Tề Tiểu Tô cũng không dẫn đám người Hàn Dư tới, ký túc xá của trường cấp ba Khánh Thực không cho người ngoài vào ở, vì thế Hàn Dư dẫn hai người Đông Tử và Đại Hải tới nghỉ ở một khách sạn gần trường Khánh Thực. Trước khi tới, một người trong đội tên là Hoàng Tự rất được Vệ Thiếu soái coi trọng đã chuẩn bị thiết bị liên lạc đã được cải tiến một lần cho bọn họ, của Tề Tiểu Tô là một cái khuyên tai, còn mấy người Hàn Dư đều là tai nghe Blutooth dạng đơn giản.
Có gì cũng có thể lập tức thông báo ngay.
Từ cổng trường đi vào đều có biển chỉ dẫn, dù không có cũng có thể dễ dàng tìm được ký túc xá dành cho bọn họ, bởi vì có rất nhiều phụ huynh giúp mang theo đồ đạc đi về phía đó.
Gần như chỉ có mình cô là một mình đeo ba lô, vừa đi vừa chậm rãi thưởng thức cảnh quan vườn trường ở đây.
“Thấy không Phàm Phàm, cái loại học sinh thế này chính là kiểu không thích học hành, thành tích chẳng ra sao, người nhà cũng chẳng thèm quan tâm, chẳng ai đi tới cùng, sau này con đừng có thân cận với kiểu người như thế, một tuần này là vô cùng quan trọng, không thể để bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng tới bản thân. Biết chưa hả?”
Tề Tiểu Tô liếc mắt nhìn sang, vừa lúc thấy một người phụ nữ trung niên đang kéo tay một nam sinh đi về ký túc xá ở bên kia, sau lưng còn có một người đàn ông đang kéo một va li và xách mấy túi đồ.
Cô biết tại sao người phụ nữ đó lại đột nhiên nói ra lời này, bởi vì nam sinh kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cô, ánh mắt rõ ràng là thấy rất hứng thú, còn có cả sự kinh diễm mà cô đã từng nhìn thấy trong mắt rất nhiều người đàn ông.
Tề Tiểu Tô biết gương mặt của mình bây giờ còn đẹp hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng cô cũng không thích người ta nhìn mình bằng ánh mắt như thế.
Đương nhiên, cái này cũng chẳng làm cô bối rối được.
Hiện giờ, cô sẽ không còn thấy mất tự nhiên trước ánh mắt của người khác nữa.
Người phụ nữ kia nói ra lời này chứng tỏ bà ta biết tính cách của con mình, cô quan tâm tới chuyện ấy làm quái gì chứ.
Có điều, cô lại cảm nhận được có hai ánh mắt vẫn cứ luôn nhìn theo mình. Có người xì một tiếng rồi bật cười, còn có âm thanh truyền tới.
“Buồn cười quá nhỉ Tử Khê, chẳng lẽ bà ta quên rằng những người có thể tới nơi này đều là học sinh xuất sắc của các thành phố sao? Làm gì có ai học hành chẳng ra sao chứ?”
Riêng chuyện khác không nói, ngay cả nữ sinh đanh đá họ Ôn kia cũng có thành tích rất được, tuy rằng cô ta lấy được cơ hội này là ỷ vào mặt mũi của bố mình, nhưng ít nhất, thành tích của cô ta ở trường cấp ba thành phố Y cũng nằm trong top 30, Nhất Trung là trường chuyên tốt nhất ở thành phố Y, thậm chí là trường cấp ba tốt nhất trong toàn bộ tỉnh Y, có thể đứng top 30 toàn khóa ở Nhất Trung cũng đã được coi là học sinh xuất sắc rồi.
Huống chi, nữ sinh này nhìn còn đáng tin hơn cô nàng họ Ôn đanh đá kia chứ.
“Dư Hoành.”
Một âm thanh êm tai như tiếng đàn violin vang lên mang theo một chút cảnh cáo, người tên Dư Hoành kia liền cười khẽ hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Tề Tiểu Tô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, An Tử Khê cũng không nhịn được mà nhướng mày, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bình thường, trong tình huống này, nữ sinh kia nhất định sẽ quay đầu nhìn bọn họ mới đúng, nhưng mà cô ấy lại coi như không nghe thấy, quả thực quá trầm ổn rồi.
