Tề Tiểu Tô trợn trắng mắt: “Da mặt anh cũng dày thật đấy.”
Có điều, cô cũng chẳng bận tâm lắm tới những điều hắn nói trước đó, bởi vì cô vốn dĩ không muốn nói chuyện với Chương Vân Tễ, hơn nữa Chúc Tường Đông còn làm bà Chương tức chết khiếp, nhưng cũng kích thích làm bà ta nói ra những lời khiến cô dần nắm được chân tướng. Nếu không phải Chương Vân Tễ luôn ngăn lại đúng lúc, có khi bà ta sẽ còn nói ra nhiều hơn.
“Da mặt dày cũng có chỗ tốt của da mặt dày mà. Đi nào, chúng ta đi uống trà nhé?” Chúc Tường Đông nói, lại liếc nhìn Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi: “Hai đứa không đi hẹn hò à?”
Mặt Chúc Tường Viêm tối sầm lại. Đây là lợi dụng xong liền muốn đuổi người đi chứ gì? Có điều là anh ta cũng đang muốn trở về thế giới riêng với Uyển Nghi, lăn lộn cả một ngày, còn chưa được hôn bạn gái mình tử tế nữa kìa.
Nghĩ thế, cũng không cho Nghiêm Uyển Nghi kháng nghị, anh ta liền ôm cô rời đi. Nghiêm Uyển Nghi giãy giụa một chút, vẫn muốn ở lại với Tề Tiểu Tô, nếu không để mình cô ở lại với Chúc Tường Đông, không biết liệu có xảy ra vấn đề gì không nữa.
Nhưng Chúc Tường Viêm đã lập tức nhét cô vào trong xe, phi người qua, chặn lấy môi cô, hôn ngấu nghiến một hồi rồi mới nói với vẻ đáng thương: “Em cảm thấy Tiểu Tô sẽ không đối phó được à? Anh đây này, sáng đã suýt không nhịn được, giờ em còn không dập lửa giúp anh, cẩn thận chỗ đó của anh nghẹn quá hỏng luôn đấy.”
Nghiêm Uyển Nghi đỏ mặt đấm anh ta một cái, có điều cũng không phản kháng nữa.
Anh ta nói không sai, làm gì có chuyện Tề Tiểu Tô không ứng phó được chứ, chỉ là Chúc Tường Đông thôi mà.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Tề Tiểu Tô liếc nhìn về phía phòng ăn lớn, ánh mắt càng sâu hơn: “Chúc lão đại, nếu anh không có việc gì thì tự chơi đi, tôi còn có việc.”
“Này, em thật chẳng có lương tâm gì hết, tôi bận bịu giúp em cả tối như thế...” Hắn còn chưa nói xong liền thấy Hàn Dư vội vàng đi về phía này, sau khi nhìn hắn một cái liền ghé tai Tề Tiểu Tô khẽ nói mấy câu.
Tề Tiểu Tô giật mình, trợn tròn mắt nhìn Chúc Tường Đông, cười đầy bất đắc dĩ.
“Anh cứ cho người theo sát trước đi.”
“Được.”
Hàn Dư đi sang một bên gọi điện thoại, Tề Tiểu Tô im lặng một hồi, đứng nhìn cây hoa quế trong vườn tới xuất thần.
Cô không ngờ Đan Ninh Ninh còn dám làm ra chuyện này. Chỉ cần tùy tiện nghĩ một chút thôi liền hiểu ngay ra tâm tư của Đan Ninh Ninh.
Nhưng mà Đan Ninh Ninh này ngu ngốc tới cỡ nào vậy, cho dù cô ta được như ý nguyện đi chăng nữa, chẳng lẽ Chúc Tường Đông sẽ ở bên cô ta và cho cô ta hạnh phúc chỉ vì lời thỉnh cầu của cô thôi sao?
“Làm sao thế?”
Chúc Tường Đông nhíu mày, vừa rồi Tề Tiểu Tô trợn mắt với hắn một cái khiến hắn có cảm giác nhất định đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới mình.
Bởi vì có liên quan tới hắn nên Tề Tiểu Tô cũng không muốn giấu hắn làm gì.
“Lúc trước tôi có mời hai mẹ con nhà nọ tới Minh Hoa Viên ăn cơm, bọn họ nói rằng có biết một ít chuyện cũ của bố mẹ tôi, vừa rồi Đan Ninh Ninh mạo danh tôi để dụ bọn họ đi rồi.”
Chúc Tường Đông vừa hiểu ra, mặt lập tức đen lại.
