Mắt Doãn Hỉ Chính sáng lên.
Học sinh dự thính này quả nhiên không tồi, không hổ là thánh học được giáo sư Sở xem trọng, giành được học bổng của đại học Bắc Kinh.
Thật ra Tề Tiểu Tô cũng gặp may, bởi vì một tuần ở trung học Khánh Thực kia, giáo sư Sở và giáo sư Ngô giảng rất sâu, đã giảng đến ít kiến thức lớp mười hai, buổi tối học hôm đó cô nghe theo ý kiến của Hệ thống Tiểu Nhất, cũng chuẩn bị mấy kiến thức trọng điểm và công thức của lớp mười hai, cộng thêm trí nhớ siêu phàm, lần thi này mới có thể làm được hết bài.
“Nộp bài thi chứ?” Doãn Hỉ Chính hỏi.
Tề Tiểu Tô gật đầu, cô đã kiểm tra qua một lần rồi, bây giờ tay cô rất đau, nên tranh thủ nộp bài rồi đến bệnh viện thôi.
Doãn Hỉ Chính trực tiếp thu bài thi của cô, bạn học cùng lớp đều rất kinh ngạc, bây giờ đã nộp bài rồi? Bọn họ vẫn còn hai câu chưa làm nữa!
Không ai có thời gian nhìn lâu, mọi người đều vùi đầu vắt óc suy nghĩ. Tề Tiểu Tô thu dọn đồ đạc, đi đến bục giảng, thấp giọng nói với Doãn Hỉ Chính: “Thưa thầy, em muốn xin nghỉ nửa buổi, em phải đến bệnh viện thay thuốc.”
Doãn Hỉ Chính nhìn cô: “Bị thương thật à?”
Tề Tiểu Tô cạn lời, gật đầu lần nữa.
Thầy Doãn, thầy bị ai lừa rồi à, cho nên bây giờ mới không tin người như vậy chứ? Một vết thương còn phải nghi ngờ mấy lần. Nếu không phải sợ ông ta nhìn thấy vết thương rồi sẽ bị doạ, Tề Tiểu Tô còn muốn kéo băng gạc ra cho ông ta xem nữa đấy.
“Đến bệnh viện thay thuốc xong thì chiều cầm đơn về đây cho tôi xem, lớp mười hai là thời kỳ quan trọng, đừng tưởng muốn xin nghỉ thì xin nghỉ. Còn nữa, đơn của bệnh viện tôi có thể phân biệt thật giả, đừng có giở trò đấy.” Dạy dỗ mấy câu rồi, Doãn Hỉ Chính mới phất tay như khai ân cho cô đi: “Đi đi.”
Tề Tiểu Tô vô cùng nghi ngờ là vì xem bài thi của mình rồi nên ông ấy mới đồng ý cho cô đi, bằng không còn khuya mới xin nghỉ được.
Cô ra khỏi phòng học liền nhắn tin cho Hàn Dư.
Chậm rãi ra khỏi trường học, Hàn Dư trả lời lại là sẽ đến ngay, cô liền đi thẳng về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, toàn thân cô theo bản năng căng cứng lại. Cùng lúc đó, báo động trước của Hệ thống Tiểu Nhất cũng vang lên.
“Đinh! Trên sân thượng của khu dân cư ở góc quẹo bên phải có phục kích! Nhắm trúng tim! Mười lăm giây sau sẽ bắn, bắn trúng sẽ chết tại chỗ!”
Có người muốn ám sát cô!
Ý thức được điều này, da đầu Tề Tiểu Tô tê rần, lập tức nhấc chân chạy điên cuồng.
Nơi này rộng rãi, không có gì có thể che chắn, cô chỉ có thể chạy như bay để chạy ra khỏi tầm bắn của đối phương!
“Đối phương không ngờ được cô lại đột nhiên chạy như điên, muốn ngắm bắn lại lần nữa sẽ mất mười lăm giây, cô có ba mươi giây! Chạy qua chỗ rẽ đó đi.”
