Dù thế nào Tề Tiểu Tô cũng không muốn nghi ngờ bố mình, nên lần trước khi Hệ thống Tiểu Nhất đưa ra nghi vấn đó vẫn luôn khiến cô cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng.
Bây giờ cô an tâm hơn một chút rồi.
“Còn nữa, sau khi bố mẹ tôi qua đời có người nào đến tìm họ, hay gửi thư từ tin nhắn gì không?”
Cô nhớ tới Đổng Ý Thành nên mới hỏi vấn đề này.
Tề Tông Bình hơi ngượng ngùng, dưới cái nhìn của cô mới ấp úng nói ra: “Đúng là có hai phong thư như vậy, là các thầy ở trường của anh cả đưa tới.”
“Thư đâu?”
“Chú, chú xem xong hủy rồi, người gửi là Tiểu Thành.”
Đúng là anh ấy! Tề Tiểu Tô tức giận, đập bàn đứng lên. “Tiểu Thành? Giờ chú nói với tôi chỉ nhìn thấy tên người gửi là Tiểu Thành? Thế Tiểu Thành là ai chú có biết không? Lúc ấy chú có biết tôi có một người anh trai không?”
“Anh trai?” Vệ Thường Khuynh nhíu đôi mày rậm của anh, sao anh lại không biết chuyện cô còn có một người anh trai vậy? Hệ thống Tiểu Nhất quan sát vẻ mặt của anh, lòng thầm kêu không ổn, hình như nó còn chưa nói việc này với anh! Thế là nó vội vàng gửi một tin nhắn vào điện thoại của anh.
Vệ Thường Khuynh nghe thấy tiếng chuông báo, lấy điện thoại ra xem.
Tề Tông Bình thấy Tề Tiểu Tô tức giận, mặt mày ông ta cũng trắng bệch. Lúc này ông ta không dám giấu giếm gì nữa, vội nói ra hết: “Phải phải phải, bọn chú biết đứa bé kia, chỉ là khi đó…” Ông ta cắn răng, nói tiếp: “Lúc ấy nó nói trong lúc đi làm nhiệm vụ không cẩn thận gây họa, cần giải quyết riêng bồi thường cho người ta năm nghìn tệ! Nó viết thư xin anh cả và chị dâu giúp đỡ, nói nếu như nó không có số tiền kia thì đối phương sẽ đến tận doanh trại làm ầm ĩ, nó sẽ không được đi lính nữa. Cháu cũng biết năm năm rưỡi trước, năm nghìn tệ đối với bọn chú cũng không phải là một số tiền nhỏ, cho nên chú mới đốt thư đi coi như chưa từng nhìn thấy…”
Nghe đến đây, Tề Tiểu Tô tức giận cầm một chén trà ném về phía ông ta.
Tề Tông Bình sợ quá, vô thức muốn tránh, nhưng Vệ Thường Khuynh thấy vợ mình muốn đánh người, sao có thể để đối tượng thoát được? Anh đưa tay kéo, níu cả người ông ta lại, để chén trà kia nện thẳng vào đầu ông ta, nước văng tung tóe ướt tóc, cái chén rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nước trà nóng từ trên tóc ông ta nhỏ tong tỏng xuống, khiến Tề Tông Bình trông vô cùng chật vật.
“Không phải là một số tiền nhỏ? Tề Tông Bình! Câu này mà ông cũng nói ra được à!” Tề Tiểu Tô tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, cô muốn giết ông ta: “Tiền bồi thường của bố mẹ tôi năm đó, toàn bộ hai mươi lăm vạn tệ đều bị các người lấy cả! Mặc dù Tôn Long trả thành nhiều lần, nhưng mỗi lần cũng phải đến bốn, năm vạn mà ông lại nói với tôi rằng năm nghìn đó là số tiền không hề nhỏ với các người sao? Tôi thật sự muốn lấy dao ra cắt thử xem da mặt của ông dày bao nhiêu đấy!”
Cô chưa từng vì chuyện bọn họ lấy đi số tiền kia mà tức giận đến thế này.