“Em còn nói đó là bạn của em nữa đi.” Hắn nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
Tề Tiểu Tô cạn lời: “Tôi thật không ngờ tự nhiên cô ta lại thành ra không có đầu óc như thế. Mà nói gì thì nói, lỗi vẫn là tại anh đấy, ai bảo Chúc lão đại mê hoặc làm cho cô ta điên đảo thần hồn chứ.”
“Thế sao tôi không thể mê hoặc em điên đảo thần hồn được nhỉ?” Chúc Tường Đông bĩu môi. Thế mới nói, đám đàn bà không có đầu óc là phiền toái nhất, hắn nghĩ tới thôi cũng thấy bực bội rồi.
Tề Tiểu Tô nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi đã bị người khác mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.” Thực ra, cô hiểu tâm tư của Chúc Tường Đông, cho nên nếu có cơ hội thì vẫn nên nói rõ ràng với hắn là tốt nhất. Con người Chúc Tường Đông tuy không phải là người tốt chân chính, nhưng vẫn có thể làm đối tác, làm bạn bè, ít nhất hắn còn thật hơn những kẻ khác, nếu đã không ưa nhau thì sẽ lập tức trở mặt, khinh thường việc lén lút ra tay với một cô gái như cô.
Ngược với đám người Bạch Thế Tuấn, hắn tốt hơn bọn họ rất nhiều. Huống hồ, Nghiêm Uyển Nghi còn là em dâu của hắn, lại là bạn thân nhất của cô, nếu cô và Chúc Tường Đông là kẻ thù của nhau thì sau này Nghiêm Uyển Nghi cũng không dễ sống cho lắm.
Chúc Tường Đông nhướng mày nhìn cô với vẻ không đứng đắn: “Em không cần phải nói mấy lời này để tôi phải rút lui, tóm lại, giờ tôi đã thích em rồi, kiểu gì cũng phải cướp được em về, một tháng không được thì dùng một năm, một năm không được thì mười năm. Yên tâm đi, ngày thường tôi rất chăm chỉ rèn luyện, cho dù là mười măm sau cũng chưa tới 40 tuổi, đến lúc đó vẫn có thể khiến cho em hạnh phúc được...”
Tề Tiểu Tô không nhịn được nữa, giơ chân đạp hắn một cái: “Chúc Tường Đông, anh nói cái quái gì thế hả!”
“Tôi nói thật hơn cả thật đấy nhé, trừ khi có một cô gái xinh đẹp hơn em, có năng lực hơn em, có thể làm tôi thay lòng đổi dạ, nếu không đời này ông đây sẽ bám chặt lấy em, cho dù em có lấy chồng đi chăng nữa thì ông đây cũng sẽ hằng ngày tới cửa câu em hồng hạnh xuất tường.”
Lời này, Chúc Tường Đông vừa nói với vẻ tàn nhẫn, vừa có vẻ lưu manh.
Đồng thời, hắn cũng dịch chân ra, tránh cú đạp của Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô cạn lời, xoay người đi luôn: “Tôi mặc kệ anh đấy.”
Nhìn theo bóng dáng cô, Chúc Tường Đông sờ mũi mình rồi đi theo.
Bà Chương về tới khách sạn thì không nén được cơn giận nữa, đóng sầm cửa lại rồi bực bội nói: “Vân Tễ, con nhìn cái bộ dạng của con ranh Tề Tiểu Tô đó đi? Giờ còn lật lọng không nhận hôn ước nữa! Nó cũng không nhìn xem, với bối cảnh gia đình nó, có thể gả vào Chương gia chúng ta đã là tích phúc mấy đời rồi! Còn tới lượt nó cân đo đong đếm Chương gia chúng ta nữa chắc?”
Bà ta thở hồng hộc, lại tiếp tục mắng chửi: “Còn nữa, rõ ràng là ăn cơm với chồng chưa cưới là con, thế mà nó còn dẫn cái thằng Chúc Tường Đông kia tới là có ý gì? Nhìn cái bộ dáng lưu manh của thằng đó, không biết xấu hổ, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại người tốt đẹp gì! Còn cái dáng vẻ của con ranh Tề Tiểu Tô ấy nữa, rõ ràng là lả lơi ong bướm...”
“Mẹ.” Chương Vân Tế cắt ngang lời bà ta, anh ta thật sự không thích nghe mẹ đẻ của mình mắng Tề Tiểu Tô như thế. Cuộc gặp mặt đêm nay, dáng vẻ của Tề Tiểu Tô y như người mà anh ta đã khắc sâu vào trong xương cốt, anh ta cảm thấy cô thế nào cũng đều rất tốt, cười cũng có xinh đẹp của cười, lạnh lùng cũng có hương vị riêng của lạnh lùng, thật sự là mê hoặc tới cực điểm.
