Đến khi viên đạn kia bắn trúng vào cánh tay cô, bên cạnh lại có nhiều viên đạn khác lao tới vun vút, lúc này cô mới biết tại sao không thể tránh, bởi vì lúc đó chỉ cần cô tránh viên đạn lúc trước, sẽ không tránh được một làn sóng đạn ngay một giây tiếp theo.
Bị những viên đạn khác bắn trúng chỗ hiểm, thà bị viên đạn này bắn trúng cánh tay, như vậy đã coi như là cứu được mạng rồi.
Cánh tay đau dữ dội, máu chảy xuống.
Rất đau!
“Cô Tề!”
Lương Lệ sợ hãi kêu lên, lăn một vòng, dựa sát vào cô, giơ súng bắn, đồng thời hô lên: “Cô lui trước đi, tôi và Hoàng Tự sẽ ngăn bọn chúng lại!”
Bọn họ vốn dĩ là vệ sĩ của cô, nhìn cô theo bọn họ đối kháng với những phần tử khủng bố hỏa lực mạnh như vậy, luôn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
“Không được! Bớt phí lời đi!”
Tề Tiểu Tô cắn môi, dưới sự che chở của anh ta nhanh chóng đổi hộp đạn, sau đó lại giơ súng lên.
Vốn dĩ chỉ có ba người, nếu như cô đi, hai người bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Bọn họ chỉ có thể vừa chống cự, vừa khống chế tốc độ lùi về phía sau. Không thể lui quá nhanh, phải tranh thủ thời gian cho mấy người Vệ Thường Khuynh.
Tiếng súng cứ vang lên không ngừng.
Sau đó Lương Lệ cũng trúng một phát đạn, may mà Tề Tiểu Tô đẩy anh ta ra, viên đạn chỉ trúng vào chân anh ta, nhưng như vậy anh ta cũng bị chậm lại.
“Hai người đi trước đi!” Lương Lệ nghiến răng, mắt đỏ lên. Liều mạng, phải liều mạng với bọn chúng.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Đi!”
Vệ Thường Khuynh kéo lấy Tề Tiểu Tô, lúc nhìn thấy cánh tay cô đầy máu, mắt anh lập tức đỏ lên. Đáng chết, đáng chết.
Cho dù anh đã dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay để đưa người lên trực thăng rồi quay lại, nhưng cô vẫn bị thương.
Vết thương này, anh thà rằng bắn trúng người mình còn hơn.
Bốn người lính đặc chủng khác cũng đến tiếp ứng.
“Chân Lương Lệ bị thương rồi!” Tề Tiểu Tô kêu lên.
Một người lính đặc chủng không nói hai lời cúi người cõng Lương Lệ chạy đi.
Đồng Xán và Hàn Dư thở hổn hển ở trên trực thăng, căng thẳng nhìn bên kia. Bọn họ cõng người quay về, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, hai người đều không nhịn được mà thở gấp, nhưng bọn họ đưa người về được nửa đường, Vệ Thường Khuynh đã đặt người xuống, sau khi ra lệnh cứu chữa lại chạy trở lại, không hề ngừng nghỉ một giây nào.
Đồng Xán cũng đã chính thức thấy được thực lực trên chiến trường của Vệ Thường Khuynh rồi.
Anh ta, còn kém xa.
“Đến rồi! Nhanh lên nhanh lên, chuẩn bị cất cánh!”
Phi công căng thẳng nhìn mấy người chạy như bay dưới sự truy đuổi của quân địch, tay nắm chặt lấy cần gạt.
Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô, trầm giọng quát lên: “Mau lên trực thăng!”
Tất cả mọi người lao đến, anh mới kéo Tề Tiểu Tô lên cuối cùng: “Bay!”
Trực thăng xông ra ngoài, xe tải đi núi của quân địch cũng vừa vặn đến, người trên xe dựng súng lớn tiếng mắng chửi điên cuồng bắn quét bọn họ.
Tạch tạch tạch tạch.
Thân trực thăng trúng mấy phát đạn, lắc lư, khó khăn bay lên.
