“Cô em gái này đúng là rất hợp với khẩu vị của tôi! Trưa nay phải mời con bé đi ăn mới được.”
Lợi thiếu nói với vệ sĩ bên cạnh mình.
“Chẳng phải cô Tề đã dặn là tốt nhất hai ngày tới đây không nên gặp mặt hay sao ạ?” Vệ sĩ hoàn toàn không nể mặt mà nhắc nhở anh ta.
Vẻ mặt Lợi thiếu lập tức cứng đờ, sau đó ai oán lau mặt: “Anh bảo không gặp thì sao có thể bồi dưỡng được tình cảm chứ hả? Vất vả lắm tôi mới nhận được một cô em gái, sau này còn phải dẫn nó về gặp bố mẹ nữa đấy.”
“Cậu chủ, cậu nói thật đấy chứ?”
“Cút, tôi lúc nào chả nói thật hả.”
Anh ta thích dáng vẻ của cô bé kia, thấy không, không hề có hại, thật tốt.
Bên ngoài nhà ăn, hiệu trưởng Lưu Văn Thanh tức giận tới mức hai tay cũng run lên. Trường cấp ba Khánh Thực này chưa từng có một học sinh nào như thế, thật sự là quá đáng, cực kỳ quá đáng!
Hai vị giáo sư của đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa cùng với An Tử Khê, Hạ Dư Hoành cũng đã tới nơi, nhìn thấy Ôn Tình như đang phát điên thì sắc mặt của mấy người đều cực kỳ kém.
“Em tên là gì? Tới từ trường học nào, thành phố nào?” Thầy hiệu trưởng Lưu trầm giọng quát.
Lúc này, lý trí của Ôn Tình mới trở về, ánh mắt vừa nhìn đã thấy, ngoại trừ Tề Tiểu Tô thì phía trước mặt còn có thầy hiệu trưởng Lưu Văn Thanh nữa.
Cô ta lập tức thấy vô cùng ấm ức, chỉ tay về phía Tề Tiểu Tô, nói: “Thầy hiệu trưởng Lưu, là Tề Tiểu Tô đánh em trước! Không tin thì thầy cứ hỏi mọi người ở đây mà xem!”
Thầy hiệu trưởng Lưu Văn Thanh nhìn xung quanh, đương nhiên cũng có người gật đầu, nhưng cũng có người sợ dính phải chuyện thị phi nên ánh mắt lảng tránh, còn có một vài người thì không có phản ứng gì, cuối cùng là một đám người với vẻ mặt đầy thú vị, ai nấy cũng nhìn Ôn Tình với vẻ quái dị.
Có người còn nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Tề Tiểu Tô nói Ôn Tình là tú bà, chuyện này có thật không nhỉ?”
Thầy hiệu trưởng Lưu đen mặt, xoay người nhìn một học sinh nữ khác đang ngồi ôm đầu sau lưng. Ông rất có ấn tượng với bạn học nữ này, hôm qua là người bị nói là muốn làm lớp trưởng, sau đó bị gọi đứng lên mà không đứng. Có điều, lúc đó hình như cũng là nữ sinh Ôn Tình này đứng lên nói thì phải?
Hai người này có ân oán cá nhân sao?
Dù có phải hay không thì nhà trường tuyệt đối không thể giữ được loại học sinh như thế lại được.
Cho dù là ân oán cá nhân thì tâm lý của ông cũng đã sớm nghiêng về phía Tề Tiểu Tô rồi, dù gì người đánh ông bị thương cũng là Ôn Tình, mà chính mắt ông cũng nhìn thấy Ôn Tình chẳng khác nào kẻ điên, kiêu ngạo mắng ông hãy cút đi, giờ mu bàn tay ông vẫn còn đang rất đau rát đây này. Dù là Tề Tiểu Tô có ra tay trước thì ông cũng cảm thấy chắc chắn là do Ôn Tình kia đã làm gì đó chọc vào cô rồi!
