“Cô Tề, tôi là Vệ Thường Khuynh.”
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh nghe không có vẻ khí phách hào hùng mạnh mẽ của quân nhân như cô tưởng, mà là một giọng nói trong trẻo thêm chút từ tính. Nếu không phải do lai lịch thân phận của anh ta cũng như sự lo âu mà anh ta mang đến cho cô thì chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ rất hiếu kì và mong đợi người đàn ông này, nhưng hiện giờ nghe thấy giọng nói của anh ta, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác phẫn nộ.
“Tôi biết là anh! Anh lại muốn thế nào nữa?” Lại đến tiêu tốn số năng lượng mà cô khó khăn lắm mới kiếm được rồi! Cô không muốn thấy anh ta có được không?
“Hình như cô Tề rất có thành kiến với tôi thì phải.” Vệ Thường Khuynh hơi khó xử, “Hay là cô thấy thế này được không? Tìm được mảnh vỡ áo giáp trước rồi sau đó tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô được không?”
“Hừm, nói giải thích chi bằng nói mưu tính đi? Mấy người đến từ Liên minh giữa các vì sao các anh sao mà thích mưu tính thế?”
“Cô Tề,” Bà Nghiêm nhỏ khẽ vỗ vỗ vai cô, “Sao thế?”
Vệ Thường Khuynh đành tạm thời im lặng, “Cô ứng phó với người ta trước đi, tốt nhất là có thể chạm vào hòn đá đó, tôi muốn xác nhận chắc chắn bên trong có phải là mảnh áo giáp của tôi không.”
Tề Tiểu Tô thầm chửi thề, nhưng lại không thể không cười với bà Nghiêm bé, cô chợt nổi ý hay, lập tức nói: “Không có gì, chỉ là tôi chợt nghĩ ra, cậu út tôi tìm được mấy viên phôi ngọc bé như vậy thật không thể bì được với hòn đá này.” So với việc giao phôi ngọc cho ông chủ Ô định giá, một mình ông ta ép giá như thế nào bọn họ hoàn toàn không hiểu, chỉ sợ Bạch Dư Tây cũng không hiểu, nếu không bản thân anh ta đã gợi ý xem giúp bọn họ chứ không phải đặc biệt dẫn họ tới tìm ông chủ Ô.
Sau tiếp xúc ban đầu của Tề Tiểu Tô thì ấn tượng về con người của ông chủ Ô này cũng bình thường thôi.
Chi bằng nhân cơ hội những người có mặt ở đây đều đến để xem phôi ngọc, lỡ vừa hay có người muốn mua thì sao, nhiều người như vậy chắc chắc sẽ ra giá cao hơn ông chủ Ô.
“Ồ? Vị này là cậu của cô à? Anh ta cũng có phôi ngọc à?” Bà Nghiêm nhỏ vốn cảm thấy Tô Vận Đạt là một gã nghèo đẹp trai, đứng ở đây cũng luôn thấy không hợp. Giờ nghe thấy Tề Tiểu Tô nói anh ta có phôi ngọc, cô ta tất nhiên rất bất ngờ.
Phải biết thứ gọi là cược đá này, là được ăn cả ngã về không, nếu thật sự là phôi ngọc, tách ra có ngọc thạch thật thì lập tức có thể thoát khỏi hàng ngũ những gã nghèo rồi.
Tất nhiên, bà Nghiêm nhỏ cũng không hề để ý đến anh ta. Phôi ngọc nhỏ, làm sao mà tốt được? Nếu thật sự tốt thì có lẽ cũng không đến lượt loại người như bọn họ có được, khi tách ra chất lượng ngọc đạt đến mức trung bình đã là rất may rồi.
“Đúng vậy, lần trước vô tình có được mấy viên. Vốn định tìm ông chủ Ô để ông ấy xem cho nhưng lại đúng lúc ông ấy phải đến đây, nên chúng tôi cũng đi cùng luôn.”
Lúc này thái độ của Tề Tiểu Tô đối với bà Nghiêm nhỏ đã nhiệt tình hơn trước.
Tuy Bạch Dư Tây đang nói chuyện với Nghiêm lão nhưng sự chú ý vẫn dồn về phía Tề Tiểu Tô. Nghe thấy cô chọn rất đúng thời điểm nhắc tới việc Tô Vận Đạt có mang theo phôi ngọc còn cả thái độ nhiệt tình của cô, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Nhóc con quả nhiên thông minh lanh lợi.
“Tìm thấy phôi ngọc ở đâu?” Bà Nghiêm nhỏ hỏi, “Bên Myanmar à?”
