Nếu đúng thế thì đây là lỗi của anh.
Anh nhất định sẽ nghe theo lời của em gái.
Hơn nữa anh vốn không phải loại người thích tranh quyền đoạt lợi, gây sự chú ý. Nếu được, anh tình nguyện đi làm những nhiệm vụ không cần phải tiếp xúc với người nào. Chuyện cố gắng huấn luyện, tăng thêm năng lực của mình cũng chính là ước nguyện của anh.
Tuy anh cảm thấy chuyện này rất quái lạ, nhưng ở trong thư Tề Tiểu Tô có nhắc tới rất nhiều chuyện mà anh và con bé từng tâm sự trước khi đi ngủ, chắc chắn bức thư này là do con bé viết rồi.
Có lẽ nào con bé cũng muốn bắt đầu cố gắng hết sức mình?
Năm năm.
Lời hẹn năm năm.
Năm năm sau anh sẽ thành công rực rỡ và đi đến trước mặt của Tiểu Tô. Chắc có lẽ khi ấy Tiểu Tô cũng sẽ chói sáng như bầu trời trong xanh kia chăng?
Đổng Ý Thành siết chặt nắm tay, anh đồng ý, anh sẽ cố gắng làm được như vậy!
Trân trọng gấp gọn bức thư cất vào trong ngực áo, ánh mắt anh càng thêm kiên định.
Nhưng dù thế nào Tề Tiểu Tô cũng không thể ngờ rằng, xử lý chuyện lần này vẫn xảy ra chút việc ngoài ý muốn khiến cô không kịp đề phòng.
Trong bệnh viện, một người thanh niên dáng dấp cao ráo, gương mặt chỉ bình thường nhưng khí chất ngời ngời, người thanh niên trẻ tuổi cắm hai tay vào túi quần, bước chân vào phòng bệnh.
Bên trong tất cả cùng nhao nhao hết lên.
Dụi hết thuốc lá, mở toang cửa sổ, thổi quạt thông gió, nhanh tay cầm một quả táo lên giả vờ đang gọt táo, nhưng tìm mãi mà không thấy con dao đâu.
Gã nằm trên giường bệnh nằm xuống, vội vã kéo chăn trùm kín lên mặt.
“Đây mà là phòng bệnh à?” Người thanh niên trẻ tuổi kia lia mắt, nói bằng giọng châm biếm, anh ta đi đến. “Tôi còn tưởng rằng mình mở nhầm cửa, đang bước vào một sòng bài nhỏ của gã nào đó chứ.”
Anh ta đưa tay gạt chăn, sau đó gõ một cái lên chiếc đùi đang quấn đầy băng vải.
Gã nằm trên giường bệnh kêu “Ối”.
“Anh Nam, anh Nam, vì em nằm viện buồn chán quá nên mới gọi chúng nó tới chơi với em thôi.”
Người thanh niên trẻ tuổi được gọi là anh Nam hừ lạnh. “Vậy à? Vết thương của cậu nặng thế cơ à? Tôi nghe nói, cậu tìm anh họ cậu tới định làm loạn trong quân đội để tay lính kia không ở lại được? Lại còn muốn cho người đánh chân người ta đến tàn phế nữa hả?”
“Không ạ, không có việc như thế! Vấn đề đã được giải quyết xong rồi ạ! Anh Nam, em làm sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ? Chẳng phải anh đã dạy chúng em từ nhỏ là không được ỷ thế bắt nạt người khác sao, lời này em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, anh họ em cũng thế ạ, bọn em không có khả năng làm loại chuyện như vậy đâu ạ!”
“Đó chính là tiền của người ta đưa cho à, nhiều hay ít?”
Gã chán nản rút ra chiếc phong bì màu nâu mà trước đó Đổng Ý Thành đưa tới.
Anh Nam nhận lấy, trút hết đống tiền ở bên trong ra xem: “Anh điều tra rồi, trách nhiệm của việc này không thuộc về tên lính kia, trả lại tiền cho người ta đi.”
“Đừng mà, anh Nam, mặc dù trách nhiệm không phải thuộc về cậu ta, nhưng anh nhìn em xem, đúng là bị gãy chân thật mà, coi như số tiền này để đền bù cho em đi, không được sao?”
