Đan Ninh Ninh nhìn Nghiêm Uyển Nghi, khẽ mỉm cười nói: “Em là bạn gái của Tiểu Viêm đúng không? Đúng là xinh thật đấy, sau này tới thành phố K thì chị sẽ có bạn rồi, hai anh em Tiểu Viêm chẳng mấy khi thích nói chuyện phiếm khiến chị ngày nào cũng buồn chết đi được.”
Tề Tiểu Tô: “...”
Chúc Tường Viêm: “...”
Nghiêm Uyển Nghi: “...”
Hai anh em Chúc Tường Viêm và Chúc Tường Đông tuyệt đối không phải là loại người không bao giờ nói chuyện. Đặc biệt là ở trước mặt Nghiêm Uyển Nghi, Chúc Tường Viêm càng ngày càng biết dùng những lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành cô.
Ba người ở đây đều biết quan hệ giữa cô ta và Chúc Tường Đông thế nào, cô ta đang làm gì thế?
Muốn lấy thân phận chị dâu tương lai của Chúc Tường Viêm để nói chuyện à?
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Đan Ninh Ninh ra thì ba người Tề Tiểu Tô đều cảm thấy hơi khó xử.
“Đi thôi, chúng ta lên xe đi.” Tề Tiểu Tô sờ mũi, xoay người đi về phía xe của Hàn Dư trước.
“Vậy Tiểu Viêm, Uyển Nghi, chút nữa gặp lại ở nhà hàng nhé!” Đan Ninh Ninh mỉm cười vẫy tay với hai người họ.
Sau khi xe chuyển bánh, Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được bèn hỏi: “Không phải anh nói là anh trai anh thích Tiểu Tô sao? Chẳng lẽ định bắt đầu với Đan Ninh Ninh rồi đấy à?”
Chúc Tường Viêm cường điệu giọng nói của mình lên, nói: “Ôi, bảo bối, em đừng nói đùa, anh trai anh mà chịu để mắt tới cô ta sao? Tuy là cô ta cũng có hơi xinh đẹp, nhưng cái kiểu hoa bách hợp như cháo trắng này, tới hộp đêm anh ấy vẫy tay một cái thì có cả chục, hai chục cô nhào tới ấy chứ, còn toàn là sinh viên làm thêm hoặc người đã tốt nghiệp đi làm đấy nhé...”
“Chính anh cũng thường tới nơi đó vẫy tay hả?” Sắc mặt Nghiêm Uyển Nghi rõ ràng là không vui.
Chúc Tường Viêm thầm mắng mình một câu ngu xuẩn, vội dỗ dành: “Sao có thể chứ! Em biết rồi đấy, vì ở bên em, vì để lấy lòng Nghiêm lão, để ông ấy yên tâm giao em cho anh mà giờ anh đang phải phụ trách toàn bộ công việc ở tập đoàn Chúc thị, ngày nào cũng phải mặc áo công nhân màu xanh xám, đội mũ bảo hiểm tới công trường giám sát, bụi mờ cả mắt, lấy đâu ra thời gian và tinh lực mà tới hộp đêm chơi chứ. Rảnh ra một tí là anh lại chạy sang thành phố D này, lần nào cũng đem ‘lương thực tích trữ’ được giao hết cho em còn gì...”
Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được đập vào tay anh ta một cái, đỏ mặt mắng: “Lại không đứng đắn rồi đấy, rốt cuộc là học ai thế hả!”
Chúc Tường Viêm vội vàng quay lại đề tài Đan Ninh Ninh: “Nói tới cái cô Đan Ninh Ninh này, lúc trước chẳng phải tin Tề Tiểu Tô đính hôn truyền tới tai anh trai anh sao? Đêm hôm đó, khụ khụ...” Nói đến đây, Chúc Tường Viêm hơi ngượng ngùng, “Anh ấy uống say bét nhè, nên liền chạy tới chỗ Đan Ninh Ninh.”
“Anh ấy và Đan Ninh Ninh...”
