Anh ta cứ cảm thấy ánh mắt chú út nhìn Tề Tiểu Tô không ổn lắm.
Hạ Dư Hoành trả lời có chút dè dặt.
“Chú út nói người nào cơ?”
“Cô nữ sinh đó.”
“À, cháu quen, không thân lắm.” Hạ Dư Hoành nhìn hắn, hỏi: “Sao chú út lại hỏi đến cô ấy?”
Hạ Nông lại phun ra một hơi thuốc, nói: “Không có gì, đi nhầm vào phòng người ta nên hỏi xem thôi. Xem ra chỗ cô ta ngồi là vị trí chủ, cô ta vẫn nhỏ hơn cháu đúng không?”
Lời này hình như có chút thâm ý.
Dẫu sao Hạ Dư Hoành cũng không ngốc, mặc dù anh ta thật sự không hiểu Hạ Nông có ý gì, hỏi như vậy là có thâm ý gì, nhưng anh ta vẫn không dám tuỳ tiện nói nhiều. Chú út đúng là làm cho anh ta cảm thấy càng ngày càng khó hiểu, ở cạnh hắn cứ luôn có một loại cảm giác bị kìm nén.
“Ha ha, có lẽ là ngồi bừa thôi.”
Không dễ gì mới ứng phó được, Hạ Dư Hoành cảm thấy lưng mình đầy mồ hôi lạnh.
May mà chẳng bao lâu, Hạ Nông đã rời đi rồi.
Áp lực tâm lý của Hạ Dư Hoành mới đỡ đi chút. Anh ta chẳng muốn nói chuyện nhiều với những người Hạ gia, sau khi chắc chắn Hạ Nông rời khỏi nhà hàng rồi, anh ta lập tức gửi tin nhắn cho Tề Tiểu Tô.
Ăn xong cơm tìm chỗ nào ngồi nhé, anh có chuyện muốn nói với em.
Trước khi Tề Tiểu Tô nhận được tin nhắn, đúng lúc Hệ thống Tiểu Nhất báo cáo kết quả tra được cho cô. Hạ Nông lại là người nắm quyền của Hạ gia!
Điểm này đều khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc. Không nhìn ra đó nhé! Mà vì là quân sự và chính trị cao cấp, Hệ thống Tiểu Nhất cũng không tra ra được bao nhiêu tin tức hữu dụng, chỉ biết trước khi đến nhà hàng này thì hắn ở nhà.
Đúng lúc này cô nhận được tin nhắn của Hạ Dư Hoành.
“Có lẽ Hạ Dư Hoành biết điều gì chăng?” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô ừ một tiếng, nhưng tâm tình lại hơi nặng nề, cô cảm thấy Hạ Dư Hoành có chút dè dặt, vì nếu theo tính cách trước kia của anh ta, anh ta nên trực tiếp qua đây mới đúng, anh ta vốn dĩ là loại người khá can đảm, nếu không cũng sẽ không coi thường quan hệ khi đó của An gia và Ôn gia mà không khách khí với Ôn Tình rồi.
Vậy thì, anh ta đang kiêng dè ai?
Hạ Nông?
Rõ ràng là chú ruột của anh ta, kiêng dè như vậy, chứng tỏ Hạ Nông là một người vô cùng không đơn giản.
Cô nhắn lại cho Hạ Dư Hoành, nói địa điểm cho anh ta.
“La tổng, thủ tục họp thường niên của Thịnh Tề, tôi không có ý kiến gì cả, phương án thưởng tôi cũng ký rồi, đến lúc đó anh giao cho Julia là được, tôi có sửa chút, tăng thêm tiền thưởng cho các anh.”
La Thành Giang ngẩn ra, phương án tiền thưởng cuối năm của bọn họ thật ra đã rất khả quan rồi, nhưng Tề Tiểu Tô lại tăng thêm, vậy thì cuối năm ai cũng có thể mua nhà ở thành phố D rồi.
“Chuyện của công ty cơ bản đều dựa vào các anh, thưởng ít tôi sẽ cảm thấy có lỗi với các anh. Còn nữa, sang năm bắt đầu phương án phúc lợi của công ty, các anh nghiên cứu thêm chút, để các nhân viên có cống hiến có thể cảm thấy thuộc về công ty hơn.”
