Lúc trước Vệ Thiếu soái từng nhắc tới hộp đêm Dạ Khổng Tước kia rồi, nói là lúc anh vẫn còn đủ năng lượng từng cảm nhận được ở đó có một mảnh vỡ phi cơ, hơn nữa, còn là loại mảnh vỡ của hệ thống thao tác, năng lượng của mảnh vỡ đó cực kỳ lớn, cũng là mảnh vỡ quan trọng nhất.
Nhưng mà lúc đó, anh căn bản không có năng lực để lấy lại nó.
Ông chủ của Dạ Khổng Tước là một gã đàn ông còn khủng bố, thô bạo hơn cả Nghê Hào, hơn nữa còn có tính đa nghi trời sinh, cực kỳ kiêng kị người lạ, phóng viên. Dạ Khổng Tước hoạt động theo chế độ hội viên, hệ thống an ninh được xây dựng cực kỳ chặt chẽ, cấm người lạ và khách không mang thẻ tiến vào, cho dù Thiếu soái có thể ẩn mình tiến vào nhưng anh không có khả năng kết nối với Hệ thống thì cũng chẳng thể nào tìm ra được mảnh vỡ đó.
Chỉ có Tề Tiểu Tô là thích hợp nhất.
Nếu có thể lấy được mảnh vỡ kia thì sẽ không cần phải đau đầu vì vấn đề năng lượng cho Hệ thống Tiểu Nhất nữa, cho dù nó không chủ động đi tra xét bên chỗ thủ đô thì ít nhất cũng có thể bày ra được phòng ngự, phòng ngừa bọn họ phản công lại, lẻn vào tìm kiếm bí mật bên này của cô, vậy cũng đủ rồi.
“Chờ chuyện bên này ổn định lại, tôi sẽ tới thành phố Y.”
Tề Tiểu Tô hạ quyết định.
Cho dù thế nào, chắc chắn phải lấy lại mảnh vỡ thao tác hệ thống đó. Nhưng mà, trước khi làm chuyện đó, phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở thành phố D này trước đã.
Vệ Thiếu soái vừa đi một cái là mất tung mất tích cả tháng trời.
Nhưng lần này anh đã dặn dò cô từ trước rồi, tuy rằng Tề Tiểu Tô rất nhớ anh, rất lo lắng cho anh, nhưng cũng không hy vọng anh lại tìm trăm phương nghìn cách để liên lạc với mình. Bởi vì cô đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất tra qua, rừng mưa chết chóc giống hệt như tên của nó, hoàn cảnh sống ở đó cực kỳ khắc nghiệt, trong rừng đầy rẫy côn trùng độc, rắn độc, còn có đầm lầy, vũng sình, cá sấu, cây độc, hoa độc, nói không chừng chỉ cần bị một dây mây cứa vào da thôi cũng đủ nguy hiểm tới tính mạng rồi. Không những thế, thời tiết ở đó cũng vô cùng kinh khủng, nước ở đó không thể tùy tiện uống, trong phần lớn nước đều có ký sinh trùng.
Ngoại trừ những điều này, còn có lính tinh nhuệ của các quốc gia khác, ai ai cũng có tâm tư khó lường, không biết liệu sau lưng có bị ai đó đánh lén hay không nữa.
Mà Thiếu soái còn phải điều tra ra chân tướng cái chết của vị có tên là Điền Bình Ba năm xưa, có thể hiểu là nguy hiểm biết bao nhiêu.
Tề Tiểu Tô sợ anh phân tâm nghĩ cách liên lạc với mình mà gặp nguy hiểm nên lần này không cần anh nói, cô cũng phải dặn dò anh vô số lần là không được nghĩ nhiều tới cô, cũng không cần anh phải liên lạc về nhà, cô cũng sẽ không liên hệ gì với anh cả, để anh dồn hết mọi tâm tư, mọi sức lực bảo đảm an toàn cho bản thân mình.
Hai tháng này, cho dù anh không liên lạc với cô, cô cũng sẽ không giận gì cả.
Sau hai tháng, nếu vẫn không có tin tức gì về anh, cô cũng sẽ bình tĩnh tìm được anh rồi mới nói.
Chỉ vì muốn để anh an lòng.
Vì thế, sau một tháng, không có tin tức gì của Vệ Thiếu soái chính là một tin tức tốt đối với Tề Tiểu Tô.
