“Hạ lão tướng quân bảo anh qua đó, còn không buông tay?” Tề Tiểu Tô lại một lần nữa muốn rút tay của mình ra, lần này cuối cùng Vệ Thường Khuynh cũng buông tay cô, xoa xoa mái tóc của cô nói: “Không được gây chuyện nữa, trở về rồi nói đàng hoàng cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ai gây chuyện chứ.
Tề Tiểu Tô trừng mắt, không thèm để ý đến anh, liền bước đến bên cạnh Đổng Ý Thành.
Bên kia, Hạ lão tướng quân đang nói với cô gái tóc ngắn đó: “Trân Anh, ông vẫn chưa già đến mức chỉ mấy bước như vầy cũng cần cháu phải dìu.” Ông quét mắt qua bảy tám đứa con cháu Hạ gia bên kia: “Mấy đứa có thể về được rồi, ông chỉ mời một dì giúp việc đến làm cơm, không làm nhiều để mời được mấy đứa đâu. Còn nữa, đồ mang hết về đi, nói với Hạ Nông, đừng giở quá nhiều chiêu trò với ông nữa.”
Tề Tiểu Tô nhìn theo ánh mắt của ông, mới nhìn thấy bên kia còn có một chiếc bàn, trên bàn đang xếp chồng sáu hộp gỗ, giống hệt những gì An Tử Khê nói trước đó, sáu chiếc hộp đó đều giống hệt nhau, kích thước kiểu dáng đều không có gì khác biệt. Xếp chồng ở đó nhìn cứ như một bộ vậy, hơn nữa đó cũng không giống là hộp quà, nhìn quả là có chút kỳ quái.
Cô gái tóc ngắn tên Trân Anh kia nghe thấy câu nói này của ông chỉ mỉm cười, nói: “Ông bác à, nghe ông nói kìa, bọn cháu đã đặt món rồi, người của khách sạn rất nhanh sẽ đưa đồ đến thôi, không cần lo không đủ ăn. Còn về số quà này, chú út đã nói nhất định phải để lại cho ông, bằng không trở về sẽ không tha cho bọn cháu.”
Hạ lão tướng quân xem ra rõ ràng đã mềm lòng, khóe miệng khẽ động, vẫn không thể nói ra những lời đuổi họ ra ngoài, chỉ đưa Vệ Thường Khuynh vào căn phòng bên cạnh.
Hạ Dư Hoành vội bước đến chào hỏi mời bọn người Tề Tiểu Tô ngồi xuống.
“Tiểu Tô, em đừng trách ông anh, anh đã nhắc đến em với ông anh, ông anh còn nói muốn nói chuyện với em nhiều hơn nữa, nhưng, không biết vì sao ông lại đặc biệt muốn nói chuyện với Giáo quan Vệ trước như vậy.”
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu tỏ ý không để tâm.
Hạ lão tướng quân muốn nói gì với Vệ Thường Khuynh, cô cũng biết.
Chính là chuyện của Điền Bình Ba. Bất luận nói thế nào, Điền Bình Ba cũng là đệ tử của ông, cho dù anh đã đi rồi, lại nghĩ đến ông ở Hạ gia cũng chẳng có thân tình gì mấy, nên đã rất xem trọng Điền Bình Ba, nguyên nhân chết thật sự của Điền Bình Ba, ông nôn nóng muốn biết hơn bất kỳ ai khác.
Thế nên sao cô có thể để ý việc Hạ lão tướng quân không chào hỏi cô vài câu trước chứ.
Sau khi ngồi xuống, cô gái tóc ngắn tên Hạ Trân Anh vừa rồi liền bước đến, ngồi xuống bên cạnh Tề Tiểu Tô.
“Cô là bạn gái của Giáo quan Vệ à? Vừa rồi thấy hai người nắm tay nhau bước vào.”
Không lẽ, cô ta biết Vệ Thường Khuynh?
Nghe cô ta gọi là Giáo quan Vệ, hình như vốn không phải là cách gọi lần đầu tiên, rất tự nhiên.
Hạ Dư Hoành lúc nhìn sang sắc mặt đã có chút thay đổi, anh nhìn Tề Tiểu Tô một cái, rồi nói: “Trân Anh, em muốn làm gì?”
