Ban đầu họ còn tính mang theo chút tiền đi mua một hai viên về cơ. Tô Vận Thuận cầm toàn bộ số tiền được chia lúc chia nhà ở riêng đến, đừng tưởng rằng anh ta không biết, thằng út đi cược đá với Tề Tiểu Tô kiếm được khá nhiều tiền, cộng trước cộng sau thêm thêm thắt thắt cũng thành một trăm mấy chục vạn rồi.
Thế nên lần này anh ta đi cùng Tề Tông Bình đến đây, cũng là vì muốn cược một phen.
Anh ta vốn đã có máu cờ bạc, đương nhiên còn bao nhiêu tiền sẽ vét mang đến đây hết.
Nhưng giờ thấy tình hình thế này thì hai mươi mấy vạn của anh ta làm sao mua được nổi một viên phôi đá chứ?
“Tề Tiểu Tô, sao mày quá đáng thế! Mày làm thế này có khác nào cướp giật không hả? Hòn đá khỉ mốc nhỏ có từng này thôi mà mày đòi bán với giá trăm vạn, mấy trăm vạn, mày không sợ bị sét đánh chết à?!”
Tô Vận Thuận cũng không dám nói một cách quang minh chính đại, mà lẻn vào giữa đám người rồi bóp méo giọng gào lên như Úc Hà Tâm ban nãy.
Câu nói này cũng nhận được sự phụ họa của khá đông người.
Trong đó, giọng Trần Đông là to nhất: “Đúng thế, Tề Tiểu Tô, mày thèm tiền đến phát điên luôn rồi à?! Mau giảm giá xuống đi, mấy cái viên đá vớ vẩn này bán vài nghìn tệ một viên là cao lắm rồi, mày bán giá cao thế này mà không thấy thất đức hả?”
Trần Đông cũng cầm hết tiền tiết kiệm đến đây để định mua mấy viên. Lúc trước nhà họ cầm được số tiền kia, sau khi mua hai căn hộ ở chung cư Trường Ninh và một chiếc xe ô tô, thì giờ chỉ còn lại khoảng ba mươi vạn thôi. Đương nhiên, số tiền đó cũng chẳng phải là để cho họ cả, nhưng nếu cược đá kiếm được tiền, thì sau khi họ trả lại người kia xong cũng vẫn có thể kiếm được một khoản mà!
Thế nhưng, hơn ba mươi vạn, làm sao mua nổi một viên đá ở đây?
Tề Tiểu Tô đang định lên tiếng, Vệ Thiếu soái đã lạnh lùng nói: “Không muốn mua mà lại không chịu yên lặng đứng xem thì giờ cút ngay đi. Vợ tôi có cầu xin các người mua hay cầu xin các người đến đây đâu? Còn tiếp tục gây rối nữa thì tôi cũng không ngại đạp các người lăn xuống núi luôn đâu. Hàn Dư!”
“Có!” Hàn Dư cao to vạm vỡ lập tức bước ra.
Vệ Thiếu soái nói: “Cậu giám sát cho cẩn thận, nếu còn có ai dám chửi mắng Tiểu Tô, thì cứ lôi ra đập luôn một trận cho tôi.”
“Rõ!”
Hàn Dư đáp một tiếng rồi phân chia những người khác ra, mắt sáng quắc quét qua đám người kia.
Dáng vẻ này khiến cả Tô Vận Thuận và Trần Đông đều sợ hết hồn, mấy người khác có ý kiến cũng không dám tùy tiện nói câu gì nữa.
Đừng có đùa, vừa nhìn đã thấy khí thế của người thanh niên kia đáng sợ thế nào rồi, câu anh ta nói ra cũng đâu có giống nói đùa đâu! Lại còn cả mấy người đàn ông này nữa, ai cũng cao to vạm vỡ, y chang như mấy tên vệ sĩ sắt trong phim vậy.