“Cậu nói có được hay không?” Anh Nam hơi nhíu mắt lại.
Gã kia ỉu xìu ngay lập tức.
“Cậu ta đưa bao nhiêu?” Chỗ này chỉ còn lại ba nghìn tệ, nhìn nếp gấp trên phong bì không thể chỉ có từng này tiền được.
“Em trả viện phí mất rồi, cậu ta đưa sáu nghìn.”
“Thôi cậu cầm đi.” Anh Nam ném tiền vào người gã rồi xoay người rời đi.
Gã mừng rỡ: “Cảm ơn anh Nam!”
Đợi anh Nam ra ngoài hẳn, gã mới trừng mắt với ả đàn bà trong phòng: “Chị, là do chị nói với anh Nam phải không? Đồ phản bội!”
“Tao nói bao giờ? Là do anh họ đi tìm người chuẩn bị đến chỗ quân đội làm loạn, việc này mới đến tai anh Nam, mày cũng biết thừa đợt này anh Nam đang làm việc ở bên này còn gì. Cũng may mà anh Nam biết, nếu không anh họ đã thật sự dẫn người đến quân đội rồi!”
Gã kia giật mình: “Chẳng phải em đã nói bỏ qua chuyện này rồi kia mà?”
“Tính của anh họ mày còn không biết à? Mày bảo không làm nữa, nhưng anh ấy đã tìm xong người rồi, cảm thấy nếu không làm loạn một trận thì uổng phí công sức quá nên quyết định vẫn đi, cùng lắm thì không đánh cho tên kia tàn phế là được. May mà anh Nam biết mới ngăn đám đó lại đấy.”
“Anh họ đúng thật là…”
“Đúng thật cái gì? Nếu không phải lúc trước mày cứ kêu la thảm thiết như vậy thì anh ấy sẽ làm vậy chắc? Được rồi, tao đoán anh Nam còn muốn đem tiền đi trả tên lính kia nữa đấy, mày mau cầm tiền này nhanh đi.”
Đổng Ý Thành nghe nói có người đến tìm mình, trong lòng rất thắc mắc.
Người có thể dễ dàng tìm tới đây chắc không phải người trong nhà.
Bên ngoài cửa doanh trại đỗ một chiếc xe cũ, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi đang dựa vào thành xe, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía này, ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng.
Người lạ.
Trái tim Đổng Ý Thành hơi đập nhanh, chẳng lẽ bọn họ cầm tiền xong vẫn đến đây làm loạn tiếp à?
“Đổng Ý Thành?”
“Là tôi.” Đổng Ý Thành thở sâu, trầm giọng đáp lại. Nếu đã là họa thì không tránh khỏi, đối phương thật sự muốn làm ầm ĩ lên, anh cũng đành phải chịu thôi.
“Tôi là Lợi Nam.”
Lợi Nam đứng thẳng người.
Ánh nắng chiếu lên thân hai người, cùng tạo nên hai chiếc bóng thẳng tắp.
Kéo dài thành lịch sử.
Tề Tiểu Tô gọi Tiểu Nhất mười lần, trước mắt bỗng tối sầm.
“Ôi, nhịn chết bản Hệ thống mất!” Âm thanh của Tiểu Nhất vang lên. “Sau này trở về Liên minh, bản Hệ thống phải đi tìm nhà thiết kế để tâm sự mới được! Tại sao bản Hệ thống lại không thể đi cùng ký chủ chứ? Còn quẳng bản Hệ thống vào phòng tối nữa!”
Tề Tiểu Tô hốt hoảng một lúc mới hồi phục được tinh thần, cô lập tức bật dậy và phát hiện mình đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cô giật mình.
“Tôi trở về rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Đi ở chỗ nào thì lúc về cũng vẫn ở chỗ đấy hả?” Nhẽ ra lúc ấy cô nên ở trong phòng ngủ, nhỡ đâu lúc này trong phòng khách có người thì sao, chẳng phải bị cô dọa sợ chết khiếp à!
“Bản Hệ thống cũng vừa biết việc này xong.” Hệ thống tằng hắng cổ họng, câu nói này đúng là tổn hại tới uy nghiêm của nó.
