Tề Tiểu Tô đã tìm thấy phòng làm việc của giáo viên lớp mười hai, vừa định bước vào, bên trong có một người vội vã chạy ra, Tề Tiểu Tô động tác cực nhanh nghiêng người tránh được, lúc này mới không đụng phải người đó.
Cô bỗng dưng nhớ lại nửa năm trước ở Nhất Trung, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Bạch Dư Tây.
Chuyện này mới qua chẳng bao lâu, nhưng cảm giác với Bạch Dư Tây cứ như đã trải qua một cuộc bể dâu vậy? Không lẽ lần này cô lại suýt chút nữa đụng phải một giáo viên trẻ đẹp trai ngời ngời sao?
Một tiếng quát lớn kéo sự chú ý vừa chạy mất của cô trở về thực tại.
“Em ở lớp nào? Không nói tiếng nào đứng trước cửa làm gì? Hôm nay phải mặc đồng phục, em không biết sao?”
Tiếng quát này kèm theo sự tức giận như một quả bom, khiến Tề Tiểu Tô tỉnh táo lại.
Có thêm một Bạch Dư Tây? Sao có thể chứ.
Trước mắt là một người đàn ông ước chừng ba lăm, ba sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng màu nâu, quần dài màu đen cộng thêm giày da, làn da trắng nõn, ngoại hình cũng tạm được, nhưng bây giờ rõ ràng vẫn đang rất tức giận, trừng mắt nhìn cô.
Tề Tiểu Tô dừng lại một chút rồi mới nói: “Em là học sinh dự thính mới đến, em tên Tề Tiểu Tô, em đến báo danh ở lớp ba của khối mười hai ạ.”
Bà Lợi đã nói với cô, ở đây cũng dựa theo thành tích để phân lớp, cô là học sinh dự thính, lớp một, lớp hai không tiện để xen vào, thế nên phân cho cô vào lớp ba.
Tề Tiểu Tô thì không có vấn đề gì.
Cô vừa nói xong, liền thấy người đàn ông trước mặt trừng mắt lên, dùng biểu cảm như gặp quỷ nhìn cô. Đây là...
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bất hạnh ghê, bản Hệ thống vừa điều tra rồi, người đang đứng trước mặt cô là Doãn Hỉ Chính, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, biệt hiệu, Doãn Ma Vương.”
Ma Vương?
Trong lòng Tề Tiểu Tô dâng lên cảm giác không lành. Xem ra cuộc sống một năm dự thính này của cô không thể nhẹ nhàng như ở thành phố D rồi.
Doãn Hỉ Chính lườm cô, dùng giọng thô lỗ nói: “Em chính là học sinh dự thính đó? Nghe nói đã giành được học bổng của đại học Bắc Kinh à?”
“Vâng...” Cô còn tưởng các giáo viên đều sẽ thích những học sinh có học bổng chứ, nhưng vị thầy giáo trước mắt này xem ra thật sự không phải thế.
“Thế nên, rời xa môi trường học tập quen thuộc liền muốn dùng bàng môn tà đạo trà trộn vào thủ đô sao? Nghĩ dù sao cũng đã giành được học bổng thì không cần chuyên tâm học tập nữa rồi hả? Một năm dự thính chỉ đến chơi thôi phải không?”
Mấy vấn đề này của Doãn Hỉ Chính vừa thốt ra, khiến Tề Tiểu Tô có chút cạn lời. “Thưa thầy, em chưa từng nghĩ đến để chơi.”
“Vậy tốt! Mong em nhớ kỹ những lời em đã nói, đến lúc đó đừng làm liên lụy lớp ba chúng tôi! Bằng không tôi sẽ viết thư gửi về đại học Bắc Kinh đấy!”
“Tự cầu phúc đi.” Hệ thống Tiểu Nhất lẩm bẩm nói.
Tề Tiểu Tô thở dài: “Vâng, thưa thầy.”
“Đứng đây, chờ tôi hai phút, tôi đưa em vào lớp!” Doãn Hỉ Chính bước vội hai bước, sau đó lại quay đầu lại nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, họ Doãn!”
“Thầy Doãn.”
Nghe cô ngoan ngoãn gọi một tiếng, Doãn Hỉ Chính lúc này mới bước nhanh vào một phòng làm việc khác.