“Bố mẹ tôi đã nhận Đổng Ý Thành là con nuôi, anh ấy là con trai của bố mẹ tôi, là người nhà của chúng tôi, cho dù không có tôi thì anh ấy cũng có tư cách có được khoản tiền kia hơn các người! Lúc đó anh ấy gặp khó khăn như vậy, chỉ mở miệng nói cần năm nghìn mà các người lại chiếm hết, đến một cắc tiền cũng không cho anh ấy là sao hả!”
Nghĩ tới việc Tiểu Nhất đã từng tra ra cái chết sau này của Đổng Ý Thành, lúc này cô lại càng cảm thấy căm phẫn hơn. Có lẽ vì năm đó không có năm nghìn tệ kia nên Đổng Ý Thành mới phải đi con đường gian nan hơn, rồi còn trẻ mà đã phải chết sớm. Tất cả những điều này đều là những điều mà kiếp trước cô không hề hay biết!
Mỗi lần nhớ tới Đổng Ý Thành, cô lại nhớ về khoảng thời gian hai năm đó, bọn họ là anh em ở chung một phòng. Cô vẫn luôn tự trách mình vì quãng thời gian trước đã quên mất anh ấy, bây giờ lại nghe thêm được chuyện cũ, lồng ngực cô càng nén tức giận đến mức sắp nổ tung, cô thực sự muốn vặn đầu Tề Tông Bình xuống ngay tại chỗ!
“Ông dựa vào cái gì mà không cho anh ấy hả? Dựa vào cái gì mà chiếm hết khoản tiền kia, không hề cho anh ấy một chút nào như thế chứ?” Cô giận dữ mắng mỏ, ánh mắt ác liệt đến mức khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi. Ông bà ngoại muốn ngăn cô nhưng lại không biết ở thời điểm này nên khuyên và an ủi cô như thế nào, và làm sao để lửa giận của cô lắng xuống một chút, không thể để mình tức điên lên. Nhìn dáng vẻ cô lúc này rõ ràng đang muốn làm mình tức điên lên.
Vệ Thường Khuynh đứng lên, vươn tay ra kéo cô vào ngực anh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, anh thủ thỉ: “Vợ à, từ từ tính toán, làm mình tức điên lên em còn có thể tính sổ với lão được sao?”
Anh dùng âm thanh rất thấp nói thầm bên tai cô: “Chuyện của anh trai em có thể nghĩ cách khác để cứu vãn lại sau.”
Tề Tiểu Tô ngây người.
Lửa giận lập tức bị dập tắt bởi kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, và dùng ánh mắt thắc mắc nhìn anh.
Có thể cứu sao?
Được thật à.
Làm thế nào được?
Sau khi trở về anh sẽ giải thích với em. Vệ Thường Khuynh ra hiệu, bảo cô xử lý chuyện bên này trước đã.
Nghe anh nói có thể cứu được Đổng Ý Thành, Tề Tiểu Tô yên tâm hơn nhiều, cô nhìn sang Tề Tông Bình, hít một hơi thật sâu, lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Hôm nay Vân Phỉ tới tìm ông?”
Tề Tông Bình bị dáng vẻ vừa rồi của cô dọa sợ, còn đang nhanh chóng nghĩ cách đối phó thì không ngờ cô đột nhiên đổi sang đề tài này, ông ta lập tức nói phải.
Tề Tiểu Tô châm chọc. “Tìm cái tên vô dụng như ông? Để cho ông hầu hạ cô ta à? Ngoại trừ việc muốn ông bán thân thì cô ta còn muốn ông làm gì nữa?”
Lời này đúng là không nể mặt chút nào.
Đường đường là một thằng đàn ông mà lại bị nói là đồ vô dụng, còn bán thân! Nhưng Tề Tông Bình hoàn toàn không có cách nào cãi lại. Thực chất, trước lúc chạy đến đây ông ta đang ở trong khách sạn cùng Vân Phỉ, Vân Phỉ đi tắm, ông ta thì đang hưng phấn vì nghĩ mình sắp có một đêm sung sướng. Ai ngờ Đồng Xán lại gọi điện cho ông ta, ông ta không dám không đến nên vội vàng đứng trước cửa phòng tắm nói với Vân Phỉ một tiếng rồi chạy tới đây ngay.
“Cô ấy không muốn chú làm gì nữa, chỉ có… chuyện nam nữ kia thôi.”
