Dù Tề Tiểu Tô có ngốc đến đâu cũng đại khái đoán được bà ta đang định giở trò khỉ gì.
Nhưng cô vốn cũng đã muốn xử lý Trần Quang rồi, giờ đối phương lại cứ muốn đặt cơ hội ra trước mặt cô thế này, cô không dùng thì chẳng phải quá có lỗi với họ sao?
“Thiếu soái đang tìm cô.” Hệ thống Tiểu Nhất thông báo.
Tề Tiểu Tô nói: “Báo vị trí của tôi cho anh ấy.”
Gặp phải chuyện thế này, nếu cô mà không báo cho người nào đó, thì dù biết rõ bản thân cô đủ năng lực tự giải quyết, đến khi xong chuyện chắc chắn người nào đó cũng vẫn tức giận. Như thế thì thà bây giờ báo luôn cho anh ấy còn hơn. Hiện giờ Thiếu soái có điện thoại, có mạng, nên Hệ thống Tiểu Nhất có thể liên lạc với anh rất dễ dàng.
“Thiếu soái nói anh ấy sẽ qua đây ngay.”
Tề Tiểu Tô vội nói: “Bảo anh ấy đến thì cứ chờ một chút, tôi muốn xem rốt cuộc người của Trần gia muốn làm gì!”
Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, chỉ một thoáng sau đã có người nhảy từ trên cái cây bên cạnh xuống, bổ nhào về phía cô.
Nhưng Tề Tiểu Tô nhìn kỹ mới phát hiện ra người tới lại không phải là Trần Quang!
Vóc dáng của người đàn ông này cao to vạm vỡ hơn Trần Quang rất nhiều. Da ngăm đen, hai tay nhìn thoáng qua đã thấy rất thô ráp, rõ ràng là người thường xuyên làm việc nặng.
“Tề Tiểu Tô?”
Nghe thấy giọng nói hơi lọt gió của gã, Tề Tiểu Tô biết ngay người này là ai.
Gã là Trần Vũ, em trai thứ hai của Trần Đông, anh trai của Trần Quang.
Gã làm việc ở công trình xây dựng, vì không biết nói ngon nói ngọt nịnh bợ Trần Đông như Trần Quang nên quan hệ với Trần Đông không thể bằng Trần Quang được, rất ít cơ hội tiếp xúc. Thế nên, ngay cả ở kiếp trước, Tề Tiểu Tô cũng chỉ gặp gã vài lần khi còn nhỏ thôi. Lúc đó vì bố mẹ qua đời, cô vô cùng đau lòng, hơi bị trầm cảm, gặp gã cũng chẳng nhớ nổi.
Nhưng năm 20 tuổi Trần Vũ đánh nhau với người ta, bị đánh rụng mất ba cái răng, từ đó trở đi lúc nói chuyện luôn mang cảm giác bị hở hàm rất kỳ quặc. Tề Tiểu Tô hơi có ấn tượng với giọng nói này nên chờ gã mở miệng, cô mới nhớ ra.
Nếu so với Trần Quang vô công rỗi nghề, là một thằng lưu manh cả ngày chỉ đi trộm gà trộm chó, thì Trần Vũ này còn có thể coi là có nghề có ngỗng. Nhưng tay Trần Vũ này cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Tính cách của gã vô cùng tàn bạo, thường xuyên đánh nhau, chửi nhau với người khác. Nghe nói, có một lần ở quán bán đồ ăn đêm, gã còn mượn rượu làm càn, có người ở bàn bên cạnh nói một câu thôi mà gã lật bàn ngay lập tức, sau đó túm lấy một người phụ nữ trong nhóm của đối phương, rồi phát điên phát cuồng sờ soạng người ta từ trên xuống dưới, thậm chí còn ngông cuồng nói, tao mượn rượu làm bậy, còn giở trò lưu manh đấy, làm sao nào?
Mấy người kia báo cảnh sát, Trần Vũ bị giam mất mấy ngày, nhưng sau khi được thả ra ngoài lại đi thăm dò địa chỉ nơi ở của người phụ nữ kia, ngày nào cũng bám theo cô ta từ lúc đi làm đến lúc tan ca khiến người ta sợ đến mức không thể không chuyển nhà.
Lúc ấy, cô đang ở trong bệnh viện hầu hạ bà cụ Trần kia thì nghe thấy chuyện này. Bà cụ Trần còn nói, phải làm thế chứ! Phải dọa cho con yêu tinh đó một trận như vậy mới được, ai bảo nó dám đi báo cảnh sát cho người ta bắt con trai bà ta?!
