Mảnh vỡ áo giáp? Là cái quái gì vậy?
Tề Tiểu Tô vẫn chưa định thần lại.
“Sao thế?” Bạch Dư Tây nhìn thấy cô đột ngột dừng lại, còn tưởng cô không dám vào trong.
Căn biệt thự này có ba tầng, tầng ba có một vườn hoa ở giữa không trung, trước sau nhà đều trồng kín hoa tường vi, bên ngoài biệt thự đỗ một hàng xe sang, cửa vẫn đang mở nên có thể nhìn thấy khung cảnh hào nhoáng xa hoa bên trong. Đối với một đứa trẻ luôn sống trong tầng lớp thấp mà nói, thì đây có lẽ là một thế giới hoàn toàn khác, nhất thời sợ hãi cũng là việc bình thường.
Tô Vận Đạt nhìn thấy vậy cũng hơi co đầu rụt cổ, chân tay luống cuống không dám bước vào trong.
“Không phải sợ, em đi bên cạnh tôi là được,” Bạch Dư Tây nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay cô.
Vừa dứt lời, Tô Vận Đạt đã vội vàng tiến gần anh thêm một chút, răm rắp đi bên cạnh anh, “Thầy Bạch, tôi đi theo anh, bảo đảm sẽ không nói lung tung.”
Ánh mắt ông chủ Ô thoáng lóe lên vẻ khinh thường, nhưng ít nhiều vẫn còn chút phong độ, ông ta không thể không nể mặt người mà Bạch Dư Tây đưa đến được. “Anh Tô cứ thả lỏng một chút.”
Tề Tiểu Tô định thần lại, lắc đầu nói với Bạch Dư Tây: “Em không sao.”
Chỉ là cô không biết làm thế nào để định thần lại, Hệ thống Tiểu Nhất làm cô giật bắn người. Theo Bạch Dư Tây đi vào trong, có hai người đàn ông chặn bọn họ lại. Hai người họ mặc cả bộ quần áo màu đen, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ cường tráng, mặt không chút biểu cảm, làm cho Tô Vận Đạt đã sợ hãi càng e dè hơn.
“Xin lỗi, hôm nay có khách quý ở đây, Nghiêm lão đã dặn dò phải chú ý vấn đề bảo vệ, mong các vị phối hợp một chút.”
Việc này khiến cả ông chủ Ô và Bạch Dư Tây đều hơi ngớ người. Bạch Dư Tây vừa nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt vỗ về động viên vừa phối hợp để đối phương dùng máy quét quét toàn thân một lượt.
“Có khách quý nào đến vậy?”
“Hoắc gia từ thủ đô đến.”
“Hoắc gia mà lại đến thành phố D sao?” Bạch Dư Tây hơi ngạc nhiên.
Đối với Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt mà nói, cho dù là Nghiêm lão hay là Hoắc gia bọn họ đều không quen biết, bọn họ đã bao giờ được chứng kiến tình cảnh thế này đâu?
Trên người họ đều không mang theo vũ khí hung khí nào nên kiểm tra xong là có thể vào trong.
Tề Tiểu Tô đi bên cạnh Bạch Dư Tây, trong đầu vừa nói chuyện với Hệ thống Tiểu Nhất.
“Mảnh vỡ áo giáp mà cậu nói là gì thế? Tại sao phải liên lạc với Thiếu soái nhà cậu?” Bởi vì liên hệ với Vệ Thường Khuynh cần tiêu tốn rất nhiều năng lượng, là người tìm và cung cấp năng lượng, lần trước Tề Tiểu Tô đã nghiêm túc cảnh cáo Hệ thống Tiểu Nhất không được tự tiện liên hệ với Vệ Thường Khuynh khi chưa có sự đồng ý của cô.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Khi đó Thiếu soái gặp phải hố đen. Phi cơ và áo giáp trên người đều bị vỡ thành từng mảnh. Phân tán khắp nơi, có thể còn ở những không gian khác nhau, chỉ khi tìm được những mảnh vỡ này mới có thể trở về Liên minh. Nhưng bản Hệ thống chỉ có thể cảm nhận được mảnh vỡ. Muốn xác nhận chính xác và lấy mảnh vỡ về chỉ có thể dựa vào cô và Thiếu soái. Dù sao bản Hệ thống cũng không có chân tay.”
Nói đến cuối, Hệ thống Tiểu Nhất như có chút tủi thân.
Tề Tiểu Tô không còn gì để nói: “Mấy người đang đóng phim chiến tranh tương lai à?” Đây có còn là cuộc sống của cô, thế giới của cô nữa không? Cái gì mà phi cơ áo giáp Liên minh, cô thật sự không hiểu.