Tề Tiểu Tô bước sang phía đó hai bước, nghe thấy tiếng Doãn Hỉ Chính cãi nhau với một giáo viên nam khác, giọng của Doãn Hỉ Chính quá cao ngạo, từ đầu đến cuối đều chèn ép vị giáo viên còn lại, khiến những lời giải thích của thầy ấy đều trở nên rất yếu kém không có chút sức thuyết phục.
“Thầy Hồng! Thầy cũng không cần nói thêm gì nữa, học sinh lớp tôi tôi biết rõ! Học tập có thể tiến bộ, tiến bộ cũng có thể thần tốc! Không thể vì thầy là lớp hai, thì cảm thấy học sinh lớp tôi không thể dùng thành tích chèn ép lớp thầy!”
“Còn nữa, đều là đàn ông cả, tôi có thể hiểu sau khi thầy bị học sinh lớp tôi chọc tức có chút thẹn quá hóa giận, nhưng, bọn chúng cũng đâu nói sai! Thế nên, thầy Hồng à, thầy cũng nên tự kiểm điểm lại một chút đi!”
Woa, thật lợi hại.
Thầy giáo chủ nhiệm trong một năm tới này của cô chắc là một tay chửi nhau cừ khôi đây? Thoạt nhìn nho nhã lịch thiệp, không ngờ lại có tính cách hoàn toàn tương phản.
Trong hai phút, hoàn toàn đàn áp đối phương.
Đợi thầy ấy lại hùng hùng hổ hổ bước ra, lúc nhìn thấy Tề Tiểu Tô, hai mắt lại trừng lên: “Bảo em đứng yên tại chỗ đợi, em lại bước sang bên đây khoảng mười bước! Tôi nói cho em biết, là học sinh lớp 12, đừng nhiều chuyện quá như vậy! Muốn nghe lén sao?”
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc chết.
“Đi theo tôi.”
Tề Tiểu Tô đi theo phía sau Doãn Hỉ Chính vào khu dạy học, bước vào lớp ba.
Phòng học rất rộng rãi sáng sủa, tường màu trắng, màn cửa sổ màu xanh lam, bàn ghế gỗ, một lớp có năm tổ, bố trí vô cùng ngay ngắn.
Liếc mắt sơ một cái, có thể thấy nam nữ ngang nhau, lúc nhìn thấy Doãn Hỉ Chính bước vào, tất cả mọi người đều ngồi thẳng dậy, tiếng nói chuyện cũng lập tức dừng lại.
“Uy lực của Doãn Hỉ Chính này rất mạnh.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Đây cũng không phải chuyện xấu gì.
Lớp ba vốn dĩ thành tích tương đối kém, nếu có giáo viên chủ nhiệm quản lý nghiêm như vậy, tiến bộ cũng không phải việc không thể. Chỉ là những ngày tháng sắp tới của cô chắc cũng có rất ít thời gian có thể xin nghỉ rồi. Tề Tiểu Tô vỗ trán.
Nhìn thấy Tề Tiểu Tô đi theo Doãn Hỉ Chính bước vào, biểu cảm của tất cả các học sinh khác đều có chút mong đợi.
“Thu hồi ánh mắt đó của các em lại! Đặc biệt là nam sinh, đừng để tôi bắt được ánh mắt say mê đó của các em. Đúng, không sai, đây chính là học sinh dự thính mà trước đây các em luôn rất hiếu kỳ, sẽ là bạn học trong năm nay của các em! Nhưng, các em đừng nhìn chằm chằm vào vầng sáng học bổng đại học Bắc Kinh của bạn ấy, mà các em nên nghĩ xem làm thế nào để vượt qua bạn ấy, chèn ép bạn ấy! Để bạn ấy biết, có được học bổng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả!”
Mấy câu này của Doãn Hỉ Chính khiến Tề Tiểu Tô trừng mắt sửng sốt.
Thầy ơi, thầy nói vậy liệu có ổn không? Như vậy! Liệu! Có! Ổn! Không?
Cô vừa mới đến mà thầy đã cổ vũ học sinh cả lớp chèn ép cô? Hóa ra không thân thiết không thèm để ý phải không? Việc này nếu năng lực tâm lý tiếp nhận của cô kém một chút, không phải sẽ bị thầy ấy dọa chết khiếp sao, bị áp lực cuồn cuộn mãnh liệt này dìm chết?
“Mạnh.” Hệ thống Tiểu Nhất đánh giá.