Khi đó cô chỉ cảm thấy tên Trần Vũ này quá khốn nạn, nhất định phải cố gắng tránh gã thật xa, nên sau đó cũng không gặp lại nữa.
Có điều, vì sao bây giờ Trần Vũ lại xuất hiện ở đây?
Vừa rồi có thấy gã đi cùng với nhóm Trần Đông đâu? Chẳng lẽ gã đã đến đây từ lâu rồi nhưng luôn trốn ở đây chờ sao?
Cô kín đáo lùi lại sau hai bước, giả vờ như vô cùng kinh hoàng, run giọng hỏi: “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Tao là Trần Vũ, mày không biết tao à?” Trần Vũ tiến lại gần cô một bước, vẫn quan sát đánh giá cô: “Ừm, quả nhiên bà già tao nói không sai, xinh đáo để, vóc dáng cũng ngon nghẻ, có gầy như bà ấy tả đâu nhỉ.”
Ánh mắt của gã khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy ghê tởm.
“Bà Trần bảo anh đến đây à?”
“Cái gì mà bà Trần chứ, sau này mày phải gọi bà ấy là mẹ chồng rồi.” Trần Vũ nghĩ cô như vật nằm trong túi mình rồi, không thể nào chạy thoát được, nên cũng không vội vàng gì.
Tề Tiểu Tô sững sờ: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao?”
Cô còn nhớ Trần Vũ kết hôn rồi, hơn nữa còn thường xuyên đánh vợ, nhưng vợ gã lại không dám ly hôn, nếu dám đề cập đến chuyện ly hôn, chắc chắn sẽ bị gã đánh càng thảm hơn. Có điều, bà cụ Trần không thích cô ta, trước giờ luôn không cho cô ta ló mặt lên nhà trên.
Trần Vũ cười phì ra như thể vui lắm: “Mày tưởng tao định cưới mày à? Chậc chậc, xinh đẹp thế này, tao thì tao cũng muốn đấy, nhưng bà già tao với bà chị tao lại đều hướng về thằng oắt Trần Quang kia, cứ muốn mày phải làm vợ nó. Có điều, bà chị tao cũng có biết đâu, trứng của thằng em tao kia làm đếch gì có nòng nọc, sinh con thế quái nào được.”
Trứng không có nòng nọc...
Tề Tiểu Tô nghĩ một lúc mới hiểu ý gã là gì. Cô lại thoáng kinh ngạc, thì ra Trần Quang bị vô sinh à?!
“Trần Quang đâu?” Cô lại lùi thêm mấy bước nữa.
Trần Vũ vừa áp sát lại gần cô, còn vừa cởi thắt lưng, nói với vẻ khinh khỉnh: “Bà già tao lừa hai người đó đến đây, muốn để Trần Quang với mày nấu gạo thành cơm. Nhưng thằng ranh Trần Quang đó không có khả năng sinh con, hơn nữa cùng lắm chỉ có thể làm mày một lần thôi. Nên bà già tao mới bảo tao tới đây giúp ấy mà. Tao khỏe mạnh, eo cũng tốt, làm mày ba lần ở đây cũng không có vấn đề gì, tranh thủ cơ hội làm cho mày mang thai. Sau đó mày lại gả cho em trai tao, làm em dâu của tao. Dù sao sau này mày có mang thai cũng đều là dòng giống Trần gia tao cả. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, hôm nay tao làm mày ba lần, nếu mày vẫn không mang thai thì chờ sau khi chúng mày kết hôn, tao lại làm thêm vài lần nữa…”
Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy xung quanh mình lạnh hẳn đi.
Chắc là Vệ Thiếu soái đã đến đây rồi.
Trần Vũ cảm thấy mình cũng đã nói quá nhiều rồi, gã nhổ nước bọt một cái rồi lao về phía Tề Tiểu Tô.
Nhưng đúng lúc này, Trần Quang lại chợt kêu to một tiếng, lảo đảo lao từ sau gốc cây mà Trần Vũ vừa nhảy xuống ra, giơ nắm đấm lên điên cuồng đấm về phía mặt gã, mắt đỏ ngầu lên, nói: “Mày nói cái chó gì hả! Ai bảo mày tao không có khả năng sinh con! Mày còn dám tơ tưởng tới việc ngủ với vợ tao à! Mày muốn cắm sừng lên đầu anh em ruột của mày nữa à! Tao đánh chết mày!”
