Hàn Dư lái xe, đưa cô và bà Lợi ra ngoài.
Vị sư phụ điêu khắc ngọc mà bà Lợi nói họ Hoàng, ở có hơi xa một chút. Lúc bọn họ đến đã là chín rưỡi tối. Vợ của thầy Hoàng mở cửa cho họ.
Hoàng gia là một căn nhà có ba phòng ngủ rất phổ biến, rất nhỏ, chắc chỉ khoảng hơn bảy mươi mét vuông, sau khi đặt vật dụng gia đình vào, không gian liền trở nên rất chật chội. Căn nhà này tuy hơi cũ kỹ, nhưng được quét dọn sắp xếp rất sạch sẽ.
Tề Tiểu Tô vốn tưởng ông là một sư phụ nổi tiếng, đã là sư phụ nổi tiếng, vậy gia cảnh chắc cũng rất tốt mới phải, dù sao đại sư vừa ra tay chắc chắn thù lao cũng không thấp. Không ngờ đây lại là một gia đình rất bình thường, bà Lợi quen biết được vị sư phụ này xem ra chắc phía sau còn có một câu chuyện.
“Bà Lợi sao lại đến giờ này vậy?” Thầy Hoàng đang ngồi pha trà trong phòng khách, nhìn thấy bà Lợi đến tỏ ra rất bất ngờ, còn có một chút khẩn trương.
Bà Lợi vội nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là có chút chuyện cần ông giúp đỡ thôi.”
Thầy Hoàng bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Nói giúp đỡ gì chứ, bà Lợi có việc gì chỉ cần nói một tiếng là được.”
“Việc này cần sở trường của ông, đây là con gái nuôi của tôi, cần khắc một cái tẩu thuốc bằng phỉ thúy, tặng cho cụ ông, nhưng lại đang cần gấp, năm giờ chiếu mai đã cần rồi, không biết...”
“Có nguyên liệu không?”
“Có có có.”
Tề Tiểu Tô lấy một khối phỉ thúy xanh biếc ra, giá trị của khối phỉ thúy nguyên bản này cũng phải hơn mấy trăm vạn, nhưng, chỉ khắc một chiếc tẩu thuốc chắc cũng không tốn bao nhiêu nguyên liệu, số còn lại cô dự định để lại đây nhờ ông ấy xem thử có thể khắc thêm cái gì khác không, lúc nào có thời gian sẽ quay lại lấy.
Thầy Hoàng vừa nhìn thấy khối phỉ thúy này, đôi mắt liền sáng lên: “Là ngọc tốt!”
“Chính vì biết thầy Hoàng chỉ đồng ý khắc nguyên liệu tốt, thế nên mới đưa Tiểu Tô đến tìm ông.” Bà Lợi nói: “Thế nào, có khắc kịp không?”
“Có thể, có thể! Nhưng, cái này chắc phải còn lại hai phần ba.”
Tề Tiểu Tô lập tức nói: “Số còn lại nhờ thầy Hoàng giúp cháu làm chủ xem khắc thêm được những gì, số còn lại không vội.”
Thầy Hoàng gật gật đầu, sau đó liền vẫy tay nói: “Vậy được, tôi không tiếp đãi hai vị nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu luôn.” Ông nói xong liền cầm khối phỉ thúy đó bước vào một căn phòng.
Bà Hoàng có chút ngượng ngùng nhìn sang Tề Tiểu Tô, muốn giải thích vài câu, nhưng bà Lợi đã xua xua tay: “Tôi biết thói quen của thầy Hoàng, vậy chúng tôi đi trước đây.”
Cứ vậy mà đi sao?
Đợi lúc rời khỏi Hoàng gia, lên xe, Tề Tiểu Tô mới hỏi: “Mẹ nuôi, không cần bàn bạc cụ thể với thầy Hoàng sao?”