“Em có muốn làm gì đâu, vừa rồi anh Vũ cũng đã nói rồi, sinh nhật của ông vốn không tiện mời người ngoài đến, nhưng chắc ông có quen với Giáo quan Vệ, vậy thì cũng không sao, ông thích là được, nhưng hai vị này, chúng ta đều không quen biết, em đến đại diện làm quen một chút thôi mà.” Hạ Trân Anh vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua gương mặt Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành.
Lợi Nam, đương nhiên cô ta đã biết.
Mọi người đều ở trong phạm vi thủ đô này, chắc chắn đều quen biết. Nhưng sau khi Lợi Nam bước vào cũng hoàn toàn không chào hỏi gì với họ.
Cô ta nói xong, liền quay sang mỉm cười với Tề Tiểu Tô: “Để tôi tự giới thiệu trước vậy, tôi tên Hạ Trân Anh, là em họ của anh Dư Hoành, hiện đang là sinh viên trường quân đội, phải rồi, hôm qua đúng lúc Giáo quan Vệ đến trường chúng tôi làm Giáo quan một ngày, tôi lại đúng lúc là tình trạng đặc biệt, thế nên giữa chừng có chút choáng váng, là Giáo quan Vệ...” Nói đến đây, trong mắt cô chợt ánh lên vẻ xấu hổ, “... Tôi đến phòng y tế trường.”
... Cô ta đến phòng y tế trường?
Vậy rốt cuộc là bế, hay cõng? Là kiểu bế công chúa, hay kiểu cõng tình nhân?
Có phải cô ta muốn nói ý này không?
Lợi Nam và Đổng Ý Thành sau khi nghe câu này của cô ta sắc mặt đều thay đổi.
“Bản lĩnh của Giáo quan Vệ quả thật rất tốt, anh ấy cũng đã hứa, sau này sẽ thường xuyên đến trường chúng tôi hơn.”
Câu này của Hạ Trân Anh càng ám muội hơn. Vệ Thường Khuynh đã hứa sau này sẽ thường đến trường họ hơn? Rốt cuộc đã hứa với ai, cô ta sao? Đến trường họ làm gì, chỉ là làm Giáo quan, hay là đi tìm cô ta?
Lợi Nam vừa nghĩ đến điểm bất thường hôm nay giữa Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh, liền không kìm chế được hít sâu một hơi. Chắc không phải mấy tình tiết cẩu huyết kiểu Tề Tiểu Tô phát hiện vết son môi trên cổ Vệ Thường Khuynh, hay trên người có mùi nước hoa đó chứ?
Nhưng không thể nào, trường quân đội nữ, bọn họ không được dùng son môi, nhiều nhất cũng chỉ dùng các loại son môi màu nhạt, cũng không thể dùng nước hoa. Còn nói về tóc tai, tóc của Hạ Trân Anh cũng không dài, cho dù thật sự rơi trên người Vệ Thường Khuynh, cũng chưa chắc biết là con gái chứ?
A phì phì!
Anh ta đang suy đoán lung tung gì vậy chứ!
“Hạ Trân Anh, cô thấy hay ho lắm hả?” Anh ta thấy Tề Tiểu Tô mãi không nói gì, liền không nhịn được: “Cho dù cô thật sự đến ngày ngất đi, đưa cô đến phòng y tế, cũng rất bình thường, có cần lấy chuyện này ra để nói không?”
“Không đâu.” Tề Tiểu Tô đột nhiên lên tiếng, cô nhìn sang Hạ Trân Anh, rất khẳng định nói: “Nếu anh ấy thật sự cùng cô đến phòng y tế trường, nhất định cũng là do học sinh khác cõng cô đi, anh ấy chỉ đi cùng, hoặc muốn nhờ bác sĩ kiểm tra xem, cô là ngất thật hay chỉ giả vờ ngất thôi.”
Từ sự thảng thốt trong nháy mắt của Hạ Trân Anh, Tề Tiểu Tô liền biết bản thân đã đoán trúng rồi. Bản thân cô cùng là người từng được Vệ Thiếu soái huấn luyện, biết rõ lúc anh huấn luyện sẽ nghiêm khắc đến mức nào, đối với cô cũng không nể nang gì, huống hồ là đối với người khác?
Nếu lúc đó Hạ Trân Anh thật sự ngất đi, ở tình trạng không thể chạm vào cô ta, anh đi cùng đến phòng y tế để tìm hiểu tình hình cũng rất có khả năng, nếu giả vờ ngất, vậy thì sẽ phải tiếp nhận huấn luyện tăng gấp ba lần của anh.