Mà trong một tháng này, thành phố D cũng biến đổi đảo lộn trời đất, chuyện đầu tiên xuất hiện ở mảng xây dựng thành phố, chuyện mở rộng thành phố về phía Nam đã coi như là chuyện chắc chắn, toàn bộ khu chung cư Trường Ninh đều đã nằm trong tay Thịnh Tề, công tác phá dỡ và di dời đã chuẩn bị đâu vào đấy, đang bắt đầu tiến hành, ngoài ra, tiến trình xây dựng các trung tâm thương mại ở phía Nam cũng đang hừng hực khí thế.
Bởi vì chuyện mới xảy ra với Tề Tiểu Tô nên hiện giờ, cô rất được lòng người dân thành phố D, hơn nữa, người dân vừa nhắc tới Thịnh Tề là đủ mọi lời ca ngợi, vì thế cũng cực kỳ chờ mong các hạng mục mà Thịnh Tề phụ trách.
Thanh danh của Thịnh Tề đã vượt xa bốn doanh nghiệp lớn ban đầu ở thành phố D. Mà Công ty Bất động sản Hải Chí của Mã Chí Thành vẫn đang bên bờ phá sản, trong khoảng thời gian này, bị đủ mọi tin tức không hay quấn lấy, đầu tiên là Mã Chí Thành hãm hại Thịnh Tề, sau đó những hình ảnh hắn mua dâm sinh viên nữ cũng bị phát tán, thậm chí còn có học sinh cấp ba, ngay sau đó, công trình của Hải Chí còn gặp vấn đề về chất lượng thi công, các chủ nhà đều dâng cao biểu ngữ phản đối, náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Trước khi bước vào năm học mới, Công ty Bất động sản Hải Chí tuyên bố phá sản, Mã Chí Thành bị Cục trưởng tân nhiệm Cục Cảnh sát Đới Anh Minh hạ lệnh bắt giam.
Úc An Duệ vì chuyện Đỗ Viên mà bị giáng chức, bắt đầu quặp đuôi làm người, rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng. Long Đào báo cáo lên tỉnh, cấp trên cực kỳ khen ngợi những chiến tích của anh ta, thành phố D được bình bầu là một trong những thành phố xuất sắc nhất cả nước, hơn nữa còn nhận được rất nhiều ủng hộ, có khả năng sẽ đoạt giải.
Thành phố D hấp dẫn không ít thương nhân tiến vào làm ăn, tháng 9, khắp các ngả đường và trung tâm thương mại đều triển khai tuyên truyền cho Trung thu, trên đường đều treo đèn lồng đỏ mang không khí vừa vui vẻ vừa ấm áp.
Ở vị trí nổi bật nhất trung tâm thành phố dựng lên một bảng quảng cáo lớn, bên trên là hình ảnh quảng cáo mới nhất về sơn trang nghỉ dưỡng của Thịnh Tề, người phát ngôn là Hoa đán đang nổi của Công ty giải trí Đông Thần - Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên mỉm cười rạng rỡ, trong lòng bàn tay đang nâng một khối ngọc Đế Vương Lục cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Dưới bảng quảng cáo lớn đó, có một chiếc xe hơi màu đen đang chạy qua, trong xe, một người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, thần sắc tối tăm không rõ ràng.
“Vân Tễ, con sốt ruột làm gì chứ, sức khỏe của con vốn không thích hợp đi đường dài, nếu lại ngất xỉu thì phải làm sao bây giờ?” Người phụ nữ quý phái ngồi bên cạnh anh ta lo lắng nhìn con trai.
Gương mặt tái nhợt của người thanh niên trẻ được phản chiếu qua cửa kính xe, mặt mũi hiền hòa, anh tuấn, đôi mắt hẹp dài hơi tối màu khiến anh ta có sức hấp dẫn kỳ lạ.
“Mẹ, ảnh chụp cũng chỉ là hình ảnh 2D, tai nghe được cũng chỉ là một bên, con muốn tự mình tới đây nhìn cô ấy.” Giọng Chương Vân Tễ không hề trong sáng như lúc nói chuyện với Tề Tiểu Tô mà mang theo một loại âm u và thong thả, nghe giọng anh ta sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông có tính cách rất dễ chịu, sẽ không nóng nảy, không biết tức giận.
Bà Chương nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ không tán đồng, hừ một tiếng: “Chẳng hiểu con nghĩ sao nữa, từ sau khi bị bệnh thì lại bắt đầu để tâm tới con bé này, trước kia có nghe con nhắc tới nó bao giờ đâu.”