“Thiếu soái là quân Liên minh Hoa Hạ...”
“Dừng dừng dừng. Tôi không có chút hứng thú nào với thân phận của anh ta hết.”
“Nếu kí chủ không giúp, Thiếu soái sẽ vĩnh viễn không thể trở về quê hương. Thậm chí sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.”
Tề Tiểu Tô bỗng im lặng. Nghe có vẻ rất đáng thương nhỉ. “Rốt cuộc Vệ Thường Khuynh đang ở đâu?”
“Khi đó Thiếu soái bị thương rơi xuống rồi bị vùi lấp trong một vùng mỏ, chỉ có thể để bản Hệ thống tách ra, mượn năng lượng tích lũy của kí chủ. Truyền qua giúp Thiếu soái thoát khỏi khó khăn...” Hệ thống Tiểu Nhất nói đến đây đột nhiên phanh lại, bởi nó phát hiện mình đã lỡ lời.
Quả nhiên, Tề Tiểu Tô suýt chút nữa nổi điên.
“Cậu nói cái gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi! Cái gì gọi là truyền năng lượng tích lũy đi?”
Một Thiếu soái một Hệ thống giờ đang chơi cô đúng không? Vốn dĩ phải “nuôi” một Hệ thống thông minh cao cấp đã khiến cô rầu cả người rồi. Phải đốt biết bao nhiêu năng lượng như vậy, phải tìm bao nhiêu khoáng thạch quý như vậy! Liên lạc với Vệ Thường Khuynh tiêu tốn năng lượng nhiều như thế cô còn không đồng ý, giờ lại còn chuyển năng lượng đi là thế nào?
Thì ra cô không chỉ phải “nuôi” cái Hệ thống này mà còn phải nuôi một người đàn ông như vậy à? Đúng là quá khốn nạn!
“Cậu lăn ra đây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết cậu!”
Hệ thống Tiểu Nhất im lặng một lúc rồi nói: “Cô đánh không chết được bản Hệ thống đâu.”
Tề Tiểu Tô: “... Vậy cậu gọi gã chủ nhân của cậu đến đây, tôi đánh chết anh ta!”
“Bản Hệ thống coi như kí chủ đã đồng ý liên lạc với Thiếu soái, bản Hệ thống gọi ngay.”
Phụt một tiếng, trong đầu khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tề Tiểu Tô: “...”
Cô muốn khóc có được không? Không phải cô có ý đó, cô không muốn gọi Thiếu soái nữa có được không? Lần này lại liên hệ, chắc sẽ không tiêu tốn hết số năng lượng mà lần trước cô phải đánh liều cả tính mạng mình ở quả núi của thị trấn Minh Quang để có được đâu nhỉ?
Ở đây rốt cuộc có mảnh vỡ áo giáp nào nào vậy!
Nãy giờ Bạch Dư Tây vẫn quan sát Tề Tiểu Tô, nhìn ánh mắt cô lúc thì hằn lên tia lửa như nghiến răng nghiến lợi muốn đánh người, giờ lại là dáng vẻ khổ sở không tả nổi hệt như muốn đâm đầu vào tường, thật sự cảm thấy rất thú vị, lẽ nào cô nhóc này đang chìm đắm trong thế giới của mình sao?
Nhìn sang cậu út của cô thì y như bà cụ Lưu trong câu chuyện lạc vào công viên khổng lồ, ánh mắt bừng sáng ngạc nhiên, còn cô thì ngược lại, hoàn toàn không để mắt đến cảnh vật xung quanh và người bên cạnh mình.
Đúng là một cô gái đặc biệt, thú vị.
“Tiểu Tô nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Lúc này Tề Tiểu Tô mới giật mình định thần lại, trả lời: “Không có gì.” Thấy bọn họ không biết đã đi vào thang máy từ lúc nào cô bỗng toát mồ hôi lạnh, không thể cứ thế này được, sự chú ý đều chìm đắm tập trung nói chuyện với Tiểu Nhất trong đầu, đến bản thân đi vào thang máy từ lúc nào cũng không biết.
Căn biệt thự này lại có cả thang máy riêng à?
Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô nhìn thấy bên ngoài phòng khách có mấy người cả nam cả nữ đang cầm ly rượu nói nói cười cười rất vui vẻ, khi nãy cô không hề để ý những người này.