“Không, không, anh ấy nói chẳng có chuyện gì xảy ra hết, chỉ tới đó nói chuyện phiếm với Đan Ninh Ninh thôi, bảo cô ta kể xem đã quen Tiểu Tô thế nào, sau đó liền ngủ ở đó luôn, chỉ vậy thôi.”
Sau đó, lúc nào Đan Ninh Ninh cũng nói bóng nói gió tới việc đã chăm sóc cho Chúc Tường Đông suốt cả đêm, nhưng hai anh em Chúc Tường Đông, Chúc Tường Viêm chẳng bao giờ để ở trong lòng.
Chúc Tường Đông uống được rượu, cũng không bao giờ uống tới mức say bất tỉnh nhân sự, càng sẽ không nôn mửa. Trên cơ bản, uống quá chén vào là chỉ ngủ, cùng lắm là ngáy o o, cần cô ta phải chăm sóc cả đêm chắc?
“Nhưng Tiểu Tô đã có Vệ Thiếu soái rồi.” Nghiêm Uyển Nghi nói.
“Anh cũng nói với anh trai anh thế, giờ anh ấy cũng chưa nói là muốn tới thành phố D, có khi từ bỏ rồi cũng nên?”
Chúc Tường Viêm vừa nói tới đây, điện thoại liền có tin nhắn tới: “Tiểu Nghi, đọc tin giúp anh.”
Nghiêm Uyển Nghi lấy điện thoại của anh ta ra, click vào tin nhắn, đọc: “Thằng ranh, chiều nay 3 rưỡi dẫn em dâu tương lai tới sân bay đón anh mày. Khụ khụ khụ.”
Cô ho lên.
Chúc Tường Viêm cũng suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà chết.
Anh à, đừng có vả mặt nhau như thế chứ.
Đan Ninh Ninh xuống xe, nhìn cánh cửa của nhà hàng xa hoa tới mức làm cho cô ta có cảm giác muốn lùi lại, quay đầu nhìn thẳng vào Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng hỏi: “Nhà hàng này thật sự là của cô sao?”
Nơi Tề Tiểu Tô dẫn bọn họ tới là Minh Hoa Viên, đầu bếp bên này nói mới nghiên cứu ra mấy món ăn mới và bánh ngọt tráng miệng sau bữa ăn, mấy lần Tô Vận Đạt nhắc cô thử qua thưởng thức xem thế nào, hôm nay cô mới có thời gian.
Mấy nhà hàng thuộc hệ thống Thịnh Tề Ngọc Tu cũng đã khai trương, làm ăn tốt tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Mấy thực đơn cũ mà Hệ thống Tiểu Nhất thu thập được phát huy tác dụng cực lớn, hiện tại, trên cơ bản, muốn tìm một nơi mời khách đầy thể diện, có thức ăn ngon và trang hoàng đẹp, nơi mà không ít người có tiền nghĩ tới đầu tiên chính là Thịnh Tề Ngọc Tu.
Mà Minh Hoa Viên chính là nhà hàng đắt đỏ gần như cao nhất ở hệ thống Thịnh Tề Ngọc Tu, có vài món ăn đặc biệt mà những nhà hàng khác không có, chỉ có thể tới đây ăn.
Hiện tại, Minh Hoa Viên đẹp như tranh vẽ, dạo chơi bên trong chẳng khác nào bước vào không gian thi họa, cho dù chỉ có khung cảnh đẹp thôi thì cũng có rất nhiều người tình nguyện tới.
Nhưng đối với Đan Ninh Ninh mà nói, nếu chỉ dựa vào cô ta thì căn bản không thể nào tới ăn cơm ở nơi này được.
Giờ cô ta chẳng có chút thu nhập nào. Cũng may là Chúc Tường Đông không bạc đãi cô ta, cho người mang tới không ít quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu để cô ta dùng.