“Mẹ.” Chương Vân Tễ quay sang nhìn bà ta, nghiêm túc nói: “Nói thì nói vậy nhưng mẹ cũng không thể lỡ mồm nói ra trước mặt Tề Tiểu Tô được đâu đấy. Lúc nào mẹ cũng phải nhớ kỹ rằng, sự thật là như thế, chúng ta vẫn luôn muốn tìm cô ấy, nhưng mấy năm trước Chương gia gặp phải vấn đề lớn, vì không muốn liên lụy tới Tề gia nên mới không liên hệ với bố mẹ của Tề Tiểu Tô. Mà trong mắt, trong lòng con thì đã sớm nhận định Tề Tiểu Tô là vị hôn thê của mình rồi, đó cũng là người vợ duy nhất của con trong tương lai.”
Bà Chương đỡ trán: “Mẹ biết rồi, biết rồi, chỉ cần con thực sự ưng nó thì mẹ sẽ ủng hộ con.”
“Vâng, con nhất định sẽ cưới cô ấy.” Chương Vân Tễ đáp.
“Giờ chúng ta tới thẳng nhà con bé đó à? Lúc này, có lẽ nó đang ở Thịnh Tề.” Bà Chương không nhịn được lại nói: “Nhưng mà con bé này quả thực cũng có bản lĩnh không nhỏ đâu, sóng gió lúc trước lớn như thế mà nó còn chẳng cần tìm chúng ta hỗ trợ.”
“Bản lĩnh của cô ấy không chỉ có vậy thôi đâu.”
Giọng Chương Vân Tễ trầm thấp, bà Chương không nghe thấy rõ nên hỏi lại: “Vân Tễ, con vừa nói gì cơ?”
“Không có gì. Con đang nói, không cần phải tìm tới tận nhà đâu, có thể sẽ khiến cô ấy không vui, cứ đi tìm một khách sạn sắp xếp trước đã rồi hãy gọi điện thoại cho cô ấy sau.”
“Nhưng chẳng phải con nói rằng gần đây nó đều không nghe điện thoại của con sao?”
Nhắc tới việc này, bà Chương tỏ vẻ cực kỳ không vừa lòng, con trai bà ta là nhân trung chi long*, Tề Tiểu Tô là cái quái gì mà dám ghẻ lạnh nó chứ?
*Nhân trung chi long: Ý chỉ người xuất chúng, tài giỏi.
Nhưng mà lúc đó, anh căn bản không có năng lực để lấy lại nó.
Ông chủ của Dạ Khổng Tước là một gã đàn ông còn khủng bố, thô bạo hơn cả Nghê Hào, hơn nữa còn có tính đa nghi trời sinh, cực kỳ kiêng kị người lạ, phóng viên. Dạ Khổng Tước hoạt động theo chế độ hội viên, hệ thống an ninh được xây dựng cực kỳ chặt chẽ, cấm người lạ và khách không mang thẻ tiến vào, cho dù Thiếu soái có thể ẩn mình tiến vào nhưng anh không có khả năng kết nối với Hệ thống thì cũng chẳng thể nào tìm ra được mảnh vỡ đó.
Chỉ có Tề Tiểu Tô là thích hợp nhất.
Nếu có thể lấy được mảnh vỡ kia thì sẽ không cần phải đau đầu vì vấn đề năng lượng cho Hệ thống Tiểu Nhất nữa, cho dù nó không chủ động đi tra xét bên chỗ thủ đô thì ít nhất cũng có thể bày ra được phòng ngự, phòng ngừa bọn họ phản công lại, lẻn vào tìm kiếm bí mật bên này của cô, vậy cũng đủ rồi.
“Chờ chuyện bên này ổn định lại, tôi sẽ tới thành phố Y.”
Tề Tiểu Tô hạ quyết định.
Cho dù thế nào, chắc chắn phải lấy lại mảnh vỡ thao tác hệ thống đó. Nhưng mà, trước khi làm chuyện đó, phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở thành phố D này trước đã.
Vệ Thiếu soái vừa đi một cái là mất tung mất tích cả tháng trời.