Chỉ cần vòng qua toà nhà này, đối phương sẽ không nhìn thấy cô nữa, nếu chạy đến đầu sân thượng bên kia thì hắn sẽ bị bại lộ, chưa chắc dám tiếp tục nữa.
Tề Tiểu Tô dốc sức chạy điên cuồng, trước giờ cô chưa từng chạy nhanh như vậy. Cảm giác bị một tay bắn tỉa nhắm từ trên cao xuống, vô cùng khó chịu!
“Ngã xuống, lăn đi! Hắn nổ súng rồi!”
Tốc độ của Tề Tiểu Tô vẫn chậm, trong ba mươi giây chưa chạy đến nơi an toàn, để cho đối phương cơ hội ngắm trúng lần hai.
Cô nhanh chóng bổ nhào về phía trước, không dừng giây nào lập tức lăn một vòng tại chỗ. Đạn bắn vào viên gạch bên cạnh cô, phát ra tiếng vang rất nhỏ, giống như âm thanh đoạt mệnh.
Vết thương của cô đã rách miệng, hơn nữa vì vừa rồi ngã xuống, bàn tay cũng đã mài bị thương, đầu gối càng đau rát hơn, nhưng cô không có thời gian mà để ý đến, lập tức đứng vọt lên tiếp tục chạy tới chỗ rẽ.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tầm mắt của đối phương!
Ngực Tề Tiểu Tô phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, tóc tai tán loạn dính bết lên trán, bàn tay chảy máu, quần chỗ đầu gối cũng bị mài rách ra.
Nơi này ở gần trường học, vốn là khu vực khá yên tĩnh, giờ này người đi học người đi làm, không có ai cả.
Đây là một toà nhà dân hơi cũ, tám tầng, không có thang máy.
“Là kẻ nào?” Tề Tiểu Tô vừa hỏi Hệ thống Tiểu Nhất, vừa chạy lên tầng. Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cho đối phương như vậy được!
“Một người nước ngoài! Sát thủ!” Hệ thống Tiểu Nhất tra tài liệu: “Dennis! Hắn đến tầng 6 rồi!”
Tề Tiểu Tô dùng hết sức leo lên, Hệ thống Tiểu Nhất nói hành tung của đối phương cho cô.
“Tầng 5!”
Lúc cô xông lên tầng 3, một cánh cửa đột nhiên kéo ra, một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé gái rất đáng yêu đi ra ngoài, đang dịu dàng dỗ dành: “Mẹ đưa con đi mua bánh mì nhé? Mua vị sô cô la con thích nhất...”
Tề Tiểu Tô lập tức dừng lại.
Không, còn đuổi nữa, ngộ nhỡ vừa vặn đụng phải Dennis ở cầu thang này, rất có thể sẽ kéo hai mẹ con này vào trong nguy hiểm! Bởi vì cô không biết liệu Dennis có ra tay với người đi đường vô tội không! Nếu như vì cô mà mất hai mạng người, cô sẽ áy náy đến phát điên mất.
Cô cắn răng, quay người đi xuống tầng.
“Tầng 3, tầng 2, hắn nhảy xuống cửa sổ cuối hành lang tầng 2 rồi, bên kia giao lộ có một chiếc xe che biển.”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống bắt đầu theo dõi.”
Tề Tiểu Tô dựa vào tường, suýt nữa muốn tê liệt ngã xuống. Đúng lúc này, người mẹ trẻ tuổi ôm con gái vừa đi xuống cầu thang, từ từ đi xa dần.
Điện thoại của cô vang lên: “Chị dâu, đang ở đâu thế?”
Lúc này Tề Tiểu Tô mới đi đến ven đường, xe của Hàn Dư đậu ở ngay phía trước. “Lùi lại một đoạn, em ở đằng sau.”
Hàn Dư quay xe lùi lại, nhìn qua kính chiếu hậu cảm thấy cô có cái gì không đúng, nhanh chóng xuống xe, vừa nhìn tim đã nhảy lên tận cổ họng.
Tề Tiểu Tô đầu đầy mồ hôi, tay áo rỉ máu, quần bị mài rách, toàn thân bụi bặm khiến cho anh ta cảm thấy sởn gai ốc.