Vệ Thiếu soái hừ lạnh, nói: “Giá mà Tiểu Tô đặt ra chắc chắn sẽ không để cho đại đa số mọi người phải chịu thiệt. Thậm chí, đây còn có thể coi là lợi nhuận tặng không cho mọi người, lợi hơn nhiều so với các người tự ra ngoài cược đá rồi nhặt bừa nhặt bậy một vài viên. Nếu ai không muốn mua có thể ra về, còn đã không có tiền thì ngậm mồm lại.”
Họ không nhìn thấy anh đang đứng đây sao? Dám chỉ trích vợ anh ngay trước mặt anh như thế, chán sống rồi à?!
“Tề tổng, liệu vị này có phải là nam chính đã tuyên bố về việc đính hôn trên báo hôm nay không?” Vân Tú không khỏi tò mò hỏi một câu.
Vệ Thiếu soái không để Tề Tiểu Tô lên tiếng mà giơ mười ngón tay đang đan chặt của hai người lên, nói: “Đúng thế, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.”
Wow, cô ấy có chồng chưa cưới thật à?!!!
Có một số người biết rõ nội tình, lúc trước cũng đã nghe về mâu thuẫn giữa Tề Tiểu Tô và anh em Biên gia, biết cô có chồng chưa cưới, nhưng trước giờ cũng chỉ nghe đến tên chứ chưa từng gặp được người thật, giờ cuối cùng cũng được gặp rồi.
Vừa rồi bọn họ đều cảm thấy rất tò mò về người thanh niên luôn đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô kia, chỉ ngay khí chất lạnh lùng xa cách kia của anh đã khiến cho không một ai dám hỏi nhiều rồi, không ngờ anh ta lại là chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô.
Môi Tề Tông Bình mấp ma mấp máy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám lên tiếng ở đây, chỉ không ngừng thầm than “hỏng bét” ở trong lòng thôi.
Có hai câu này của Vệ Thiếu soái, những người khác đều không dám nói thêm gì nữa, cũng có một vài người cảm thấy thái độ của anh quá ngông cuồng, hơn nữa việc bán phôi đá với giá của ngọc thô thực sự cũng quá khác người, nên đều lẳng lặng ra về.
Tề Tiểu Tô cũng không cố giữ lại, vì dù sao chờ tách hết đống đá ngày hôm nay, thì cũng sẽ có người thấy hối hận thôi.
Nói thật, phỉ thúy vốn cũng đã là mật ít ruồi nhiều, ngọc đẹp ở trên thị trường thực sự quá ít, nhiều khi có tiền còn không mua được. Thế nên, có rất nhiều các nhà kinh doanh ngọc, kinh doanh châu báu đều tìm ngọc đẹp khắp nơi, chỉ cần mua được là đã chiếm được địa vị rất cao trên thị trường rồi. Lần này đại đa số những người đến đây đều thực sự hy vọng có thể mua được ngọc đẹp mang về.
Cô hoàn toàn không lo không có thị trường.
Còn có một lý do nữa, là dù giờ không bán được hết thì chắc chắn báo chí cũng sẽ tuyên truyền ra ngoài, đến lúc đó ắt sẽ có người mua tìm tới tận cửa.
“Năm vị được tiến cử vào khu khoáng thạch cũng có thể cân nhắc trước một chút xem có nên vào luôn bây giờ không hay chờ đến lúc tách đá xong mới vào.” La Thành Giang cũng đã dự tính trước được hết mọi việc.
Đừng có đùa, Tề tổng của họ có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, nói là tiền cược đá kiếm được, đương nhiên họ đều hoàn toàn tin tưởng. Nếu không phải vì Thịnh Tề muốn vớt một cú lớn bây giờ, thì ôm nhiều phỉ thủy thế này, chính họ tự tiến quân vào ngành ngọc thạch cũng được ấy chứ.
Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm nhìn nhau một cái rồi cùng bước lên trước.
Nghiêm lão cười to: “Tiểu Tô cũng biết tôi thích mấy thứ này mà, thôi hôm nay cho tôi vớ bở tí đi, tôi và Tắc Thâm, mỗi người sẽ mua hai viên, sau sẽ bán qua tay luôn kiếm chút tiền tiêu chơi.”