“Không cần.” Bà Lợi nói: “Tay nghề của thầy Hoàng rất cao, con không cần lo lắng, hơn nữa thầy ấy ra giá cũng rất hợp lý, bây giờ ông ấy chưa ra giá được, đợi đến lúc khắc xong, ông ấy xem bản thân đã phí bao nhiêu tâm tư và tinh lực, lúc này mới tính tiền công cho con. Vì ông ấy có lúc cứ khắc, cứ khắc liền có linh cảm, sẽ khắc vô cùng tinh xảo”
Tề Tiểu Tô giờ đã yên tâm, nếu bà Lợi đã tin tưởng ông ấy, cũng đánh giá cao ông ấy như thế, cô đương nhiên cũng lựa chọn tin tưởng: “Nhưng, ban đầu lúc ông ấy thấy mẹ sao lại có chút bất an như vậy?”
Bà Lợi thở dài, nói: “Biên gia, con biết không, thầy Hoàng năm xưa từng khắc chút đồ cho ông Biên, cũng không biết vì sao lại làm cho ông Biên tức giận, thường tìm đến nhà cãi nhau với ông ấy, khiến ông ấy không thể tập trung điêu khắc nữa, thế nên năm xưa là do mẹ giúp đỡ, tìm cho ông ấy một nơi như thế, che giấu hành tung của ông ấy.”
Còn có chút quan hệ với Biên gia sao?
Tề Tiểu Tô hơi nhíu mày, nhớ đến dáng vẻ hoang mang của Biên Hải Vi lần trước ở chỗ bà Đường, liền cảm thấy buồn cười. Bọn họ e là vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ Thiếu soái đến thăm nhà sao? Dù sao nếu làm ầm ĩ lên, chuyện nhà cửa sẽ khiến Biên gia rất mất mặt.
Nhưng, cũng không biết khi nào Thiếu soái mới có thời gian, thật ra cô cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc căn nhà đó như thế nào, lại có thể khiến anh em Biên gia đều thất sắc như thế.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tề Tiểu Tô đưa bà Lợi trở về trước sau đó mới về nhà.
Tối nay Vệ Thường Khuynh quả nhiên không trở về, còn Đổng Ý Thành cũng gửi một tin nhắn cho cô, nói phải cùng Lợi Nam ra ngoài làm chút việc, có lẽ buổi tối cũng không về Lưu Niên.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Dư Hoành đã gửi một tin nhắn đến cho Tề Tiểu Tô, sợ cô quên mất chuyện đã hứa với anh ta, nên nhắc trước một tiếng, còn nói với cô không cần mang theo gì cả, đến lúc đó chỉ cần đến góp vui là được.
Buổi chiều bốn giờ rưỡi Vệ Thường Khuynh mới trở về, lúc anh về Tề Tiểu Tô đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, Đổng Ý Thành và Lợi Nam buổi trưa đã về, cùng ăn bữa cơm.
“Em còn tưởng anh không về kịp chứ.” Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh, cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra là điểm gì.
“Chuyện đã hứa, đương nhiên phải trở về chứ.” Vệ Thường Khuynh mỉm cười với cô, lấy quần áo bước vào phòng tắm tắm rửa.
Đến lúc anh đóng cửa lại Tề Tiểu Tô mới nhớ ra, điểm bất thường của anh chính là lần này sau khi trở về, anh lại không đến gần cô cũng không ôm hay hôn cô, mà trực tiếp đi lấy quần áo vào nhà tắm.
Trước đây thì không như thế.
Trước đây anh từ bên ngoài trở về, việc đầu tiên nhất định là ôm cô một cái hoặc hôn một cái, sau đó mới đi tắm rửa.
Tề Tiểu Tô cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại tự thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ vì một chi tiết nhỏ liền nghi ngờ, vậy lòng tin giữa hai người cũng quá mỏng manh rồi.
Có lẽ tối qua anh đi làm gì đó, trên người bị dính bẩn, không muốn làm bẩn người cô chăng? Nhưng quần áo của anh nhìn không giống như bị bẩn...
Vệ Thường Khuynh tắm xong rất nhanh, cả người sảng khoái bước ra ngoài, liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang ngồi thẫn thờ trên bệ cửa sổ, anh hơi giật mình, bước sang, xoa xoa mái tóc của cô, “Sao thế? Có thể đi được rồi chứ.”
Tề Tiểu Tô ừm đáp lại một tiếng, nhìn anh hỏi: “Tối qua anh đi đâu vậy?”