Thang máy đi thẳng lên tầng ba, bước ra khỏi thang máy là một căn phòng nhỏ, xuyên qua căn phòng khách nhỏ này là loạt cửa sổ sát mặt đất, cửa kính đang được mở, sân thượng bên ngoài được bày biện giống như một vườn hoa giữa không trung, nhưng lại trồng khá nhiều cây to, còn có mấy loại thực vật như chuối tây, tràn trề màu xanh, dào dạt sức sống, lớp lớp bóng cây, trông giống hệt như một khu rừng rậm mini.
“Người có tiền giỏi bày vẽ thật.” Tô Vận Đạt thấp giọng nói.
Ông chủ Ô nghe thấy câu nói của anh ta, khẽ cười nói: “Nghiêm lão là hội trưởng thương hội của thành phố D, rất nhiều công ty mang danh nghĩa ông ấy, thế nhưng công ty hai người nghe thấy nhiều nhất có lẽ là điện khí Lập Hoa. Những người đến đây ngày hôm nay cũng đều là những nhân vật có thứ hạng trong giới kinh doanh, hai người cứ nghe nhiều nhìn nhiều là được.” Ý là đừng có nói lung tung.
“Điện khí Lập Hoa!” Tô Vận Đạt kinh ngạc.
Điện khí Lập Hoa chính là công ty đứng ở top trên trong số năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc, hơn nữa còn được khen ngợi rất nhiều, chỉ cần nói đến điện khí ai mà không biết đến Lập Hoa cơ chứ? Hôm nay bọn họ lại có thể được đến nhà ông chủ của điện khí Lập Hoa cơ đấy!
Bạch Dư Tây này không đơn giản là một giáo viên đúng không? Tô Vận Đạt nhìn Bạch Dư Tây một cái, bỗng cảm thấy cháu gái nhà mình đúng là biết chọn người, không tồi!
Trong lòng Tề Tiểu Tô hơi sững lại.
Điện khí Lập Hoa hiện giờ đang ở thời hoàng kim rực rỡ điều này cô đương nhiên biết rõ, nhưng ba năm sau, điện khí Lập Hoa bất ngờ tuyên bố phá sản. Khi đó trên khắp các mặt báo trong suốt mấy ngày liền đều đưa tin về việc này, còn nói người sáng lập Nghiêm Lập Hoa bởi vì không chịu được kích động nên đã đột ngột qua đời, bất động sản Nghiêm gia vô cùng hỗn loạn.
Nghiêm Lập Hoa ấy chính là vị tên Nghiêm lão này đúng không?
Tề Tiểu Tô vẫn chưa định thần lại.
“Sao thế?” Bạch Dư Tây nhìn thấy cô đột ngột dừng lại, còn tưởng cô không dám vào trong.
Căn biệt thự này có ba tầng, tầng ba có một vườn hoa ở giữa không trung, trước sau nhà đều trồng kín hoa tường vi, bên ngoài biệt thự đỗ một hàng xe sang, cửa vẫn đang mở nên có thể nhìn thấy khung cảnh hào nhoáng xa hoa bên trong. Đối với một đứa trẻ luôn sống trong tầng lớp thấp mà nói, thì đây có lẽ là một thế giới hoàn toàn khác, nhất thời sợ hãi cũng là việc bình thường.
Tô Vận Đạt nhìn thấy vậy cũng hơi co đầu rụt cổ, chân tay luống cuống không dám bước vào trong.
“Không phải sợ, em đi bên cạnh tôi là được,” Bạch Dư Tây nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay cô.
Vừa dứt lời, Tô Vận Đạt đã vội vàng tiến gần anh thêm một chút, răm rắp đi bên cạnh anh, “Thầy Bạch, tôi đi theo anh, bảo đảm sẽ không nói lung tung.”
Ánh mắt ông chủ Ô thoáng lóe lên vẻ khinh thường, nhưng ít nhiều vẫn còn chút phong độ, ông ta không thể không nể mặt người mà Bạch Dư Tây đưa đến được. “Anh Tô cứ thả lỏng một chút.”
Tề Tiểu Tô định thần lại, lắc đầu nói với Bạch Dư Tây: “Em không sao.”
Chỉ là cô không biết làm thế nào để định thần lại, Hệ thống Tiểu Nhất làm cô giật bắn người. Theo Bạch Dư Tây đi vào trong, có hai người đàn ông chặn bọn họ lại. Hai người họ mặc cả bộ quần áo màu đen, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ cường tráng, mặt không chút biểu cảm, làm cho Tô Vận Đạt đã sợ hãi càng e dè hơn.
“Xin lỗi, hôm nay có khách quý ở đây, Nghiêm lão đã dặn dò phải chú ý vấn đề bảo vệ, mong các vị phối hợp một chút.”