Vừa nghe câu này, Tề Tiểu Tô đã hiểu ngay, xem ra bà cụ Trần kia bên thì gợi ý cho Trần Quang, bên thì lại hạ lệnh cho con trai thứ hai của mình. Mà chuyện này, bà ta cũng giấu nhẹm Trần Quang.
Cô tránh ra vài bước, ngước mắt nhìn lên Vệ Thiếu soái đang tràn ngập hơi thở lạnh buốt, lại thấy tay anh đang cầm một tảng đá không nhỏ. Ngay khi Trần Quang đánh hăng máu, anh lặng lẽ đặt tảng đá đó vào gần chỗ tay gã.
“Trần Quang! Mày điên rồi à?! Tao đang giúp mày đấy! Nếu nó mà không sinh con, thì sau này làm sao giao gia sản của nó cho Trần gia được?” Nhìn thấy Vệ Thiếu soái, Trần Vũ hơi kinh ngạc.
“Tao đánh chết mày! Có muốn đẻ thì nó cũng phải đẻ con của tao!” Trần Quang sờ soạng, lại vớ ngay được tảng đá kia. Sự oán hận tràn ngập trong tim đã che mờ lí trí của gã. Gã cầm tảng đá đó, đập mạnh xuống đầu Trần Vũ.
Tề Tiểu Tô chợt trợn tròn mắt.
Vệ Thiếu soái đã vòng qua chỗ này, ôm lấy eo cô, đưa cô lùi lại chỗ đường qua lại, cách xa ra một chút. Sau đó, họ liền nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, có người nói bằng giọng the thé: “Rốt cuộc Tề tổng đi đâu rồi không biết, tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô ấy mà!”
Lúc này Tề Tiểu Tô cũng hiểu rõ ngay.
Kế hoạch của bà cụ Trần kia không chỉ muốn để cho hai thằng con trai chiếm lấy cô, mà còn muốn lu loa chuyện này lên, để tất cả mọi người đều biết cô không còn trong sạch nữa. Rồi chồng chưa cưới của cô, những người theo đuổi cô cũng đều sẽ bỏ rơi cô. Nếu cô có thai thì chắc chắn chỉ có thể gả vào Trần gia.
Chỉ tiếc là, bà già kia lại tưởng cô vẫn còn là con bé ngốc nghếch yếu đuối và vô dụng như kiếp trước!
Tuy kế hoạch này rất nực cười, nhưng ý đồ này thực sự quá ác độc!
Nhưng cô vốn cũng đã muốn xử lý Trần Quang rồi, giờ đối phương lại cứ muốn đặt cơ hội ra trước mặt cô thế này, cô không dùng thì chẳng phải quá có lỗi với họ sao?
“Thiếu soái đang tìm cô.” Hệ thống Tiểu Nhất thông báo.
Tề Tiểu Tô nói: “Báo vị trí của tôi cho anh ấy.”
Gặp phải chuyện thế này, nếu cô mà không báo cho người nào đó, thì dù biết rõ bản thân cô đủ năng lực tự giải quyết, đến khi xong chuyện chắc chắn người nào đó cũng vẫn tức giận. Như thế thì thà bây giờ báo luôn cho anh ấy còn hơn. Hiện giờ Thiếu soái có điện thoại, có mạng, nên Hệ thống Tiểu Nhất có thể liên lạc với anh rất dễ dàng.
“Thiếu soái nói anh ấy sẽ qua đây ngay.”
Tề Tiểu Tô vội nói: “Bảo anh ấy đến thì cứ chờ một chút, tôi muốn xem rốt cuộc người của Trần gia muốn làm gì!”
Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, chỉ một thoáng sau đã có người nhảy từ trên cái cây bên cạnh xuống, bổ nhào về phía cô.
Nhưng Tề Tiểu Tô nhìn kỹ mới phát hiện ra người tới lại không phải là Trần Quang!
Vóc dáng của người đàn ông này cao to vạm vỡ hơn Trần Quang rất nhiều. Da ngăm đen, hai tay nhìn thoáng qua đã thấy rất thô ráp, rõ ràng là người thường xuyên làm việc nặng.
“Tề Tiểu Tô?”
Nghe thấy giọng nói hơi lọt gió của gã, Tề Tiểu Tô biết ngay người này là ai.
Gã là Trần Vũ, em trai thứ hai của Trần Đông, anh trai của Trần Quang.
Gã làm việc ở công trình xây dựng, vì không biết nói ngon nói ngọt nịnh bợ Trần Đông như Trần Quang nên quan hệ với Trần Đông không thể bằng Trần Quang được, rất ít cơ hội tiếp xúc. Thế nên, ngay cả ở kiếp trước, Tề Tiểu Tô cũng chỉ gặp gã vài lần khi còn nhỏ thôi. Lúc đó vì bố mẹ qua đời, cô vô cùng đau lòng, hơi bị trầm cảm, gặp gã cũng chẳng nhớ nổi.