Nhưng lần này anh đã dặn dò cô từ trước rồi, tuy rằng Tề Tiểu Tô rất nhớ anh, rất lo lắng cho anh, nhưng cũng không hy vọng anh lại tìm trăm phương nghìn cách để liên lạc với mình. Bởi vì cô đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất tra qua, rừng mưa chết chóc giống hệt như tên của nó, hoàn cảnh sống ở đó cực kỳ khắc nghiệt, trong rừng đầy rẫy côn trùng độc, rắn độc, còn có đầm lầy, vũng sình, cá sấu, cây độc, hoa độc, nói không chừng chỉ cần bị một dây mây cứa vào da thôi cũng đủ nguy hiểm tới tính mạng rồi. Không những thế, thời tiết ở đó cũng vô cùng kinh khủng, nước ở đó không thể tùy tiện uống, trong phần lớn nước đều có ký sinh trùng.
Ngoại trừ những điều này, còn có lính tinh nhuệ của các quốc gia khác, ai ai cũng có tâm tư khó lường, không biết liệu sau lưng có bị ai đó đánh lén hay không nữa.
Mà Thiếu soái còn phải điều tra ra chân tướng cái chết của vị có tên là Điền Bình Ba năm xưa, có thể hiểu là nguy hiểm biết bao nhiêu.
Tề Tiểu Tô sợ anh phân tâm nghĩ cách liên lạc với mình mà gặp nguy hiểm nên lần này không cần anh nói, cô cũng phải dặn dò anh vô số lần là không được nghĩ nhiều tới cô, cũng không cần anh phải liên lạc về nhà, cô cũng sẽ không liên hệ gì với anh cả, để anh dồn hết mọi tâm tư, mọi sức lực bảo đảm an toàn cho bản thân mình.
Hai tháng này, cho dù anh không liên lạc với cô, cô cũng sẽ không giận gì cả.
Sau hai tháng, nếu vẫn không có tin tức gì về anh, cô cũng sẽ bình tĩnh tìm được anh rồi mới nói.
Chỉ vì muốn để anh an lòng.
Vì thế, sau một tháng, không có tin tức gì của Vệ Thiếu soái chính là một tin tức tốt đối với Tề Tiểu Tô.
Mà trong một tháng này, thành phố D cũng biến đổi đảo lộn trời đất, chuyện đầu tiên xuất hiện ở mảng xây dựng thành phố, chuyện mở rộng thành phố về phía Nam đã coi như là chuyện chắc chắn, toàn bộ khu chung cư Trường Ninh đều đã nằm trong tay Thịnh Tề, công tác phá dỡ và di dời đã chuẩn bị đâu vào đấy, đang bắt đầu tiến hành, ngoài ra, tiến trình xây dựng các trung tâm thương mại ở phía Nam cũng đang hừng hực khí thế.
Bởi vì chuyện mới xảy ra với Tề Tiểu Tô nên hiện giờ, cô rất được lòng người dân thành phố D, hơn nữa, người dân vừa nhắc tới Thịnh Tề là đủ mọi lời ca ngợi, vì thế cũng cực kỳ chờ mong các hạng mục mà Thịnh Tề phụ trách.
Thanh danh của Thịnh Tề đã vượt xa bốn doanh nghiệp lớn ban đầu ở thành phố D. Mà Công ty Bất động sản Hải Chí của Mã Chí Thành vẫn đang bên bờ phá sản, trong khoảng thời gian này, bị đủ mọi tin tức không hay quấn lấy, đầu tiên là Mã Chí Thành hãm hại Thịnh Tề, sau đó những hình ảnh hắn mua dâm sinh viên nữ cũng bị phát tán, thậm chí còn có học sinh cấp ba, ngay sau đó, công trình của Hải Chí còn gặp vấn đề về chất lượng thi công, các chủ nhà đều dâng cao biểu ngữ phản đối, náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Trước khi bước vào năm học mới, Công ty Bất động sản Hải Chí tuyên bố phá sản, Mã Chí Thành bị Cục trưởng tân nhiệm Cục Cảnh sát Đới Anh Minh hạ lệnh bắt giam.
Úc An Duệ vì chuyện Đỗ Viên mà bị giáng chức, bắt đầu quặp đuôi làm người, rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng. Long Đào báo cáo lên tỉnh, cấp trên cực kỳ khen ngợi những chiến tích của anh ta, thành phố D được bình bầu là một trong những thành phố xuất sắc nhất cả nước, hơn nữa còn nhận được rất nhiều ủng hộ, có khả năng sẽ đoạt giải.
Thành phố D hấp dẫn không ít thương nhân tiến vào làm ăn, tháng 9, khắp các ngả đường và trung tâm thương mại đều triển khai tuyên truyền cho Trung thu, trên đường đều treo đèn lồng đỏ mang không khí vừa vui vẻ vừa ấm áp.