Phúc lợi của Thịnh Tề đã rất tốt rồi...
Cứ như vậy, sẽ không sợ công ty chi nhánh bên này không tuyển được người rồi, cho thêm phúc lợi mới vào thông báo tuyển dụng.
“Rất nhiều quyết định lớn đều do Tề tổng ra, còn nữa, nếu như không có mạng lưới quan hệ trước đó của Tề tổng, rất nhiều công việc chúng tôi không thể triển khai được. Hơn nữa, tiền lương và phúc lợi Tề tổng cho chúng tôi đã đủ nhiều rồi, không thể nói Tề tổng chỉ ăn mà không làm được.”
La Thành Giang cười, nói đùa.
Tề Tiểu Tô khoát tay: “Được rồi, mọi người ăn nhiều vào nhé, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Sau đó cô nhìn thấy Khưu Linh Phương đang nhét một cái bánh mì nướng cho Lương Lệ: “Ăn thêm cái nữa đi, bọn em cũng không ăn hết.”
Cô thầm cười một tiếng. Xem ra hai người này tiến triển cũng không tệ.
Nơi Tề Tiểu Tô hẹn Hạ Dư Hoành là một quán cà phê, cách bệnh viện quân khu chỉ hai con phố. Hoàn cảnh nơi này tốt, rất yên tĩnh, tính riêng tư cũng tốt, cô đã từng đến đây mấy lần rồi, thường xuyên thấy những cô gái rất xinh đẹp mang laptop đến đây làm việc.
Mà sở dĩ cô đến nơi này, một là bởi vì cách bệnh viện gần, hai là bởi vì nơi này vừa vặn chính là chỗ làm việc của Doãn Học Hải, lớp trưởng lớp 12/3.
Sau này cô lại hỏi riêng Doãn Học Hải có cần cô giúp đỡ gì không, nhưng Doãn Học Hải cự tuyệt. Cậu ta nói cậu ta đã là thanh niên rồi, trường học, học tập, kiếm tiền, những quan hệ này cậu ta có thể xử lý được, việc này cũng có thể giúp cậu ta học cách lập kế hoạch, nắm lấy cuộc sống của mình.
Mà sự thật chứng minh, mặc dù là có hơi khổ, hơi mệt, khiến cho Doãn Học Hải một học kỳ giảm mất mười cân, nhưng tinh thần của cậu ta thì vẫn tốt, thành tích thi cử cũng đứng thứ hai trong lớp, chỉ đứng sau cô.
Cho nên Tề Tiểu Tô cảm thấy, tương lai của Doãn Học Hải cũng sẽ rất tốt, sẽ làm chủ được cuộc sống của chính mình.
Thỉnh thoảng cô đến nơi này làm bài, ăn chút gì đó, uống ly cà phê, thuận tiện gọi Doãn Học Hải, thỉnh thoảng còn có thể cho cậu ta xem mấy câu hỏi.
Nhưng ba ngày này thi, chắc là Doãn Học Hải xin nghỉ không đến.
Cô đến chỗ ngồi cũ, một phục vụ nữ vui vẻ qua giúp cô gọi đồ: “Chào em, phải mấy ngày em không đến rồi ấy nhỉ.”
Bề ngoài xuất sắc của Tề Tiểu Tô khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc, cô đến đây mấy lần mà rất nhiều người đều nhớ cô.
“Vâng, em bận thi, chắc Doãn Học Hải cũng không đến nhỉ.”
“Đúng thế, em ấy xin nghỉ ba ngày. Em muốn uống gì không?”
“Cho em Vanilla Latte.”
Tề Tiểu Tô gọi cà phê xong, đợi một lúc Hạ Dư Hoành mới đến. Sau khi vào cửa anh ta còn nhìn ra ngoài cửa, có chút bất an.
“Tề Tiểu Tô, gọi cho anh một ly giống của em đi.” Vừa ngồi xuống, Hạ Dư Hoành đã thở dài một hơi.
Tề Tiểu Tô gọi cà phê cho anh ta, quan sát anh ta: “Anh làm sao thế?”
“Anh nói với em này.” Hạ Dư Hoành nghiêng người đến gần hơn, thấp giọng nói: “Anh phải cẩn thận chút, ngộ nhỡ có người theo dõi anh thì sao?”
