Mặc dù hệ thống bảo vệ trong biệt thự của Chúc Tường Đông rất mạnh, nhưng đối với hai người bọn họ, đặc biệt là có Vệ Thường Khuynh thừa dịp tảng sáng âm thầm đưa cô ra ngoài, cũng không phải là chuyện khó.
Hai người ra khỏi biệt thự, Vệ Thường Khuynh cõng cô trên lưng.
“Chúng ta trộm một cái xe, mượn dùng một lúc.”
“Đây là lần đầu tiên em trộm xe đấy.” Tề Tiểu Tô cười khổ. Trước kia cô nghèo khó đến thế còn chưa từng nghĩ sẽ đi trộm đồ bao giờ đâu.
“Cũng không hẳn là trộm, lát nữa chúng ta lại lái xe về trả mà.” Vệ Thường Khuynh cõng cô chạy một đoạn mới nhìn thấy một chiếc xe hơi ở bên ngoài một tòa nhà cách rất xa biệt thự của Chúc Tường Đông.
“Anh làm được không đấy?” Tề Tiểu Tô nhìn anh loay hoay mở khóa.
Vệ Thường Khuynh nói: “Những cái xe này đối với anh đều là đồ cổ, toàn là loại xe cũ kỹ cả.” Cho nên mấy loại khóa này đối với anh chỉ là sơ cấp thôi, mở ra rất dễ.
Tề Tiểu Tô câm nín.
Mà đúng là bọn họ rất thuận lợi “mượn” được xe thật, sau đó lái ra khỏi khu biệt thự.
“Cái phi cơ này có năng lượng chứ?”
“Có. Một chiếc phi cơ hoàn chỉnh có năng lượng rất lớn.”
Đến chỗ đặt phi cơ, bốn bề đều yên tĩnh, chỉ có chiếc phi cơ màu bạc nằm yên lặng ở đó.
Trước đó Tề Tiểu Tô đã nghe Chúc Tường Viêm và Nghiêm Tắc Thâm nói qua, không gian ở bên trong hẳn rất lớn, nhưng bọn họ không sao tìm được cách để mở nó ra.
“Anh có thể mở được nó không? Chiếc phi cơ này cũng không phải của anh, liệu có không mở được không? Đây là phi cơ của Liên minh các hành tinh đấy, chắc anh không thể nói nó là đồ cổ chứ hả?” Được tận mắt nhìn thấy, Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy choáng váng. Cô đưa tay sờ lên thân trơn bóng của chiếc phi cơ, cảm nhận được sự lạnh buốt của nó. Đúng như họ đã nói, không thể biết được phải mở ra từ đâu.
“Hay là cứ như thế này hấp thu đi?” Cô hỏi.
Vệ Thường Khuynh giữ chặt lấy cô: “Đừng nóng vội. Chúng ta vào bên trong đã.” Bên ngoài quá lạnh, anh sợ cô sẽ bị đông cứng vì lạnh mất. Chiếc phi cơ này lớn như thế, muốn hấp thu năng lượng của nó cũng cần kha khá thời gian đây.
“Anh có thể mở được, em đừng quên, nó cùng một loại với chiếc của anh.” Đừng nói tới chuyện chiếc phi cơ này cùng lô sản xuất với cái của anh, thực ra thì, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả các loại máy móc phi cơ ở Liên minh các hành tinh.
Tề Tiểu Tô đứng ở bên cạnh ôm ngực xoa tay, hoạt động thân thể để sưởi ấm, vừa nhìn xem anh mở chiếc phi thuyền này như thế nào.
Lúc này, tại thủ đô.
Ở vùng ngoại ô, trong một khu biệt viện hẻo lánh nào đó trong núi.
Bốn phía núi rừng im ắng, ánh trăng sáng lành lạnh phủ xuống khu biệt viện làm nó trông hơi có vẻ quỷ dị.