“Chị gặp tập kích à?” Cả người anh ta căng cứng, bảo vệ cô lên xe.
“Vâng, đến bệnh viện trước đã.”
Tề Tiểu Tô ngồi ở sau xe, lúc này mới thả lỏng, thở phào một hơi.
“Tiểu Nhất, tra được người kia là do ai sai khiến chưa?”
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Dennis sẽ biết lúc nào cô ra khỏi trường học? Điều này thật sự khó mà tưởng tượng được! Mai phục ở trường học thì phải tính được đoạn đường và thời gian thích hợp nhất trong lộ trình gần đây của cô, bởi vì nếu như là lúc tan học bình thường, rất nhiều học sinh, căn bản không dễ ngắm, ảnh hưởng cũng rất lớn, qua một lát nữa lại sẽ có người tới đón cô, bất luận đến bệnh viện hay là khách sạn thì đều là nơi nhiều người.
Cho nên, vừa vặn hôm nay là một cái thời cơ tốt thiên cơ khó gặp như vậy! Nhưng là ai thông báo cho Dennis để ra tay vào lúc này chứ?
Việc này khiến cho Tề Tiểu Tô càng nghĩ càng cảm thấy mù mờ.
“Không tra được! Nhưng nhất định là đối phương nghe trộm điện thoại của Hàn Dư. Xin lỗi cô, bản Hệ thống lại bị người ta lợi dụng sơ hở, bây giờ hắn vẫn lượn quanh khắp nơi trên đường, không liên lạc với bất cứ ai.”
Đối phương là cao thủ!
Tề Tiểu Tô im lặng.
“Chị dâu, sao thế?” Hàn Dư vừa lái xe, vừa lo lắng hỏi.
“Sát thủ, phục kích trên tầng, để hắn chạy mất rồi.” Tề Tiểu Tô nói ngắn gọn.
“Bà nội nó!” Hàn Dư đập lên vô lăng: “Chị dâu có nhìn thấy mặt hắn không? Nếu như nhìn thấy, em sẽ lập tức gọi Hoàng Tự và Đồng Xán đi điều tra!”
Học sinh dự thính này quả nhiên không tồi, không hổ là thánh học được giáo sư Sở xem trọng, giành được học bổng của đại học Bắc Kinh.
Thật ra Tề Tiểu Tô cũng gặp may, bởi vì một tuần ở trung học Khánh Thực kia, giáo sư Sở và giáo sư Ngô giảng rất sâu, đã giảng đến ít kiến thức lớp mười hai, buổi tối học hôm đó cô nghe theo ý kiến của Hệ thống Tiểu Nhất, cũng chuẩn bị mấy kiến thức trọng điểm và công thức của lớp mười hai, cộng thêm trí nhớ siêu phàm, lần thi này mới có thể làm được hết bài.
“Nộp bài thi chứ?” Doãn Hỉ Chính hỏi.
Tề Tiểu Tô gật đầu, cô đã kiểm tra qua một lần rồi, bây giờ tay cô rất đau, nên tranh thủ nộp bài rồi đến bệnh viện thôi.
Doãn Hỉ Chính trực tiếp thu bài thi của cô, bạn học cùng lớp đều rất kinh ngạc, bây giờ đã nộp bài rồi? Bọn họ vẫn còn hai câu chưa làm nữa!
Không ai có thời gian nhìn lâu, mọi người đều vùi đầu vắt óc suy nghĩ. Tề Tiểu Tô thu dọn đồ đạc, đi đến bục giảng, thấp giọng nói với Doãn Hỉ Chính: “Thưa thầy, em muốn xin nghỉ nửa buổi, em phải đến bệnh viện thay thuốc.”
Doãn Hỉ Chính nhìn cô: “Bị thương thật à?”
Tề Tiểu Tô cạn lời, gật đầu lần nữa.
Thầy Doãn, thầy bị ai lừa rồi à, cho nên bây giờ mới không tin người như vậy chứ? Một vết thương còn phải nghi ngờ mấy lần. Nếu không phải sợ ông ta nhìn thấy vết thương rồi sẽ bị doạ, Tề Tiểu Tô còn muốn kéo băng gạc ra cho ông ta xem nữa đấy.