“Ai sẽ theo dõi anh chứ? Anh gây ra chuyện gì à?”
Hạ Dư Hoành lắc đầu: “Anh đâu có gây ra chuyện gì, là em ấy!”
“Em?”
“Ừ, anh hỏi em, em quen chú út của anh à? Chính là người ở nhà hàng tối nay ấy, Hạ Nông.” Hạ Dư Hoành hỏi rất nghiêm túc.
Quả nhiên là muốn nói chuyện của Hạ Nông!
“Không quen.” Tề Tiểu Tô cũng nghiêm túc: “Ý anh là, anh sợ chú ấy vì em mà theo dõi anh ấy hả?”
“Chú út của anh rất lợi hại, cụ thể lợi hại thế nào anh cũng không tiện nói với em, nhưng anh muốn nói cho em một chuyện, hôm nay chú ấy có hỏi về em.” Hạ Dư Hoành thuật lại cuộc đối thoại tối nay giữa anh ta và Hạ Nông, sau đó rất buồn bực nói: “Không biết tại sao anh cứ luôn cảm thấy chú út có thái độ thù địch rất mạnh với em, lúc chú ấy nhắc đến em, loại cảm giác đó làm cho anh phát rùng mình. Em nghĩ kỹ lại xem, có phải là từng đắc tội chú ấy chỗ nào không?”
Bất kể Tề Tiểu Tô nghĩ thế nào đi nữa, cô cũng thật sự không nghĩ ra được trước kia cô đã từng đồng thời xuất hiện với Hạ Nông bao giờ, Hạ Nông lại có lý do gì mà có thái độ thù địch, có sát ý với cô.
Nhưng đối với ý tốt của Hạ Dư Hoành, cô rất cảm động. Đó dù sao cũng là chú út của anh ta, anh ta không đứng về phía người nhà, ngược lại đến đây thông báo chuyện này cho cô, chứng tỏ anh ta thật sự coi mình là bạn tốt.
Hạ Dư Hoành nói: “Dù sao nếu như sau này lại đụng phải chú ấy nữa, em nhớ cách chú ấy xa chút. Còn nữa, anh cũng sẽ tra chuyện này giúp em.”
Hạ Dư Hoành trả lời có chút dè dặt.
“Chú út nói người nào cơ?”
“Cô nữ sinh đó.”
“À, cháu quen, không thân lắm.” Hạ Dư Hoành nhìn hắn, hỏi: “Sao chú út lại hỏi đến cô ấy?”
Hạ Nông lại phun ra một hơi thuốc, nói: “Không có gì, đi nhầm vào phòng người ta nên hỏi xem thôi. Xem ra chỗ cô ta ngồi là vị trí chủ, cô ta vẫn nhỏ hơn cháu đúng không?”
Lời này hình như có chút thâm ý.
Dẫu sao Hạ Dư Hoành cũng không ngốc, mặc dù anh ta thật sự không hiểu Hạ Nông có ý gì, hỏi như vậy là có thâm ý gì, nhưng anh ta vẫn không dám tuỳ tiện nói nhiều. Chú út đúng là làm cho anh ta cảm thấy càng ngày càng khó hiểu, ở cạnh hắn cứ luôn có một loại cảm giác bị kìm nén.
“Ha ha, có lẽ là ngồi bừa thôi.”
Không dễ gì mới ứng phó được, Hạ Dư Hoành cảm thấy lưng mình đầy mồ hôi lạnh.
May mà chẳng bao lâu, Hạ Nông đã rời đi rồi.
Áp lực tâm lý của Hạ Dư Hoành mới đỡ đi chút. Anh ta chẳng muốn nói chuyện nhiều với những người Hạ gia, sau khi chắc chắn Hạ Nông rời khỏi nhà hàng rồi, anh ta lập tức gửi tin nhắn cho Tề Tiểu Tô.
Ăn xong cơm tìm chỗ nào ngồi nhé, anh có chuyện muốn nói với em.
Trước khi Tề Tiểu Tô nhận được tin nhắn, đúng lúc Hệ thống Tiểu Nhất báo cáo kết quả tra được cho cô. Hạ Nông lại là người nắm quyền của Hạ gia!