Nó cũng trở nên kích động: “Tiểu Tô, lấy hết sức lực của cô ra, liều mạng với họ đi! Phải dùng thân phận học sinh dự thính, dùng thành tích chèn ép lại họ! Chèn ép lớp ba, không, lớp một, lớp hai cũng phải chèn ép nốt! Kí chủ của bản Hệ thống sao có thể bị người khác đàn áp được chứ? Bắt đầu từ ngày mai, hàng ngày bản Hệ thống sẽ khiến cô kêu-lên!”
*Kêu-lên: ở đây là nói nhầm (kêu lên ý chỉ âm thâm phát ra khi ân ái).
“Phụt! Đệch! Kêu cái đầu cậu ấy!”
“Nhầm, nhầm! Ý của bản Hệ thống là, mỗi ngày tôi đều sẽ gọi cô dậy! Lúc cô chạy bộ với Thiếu soái, bản Hệ thống sẽ phát tiếng Anh, hoặc bài văn cho cô.”
Na-ni (Cái gì)? Vậy là khi cô rèn luyện cũng phải học cùng lúc luôn à?
Cảm giác đời người càng ngày càng u ám.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nỗ lực bây giờ, là vì ngày mai lớn mạnh! Những đau khổ bây giờ, ngày mai sẽ biến thành trái ngọt! Cô phải biết, ở Liên minh các hành tinh, mỗi tinh anh trong đội đều là thánh học cả, vì có rất nhiều vũ khí mới và hệ thống thao tác mới cần phải học, nếu không phải thánh học, vậy cô đến cả việc làm thế nào để thao tác máy móc cũng không học được! Số sách hướng dẫn đó đều siêu dài! Thế nên, nếu bây giờ Thiếu soái đi thi, thành tích đều có thể bỏ xa cô mấy con phố! Doãn Hỉ Chính nói đúng lắm, đừng tưởng rằng có học bổng rồi thì chỉ đến chơi, đừng tưởng rằng đã có Thịnh Tề thì có thể lơ là việc học, cho dù trên thương trường, cô là bà chủ, cũng phải có hiểu biết nhiều hơn nhân viên. Bùng cháy đi cô gái! Học tập thôi nào cô gái!”
Tề Tiểu Tô siết chặt nắm đấm.
Thật sao? Thiếu soái về mặt cơ năng và vũ lực đều hơn hẳn cô, về thành tích học tập cũng trấn áp cả cô sao?
Cô không thể bị anh bỏ quá xa được!
Không sai, bất luận bây giờ cô có được những gì, sống đến già học đến già, sống trên đời, không tiến ắt sẽ lùi!
Cô bỗng dưng nhớ lại nửa năm trước ở Nhất Trung, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Bạch Dư Tây.
Chuyện này mới qua chẳng bao lâu, nhưng cảm giác với Bạch Dư Tây cứ như đã trải qua một cuộc bể dâu vậy? Không lẽ lần này cô lại suýt chút nữa đụng phải một giáo viên trẻ đẹp trai ngời ngời sao?
Một tiếng quát lớn kéo sự chú ý vừa chạy mất của cô trở về thực tại.
“Em ở lớp nào? Không nói tiếng nào đứng trước cửa làm gì? Hôm nay phải mặc đồng phục, em không biết sao?”
Tiếng quát này kèm theo sự tức giận như một quả bom, khiến Tề Tiểu Tô tỉnh táo lại.
Có thêm một Bạch Dư Tây? Sao có thể chứ.
Trước mắt là một người đàn ông ước chừng ba lăm, ba sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng màu nâu, quần dài màu đen cộng thêm giày da, làn da trắng nõn, ngoại hình cũng tạm được, nhưng bây giờ rõ ràng vẫn đang rất tức giận, trừng mắt nhìn cô.
Tề Tiểu Tô dừng lại một chút rồi mới nói: “Em là học sinh dự thính mới đến, em tên Tề Tiểu Tô, em đến báo danh ở lớp ba của khối mười hai ạ.”
Bà Lợi đã nói với cô, ở đây cũng dựa theo thành tích để phân lớp, cô là học sinh dự thính, lớp một, lớp hai không tiện để xen vào, thế nên phân cho cô vào lớp ba.
Tề Tiểu Tô thì không có vấn đề gì.
Cô vừa nói xong, liền thấy người đàn ông trước mặt trừng mắt lên, dùng biểu cảm như gặp quỷ nhìn cô. Đây là...
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bất hạnh ghê, bản Hệ thống vừa điều tra rồi, người đang đứng trước mặt cô là Doãn Hỉ Chính, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, biệt hiệu, Doãn Ma Vương.”
Ma Vương?