Vân Tú cũng bước lên trước một bước, cô ấy cũng cùng đến hội chợ phỉ thúy với Tề Tiểu Tô, nên rất tin tưởng ở Tề Tiểu Tô. Lúc này còn không nhân cơ hội kiếm tiền, chẳng lẽ lại đi để những người khác được hời hết sao?
“Tôi cũng chọn ba viên, kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Ba người họ nói xong, mỗi người đều nhanh chóng chọn mấy viên đá.
Bên trên mỗi viên đá đều đã ghi rõ giá, Julia đưa nhân viên tài vụ theo, thanh toán tiền dứt điểm ngay tại chỗ.
Trần Đông và Tô Vận Thuận trợn trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô sắp thu một lúc gần hai nghìn vạn, hai tròng mắt họ như sắp rơi cả ra, ngọn lửa ghen tị như sắp thiêu rụi họ tới nơi.
Tề Đan Thần và Trần Quang cũng thế, họ chỉ ước tất cả mấy thứ này đều là của mình thôi.
Nhìn Tề Tiểu Tô, dục vọng muốn chiếm hữu cô trong lòng Trần Quang càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu Tề Tiểu Tô gả cho gã, thì chẳng phải tiền của con bé đều sẽ là của gã sao?!
Đúng thế, cả đời không cần làm gì cả, cả ngày chỉ có ăn chơi nhảy múa cũng không tiêu hết tiền!
Bất kể thế nào, nhất định gã phải có được Tề Tiểu Tô! Con bé nhiều tiền thế kia đã đành, mà lại còn xinh đẹp như thế nữa, càng ngày càng xinh đẹp...
Trần Quang cũng không hề hay biết rằng, ánh mắt thèm thuồng của gã nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô đã sớm bị vị Thiếu soái nào đó chú ý đến rồi, mà cũng không biết rằng, gã còn cách sự xui xẻo không bao xa nữa…
“Tôi cũng mua ba viên!” Có người bước tới, “Tôi muốn kiếm tiền cưới vợ.”
Tề Tiểu Tô ngước mắt lên, nhìn thấy Chúc Tường Viêm nhanh nhẹn phi thẳng sang chỗ đống đá lựa chọn. Nghiêm Uyển Nghi thì đang đi bên cạnh Nghiêm lão, mỉm cười xấu hổ với cô.
Thời gian vừa rồi, chuyện của cô ấy và Chúc Tường Viêm cũng được coi là nửa công khai nửa bí mật, đại khái Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm cũng biết một biết hai, nhưng đều không tỏ thái độ gì. Giờ họ quang minh chính đại qua đây, liệu có phải đã định công khai rồi không?
Có điều, lúc này cô cũng không có thời gian hỏi chuyện đó.
Mấy vị kinh doanh ngọc đã từng chứng kiến màn đấu đá của Tề Tiểu Tô và Thạch Quỷ, Nghê Hào thì không do dự gì nhiều, đa phần đều chỉ lẳng lặng tính toán xem mình có thể rút ra bao nhiêu tiền vốn, rồi lập tức qua mua phôi đá. Mua lúc chưa tách đã rẻ hơn được 30% rồi, có dở hơi mới không mua!
Tuy Tề Tiểu Tô nói là 80% không lỗ, tức là vẫn còn 20% xác suất mạo hiểm, nhưng nếu họ đi mua phôi đá bên ngoài, chẳng phải tỉ lệ rủi ro càng cao hơn sao? Làm gì có được cái xác suất 80% đó?!
Tin cô ấy đi!
Có người nhìn nhau bằng ánh mắt như vậy rồi cũng vội vàng đi chọn phôi đá.
Họ căn bản không cần xem, chỉ nhìn giá trên mỗi viên đá là đủ rồi! Thấy giá cả nằm trong khả năng mình có thể chi trả là được.