Vệ Thường Khuynh vốn không thích tùy tiện chạm vào người khác, huống hồ lại là phụ nữ, bế hoặc cõng, đều không thể nào, cũng không phải không có học sinh nào ở đó.
Chút tín nhiệm này cô vẫn rất tin anh.
Nhưng chút tín nhiệm này, không có nghĩa là cô không giận anh.
Nếu hôm qua chỉ đến trường quân đội làm Giáo quan một ngày, anh nói với cô có nhiệm vụ cần đến mấy chỗ mua vui làm gì chứ? Ngoài đến trường quân đội, còn việc gì chưa nói nữa?
Không phải nói, Tư lệnh sẽ không để anh đi làm Giáo quan sao? Không phải nói, sợ lãng phí nhân tài sao?
Không lẽ bắt đầu từ giờ, anh sẽ bắt đầu giấu giếm và nói dối cô sao?
“Em gái, loại người này không cần phí lời với cô ta.” Đổng Ý Thành liếc Hạ Trân Anh một cái: “Chúng tôi không có hứng thú làm quen với cô.”
Sắc mặt của Hạ Trân Anh rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười, nói: “Chọc các vị không vui rồi, đây quả là lỗi của tôi, được, tôi cách các người xa một chút.”
Cô ta đi được vài bước, lại quay đầu lại, nhìn Tề Tiểu Tô mỉm cười mang theo ý sâu xa.
Nụ cười này quả thật cực kỳ đáng ghét.
Lúc này, có người từ một bên còn lại bước ra, nói với bên này: “Tử Khê, Dư Hoành, đồ ăn sắp có thể dọn lên rồi... Tề Tiểu Tô đến chưa?”
Tề Tiểu Tô nhìn sang cô ta, sững người một lúc mới nhớ ra, không ngờ đó lại là Ôn Vân. Trước đây ở trung học Khánh Thực cũng từng là học sinh tham gia cuộc thi hạt giống tiềm năng, chị họ của Ôn Tình, Ôn Vân.
Cô chưa kịp phản ứng, chuông cửa đột nhiên vang lên. Hóa ra, bên ngoài cũng có chuông cửa.
Lại có người đến sao?
Ai gây chuyện chứ.
Tề Tiểu Tô trừng mắt, không thèm để ý đến anh, liền bước đến bên cạnh Đổng Ý Thành.
Bên kia, Hạ lão tướng quân đang nói với cô gái tóc ngắn đó: “Trân Anh, ông vẫn chưa già đến mức chỉ mấy bước như vầy cũng cần cháu phải dìu.” Ông quét mắt qua bảy tám đứa con cháu Hạ gia bên kia: “Mấy đứa có thể về được rồi, ông chỉ mời một dì giúp việc đến làm cơm, không làm nhiều để mời được mấy đứa đâu. Còn nữa, đồ mang hết về đi, nói với Hạ Nông, đừng giở quá nhiều chiêu trò với ông nữa.”
Tề Tiểu Tô nhìn theo ánh mắt của ông, mới nhìn thấy bên kia còn có một chiếc bàn, trên bàn đang xếp chồng sáu hộp gỗ, giống hệt những gì An Tử Khê nói trước đó, sáu chiếc hộp đó đều giống hệt nhau, kích thước kiểu dáng đều không có gì khác biệt. Xếp chồng ở đó nhìn cứ như một bộ vậy, hơn nữa đó cũng không giống là hộp quà, nhìn quả là có chút kỳ quái.
Cô gái tóc ngắn tên Trân Anh kia nghe thấy câu nói này của ông chỉ mỉm cười, nói: “Ông bác à, nghe ông nói kìa, bọn cháu đã đặt món rồi, người của khách sạn rất nhanh sẽ đưa đồ đến thôi, không cần lo không đủ ăn. Còn về số quà này, chú út đã nói nhất định phải để lại cho ông, bằng không trở về sẽ không tha cho bọn cháu.”
Hạ lão tướng quân xem ra rõ ràng đã mềm lòng, khóe miệng khẽ động, vẫn không thể nói ra những lời đuổi họ ra ngoài, chỉ đưa Vệ Thường Khuynh vào căn phòng bên cạnh.