“Không à? Thế mà cô ta lại gọi cho Trần Đông nói là tôi giới thiệu cô ta cho ông, còn nói là tôi khuyên ông ly hôn, ông thấy thế nào?”
Tề Tông Bình giận lắm, ông ta bị đem ra làm vũ khí à? Nhưng không phải Vân Phỉ, người ông ta tức giận hơn chính là Trần Đông, đúng là mụ già ngu xuẩn, người ta nói gì cũng tin! Nếu không phải mụ ta chạy tới đây làm loạn thì tối nay ông ta có cần phải đến chịu đựng bị Tề Tiểu Tô sỉ nhục đến thế này không?
“Chắc chắn chú sẽ ly hôn với mụ ta!” Ông ta cắn răng nói.
Tề Tiểu Tô lạnh lùng: “Đấy là vấn đề của ông. Tôi cho ông một tuần, phải trả cho tôi đủ hai mươi lăm vạn tiền bồi thường không thiếu một xu. Và từ bây giờ trở đi cút ngay khỏi tầm mắt của tôi, còn dám đến đây làm loạn nữa tôi sẽ cho người đánh ông đến chết!”
Lúc đi ra cửa, sắc mặt Tề Tông Bình đen xì.
Lúc này mà bắt ông ta giao ra hai mươi lăm vạn thì đúng là quá khó khăn! Chẳng lẽ ông ta thật sự phải đi tìm người đó hỗ trợ sao? Tất cả đều do lỗi của mẹ con Trần gia! Nếu không phải vì hai con mụ đó thì Tề Tiểu Tô đã không nghĩ đến chuyện lấy lại số tiền kia rồi!
Sau khi ra ngoài, ông ta giơ tay tát mạnh vào mặt Trần Đông. “Cuộc hôn nhân này kết thúc, bà đúng là mụ đàn bà ngu xuẩn đáng khinh!”
Sau này nhà bọn họ có thế nào đi nữa, Tề Tiểu Tô cũng không thèm quan tâm.
Khi bình tĩnh hơn, cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ông ngoại, thở ra một hơi dài.
Bà ngoại đứng lên: “Cháu gái ngoan của bà mắng người ta chắc cũng đói rồi, bà ngoại đi nấu bát mì cho cháu ăn nhé.”
Tề Tiểu Tô phì cười.
Bây giờ cô an tâm hơn một chút rồi.
“Còn nữa, sau khi bố mẹ tôi qua đời có người nào đến tìm họ, hay gửi thư từ tin nhắn gì không?”
Cô nhớ tới Đổng Ý Thành nên mới hỏi vấn đề này.
Tề Tông Bình hơi ngượng ngùng, dưới cái nhìn của cô mới ấp úng nói ra: “Đúng là có hai phong thư như vậy, là các thầy ở trường của anh cả đưa tới.”
“Thư đâu?”
“Chú, chú xem xong hủy rồi, người gửi là Tiểu Thành.”
Đúng là anh ấy! Tề Tiểu Tô tức giận, đập bàn đứng lên. “Tiểu Thành? Giờ chú nói với tôi chỉ nhìn thấy tên người gửi là Tiểu Thành? Thế Tiểu Thành là ai chú có biết không? Lúc ấy chú có biết tôi có một người anh trai không?”
“Anh trai?” Vệ Thường Khuynh nhíu đôi mày rậm của anh, sao anh lại không biết chuyện cô còn có một người anh trai vậy? Hệ thống Tiểu Nhất quan sát vẻ mặt của anh, lòng thầm kêu không ổn, hình như nó còn chưa nói việc này với anh! Thế là nó vội vàng gửi một tin nhắn vào điện thoại của anh.
Vệ Thường Khuynh nghe thấy tiếng chuông báo, lấy điện thoại ra xem.
Tề Tông Bình thấy Tề Tiểu Tô tức giận, mặt mày ông ta cũng trắng bệch. Lúc này ông ta không dám giấu giếm gì nữa, vội nói ra hết: “Phải phải phải, bọn chú biết đứa bé kia, chỉ là khi đó…” Ông ta cắn răng, nói tiếp: “Lúc ấy nó nói trong lúc đi làm nhiệm vụ không cẩn thận gây họa, cần giải quyết riêng bồi thường cho người ta năm nghìn tệ! Nó viết thư xin anh cả và chị dâu giúp đỡ, nói nếu như nó không có số tiền kia thì đối phương sẽ đến tận doanh trại làm ầm ĩ, nó sẽ không được đi lính nữa. Cháu cũng biết năm năm rưỡi trước, năm nghìn tệ đối với bọn chú cũng không phải là một số tiền nhỏ, cho nên chú mới đốt thư đi coi như chưa từng nhìn thấy…”
Nghe đến đây, Tề Tiểu Tô tức giận cầm một chén trà ném về phía ông ta.