Nhưng năm 20 tuổi Trần Vũ đánh nhau với người ta, bị đánh rụng mất ba cái răng, từ đó trở đi lúc nói chuyện luôn mang cảm giác bị hở hàm rất kỳ quặc. Tề Tiểu Tô hơi có ấn tượng với giọng nói này nên chờ gã mở miệng, cô mới nhớ ra.
Nếu so với Trần Quang vô công rỗi nghề, là một thằng lưu manh cả ngày chỉ đi trộm gà trộm chó, thì Trần Vũ này còn có thể coi là có nghề có ngỗng. Nhưng tay Trần Vũ này cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Tính cách của gã vô cùng tàn bạo, thường xuyên đánh nhau, chửi nhau với người khác. Nghe nói, có một lần ở quán bán đồ ăn đêm, gã còn mượn rượu làm càn, có người ở bàn bên cạnh nói một câu thôi mà gã lật bàn ngay lập tức, sau đó túm lấy một người phụ nữ trong nhóm của đối phương, rồi phát điên phát cuồng sờ soạng người ta từ trên xuống dưới, thậm chí còn ngông cuồng nói, tao mượn rượu làm bậy, còn giở trò lưu manh đấy, làm sao nào?
Mấy người kia báo cảnh sát, Trần Vũ bị giam mất mấy ngày, nhưng sau khi được thả ra ngoài lại đi thăm dò địa chỉ nơi ở của người phụ nữ kia, ngày nào cũng bám theo cô ta từ lúc đi làm đến lúc tan ca khiến người ta sợ đến mức không thể không chuyển nhà.
Lúc ấy, cô đang ở trong bệnh viện hầu hạ bà cụ Trần kia thì nghe thấy chuyện này. Bà cụ Trần còn nói, phải làm thế chứ! Phải dọa cho con yêu tinh đó một trận như vậy mới được, ai bảo nó dám đi báo cảnh sát cho người ta bắt con trai bà ta?!
Khi đó cô chỉ cảm thấy tên Trần Vũ này quá khốn nạn, nhất định phải cố gắng tránh gã thật xa, nên sau đó cũng không gặp lại nữa.
Có điều, vì sao bây giờ Trần Vũ lại xuất hiện ở đây?
Vừa rồi có thấy gã đi cùng với nhóm Trần Đông đâu? Chẳng lẽ gã đã đến đây từ lâu rồi nhưng luôn trốn ở đây chờ sao?
Cô kín đáo lùi lại sau hai bước, giả vờ như vô cùng kinh hoàng, run giọng hỏi: “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Tao là Trần Vũ, mày không biết tao à?” Trần Vũ tiến lại gần cô một bước, vẫn quan sát đánh giá cô: “Ừm, quả nhiên bà già tao nói không sai, xinh đáo để, vóc dáng cũng ngon nghẻ, có gầy như bà ấy tả đâu nhỉ.”
Ánh mắt của gã khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy ghê tởm.
“Bà Trần bảo anh đến đây à?”
“Cái gì mà bà Trần chứ, sau này mày phải gọi bà ấy là mẹ chồng rồi.” Trần Vũ nghĩ cô như vật nằm trong túi mình rồi, không thể nào chạy thoát được, nên cũng không vội vàng gì.
Tề Tiểu Tô sững sờ: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao?”
Cô còn nhớ Trần Vũ kết hôn rồi, hơn nữa còn thường xuyên đánh vợ, nhưng vợ gã lại không dám ly hôn, nếu dám đề cập đến chuyện ly hôn, chắc chắn sẽ bị gã đánh càng thảm hơn. Có điều, bà cụ Trần không thích cô ta, trước giờ luôn không cho cô ta ló mặt lên nhà trên.
Trần Vũ cười phì ra như thể vui lắm: “Mày tưởng tao định cưới mày à? Chậc chậc, xinh đẹp thế này, tao thì tao cũng muốn đấy, nhưng bà già tao với bà chị tao lại đều hướng về thằng oắt Trần Quang kia, cứ muốn mày phải làm vợ nó. Có điều, bà chị tao cũng có biết đâu, trứng của thằng em tao kia làm đếch gì có nòng nọc, sinh con thế quái nào được.”
Trứng không có nòng nọc...