Điểm này đều khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc. Không nhìn ra đó nhé! Mà vì là quân sự và chính trị cao cấp, Hệ thống Tiểu Nhất cũng không tra ra được bao nhiêu tin tức hữu dụng, chỉ biết trước khi đến nhà hàng này thì hắn ở nhà.
Đúng lúc này cô nhận được tin nhắn của Hạ Dư Hoành.
“Có lẽ Hạ Dư Hoành biết điều gì chăng?” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô ừ một tiếng, nhưng tâm tình lại hơi nặng nề, cô cảm thấy Hạ Dư Hoành có chút dè dặt, vì nếu theo tính cách trước kia của anh ta, anh ta nên trực tiếp qua đây mới đúng, anh ta vốn dĩ là loại người khá can đảm, nếu không cũng sẽ không coi thường quan hệ khi đó của An gia và Ôn gia mà không khách khí với Ôn Tình rồi.
Vậy thì, anh ta đang kiêng dè ai?
Hạ Nông?
Rõ ràng là chú ruột của anh ta, kiêng dè như vậy, chứng tỏ Hạ Nông là một người vô cùng không đơn giản.
Cô nhắn lại cho Hạ Dư Hoành, nói địa điểm cho anh ta.
“La tổng, thủ tục họp thường niên của Thịnh Tề, tôi không có ý kiến gì cả, phương án thưởng tôi cũng ký rồi, đến lúc đó anh giao cho Julia là được, tôi có sửa chút, tăng thêm tiền thưởng cho các anh.”
La Thành Giang ngẩn ra, phương án tiền thưởng cuối năm của bọn họ thật ra đã rất khả quan rồi, nhưng Tề Tiểu Tô lại tăng thêm, vậy thì cuối năm ai cũng có thể mua nhà ở thành phố D rồi.
“Chuyện của công ty cơ bản đều dựa vào các anh, thưởng ít tôi sẽ cảm thấy có lỗi với các anh. Còn nữa, sang năm bắt đầu phương án phúc lợi của công ty, các anh nghiên cứu thêm chút, để các nhân viên có cống hiến có thể cảm thấy thuộc về công ty hơn.”
Phúc lợi của Thịnh Tề đã rất tốt rồi...
Cứ như vậy, sẽ không sợ công ty chi nhánh bên này không tuyển được người rồi, cho thêm phúc lợi mới vào thông báo tuyển dụng.
“Rất nhiều quyết định lớn đều do Tề tổng ra, còn nữa, nếu như không có mạng lưới quan hệ trước đó của Tề tổng, rất nhiều công việc chúng tôi không thể triển khai được. Hơn nữa, tiền lương và phúc lợi Tề tổng cho chúng tôi đã đủ nhiều rồi, không thể nói Tề tổng chỉ ăn mà không làm được.”
La Thành Giang cười, nói đùa.
Tề Tiểu Tô khoát tay: “Được rồi, mọi người ăn nhiều vào nhé, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Sau đó cô nhìn thấy Khưu Linh Phương đang nhét một cái bánh mì nướng cho Lương Lệ: “Ăn thêm cái nữa đi, bọn em cũng không ăn hết.”
Cô thầm cười một tiếng. Xem ra hai người này tiến triển cũng không tệ.
Nơi Tề Tiểu Tô hẹn Hạ Dư Hoành là một quán cà phê, cách bệnh viện quân khu chỉ hai con phố. Hoàn cảnh nơi này tốt, rất yên tĩnh, tính riêng tư cũng tốt, cô đã từng đến đây mấy lần rồi, thường xuyên thấy những cô gái rất xinh đẹp mang laptop đến đây làm việc.
Mà sở dĩ cô đến nơi này, một là bởi vì cách bệnh viện gần, hai là bởi vì nơi này vừa vặn chính là chỗ làm việc của Doãn Học Hải, lớp trưởng lớp 12/3.
Sau này cô lại hỏi riêng Doãn Học Hải có cần cô giúp đỡ gì không, nhưng Doãn Học Hải cự tuyệt. Cậu ta nói cậu ta đã là thanh niên rồi, trường học, học tập, kiếm tiền, những quan hệ này cậu ta có thể xử lý được, việc này cũng có thể giúp cậu ta học cách lập kế hoạch, nắm lấy cuộc sống của mình.