Tô Vận Đạt suýt bị sặc nước bọt, Myanmar, anh ta đâu có đi Myanmar gì đó chứ? Đang định nói thật việc nhặt được chúng ở quả núi phía sau thị trấn Minh Quang thì đã bị Tề Tiểu Tô lén giẫm lên chân một cái, khiến anh ta nuốt hết những lời định nói xuống.
“Hay thôi để chờ ông chủ Ô giúp chúng tôi xem xong rồi tính sau vậy, nếu không lại mất mặt.” Tề Tiểu Tô đáp. Trong đầu cô lúc này bỗng xuất hiện một ý nghĩ. Ý nghĩ đó thực sự hơi hão huyền viển vông nên cô tạm thời không nói ra.
Bà Nghiêm nhỏ mỉm cười đa tình. “Việc này thì đơn giản rồi, cũng không nhất định phải để ông chủ Ô xem giúp hai người, thầy của ông chủ Ô còn ở đây này, cứ để ông ấy xem cho hai người là được rồi.”
“Thầy của ông chủ Ô?”
Bà Nghiêm nhỏ lại lắc lắc eo đi đến cạnh Nghiêm lão, nũng nịu nói: “Mình à, mình nói có được không?”
Lẽ nào thầy của ông chủ Ô chính là Nghiêm lão?
Việc này nói vậy cũng hợp tình hợp lý, nếu không một người chỉ mở một cửa hàng đá quý nhỏ như thế sao có thể thân thiết với Nghiêm lão như vậy được chứ? Nghiêm lão còn gọi ông ta một tiếng Tiểu Ô nữa. Đây đúng là sự bất ngờ đáng mừng.
Ngay lúc này Tề Tiểu Tô cảm thấy bà Nghiêm nhỏ cũng không đáng ghét như khi nãy nữa!
Nghiêm lão vừa cười vừa nói: “Nếu bà ấy đã mở lời vậy thì mang qua đây để tôi xem xem.”
Tô Vận Đạt quá vui mừng nên cứ sững sờ đứng đó, Tề Tiểu Tô kéo kéo áo anh ta, “Cậu út kìa, lấy phôi ngọc ra đi.”
Đến lúc đó Tô Vận Đạt mới bừng tỉnh, vội vàng lấy phôi ngọc ra đưa lên trước mặt Nghiêm lão.
Ba viên phôi ngọc của anh ta, nói một cách khắt khe thì chỉ có hai viên, một viên to một chút, viên còn lại rất nhỏ, hình thuôn dài, sau đó bị vỡ thành hai khúc.
Tề Tiểu Tô dám trực tiếp để bọn họ xem là vì cô biết chắc bên trong chúng có ngọc, cô cảm thấy đây là một cơ hội, nếu có thể lợi dụng tốt chưa biết chừng cô sẽ có chút ít thu hoạch.
Nghiêm lão vừa nhìn thấy ba viên phôi ngọc này liền lập tức ngồi thẳng người, vừa vẫy tay một cái đã có người nhanh chóng mang một cái kính lúp và một cái đèn pin lên cho ông ta. Tô Vận Đạt nhìn thấy điệu bộ ấy trong lòng vô cùng hâm mộ, đến khi nào anh ta mới được người hầu hạ vây quanh, vẫy tay một cái là có người phục vụ đây?
Nhưng hiện giờ điều khiến anh ta lo lắng nhất vẫn là ba viên phôi ngọc này.
“Nghiêm lão, vậy cháu xin phép qua bên kia ngắm hòn đá to kia một chút nhé?” Bạch Dư Tây biết dáng vẻ của Nghiêm lão lúc này là muốn xem xét cẩn thận tỉ mỉ, liền đứng dậy chào một câu. Sự chú ý của Nghiêm lão quả nhiên dồn toàn bộ lên phôi ngọc, chỉ “ừm” một tiếng.
Bạch Dư Tây đi đến gần Tề Tiểu Tô, kéo tay cô nói, “Đi thôi, không phải em muốn xem hòn đá kia à?”
Tề Tiểu Tô ngớ người, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang bị nắm, đang định rút ra thì Bạch Dư Tây đột nhiên tiến lại gần, thì thầm bên tai cô: “Bên đó có một lão dê già, như thế này có thể dập đi ý đồ muốn tiếp cận em của lão.”
Lão dê già?
Còn đang chìm trong suy nghĩ, cô đã bị Bạch Dư Tây kéo vào trong đám đông đang vây quanh hòn đá.