Điều này khiến Đan Ninh Ninh càng không muốn rời đi, có người đàn ông vừa có tài, vừa có tiền vừa có nhan sắc như thế, cô ta cũng chỉ mới gặp được vài người mà thôi.
Hiện tại, Tề Tiểu Tô lại sở hữu một nhà hàng như thế, Đan Ninh Ninh không khỏi nghĩ, có lẽ câu thổ lộ của Chúc Tường Đông trong đêm say đó cũng chỉ là vì Tề Tiểu Tô có tiền mà thôi.
Hiện tại, quả thực Tề Tiểu Tô có rất nhiều tiền.
Chẳng phải bọn họ thường hay nói tới môn đăng hộ đối sao? Chúc Tường Đông không thích cô ta, có lẽ là vì cô ta không có sự nghiệp, không có tiền, không thể giúp hắn làm ăn được chăng?
Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, chỉ ừ một tiếng, không tỏ thái độ gì, chờ Chúc Tường Viêm dừng xe lại rồi dắt tay Nghiêm Uyển Nghi đi tới.
Mấy người cùng đi vào, Tề Tiểu Tô đi thẳng về phía phòng VIP của mình.
Có người lập tức báo cho giám đốc của Minh Hoa Viên, bọn họ vừa ngồi xuống thì giám đốc đã lập tức đi tới.
“Tề Tổng, cuối cùng hôm nay cô cũng rảnh để tới đây rồi.”
Giám đốc Lâm này là người mà La Thành Giang tuyển về, trước kia cũng là đầu bếp có tiếng trong nước, nhưng sau một lần xảy ra sự cố, ông ta bị thương ở tay, không thái được đồ ăn, không cầm được xẻng nấu nữa, La Thành Giang đề cử ông ta cho Tề Tiểu Tô, cô thử việc một tháng, thấy ông ta không tồi, không lâu trước đây mới chính thức tuyển vào.
“Giám đốc Lâm, tôi tới đây ăn trưa cùng bạn thôi, chú cứ tự sắp xếp món ăn đi, đúng rồi, nhớ đem thức ăn và điểm tâm ngọt mới lên nhé.”
Vốn Đan Ninh Ninh còn đang chờ lúc Tề Tiểu Tô xem thực đơn thì sẽ ghé đầu vào xem ké rốt cuộc giá đồ ăn ở đây là bao nhiêu, cũng nhìn xem cô gọi đồ ăn gì, nhưng giờ thấy cô chẳng cần lấy thực đơn, chỉ nhàn nhạt nói một câu, vị giám đốc kia lập tức mỉm cười và đi ra chuẩn bị, tức khắc cảm thấy như thế mới có khí thế.
Thích thật, vừa nhìn đã biết là nơi rất đắt đỏ, vậy mà còn chẳng thèm nhìn giá!
Lúc nào cô ta cũng có thể như thế thì tốt rồi.
“Để chị đi pha trà, lúc trước có học được mấy chiêu chỗ Tiểu Tô.” Nghiêm Uyển Nghi ngồi xuống bàn trà, bắt đầu đun nước để pha, Đan Ninh Ninh cũng rất có hứng thú tới đó ngồi nhìn, nói chuyện với Nghiêm Uyển Nghi.
Chúc Tường Viêm nhìn cô ta một cái, sau đó vội vàng ghé sát vào Tề Tiểu Tô, khẽ hỏi: “Rốt cuộc cô ta muốn gì thế?”
Tề Tiểu Tô nhướng mày, đáp: “Cái này chẳng phải nên hỏi các anh sao, Chúc lão đại làm gì kích thích tới cô ta à?”
“Làm sao tôi biết được, trong thời gian này, thỉnh thoảng anh trai tôi cũng tới chỗ cô ta nói chuyện mấy câu,” Có điều, toàn nói về cô, Chúc Tường Viêm không dám nói mấy lời sau này, “Đúng rồi, ba rưỡi anh tôi sẽ xuống máy bay, anh ấy cũng tới thành phố D, cơm nước xong rồi tôi sẽ đi đón anh ấy.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tề Tiểu Tô cũng đổ chuông, cô vừa thấy tên hiển thị trên điện thoại thì cũng ngẩn ra.