Hạ Dư Hoành vội bước đến chào hỏi mời bọn người Tề Tiểu Tô ngồi xuống.
“Tiểu Tô, em đừng trách ông anh, anh đã nhắc đến em với ông anh, ông anh còn nói muốn nói chuyện với em nhiều hơn nữa, nhưng, không biết vì sao ông lại đặc biệt muốn nói chuyện với Giáo quan Vệ trước như vậy.”
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu tỏ ý không để tâm.
Hạ lão tướng quân muốn nói gì với Vệ Thường Khuynh, cô cũng biết.
Chính là chuyện của Điền Bình Ba. Bất luận nói thế nào, Điền Bình Ba cũng là đệ tử của ông, cho dù anh đã đi rồi, lại nghĩ đến ông ở Hạ gia cũng chẳng có thân tình gì mấy, nên đã rất xem trọng Điền Bình Ba, nguyên nhân chết thật sự của Điền Bình Ba, ông nôn nóng muốn biết hơn bất kỳ ai khác.
Thế nên sao cô có thể để ý việc Hạ lão tướng quân không chào hỏi cô vài câu trước chứ.
Sau khi ngồi xuống, cô gái tóc ngắn tên Hạ Trân Anh vừa rồi liền bước đến, ngồi xuống bên cạnh Tề Tiểu Tô.
“Cô là bạn gái của Giáo quan Vệ à? Vừa rồi thấy hai người nắm tay nhau bước vào.”
Không lẽ, cô ta biết Vệ Thường Khuynh?
Nghe cô ta gọi là Giáo quan Vệ, hình như vốn không phải là cách gọi lần đầu tiên, rất tự nhiên.
Hạ Dư Hoành lúc nhìn sang sắc mặt đã có chút thay đổi, anh nhìn Tề Tiểu Tô một cái, rồi nói: “Trân Anh, em muốn làm gì?”
“Em có muốn làm gì đâu, vừa rồi anh Vũ cũng đã nói rồi, sinh nhật của ông vốn không tiện mời người ngoài đến, nhưng chắc ông có quen với Giáo quan Vệ, vậy thì cũng không sao, ông thích là được, nhưng hai vị này, chúng ta đều không quen biết, em đến đại diện làm quen một chút thôi mà.” Hạ Trân Anh vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua gương mặt Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành.
Lợi Nam, đương nhiên cô ta đã biết.
Mọi người đều ở trong phạm vi thủ đô này, chắc chắn đều quen biết. Nhưng sau khi Lợi Nam bước vào cũng hoàn toàn không chào hỏi gì với họ.
Cô ta nói xong, liền quay sang mỉm cười với Tề Tiểu Tô: “Để tôi tự giới thiệu trước vậy, tôi tên Hạ Trân Anh, là em họ của anh Dư Hoành, hiện đang là sinh viên trường quân đội, phải rồi, hôm qua đúng lúc Giáo quan Vệ đến trường chúng tôi làm Giáo quan một ngày, tôi lại đúng lúc là tình trạng đặc biệt, thế nên giữa chừng có chút choáng váng, là Giáo quan Vệ...” Nói đến đây, trong mắt cô chợt ánh lên vẻ xấu hổ, “... Tôi đến phòng y tế trường.”
... Cô ta đến phòng y tế trường?
Vậy rốt cuộc là bế, hay cõng? Là kiểu bế công chúa, hay kiểu cõng tình nhân?
Có phải cô ta muốn nói ý này không?
Lợi Nam và Đổng Ý Thành sau khi nghe câu này của cô ta sắc mặt đều thay đổi.
“Bản lĩnh của Giáo quan Vệ quả thật rất tốt, anh ấy cũng đã hứa, sau này sẽ thường xuyên đến trường chúng tôi hơn.”
Câu này của Hạ Trân Anh càng ám muội hơn. Vệ Thường Khuynh đã hứa sau này sẽ thường đến trường họ hơn? Rốt cuộc đã hứa với ai, cô ta sao? Đến trường họ làm gì, chỉ là làm Giáo quan, hay là đi tìm cô ta?
Lợi Nam vừa nghĩ đến điểm bất thường hôm nay giữa Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh, liền không kìm chế được hít sâu một hơi. Chắc không phải mấy tình tiết cẩu huyết kiểu Tề Tiểu Tô phát hiện vết son môi trên cổ Vệ Thường Khuynh, hay trên người có mùi nước hoa đó chứ?