Trong lòng Tề Tiểu Tô dâng lên cảm giác không lành. Xem ra cuộc sống một năm dự thính này của cô không thể nhẹ nhàng như ở thành phố D rồi.
Doãn Hỉ Chính lườm cô, dùng giọng thô lỗ nói: “Em chính là học sinh dự thính đó? Nghe nói đã giành được học bổng của đại học Bắc Kinh à?”
“Vâng...” Cô còn tưởng các giáo viên đều sẽ thích những học sinh có học bổng chứ, nhưng vị thầy giáo trước mắt này xem ra thật sự không phải thế.
“Thế nên, rời xa môi trường học tập quen thuộc liền muốn dùng bàng môn tà đạo trà trộn vào thủ đô sao? Nghĩ dù sao cũng đã giành được học bổng thì không cần chuyên tâm học tập nữa rồi hả? Một năm dự thính chỉ đến chơi thôi phải không?”
Mấy vấn đề này của Doãn Hỉ Chính vừa thốt ra, khiến Tề Tiểu Tô có chút cạn lời. “Thưa thầy, em chưa từng nghĩ đến để chơi.”
“Vậy tốt! Mong em nhớ kỹ những lời em đã nói, đến lúc đó đừng làm liên lụy lớp ba chúng tôi! Bằng không tôi sẽ viết thư gửi về đại học Bắc Kinh đấy!”
“Tự cầu phúc đi.” Hệ thống Tiểu Nhất lẩm bẩm nói.
Tề Tiểu Tô thở dài: “Vâng, thưa thầy.”
“Đứng đây, chờ tôi hai phút, tôi đưa em vào lớp!” Doãn Hỉ Chính bước vội hai bước, sau đó lại quay đầu lại nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, họ Doãn!”
“Thầy Doãn.”
Nghe cô ngoan ngoãn gọi một tiếng, Doãn Hỉ Chính lúc này mới bước nhanh vào một phòng làm việc khác.
Tề Tiểu Tô bước sang phía đó hai bước, nghe thấy tiếng Doãn Hỉ Chính cãi nhau với một giáo viên nam khác, giọng của Doãn Hỉ Chính quá cao ngạo, từ đầu đến cuối đều chèn ép vị giáo viên còn lại, khiến những lời giải thích của thầy ấy đều trở nên rất yếu kém không có chút sức thuyết phục.
“Thầy Hồng! Thầy cũng không cần nói thêm gì nữa, học sinh lớp tôi tôi biết rõ! Học tập có thể tiến bộ, tiến bộ cũng có thể thần tốc! Không thể vì thầy là lớp hai, thì cảm thấy học sinh lớp tôi không thể dùng thành tích chèn ép lớp thầy!”
“Còn nữa, đều là đàn ông cả, tôi có thể hiểu sau khi thầy bị học sinh lớp tôi chọc tức có chút thẹn quá hóa giận, nhưng, bọn chúng cũng đâu nói sai! Thế nên, thầy Hồng à, thầy cũng nên tự kiểm điểm lại một chút đi!”
Woa, thật lợi hại.
Thầy giáo chủ nhiệm trong một năm tới này của cô chắc là một tay chửi nhau cừ khôi đây? Thoạt nhìn nho nhã lịch thiệp, không ngờ lại có tính cách hoàn toàn tương phản.
Trong hai phút, hoàn toàn đàn áp đối phương.
Đợi thầy ấy lại hùng hùng hổ hổ bước ra, lúc nhìn thấy Tề Tiểu Tô, hai mắt lại trừng lên: “Bảo em đứng yên tại chỗ đợi, em lại bước sang bên đây khoảng mười bước! Tôi nói cho em biết, là học sinh lớp 12, đừng nhiều chuyện quá như vậy! Muốn nghe lén sao?”
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc chết.
“Đi theo tôi.”
Tề Tiểu Tô đi theo phía sau Doãn Hỉ Chính vào khu dạy học, bước vào lớp ba.
Phòng học rất rộng rãi sáng sủa, tường màu trắng, màn cửa sổ màu xanh lam, bàn ghế gỗ, một lớp có năm tổ, bố trí vô cùng ngay ngắn.
Liếc mắt sơ một cái, có thể thấy nam nữ ngang nhau, lúc nhìn thấy Doãn Hỉ Chính bước vào, tất cả mọi người đều ngồi thẳng dậy, tiếng nói chuyện cũng lập tức dừng lại.
“Uy lực của Doãn Hỉ Chính này rất mạnh.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Đây cũng không phải chuyện xấu gì.