Việc này khiến cả ông chủ Ô và Bạch Dư Tây đều hơi ngớ người. Bạch Dư Tây vừa nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt vỗ về động viên vừa phối hợp để đối phương dùng máy quét quét toàn thân một lượt.
“Có khách quý nào đến vậy?”
“Hoắc gia từ thủ đô đến.”
“Hoắc gia mà lại đến thành phố D sao?” Bạch Dư Tây hơi ngạc nhiên.
Đối với Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt mà nói, cho dù là Nghiêm lão hay là Hoắc gia bọn họ đều không quen biết, bọn họ đã bao giờ được chứng kiến tình cảnh thế này đâu?
Trên người họ đều không mang theo vũ khí hung khí nào nên kiểm tra xong là có thể vào trong.
Tề Tiểu Tô đi bên cạnh Bạch Dư Tây, trong đầu vừa nói chuyện với Hệ thống Tiểu Nhất.
“Mảnh vỡ áo giáp mà cậu nói là gì thế? Tại sao phải liên lạc với Thiếu soái nhà cậu?” Bởi vì liên hệ với Vệ Thường Khuynh cần tiêu tốn rất nhiều năng lượng, là người tìm và cung cấp năng lượng, lần trước Tề Tiểu Tô đã nghiêm túc cảnh cáo Hệ thống Tiểu Nhất không được tự tiện liên hệ với Vệ Thường Khuynh khi chưa có sự đồng ý của cô.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Khi đó Thiếu soái gặp phải hố đen. Phi cơ và áo giáp trên người đều bị vỡ thành từng mảnh. Phân tán khắp nơi, có thể còn ở những không gian khác nhau, chỉ khi tìm được những mảnh vỡ này mới có thể trở về Liên minh. Nhưng bản Hệ thống chỉ có thể cảm nhận được mảnh vỡ. Muốn xác nhận chính xác và lấy mảnh vỡ về chỉ có thể dựa vào cô và Thiếu soái. Dù sao bản Hệ thống cũng không có chân tay.”
Nói đến cuối, Hệ thống Tiểu Nhất như có chút tủi thân.
Tề Tiểu Tô không còn gì để nói: “Mấy người đang đóng phim chiến tranh tương lai à?” Đây có còn là cuộc sống của cô, thế giới của cô nữa không? Cái gì mà phi cơ áo giáp Liên minh, cô thật sự không hiểu.
“Thiếu soái là quân Liên minh Hoa Hạ...”
“Dừng dừng dừng. Tôi không có chút hứng thú nào với thân phận của anh ta hết.”
“Nếu kí chủ không giúp, Thiếu soái sẽ vĩnh viễn không thể trở về quê hương. Thậm chí sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.”
Tề Tiểu Tô bỗng im lặng. Nghe có vẻ rất đáng thương nhỉ. “Rốt cuộc Vệ Thường Khuynh đang ở đâu?”
“Khi đó Thiếu soái bị thương rơi xuống rồi bị vùi lấp trong một vùng mỏ, chỉ có thể để bản Hệ thống tách ra, mượn năng lượng tích lũy của kí chủ. Truyền qua giúp Thiếu soái thoát khỏi khó khăn...” Hệ thống Tiểu Nhất nói đến đây đột nhiên phanh lại, bởi nó phát hiện mình đã lỡ lời.
Quả nhiên, Tề Tiểu Tô suýt chút nữa nổi điên.
“Cậu nói cái gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi! Cái gì gọi là truyền năng lượng tích lũy đi?”
Một Thiếu soái một Hệ thống giờ đang chơi cô đúng không? Vốn dĩ phải “nuôi” một Hệ thống thông minh cao cấp đã khiến cô rầu cả người rồi. Phải đốt biết bao nhiêu năng lượng như vậy, phải tìm bao nhiêu khoáng thạch quý như vậy! Liên lạc với Vệ Thường Khuynh tiêu tốn năng lượng nhiều như thế cô còn không đồng ý, giờ lại còn chuyển năng lượng đi là thế nào?
Thì ra cô không chỉ phải “nuôi” cái Hệ thống này mà còn phải nuôi một người đàn ông như vậy à? Đúng là quá khốn nạn!
“Cậu lăn ra đây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết cậu!”
Hệ thống Tiểu Nhất im lặng một lúc rồi nói: “Cô đánh không chết được bản Hệ thống đâu.”
Tề Tiểu Tô: “... Vậy cậu gọi gã chủ nhân của cậu đến đây, tôi đánh chết anh ta!”
“Bản Hệ thống coi như kí chủ đã đồng ý liên lạc với Thiếu soái, bản Hệ thống gọi ngay.”