Tề Tông Bình sợ quá, vô thức muốn tránh, nhưng Vệ Thường Khuynh thấy vợ mình muốn đánh người, sao có thể để đối tượng thoát được? Anh đưa tay kéo, níu cả người ông ta lại, để chén trà kia nện thẳng vào đầu ông ta, nước văng tung tóe ướt tóc, cái chén rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nước trà nóng từ trên tóc ông ta nhỏ tong tỏng xuống, khiến Tề Tông Bình trông vô cùng chật vật.
“Không phải là một số tiền nhỏ? Tề Tông Bình! Câu này mà ông cũng nói ra được à!” Tề Tiểu Tô tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, cô muốn giết ông ta: “Tiền bồi thường của bố mẹ tôi năm đó, toàn bộ hai mươi lăm vạn tệ đều bị các người lấy cả! Mặc dù Tôn Long trả thành nhiều lần, nhưng mỗi lần cũng phải đến bốn, năm vạn mà ông lại nói với tôi rằng năm nghìn đó là số tiền không hề nhỏ với các người sao? Tôi thật sự muốn lấy dao ra cắt thử xem da mặt của ông dày bao nhiêu đấy!”
Cô chưa từng vì chuyện bọn họ lấy đi số tiền kia mà tức giận đến thế này.
“Bố mẹ tôi đã nhận Đổng Ý Thành là con nuôi, anh ấy là con trai của bố mẹ tôi, là người nhà của chúng tôi, cho dù không có tôi thì anh ấy cũng có tư cách có được khoản tiền kia hơn các người! Lúc đó anh ấy gặp khó khăn như vậy, chỉ mở miệng nói cần năm nghìn mà các người lại chiếm hết, đến một cắc tiền cũng không cho anh ấy là sao hả!”
Nghĩ tới việc Tiểu Nhất đã từng tra ra cái chết sau này của Đổng Ý Thành, lúc này cô lại càng cảm thấy căm phẫn hơn. Có lẽ vì năm đó không có năm nghìn tệ kia nên Đổng Ý Thành mới phải đi con đường gian nan hơn, rồi còn trẻ mà đã phải chết sớm. Tất cả những điều này đều là những điều mà kiếp trước cô không hề hay biết!
Mỗi lần nhớ tới Đổng Ý Thành, cô lại nhớ về khoảng thời gian hai năm đó, bọn họ là anh em ở chung một phòng. Cô vẫn luôn tự trách mình vì quãng thời gian trước đã quên mất anh ấy, bây giờ lại nghe thêm được chuyện cũ, lồng ngực cô càng nén tức giận đến mức sắp nổ tung, cô thực sự muốn vặn đầu Tề Tông Bình xuống ngay tại chỗ!
“Ông dựa vào cái gì mà không cho anh ấy hả? Dựa vào cái gì mà chiếm hết khoản tiền kia, không hề cho anh ấy một chút nào như thế chứ?” Cô giận dữ mắng mỏ, ánh mắt ác liệt đến mức khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi. Ông bà ngoại muốn ngăn cô nhưng lại không biết ở thời điểm này nên khuyên và an ủi cô như thế nào, và làm sao để lửa giận của cô lắng xuống một chút, không thể để mình tức điên lên. Nhìn dáng vẻ cô lúc này rõ ràng đang muốn làm mình tức điên lên.
Vệ Thường Khuynh đứng lên, vươn tay ra kéo cô vào ngực anh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, anh thủ thỉ: “Vợ à, từ từ tính toán, làm mình tức điên lên em còn có thể tính sổ với lão được sao?”
Anh dùng âm thanh rất thấp nói thầm bên tai cô: “Chuyện của anh trai em có thể nghĩ cách khác để cứu vãn lại sau.”