“A Khuynh? A Khuynh đâu rồi?”
Cô rất sợ mình đã thay đổi cái gì đến lúc trở về sẽ không nhìn thấy Thiếu soái đâu nữa.
Một bóng người to lớn từ trên lầu lao xuống, thoáng một cái cô đã bị kèo vào một lồng ngực quen thuộc.
“A Khuynh?” Tề Tiểu Tô hơi lo sợ. “Anh có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
Tiếng nói khàn đặc của Vệ Thường Khuynh vang lên: “Em muốn hỏi anh là tình cảm của anh đối với em có giảm bớt hay không hả?”
Ấy, đúng là cô có ý này, nhưng hỏi thẳng ra thì không được hay lắm.
“Nếu đúng là như vậy, thì anh muốn nói cho em biết, hai ngày rưỡi nay bản Thiếu soái chưa từng đi ngủ.”
Tề Tiểu Tô giật mình, giãy giụa ở trong lòng anh để cố lộ đầu ra, lúc này cô mới nhìn thấy râu ria đầy trên mặt anh, cùng đôi mắt ngập tơ máu. Lòng cô như bị ai đó bóp nghẹt. “Sao anh lại…”
“Anh không ngủ được, sợ khi tỉnh giấc có một cô gái nhẫn tâm nào đó thay đổi quỹ đạo lịch sử sẽ ném thẳng anh quay về hầm mỏ.”
Chỉ cần cô không nhịn được một chút thôi mà đánh Trần Đông thì chắc chắn anh xong đời rồi.
Tề Tiểu Tô bưng lấy mặt anh, nghẹn ngào nói. “Thật xin lỗi, trước đó em đã không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Thấy mắt cô đỏ lên, lòng anh mềm nhũn ra, chẳng thể nào đành lòng trách cứ nửa câu, anh khẽ thở dài, hỏi han: “Xong việc rồi chứ?”
“Xong rồi.” Cô nắm chặt tay anh. “Đi, em với anh đi ngủ.”
Vừa dứt lời, cô thấy ánh mắt anh hơi khác lạ.
Anh nhất định sẽ nghe theo lời của em gái.
Hơn nữa anh vốn không phải loại người thích tranh quyền đoạt lợi, gây sự chú ý. Nếu được, anh tình nguyện đi làm những nhiệm vụ không cần phải tiếp xúc với người nào. Chuyện cố gắng huấn luyện, tăng thêm năng lực của mình cũng chính là ước nguyện của anh.
Tuy anh cảm thấy chuyện này rất quái lạ, nhưng ở trong thư Tề Tiểu Tô có nhắc tới rất nhiều chuyện mà anh và con bé từng tâm sự trước khi đi ngủ, chắc chắn bức thư này là do con bé viết rồi.
Có lẽ nào con bé cũng muốn bắt đầu cố gắng hết sức mình?
Năm năm.
Lời hẹn năm năm.
Năm năm sau anh sẽ thành công rực rỡ và đi đến trước mặt của Tiểu Tô. Chắc có lẽ khi ấy Tiểu Tô cũng sẽ chói sáng như bầu trời trong xanh kia chăng?
Đổng Ý Thành siết chặt nắm tay, anh đồng ý, anh sẽ cố gắng làm được như vậy!
Trân trọng gấp gọn bức thư cất vào trong ngực áo, ánh mắt anh càng thêm kiên định.
Nhưng dù thế nào Tề Tiểu Tô cũng không thể ngờ rằng, xử lý chuyện lần này vẫn xảy ra chút việc ngoài ý muốn khiến cô không kịp đề phòng.
Trong bệnh viện, một người thanh niên dáng dấp cao ráo, gương mặt chỉ bình thường nhưng khí chất ngời ngời, người thanh niên trẻ tuổi cắm hai tay vào túi quần, bước chân vào phòng bệnh.
Bên trong tất cả cùng nhao nhao hết lên.
Dụi hết thuốc lá, mở toang cửa sổ, thổi quạt thông gió, nhanh tay cầm một quả táo lên giả vờ đang gọt táo, nhưng tìm mãi mà không thấy con dao đâu.