“Hai người các em theo tôi lên văn phòng ngay!”
“Hiệu trưởng, em cũng phải đi, Tề Tiểu Tô ngáng chân em làm em gãy hai cái răng cửa!” Chung Phàm vội vàng nhảy ra.
Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn cậu ta một cái, lập tức bị dọa nhảy dựng lên: “Em tới phòng y tế của trường trước đi, xử lý xong thì hãy lên văn phòng của tôi!” Nói xong, ông liền tùy tiện chỉ hai bạn học ở gần đó: “Các em cũng đi cùng luôn.”
Dù sao cũng phải có nhân chứng.
Mà Ôn Vân vì đứng gần nên đúng lúc được thầy hiệu trưởng điểm danh, Ôn Tình trừng mắt hung tợn với cô ta. Một học sinh khác là nam sinh đeo kính, bị chỉ trúng thì có vẻ hơi lo lắng đi theo.
“Thầy Lưu, không biết chúng tôi có thể tới nghe cùng được không?” Giáo sư Ngô hỏi.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên là có thể. Nhưng mà hai vị giáo sư còn chưa ăn sáng mà...”
“Không sao, đợi chút nữa ăn cũng được. Tử Khê, Dư Hoành, hai người các em đi ăn trước đi, ăn xong mang về cho bọn thầy mấy cái bánh bao chay nhé!”
Hạ Dư Hoành và An Tử Khê vốn cũng muốn đi theo cùng, nghe giáo sư Ngô nói vậy thì đành phải đưa mắt nhìn nhau sau đó vâng dạ.
Mấy người cùng đi tới văn phòng hiệu trưởng, Ôn Tình vẫn mang vẻ mặt tức tối và đầy kiêu ngạo, Tề Tiểu Tô rũ mi nên không nhìn ra có cảm xúc gì, nhưng hai học sinh tới làm chứng lại vừa khẩn trương vừa không biết phải làm sao. Rốt cuộc đây không phải trường học mà bọn họ quen thuộc, cũng không phải thầy hiệu trưởng nhà mình, hơn nữa, kỳ thi lần này có liên quan tới tiền đồ của bọn họ nên ai nấy cũng đều có chút ít thấp thỏm, lo lắng trong lòng.
Ôn Vân càng lo lắng hơn, không tự chủ được mà túm chặt vạt áo của mình.
Thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư cùng ngồi xuống, đám học sinh thì tất nhiên không dám ngồi rồi.
“Nói một chút đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Thầy hiệu trưởng Lưu vừa hỏi chuyện, Ôn Tình lập tức chỉ về phía Tề Tiểu Tô.
“Thầy hiệu trưởng, là Tề Tiểu Tô ra tay trước, hơn nữa trước khi đánh em, cậu ta còn đẩy ngã Chung Phàm, hại cậu ta ngã thành cái dạng kia, vừa rồi thầy cũng đã nhìn thấy rồi đấy ạ!”
Giọng thầy hiệu trưởng Lưu rất lạnh nhạt: “Tôi không nhìn thấy gì hết.” Nói rồi nhìn sang phía Ôn Vân: “Em nói đi.”
Ôn Tình trừng mắt với Ôn Vân: “Chị hãy nghĩ cho kỹ! Nếu chị dám nói bậy...”
“Bạn học Ôn, tôi không bảo em lên tiếng!” Thầy hiệu trưởng Lưu vỗ bàn: “Em đang đe dọa bạn học khác ngay trước mặt chúng tôi đấy à?”