Có người cũng bắt đầu tranh nhau mua, có người vẫn còn do dự, cũng có người đi cùng người khác, nhưng vẫn có mười mấy người chỉ đứng xem, chắc hẳn còn chờ tách đá xong mới mua, ít nhất là sẽ an toàn hơn một chút.
Thế nên lần này anh ta đi cùng Tề Tông Bình đến đây, cũng là vì muốn cược một phen.
Anh ta vốn đã có máu cờ bạc, đương nhiên còn bao nhiêu tiền sẽ vét mang đến đây hết.
Nhưng giờ thấy tình hình thế này thì hai mươi mấy vạn của anh ta làm sao mua được nổi một viên phôi đá chứ?
“Tề Tiểu Tô, sao mày quá đáng thế! Mày làm thế này có khác nào cướp giật không hả? Hòn đá khỉ mốc nhỏ có từng này thôi mà mày đòi bán với giá trăm vạn, mấy trăm vạn, mày không sợ bị sét đánh chết à?!”
Tô Vận Thuận cũng không dám nói một cách quang minh chính đại, mà lẻn vào giữa đám người rồi bóp méo giọng gào lên như Úc Hà Tâm ban nãy.
Câu nói này cũng nhận được sự phụ họa của khá đông người.
Trong đó, giọng Trần Đông là to nhất: “Đúng thế, Tề Tiểu Tô, mày thèm tiền đến phát điên luôn rồi à?! Mau giảm giá xuống đi, mấy cái viên đá vớ vẩn này bán vài nghìn tệ một viên là cao lắm rồi, mày bán giá cao thế này mà không thấy thất đức hả?”
Trần Đông cũng cầm hết tiền tiết kiệm đến đây để định mua mấy viên. Lúc trước nhà họ cầm được số tiền kia, sau khi mua hai căn hộ ở chung cư Trường Ninh và một chiếc xe ô tô, thì giờ chỉ còn lại khoảng ba mươi vạn thôi. Đương nhiên, số tiền đó cũng chẳng phải là để cho họ cả, nhưng nếu cược đá kiếm được tiền, thì sau khi họ trả lại người kia xong cũng vẫn có thể kiếm được một khoản mà!
Thế nhưng, hơn ba mươi vạn, làm sao mua nổi một viên đá ở đây?
Tề Tiểu Tô đang định lên tiếng, Vệ Thiếu soái đã lạnh lùng nói: “Không muốn mua mà lại không chịu yên lặng đứng xem thì giờ cút ngay đi. Vợ tôi có cầu xin các người mua hay cầu xin các người đến đây đâu? Còn tiếp tục gây rối nữa thì tôi cũng không ngại đạp các người lăn xuống núi luôn đâu. Hàn Dư!”
“Có!” Hàn Dư cao to vạm vỡ lập tức bước ra.
Vệ Thiếu soái nói: “Cậu giám sát cho cẩn thận, nếu còn có ai dám chửi mắng Tiểu Tô, thì cứ lôi ra đập luôn một trận cho tôi.”
“Rõ!”
Hàn Dư đáp một tiếng rồi phân chia những người khác ra, mắt sáng quắc quét qua đám người kia.
Dáng vẻ này khiến cả Tô Vận Thuận và Trần Đông đều sợ hết hồn, mấy người khác có ý kiến cũng không dám tùy tiện nói câu gì nữa.
Đừng có đùa, vừa nhìn đã thấy khí thế của người thanh niên kia đáng sợ thế nào rồi, câu anh ta nói ra cũng đâu có giống nói đùa đâu! Lại còn cả mấy người đàn ông này nữa, ai cũng cao to vạm vỡ, y chang như mấy tên vệ sĩ sắt trong phim vậy.
Vệ Thiếu soái hừ lạnh, nói: “Giá mà Tiểu Tô đặt ra chắc chắn sẽ không để cho đại đa số mọi người phải chịu thiệt. Thậm chí, đây còn có thể coi là lợi nhuận tặng không cho mọi người, lợi hơn nhiều so với các người tự ra ngoài cược đá rồi nhặt bừa nhặt bậy một vài viên. Nếu ai không muốn mua có thể ra về, còn đã không có tiền thì ngậm mồm lại.”