Biệt viện này rất lớn, có một số gian phòng ẩn mình trên các ngọn đồi đá.
Rất nhiều phòng đều tắt đèn tối om, chỉ có căn phòng ở nơi sâu nhất của biệt viện, xuyên qua lớp kính tối mờ có thể nhìn thấy được ánh sáng yếu ớt, không rõ ràng.
Nhưng ở trong gian phòng đó lúc này lại sáng như ban ngày, chỉ là do lớp kính chắn sáng quá tốt nên mới không lọt được ra bên ngoài.
Đây là một căn phòng rất kỳ quái, bên trong không có giường, khắp nơi đều là những máy móc to lớn, những thứ máy móc kia chắc chẳng có mấy người biết gọi tên nó là gì, hiện tại có rất nhiều loại máy móc đều sáng đèn, chứng tỏ chúng đang được vận hành. Giữa căn phòng có một chiếc bàn làm việc, phía trên bàn cũng bày hai cái máy cỡ nhỏ, ngoài ra còn có mấy chồng sách và giấy tờ ghi chú viết tay, ngay bên cạnh cái bàn này là một chiếc giường trắng toát như nơi dùng để giải phẫu, nói chính xác thì đó chính là một chiếc giường dùng để giải phẫu. Đầu giường và cuối giường đều có máy móc dựng thẳng.
Phía trên là chiếc đèn chiếu thẳng xuống giường.
Lúc này trên giường không có bất kì vật nghiên cứu thí nghiệm nào, nhưng ở phía bên kia bàn làm việc có một người đang đứng, một người ngồi, trên mặt người đang ngồi đeo một cái kính đen, khuôn mặt gầy gò, mũi ưng, tuổi chừng 50. Còn người đang đứng chỉ khoảng chừng hơn 20 tuổi, dáng dấp nhã nhặn tuấn tú, nhìn rất đàn ông.
Hai người này đều mặc áo khoác màu trắng.
“Bố, xem như chúng ta đã có được thành tích vô cùng lớn rồi phải không?” Người thanh niên trẻ tuổi mở miệng hỏi.
Người đàn ông đang ngồi viết cái gì đó, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ cười, nói bằng giọng điệu rất kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, Vệ Thường Khuynh kia chắc chắn không bao giờ nghĩ đến có một ngày hắn sẽ bị Cung Việt ta đánh cho một đòn mạnh như vậy! Trí tuệ nhân tạo cao cấp No1? Thứ kia vốn phải dành cho ta! Thế mà thằng nhóc đó ỷ vào tuổi trẻ cuồng vọng, tự cao tự đại, không biết trời cao đất rộng là gì cả, cái gì tốt cũng đều muốn đoạt đi. Còn chẳng phải hắn dựa vào thân phận của Mạc Na, con gái tướng quân say mê hắn, mới có thể đến được vị trí như thế sao. Giờ đã đến nơi này rồi, ta xem hắn còn lấy cái gì so sánh với ta.”
“Hắn đương nhiên không thể sánh được với bố rồi. Bố, vốn năng lượng của chúng ta đủ để phá hủy cái trí thuệ nhân tạo kia, tại sao bố lại muốn giữ nó lại?”
“A Hoa, cái trí tuệ nhân tạo kia mạnh đến mức con không thể tưởng tượng nổi đâu, nếu phá hủy nó thì quá đáng tiếc, chúng ta cần nó.”
“Nhưng mà, nhỡ đâu…”
“Không có nhỡ đâu, hiện giờ chúng ta vẫn còn năng lượng, có thể chống lại nó, đợi đến khi năng lượng của nó hao sạch, Vệ Thường Khuynh sẽ không thể dựa vào nó nữa. Ở chỗ này lại không có Mạc tướng quân làm chỗ dựa cho hắn, đến lúc đó chúng ta muốn làm gì hắn chẳng được, còn ai có thể cứu hắn được nữa?” Cung Việt nói tiếp. “A Hoa, ta đã nói với con rồi, phải biết nhìn xa trông rộng một chút. Con còn nhớ mục tiêu cuối cùng của chúng ta chứ?”