Hạ Dư Hoành khẽ đụng vào tay anh ta một chút, trong đôi mắt đang nhìn theo Tề Tiểu Tô hiện lên ánh sáng sáng chói.
Quả nhiên, theo tới đây chơi là một quyết định đúng đắn, rõ ràng là không nhàm chán như anh ta tưởng!
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, lúc này, Tề Tiểu Tô đang kinh ngạc nghe Hệ thống Tiểu Nhất báo cáo.
“Chúc mừng cô, rốt cuộc cũng gặp được một người của Hạ gia rồi! Hạ Dư Hoành, 19 tuổi, cao 1m78, sinh viên năm nhất Đại học Bắc Kinh, con trai thứ hai của người con thứ ba của Hạ gia ở thủ đô, Hạ gia nào thì chắc cô biết rồi chứ?”
Hạ gia, sao Tề Tiểu Tô có thể không biết chứ.
Tuy rằng chưa từng gặp được một người nào thuộc Hạ gia nhưng cô cũng đã nghe không ít về dòng họ này.
Ngay cả chuyện Đỗ Tử Nhân muốn dạy dỗ cô theo khuôn mẫu của một người nào đó để đưa lên thủ đô tặng cho ai đó, chẳng phải người kia là người của Hạ gia sao?
Còn nữa, hiện tại Thiếu soái đang ở trong rừng mưa chết chóc, điều tra nguyên nhân cái chết của vị tên là Điền Bình Ba, người này chẳng phải là học trò của Hạ lão tướng quân năm đó đã từng lập vô số chiến công hiển hách, đánh hạ giang sơn, sau đó lại bị các em trai em gái cướp hết công lao sao?
Đều là người của Hạ gia này hết.
Bởi vậy, có thể thấy, hiện tại Hạ gia đã là một gia tộc lớn ở thủ đô.
Đối với Hạ gia, trước giờ cô mới chỉ nghe tiếng mà thôi, giờ lại đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô, khó trách Hệ thống Tiểu Nhất nói rốt cuộc cũng gặp được một người của Hạ gia.
Tề Tiểu Tô hiện tại vẫn chưa có cảm xúc ghét bỏ hay căm hận gì với Hạ gia. Dù gì nghe Đỗ Tử Nhân nói, vị nào đó của Hạ gia cũng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với những người đàn ông thâm tình như thế, cô hoàn toàn không thấy ghét bỏ gì, cũng không phải người đó yêu cầu cô tới làm thế thân, vì thế cô cũng không thể quy trách nhiệm lên đầu người đó được. Còn có một lý do khác nữa, người của Hạ gia cướp chiến công của Hạ lão tướng quân, hưởng thụ vinh quang mà ông ấy giành được, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, hiện tại chỉ coi như người xa lạ mà thôi.
Vì thế, giờ đột nhiên gặp được một người họ Hạ, cô cũng sẽ không lập tức coi là kẻ thù, phải xông lên đánh chết ngay lập tức. Chỉ cần không chạy tới trước mặt cô trêu chọc thì giờ cô cũng chẳng muốn dây dưa vào người của Hạ gia làm gì, tránh kéo Thiếu soái vào chuyện này để rồi lại kéo chân sau của anh.
Hạ gia, dù sao cũng phải xem Thiếu soái muốn đối đãi với họ thế nào vì dù gì nếu anh đã quyết định đi lên con đường quân chính thì sau này không thể tránh được việc phải giao tiếp với người của Hạ gia.
Mặc dù không muốn trêu chọc vào nhưng vất vả lắm mới có một người rời khỏi thủ đô tới nơi này, ít nhất có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thêm một chút cũng tốt.
Hệ thống Tiểu Nhất không thể tùy ý điều tra các gia tộc thuộc quân đội vì nó thuộc về bí mật quân sự, nhưng vẫn có thể điều tra những chuyện liên quan tới một cậu ấm không đi theo con đường quân nhân.
“Cậu tra xem địa vị của anh ta ở Hạ gia là gì.”