Nghe thấy thế, Ôn Tình cũng có thể nhìn ra, thầy hiệu trưởng Lưu hoàn toàn không bênh vực mình, cô ta hơi chột dạ, sau đó nghĩ tới một điểm mấu chốt nào đó, chắc là thầy hiệu trưởng Lưu còn chưa biết bố mình là ai rồi. Vì thế, Ôn Tình tự cho là đã nhìn thấy điểm quan trọng liền hếch cằm lên nói: “Thầy Lưu, em không uy hiếp ai cả, nhưng mà thầy nên tin tưởng em, nếu không phải em bị ép phải ra tay tàn nhẫn thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm giảm giá trị con người em như thế, em chính là con gái của Ôn Tri Duệ!”
Ôn Tri Duệ.
Cô cho rằng tất cả mọi người nên biết Ôn Tri Duệ là ai, có điều quả thực là giáo sư Ngô và giáo sư Sở đều không biết, bọn họ tới từ thủ đô, chuyên tâm nghiên cứu tri thức, không biết nhiều người trong quan trường lắm, Ôn Tri Duệ à, là ai thế?
Có điều, thầy hiệu trưởng Lưu là người ở thành phố L, cũng có một căn nhà ở thành phố Y, đã từng ăn cơm cùng với Ôn Tri Duệ trong một trường hợp gì đó, nhưng mà Ôn Tình không biết, ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu với Ôn Tri Duệ lúc đó là cực kỳ không tốt! Bởi vì uy quyền của Ôn Tri Duệ rất lớn nên rất kiêu căng, tự phụ, ở trong bữa tiệc, biết ông là thầy hiệu trưởng cấp ba mà vẫn còn nói người làm công tác văn hóa đều là đám người cổ hủ, ghen tị với quyền chức của quan lại, ghen tị với tiền của thương nhân, lại cậy men rượu nói linh tinh một đống, lần đó, suýt chút nữa thầy hiệu trưởng Lưu đã phất tay áo bỏ đi.
Ôn Tình không nhắc tới Ôn Tri Duệ thì thôi, vừa nhắc tới, ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu với cô ta từ 50% về thẳng con số 0 luôn.
Ông trầm giọng nói: “Thì ra là con gái của phó Cục trưởng Ôn, vậy mời em hãy yên lặng nghe xem các bạn khác nói đi!”
Ôn Vân liếc nhìn Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng nhắc lại những gì mình đã nói trước đó, cô ta nhìn thấy Chung Phàm đâm vào Tề Tiểu Tô, lại còn nói một câu đầy ác ý hãm hại: “Bạn Tề Tiểu Tô chỉ tránh ra thôi, thế là bạn Chung Phàm liền bổ nhào xuống đất, vì thế mới gãy mất hai cái răng cửa ạ.”
“Vậy chuyện giữa Tề Tiểu Tô và Ôn Tình thì sao?”
Ôn Vân nhìn Ôn Tình, không dám nói.
“Bạn học nam này, em nói đi.”
Bạn học sinh nam kia không biết Ôn Tri Duệ là ai, tuy rằng có căng thẳng nhưng lại không phải sợ hãi, nói thẳng ra những gì mình nhìn thấy và nghe thấy lúc đó một cách tỉ mỉ. Những người tới đây đều là học sinh xuất sắc, trí nhớ cực kỳ tốt, lặp lại những lời Tề Tiểu Tô đã nói không sai một chữ nào.
Lúc này, sắc mặt của thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư đều trở nên nghiêm túc.
“Đưa em tới cho công tử ăn chơi nghĩa là thế nào?” Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn Tề Tiểu Tô hỏi.
Tề Tiểu Tô đáp: “Là thế này ạ, đêm qua có một bữa tiệc sinh nhật của một anh họ Tưởng, bọn em đều tới dự, kết quả bạn Ôn lúc đi toilet đã đá bị thương một anh nhà giàu tên là Lợi Nam. Vì để Lợi Nam nguôi giận, bạn Ôn và mẹ bạn ấy gọi điện thoại cho em tạo áp lực, bắt em đi xin lỗi Lợi Nam cùng bạn ấy, kết quả sau đó là bạn Ôn nói với Lợi Nam là tặng em cho anh ta coi như quà xin lỗi...”
