Tên Dennis đó như trâu đất xuống biển, có tìm thế nào cũng không tìm được.
Điều này cũng khiến cho mấy người Tề Tiểu Tô ngoài việc cảm thấy thất bại ra còn có chút bái phục.
Đối với Hệ thống Tiểu Nhất mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó chịu đả kích như vậy. Không ngờ có người có thể tránh được sự theo dõi của nó. Đương nhiên, ở bên Liên minh các hành tinh thì rất có khả năng, mặc dù nó tự xưng là trí tuệ nhân tạo mạnh nhất ở Liên minh nhưng dù nó là trí tuệ nhân tạo toàn năng, cũng có thể ở một vài phương diện nào đó sẽ không bằng những trí tuệ nhân tạo chuyên về một loại kỹ năng nào đó.
Nhưng nơi này là thế kỷ hai mươi mốt!
Ở thời đại đối với với nó mà nói là cổ lỗ sĩ! Vậy mà nó lại có lúc cảm thấy bất lực như thế này!
Hệ thống Tiểu Nhất có chút bi thương.
Tối hôm đó lúc Tề Tiểu Tô đang ngồi ở phòng sách lập kế hoạch, Hệ thống Tiểu Nhất tự kiểm điểm sâu sắc, nói khoảng mười phút.
Đại ý chính là cũng có thể vì năng lượng của nó không đủ, hoặc là thời đại này tương đối cổ lỗ sĩ, nó là vật ngoại lai, suy cho cùng thì rồng mạnh không thắng nổi rắn nhà, bla bla...
Tề Tiểu Tô bị làm cho dở khóc dở cười, giơ tay nói: “Dừng dừng dừng, Tiểu Nhất, tôi biết rồi, tôi cũng không trách cậu mà!”
Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở cô, đó chính là, quả thật không thể cứ ỷ lại vào Hệ thống Tiểu Nhất mãi được, bản thân cô phải cố gắng, người của cô cũng phải cố gắng!
Còn nữa, ngược lại cô có nghĩ tới một chuyện: “Tiểu Nhất, cậu có nhớ Chương gia và một thế lực thần bí cậu không tra được không? Giờ tôi đang nghĩ, liệu Dennis có phải là do hai nhà đó tìm đến không? Nếu như bọn họ có cao thủ, vậy sẽ có thể giải thích được việc tại sao Dennis có thể tránh được thiên nhãn của cảnh sát giao thông, còn nữa, tại sao có thể biết được chính xác lúc nào tôi sẽ ra khỏi cổng trường nữa.”
Còn về khoảng thời gian mai phục cô, Tề Tiểu Tô có suy đoán thế này, đối phương là một người cực kỳ lợi hại, đầu tiên là tra được ngày cô phải thi, sau đó lại tra được cô đã bị thương, với suy luận này, ngày đó chắc cô sẽ thi xong ra sớm về trước. Nghe trộm điện thoại của Hàn Dư là có thể biết cô đã gọi Hàn Dư đến đón, sáng hôm đó Dennis mai phục ở trên sân thượng sẽ có thể chuẩn bị tốt ngay lúc đó.
Nếu như suy đoán của cô không sai, vậy thì chứng tỏ rằng có một đối thủ mai phục trong bóng tối còn đáng sợ hơn Nghê Hào và Bạch Thế Tuấn, lúc nào cũng có thể ra tay với cô!
Nhưng cô đã động đến ai đâu chứ?
Đối phương thật sự lợi hại như vậy hà tất phải làm khó dễ một con tép như cô? Ở thành phố D thì còn dễ hiểu, ở thủ đô cô tạm thời chưa gây trở ngại cho ai cả! Cũng không đắc tội ai hết!
Cho nên, điểm này cô không thể nào nghĩ ra được. Nhưng nếu như là Chương gia hoặc là thế lực thần bí kia thì ngược lại có thể giải thích được, đó chính là vì chuyện năm đó! Bởi vì chuyện của miếng ngọc lục bảo kia!
Như vậy cô càng cảm thấy nghi ngờ, miếng ngọc lục bảo kia rốt cuộc có bí mật gì?