Ánh mắt Cung Hoa trở nên nóng rực. “Đương nhiên con nhớ rồi! Bố, bố đã nói muốn chúng ta ngồi lên cái vị trí cao nhất kia! Cả Hoa Hạ, cả Liên minh các hành tinh, đều là của hai bố con chúng ta!”
“Đúng thế, cho nên tuyệt đối không thể để Vệ Thường Khuynh còn sống. Nhưng, nhất định chúng ta phải đoạt được No1! Chúng ta phải làm nó hao hết năng lượng, đến lúc đó ta sẽ lập trình lại nó là có thể cưỡng ép nó rời khỏi Vệ Thường Khuynh, để nó nhận chủ một lần nữa! Có được No1, chúng ta sẽ bước được một bước dài đến gần mục tiêu hơn! Chỉ cần xóa sổ Vệ Thường Khuynh ở thế giới này, chỉ cần chúng ta phá vỡ thời đại này, đến lúc đó Liên minh sẽ không còn cái người tên Vệ Thường Khuynh nữa! Không ai có thể ngăn cản ta và cả con nữa.”
Cung Việt càng nói, gương mặt càng trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt hắn có một loại tham lam vô tận và tràn ngập hận thù, trông đáng sợ vô cùng.
“Bố, con nghe theo bố hết.”
“Ừm, hiện giờ có một điều khiến ta cảm thấy kỳ quái là, nếu No1 bị tấn công mạnh như thế thì hẳn Vệ Thường Khuynh phải bị ảnh hưởng mới đúng, nhưng vì sao phản ứng của bọn hắn lại nhanh như vậy, có thể phòng ngự ngay lập tức, xóa tất cả các thiết bị giám sát, phong tỏa hoàn toàn con đường của chúng ta? Hơn nữa, ta cũng không thể tìm được vị trí của hắn.”
Cung Hoa đưa ra ý kiến: “Hay là bên cạnh hắn có cao thủ?”
“Thời đại này làm gì có cao thủ nào có thể chống lại ta? Đây giống với cách làm của Vệ Thường Khuynh hơn!” Cung Việt cau mày: “Nhưng theo lý mà nói, đáng ra lúc ấy hắn phải ngất đi vì bị tấn công, không thể làm ra những việc này mới đúng.”
Hắn vắt óc ra suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, đứng phắt dậy như thể vừa phát hiện ra một sự thật khiến chính hắn cũng phải sợ hãi.
“Chẳng lẽ là, trí tuệ nhân tạo cao cấp No1 hiện giờ đang ký túc ở trên thân một người khác? Chính là con nhóc đột nhiên nổi tiếng mà trước đó chúng ta đã suy đoán, Tề Tiểu Tô?”
“Có khả năng này sao?”
“Rất có thể! Lúc ấy ta có nghe nói, No1 có rất nhiều công năng mạnh mẽ khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra được!”
Hai người ra khỏi biệt thự, Vệ Thường Khuynh cõng cô trên lưng.
“Chúng ta trộm một cái xe, mượn dùng một lúc.”
“Đây là lần đầu tiên em trộm xe đấy.” Tề Tiểu Tô cười khổ. Trước kia cô nghèo khó đến thế còn chưa từng nghĩ sẽ đi trộm đồ bao giờ đâu.
“Cũng không hẳn là trộm, lát nữa chúng ta lại lái xe về trả mà.” Vệ Thường Khuynh cõng cô chạy một đoạn mới nhìn thấy một chiếc xe hơi ở bên ngoài một tòa nhà cách rất xa biệt thự của Chúc Tường Đông.
“Anh làm được không đấy?” Tề Tiểu Tô nhìn anh loay hoay mở khóa.