Lợi thiếu nói với vệ sĩ bên cạnh mình.
“Chẳng phải cô Tề đã dặn là tốt nhất hai ngày tới đây không nên gặp mặt hay sao ạ?” Vệ sĩ hoàn toàn không nể mặt mà nhắc nhở anh ta.
Vẻ mặt Lợi thiếu lập tức cứng đờ, sau đó ai oán lau mặt: “Anh bảo không gặp thì sao có thể bồi dưỡng được tình cảm chứ hả? Vất vả lắm tôi mới nhận được một cô em gái, sau này còn phải dẫn nó về gặp bố mẹ nữa đấy.”
“Cậu chủ, cậu nói thật đấy chứ?”
“Cút, tôi lúc nào chả nói thật hả.”
Anh ta thích dáng vẻ của cô bé kia, thấy không, không hề có hại, thật tốt.
Bên ngoài nhà ăn, hiệu trưởng Lưu Văn Thanh tức giận tới mức hai tay cũng run lên. Trường cấp ba Khánh Thực này chưa từng có một học sinh nào như thế, thật sự là quá đáng, cực kỳ quá đáng!
Hai vị giáo sư của đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa cùng với An Tử Khê, Hạ Dư Hoành cũng đã tới nơi, nhìn thấy Ôn Tình như đang phát điên thì sắc mặt của mấy người đều cực kỳ kém.
“Em tên là gì? Tới từ trường học nào, thành phố nào?” Thầy hiệu trưởng Lưu trầm giọng quát.
Lúc này, lý trí của Ôn Tình mới trở về, ánh mắt vừa nhìn đã thấy, ngoại trừ Tề Tiểu Tô thì phía trước mặt còn có thầy hiệu trưởng Lưu Văn Thanh nữa.
Cô ta lập tức thấy vô cùng ấm ức, chỉ tay về phía Tề Tiểu Tô, nói: “Thầy hiệu trưởng Lưu, là Tề Tiểu Tô đánh em trước! Không tin thì thầy cứ hỏi mọi người ở đây mà xem!”
Thầy hiệu trưởng Lưu Văn Thanh nhìn xung quanh, đương nhiên cũng có người gật đầu, nhưng cũng có người sợ dính phải chuyện thị phi nên ánh mắt lảng tránh, còn có một vài người thì không có phản ứng gì, cuối cùng là một đám người với vẻ mặt đầy thú vị, ai nấy cũng nhìn Ôn Tình với vẻ quái dị.
Có người còn nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Tề Tiểu Tô nói Ôn Tình là tú bà, chuyện này có thật không nhỉ?”
Thầy hiệu trưởng Lưu đen mặt, xoay người nhìn một học sinh nữ khác đang ngồi ôm đầu sau lưng. Ông rất có ấn tượng với bạn học nữ này, hôm qua là người bị nói là muốn làm lớp trưởng, sau đó bị gọi đứng lên mà không đứng. Có điều, lúc đó hình như cũng là nữ sinh Ôn Tình này đứng lên nói thì phải?
Hai người này có ân oán cá nhân sao?
Dù có phải hay không thì nhà trường tuyệt đối không thể giữ được loại học sinh như thế lại được.
Cho dù là ân oán cá nhân thì tâm lý của ông cũng đã sớm nghiêng về phía Tề Tiểu Tô rồi, dù gì người đánh ông bị thương cũng là Ôn Tình, mà chính mắt ông cũng nhìn thấy Ôn Tình chẳng khác nào kẻ điên, kiêu ngạo mắng ông hãy cút đi, giờ mu bàn tay ông vẫn còn đang rất đau rát đây này. Dù là Tề Tiểu Tô có ra tay trước thì ông cũng cảm thấy chắc chắn là do Ôn Tình kia đã làm gì đó chọc vào cô rồi!
“Hai người các em theo tôi lên văn phòng ngay!”