Chương Vân Tễ.
Tề Tiểu Tô: “...”
Chúc Tường Viêm: “...”
Nghiêm Uyển Nghi: “...”
Hai anh em Chúc Tường Viêm và Chúc Tường Đông tuyệt đối không phải là loại người không bao giờ nói chuyện. Đặc biệt là ở trước mặt Nghiêm Uyển Nghi, Chúc Tường Viêm càng ngày càng biết dùng những lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành cô.
Ba người ở đây đều biết quan hệ giữa cô ta và Chúc Tường Đông thế nào, cô ta đang làm gì thế?
Muốn lấy thân phận chị dâu tương lai của Chúc Tường Viêm để nói chuyện à?
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Đan Ninh Ninh ra thì ba người Tề Tiểu Tô đều cảm thấy hơi khó xử.
“Đi thôi, chúng ta lên xe đi.” Tề Tiểu Tô sờ mũi, xoay người đi về phía xe của Hàn Dư trước.
“Vậy Tiểu Viêm, Uyển Nghi, chút nữa gặp lại ở nhà hàng nhé!” Đan Ninh Ninh mỉm cười vẫy tay với hai người họ.
Sau khi xe chuyển bánh, Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được bèn hỏi: “Không phải anh nói là anh trai anh thích Tiểu Tô sao? Chẳng lẽ định bắt đầu với Đan Ninh Ninh rồi đấy à?”
Chúc Tường Viêm cường điệu giọng nói của mình lên, nói: “Ôi, bảo bối, em đừng nói đùa, anh trai anh mà chịu để mắt tới cô ta sao? Tuy là cô ta cũng có hơi xinh đẹp, nhưng cái kiểu hoa bách hợp như cháo trắng này, tới hộp đêm anh ấy vẫy tay một cái thì có cả chục, hai chục cô nhào tới ấy chứ, còn toàn là sinh viên làm thêm hoặc người đã tốt nghiệp đi làm đấy nhé...”
“Chính anh cũng thường tới nơi đó vẫy tay hả?” Sắc mặt Nghiêm Uyển Nghi rõ ràng là không vui.
Chúc Tường Viêm thầm mắng mình một câu ngu xuẩn, vội dỗ dành: “Sao có thể chứ! Em biết rồi đấy, vì ở bên em, vì để lấy lòng Nghiêm lão, để ông ấy yên tâm giao em cho anh mà giờ anh đang phải phụ trách toàn bộ công việc ở tập đoàn Chúc thị, ngày nào cũng phải mặc áo công nhân màu xanh xám, đội mũ bảo hiểm tới công trường giám sát, bụi mờ cả mắt, lấy đâu ra thời gian và tinh lực mà tới hộp đêm chơi chứ. Rảnh ra một tí là anh lại chạy sang thành phố D này, lần nào cũng đem ‘lương thực tích trữ’ được giao hết cho em còn gì...”
Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được đập vào tay anh ta một cái, đỏ mặt mắng: “Lại không đứng đắn rồi đấy, rốt cuộc là học ai thế hả!”
Chúc Tường Viêm vội vàng quay lại đề tài Đan Ninh Ninh: “Nói tới cái cô Đan Ninh Ninh này, lúc trước chẳng phải tin Tề Tiểu Tô đính hôn truyền tới tai anh trai anh sao? Đêm hôm đó, khụ khụ...” Nói đến đây, Chúc Tường Viêm hơi ngượng ngùng, “Anh ấy uống say bét nhè, nên liền chạy tới chỗ Đan Ninh Ninh.”
“Anh ấy và Đan Ninh Ninh...”
“Không, không, anh ấy nói chẳng có chuyện gì xảy ra hết, chỉ tới đó nói chuyện phiếm với Đan Ninh Ninh thôi, bảo cô ta kể xem đã quen Tiểu Tô thế nào, sau đó liền ngủ ở đó luôn, chỉ vậy thôi.”