Vệ Thường Khuynh nói: “Những cái xe này đối với anh đều là đồ cổ, toàn là loại xe cũ kỹ cả.” Cho nên mấy loại khóa này đối với anh chỉ là sơ cấp thôi, mở ra rất dễ.
Tề Tiểu Tô câm nín.
Mà đúng là bọn họ rất thuận lợi “mượn” được xe thật, sau đó lái ra khỏi khu biệt thự.
“Cái phi cơ này có năng lượng chứ?”
“Có. Một chiếc phi cơ hoàn chỉnh có năng lượng rất lớn.”
Đến chỗ đặt phi cơ, bốn bề đều yên tĩnh, chỉ có chiếc phi cơ màu bạc nằm yên lặng ở đó.
Trước đó Tề Tiểu Tô đã nghe Chúc Tường Viêm và Nghiêm Tắc Thâm nói qua, không gian ở bên trong hẳn rất lớn, nhưng bọn họ không sao tìm được cách để mở nó ra.
“Anh có thể mở được nó không? Chiếc phi cơ này cũng không phải của anh, liệu có không mở được không? Đây là phi cơ của Liên minh các hành tinh đấy, chắc anh không thể nói nó là đồ cổ chứ hả?” Được tận mắt nhìn thấy, Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy choáng váng. Cô đưa tay sờ lên thân trơn bóng của chiếc phi cơ, cảm nhận được sự lạnh buốt của nó. Đúng như họ đã nói, không thể biết được phải mở ra từ đâu.
“Hay là cứ như thế này hấp thu đi?” Cô hỏi.
Vệ Thường Khuynh giữ chặt lấy cô: “Đừng nóng vội. Chúng ta vào bên trong đã.” Bên ngoài quá lạnh, anh sợ cô sẽ bị đông cứng vì lạnh mất. Chiếc phi cơ này lớn như thế, muốn hấp thu năng lượng của nó cũng cần kha khá thời gian đây.
“Anh có thể mở được, em đừng quên, nó cùng một loại với chiếc của anh.” Đừng nói tới chuyện chiếc phi cơ này cùng lô sản xuất với cái của anh, thực ra thì, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả các loại máy móc phi cơ ở Liên minh các hành tinh.
Tề Tiểu Tô đứng ở bên cạnh ôm ngực xoa tay, hoạt động thân thể để sưởi ấm, vừa nhìn xem anh mở chiếc phi thuyền này như thế nào.
Lúc này, tại thủ đô.
Ở vùng ngoại ô, trong một khu biệt viện hẻo lánh nào đó trong núi.
Bốn phía núi rừng im ắng, ánh trăng sáng lành lạnh phủ xuống khu biệt viện làm nó trông hơi có vẻ quỷ dị.
Biệt viện này rất lớn, có một số gian phòng ẩn mình trên các ngọn đồi đá.
Rất nhiều phòng đều tắt đèn tối om, chỉ có căn phòng ở nơi sâu nhất của biệt viện, xuyên qua lớp kính tối mờ có thể nhìn thấy được ánh sáng yếu ớt, không rõ ràng.
Nhưng ở trong gian phòng đó lúc này lại sáng như ban ngày, chỉ là do lớp kính chắn sáng quá tốt nên mới không lọt được ra bên ngoài.
Đây là một căn phòng rất kỳ quái, bên trong không có giường, khắp nơi đều là những máy móc to lớn, những thứ máy móc kia chắc chẳng có mấy người biết gọi tên nó là gì, hiện tại có rất nhiều loại máy móc đều sáng đèn, chứng tỏ chúng đang được vận hành. Giữa căn phòng có một chiếc bàn làm việc, phía trên bàn cũng bày hai cái máy cỡ nhỏ, ngoài ra còn có mấy chồng sách và giấy tờ ghi chú viết tay, ngay bên cạnh cái bàn này là một chiếc giường trắng toát như nơi dùng để giải phẫu, nói chính xác thì đó chính là một chiếc giường dùng để giải phẫu. Đầu giường và cuối giường đều có máy móc dựng thẳng.