Mà cô không hề biết, ngay lúc này Hệ thống Tiểu Nhất đang tán gẫu với Vệ Thường Khuynh. “Thiếu soái, anh có thể ra nhìn cô ấy một cái, cô ấy thực sự là người mà bản Hệ thống nghiêm túc chọn lựa theo sở thích và thẩm mỹ của anh. Anh nhìn đi, nếu có ấn tượng tốt, bản Hệ thống có thể trông chừng cô ấy cẩn thận hộ anh, không để cho cô ấy tiếp tục thân thiết với người đàn ông khác nữa. Nếu không bây giờ bản Hệ thống quản cũng không được, mà không quản cũng không được. Nếu Thiếu soái không thích mà bản Hệ thống cứ đi quản cô ấy thì chẳng phải là đang làm lỡ mất cơ hội để cô ấy tìm bạn trai hay sao?”
“No 1.”
“Dạ, Thiếu soái, có No 1.”
“Cậu có biết mỗi lần bản Thiếu soái truyền hình ảnh sẽ phải tiêu hao mất bao nhiêu năng lượng không?” Vệ Thường Khuynh hỏi lại.
“Biết. Nhưng gặp trước vẫn quan trọng hơn.” So với việc lớn cả đời của Thiếu soái thì chút năng lượng đó có đáng là gì chứ. “Ngày đầu tiên bản Hệ thống xuất xưởng, phu nhân đã giao nhiệm vụ quang vinh này cho tôi, nếu chúng ta không thể trở về, Thiếu soái nhất định phải gánh vác sứ mệnh nối dõi tông đường cho Vệ gia.”
Hệ thống Tiểu Nhất nghiêm túc nói.
Vệ Thường Khuynh nghe đến câu nói không thể trở về của Hệ thống, tâm trạng bỗng hơi phức tạp.
Ngay lúc này, anh chợt nghe thấy Tề Tiểu Tô gọi tên mình, “Vệ Thường Khuynh.”
Giọng thiếu nữ trong trẻo mà mềm mại khẽ làm lòng anh gợn sóng. Trước đó chưa từng có bất kì một cô gái nào dám thoải mái gọi cả họ lẫn tên của anh như vậy, không gọi anh là Vệ soái thì sẽ gọi anh là Thiếu soái, hay cũng có người gọi anh Thường Khuynh, chỉ chưa có ai dám gọi thẳng tên như vậy.
Vệ Thường Khuynh.
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh nghe không có vẻ khí phách hào hùng mạnh mẽ của quân nhân như cô tưởng, mà là một giọng nói trong trẻo thêm chút từ tính. Nếu không phải do lai lịch thân phận của anh ta cũng như sự lo âu mà anh ta mang đến cho cô thì chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ rất hiếu kì và mong đợi người đàn ông này, nhưng hiện giờ nghe thấy giọng nói của anh ta, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác phẫn nộ.
“Tôi biết là anh! Anh lại muốn thế nào nữa?” Lại đến tiêu tốn số năng lượng mà cô khó khăn lắm mới kiếm được rồi! Cô không muốn thấy anh ta có được không?
“Hình như cô Tề rất có thành kiến với tôi thì phải.” Vệ Thường Khuynh hơi khó xử, “Hay là cô thấy thế này được không? Tìm được mảnh vỡ áo giáp trước rồi sau đó tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô được không?”
“Hừm, nói giải thích chi bằng nói mưu tính đi? Mấy người đến từ Liên minh giữa các vì sao các anh sao mà thích mưu tính thế?”
“Cô Tề,” Bà Nghiêm nhỏ khẽ vỗ vỗ vai cô, “Sao thế?”
Vệ Thường Khuynh đành tạm thời im lặng, “Cô ứng phó với người ta trước đi, tốt nhất là có thể chạm vào hòn đá đó, tôi muốn xác nhận chắc chắn bên trong có phải là mảnh áo giáp của tôi không.”
Tề Tiểu Tô thầm chửi thề, nhưng lại không thể không cười với bà Nghiêm bé, cô chợt nổi ý hay, lập tức nói: “Không có gì, chỉ là tôi chợt nghĩ ra, cậu út tôi tìm được mấy viên phôi ngọc bé như vậy thật không thể bì được với hòn đá này.” So với việc giao phôi ngọc cho ông chủ Ô định giá, một mình ông ta ép giá như thế nào bọn họ hoàn toàn không hiểu, chỉ sợ Bạch Dư Tây cũng không hiểu, nếu không bản thân anh ta đã gợi ý xem giúp bọn họ chứ không phải đặc biệt dẫn họ tới tìm ông chủ Ô.