Gã nằm trên giường bệnh nằm xuống, vội vã kéo chăn trùm kín lên mặt.
“Đây mà là phòng bệnh à?” Người thanh niên trẻ tuổi kia lia mắt, nói bằng giọng châm biếm, anh ta đi đến. “Tôi còn tưởng rằng mình mở nhầm cửa, đang bước vào một sòng bài nhỏ của gã nào đó chứ.”
Anh ta đưa tay gạt chăn, sau đó gõ một cái lên chiếc đùi đang quấn đầy băng vải.
Gã nằm trên giường bệnh kêu “Ối”.
“Anh Nam, anh Nam, vì em nằm viện buồn chán quá nên mới gọi chúng nó tới chơi với em thôi.”
Người thanh niên trẻ tuổi được gọi là anh Nam hừ lạnh. “Vậy à? Vết thương của cậu nặng thế cơ à? Tôi nghe nói, cậu tìm anh họ cậu tới định làm loạn trong quân đội để tay lính kia không ở lại được? Lại còn muốn cho người đánh chân người ta đến tàn phế nữa hả?”
“Không ạ, không có việc như thế! Vấn đề đã được giải quyết xong rồi ạ! Anh Nam, em làm sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ? Chẳng phải anh đã dạy chúng em từ nhỏ là không được ỷ thế bắt nạt người khác sao, lời này em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, anh họ em cũng thế ạ, bọn em không có khả năng làm loại chuyện như vậy đâu ạ!”
“Đó chính là tiền của người ta đưa cho à, nhiều hay ít?”
Gã chán nản rút ra chiếc phong bì màu nâu mà trước đó Đổng Ý Thành đưa tới.
Anh Nam nhận lấy, trút hết đống tiền ở bên trong ra xem: “Anh điều tra rồi, trách nhiệm của việc này không thuộc về tên lính kia, trả lại tiền cho người ta đi.”
“Đừng mà, anh Nam, mặc dù trách nhiệm không phải thuộc về cậu ta, nhưng anh nhìn em xem, đúng là bị gãy chân thật mà, coi như số tiền này để đền bù cho em đi, không được sao?”
“Cậu nói có được hay không?” Anh Nam hơi nhíu mắt lại.
Gã kia ỉu xìu ngay lập tức.
“Cậu ta đưa bao nhiêu?” Chỗ này chỉ còn lại ba nghìn tệ, nhìn nếp gấp trên phong bì không thể chỉ có từng này tiền được.
“Em trả viện phí mất rồi, cậu ta đưa sáu nghìn.”
“Thôi cậu cầm đi.” Anh Nam ném tiền vào người gã rồi xoay người rời đi.
Gã mừng rỡ: “Cảm ơn anh Nam!”
Đợi anh Nam ra ngoài hẳn, gã mới trừng mắt với ả đàn bà trong phòng: “Chị, là do chị nói với anh Nam phải không? Đồ phản bội!”
“Tao nói bao giờ? Là do anh họ đi tìm người chuẩn bị đến chỗ quân đội làm loạn, việc này mới đến tai anh Nam, mày cũng biết thừa đợt này anh Nam đang làm việc ở bên này còn gì. Cũng may mà anh Nam biết, nếu không anh họ đã thật sự dẫn người đến quân đội rồi!”
Gã kia giật mình: “Chẳng phải em đã nói bỏ qua chuyện này rồi kia mà?”
“Tính của anh họ mày còn không biết à? Mày bảo không làm nữa, nhưng anh ấy đã tìm xong người rồi, cảm thấy nếu không làm loạn một trận thì uổng phí công sức quá nên quyết định vẫn đi, cùng lắm thì không đánh cho tên kia tàn phế là được. May mà anh Nam biết mới ngăn đám đó lại đấy.”
“Anh họ đúng thật là…”
“Đúng thật cái gì? Nếu không phải lúc trước mày cứ kêu la thảm thiết như vậy thì anh ấy sẽ làm vậy chắc? Được rồi, tao đoán anh Nam còn muốn đem tiền đi trả tên lính kia nữa đấy, mày mau cầm tiền này nhanh đi.”
Đổng Ý Thành nghe nói có người đến tìm mình, trong lòng rất thắc mắc.
