thông minh lên một chút, lại còn cứ tự đâm đầu vào nhỉ. Giờ thì hay rồi, lại vừa khéo cho Tiểu Tô có cơ hội giải thích về chuyện ngọn núi kia.
Lúc này có người cao giọng nói: “Đừng để người khác ngắt lời nữa mà. Nói chuyện chính đi chứ.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Úc Hà Tâm tái xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
La Thành Giang lại tiếp lời, nói: “Sau này resort nghỉ dưỡng sẽ được thiết kế thành năm mươi căn biệt thự loại nhỏ độc lập. Ngoài ra còn có một tòa nhà lớn gọi là nhà đa năng, sáu tầng sẽ được dùng làm khách sạn, các tầng khác sẽ bao gồm cả nhà hàng, phòng gym, bể bơi, spa, phòng triển lãm, phòng đấu giá loại nhỏ, phòng họp, có thể cung cấp cho công ty họp hành hay các nhân viên nghỉ phép sử dụng. Trong khu biệt thự độc lập kia sẽ áp dụng hình thức thẻ hội viên, quý khách sở hữu thẻ hội viên đặc biệt mỗi ngày có thể vào trong khu mỏ khoáng một giờ đồng hồ, mỗi lần vào có thể mang ra ba viên đá, bất kể là đá thường hay là phỉ thúy. Hơn nữa, nếu quý khách không có nguồn bán ra, thì cũng có thể bán thẳng lại cho sơn trang, chắc chắn sơn trang chúng tôi sẽ không ép giá.”
/1139
|