Tề Tiểu Tô không ngờ hai người đàn ông này lại so tài từ sớm như vậy, tối qua anh trai cô cũng có hỏi nhiều về chuyện của Vệ Thường Khuynh đâu!
Còn nữa, anh bị thương nặng như vậy, sao đã dậy rồi?
“A Khuynh, anh, hai người...”
“Em gái, vào trong đi, đóng cửa lại.” Đổng Ý Thành trầm giọng nói.
Tề Tiểu Tô a một tiếng, phất tay đuổi những người khác ra ngoài, đóng cửa lại.
“Anh, anh mau nằm xuống đi, lỡ lát nữa vết thương rách ra thì phải làm sao?” Cô đi qua phía Đổng Ý Thành, muốn đỡ anh ngồi xuống, nhưng Đổng Ý Thành lại khoát tay.
Anh vẫn nhìn Vệ Thường Khuynh, nhưng lại nói với Tề Tiểu Tô: “Vừa rồi anh hỏi bối cảnh gia đình và lai lịch của anh ta, anh ta nói có sơ hở, cho nên anh cảm thấy em rất cần phải cân nhắc kỹ càng về sự chân thành và dụng ý của anh ta.”
“Ha.” Vệ Thường Khuynh cong môi cười: “Tôi đã nói rồi, vợ tôi hiểu rất rõ lai lịch của tôi.”
“Vậy sao? Bao gồm cả chuyện bố anh mất tích, từ nhỏ anh đã không ở cùng với mẹ, không biết đi theo ai lớn lên hả?” Đổng Ý Thành hỏi ngược lại.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
A? Đây là ý gì vậy?
Vệ Thiếu soái không đi theo bà Vệ hả? Mặc dù Hệ thống Tiểu Nhất từng nói quan hệ của mẹ con bọn họ không được thân thiết lắm, hơn nữa hình như Vệ Thiếu soái còn có chút bất mãn với mẹ mình, nhưng hai mẹ con bọn họ cũng là thật lòng quan tâm đối phương mà.
Bây giờ nghe anh trai nói như vậy, là có ý gì đây? Còn nữa, hoá ra bố của Thiếu soái bị mất tích sao?
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh khẽ sầm xuống, nhìn anh ta: “Tôi thật sự không biết tâm tư của cậu lại tinh tế như thế, lại có thể suy đoán ra từ một đống vấn đề không liên quan đến nhau, nhưng mà chuyện này liên quan gì đến Tiểu Tô chứ? Bố tôi mất tích, mẹ tôi vì vậy mà hay ngẩn ngơ thì đã làm sao nào?”
“Vậy đã chứng minh, anh không nói rõ ràng với em gái tôi. Tình hình gia đình anh thế nào đúng là không quá quan trọng, nhưng rốt cuộc anh đến từ đâu, lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy liệu có thật hoàn toàn không che giấu gì, mọi chuyện đều thẳng thắn nói ra không?” Đổng Ý Thành lớn lên trong gia đình thiếu thốn tình thân, anh biết hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng lớn tới tính cách và tâm lý của một đứa trẻ ra sao.
Nếu như Vệ Thường Khuynh có thể thẳng thắn nói rõ đúng sự thật thì không sao cả, nhưng nếu như anh cố ý giấu giếm thì sao? Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tính cách của anh thật sự có thiếu sót, còn là thiếu sót không nhỏ. Vả lại cái này có cái gì mà phải giấu chứ? Trừ khi chuyện bố anh mất tích không đơn giản như vậy.
Nếu không đơn giản thì tương lai có thể ảnh hưởng đến anh.
Như vậy, còn nói không liên quan đến Tiểu Tô à?
“Này này, Tiểu Tô, người anh này của cô ghê gớm quá rồi đấy, lại nói khách sáo với Thiếu soái như vậy, những chuyện này đến bản Hệ thống cũng không biết đâu đấy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô cũng có chút mờ mịt.