Tề Tiểu Tô ngây người.
Lửa giận lập tức bị dập tắt bởi kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, và dùng ánh mắt thắc mắc nhìn anh.
Có thể cứu sao?
Được thật à.
Làm thế nào được?
Sau khi trở về anh sẽ giải thích với em. Vệ Thường Khuynh ra hiệu, bảo cô xử lý chuyện bên này trước đã.
Nghe anh nói có thể cứu được Đổng Ý Thành, Tề Tiểu Tô yên tâm hơn nhiều, cô nhìn sang Tề Tông Bình, hít một hơi thật sâu, lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Hôm nay Vân Phỉ tới tìm ông?”
Tề Tông Bình bị dáng vẻ vừa rồi của cô dọa sợ, còn đang nhanh chóng nghĩ cách đối phó thì không ngờ cô đột nhiên đổi sang đề tài này, ông ta lập tức nói phải.
Tề Tiểu Tô châm chọc. “Tìm cái tên vô dụng như ông? Để cho ông hầu hạ cô ta à? Ngoại trừ việc muốn ông bán thân thì cô ta còn muốn ông làm gì nữa?”
Lời này đúng là không nể mặt chút nào.
Đường đường là một thằng đàn ông mà lại bị nói là đồ vô dụng, còn bán thân! Nhưng Tề Tông Bình hoàn toàn không có cách nào cãi lại. Thực chất, trước lúc chạy đến đây ông ta đang ở trong khách sạn cùng Vân Phỉ, Vân Phỉ đi tắm, ông ta thì đang hưng phấn vì nghĩ mình sắp có một đêm sung sướng. Ai ngờ Đồng Xán lại gọi điện cho ông ta, ông ta không dám không đến nên vội vàng đứng trước cửa phòng tắm nói với Vân Phỉ một tiếng rồi chạy tới đây ngay.
“Cô ấy không muốn chú làm gì nữa, chỉ có… chuyện nam nữ kia thôi.”
“Không à? Thế mà cô ta lại gọi cho Trần Đông nói là tôi giới thiệu cô ta cho ông, còn nói là tôi khuyên ông ly hôn, ông thấy thế nào?”
Tề Tông Bình giận lắm, ông ta bị đem ra làm vũ khí à? Nhưng không phải Vân Phỉ, người ông ta tức giận hơn chính là Trần Đông, đúng là mụ già ngu xuẩn, người ta nói gì cũng tin! Nếu không phải mụ ta chạy tới đây làm loạn thì tối nay ông ta có cần phải đến chịu đựng bị Tề Tiểu Tô sỉ nhục đến thế này không?
“Chắc chắn chú sẽ ly hôn với mụ ta!” Ông ta cắn răng nói.
Tề Tiểu Tô lạnh lùng: “Đấy là vấn đề của ông. Tôi cho ông một tuần, phải trả cho tôi đủ hai mươi lăm vạn tiền bồi thường không thiếu một xu. Và từ bây giờ trở đi cút ngay khỏi tầm mắt của tôi, còn dám đến đây làm loạn nữa tôi sẽ cho người đánh ông đến chết!”
Lúc đi ra cửa, sắc mặt Tề Tông Bình đen xì.
Lúc này mà bắt ông ta giao ra hai mươi lăm vạn thì đúng là quá khó khăn! Chẳng lẽ ông ta thật sự phải đi tìm người đó hỗ trợ sao? Tất cả đều do lỗi của mẹ con Trần gia! Nếu không phải vì hai con mụ đó thì Tề Tiểu Tô đã không nghĩ đến chuyện lấy lại số tiền kia rồi!
Sau khi ra ngoài, ông ta giơ tay tát mạnh vào mặt Trần Đông. “Cuộc hôn nhân này kết thúc, bà đúng là mụ đàn bà ngu xuẩn đáng khinh!”
Sau này nhà bọn họ có thế nào đi nữa, Tề Tiểu Tô cũng không thèm quan tâm.
Khi bình tĩnh hơn, cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ông ngoại, thở ra một hơi dài.
Bà ngoại đứng lên: “Cháu gái ngoan của bà mắng người ta chắc cũng đói rồi, bà ngoại đi nấu bát mì cho cháu ăn nhé.”
Tề Tiểu Tô phì cười.
/1139
|