Bay lên trời cao, tất cả mọi người trên trực thăng mới coi như được thả lỏng, đồng loạt tê liệt hết dưới mặt đất.
Trông ai cũng nhếch nhác, chật vật vô cùng.
Mặt bẩn, người bẩn, còn có vết máu, sức lực toàn thân như bị rút sạch, đầu và người đầy mồ hôi. Nhưng không có một ai kêu đau kêu khổ, đặc biệt là ở trước mặt Tề Tiểu Tô.
Cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi!
Cô còn xông vào trong căn cứ cứu người ra!
Cô còn chặn lại ở phía sau!
Ở trước mặt cô, đám đàn ông bọn họ có cái gì mà kêu chứ?
Tề Tiểu Tô cũng không muốn cử động nữa, từng ngón tay của cô đều đang run rẩy, tay hoàn toàn không nhấc lên nổi. Mu bàn tay đau, cánh tay cũng đau, thậm chí, cô phát hiện phần eo của mình có lẽ là lúc tránh né lăn trên đất bị va vào đá bị thương rồi, bây giờ chỗ nào cũng đau hết.
Nhưng cô đã cứu được anh về rồi, không phải sao?
Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy mọi khổ đau đều đáng giá! Đều đáng giá hết!
“Anh ấy không sao chứ?” Cô nhìn Đổng Ý Thành đang nằm trên giường cấp cứu, bác sĩ đang chữa trị cho anh, quần áo của anh bị cắt hết ra, toàn thân đều bị thương, nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn.
“Nhanh chóng xử lý, phải mau đưa đến bệnh viện.” Bác sĩ chỉ tranh thủ nói một câu, sau đó lại tiếp tục xử lý vết thương trên người anh.
Vệ Thường Khuynh lặng lẽ cầm cái hòm thuốc nhỏ đến, cắt tay áo của Tề Tiểu Tô ra. Một vết đạn trên cánh tay trắng như tuyết của cô, nhìn mà đau lòng.
Trái tim anh lập tức thắt lại.
Con ngươi Đồng Xán cũng co rút.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại nhìn Lương Lệ: “Anh giúp Lương Lệ xử lý trước đi.”
“Không cần!” Lương Lệ vội nói, đồng thời vành mắt nóng lên.
“Cậu ta là đàn ông, vẫn chịu được.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói, ném một chai thuốc cầm máu cho Hàn Dư: “Cầm máu cho cậu ta trước đi.”
“Vâng.” Hàn Dư nhìn sắc mặt Tề Tiểu Tô tái nhợt, môi vì nhịn đau mà cắn nát ra, lại nhìn cánh tay cứ run rẩy mãi của cô, hốc mắt cũng nóng lên
Vệ Thường Khuynh cầm một cái dao phẫu thuật lên, bác sĩ nhìn anh: “Cậu biết dùng không?”
“Biết!”
Vệ Thường Khuynh cũng không quay đầu lại, nhìn Tề Tiểu Tô: “Có thể chịu được không?”
“Không phải, không phải có thuốc tê sao?” Tề Tiểu Tô run giọng: “Em không có kinh nghiệm, không xác định được là có thể chịu được không.”
Không biết tại sao, câu này của cô lại khiến những người khác hơi buồn cười. Loại chuyện này cũng cần có kinh nghiệm hả? Không!
Vệ Thường Khuynh cũng có chút dở khóc dở cười, lúc này tim gan cũng mềm hết cả xuống. “Anh sẽ làm rất nhanh thôi, hơn nữa cũng rất nhẹ, thuốc tê nói chung không phải là thứ tốt gì, có thể chịu được thì chịu, được không?”
“Chẳng lẽ anh còn là bác sĩ nữa à?”
“Không phải, anh chỉ giỏi xử lý vết thương đạn bắn, vết dao và cả các loại trật khớp thôi, bởi vì trước kia anh đã trải qua nhiều, xử lý nhiều rồi.”
Anh bình thản nói một câu, khiến cho Tề Tiểu Tô có chút đau lòng, nhìn trán anh đầy mồ hôi, cô nói: “Được, em chịu được.”