“Còn nữa, hồ sơ trước khi vào quân khu thành phố D của anh là làm giả đúng không? Với phản ứng của anh, thân thủ của anh, vào quân khu thành phố D mới bắt đầu luyện là tuyệt đối không thể, ít nhất phải có mười mấy năm huấn luyện trở lên mới có thể đạt tới thân thủ như vậy.” Đổng Ý Thành lạnh lùng bổ sung một câu: “Đương nhiên, anh cũng có thể nói anh có thiên phú cực cao trên phương diện võ học như tôi.”
Phụt.
“Ghê gớm, ai nói anh ta hiền lành, thật thà, ít nói thế hả? Đây là anh cô thật đấy à?” Nghi ngờ của Hệ thống Tiểu Nhất cũng chính là nghi ngờ của Tề Tiểu Tô, đây là Đổng Ý Thành hiền lành, thật thà, trầm tĩnh, ít nói năm đó đây sao?
Vậy thì mấy năm nay anh thay đổi quá nhiều rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Vệ Thiếu soái bị người ta chất vấn ngược lại thế này đấy.
Nếu như không phải là cô biết lai lịch của anh, những vấn đề Đổng Ý Thành ném ra này đủ để khiến cho cô bắt đầu nghi ngờ Vệ Thiếu soái, sinh lòng hiềm khích với anh rồi.
Nhưng Vệ Thường Khuynh lại thả lỏng, ban đầu anh cũng chỉ là tức giận tâm tư nhạy cảm của Đổng Ý Thành thôi, hơn nữa còn thật sự có bản lĩnh, bị thương rồi còn thăm dò ra được thân thủ của anh, đương nhiên, cũng coi là giở chút tâm cơ, nếu không phải vừa rồi anh kiêng dè đây là anh trai của Tiểu Tô thì cũng sẽ không để ý đến.
Hồ sơ trước khi vào quân khu thành phố D của anh đương nhiên là làm giả rồi, nhưng anh cũng đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất lẻn vào doanh trại động tay chân, đến quân khu bên đó và cả Tư lệnh Ngũ bên này cũng không tra được, vậy mà lại bị Đổng Ý Thành moi ra từng chút sơ hở một.
Nhưng sau khi biết được bản lĩnh của Đổng Ý Thành, anh liền bình tĩnh.
“Tôi nói rồi, lai lịch của tôi, Tiểu Tô biết rõ.” Vệ Thường Khuynh nói rồi nhìn về phía Tề Tiểu Tô: “Có phải không, bà xã?”
“Em gái, em không cần sợ cậu ta, muốn nói gì thì cứ nói.”
Tề Tiểu Tô toát mồ hôi, muốn đỡ trán.
Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác làm nhân bánh.
“Anh, thật sự là em biết lai lịch của A Khuynh, mặc dù hồ sơ trước kia của anh ấy có không đúng lắm, nhưng chuyện này em biết, xin lỗi anh, quả thật lai lịch của anh ấy không tiện nói ra.”
Cũng không thể nói với anh ấy, Vệ Thường Khuynh là đến từ tương lai mà đúng không?
Đến lúc đó có khi anh ấy sẽ đòi đưa cô đến bệnh viện tâm thần mất.
Cô cho là lừa Đổng Ý Thành như vậy chắc anh sẽ không vui, đang thấp thỏm lại thấy Đổng Ý Thành thở phào nhẹ nhõm: “Em chắc chắn là biết rồi chứ?”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
“Vậy thì anh không hỏi nhiều nữa, có điều, em gái này, anh trai nhắc nhở em, nhìn một người đừng bị xác thịt của người đó cám dỗ, phải duy trì chỉ số thông minh của mình, biết chưa hả?”
Ngất, Đổng Ý Thành thật sự bắt đầu làm một anh trai kiểu mẫu rồi đấy hả?
Vệ Thường Khuynh nghe vậy sao lại thấy khó chịu thế không biết.
Đúng là anh muốn quyến rũ vợ anh đấy thì sao nào, ở trước mặt anh, cô không cần phải lý trí như vậy! Giờ là cứu về một tên chuyên ngáng chân có phải không đây?
Tề Tiểu Tô buồn cười, thấy Vệ Thường Khuynh đen mặt, vội vàng nhịn lại.