Lớp ba vốn dĩ thành tích tương đối kém, nếu có giáo viên chủ nhiệm quản lý nghiêm như vậy, tiến bộ cũng không phải việc không thể. Chỉ là những ngày tháng sắp tới của cô chắc cũng có rất ít thời gian có thể xin nghỉ rồi. Tề Tiểu Tô vỗ trán.
Nhìn thấy Tề Tiểu Tô đi theo Doãn Hỉ Chính bước vào, biểu cảm của tất cả các học sinh khác đều có chút mong đợi.
“Thu hồi ánh mắt đó của các em lại! Đặc biệt là nam sinh, đừng để tôi bắt được ánh mắt say mê đó của các em. Đúng, không sai, đây chính là học sinh dự thính mà trước đây các em luôn rất hiếu kỳ, sẽ là bạn học trong năm nay của các em! Nhưng, các em đừng nhìn chằm chằm vào vầng sáng học bổng đại học Bắc Kinh của bạn ấy, mà các em nên nghĩ xem làm thế nào để vượt qua bạn ấy, chèn ép bạn ấy! Để bạn ấy biết, có được học bổng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả!”
Mấy câu này của Doãn Hỉ Chính khiến Tề Tiểu Tô trừng mắt sửng sốt.
Thầy ơi, thầy nói vậy liệu có ổn không? Như vậy! Liệu! Có! Ổn! Không?
Cô vừa mới đến mà thầy đã cổ vũ học sinh cả lớp chèn ép cô? Hóa ra không thân thiết không thèm để ý phải không? Việc này nếu năng lực tâm lý tiếp nhận của cô kém một chút, không phải sẽ bị thầy ấy dọa chết khiếp sao, bị áp lực cuồn cuộn mãnh liệt này dìm chết?
“Mạnh.” Hệ thống Tiểu Nhất đánh giá.
Nó cũng trở nên kích động: “Tiểu Tô, lấy hết sức lực của cô ra, liều mạng với họ đi! Phải dùng thân phận học sinh dự thính, dùng thành tích chèn ép lại họ! Chèn ép lớp ba, không, lớp một, lớp hai cũng phải chèn ép nốt! Kí chủ của bản Hệ thống sao có thể bị người khác đàn áp được chứ? Bắt đầu từ ngày mai, hàng ngày bản Hệ thống sẽ khiến cô kêu-lên!”
*Kêu-lên: ở đây là nói nhầm (kêu lên ý chỉ âm thâm phát ra khi ân ái).
“Phụt! Đệch! Kêu cái đầu cậu ấy!”
“Nhầm, nhầm! Ý của bản Hệ thống là, mỗi ngày tôi đều sẽ gọi cô dậy! Lúc cô chạy bộ với Thiếu soái, bản Hệ thống sẽ phát tiếng Anh, hoặc bài văn cho cô.”
Na-ni (Cái gì)? Vậy là khi cô rèn luyện cũng phải học cùng lúc luôn à?
Cảm giác đời người càng ngày càng u ám.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nỗ lực bây giờ, là vì ngày mai lớn mạnh! Những đau khổ bây giờ, ngày mai sẽ biến thành trái ngọt! Cô phải biết, ở Liên minh các hành tinh, mỗi tinh anh trong đội đều là thánh học cả, vì có rất nhiều vũ khí mới và hệ thống thao tác mới cần phải học, nếu không phải thánh học, vậy cô đến cả việc làm thế nào để thao tác máy móc cũng không học được! Số sách hướng dẫn đó đều siêu dài! Thế nên, nếu bây giờ Thiếu soái đi thi, thành tích đều có thể bỏ xa cô mấy con phố! Doãn Hỉ Chính nói đúng lắm, đừng tưởng rằng có học bổng rồi thì chỉ đến chơi, đừng tưởng rằng đã có Thịnh Tề thì có thể lơ là việc học, cho dù trên thương trường, cô là bà chủ, cũng phải có hiểu biết nhiều hơn nhân viên. Bùng cháy đi cô gái! Học tập thôi nào cô gái!”
Tề Tiểu Tô siết chặt nắm đấm.
Thật sao? Thiếu soái về mặt cơ năng và vũ lực đều hơn hẳn cô, về thành tích học tập cũng trấn áp cả cô sao?
Cô không thể bị anh bỏ quá xa được!
Không sai, bất luận bây giờ cô có được những gì, sống đến già học đến già, sống trên đời, không tiến ắt sẽ lùi!
/1139
|