Cô không biết như thế nào mới gọi là cưng chiều.
Người đàn ông thà để cô chịu đau, cũng lý trí nói cho cô biết thuốc tê có thể không dùng thì không dùng, đối với người phụ nữ khác có phải là tốt hay không thì cô không biết, nhưng cô chỉ biết là mình rất thích, rất thích.
Động tác của Thiếu soái đúng là rất nhanh, khử trùng, lấy đạn, cầm máu, bôi thuốc, nhanh đến nỗi bác sĩ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tề Tiểu Tô cắn môi, mặt đã cắt không còn một giọt máu.
Đồng Xán ở bên cạnh nhìn mà đau lòng, rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng thấy Vệ Thường Khuynh quỳ một chân trước mặt cô xử lý vết thương cho cô, anh ta lại siết chặt nắm tay lại.
Cứ vậy đi, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
Chỉ cần cô có thể yêu được người cô yêu.
Anh ta cũng cảm thấy mừng rồi.
Tề Tiểu Tô nhìn cánh tay đã băng bó xong, thở nhẹ một hơi. Cô cuối cùng cũng chịu được rồi, không thể không nói, tốc độ của Vệ Thường Khuynh đã giảm thiểu đau đớn lớn nhất cho cô.
“Còn nhọt độc trên mu bàn tay nữa, bác sĩ, phiền anh xem cho cô ấy chút.” Vệ Thường Khuynh thấy bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho Đổng Ý Thành, lập tức gọi anh ta đến, còn anh thì xách hòm thuốc đi về phía Lương Lệ.
Bắc Kinh.
Sở gia.
Một phu nhân khí chất như hoa khoảng năm lăm năm sáu tuổi ngồi thất thần trên ghế sô pha, bên cạnh bà ấy còn có một đôi vợ chồng ba mươi mấy tuổi.
Mặt mũi ai nấy đều đau khổ, khó đè nén được.
Người giúp việc mở cửa ra, giáo sư Sở vội vàng đi vào: “Chị dâu, anh trai em...” Lúc nhìn rõ vẻ mặt của mọi người trong phòng, trái tim ông trong phút chốc liền trùng hẳn xuống.
Bị những viên đạn khác bắn trúng chỗ hiểm, thà bị viên đạn này bắn trúng cánh tay, như vậy đã coi như là cứu được mạng rồi.
Cánh tay đau dữ dội, máu chảy xuống.
Rất đau!
“Cô Tề!”
Lương Lệ sợ hãi kêu lên, lăn một vòng, dựa sát vào cô, giơ súng bắn, đồng thời hô lên: “Cô lui trước đi, tôi và Hoàng Tự sẽ ngăn bọn chúng lại!”
Bọn họ vốn dĩ là vệ sĩ của cô, nhìn cô theo bọn họ đối kháng với những phần tử khủng bố hỏa lực mạnh như vậy, luôn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
“Không được! Bớt phí lời đi!”
Tề Tiểu Tô cắn môi, dưới sự che chở của anh ta nhanh chóng đổi hộp đạn, sau đó lại giơ súng lên.
Vốn dĩ chỉ có ba người, nếu như cô đi, hai người bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Bọn họ chỉ có thể vừa chống cự, vừa khống chế tốc độ lùi về phía sau. Không thể lui quá nhanh, phải tranh thủ thời gian cho mấy người Vệ Thường Khuynh.
Tiếng súng cứ vang lên không ngừng.
Sau đó Lương Lệ cũng trúng một phát đạn, may mà Tề Tiểu Tô đẩy anh ta ra, viên đạn chỉ trúng vào chân anh ta, nhưng như vậy anh ta cũng bị chậm lại.
“Hai người đi trước đi!” Lương Lệ nghiến răng, mắt đỏ lên. Liều mạng, phải liều mạng với bọn chúng.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Đi!”
Vệ Thường Khuynh kéo lấy Tề Tiểu Tô, lúc nhìn thấy cánh tay cô đầy máu, mắt anh lập tức đỏ lên. Đáng chết, đáng chết.