Người có thể dễ dàng tìm tới đây chắc không phải người trong nhà.
Bên ngoài cửa doanh trại đỗ một chiếc xe cũ, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi đang dựa vào thành xe, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía này, ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng.
Người lạ.
Trái tim Đổng Ý Thành hơi đập nhanh, chẳng lẽ bọn họ cầm tiền xong vẫn đến đây làm loạn tiếp à?
“Đổng Ý Thành?”
“Là tôi.” Đổng Ý Thành thở sâu, trầm giọng đáp lại. Nếu đã là họa thì không tránh khỏi, đối phương thật sự muốn làm ầm ĩ lên, anh cũng đành phải chịu thôi.
“Tôi là Lợi Nam.”
Lợi Nam đứng thẳng người.
Ánh nắng chiếu lên thân hai người, cùng tạo nên hai chiếc bóng thẳng tắp.
Kéo dài thành lịch sử.
Tề Tiểu Tô gọi Tiểu Nhất mười lần, trước mắt bỗng tối sầm.
“Ôi, nhịn chết bản Hệ thống mất!” Âm thanh của Tiểu Nhất vang lên. “Sau này trở về Liên minh, bản Hệ thống phải đi tìm nhà thiết kế để tâm sự mới được! Tại sao bản Hệ thống lại không thể đi cùng ký chủ chứ? Còn quẳng bản Hệ thống vào phòng tối nữa!”
Tề Tiểu Tô hốt hoảng một lúc mới hồi phục được tinh thần, cô lập tức bật dậy và phát hiện mình đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cô giật mình.
“Tôi trở về rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Đi ở chỗ nào thì lúc về cũng vẫn ở chỗ đấy hả?” Nhẽ ra lúc ấy cô nên ở trong phòng ngủ, nhỡ đâu lúc này trong phòng khách có người thì sao, chẳng phải bị cô dọa sợ chết khiếp à!
“Bản Hệ thống cũng vừa biết việc này xong.” Hệ thống tằng hắng cổ họng, câu nói này đúng là tổn hại tới uy nghiêm của nó.
“A Khuynh? A Khuynh đâu rồi?”
Cô rất sợ mình đã thay đổi cái gì đến lúc trở về sẽ không nhìn thấy Thiếu soái đâu nữa.
Một bóng người to lớn từ trên lầu lao xuống, thoáng một cái cô đã bị kèo vào một lồng ngực quen thuộc.
“A Khuynh?” Tề Tiểu Tô hơi lo sợ. “Anh có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
Tiếng nói khàn đặc của Vệ Thường Khuynh vang lên: “Em muốn hỏi anh là tình cảm của anh đối với em có giảm bớt hay không hả?”
Ấy, đúng là cô có ý này, nhưng hỏi thẳng ra thì không được hay lắm.
“Nếu đúng là như vậy, thì anh muốn nói cho em biết, hai ngày rưỡi nay bản Thiếu soái chưa từng đi ngủ.”
Tề Tiểu Tô giật mình, giãy giụa ở trong lòng anh để cố lộ đầu ra, lúc này cô mới nhìn thấy râu ria đầy trên mặt anh, cùng đôi mắt ngập tơ máu. Lòng cô như bị ai đó bóp nghẹt. “Sao anh lại…”
“Anh không ngủ được, sợ khi tỉnh giấc có một cô gái nhẫn tâm nào đó thay đổi quỹ đạo lịch sử sẽ ném thẳng anh quay về hầm mỏ.”
Chỉ cần cô không nhịn được một chút thôi mà đánh Trần Đông thì chắc chắn anh xong đời rồi.
Tề Tiểu Tô bưng lấy mặt anh, nghẹn ngào nói. “Thật xin lỗi, trước đó em đã không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Thấy mắt cô đỏ lên, lòng anh mềm nhũn ra, chẳng thể nào đành lòng trách cứ nửa câu, anh khẽ thở dài, hỏi han: “Xong việc rồi chứ?”
“Xong rồi.” Cô nắm chặt tay anh. “Đi, em với anh đi ngủ.”
Vừa dứt lời, cô thấy ánh mắt anh hơi khác lạ.
/1139
|