“Hiệu trưởng, em cũng phải đi, Tề Tiểu Tô ngáng chân em làm em gãy hai cái răng cửa!” Chung Phàm vội vàng nhảy ra.
Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn cậu ta một cái, lập tức bị dọa nhảy dựng lên: “Em tới phòng y tế của trường trước đi, xử lý xong thì hãy lên văn phòng của tôi!” Nói xong, ông liền tùy tiện chỉ hai bạn học ở gần đó: “Các em cũng đi cùng luôn.”
Dù sao cũng phải có nhân chứng.
Mà Ôn Vân vì đứng gần nên đúng lúc được thầy hiệu trưởng điểm danh, Ôn Tình trừng mắt hung tợn với cô ta. Một học sinh khác là nam sinh đeo kính, bị chỉ trúng thì có vẻ hơi lo lắng đi theo.
“Thầy Lưu, không biết chúng tôi có thể tới nghe cùng được không?” Giáo sư Ngô hỏi.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên là có thể. Nhưng mà hai vị giáo sư còn chưa ăn sáng mà...”
“Không sao, đợi chút nữa ăn cũng được. Tử Khê, Dư Hoành, hai người các em đi ăn trước đi, ăn xong mang về cho bọn thầy mấy cái bánh bao chay nhé!”
Hạ Dư Hoành và An Tử Khê vốn cũng muốn đi theo cùng, nghe giáo sư Ngô nói vậy thì đành phải đưa mắt nhìn nhau sau đó vâng dạ.
Mấy người cùng đi tới văn phòng hiệu trưởng, Ôn Tình vẫn mang vẻ mặt tức tối và đầy kiêu ngạo, Tề Tiểu Tô rũ mi nên không nhìn ra có cảm xúc gì, nhưng hai học sinh tới làm chứng lại vừa khẩn trương vừa không biết phải làm sao. Rốt cuộc đây không phải trường học mà bọn họ quen thuộc, cũng không phải thầy hiệu trưởng nhà mình, hơn nữa, kỳ thi lần này có liên quan tới tiền đồ của bọn họ nên ai nấy cũng đều có chút ít thấp thỏm, lo lắng trong lòng.
Ôn Vân càng lo lắng hơn, không tự chủ được mà túm chặt vạt áo của mình.
Thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư cùng ngồi xuống, đám học sinh thì tất nhiên không dám ngồi rồi.
“Nói một chút đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Thầy hiệu trưởng Lưu vừa hỏi chuyện, Ôn Tình lập tức chỉ về phía Tề Tiểu Tô.
“Thầy hiệu trưởng, là Tề Tiểu Tô ra tay trước, hơn nữa trước khi đánh em, cậu ta còn đẩy ngã Chung Phàm, hại cậu ta ngã thành cái dạng kia, vừa rồi thầy cũng đã nhìn thấy rồi đấy ạ!”
Giọng thầy hiệu trưởng Lưu rất lạnh nhạt: “Tôi không nhìn thấy gì hết.” Nói rồi nhìn sang phía Ôn Vân: “Em nói đi.”
Ôn Tình trừng mắt với Ôn Vân: “Chị hãy nghĩ cho kỹ! Nếu chị dám nói bậy...”
“Bạn học Ôn, tôi không bảo em lên tiếng!” Thầy hiệu trưởng Lưu vỗ bàn: “Em đang đe dọa bạn học khác ngay trước mặt chúng tôi đấy à?”
Nghe thấy thế, Ôn Tình cũng có thể nhìn ra, thầy hiệu trưởng Lưu hoàn toàn không bênh vực mình, cô ta hơi chột dạ, sau đó nghĩ tới một điểm mấu chốt nào đó, chắc là thầy hiệu trưởng Lưu còn chưa biết bố mình là ai rồi. Vì thế, Ôn Tình tự cho là đã nhìn thấy điểm quan trọng liền hếch cằm lên nói: “Thầy Lưu, em không uy hiếp ai cả, nhưng mà thầy nên tin tưởng em, nếu không phải em bị ép phải ra tay tàn nhẫn thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm giảm giá trị con người em như thế, em chính là con gái của Ôn Tri Duệ!”