Cho dù anh đã dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay để đưa người lên trực thăng rồi quay lại, nhưng cô vẫn bị thương.
Vết thương này, anh thà rằng bắn trúng người mình còn hơn.
Bốn người lính đặc chủng khác cũng đến tiếp ứng.
“Chân Lương Lệ bị thương rồi!” Tề Tiểu Tô kêu lên.
Một người lính đặc chủng không nói hai lời cúi người cõng Lương Lệ chạy đi.
Đồng Xán và Hàn Dư thở hổn hển ở trên trực thăng, căng thẳng nhìn bên kia. Bọn họ cõng người quay về, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, hai người đều không nhịn được mà thở gấp, nhưng bọn họ đưa người về được nửa đường, Vệ Thường Khuynh đã đặt người xuống, sau khi ra lệnh cứu chữa lại chạy trở lại, không hề ngừng nghỉ một giây nào.
Đồng Xán cũng đã chính thức thấy được thực lực trên chiến trường của Vệ Thường Khuynh rồi.
Anh ta, còn kém xa.
“Đến rồi! Nhanh lên nhanh lên, chuẩn bị cất cánh!”
Phi công căng thẳng nhìn mấy người chạy như bay dưới sự truy đuổi của quân địch, tay nắm chặt lấy cần gạt.
Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô, trầm giọng quát lên: “Mau lên trực thăng!”
Tất cả mọi người lao đến, anh mới kéo Tề Tiểu Tô lên cuối cùng: “Bay!”
Trực thăng xông ra ngoài, xe tải đi núi của quân địch cũng vừa vặn đến, người trên xe dựng súng lớn tiếng mắng chửi điên cuồng bắn quét bọn họ.
Tạch tạch tạch tạch.
Thân trực thăng trúng mấy phát đạn, lắc lư, khó khăn bay lên.
Bay lên trời cao, tất cả mọi người trên trực thăng mới coi như được thả lỏng, đồng loạt tê liệt hết dưới mặt đất.
Trông ai cũng nhếch nhác, chật vật vô cùng.
Mặt bẩn, người bẩn, còn có vết máu, sức lực toàn thân như bị rút sạch, đầu và người đầy mồ hôi. Nhưng không có một ai kêu đau kêu khổ, đặc biệt là ở trước mặt Tề Tiểu Tô.
Cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi!
Cô còn xông vào trong căn cứ cứu người ra!
Cô còn chặn lại ở phía sau!
Ở trước mặt cô, đám đàn ông bọn họ có cái gì mà kêu chứ?
Tề Tiểu Tô cũng không muốn cử động nữa, từng ngón tay của cô đều đang run rẩy, tay hoàn toàn không nhấc lên nổi. Mu bàn tay đau, cánh tay cũng đau, thậm chí, cô phát hiện phần eo của mình có lẽ là lúc tránh né lăn trên đất bị va vào đá bị thương rồi, bây giờ chỗ nào cũng đau hết.
Nhưng cô đã cứu được anh về rồi, không phải sao?
Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy mọi khổ đau đều đáng giá! Đều đáng giá hết!
“Anh ấy không sao chứ?” Cô nhìn Đổng Ý Thành đang nằm trên giường cấp cứu, bác sĩ đang chữa trị cho anh, quần áo của anh bị cắt hết ra, toàn thân đều bị thương, nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn.
“Nhanh chóng xử lý, phải mau đưa đến bệnh viện.” Bác sĩ chỉ tranh thủ nói một câu, sau đó lại tiếp tục xử lý vết thương trên người anh.
Vệ Thường Khuynh lặng lẽ cầm cái hòm thuốc nhỏ đến, cắt tay áo của Tề Tiểu Tô ra. Một vết đạn trên cánh tay trắng như tuyết của cô, nhìn mà đau lòng.
Trái tim anh lập tức thắt lại.
Con ngươi Đồng Xán cũng co rút.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại nhìn Lương Lệ: “Anh giúp Lương Lệ xử lý trước đi.”
“Không cần!” Lương Lệ vội nói, đồng thời vành mắt nóng lên.