“Sao thế, trước đây đều không hỏi, sao đột nhiên lại kiểm tra vậy?” Khóe môi Vệ Thường Khuynh cong lên, nựng nựng gương mặt của cô, trêu: “Nếu anh nói là nhiệm vụ cần, cũng phải đến những nơi mua vui như Lợi Nam thì sao?”
Nhưng anh không ngờ rằng lúc này nói mấy câu này lại có vẻ rất bất thường.
Vì tối qua đúng lúc bà Lợi nhắc đến chuyện Lợi Nam đã chạm vào những cô gái ở mấy nơi đó, có người gặp được bà nói với bà bản thân có lẽ đang mang đứa con của Lợi Nam, bây giờ vừa nghe câu này của Vệ Thường Khuynh, tuy Tề Tiểu Tô không tin, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Anh trước đây chưa từng nói đùa như thế.
Tề Tiểu Tô đột nhiên có chút khó chịu, không phải vì cảm thấy Vệ Thường Khuynh đã thật sự làm gì, mà là vì giữa họ đã có cuộc đối thoại thế này.
“Nếu thật sự là nhiệm vụ, vậy em cũng không thể có ý kiến phải không?” Cô chỉ nói một câu như thế, rồi miễn cưỡng mỉm cười, xoay người nói: “Đi thôi, đến muộn thì không hay lắm.”
Nhìn cô bước ra ngoài, Vệ Thường Khuynh cũng cảm thấy có chút bất thường, nhưng Tề Tiểu Tô đã ra khỏi cửa bước đến gõ cửa căn phòng đối diện.
Bỏ đi, dù sao cũng là chuyện không thể nói với cô.
Vệ Thường Khuynh thở dài một tiếng, bước ra ngoài, khóa cửa lại.
Vì vừa khéo có bốn người, Đổng Ý Thành cũng đi, thế nên liền do Lợi Nam lái xe, không dẫn theo bọn người Hàn Dư.
Lúc lên xe, Tề Tiểu Tô giành trước một bước ngồi vào vị trí ghế phó lái.
Vị sư phụ điêu khắc ngọc mà bà Lợi nói họ Hoàng, ở có hơi xa một chút. Lúc bọn họ đến đã là chín rưỡi tối. Vợ của thầy Hoàng mở cửa cho họ.
Hoàng gia là một căn nhà có ba phòng ngủ rất phổ biến, rất nhỏ, chắc chỉ khoảng hơn bảy mươi mét vuông, sau khi đặt vật dụng gia đình vào, không gian liền trở nên rất chật chội. Căn nhà này tuy hơi cũ kỹ, nhưng được quét dọn sắp xếp rất sạch sẽ.
Tề Tiểu Tô vốn tưởng ông là một sư phụ nổi tiếng, đã là sư phụ nổi tiếng, vậy gia cảnh chắc cũng rất tốt mới phải, dù sao đại sư vừa ra tay chắc chắn thù lao cũng không thấp. Không ngờ đây lại là một gia đình rất bình thường, bà Lợi quen biết được vị sư phụ này xem ra chắc phía sau còn có một câu chuyện.
“Bà Lợi sao lại đến giờ này vậy?” Thầy Hoàng đang ngồi pha trà trong phòng khách, nhìn thấy bà Lợi đến tỏ ra rất bất ngờ, còn có một chút khẩn trương.
Bà Lợi vội nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là có chút chuyện cần ông giúp đỡ thôi.”
Thầy Hoàng bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Nói giúp đỡ gì chứ, bà Lợi có việc gì chỉ cần nói một tiếng là được.”
“Việc này cần sở trường của ông, đây là con gái nuôi của tôi, cần khắc một cái tẩu thuốc bằng phỉ thúy, tặng cho cụ ông, nhưng lại đang cần gấp, năm giờ chiếu mai đã cần rồi, không biết...”
“Có nguyên liệu không?”
“Có có có.”