Sau tiếp xúc ban đầu của Tề Tiểu Tô thì ấn tượng về con người của ông chủ Ô này cũng bình thường thôi.
Chi bằng nhân cơ hội những người có mặt ở đây đều đến để xem phôi ngọc, lỡ vừa hay có người muốn mua thì sao, nhiều người như vậy chắc chắc sẽ ra giá cao hơn ông chủ Ô.
“Ồ? Vị này là cậu của cô à? Anh ta cũng có phôi ngọc à?” Bà Nghiêm nhỏ vốn cảm thấy Tô Vận Đạt là một gã nghèo đẹp trai, đứng ở đây cũng luôn thấy không hợp. Giờ nghe thấy Tề Tiểu Tô nói anh ta có phôi ngọc, cô ta tất nhiên rất bất ngờ.
Phải biết thứ gọi là cược đá này, là được ăn cả ngã về không, nếu thật sự là phôi ngọc, tách ra có ngọc thạch thật thì lập tức có thể thoát khỏi hàng ngũ những gã nghèo rồi.
Tất nhiên, bà Nghiêm nhỏ cũng không hề để ý đến anh ta. Phôi ngọc nhỏ, làm sao mà tốt được? Nếu thật sự tốt thì có lẽ cũng không đến lượt loại người như bọn họ có được, khi tách ra chất lượng ngọc đạt đến mức trung bình đã là rất may rồi.
“Đúng vậy, lần trước vô tình có được mấy viên. Vốn định tìm ông chủ Ô để ông ấy xem cho nhưng lại đúng lúc ông ấy phải đến đây, nên chúng tôi cũng đi cùng luôn.”
Lúc này thái độ của Tề Tiểu Tô đối với bà Nghiêm nhỏ đã nhiệt tình hơn trước.
Tuy Bạch Dư Tây đang nói chuyện với Nghiêm lão nhưng sự chú ý vẫn dồn về phía Tề Tiểu Tô. Nghe thấy cô chọn rất đúng thời điểm nhắc tới việc Tô Vận Đạt có mang theo phôi ngọc còn cả thái độ nhiệt tình của cô, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Nhóc con quả nhiên thông minh lanh lợi.
“Tìm thấy phôi ngọc ở đâu?” Bà Nghiêm nhỏ hỏi, “Bên Myanmar à?”
Tô Vận Đạt suýt bị sặc nước bọt, Myanmar, anh ta đâu có đi Myanmar gì đó chứ? Đang định nói thật việc nhặt được chúng ở quả núi phía sau thị trấn Minh Quang thì đã bị Tề Tiểu Tô lén giẫm lên chân một cái, khiến anh ta nuốt hết những lời định nói xuống.
“Hay thôi để chờ ông chủ Ô giúp chúng tôi xem xong rồi tính sau vậy, nếu không lại mất mặt.” Tề Tiểu Tô đáp. Trong đầu cô lúc này bỗng xuất hiện một ý nghĩ. Ý nghĩ đó thực sự hơi hão huyền viển vông nên cô tạm thời không nói ra.
Bà Nghiêm nhỏ mỉm cười đa tình. “Việc này thì đơn giản rồi, cũng không nhất định phải để ông chủ Ô xem giúp hai người, thầy của ông chủ Ô còn ở đây này, cứ để ông ấy xem cho hai người là được rồi.”
“Thầy của ông chủ Ô?”
Bà Nghiêm nhỏ lại lắc lắc eo đi đến cạnh Nghiêm lão, nũng nịu nói: “Mình à, mình nói có được không?”
Lẽ nào thầy của ông chủ Ô chính là Nghiêm lão?
Việc này nói vậy cũng hợp tình hợp lý, nếu không một người chỉ mở một cửa hàng đá quý nhỏ như thế sao có thể thân thiết với Nghiêm lão như vậy được chứ? Nghiêm lão còn gọi ông ta một tiếng Tiểu Ô nữa. Đây đúng là sự bất ngờ đáng mừng.
Ngay lúc này Tề Tiểu Tô cảm thấy bà Nghiêm nhỏ cũng không đáng ghét như khi nãy nữa!
Nghiêm lão vừa cười vừa nói: “Nếu bà ấy đã mở lời vậy thì mang qua đây để tôi xem xem.”
Tô Vận Đạt quá vui mừng nên cứ sững sờ đứng đó, Tề Tiểu Tô kéo kéo áo anh ta, “Cậu út kìa, lấy phôi ngọc ra đi.”
Đến lúc đó Tô Vận Đạt mới bừng tỉnh, vội vàng lấy phôi ngọc ra đưa lên trước mặt Nghiêm lão.