Chuyện này cô nhất định phải tra cho rõ ràng!
Một lát sau Hệ thống Tiểu Nhất mới nói: “Rất có khả năng.”
“Để tôi gọi điện thoại cho Bạch Dư Tây, cậu xem xem bây giờ chỗ anh ta có người nghe trộm không.” Có lẽ bây giờ Bạch Dư Tây sống cũng không dễ dàng gì, vụ án ba năm rưỡi trước tra lâu như vậy, nhưng càng lúc càng mù mờ, anh ta bị vụ án đó gây áp lực, không thở nổi.
“Không có, bây giờ hình như anh ta đang ở quán bar một mình, nghe bên kia rất ồn ào.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ đeo tay, đã là mười rưỡi tối rồi, anh ta còn một mình ở quán bar uống rượu giải sầu à?
Cô cầm điện thoại lên gọi qua đó.
Ban đầu Bạch Dư không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhạc trong quán rượu quá lớn, bên cạnh còn có người đang ồn ào, đến khi anh ta muốn ra ngoài vào nhà vệ sinh, ra khỏi phòng khách, đi qua lối đi qua nhà vệ sinh đèn hơi mờ, muốn xem thời gian nên lôi điện thoại ra xem, có một cuộc gọi nhỡ.
Vừa nhìn thấy là điện thoại của Tiểu Tô, anh ta lập tức dừng bước, cảm thấy hơi rượu đã uống trước đó xông hết lên đỉnh đầu, có chút choáng váng, tay hơi run gọi lại cho cô.
“Tiểu Tô, em tìm tôi có chuyện gì thế?”
Nói xong câu này, anh ta liền muốn tát cho mình một cái, có biết nói chuyện không hả? Không có chuyện gì thì không thể tìm anh ta à? Trời mới biết anh ta muốn tìm cô nhưng không dám chủ động gọi điện thoại cho cô đến thế nào!
“Thầy Bạch, em đoán thầy đang uống rượu ở quán bar phải không?”
“Ơ...” Bạch Dư Tây giật mình: “Sao em biết?”
“Em nghe được tiếng nhạc, mà vừa rồi thầy không nghe điện thoại.” Tề Tiểu Tô cười khẽ: “Sao thế, đây là mượn rượu giải sầu đấy à?”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, Bạch Dư Tây tựa như nhớ tới cô gái hồi đó bị đám Hoàng Vũ Chân truy đuổi, va vào lòng anh ta, tất cả chuyện ngày đó vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, trong nháy mắt, cô đã bay ra khỏi thành phố D, giương cánh bay đến nơi cao hơn, xa hơn, rộng hơn rồi.
“Không coi là mượn rượu giải sầu.” Bạch Dư Tây hoàn hồn lại, trước kia có một khoảng thời gian anh ta rất hy vọng cô sẽ gọi tên anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy, cô gọi mình là thầy Bạch cũng rất tốt rồi, như vậy giống như là kỷ niệm một lần va chạm vận mệnh ở Nhất Trung kia. “Chỉ là cảm thấy trong nhà hơi ngột ngạt, ra ngoài cho có hơi người thôi.”
Anh ta ở nhà trọ một mình, cả phòng quạnh quẽ, lại không ngủ được, ở nhà chỉ suy nghĩ linh tinh, không bằng đi ra ngoài nghe ồn ào một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng sau khi ra ngoài mới phát hiện, quạnh quẽ vẫn cứ quạnh quẽ.
Bây giờ một cuộc điện thoại của cô đã như cứu vớt anh ta.
“Gần đây cô Dương thế nào ạ?”
“Cô ta vẫn vậy, có điều cuộc sống riêng có chút thay đổi, cô ta đang ầm ĩ đòi ly hôn.”
Nghe đến đây, Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi lạ, không phải Thai Viễn Chí chồng của Dương Linh Linh vẫn luôn là cái bộ dạng cặn bã đó sao? Nhiều năm trước kia Dương Linh Linh vẫn luôn chịu đựng, bây giờ mới phát hiện không chịu được nữa à? Cô không nhịn được hỏi: “Chắc không phải là vì thầy đấy chứ?”