Tề Tiểu Tô lấy một khối phỉ thúy xanh biếc ra, giá trị của khối phỉ thúy nguyên bản này cũng phải hơn mấy trăm vạn, nhưng, chỉ khắc một chiếc tẩu thuốc chắc cũng không tốn bao nhiêu nguyên liệu, số còn lại cô dự định để lại đây nhờ ông ấy xem thử có thể khắc thêm cái gì khác không, lúc nào có thời gian sẽ quay lại lấy.
Thầy Hoàng vừa nhìn thấy khối phỉ thúy này, đôi mắt liền sáng lên: “Là ngọc tốt!”
“Chính vì biết thầy Hoàng chỉ đồng ý khắc nguyên liệu tốt, thế nên mới đưa Tiểu Tô đến tìm ông.” Bà Lợi nói: “Thế nào, có khắc kịp không?”
“Có thể, có thể! Nhưng, cái này chắc phải còn lại hai phần ba.”
Tề Tiểu Tô lập tức nói: “Số còn lại nhờ thầy Hoàng giúp cháu làm chủ xem khắc thêm được những gì, số còn lại không vội.”
Thầy Hoàng gật gật đầu, sau đó liền vẫy tay nói: “Vậy được, tôi không tiếp đãi hai vị nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu luôn.” Ông nói xong liền cầm khối phỉ thúy đó bước vào một căn phòng.
Bà Hoàng có chút ngượng ngùng nhìn sang Tề Tiểu Tô, muốn giải thích vài câu, nhưng bà Lợi đã xua xua tay: “Tôi biết thói quen của thầy Hoàng, vậy chúng tôi đi trước đây.”
Cứ vậy mà đi sao?
Đợi lúc rời khỏi Hoàng gia, lên xe, Tề Tiểu Tô mới hỏi: “Mẹ nuôi, không cần bàn bạc cụ thể với thầy Hoàng sao?”
“Không cần.” Bà Lợi nói: “Tay nghề của thầy Hoàng rất cao, con không cần lo lắng, hơn nữa thầy ấy ra giá cũng rất hợp lý, bây giờ ông ấy chưa ra giá được, đợi đến lúc khắc xong, ông ấy xem bản thân đã phí bao nhiêu tâm tư và tinh lực, lúc này mới tính tiền công cho con. Vì ông ấy có lúc cứ khắc, cứ khắc liền có linh cảm, sẽ khắc vô cùng tinh xảo”
Tề Tiểu Tô giờ đã yên tâm, nếu bà Lợi đã tin tưởng ông ấy, cũng đánh giá cao ông ấy như thế, cô đương nhiên cũng lựa chọn tin tưởng: “Nhưng, ban đầu lúc ông ấy thấy mẹ sao lại có chút bất an như vậy?”
Bà Lợi thở dài, nói: “Biên gia, con biết không, thầy Hoàng năm xưa từng khắc chút đồ cho ông Biên, cũng không biết vì sao lại làm cho ông Biên tức giận, thường tìm đến nhà cãi nhau với ông ấy, khiến ông ấy không thể tập trung điêu khắc nữa, thế nên năm xưa là do mẹ giúp đỡ, tìm cho ông ấy một nơi như thế, che giấu hành tung của ông ấy.”
Còn có chút quan hệ với Biên gia sao?
Tề Tiểu Tô hơi nhíu mày, nhớ đến dáng vẻ hoang mang của Biên Hải Vi lần trước ở chỗ bà Đường, liền cảm thấy buồn cười. Bọn họ e là vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ Thiếu soái đến thăm nhà sao? Dù sao nếu làm ầm ĩ lên, chuyện nhà cửa sẽ khiến Biên gia rất mất mặt.
Nhưng, cũng không biết khi nào Thiếu soái mới có thời gian, thật ra cô cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc căn nhà đó như thế nào, lại có thể khiến anh em Biên gia đều thất sắc như thế.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tề Tiểu Tô đưa bà Lợi trở về trước sau đó mới về nhà.
Tối nay Vệ Thường Khuynh quả nhiên không trở về, còn Đổng Ý Thành cũng gửi một tin nhắn cho cô, nói phải cùng Lợi Nam ra ngoài làm chút việc, có lẽ buổi tối cũng không về Lưu Niên.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Dư Hoành đã gửi một tin nhắn đến cho Tề Tiểu Tô, sợ cô quên mất chuyện đã hứa với anh ta, nên nhắc trước một tiếng, còn nói với cô không cần mang theo gì cả, đến lúc đó chỉ cần đến góp vui là được.