Hệ thống Tiểu Nhất tất nhiên có cách điều tra của mình, ví dụ như xem nhật ký nhắn tin và gọi điện của anh ta, còn xem lịch trình hằng ngày của anh ta, có thể tra bằng rất nhiều cách.
Nếu là điều tra người cầm quyền Hạ gia thì sẽ liên quan tới một vài bí mật quân sự, Hệ thống Tiểu Nhất tất nhiên không thể tra được, nhưng chỉ là một cậu ấm, không phải người cầm quyền thì hoàn toàn có thể tra ra.
Chờ đến khi cô đi tới ký túc xá thì Hệ thống Tiểu Nhất cũng tra xong.
“Đúng là khá thú vị đấy, Hạ Dư Hoành gần như không liên lạc với người nhà, lúc nghỉ học cũng đi cùng bạn bè, chính là người vừa lên tiếng, tên An Tử Khê, cũng là sinh viên năm nhất của Đại học Bắc Kinh, là con trai của phó Chủ tịch tỉnh Y, theo anh ta tới thành phố Y chơi. Bản Hệ thống vừa tra được, anh ta có một căn chung cư ở thành phố Y này. Trong điện thoại của Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều lưu số điện thoại của con nhóc Ôn Tình vừa nãy, tên lưu trong danh bạ là “Ôn đanh đá”. Ôn Tình, là con gái của phó Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh Y, là học sinh lớp 12 của trường cấp ba Nhất Trung ở thành phố Y.”
Tề Tiểu Tô tỏ vẻ cạn lời, còn tra tỉ mỉ như thế nữa sao? Ngay cả danh bạ của người ta viết thế nào cũng đã tra rõ nữa.
Có điều, vừa tới đã gặp được nhiều người có bối cảnh bất phàm như thế, sao cô cứ có cảm giác một tuần này sẽ không yên bình nhỉ?
Tề Tiểu Tô thở dài, cô nghĩ tự bản thân mình có tính chất đặc biệt về việc rước họa vào thân. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt của Ôn Tình vừa rồi lúc bỏ đi, cái loại cô chiêu như thế chắc chắn không đời nào chịu nhẫn nhục rồi.
“Chậc chậc, hy vọng cô đừng có rớt dây chuyền trong kỳ thi này.” Hệ thống Tiểu Nhất nói, “Định khi nào ghé thăm Dạ Khổng Tước ở thành phố Y đây?”
Có gì cũng có thể lập tức thông báo ngay.
Từ cổng trường đi vào đều có biển chỉ dẫn, dù không có cũng có thể dễ dàng tìm được ký túc xá dành cho bọn họ, bởi vì có rất nhiều phụ huynh giúp mang theo đồ đạc đi về phía đó.
Gần như chỉ có mình cô là một mình đeo ba lô, vừa đi vừa chậm rãi thưởng thức cảnh quan vườn trường ở đây.
“Thấy không Phàm Phàm, cái loại học sinh thế này chính là kiểu không thích học hành, thành tích chẳng ra sao, người nhà cũng chẳng thèm quan tâm, chẳng ai đi tới cùng, sau này con đừng có thân cận với kiểu người như thế, một tuần này là vô cùng quan trọng, không thể để bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng tới bản thân. Biết chưa hả?”
Tề Tiểu Tô liếc mắt nhìn sang, vừa lúc thấy một người phụ nữ trung niên đang kéo tay một nam sinh đi về ký túc xá ở bên kia, sau lưng còn có một người đàn ông đang kéo một va li và xách mấy túi đồ.
Cô biết tại sao người phụ nữ đó lại đột nhiên nói ra lời này, bởi vì nam sinh kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cô, ánh mắt rõ ràng là thấy rất hứng thú, còn có cả sự kinh diễm mà cô đã từng nhìn thấy trong mắt rất nhiều người đàn ông.
Tề Tiểu Tô biết gương mặt của mình bây giờ còn đẹp hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng cô cũng không thích người ta nhìn mình bằng ánh mắt như thế.
Đương nhiên, cái này cũng chẳng làm cô bối rối được.
Hiện giờ, cô sẽ không còn thấy mất tự nhiên trước ánh mắt của người khác nữa.