Tề Tiểu Tô nghĩ một lúc mới hiểu ý gã là gì. Cô lại thoáng kinh ngạc, thì ra Trần Quang bị vô sinh à?!
“Trần Quang đâu?” Cô lại lùi thêm mấy bước nữa.
Trần Vũ vừa áp sát lại gần cô, còn vừa cởi thắt lưng, nói với vẻ khinh khỉnh: “Bà già tao lừa hai người đó đến đây, muốn để Trần Quang với mày nấu gạo thành cơm. Nhưng thằng ranh Trần Quang đó không có khả năng sinh con, hơn nữa cùng lắm chỉ có thể làm mày một lần thôi. Nên bà già tao mới bảo tao tới đây giúp ấy mà. Tao khỏe mạnh, eo cũng tốt, làm mày ba lần ở đây cũng không có vấn đề gì, tranh thủ cơ hội làm cho mày mang thai. Sau đó mày lại gả cho em trai tao, làm em dâu của tao. Dù sao sau này mày có mang thai cũng đều là dòng giống Trần gia tao cả. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, hôm nay tao làm mày ba lần, nếu mày vẫn không mang thai thì chờ sau khi chúng mày kết hôn, tao lại làm thêm vài lần nữa…”
Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy xung quanh mình lạnh hẳn đi.
Chắc là Vệ Thiếu soái đã đến đây rồi.
Trần Vũ cảm thấy mình cũng đã nói quá nhiều rồi, gã nhổ nước bọt một cái rồi lao về phía Tề Tiểu Tô.
Nhưng đúng lúc này, Trần Quang lại chợt kêu to một tiếng, lảo đảo lao từ sau gốc cây mà Trần Vũ vừa nhảy xuống ra, giơ nắm đấm lên điên cuồng đấm về phía mặt gã, mắt đỏ ngầu lên, nói: “Mày nói cái chó gì hả! Ai bảo mày tao không có khả năng sinh con! Mày còn dám tơ tưởng tới việc ngủ với vợ tao à! Mày muốn cắm sừng lên đầu anh em ruột của mày nữa à! Tao đánh chết mày!”
Vừa nghe câu này, Tề Tiểu Tô đã hiểu ngay, xem ra bà cụ Trần kia bên thì gợi ý cho Trần Quang, bên thì lại hạ lệnh cho con trai thứ hai của mình. Mà chuyện này, bà ta cũng giấu nhẹm Trần Quang.
Cô tránh ra vài bước, ngước mắt nhìn lên Vệ Thiếu soái đang tràn ngập hơi thở lạnh buốt, lại thấy tay anh đang cầm một tảng đá không nhỏ. Ngay khi Trần Quang đánh hăng máu, anh lặng lẽ đặt tảng đá đó vào gần chỗ tay gã.
“Trần Quang! Mày điên rồi à?! Tao đang giúp mày đấy! Nếu nó mà không sinh con, thì sau này làm sao giao gia sản của nó cho Trần gia được?” Nhìn thấy Vệ Thiếu soái, Trần Vũ hơi kinh ngạc.
“Tao đánh chết mày! Có muốn đẻ thì nó cũng phải đẻ con của tao!” Trần Quang sờ soạng, lại vớ ngay được tảng đá kia. Sự oán hận tràn ngập trong tim đã che mờ lí trí của gã. Gã cầm tảng đá đó, đập mạnh xuống đầu Trần Vũ.
Tề Tiểu Tô chợt trợn tròn mắt.
Vệ Thiếu soái đã vòng qua chỗ này, ôm lấy eo cô, đưa cô lùi lại chỗ đường qua lại, cách xa ra một chút. Sau đó, họ liền nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, có người nói bằng giọng the thé: “Rốt cuộc Tề tổng đi đâu rồi không biết, tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô ấy mà!”
Lúc này Tề Tiểu Tô cũng hiểu rõ ngay.
Kế hoạch của bà cụ Trần kia không chỉ muốn để cho hai thằng con trai chiếm lấy cô, mà còn muốn lu loa chuyện này lên, để tất cả mọi người đều biết cô không còn trong sạch nữa. Rồi chồng chưa cưới của cô, những người theo đuổi cô cũng đều sẽ bỏ rơi cô. Nếu cô có thai thì chắc chắn chỉ có thể gả vào Trần gia.
Chỉ tiếc là, bà già kia lại tưởng cô vẫn còn là con bé ngốc nghếch yếu đuối và vô dụng như kiếp trước!
Tuy kế hoạch này rất nực cười, nhưng ý đồ này thực sự quá ác độc!
/1139
|