Ba viên phôi ngọc của anh ta, nói một cách khắt khe thì chỉ có hai viên, một viên to một chút, viên còn lại rất nhỏ, hình thuôn dài, sau đó bị vỡ thành hai khúc.
Tề Tiểu Tô dám trực tiếp để bọn họ xem là vì cô biết chắc bên trong chúng có ngọc, cô cảm thấy đây là một cơ hội, nếu có thể lợi dụng tốt chưa biết chừng cô sẽ có chút ít thu hoạch.
Nghiêm lão vừa nhìn thấy ba viên phôi ngọc này liền lập tức ngồi thẳng người, vừa vẫy tay một cái đã có người nhanh chóng mang một cái kính lúp và một cái đèn pin lên cho ông ta. Tô Vận Đạt nhìn thấy điệu bộ ấy trong lòng vô cùng hâm mộ, đến khi nào anh ta mới được người hầu hạ vây quanh, vẫy tay một cái là có người phục vụ đây?
Nhưng hiện giờ điều khiến anh ta lo lắng nhất vẫn là ba viên phôi ngọc này.
“Nghiêm lão, vậy cháu xin phép qua bên kia ngắm hòn đá to kia một chút nhé?” Bạch Dư Tây biết dáng vẻ của Nghiêm lão lúc này là muốn xem xét cẩn thận tỉ mỉ, liền đứng dậy chào một câu. Sự chú ý của Nghiêm lão quả nhiên dồn toàn bộ lên phôi ngọc, chỉ “ừm” một tiếng.
Bạch Dư Tây đi đến gần Tề Tiểu Tô, kéo tay cô nói, “Đi thôi, không phải em muốn xem hòn đá kia à?”
Tề Tiểu Tô ngớ người, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang bị nắm, đang định rút ra thì Bạch Dư Tây đột nhiên tiến lại gần, thì thầm bên tai cô: “Bên đó có một lão dê già, như thế này có thể dập đi ý đồ muốn tiếp cận em của lão.”
Lão dê già?
Còn đang chìm trong suy nghĩ, cô đã bị Bạch Dư Tây kéo vào trong đám đông đang vây quanh hòn đá.
Mà cô không hề biết, ngay lúc này Hệ thống Tiểu Nhất đang tán gẫu với Vệ Thường Khuynh. “Thiếu soái, anh có thể ra nhìn cô ấy một cái, cô ấy thực sự là người mà bản Hệ thống nghiêm túc chọn lựa theo sở thích và thẩm mỹ của anh. Anh nhìn đi, nếu có ấn tượng tốt, bản Hệ thống có thể trông chừng cô ấy cẩn thận hộ anh, không để cho cô ấy tiếp tục thân thiết với người đàn ông khác nữa. Nếu không bây giờ bản Hệ thống quản cũng không được, mà không quản cũng không được. Nếu Thiếu soái không thích mà bản Hệ thống cứ đi quản cô ấy thì chẳng phải là đang làm lỡ mất cơ hội để cô ấy tìm bạn trai hay sao?”
“No 1.”
“Dạ, Thiếu soái, có No 1.”
“Cậu có biết mỗi lần bản Thiếu soái truyền hình ảnh sẽ phải tiêu hao mất bao nhiêu năng lượng không?” Vệ Thường Khuynh hỏi lại.
“Biết. Nhưng gặp trước vẫn quan trọng hơn.” So với việc lớn cả đời của Thiếu soái thì chút năng lượng đó có đáng là gì chứ. “Ngày đầu tiên bản Hệ thống xuất xưởng, phu nhân đã giao nhiệm vụ quang vinh này cho tôi, nếu chúng ta không thể trở về, Thiếu soái nhất định phải gánh vác sứ mệnh nối dõi tông đường cho Vệ gia.”
Hệ thống Tiểu Nhất nghiêm túc nói.
Vệ Thường Khuynh nghe đến câu nói không thể trở về của Hệ thống, tâm trạng bỗng hơi phức tạp.
Ngay lúc này, anh chợt nghe thấy Tề Tiểu Tô gọi tên mình, “Vệ Thường Khuynh.”
Giọng thiếu nữ trong trẻo mà mềm mại khẽ làm lòng anh gợn sóng. Trước đó chưa từng có bất kì một cô gái nào dám thoải mái gọi cả họ lẫn tên của anh như vậy, không gọi anh là Vệ soái thì sẽ gọi anh là Thiếu soái, hay cũng có người gọi anh Thường Khuynh, chỉ chưa có ai dám gọi thẳng tên như vậy.
Vệ Thường Khuynh.
/1139
|