Họ không nhìn thấy anh đang đứng đây sao? Dám chỉ trích vợ anh ngay trước mặt anh như thế, chán sống rồi à?!
“Tề tổng, liệu vị này có phải là nam chính đã tuyên bố về việc đính hôn trên báo hôm nay không?” Vân Tú không khỏi tò mò hỏi một câu.
Vệ Thiếu soái không để Tề Tiểu Tô lên tiếng mà giơ mười ngón tay đang đan chặt của hai người lên, nói: “Đúng thế, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.”
Wow, cô ấy có chồng chưa cưới thật à?!!!
Có một số người biết rõ nội tình, lúc trước cũng đã nghe về mâu thuẫn giữa Tề Tiểu Tô và anh em Biên gia, biết cô có chồng chưa cưới, nhưng trước giờ cũng chỉ nghe đến tên chứ chưa từng gặp được người thật, giờ cuối cùng cũng được gặp rồi.
Vừa rồi bọn họ đều cảm thấy rất tò mò về người thanh niên luôn đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô kia, chỉ ngay khí chất lạnh lùng xa cách kia của anh đã khiến cho không một ai dám hỏi nhiều rồi, không ngờ anh ta lại là chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô.
Môi Tề Tông Bình mấp ma mấp máy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám lên tiếng ở đây, chỉ không ngừng thầm than “hỏng bét” ở trong lòng thôi.
Có hai câu này của Vệ Thiếu soái, những người khác đều không dám nói thêm gì nữa, cũng có một vài người cảm thấy thái độ của anh quá ngông cuồng, hơn nữa việc bán phôi đá với giá của ngọc thô thực sự cũng quá khác người, nên đều lẳng lặng ra về.
Tề Tiểu Tô cũng không cố giữ lại, vì dù sao chờ tách hết đống đá ngày hôm nay, thì cũng sẽ có người thấy hối hận thôi.
Nói thật, phỉ thúy vốn cũng đã là mật ít ruồi nhiều, ngọc đẹp ở trên thị trường thực sự quá ít, nhiều khi có tiền còn không mua được. Thế nên, có rất nhiều các nhà kinh doanh ngọc, kinh doanh châu báu đều tìm ngọc đẹp khắp nơi, chỉ cần mua được là đã chiếm được địa vị rất cao trên thị trường rồi. Lần này đại đa số những người đến đây đều thực sự hy vọng có thể mua được ngọc đẹp mang về.
Cô hoàn toàn không lo không có thị trường.
Còn có một lý do nữa, là dù giờ không bán được hết thì chắc chắn báo chí cũng sẽ tuyên truyền ra ngoài, đến lúc đó ắt sẽ có người mua tìm tới tận cửa.
“Năm vị được tiến cử vào khu khoáng thạch cũng có thể cân nhắc trước một chút xem có nên vào luôn bây giờ không hay chờ đến lúc tách đá xong mới vào.” La Thành Giang cũng đã dự tính trước được hết mọi việc.
Đừng có đùa, Tề tổng của họ có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, nói là tiền cược đá kiếm được, đương nhiên họ đều hoàn toàn tin tưởng. Nếu không phải vì Thịnh Tề muốn vớt một cú lớn bây giờ, thì ôm nhiều phỉ thủy thế này, chính họ tự tiến quân vào ngành ngọc thạch cũng được ấy chứ.
Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm nhìn nhau một cái rồi cùng bước lên trước.
Nghiêm lão cười to: “Tiểu Tô cũng biết tôi thích mấy thứ này mà, thôi hôm nay cho tôi vớ bở tí đi, tôi và Tắc Thâm, mỗi người sẽ mua hai viên, sau sẽ bán qua tay luôn kiếm chút tiền tiêu chơi.”