“Đến bệnh viện thay thuốc xong thì chiều cầm đơn về đây cho tôi xem, lớp mười hai là thời kỳ quan trọng, đừng tưởng muốn xin nghỉ thì xin nghỉ. Còn nữa, đơn của bệnh viện tôi có thể phân biệt thật giả, đừng có giở trò đấy.” Dạy dỗ mấy câu rồi, Doãn Hỉ Chính mới phất tay như khai ân cho cô đi: “Đi đi.”
Tề Tiểu Tô vô cùng nghi ngờ là vì xem bài thi của mình rồi nên ông ấy mới đồng ý cho cô đi, bằng không còn khuya mới xin nghỉ được.
Cô ra khỏi phòng học liền nhắn tin cho Hàn Dư.
Chậm rãi ra khỏi trường học, Hàn Dư trả lời lại là sẽ đến ngay, cô liền đi thẳng về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, toàn thân cô theo bản năng căng cứng lại. Cùng lúc đó, báo động trước của Hệ thống Tiểu Nhất cũng vang lên.
“Đinh! Trên sân thượng của khu dân cư ở góc quẹo bên phải có phục kích! Nhắm trúng tim! Mười lăm giây sau sẽ bắn, bắn trúng sẽ chết tại chỗ!”
Có người muốn ám sát cô!
Ý thức được điều này, da đầu Tề Tiểu Tô tê rần, lập tức nhấc chân chạy điên cuồng.
Nơi này rộng rãi, không có gì có thể che chắn, cô chỉ có thể chạy như bay để chạy ra khỏi tầm bắn của đối phương!
“Đối phương không ngờ được cô lại đột nhiên chạy như điên, muốn ngắm bắn lại lần nữa sẽ mất mười lăm giây, cô có ba mươi giây! Chạy qua chỗ rẽ đó đi.”
Chỉ cần vòng qua toà nhà này, đối phương sẽ không nhìn thấy cô nữa, nếu chạy đến đầu sân thượng bên kia thì hắn sẽ bị bại lộ, chưa chắc dám tiếp tục nữa.
Tề Tiểu Tô dốc sức chạy điên cuồng, trước giờ cô chưa từng chạy nhanh như vậy. Cảm giác bị một tay bắn tỉa nhắm từ trên cao xuống, vô cùng khó chịu!
“Ngã xuống, lăn đi! Hắn nổ súng rồi!”
Tốc độ của Tề Tiểu Tô vẫn chậm, trong ba mươi giây chưa chạy đến nơi an toàn, để cho đối phương cơ hội ngắm trúng lần hai.
Cô nhanh chóng bổ nhào về phía trước, không dừng giây nào lập tức lăn một vòng tại chỗ. Đạn bắn vào viên gạch bên cạnh cô, phát ra tiếng vang rất nhỏ, giống như âm thanh đoạt mệnh.
Vết thương của cô đã rách miệng, hơn nữa vì vừa rồi ngã xuống, bàn tay cũng đã mài bị thương, đầu gối càng đau rát hơn, nhưng cô không có thời gian mà để ý đến, lập tức đứng vọt lên tiếp tục chạy tới chỗ rẽ.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tầm mắt của đối phương!
Ngực Tề Tiểu Tô phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, tóc tai tán loạn dính bết lên trán, bàn tay chảy máu, quần chỗ đầu gối cũng bị mài rách ra.
Nơi này ở gần trường học, vốn là khu vực khá yên tĩnh, giờ này người đi học người đi làm, không có ai cả.
Đây là một toà nhà dân hơi cũ, tám tầng, không có thang máy.
“Là kẻ nào?” Tề Tiểu Tô vừa hỏi Hệ thống Tiểu Nhất, vừa chạy lên tầng. Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cho đối phương như vậy được!
“Một người nước ngoài! Sát thủ!” Hệ thống Tiểu Nhất tra tài liệu: “Dennis! Hắn đến tầng 6 rồi!”
Tề Tiểu Tô dùng hết sức leo lên, Hệ thống Tiểu Nhất nói hành tung của đối phương cho cô.