“Cậu ta là đàn ông, vẫn chịu được.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói, ném một chai thuốc cầm máu cho Hàn Dư: “Cầm máu cho cậu ta trước đi.”
“Vâng.” Hàn Dư nhìn sắc mặt Tề Tiểu Tô tái nhợt, môi vì nhịn đau mà cắn nát ra, lại nhìn cánh tay cứ run rẩy mãi của cô, hốc mắt cũng nóng lên
Vệ Thường Khuynh cầm một cái dao phẫu thuật lên, bác sĩ nhìn anh: “Cậu biết dùng không?”
“Biết!”
Vệ Thường Khuynh cũng không quay đầu lại, nhìn Tề Tiểu Tô: “Có thể chịu được không?”
“Không phải, không phải có thuốc tê sao?” Tề Tiểu Tô run giọng: “Em không có kinh nghiệm, không xác định được là có thể chịu được không.”
Không biết tại sao, câu này của cô lại khiến những người khác hơi buồn cười. Loại chuyện này cũng cần có kinh nghiệm hả? Không!
Vệ Thường Khuynh cũng có chút dở khóc dở cười, lúc này tim gan cũng mềm hết cả xuống. “Anh sẽ làm rất nhanh thôi, hơn nữa cũng rất nhẹ, thuốc tê nói chung không phải là thứ tốt gì, có thể chịu được thì chịu, được không?”
“Chẳng lẽ anh còn là bác sĩ nữa à?”
“Không phải, anh chỉ giỏi xử lý vết thương đạn bắn, vết dao và cả các loại trật khớp thôi, bởi vì trước kia anh đã trải qua nhiều, xử lý nhiều rồi.”
Anh bình thản nói một câu, khiến cho Tề Tiểu Tô có chút đau lòng, nhìn trán anh đầy mồ hôi, cô nói: “Được, em chịu được.”
Cô không biết như thế nào mới gọi là cưng chiều.
Người đàn ông thà để cô chịu đau, cũng lý trí nói cho cô biết thuốc tê có thể không dùng thì không dùng, đối với người phụ nữ khác có phải là tốt hay không thì cô không biết, nhưng cô chỉ biết là mình rất thích, rất thích.
Động tác của Thiếu soái đúng là rất nhanh, khử trùng, lấy đạn, cầm máu, bôi thuốc, nhanh đến nỗi bác sĩ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tề Tiểu Tô cắn môi, mặt đã cắt không còn một giọt máu.
Đồng Xán ở bên cạnh nhìn mà đau lòng, rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng thấy Vệ Thường Khuynh quỳ một chân trước mặt cô xử lý vết thương cho cô, anh ta lại siết chặt nắm tay lại.
Cứ vậy đi, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
Chỉ cần cô có thể yêu được người cô yêu.
Anh ta cũng cảm thấy mừng rồi.
Tề Tiểu Tô nhìn cánh tay đã băng bó xong, thở nhẹ một hơi. Cô cuối cùng cũng chịu được rồi, không thể không nói, tốc độ của Vệ Thường Khuynh đã giảm thiểu đau đớn lớn nhất cho cô.
“Còn nhọt độc trên mu bàn tay nữa, bác sĩ, phiền anh xem cho cô ấy chút.” Vệ Thường Khuynh thấy bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho Đổng Ý Thành, lập tức gọi anh ta đến, còn anh thì xách hòm thuốc đi về phía Lương Lệ.
Bắc Kinh.
Sở gia.
Một phu nhân khí chất như hoa khoảng năm lăm năm sáu tuổi ngồi thất thần trên ghế sô pha, bên cạnh bà ấy còn có một đôi vợ chồng ba mươi mấy tuổi.
Mặt mũi ai nấy đều đau khổ, khó đè nén được.
Người giúp việc mở cửa ra, giáo sư Sở vội vàng đi vào: “Chị dâu, anh trai em...” Lúc nhìn rõ vẻ mặt của mọi người trong phòng, trái tim ông trong phút chốc liền trùng hẳn xuống.
/1139
|