Người phụ nữ kia nói ra lời này chứng tỏ bà ta biết tính cách của con mình, cô quan tâm tới chuyện ấy làm quái gì chứ.
Có điều, cô lại cảm nhận được có hai ánh mắt vẫn cứ luôn nhìn theo mình. Có người xì một tiếng rồi bật cười, còn có âm thanh truyền tới.
“Buồn cười quá nhỉ Tử Khê, chẳng lẽ bà ta quên rằng những người có thể tới nơi này đều là học sinh xuất sắc của các thành phố sao? Làm gì có ai học hành chẳng ra sao chứ?”
Riêng chuyện khác không nói, ngay cả nữ sinh đanh đá họ Ôn kia cũng có thành tích rất được, tuy rằng cô ta lấy được cơ hội này là ỷ vào mặt mũi của bố mình, nhưng ít nhất, thành tích của cô ta ở trường cấp ba thành phố Y cũng nằm trong top 30, Nhất Trung là trường chuyên tốt nhất ở thành phố Y, thậm chí là trường cấp ba tốt nhất trong toàn bộ tỉnh Y, có thể đứng top 30 toàn khóa ở Nhất Trung cũng đã được coi là học sinh xuất sắc rồi.
Huống chi, nữ sinh này nhìn còn đáng tin hơn cô nàng họ Ôn đanh đá kia chứ.
“Dư Hoành.”
Một âm thanh êm tai như tiếng đàn violin vang lên mang theo một chút cảnh cáo, người tên Dư Hoành kia liền cười khẽ hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Tề Tiểu Tô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, An Tử Khê cũng không nhịn được mà nhướng mày, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bình thường, trong tình huống này, nữ sinh kia nhất định sẽ quay đầu nhìn bọn họ mới đúng, nhưng mà cô ấy lại coi như không nghe thấy, quả thực quá trầm ổn rồi.
Hạ Dư Hoành khẽ đụng vào tay anh ta một chút, trong đôi mắt đang nhìn theo Tề Tiểu Tô hiện lên ánh sáng sáng chói.
Quả nhiên, theo tới đây chơi là một quyết định đúng đắn, rõ ràng là không nhàm chán như anh ta tưởng!
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, lúc này, Tề Tiểu Tô đang kinh ngạc nghe Hệ thống Tiểu Nhất báo cáo.
“Chúc mừng cô, rốt cuộc cũng gặp được một người của Hạ gia rồi! Hạ Dư Hoành, 19 tuổi, cao 1m78, sinh viên năm nhất Đại học Bắc Kinh, con trai thứ hai của người con thứ ba của Hạ gia ở thủ đô, Hạ gia nào thì chắc cô biết rồi chứ?”
Hạ gia, sao Tề Tiểu Tô có thể không biết chứ.
Tuy rằng chưa từng gặp được một người nào thuộc Hạ gia nhưng cô cũng đã nghe không ít về dòng họ này.
Ngay cả chuyện Đỗ Tử Nhân muốn dạy dỗ cô theo khuôn mẫu của một người nào đó để đưa lên thủ đô tặng cho ai đó, chẳng phải người kia là người của Hạ gia sao?
Còn nữa, hiện tại Thiếu soái đang ở trong rừng mưa chết chóc, điều tra nguyên nhân cái chết của vị tên là Điền Bình Ba, người này chẳng phải là học trò của Hạ lão tướng quân năm đó đã từng lập vô số chiến công hiển hách, đánh hạ giang sơn, sau đó lại bị các em trai em gái cướp hết công lao sao?
Đều là người của Hạ gia này hết.
Bởi vậy, có thể thấy, hiện tại Hạ gia đã là một gia tộc lớn ở thủ đô.
Đối với Hạ gia, trước giờ cô mới chỉ nghe tiếng mà thôi, giờ lại đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô, khó trách Hệ thống Tiểu Nhất nói rốt cuộc cũng gặp được một người của Hạ gia.