Mà sự thật chứng minh, mặc dù là có hơi khổ, hơi mệt, khiến cho Doãn Học Hải một học kỳ giảm mất mười cân, nhưng tinh thần của cậu ta thì vẫn tốt, thành tích thi cử cũng đứng thứ hai trong lớp, chỉ đứng sau cô.
Cho nên Tề Tiểu Tô cảm thấy, tương lai của Doãn Học Hải cũng sẽ rất tốt, sẽ làm chủ được cuộc sống của chính mình.
Thỉnh thoảng cô đến nơi này làm bài, ăn chút gì đó, uống ly cà phê, thuận tiện gọi Doãn Học Hải, thỉnh thoảng còn có thể cho cậu ta xem mấy câu hỏi.
Nhưng ba ngày này thi, chắc là Doãn Học Hải xin nghỉ không đến.
Cô đến chỗ ngồi cũ, một phục vụ nữ vui vẻ qua giúp cô gọi đồ: “Chào em, phải mấy ngày em không đến rồi ấy nhỉ.”
Bề ngoài xuất sắc của Tề Tiểu Tô khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc, cô đến đây mấy lần mà rất nhiều người đều nhớ cô.
“Vâng, em bận thi, chắc Doãn Học Hải cũng không đến nhỉ.”
“Đúng thế, em ấy xin nghỉ ba ngày. Em muốn uống gì không?”
“Cho em Vanilla Latte.”
Tề Tiểu Tô gọi cà phê xong, đợi một lúc Hạ Dư Hoành mới đến. Sau khi vào cửa anh ta còn nhìn ra ngoài cửa, có chút bất an.
“Tề Tiểu Tô, gọi cho anh một ly giống của em đi.” Vừa ngồi xuống, Hạ Dư Hoành đã thở dài một hơi.
Tề Tiểu Tô gọi cà phê cho anh ta, quan sát anh ta: “Anh làm sao thế?”
“Anh nói với em này.” Hạ Dư Hoành nghiêng người đến gần hơn, thấp giọng nói: “Anh phải cẩn thận chút, ngộ nhỡ có người theo dõi anh thì sao?”
“Ai sẽ theo dõi anh chứ? Anh gây ra chuyện gì à?”
Hạ Dư Hoành lắc đầu: “Anh đâu có gây ra chuyện gì, là em ấy!”
“Em?”
“Ừ, anh hỏi em, em quen chú út của anh à? Chính là người ở nhà hàng tối nay ấy, Hạ Nông.” Hạ Dư Hoành hỏi rất nghiêm túc.
Quả nhiên là muốn nói chuyện của Hạ Nông!
“Không quen.” Tề Tiểu Tô cũng nghiêm túc: “Ý anh là, anh sợ chú ấy vì em mà theo dõi anh ấy hả?”
“Chú út của anh rất lợi hại, cụ thể lợi hại thế nào anh cũng không tiện nói với em, nhưng anh muốn nói cho em một chuyện, hôm nay chú ấy có hỏi về em.” Hạ Dư Hoành thuật lại cuộc đối thoại tối nay giữa anh ta và Hạ Nông, sau đó rất buồn bực nói: “Không biết tại sao anh cứ luôn cảm thấy chú út có thái độ thù địch rất mạnh với em, lúc chú ấy nhắc đến em, loại cảm giác đó làm cho anh phát rùng mình. Em nghĩ kỹ lại xem, có phải là từng đắc tội chú ấy chỗ nào không?”
Bất kể Tề Tiểu Tô nghĩ thế nào đi nữa, cô cũng thật sự không nghĩ ra được trước kia cô đã từng đồng thời xuất hiện với Hạ Nông bao giờ, Hạ Nông lại có lý do gì mà có thái độ thù địch, có sát ý với cô.
Nhưng đối với ý tốt của Hạ Dư Hoành, cô rất cảm động. Đó dù sao cũng là chú út của anh ta, anh ta không đứng về phía người nhà, ngược lại đến đây thông báo chuyện này cho cô, chứng tỏ anh ta thật sự coi mình là bạn tốt.
Hạ Dư Hoành nói: “Dù sao nếu như sau này lại đụng phải chú ấy nữa, em nhớ cách chú ấy xa chút. Còn nữa, anh cũng sẽ tra chuyện này giúp em.”
/1139
|