“Tiểu Tô không phải người như thế, cô ấy và Chúc Tường Đông không có gì đâu. Cô ấy vốn dĩ là người rất giỏi, có người đàn ông ở bên thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy cũng là bình thường, sao có thể đổ việc này lên đầu cô ấy được? Chẳng phải lúc chúng ta tới cũng đã thấy rồi sao? Là Chúc Tường Đông mặt dày vào gian phòng đó trước cơ mà. Mẹ à, giờ Tiểu Tô không thừa nhận hôn ước đó cũng là bình thường, dù sao cũng là thế kỷ 21 rồi, không phải thời cổ đại.”
“Vân Tễ!” Bà Chương trừng mắt nhìn anh ta: “Con thật sự bị con hồ ly tinh Tề Tiểu Tô kia mê hoặc rồi! Sao vẫn cứ bênh nó chằm chặp thế hả? Giờ nó còn đang ngứa mắt với con kia kìa, con còn muốn làm gì nữa đây? Mẹ nói cho con biết, làm cháu trai trưởng của Chương gia, đừng có mặt dày bám lấy người ta như mấy cái bọn lưu manh không biết chai mặt, nhà chúng ta không ném nổi cái mặt này đâu! Nếu để bố con và ông nội con biết thì họ sẽ tức điên lên đấy.”
Nói thế nào thì nói, Chương Vân Tễ cũng nhất định muốn có được Tề Tiểu Tô, không ai có thể làm anh ta từ bỏ được.
“Mẹ, con biết rồi, sẽ không thế đâu, mẹ cũng đừng có suy nghĩ nhiều nữa, cứ giao lại việc này cho con đi, được không?” Chương Vân Tế dỗ dành bà Chương một hồi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại mình anh ta, trong ánh mắt anh ta lập tức hiện lên ánh sáng sắc bén, lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Chú Hai, giúp cháu tra xét một người, họ Vệ, chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô ở thành phố D. Cháu biết, việc này cháu sẽ xử lý tốt, chú mau điều tra giúp cháu xem giờ hắn đang ở đâu.”
Có điều, cô cũng chẳng bận tâm lắm tới những điều hắn nói trước đó, bởi vì cô vốn dĩ không muốn nói chuyện với Chương Vân Tễ, hơn nữa Chúc Tường Đông còn làm bà Chương tức chết khiếp, nhưng cũng kích thích làm bà ta nói ra những lời khiến cô dần nắm được chân tướng. Nếu không phải Chương Vân Tễ luôn ngăn lại đúng lúc, có khi bà ta sẽ còn nói ra nhiều hơn.
“Da mặt dày cũng có chỗ tốt của da mặt dày mà. Đi nào, chúng ta đi uống trà nhé?” Chúc Tường Đông nói, lại liếc nhìn Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi: “Hai đứa không đi hẹn hò à?”
Mặt Chúc Tường Viêm tối sầm lại. Đây là lợi dụng xong liền muốn đuổi người đi chứ gì? Có điều là anh ta cũng đang muốn trở về thế giới riêng với Uyển Nghi, lăn lộn cả một ngày, còn chưa được hôn bạn gái mình tử tế nữa kìa.
Nghĩ thế, cũng không cho Nghiêm Uyển Nghi kháng nghị, anh ta liền ôm cô rời đi. Nghiêm Uyển Nghi giãy giụa một chút, vẫn muốn ở lại với Tề Tiểu Tô, nếu không để mình cô ở lại với Chúc Tường Đông, không biết liệu có xảy ra vấn đề gì không nữa.
Nhưng Chúc Tường Viêm đã lập tức nhét cô vào trong xe, phi người qua, chặn lấy môi cô, hôn ngấu nghiến một hồi rồi mới nói với vẻ đáng thương: “Em cảm thấy Tiểu Tô sẽ không đối phó được à? Anh đây này, sáng đã suýt không nhịn được, giờ em còn không dập lửa giúp anh, cẩn thận chỗ đó của anh nghẹn quá hỏng luôn đấy.”
Nghiêm Uyển Nghi đỏ mặt đấm anh ta một cái, có điều cũng không phản kháng nữa.