Tề Tiểu Tô hiện tại vẫn chưa có cảm xúc ghét bỏ hay căm hận gì với Hạ gia. Dù gì nghe Đỗ Tử Nhân nói, vị nào đó của Hạ gia cũng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với những người đàn ông thâm tình như thế, cô hoàn toàn không thấy ghét bỏ gì, cũng không phải người đó yêu cầu cô tới làm thế thân, vì thế cô cũng không thể quy trách nhiệm lên đầu người đó được. Còn có một lý do khác nữa, người của Hạ gia cướp chiến công của Hạ lão tướng quân, hưởng thụ vinh quang mà ông ấy giành được, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, hiện tại chỉ coi như người xa lạ mà thôi.
Vì thế, giờ đột nhiên gặp được một người họ Hạ, cô cũng sẽ không lập tức coi là kẻ thù, phải xông lên đánh chết ngay lập tức. Chỉ cần không chạy tới trước mặt cô trêu chọc thì giờ cô cũng chẳng muốn dây dưa vào người của Hạ gia làm gì, tránh kéo Thiếu soái vào chuyện này để rồi lại kéo chân sau của anh.
Hạ gia, dù sao cũng phải xem Thiếu soái muốn đối đãi với họ thế nào vì dù gì nếu anh đã quyết định đi lên con đường quân chính thì sau này không thể tránh được việc phải giao tiếp với người của Hạ gia.
Mặc dù không muốn trêu chọc vào nhưng vất vả lắm mới có một người rời khỏi thủ đô tới nơi này, ít nhất có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thêm một chút cũng tốt.
Hệ thống Tiểu Nhất không thể tùy ý điều tra các gia tộc thuộc quân đội vì nó thuộc về bí mật quân sự, nhưng vẫn có thể điều tra những chuyện liên quan tới một cậu ấm không đi theo con đường quân nhân.
“Cậu tra xem địa vị của anh ta ở Hạ gia là gì.”
Hệ thống Tiểu Nhất tất nhiên có cách điều tra của mình, ví dụ như xem nhật ký nhắn tin và gọi điện của anh ta, còn xem lịch trình hằng ngày của anh ta, có thể tra bằng rất nhiều cách.
Nếu là điều tra người cầm quyền Hạ gia thì sẽ liên quan tới một vài bí mật quân sự, Hệ thống Tiểu Nhất tất nhiên không thể tra được, nhưng chỉ là một cậu ấm, không phải người cầm quyền thì hoàn toàn có thể tra ra.
Chờ đến khi cô đi tới ký túc xá thì Hệ thống Tiểu Nhất cũng tra xong.
“Đúng là khá thú vị đấy, Hạ Dư Hoành gần như không liên lạc với người nhà, lúc nghỉ học cũng đi cùng bạn bè, chính là người vừa lên tiếng, tên An Tử Khê, cũng là sinh viên năm nhất của Đại học Bắc Kinh, là con trai của phó Chủ tịch tỉnh Y, theo anh ta tới thành phố Y chơi. Bản Hệ thống vừa tra được, anh ta có một căn chung cư ở thành phố Y này. Trong điện thoại của Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều lưu số điện thoại của con nhóc Ôn Tình vừa nãy, tên lưu trong danh bạ là “Ôn đanh đá”. Ôn Tình, là con gái của phó Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh Y, là học sinh lớp 12 của trường cấp ba Nhất Trung ở thành phố Y.”
Tề Tiểu Tô tỏ vẻ cạn lời, còn tra tỉ mỉ như thế nữa sao? Ngay cả danh bạ của người ta viết thế nào cũng đã tra rõ nữa.
Có điều, vừa tới đã gặp được nhiều người có bối cảnh bất phàm như thế, sao cô cứ có cảm giác một tuần này sẽ không yên bình nhỉ?
Tề Tiểu Tô thở dài, cô nghĩ tự bản thân mình có tính chất đặc biệt về việc rước họa vào thân. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt của Ôn Tình vừa rồi lúc bỏ đi, cái loại cô chiêu như thế chắc chắn không đời nào chịu nhẫn nhục rồi.
“Chậc chậc, hy vọng cô đừng có rớt dây chuyền trong kỳ thi này.” Hệ thống Tiểu Nhất nói, “Định khi nào ghé thăm Dạ Khổng Tước ở thành phố Y đây?”
/1139
|