Buổi chiều bốn giờ rưỡi Vệ Thường Khuynh mới trở về, lúc anh về Tề Tiểu Tô đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, Đổng Ý Thành và Lợi Nam buổi trưa đã về, cùng ăn bữa cơm.
“Em còn tưởng anh không về kịp chứ.” Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh, cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra là điểm gì.
“Chuyện đã hứa, đương nhiên phải trở về chứ.” Vệ Thường Khuynh mỉm cười với cô, lấy quần áo bước vào phòng tắm tắm rửa.
Đến lúc anh đóng cửa lại Tề Tiểu Tô mới nhớ ra, điểm bất thường của anh chính là lần này sau khi trở về, anh lại không đến gần cô cũng không ôm hay hôn cô, mà trực tiếp đi lấy quần áo vào nhà tắm.
Trước đây thì không như thế.
Trước đây anh từ bên ngoài trở về, việc đầu tiên nhất định là ôm cô một cái hoặc hôn một cái, sau đó mới đi tắm rửa.
Tề Tiểu Tô cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại tự thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ vì một chi tiết nhỏ liền nghi ngờ, vậy lòng tin giữa hai người cũng quá mỏng manh rồi.
Có lẽ tối qua anh đi làm gì đó, trên người bị dính bẩn, không muốn làm bẩn người cô chăng? Nhưng quần áo của anh nhìn không giống như bị bẩn...
Vệ Thường Khuynh tắm xong rất nhanh, cả người sảng khoái bước ra ngoài, liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang ngồi thẫn thờ trên bệ cửa sổ, anh hơi giật mình, bước sang, xoa xoa mái tóc của cô, “Sao thế? Có thể đi được rồi chứ.”
Tề Tiểu Tô ừm đáp lại một tiếng, nhìn anh hỏi: “Tối qua anh đi đâu vậy?”
“Sao thế, trước đây đều không hỏi, sao đột nhiên lại kiểm tra vậy?” Khóe môi Vệ Thường Khuynh cong lên, nựng nựng gương mặt của cô, trêu: “Nếu anh nói là nhiệm vụ cần, cũng phải đến những nơi mua vui như Lợi Nam thì sao?”
Nhưng anh không ngờ rằng lúc này nói mấy câu này lại có vẻ rất bất thường.
Vì tối qua đúng lúc bà Lợi nhắc đến chuyện Lợi Nam đã chạm vào những cô gái ở mấy nơi đó, có người gặp được bà nói với bà bản thân có lẽ đang mang đứa con của Lợi Nam, bây giờ vừa nghe câu này của Vệ Thường Khuynh, tuy Tề Tiểu Tô không tin, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Anh trước đây chưa từng nói đùa như thế.
Tề Tiểu Tô đột nhiên có chút khó chịu, không phải vì cảm thấy Vệ Thường Khuynh đã thật sự làm gì, mà là vì giữa họ đã có cuộc đối thoại thế này.
“Nếu thật sự là nhiệm vụ, vậy em cũng không thể có ý kiến phải không?” Cô chỉ nói một câu như thế, rồi miễn cưỡng mỉm cười, xoay người nói: “Đi thôi, đến muộn thì không hay lắm.”
Nhìn cô bước ra ngoài, Vệ Thường Khuynh cũng cảm thấy có chút bất thường, nhưng Tề Tiểu Tô đã ra khỏi cửa bước đến gõ cửa căn phòng đối diện.
Bỏ đi, dù sao cũng là chuyện không thể nói với cô.
Vệ Thường Khuynh thở dài một tiếng, bước ra ngoài, khóa cửa lại.
Vì vừa khéo có bốn người, Đổng Ý Thành cũng đi, thế nên liền do Lợi Nam lái xe, không dẫn theo bọn người Hàn Dư.
Lúc lên xe, Tề Tiểu Tô giành trước một bước ngồi vào vị trí ghế phó lái.
/1139
|