“Phụt.” Mắt Bạch Dư Tây hỗn loạn, thở dài nói: “Không phải, không liên quan đến tôi, gần đây Dương Linh Linh hơi xa lánh tôi, chắc không phải là tôi nhạy cảm đâu.”
Không phải vừa nói vẫn như cũ đấy sao?
Xem ra vẫn có chút thay đổi rồi.
“Có phải là cô ấy đã phát hiện được gì đó không ạ?”
“Không,” Bạch Dư Tây suy nghĩ một chút nói: “Nói đến đây, tôi cảm thấy hơi lạ, không giống như cô ta phát hiện ra chuyện gì, ngược lại tôi cảm thấy giống như cô ta nhận được chỉ thị gì đó, khiến cho cô ta thay đổi như vậy, bởi vì tôi nhìn ra được, cô ta không thật sự muốn xa lánh tôi.”
Mặc dù bây giờ anh ta không có tư cách giải thích cái này với cô, nhưng Bạch Dư Tây dừng một lúc, vẫn nói: “Thật ra chúng tôi không có gì với nhau hết, có thể là trước kia không có ai quan tâm cô ta như vậy, cho nên tôi chỉ quan tâm cô ta nhiều hơn chút, cô ta đã rất cảm kích rồi, liền hướng về phía loại cảm kích này, cô ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà xa lánh tôi mới đúng.”
Tề Tiểu Tô cân nhắc một lát, nói: “Vậy có phải bây giờ có thể khẳng định một điểm, sau lưng cô Dương có người.”
“Có thể khẳng định được chuyện này, hơn nữa đối phương còn không phải là người bình thường, tôi nghi ngờ đối phương cho Dương Linh Linh dùng thuốc.”
“Dùng thuốc?”
“Đúng, có lúc cô ta sẽ xuất hiện một loại trạng thái ngẩn ngơ, cho dù là quyết định rất nhỏ cũng phải nghĩ rất lâu, hơn nữa cũng thay đổi ý kiến rất nhanh. Tôi đã từng hỏi bạn bên ngành y, nói có thể loại thuốc kia đã khiến cô ta bị ảnh hưởng không tốt.”
Điều này cũng khiến cho mấy người Tề Tiểu Tô ngoài việc cảm thấy thất bại ra còn có chút bái phục.
Đối với Hệ thống Tiểu Nhất mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó chịu đả kích như vậy. Không ngờ có người có thể tránh được sự theo dõi của nó. Đương nhiên, ở bên Liên minh các hành tinh thì rất có khả năng, mặc dù nó tự xưng là trí tuệ nhân tạo mạnh nhất ở Liên minh nhưng dù nó là trí tuệ nhân tạo toàn năng, cũng có thể ở một vài phương diện nào đó sẽ không bằng những trí tuệ nhân tạo chuyên về một loại kỹ năng nào đó.
Nhưng nơi này là thế kỷ hai mươi mốt!
Ở thời đại đối với với nó mà nói là cổ lỗ sĩ! Vậy mà nó lại có lúc cảm thấy bất lực như thế này!
Hệ thống Tiểu Nhất có chút bi thương.
Tối hôm đó lúc Tề Tiểu Tô đang ngồi ở phòng sách lập kế hoạch, Hệ thống Tiểu Nhất tự kiểm điểm sâu sắc, nói khoảng mười phút.
Đại ý chính là cũng có thể vì năng lượng của nó không đủ, hoặc là thời đại này tương đối cổ lỗ sĩ, nó là vật ngoại lai, suy cho cùng thì rồng mạnh không thắng nổi rắn nhà, bla bla...
Tề Tiểu Tô bị làm cho dở khóc dở cười, giơ tay nói: “Dừng dừng dừng, Tiểu Nhất, tôi biết rồi, tôi cũng không trách cậu mà!”
Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở cô, đó chính là, quả thật không thể cứ ỷ lại vào Hệ thống Tiểu Nhất mãi được, bản thân cô phải cố gắng, người của cô cũng phải cố gắng!