Vân Tú cũng bước lên trước một bước, cô ấy cũng cùng đến hội chợ phỉ thúy với Tề Tiểu Tô, nên rất tin tưởng ở Tề Tiểu Tô. Lúc này còn không nhân cơ hội kiếm tiền, chẳng lẽ lại đi để những người khác được hời hết sao?
“Tôi cũng chọn ba viên, kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Ba người họ nói xong, mỗi người đều nhanh chóng chọn mấy viên đá.
Bên trên mỗi viên đá đều đã ghi rõ giá, Julia đưa nhân viên tài vụ theo, thanh toán tiền dứt điểm ngay tại chỗ.
Trần Đông và Tô Vận Thuận trợn trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô sắp thu một lúc gần hai nghìn vạn, hai tròng mắt họ như sắp rơi cả ra, ngọn lửa ghen tị như sắp thiêu rụi họ tới nơi.
Tề Đan Thần và Trần Quang cũng thế, họ chỉ ước tất cả mấy thứ này đều là của mình thôi.
Nhìn Tề Tiểu Tô, dục vọng muốn chiếm hữu cô trong lòng Trần Quang càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu Tề Tiểu Tô gả cho gã, thì chẳng phải tiền của con bé đều sẽ là của gã sao?!
Đúng thế, cả đời không cần làm gì cả, cả ngày chỉ có ăn chơi nhảy múa cũng không tiêu hết tiền!
Bất kể thế nào, nhất định gã phải có được Tề Tiểu Tô! Con bé nhiều tiền thế kia đã đành, mà lại còn xinh đẹp như thế nữa, càng ngày càng xinh đẹp...
Trần Quang cũng không hề hay biết rằng, ánh mắt thèm thuồng của gã nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô đã sớm bị vị Thiếu soái nào đó chú ý đến rồi, mà cũng không biết rằng, gã còn cách sự xui xẻo không bao xa nữa…
“Tôi cũng mua ba viên!” Có người bước tới, “Tôi muốn kiếm tiền cưới vợ.”
Tề Tiểu Tô ngước mắt lên, nhìn thấy Chúc Tường Viêm nhanh nhẹn phi thẳng sang chỗ đống đá lựa chọn. Nghiêm Uyển Nghi thì đang đi bên cạnh Nghiêm lão, mỉm cười xấu hổ với cô.
Thời gian vừa rồi, chuyện của cô ấy và Chúc Tường Viêm cũng được coi là nửa công khai nửa bí mật, đại khái Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm cũng biết một biết hai, nhưng đều không tỏ thái độ gì. Giờ họ quang minh chính đại qua đây, liệu có phải đã định công khai rồi không?
Có điều, lúc này cô cũng không có thời gian hỏi chuyện đó.
Mấy vị kinh doanh ngọc đã từng chứng kiến màn đấu đá của Tề Tiểu Tô và Thạch Quỷ, Nghê Hào thì không do dự gì nhiều, đa phần đều chỉ lẳng lặng tính toán xem mình có thể rút ra bao nhiêu tiền vốn, rồi lập tức qua mua phôi đá. Mua lúc chưa tách đã rẻ hơn được 30% rồi, có dở hơi mới không mua!
Tuy Tề Tiểu Tô nói là 80% không lỗ, tức là vẫn còn 20% xác suất mạo hiểm, nhưng nếu họ đi mua phôi đá bên ngoài, chẳng phải tỉ lệ rủi ro càng cao hơn sao? Làm gì có được cái xác suất 80% đó?!
Tin cô ấy đi!
Có người nhìn nhau bằng ánh mắt như vậy rồi cũng vội vàng đi chọn phôi đá.
Họ căn bản không cần xem, chỉ nhìn giá trên mỗi viên đá là đủ rồi! Thấy giá cả nằm trong khả năng mình có thể chi trả là được.
Có người cũng bắt đầu tranh nhau mua, có người vẫn còn do dự, cũng có người đi cùng người khác, nhưng vẫn có mười mấy người chỉ đứng xem, chắc hẳn còn chờ tách đá xong mới mua, ít nhất là sẽ an toàn hơn một chút.
/1139
|