Sau đó, lúc nào Đan Ninh Ninh cũng nói bóng nói gió tới việc đã chăm sóc cho Chúc Tường Đông suốt cả đêm, nhưng hai anh em Chúc Tường Đông, Chúc Tường Viêm chẳng bao giờ để ở trong lòng.
Chúc Tường Đông uống được rượu, cũng không bao giờ uống tới mức say bất tỉnh nhân sự, càng sẽ không nôn mửa. Trên cơ bản, uống quá chén vào là chỉ ngủ, cùng lắm là ngáy o o, cần cô ta phải chăm sóc cả đêm chắc?
“Nhưng Tiểu Tô đã có Vệ Thiếu soái rồi.” Nghiêm Uyển Nghi nói.
“Anh cũng nói với anh trai anh thế, giờ anh ấy cũng chưa nói là muốn tới thành phố D, có khi từ bỏ rồi cũng nên?”
Chúc Tường Viêm vừa nói tới đây, điện thoại liền có tin nhắn tới: “Tiểu Nghi, đọc tin giúp anh.”
Nghiêm Uyển Nghi lấy điện thoại của anh ta ra, click vào tin nhắn, đọc: “Thằng ranh, chiều nay 3 rưỡi dẫn em dâu tương lai tới sân bay đón anh mày. Khụ khụ khụ.”
Cô ho lên.
Chúc Tường Viêm cũng suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà chết.
Anh à, đừng có vả mặt nhau như thế chứ.
Đan Ninh Ninh xuống xe, nhìn cánh cửa của nhà hàng xa hoa tới mức làm cho cô ta có cảm giác muốn lùi lại, quay đầu nhìn thẳng vào Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng hỏi: “Nhà hàng này thật sự là của cô sao?”
Nơi Tề Tiểu Tô dẫn bọn họ tới là Minh Hoa Viên, đầu bếp bên này nói mới nghiên cứu ra mấy món ăn mới và bánh ngọt tráng miệng sau bữa ăn, mấy lần Tô Vận Đạt nhắc cô thử qua thưởng thức xem thế nào, hôm nay cô mới có thời gian.
Mấy nhà hàng thuộc hệ thống Thịnh Tề Ngọc Tu cũng đã khai trương, làm ăn tốt tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Mấy thực đơn cũ mà Hệ thống Tiểu Nhất thu thập được phát huy tác dụng cực lớn, hiện tại, trên cơ bản, muốn tìm một nơi mời khách đầy thể diện, có thức ăn ngon và trang hoàng đẹp, nơi mà không ít người có tiền nghĩ tới đầu tiên chính là Thịnh Tề Ngọc Tu.
Mà Minh Hoa Viên chính là nhà hàng đắt đỏ gần như cao nhất ở hệ thống Thịnh Tề Ngọc Tu, có vài món ăn đặc biệt mà những nhà hàng khác không có, chỉ có thể tới đây ăn.
Hiện tại, Minh Hoa Viên đẹp như tranh vẽ, dạo chơi bên trong chẳng khác nào bước vào không gian thi họa, cho dù chỉ có khung cảnh đẹp thôi thì cũng có rất nhiều người tình nguyện tới.
Nhưng đối với Đan Ninh Ninh mà nói, nếu chỉ dựa vào cô ta thì căn bản không thể nào tới ăn cơm ở nơi này được.
Giờ cô ta chẳng có chút thu nhập nào. Cũng may là Chúc Tường Đông không bạc đãi cô ta, cho người mang tới không ít quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu để cô ta dùng.
Điều này khiến Đan Ninh Ninh càng không muốn rời đi, có người đàn ông vừa có tài, vừa có tiền vừa có nhan sắc như thế, cô ta cũng chỉ mới gặp được vài người mà thôi.