Còn nữa, ngược lại cô có nghĩ tới một chuyện: “Tiểu Nhất, cậu có nhớ Chương gia và một thế lực thần bí cậu không tra được không? Giờ tôi đang nghĩ, liệu Dennis có phải là do hai nhà đó tìm đến không? Nếu như bọn họ có cao thủ, vậy sẽ có thể giải thích được việc tại sao Dennis có thể tránh được thiên nhãn của cảnh sát giao thông, còn nữa, tại sao có thể biết được chính xác lúc nào tôi sẽ ra khỏi cổng trường nữa.”
Còn về khoảng thời gian mai phục cô, Tề Tiểu Tô có suy đoán thế này, đối phương là một người cực kỳ lợi hại, đầu tiên là tra được ngày cô phải thi, sau đó lại tra được cô đã bị thương, với suy luận này, ngày đó chắc cô sẽ thi xong ra sớm về trước. Nghe trộm điện thoại của Hàn Dư là có thể biết cô đã gọi Hàn Dư đến đón, sáng hôm đó Dennis mai phục ở trên sân thượng sẽ có thể chuẩn bị tốt ngay lúc đó.
Nếu như suy đoán của cô không sai, vậy thì chứng tỏ rằng có một đối thủ mai phục trong bóng tối còn đáng sợ hơn Nghê Hào và Bạch Thế Tuấn, lúc nào cũng có thể ra tay với cô!
Nhưng cô đã động đến ai đâu chứ?
Đối phương thật sự lợi hại như vậy hà tất phải làm khó dễ một con tép như cô? Ở thành phố D thì còn dễ hiểu, ở thủ đô cô tạm thời chưa gây trở ngại cho ai cả! Cũng không đắc tội ai hết!
Cho nên, điểm này cô không thể nào nghĩ ra được. Nhưng nếu như là Chương gia hoặc là thế lực thần bí kia thì ngược lại có thể giải thích được, đó chính là vì chuyện năm đó! Bởi vì chuyện của miếng ngọc lục bảo kia!
Như vậy cô càng cảm thấy nghi ngờ, miếng ngọc lục bảo kia rốt cuộc có bí mật gì?
Chuyện này cô nhất định phải tra cho rõ ràng!
Một lát sau Hệ thống Tiểu Nhất mới nói: “Rất có khả năng.”
“Để tôi gọi điện thoại cho Bạch Dư Tây, cậu xem xem bây giờ chỗ anh ta có người nghe trộm không.” Có lẽ bây giờ Bạch Dư Tây sống cũng không dễ dàng gì, vụ án ba năm rưỡi trước tra lâu như vậy, nhưng càng lúc càng mù mờ, anh ta bị vụ án đó gây áp lực, không thở nổi.
“Không có, bây giờ hình như anh ta đang ở quán bar một mình, nghe bên kia rất ồn ào.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ đeo tay, đã là mười rưỡi tối rồi, anh ta còn một mình ở quán bar uống rượu giải sầu à?
Cô cầm điện thoại lên gọi qua đó.
Ban đầu Bạch Dư không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhạc trong quán rượu quá lớn, bên cạnh còn có người đang ồn ào, đến khi anh ta muốn ra ngoài vào nhà vệ sinh, ra khỏi phòng khách, đi qua lối đi qua nhà vệ sinh đèn hơi mờ, muốn xem thời gian nên lôi điện thoại ra xem, có một cuộc gọi nhỡ.
Vừa nhìn thấy là điện thoại của Tiểu Tô, anh ta lập tức dừng bước, cảm thấy hơi rượu đã uống trước đó xông hết lên đỉnh đầu, có chút choáng váng, tay hơi run gọi lại cho cô.
“Tiểu Tô, em tìm tôi có chuyện gì thế?”
Nói xong câu này, anh ta liền muốn tát cho mình một cái, có biết nói chuyện không hả? Không có chuyện gì thì không thể tìm anh ta à? Trời mới biết anh ta muốn tìm cô nhưng không dám chủ động gọi điện thoại cho cô đến thế nào!
“Thầy Bạch, em đoán thầy đang uống rượu ở quán bar phải không?”
“Ơ...” Bạch Dư Tây giật mình: “Sao em biết?”