Ôn Tri Duệ.
Cô cho rằng tất cả mọi người nên biết Ôn Tri Duệ là ai, có điều quả thực là giáo sư Ngô và giáo sư Sở đều không biết, bọn họ tới từ thủ đô, chuyên tâm nghiên cứu tri thức, không biết nhiều người trong quan trường lắm, Ôn Tri Duệ à, là ai thế?
Có điều, thầy hiệu trưởng Lưu là người ở thành phố L, cũng có một căn nhà ở thành phố Y, đã từng ăn cơm cùng với Ôn Tri Duệ trong một trường hợp gì đó, nhưng mà Ôn Tình không biết, ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu với Ôn Tri Duệ lúc đó là cực kỳ không tốt! Bởi vì uy quyền của Ôn Tri Duệ rất lớn nên rất kiêu căng, tự phụ, ở trong bữa tiệc, biết ông là thầy hiệu trưởng cấp ba mà vẫn còn nói người làm công tác văn hóa đều là đám người cổ hủ, ghen tị với quyền chức của quan lại, ghen tị với tiền của thương nhân, lại cậy men rượu nói linh tinh một đống, lần đó, suýt chút nữa thầy hiệu trưởng Lưu đã phất tay áo bỏ đi.
Ôn Tình không nhắc tới Ôn Tri Duệ thì thôi, vừa nhắc tới, ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu với cô ta từ 50% về thẳng con số 0 luôn.
Ông trầm giọng nói: “Thì ra là con gái của phó Cục trưởng Ôn, vậy mời em hãy yên lặng nghe xem các bạn khác nói đi!”
Ôn Vân liếc nhìn Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng nhắc lại những gì mình đã nói trước đó, cô ta nhìn thấy Chung Phàm đâm vào Tề Tiểu Tô, lại còn nói một câu đầy ác ý hãm hại: “Bạn Tề Tiểu Tô chỉ tránh ra thôi, thế là bạn Chung Phàm liền bổ nhào xuống đất, vì thế mới gãy mất hai cái răng cửa ạ.”
“Vậy chuyện giữa Tề Tiểu Tô và Ôn Tình thì sao?”
Ôn Vân nhìn Ôn Tình, không dám nói.
“Bạn học nam này, em nói đi.”
Bạn học sinh nam kia không biết Ôn Tri Duệ là ai, tuy rằng có căng thẳng nhưng lại không phải sợ hãi, nói thẳng ra những gì mình nhìn thấy và nghe thấy lúc đó một cách tỉ mỉ. Những người tới đây đều là học sinh xuất sắc, trí nhớ cực kỳ tốt, lặp lại những lời Tề Tiểu Tô đã nói không sai một chữ nào.
Lúc này, sắc mặt của thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư đều trở nên nghiêm túc.
“Đưa em tới cho công tử ăn chơi nghĩa là thế nào?” Thầy hiệu trưởng Lưu nhìn Tề Tiểu Tô hỏi.
Tề Tiểu Tô đáp: “Là thế này ạ, đêm qua có một bữa tiệc sinh nhật của một anh họ Tưởng, bọn em đều tới dự, kết quả bạn Ôn lúc đi toilet đã đá bị thương một anh nhà giàu tên là Lợi Nam. Vì để Lợi Nam nguôi giận, bạn Ôn và mẹ bạn ấy gọi điện thoại cho em tạo áp lực, bắt em đi xin lỗi Lợi Nam cùng bạn ấy, kết quả sau đó là bạn Ôn nói với Lợi Nam là tặng em cho anh ta coi như quà xin lỗi...”
/1139
|