Không bao lâu, Vệ Thường Khuynh đã làm xong thủ tục xuất viện, dẫn hội Đồng Xán cùng nhau rời khỏi bệnh viện, Đổng Ý Thành và Lương Lệ vẫn phải tiếp tục nằm viện.
Lợi Nam lái xe, nói với bọn họ: “Cứ ở khách sạn cũng không phải là cách, hai căn nhà trước kia A Thành mua cũng không tệ lắm, tối hôm qua cậu ta gọi điện cho anh, sáng nay anh đã gọi nhân viên dọn dẹp theo giờ qua rồi, trước đó cứ hai tuần lại có người đến quét dọn, không bẩn. Bây giờ sẽ đưa mọi người về khách sạn trả phòng thu dọn hành lý, sau đó trực tiếp chuyển qua đó.”
Lúc này Tề Tiểu Tô mới nhớ ra, cô vẫn chưa nói chuyện này với Vệ Thường Khuynh!
Cô nghiêng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô lúng túng cười ha ha hai tiếng: “Chuyện này em vốn định hôm nay sẽ nói với anh.”
“Ừm hừ.”
Lợi Nam nói: “Hai người vẫn chưa kết hôn, Tiểu Tô ở nhà mình, nếu cậu không vui thì cứ tiếp tục ở khách sạn một mình đi.”
Hê, vừa hay không phải tối hôm qua anh ta nói, người mỗi tối ôm Tiểu Tô ngủ là anh ta sao? Nếu như cảm thấy ở nhà anh vợ mất mặt thì ở riêng đi.
Vẫn là A Thành cao chiêu.
Năm đó mua hai căn nhà kia, tuy nói rẻ hơn giá thị trường nhiều, nhưng cũng là một khoản tiền lớn, cậu ta cũng kiên quyết không nói hai lời mang toàn bộ tài sản đi mua, tiền trả ngân hàng mỗi tháng cũng không ít.
Bây giờ xem ra mua hai căn nhà kia thật sự đáng giá rồi.
Mà lúc này, Đổng Ý Thành đang nghĩ tới một chuyện khác.
Còn nữa, anh bị thương nặng như vậy, sao đã dậy rồi?
“A Khuynh, anh, hai người...”
“Em gái, vào trong đi, đóng cửa lại.” Đổng Ý Thành trầm giọng nói.
Tề Tiểu Tô a một tiếng, phất tay đuổi những người khác ra ngoài, đóng cửa lại.
“Anh, anh mau nằm xuống đi, lỡ lát nữa vết thương rách ra thì phải làm sao?” Cô đi qua phía Đổng Ý Thành, muốn đỡ anh ngồi xuống, nhưng Đổng Ý Thành lại khoát tay.
Anh vẫn nhìn Vệ Thường Khuynh, nhưng lại nói với Tề Tiểu Tô: “Vừa rồi anh hỏi bối cảnh gia đình và lai lịch của anh ta, anh ta nói có sơ hở, cho nên anh cảm thấy em rất cần phải cân nhắc kỹ càng về sự chân thành và dụng ý của anh ta.”
“Ha.” Vệ Thường Khuynh cong môi cười: “Tôi đã nói rồi, vợ tôi hiểu rất rõ lai lịch của tôi.”
“Vậy sao? Bao gồm cả chuyện bố anh mất tích, từ nhỏ anh đã không ở cùng với mẹ, không biết đi theo ai lớn lên hả?” Đổng Ý Thành hỏi ngược lại.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
A? Đây là ý gì vậy?
Vệ Thiếu soái không đi theo bà Vệ hả? Mặc dù Hệ thống Tiểu Nhất từng nói quan hệ của mẹ con bọn họ không được thân thiết lắm, hơn nữa hình như Vệ Thiếu soái còn có chút bất mãn với mẹ mình, nhưng hai mẹ con bọn họ cũng là thật lòng quan tâm đối phương mà.
Bây giờ nghe anh trai nói như vậy, là có ý gì đây? Còn nữa, hoá ra bố của Thiếu soái bị mất tích sao?