Ở vị trí nổi bật nhất trung tâm thành phố dựng lên một bảng quảng cáo lớn, bên trên là hình ảnh quảng cáo mới nhất về sơn trang nghỉ dưỡng của Thịnh Tề, người phát ngôn là Hoa đán đang nổi của Công ty giải trí Đông Thần - Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên mỉm cười rạng rỡ, trong lòng bàn tay đang nâng một khối ngọc Đế Vương Lục cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Dưới bảng quảng cáo lớn đó, có một chiếc xe hơi màu đen đang chạy qua, trong xe, một người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, thần sắc tối tăm không rõ ràng.
“Vân Tễ, con sốt ruột làm gì chứ, sức khỏe của con vốn không thích hợp đi đường dài, nếu lại ngất xỉu thì phải làm sao bây giờ?” Người phụ nữ quý phái ngồi bên cạnh anh ta lo lắng nhìn con trai.
Gương mặt tái nhợt của người thanh niên trẻ được phản chiếu qua cửa kính xe, mặt mũi hiền hòa, anh tuấn, đôi mắt hẹp dài hơi tối màu khiến anh ta có sức hấp dẫn kỳ lạ.
“Mẹ, ảnh chụp cũng chỉ là hình ảnh 2D, tai nghe được cũng chỉ là một bên, con muốn tự mình tới đây nhìn cô ấy.” Giọng Chương Vân Tễ không hề trong sáng như lúc nói chuyện với Tề Tiểu Tô mà mang theo một loại âm u và thong thả, nghe giọng anh ta sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông có tính cách rất dễ chịu, sẽ không nóng nảy, không biết tức giận.
Bà Chương nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ không tán đồng, hừ một tiếng: “Chẳng hiểu con nghĩ sao nữa, từ sau khi bị bệnh thì lại bắt đầu để tâm tới con bé này, trước kia có nghe con nhắc tới nó bao giờ đâu.”
“Mẹ.” Chương Vân Tễ quay sang nhìn bà ta, nghiêm túc nói: “Nói thì nói vậy nhưng mẹ cũng không thể lỡ mồm nói ra trước mặt Tề Tiểu Tô được đâu đấy. Lúc nào mẹ cũng phải nhớ kỹ rằng, sự thật là như thế, chúng ta vẫn luôn muốn tìm cô ấy, nhưng mấy năm trước Chương gia gặp phải vấn đề lớn, vì không muốn liên lụy tới Tề gia nên mới không liên hệ với bố mẹ của Tề Tiểu Tô. Mà trong mắt, trong lòng con thì đã sớm nhận định Tề Tiểu Tô là vị hôn thê của mình rồi, đó cũng là người vợ duy nhất của con trong tương lai.”
Bà Chương đỡ trán: “Mẹ biết rồi, biết rồi, chỉ cần con thực sự ưng nó thì mẹ sẽ ủng hộ con.”
“Vâng, con nhất định sẽ cưới cô ấy.” Chương Vân Tễ đáp.
“Giờ chúng ta tới thẳng nhà con bé đó à? Lúc này, có lẽ nó đang ở Thịnh Tề.” Bà Chương không nhịn được lại nói: “Nhưng mà con bé này quả thực cũng có bản lĩnh không nhỏ đâu, sóng gió lúc trước lớn như thế mà nó còn chẳng cần tìm chúng ta hỗ trợ.”
“Bản lĩnh của cô ấy không chỉ có vậy thôi đâu.”
Giọng Chương Vân Tễ trầm thấp, bà Chương không nghe thấy rõ nên hỏi lại: “Vân Tễ, con vừa nói gì cơ?”
“Không có gì. Con đang nói, không cần phải tìm tới tận nhà đâu, có thể sẽ khiến cô ấy không vui, cứ đi tìm một khách sạn sắp xếp trước đã rồi hãy gọi điện thoại cho cô ấy sau.”
“Nhưng chẳng phải con nói rằng gần đây nó đều không nghe điện thoại của con sao?”
Nhắc tới việc này, bà Chương tỏ vẻ cực kỳ không vừa lòng, con trai bà ta là nhân trung chi long*, Tề Tiểu Tô là cái quái gì mà dám ghẻ lạnh nó chứ?
*Nhân trung chi long: Ý chỉ người xuất chúng, tài giỏi.
/1139
|