Phụt một tiếng, trong đầu khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tề Tiểu Tô: “...”
Cô muốn khóc có được không? Không phải cô có ý đó, cô không muốn gọi Thiếu soái nữa có được không? Lần này lại liên hệ, chắc sẽ không tiêu tốn hết số năng lượng mà lần trước cô phải đánh liều cả tính mạng mình ở quả núi của thị trấn Minh Quang để có được đâu nhỉ?
Ở đây rốt cuộc có mảnh vỡ áo giáp nào nào vậy!
Nãy giờ Bạch Dư Tây vẫn quan sát Tề Tiểu Tô, nhìn ánh mắt cô lúc thì hằn lên tia lửa như nghiến răng nghiến lợi muốn đánh người, giờ lại là dáng vẻ khổ sở không tả nổi hệt như muốn đâm đầu vào tường, thật sự cảm thấy rất thú vị, lẽ nào cô nhóc này đang chìm đắm trong thế giới của mình sao?
Nhìn sang cậu út của cô thì y như bà cụ Lưu trong câu chuyện lạc vào công viên khổng lồ, ánh mắt bừng sáng ngạc nhiên, còn cô thì ngược lại, hoàn toàn không để mắt đến cảnh vật xung quanh và người bên cạnh mình.
Đúng là một cô gái đặc biệt, thú vị.
“Tiểu Tô nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Lúc này Tề Tiểu Tô mới giật mình định thần lại, trả lời: “Không có gì.” Thấy bọn họ không biết đã đi vào thang máy từ lúc nào cô bỗng toát mồ hôi lạnh, không thể cứ thế này được, sự chú ý đều chìm đắm tập trung nói chuyện với Tiểu Nhất trong đầu, đến bản thân đi vào thang máy từ lúc nào cũng không biết.
Căn biệt thự này lại có cả thang máy riêng à?
Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô nhìn thấy bên ngoài phòng khách có mấy người cả nam cả nữ đang cầm ly rượu nói nói cười cười rất vui vẻ, khi nãy cô không hề để ý những người này.
Thang máy đi thẳng lên tầng ba, bước ra khỏi thang máy là một căn phòng nhỏ, xuyên qua căn phòng khách nhỏ này là loạt cửa sổ sát mặt đất, cửa kính đang được mở, sân thượng bên ngoài được bày biện giống như một vườn hoa giữa không trung, nhưng lại trồng khá nhiều cây to, còn có mấy loại thực vật như chuối tây, tràn trề màu xanh, dào dạt sức sống, lớp lớp bóng cây, trông giống hệt như một khu rừng rậm mini.
“Người có tiền giỏi bày vẽ thật.” Tô Vận Đạt thấp giọng nói.
Ông chủ Ô nghe thấy câu nói của anh ta, khẽ cười nói: “Nghiêm lão là hội trưởng thương hội của thành phố D, rất nhiều công ty mang danh nghĩa ông ấy, thế nhưng công ty hai người nghe thấy nhiều nhất có lẽ là điện khí Lập Hoa. Những người đến đây ngày hôm nay cũng đều là những nhân vật có thứ hạng trong giới kinh doanh, hai người cứ nghe nhiều nhìn nhiều là được.” Ý là đừng có nói lung tung.
“Điện khí Lập Hoa!” Tô Vận Đạt kinh ngạc.
Điện khí Lập Hoa chính là công ty đứng ở top trên trong số năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc, hơn nữa còn được khen ngợi rất nhiều, chỉ cần nói đến điện khí ai mà không biết đến Lập Hoa cơ chứ? Hôm nay bọn họ lại có thể được đến nhà ông chủ của điện khí Lập Hoa cơ đấy!
Bạch Dư Tây này không đơn giản là một giáo viên đúng không? Tô Vận Đạt nhìn Bạch Dư Tây một cái, bỗng cảm thấy cháu gái nhà mình đúng là biết chọn người, không tồi!
Trong lòng Tề Tiểu Tô hơi sững lại.
Điện khí Lập Hoa hiện giờ đang ở thời hoàng kim rực rỡ điều này cô đương nhiên biết rõ, nhưng ba năm sau, điện khí Lập Hoa bất ngờ tuyên bố phá sản. Khi đó trên khắp các mặt báo trong suốt mấy ngày liền đều đưa tin về việc này, còn nói người sáng lập Nghiêm Lập Hoa bởi vì không chịu được kích động nên đã đột ngột qua đời, bất động sản Nghiêm gia vô cùng hỗn loạn.
Nghiêm Lập Hoa ấy chính là vị tên Nghiêm lão này đúng không?
/1139
|