Hiện tại, Tề Tiểu Tô lại sở hữu một nhà hàng như thế, Đan Ninh Ninh không khỏi nghĩ, có lẽ câu thổ lộ của Chúc Tường Đông trong đêm say đó cũng chỉ là vì Tề Tiểu Tô có tiền mà thôi.
Hiện tại, quả thực Tề Tiểu Tô có rất nhiều tiền.
Chẳng phải bọn họ thường hay nói tới môn đăng hộ đối sao? Chúc Tường Đông không thích cô ta, có lẽ là vì cô ta không có sự nghiệp, không có tiền, không thể giúp hắn làm ăn được chăng?
Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, chỉ ừ một tiếng, không tỏ thái độ gì, chờ Chúc Tường Viêm dừng xe lại rồi dắt tay Nghiêm Uyển Nghi đi tới.
Mấy người cùng đi vào, Tề Tiểu Tô đi thẳng về phía phòng VIP của mình.
Có người lập tức báo cho giám đốc của Minh Hoa Viên, bọn họ vừa ngồi xuống thì giám đốc đã lập tức đi tới.
“Tề Tổng, cuối cùng hôm nay cô cũng rảnh để tới đây rồi.”
Giám đốc Lâm này là người mà La Thành Giang tuyển về, trước kia cũng là đầu bếp có tiếng trong nước, nhưng sau một lần xảy ra sự cố, ông ta bị thương ở tay, không thái được đồ ăn, không cầm được xẻng nấu nữa, La Thành Giang đề cử ông ta cho Tề Tiểu Tô, cô thử việc một tháng, thấy ông ta không tồi, không lâu trước đây mới chính thức tuyển vào.
“Giám đốc Lâm, tôi tới đây ăn trưa cùng bạn thôi, chú cứ tự sắp xếp món ăn đi, đúng rồi, nhớ đem thức ăn và điểm tâm ngọt mới lên nhé.”
Vốn Đan Ninh Ninh còn đang chờ lúc Tề Tiểu Tô xem thực đơn thì sẽ ghé đầu vào xem ké rốt cuộc giá đồ ăn ở đây là bao nhiêu, cũng nhìn xem cô gọi đồ ăn gì, nhưng giờ thấy cô chẳng cần lấy thực đơn, chỉ nhàn nhạt nói một câu, vị giám đốc kia lập tức mỉm cười và đi ra chuẩn bị, tức khắc cảm thấy như thế mới có khí thế.
Thích thật, vừa nhìn đã biết là nơi rất đắt đỏ, vậy mà còn chẳng thèm nhìn giá!
Lúc nào cô ta cũng có thể như thế thì tốt rồi.
“Để chị đi pha trà, lúc trước có học được mấy chiêu chỗ Tiểu Tô.” Nghiêm Uyển Nghi ngồi xuống bàn trà, bắt đầu đun nước để pha, Đan Ninh Ninh cũng rất có hứng thú tới đó ngồi nhìn, nói chuyện với Nghiêm Uyển Nghi.
Chúc Tường Viêm nhìn cô ta một cái, sau đó vội vàng ghé sát vào Tề Tiểu Tô, khẽ hỏi: “Rốt cuộc cô ta muốn gì thế?”
Tề Tiểu Tô nhướng mày, đáp: “Cái này chẳng phải nên hỏi các anh sao, Chúc lão đại làm gì kích thích tới cô ta à?”
“Làm sao tôi biết được, trong thời gian này, thỉnh thoảng anh trai tôi cũng tới chỗ cô ta nói chuyện mấy câu,” Có điều, toàn nói về cô, Chúc Tường Viêm không dám nói mấy lời sau này, “Đúng rồi, ba rưỡi anh tôi sẽ xuống máy bay, anh ấy cũng tới thành phố D, cơm nước xong rồi tôi sẽ đi đón anh ấy.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tề Tiểu Tô cũng đổ chuông, cô vừa thấy tên hiển thị trên điện thoại thì cũng ngẩn ra.
Chương Vân Tễ.
/1139
|