Anh ta nói không sai, làm gì có chuyện Tề Tiểu Tô không ứng phó được chứ, chỉ là Chúc Tường Đông thôi mà.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Tề Tiểu Tô liếc nhìn về phía phòng ăn lớn, ánh mắt càng sâu hơn: “Chúc lão đại, nếu anh không có việc gì thì tự chơi đi, tôi còn có việc.”
“Này, em thật chẳng có lương tâm gì hết, tôi bận bịu giúp em cả tối như thế...” Hắn còn chưa nói xong liền thấy Hàn Dư vội vàng đi về phía này, sau khi nhìn hắn một cái liền ghé tai Tề Tiểu Tô khẽ nói mấy câu.
Tề Tiểu Tô giật mình, trợn tròn mắt nhìn Chúc Tường Đông, cười đầy bất đắc dĩ.
“Anh cứ cho người theo sát trước đi.”
“Được.”
Hàn Dư đi sang một bên gọi điện thoại, Tề Tiểu Tô im lặng một hồi, đứng nhìn cây hoa quế trong vườn tới xuất thần.
Cô không ngờ Đan Ninh Ninh còn dám làm ra chuyện này. Chỉ cần tùy tiện nghĩ một chút thôi liền hiểu ngay ra tâm tư của Đan Ninh Ninh.
Nhưng mà Đan Ninh Ninh này ngu ngốc tới cỡ nào vậy, cho dù cô ta được như ý nguyện đi chăng nữa, chẳng lẽ Chúc Tường Đông sẽ ở bên cô ta và cho cô ta hạnh phúc chỉ vì lời thỉnh cầu của cô thôi sao?
“Làm sao thế?”
Chúc Tường Đông nhíu mày, vừa rồi Tề Tiểu Tô trợn mắt với hắn một cái khiến hắn có cảm giác nhất định đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới mình.
Bởi vì có liên quan tới hắn nên Tề Tiểu Tô cũng không muốn giấu hắn làm gì.
“Lúc trước tôi có mời hai mẹ con nhà nọ tới Minh Hoa Viên ăn cơm, bọn họ nói rằng có biết một ít chuyện cũ của bố mẹ tôi, vừa rồi Đan Ninh Ninh mạo danh tôi để dụ bọn họ đi rồi.”
Chúc Tường Đông vừa hiểu ra, mặt lập tức đen lại.
“Em còn nói đó là bạn của em nữa đi.” Hắn nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
Tề Tiểu Tô cạn lời: “Tôi thật không ngờ tự nhiên cô ta lại thành ra không có đầu óc như thế. Mà nói gì thì nói, lỗi vẫn là tại anh đấy, ai bảo Chúc lão đại mê hoặc làm cho cô ta điên đảo thần hồn chứ.”
“Thế sao tôi không thể mê hoặc em điên đảo thần hồn được nhỉ?” Chúc Tường Đông bĩu môi. Thế mới nói, đám đàn bà không có đầu óc là phiền toái nhất, hắn nghĩ tới thôi cũng thấy bực bội rồi.
Tề Tiểu Tô nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi đã bị người khác mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.” Thực ra, cô hiểu tâm tư của Chúc Tường Đông, cho nên nếu có cơ hội thì vẫn nên nói rõ ràng với hắn là tốt nhất. Con người Chúc Tường Đông tuy không phải là người tốt chân chính, nhưng vẫn có thể làm đối tác, làm bạn bè, ít nhất hắn còn thật hơn những kẻ khác, nếu đã không ưa nhau thì sẽ lập tức trở mặt, khinh thường việc lén lút ra tay với một cô gái như cô.
Ngược với đám người Bạch Thế Tuấn, hắn tốt hơn bọn họ rất nhiều. Huống hồ, Nghiêm Uyển Nghi còn là em dâu của hắn, lại là bạn thân nhất của cô, nếu cô và Chúc Tường Đông là kẻ thù của nhau thì sau này Nghiêm Uyển Nghi cũng không dễ sống cho lắm.
Chúc Tường Đông nhướng mày nhìn cô với vẻ không đứng đắn: “Em không cần phải nói mấy lời này để tôi phải rút lui, tóm lại, giờ tôi đã thích em rồi, kiểu gì cũng phải cướp được em về, một tháng không được thì dùng một năm, một năm không được thì mười năm. Yên tâm đi, ngày thường tôi rất chăm chỉ rèn luyện, cho dù là mười măm sau cũng chưa tới 40 tuổi, đến lúc đó vẫn có thể khiến cho em hạnh phúc được...”
Tề Tiểu Tô không nhịn được nữa, giơ chân đạp hắn một cái: “Chúc Tường Đông, anh nói cái quái gì thế hả!”