“Tầng 5!”
Lúc cô xông lên tầng 3, một cánh cửa đột nhiên kéo ra, một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé gái rất đáng yêu đi ra ngoài, đang dịu dàng dỗ dành: “Mẹ đưa con đi mua bánh mì nhé? Mua vị sô cô la con thích nhất...”
Tề Tiểu Tô lập tức dừng lại.
Không, còn đuổi nữa, ngộ nhỡ vừa vặn đụng phải Dennis ở cầu thang này, rất có thể sẽ kéo hai mẹ con này vào trong nguy hiểm! Bởi vì cô không biết liệu Dennis có ra tay với người đi đường vô tội không! Nếu như vì cô mà mất hai mạng người, cô sẽ áy náy đến phát điên mất.
Cô cắn răng, quay người đi xuống tầng.
“Tầng 3, tầng 2, hắn nhảy xuống cửa sổ cuối hành lang tầng 2 rồi, bên kia giao lộ có một chiếc xe che biển.”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống bắt đầu theo dõi.”
Tề Tiểu Tô dựa vào tường, suýt nữa muốn tê liệt ngã xuống. Đúng lúc này, người mẹ trẻ tuổi ôm con gái vừa đi xuống cầu thang, từ từ đi xa dần.
Điện thoại của cô vang lên: “Chị dâu, đang ở đâu thế?”
Lúc này Tề Tiểu Tô mới đi đến ven đường, xe của Hàn Dư đậu ở ngay phía trước. “Lùi lại một đoạn, em ở đằng sau.”
Hàn Dư quay xe lùi lại, nhìn qua kính chiếu hậu cảm thấy cô có cái gì không đúng, nhanh chóng xuống xe, vừa nhìn tim đã nhảy lên tận cổ họng.
Tề Tiểu Tô đầu đầy mồ hôi, tay áo rỉ máu, quần bị mài rách, toàn thân bụi bặm khiến cho anh ta cảm thấy sởn gai ốc.
“Chị gặp tập kích à?” Cả người anh ta căng cứng, bảo vệ cô lên xe.
“Vâng, đến bệnh viện trước đã.”
Tề Tiểu Tô ngồi ở sau xe, lúc này mới thả lỏng, thở phào một hơi.
“Tiểu Nhất, tra được người kia là do ai sai khiến chưa?”
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Dennis sẽ biết lúc nào cô ra khỏi trường học? Điều này thật sự khó mà tưởng tượng được! Mai phục ở trường học thì phải tính được đoạn đường và thời gian thích hợp nhất trong lộ trình gần đây của cô, bởi vì nếu như là lúc tan học bình thường, rất nhiều học sinh, căn bản không dễ ngắm, ảnh hưởng cũng rất lớn, qua một lát nữa lại sẽ có người tới đón cô, bất luận đến bệnh viện hay là khách sạn thì đều là nơi nhiều người.
Cho nên, vừa vặn hôm nay là một cái thời cơ tốt thiên cơ khó gặp như vậy! Nhưng là ai thông báo cho Dennis để ra tay vào lúc này chứ?
Việc này khiến cho Tề Tiểu Tô càng nghĩ càng cảm thấy mù mờ.
“Không tra được! Nhưng nhất định là đối phương nghe trộm điện thoại của Hàn Dư. Xin lỗi cô, bản Hệ thống lại bị người ta lợi dụng sơ hở, bây giờ hắn vẫn lượn quanh khắp nơi trên đường, không liên lạc với bất cứ ai.”
Đối phương là cao thủ!
Tề Tiểu Tô im lặng.
“Chị dâu, sao thế?” Hàn Dư vừa lái xe, vừa lo lắng hỏi.
“Sát thủ, phục kích trên tầng, để hắn chạy mất rồi.” Tề Tiểu Tô nói ngắn gọn.
“Bà nội nó!” Hàn Dư đập lên vô lăng: “Chị dâu có nhìn thấy mặt hắn không? Nếu như nhìn thấy, em sẽ lập tức gọi Hoàng Tự và Đồng Xán đi điều tra!”
/1139
|