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh khẽ sầm xuống, nhìn anh ta: “Tôi thật sự không biết tâm tư của cậu lại tinh tế như thế, lại có thể suy đoán ra từ một đống vấn đề không liên quan đến nhau, nhưng mà chuyện này liên quan gì đến Tiểu Tô chứ? Bố tôi mất tích, mẹ tôi vì vậy mà hay ngẩn ngơ thì đã làm sao nào?”
“Vậy đã chứng minh, anh không nói rõ ràng với em gái tôi. Tình hình gia đình anh thế nào đúng là không quá quan trọng, nhưng rốt cuộc anh đến từ đâu, lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy liệu có thật hoàn toàn không che giấu gì, mọi chuyện đều thẳng thắn nói ra không?” Đổng Ý Thành lớn lên trong gia đình thiếu thốn tình thân, anh biết hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng lớn tới tính cách và tâm lý của một đứa trẻ ra sao.
Nếu như Vệ Thường Khuynh có thể thẳng thắn nói rõ đúng sự thật thì không sao cả, nhưng nếu như anh cố ý giấu giếm thì sao? Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tính cách của anh thật sự có thiếu sót, còn là thiếu sót không nhỏ. Vả lại cái này có cái gì mà phải giấu chứ? Trừ khi chuyện bố anh mất tích không đơn giản như vậy.
Nếu không đơn giản thì tương lai có thể ảnh hưởng đến anh.
Như vậy, còn nói không liên quan đến Tiểu Tô à?
“Này này, Tiểu Tô, người anh này của cô ghê gớm quá rồi đấy, lại nói khách sáo với Thiếu soái như vậy, những chuyện này đến bản Hệ thống cũng không biết đâu đấy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô cũng có chút mờ mịt.
“Còn nữa, hồ sơ trước khi vào quân khu thành phố D của anh là làm giả đúng không? Với phản ứng của anh, thân thủ của anh, vào quân khu thành phố D mới bắt đầu luyện là tuyệt đối không thể, ít nhất phải có mười mấy năm huấn luyện trở lên mới có thể đạt tới thân thủ như vậy.” Đổng Ý Thành lạnh lùng bổ sung một câu: “Đương nhiên, anh cũng có thể nói anh có thiên phú cực cao trên phương diện võ học như tôi.”
Phụt.
“Ghê gớm, ai nói anh ta hiền lành, thật thà, ít nói thế hả? Đây là anh cô thật đấy à?” Nghi ngờ của Hệ thống Tiểu Nhất cũng chính là nghi ngờ của Tề Tiểu Tô, đây là Đổng Ý Thành hiền lành, thật thà, trầm tĩnh, ít nói năm đó đây sao?
Vậy thì mấy năm nay anh thay đổi quá nhiều rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Vệ Thiếu soái bị người ta chất vấn ngược lại thế này đấy.
Nếu như không phải là cô biết lai lịch của anh, những vấn đề Đổng Ý Thành ném ra này đủ để khiến cho cô bắt đầu nghi ngờ Vệ Thiếu soái, sinh lòng hiềm khích với anh rồi.
Nhưng Vệ Thường Khuynh lại thả lỏng, ban đầu anh cũng chỉ là tức giận tâm tư nhạy cảm của Đổng Ý Thành thôi, hơn nữa còn thật sự có bản lĩnh, bị thương rồi còn thăm dò ra được thân thủ của anh, đương nhiên, cũng coi là giở chút tâm cơ, nếu không phải vừa rồi anh kiêng dè đây là anh trai của Tiểu Tô thì cũng sẽ không để ý đến.
Hồ sơ trước khi vào quân khu thành phố D của anh đương nhiên là làm giả rồi, nhưng anh cũng đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất lẻn vào doanh trại động tay chân, đến quân khu bên đó và cả Tư lệnh Ngũ bên này cũng không tra được, vậy mà lại bị Đổng Ý Thành moi ra từng chút sơ hở một.
Nhưng sau khi biết được bản lĩnh của Đổng Ý Thành, anh liền bình tĩnh.