“Em nghe được tiếng nhạc, mà vừa rồi thầy không nghe điện thoại.” Tề Tiểu Tô cười khẽ: “Sao thế, đây là mượn rượu giải sầu đấy à?”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, Bạch Dư Tây tựa như nhớ tới cô gái hồi đó bị đám Hoàng Vũ Chân truy đuổi, va vào lòng anh ta, tất cả chuyện ngày đó vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, trong nháy mắt, cô đã bay ra khỏi thành phố D, giương cánh bay đến nơi cao hơn, xa hơn, rộng hơn rồi.
“Không coi là mượn rượu giải sầu.” Bạch Dư Tây hoàn hồn lại, trước kia có một khoảng thời gian anh ta rất hy vọng cô sẽ gọi tên anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy, cô gọi mình là thầy Bạch cũng rất tốt rồi, như vậy giống như là kỷ niệm một lần va chạm vận mệnh ở Nhất Trung kia. “Chỉ là cảm thấy trong nhà hơi ngột ngạt, ra ngoài cho có hơi người thôi.”
Anh ta ở nhà trọ một mình, cả phòng quạnh quẽ, lại không ngủ được, ở nhà chỉ suy nghĩ linh tinh, không bằng đi ra ngoài nghe ồn ào một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng sau khi ra ngoài mới phát hiện, quạnh quẽ vẫn cứ quạnh quẽ.
Bây giờ một cuộc điện thoại của cô đã như cứu vớt anh ta.
“Gần đây cô Dương thế nào ạ?”
“Cô ta vẫn vậy, có điều cuộc sống riêng có chút thay đổi, cô ta đang ầm ĩ đòi ly hôn.”
Nghe đến đây, Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi lạ, không phải Thai Viễn Chí chồng của Dương Linh Linh vẫn luôn là cái bộ dạng cặn bã đó sao? Nhiều năm trước kia Dương Linh Linh vẫn luôn chịu đựng, bây giờ mới phát hiện không chịu được nữa à? Cô không nhịn được hỏi: “Chắc không phải là vì thầy đấy chứ?”
“Phụt.” Mắt Bạch Dư Tây hỗn loạn, thở dài nói: “Không phải, không liên quan đến tôi, gần đây Dương Linh Linh hơi xa lánh tôi, chắc không phải là tôi nhạy cảm đâu.”
Không phải vừa nói vẫn như cũ đấy sao?
Xem ra vẫn có chút thay đổi rồi.
“Có phải là cô ấy đã phát hiện được gì đó không ạ?”
“Không,” Bạch Dư Tây suy nghĩ một chút nói: “Nói đến đây, tôi cảm thấy hơi lạ, không giống như cô ta phát hiện ra chuyện gì, ngược lại tôi cảm thấy giống như cô ta nhận được chỉ thị gì đó, khiến cho cô ta thay đổi như vậy, bởi vì tôi nhìn ra được, cô ta không thật sự muốn xa lánh tôi.”
Mặc dù bây giờ anh ta không có tư cách giải thích cái này với cô, nhưng Bạch Dư Tây dừng một lúc, vẫn nói: “Thật ra chúng tôi không có gì với nhau hết, có thể là trước kia không có ai quan tâm cô ta như vậy, cho nên tôi chỉ quan tâm cô ta nhiều hơn chút, cô ta đã rất cảm kích rồi, liền hướng về phía loại cảm kích này, cô ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà xa lánh tôi mới đúng.”
Tề Tiểu Tô cân nhắc một lát, nói: “Vậy có phải bây giờ có thể khẳng định một điểm, sau lưng cô Dương có người.”
“Có thể khẳng định được chuyện này, hơn nữa đối phương còn không phải là người bình thường, tôi nghi ngờ đối phương cho Dương Linh Linh dùng thuốc.”
“Dùng thuốc?”
“Đúng, có lúc cô ta sẽ xuất hiện một loại trạng thái ngẩn ngơ, cho dù là quyết định rất nhỏ cũng phải nghĩ rất lâu, hơn nữa cũng thay đổi ý kiến rất nhanh. Tôi đã từng hỏi bạn bên ngành y, nói có thể loại thuốc kia đã khiến cô ta bị ảnh hưởng không tốt.”
/1139
|