“Tôi nói thật hơn cả thật đấy nhé, trừ khi có một cô gái xinh đẹp hơn em, có năng lực hơn em, có thể làm tôi thay lòng đổi dạ, nếu không đời này ông đây sẽ bám chặt lấy em, cho dù em có lấy chồng đi chăng nữa thì ông đây cũng sẽ hằng ngày tới cửa câu em hồng hạnh xuất tường.”
Lời này, Chúc Tường Đông vừa nói với vẻ tàn nhẫn, vừa có vẻ lưu manh.
Đồng thời, hắn cũng dịch chân ra, tránh cú đạp của Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô cạn lời, xoay người đi luôn: “Tôi mặc kệ anh đấy.”
Nhìn theo bóng dáng cô, Chúc Tường Đông sờ mũi mình rồi đi theo.
Bà Chương về tới khách sạn thì không nén được cơn giận nữa, đóng sầm cửa lại rồi bực bội nói: “Vân Tễ, con nhìn cái bộ dạng của con ranh Tề Tiểu Tô đó đi? Giờ còn lật lọng không nhận hôn ước nữa! Nó cũng không nhìn xem, với bối cảnh gia đình nó, có thể gả vào Chương gia chúng ta đã là tích phúc mấy đời rồi! Còn tới lượt nó cân đo đong đếm Chương gia chúng ta nữa chắc?”
Bà ta thở hồng hộc, lại tiếp tục mắng chửi: “Còn nữa, rõ ràng là ăn cơm với chồng chưa cưới là con, thế mà nó còn dẫn cái thằng Chúc Tường Đông kia tới là có ý gì? Nhìn cái bộ dáng lưu manh của thằng đó, không biết xấu hổ, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại người tốt đẹp gì! Còn cái dáng vẻ của con ranh Tề Tiểu Tô ấy nữa, rõ ràng là lả lơi ong bướm...”
“Mẹ.” Chương Vân Tế cắt ngang lời bà ta, anh ta thật sự không thích nghe mẹ đẻ của mình mắng Tề Tiểu Tô như thế. Cuộc gặp mặt đêm nay, dáng vẻ của Tề Tiểu Tô y như người mà anh ta đã khắc sâu vào trong xương cốt, anh ta cảm thấy cô thế nào cũng đều rất tốt, cười cũng có xinh đẹp của cười, lạnh lùng cũng có hương vị riêng của lạnh lùng, thật sự là mê hoặc tới cực điểm.
“Tiểu Tô không phải người như thế, cô ấy và Chúc Tường Đông không có gì đâu. Cô ấy vốn dĩ là người rất giỏi, có người đàn ông ở bên thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy cũng là bình thường, sao có thể đổ việc này lên đầu cô ấy được? Chẳng phải lúc chúng ta tới cũng đã thấy rồi sao? Là Chúc Tường Đông mặt dày vào gian phòng đó trước cơ mà. Mẹ à, giờ Tiểu Tô không thừa nhận hôn ước đó cũng là bình thường, dù sao cũng là thế kỷ 21 rồi, không phải thời cổ đại.”
“Vân Tễ!” Bà Chương trừng mắt nhìn anh ta: “Con thật sự bị con hồ ly tinh Tề Tiểu Tô kia mê hoặc rồi! Sao vẫn cứ bênh nó chằm chặp thế hả? Giờ nó còn đang ngứa mắt với con kia kìa, con còn muốn làm gì nữa đây? Mẹ nói cho con biết, làm cháu trai trưởng của Chương gia, đừng có mặt dày bám lấy người ta như mấy cái bọn lưu manh không biết chai mặt, nhà chúng ta không ném nổi cái mặt này đâu! Nếu để bố con và ông nội con biết thì họ sẽ tức điên lên đấy.”
Nói thế nào thì nói, Chương Vân Tễ cũng nhất định muốn có được Tề Tiểu Tô, không ai có thể làm anh ta từ bỏ được.
“Mẹ, con biết rồi, sẽ không thế đâu, mẹ cũng đừng có suy nghĩ nhiều nữa, cứ giao lại việc này cho con đi, được không?” Chương Vân Tế dỗ dành bà Chương một hồi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại mình anh ta, trong ánh mắt anh ta lập tức hiện lên ánh sáng sắc bén, lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Chú Hai, giúp cháu tra xét một người, họ Vệ, chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô ở thành phố D. Cháu biết, việc này cháu sẽ xử lý tốt, chú mau điều tra giúp cháu xem giờ hắn đang ở đâu.”
/1139
|