“Tôi nói rồi, lai lịch của tôi, Tiểu Tô biết rõ.” Vệ Thường Khuynh nói rồi nhìn về phía Tề Tiểu Tô: “Có phải không, bà xã?”
“Em gái, em không cần sợ cậu ta, muốn nói gì thì cứ nói.”
Tề Tiểu Tô toát mồ hôi, muốn đỡ trán.
Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác làm nhân bánh.
“Anh, thật sự là em biết lai lịch của A Khuynh, mặc dù hồ sơ trước kia của anh ấy có không đúng lắm, nhưng chuyện này em biết, xin lỗi anh, quả thật lai lịch của anh ấy không tiện nói ra.”
Cũng không thể nói với anh ấy, Vệ Thường Khuynh là đến từ tương lai mà đúng không?
Đến lúc đó có khi anh ấy sẽ đòi đưa cô đến bệnh viện tâm thần mất.
Cô cho là lừa Đổng Ý Thành như vậy chắc anh sẽ không vui, đang thấp thỏm lại thấy Đổng Ý Thành thở phào nhẹ nhõm: “Em chắc chắn là biết rồi chứ?”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
“Vậy thì anh không hỏi nhiều nữa, có điều, em gái này, anh trai nhắc nhở em, nhìn một người đừng bị xác thịt của người đó cám dỗ, phải duy trì chỉ số thông minh của mình, biết chưa hả?”
Ngất, Đổng Ý Thành thật sự bắt đầu làm một anh trai kiểu mẫu rồi đấy hả?
Vệ Thường Khuynh nghe vậy sao lại thấy khó chịu thế không biết.
Đúng là anh muốn quyến rũ vợ anh đấy thì sao nào, ở trước mặt anh, cô không cần phải lý trí như vậy! Giờ là cứu về một tên chuyên ngáng chân có phải không đây?
Tề Tiểu Tô buồn cười, thấy Vệ Thường Khuynh đen mặt, vội vàng nhịn lại.
Không bao lâu, Vệ Thường Khuynh đã làm xong thủ tục xuất viện, dẫn hội Đồng Xán cùng nhau rời khỏi bệnh viện, Đổng Ý Thành và Lương Lệ vẫn phải tiếp tục nằm viện.
Lợi Nam lái xe, nói với bọn họ: “Cứ ở khách sạn cũng không phải là cách, hai căn nhà trước kia A Thành mua cũng không tệ lắm, tối hôm qua cậu ta gọi điện cho anh, sáng nay anh đã gọi nhân viên dọn dẹp theo giờ qua rồi, trước đó cứ hai tuần lại có người đến quét dọn, không bẩn. Bây giờ sẽ đưa mọi người về khách sạn trả phòng thu dọn hành lý, sau đó trực tiếp chuyển qua đó.”
Lúc này Tề Tiểu Tô mới nhớ ra, cô vẫn chưa nói chuyện này với Vệ Thường Khuynh!
Cô nghiêng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô lúng túng cười ha ha hai tiếng: “Chuyện này em vốn định hôm nay sẽ nói với anh.”
“Ừm hừ.”
Lợi Nam nói: “Hai người vẫn chưa kết hôn, Tiểu Tô ở nhà mình, nếu cậu không vui thì cứ tiếp tục ở khách sạn một mình đi.”
Hê, vừa hay không phải tối hôm qua anh ta nói, người mỗi tối ôm Tiểu Tô ngủ là anh ta sao? Nếu như cảm thấy ở nhà anh vợ mất mặt thì ở riêng đi.
Vẫn là A Thành cao chiêu.
Năm đó mua hai căn nhà kia, tuy nói rẻ hơn giá thị trường nhiều, nhưng cũng là một khoản tiền lớn, cậu ta cũng kiên quyết không nói hai lời mang toàn bộ tài sản đi mua, tiền trả ngân hàng mỗi tháng cũng không ít.
Bây giờ xem ra mua hai căn nhà kia thật sự đáng giá rồi.
Mà lúc này, Đổng Ý Thành đang nghĩ tới một chuyện khác.
/1139
|