Nhưng không thể nào, trường quân đội nữ, bọn họ không được dùng son môi, nhiều nhất cũng chỉ dùng các loại son môi màu nhạt, cũng không thể dùng nước hoa. Còn nói về tóc tai, tóc của Hạ Trân Anh cũng không dài, cho dù thật sự rơi trên người Vệ Thường Khuynh, cũng chưa chắc biết là con gái chứ?
A phì phì!
Anh ta đang suy đoán lung tung gì vậy chứ!
“Hạ Trân Anh, cô thấy hay ho lắm hả?” Anh ta thấy Tề Tiểu Tô mãi không nói gì, liền không nhịn được: “Cho dù cô thật sự đến ngày ngất đi, đưa cô đến phòng y tế, cũng rất bình thường, có cần lấy chuyện này ra để nói không?”
“Không đâu.” Tề Tiểu Tô đột nhiên lên tiếng, cô nhìn sang Hạ Trân Anh, rất khẳng định nói: “Nếu anh ấy thật sự cùng cô đến phòng y tế trường, nhất định cũng là do học sinh khác cõng cô đi, anh ấy chỉ đi cùng, hoặc muốn nhờ bác sĩ kiểm tra xem, cô là ngất thật hay chỉ giả vờ ngất thôi.”
Từ sự thảng thốt trong nháy mắt của Hạ Trân Anh, Tề Tiểu Tô liền biết bản thân đã đoán trúng rồi. Bản thân cô cùng là người từng được Vệ Thiếu soái huấn luyện, biết rõ lúc anh huấn luyện sẽ nghiêm khắc đến mức nào, đối với cô cũng không nể nang gì, huống hồ là đối với người khác?
Nếu lúc đó Hạ Trân Anh thật sự ngất đi, ở tình trạng không thể chạm vào cô ta, anh đi cùng đến phòng y tế để tìm hiểu tình hình cũng rất có khả năng, nếu giả vờ ngất, vậy thì sẽ phải tiếp nhận huấn luyện tăng gấp ba lần của anh.
Vệ Thường Khuynh vốn không thích tùy tiện chạm vào người khác, huống hồ lại là phụ nữ, bế hoặc cõng, đều không thể nào, cũng không phải không có học sinh nào ở đó.
Chút tín nhiệm này cô vẫn rất tin anh.
Nhưng chút tín nhiệm này, không có nghĩa là cô không giận anh.
Nếu hôm qua chỉ đến trường quân đội làm Giáo quan một ngày, anh nói với cô có nhiệm vụ cần đến mấy chỗ mua vui làm gì chứ? Ngoài đến trường quân đội, còn việc gì chưa nói nữa?
Không phải nói, Tư lệnh sẽ không để anh đi làm Giáo quan sao? Không phải nói, sợ lãng phí nhân tài sao?
Không lẽ bắt đầu từ giờ, anh sẽ bắt đầu giấu giếm và nói dối cô sao?
“Em gái, loại người này không cần phí lời với cô ta.” Đổng Ý Thành liếc Hạ Trân Anh một cái: “Chúng tôi không có hứng thú làm quen với cô.”
Sắc mặt của Hạ Trân Anh rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười, nói: “Chọc các vị không vui rồi, đây quả là lỗi của tôi, được, tôi cách các người xa một chút.”
Cô ta đi được vài bước, lại quay đầu lại, nhìn Tề Tiểu Tô mỉm cười mang theo ý sâu xa.
Nụ cười này quả thật cực kỳ đáng ghét.
Lúc này, có người từ một bên còn lại bước ra, nói với bên này: “Tử Khê, Dư Hoành, đồ ăn sắp có thể dọn lên rồi... Tề Tiểu Tô đến chưa?”
Tề Tiểu Tô nhìn sang cô ta, sững người một lúc mới nhớ ra, không ngờ đó lại là Ôn Vân. Trước đây ở trung học Khánh Thực cũng từng là học sinh tham gia cuộc thi hạt giống tiềm năng, chị họ của Ôn Tình, Ôn Vân.
Cô chưa kịp phản ứng, chuông cửa đột nhiên vang lên. Hóa ra, bên ngoài cũng có chuông cửa.
Lại có người đến sao?
/1139
|