Phía trên là chiếc đèn chiếu thẳng xuống giường.
Lúc này trên giường không có bất kì vật nghiên cứu thí nghiệm nào, nhưng ở phía bên kia bàn làm việc có một người đang đứng, một người ngồi, trên mặt người đang ngồi đeo một cái kính đen, khuôn mặt gầy gò, mũi ưng, tuổi chừng 50. Còn người đang đứng chỉ khoảng chừng hơn 20 tuổi, dáng dấp nhã nhặn tuấn tú, nhìn rất đàn ông.
Hai người này đều mặc áo khoác màu trắng.
“Bố, xem như chúng ta đã có được thành tích vô cùng lớn rồi phải không?” Người thanh niên trẻ tuổi mở miệng hỏi.
Người đàn ông đang ngồi viết cái gì đó, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ cười, nói bằng giọng điệu rất kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, Vệ Thường Khuynh kia chắc chắn không bao giờ nghĩ đến có một ngày hắn sẽ bị Cung Việt ta đánh cho một đòn mạnh như vậy! Trí tuệ nhân tạo cao cấp No1? Thứ kia vốn phải dành cho ta! Thế mà thằng nhóc đó ỷ vào tuổi trẻ cuồng vọng, tự cao tự đại, không biết trời cao đất rộng là gì cả, cái gì tốt cũng đều muốn đoạt đi. Còn chẳng phải hắn dựa vào thân phận của Mạc Na, con gái tướng quân say mê hắn, mới có thể đến được vị trí như thế sao. Giờ đã đến nơi này rồi, ta xem hắn còn lấy cái gì so sánh với ta.”
“Hắn đương nhiên không thể sánh được với bố rồi. Bố, vốn năng lượng của chúng ta đủ để phá hủy cái trí thuệ nhân tạo kia, tại sao bố lại muốn giữ nó lại?”
“A Hoa, cái trí tuệ nhân tạo kia mạnh đến mức con không thể tưởng tượng nổi đâu, nếu phá hủy nó thì quá đáng tiếc, chúng ta cần nó.”
“Nhưng mà, nhỡ đâu…”
“Không có nhỡ đâu, hiện giờ chúng ta vẫn còn năng lượng, có thể chống lại nó, đợi đến khi năng lượng của nó hao sạch, Vệ Thường Khuynh sẽ không thể dựa vào nó nữa. Ở chỗ này lại không có Mạc tướng quân làm chỗ dựa cho hắn, đến lúc đó chúng ta muốn làm gì hắn chẳng được, còn ai có thể cứu hắn được nữa?” Cung Việt nói tiếp. “A Hoa, ta đã nói với con rồi, phải biết nhìn xa trông rộng một chút. Con còn nhớ mục tiêu cuối cùng của chúng ta chứ?”
Ánh mắt Cung Hoa trở nên nóng rực. “Đương nhiên con nhớ rồi! Bố, bố đã nói muốn chúng ta ngồi lên cái vị trí cao nhất kia! Cả Hoa Hạ, cả Liên minh các hành tinh, đều là của hai bố con chúng ta!”
“Đúng thế, cho nên tuyệt đối không thể để Vệ Thường Khuynh còn sống. Nhưng, nhất định chúng ta phải đoạt được No1! Chúng ta phải làm nó hao hết năng lượng, đến lúc đó ta sẽ lập trình lại nó là có thể cưỡng ép nó rời khỏi Vệ Thường Khuynh, để nó nhận chủ một lần nữa! Có được No1, chúng ta sẽ bước được một bước dài đến gần mục tiêu hơn! Chỉ cần xóa sổ Vệ Thường Khuynh ở thế giới này, chỉ cần chúng ta phá vỡ thời đại này, đến lúc đó Liên minh sẽ không còn cái người tên Vệ Thường Khuynh nữa! Không ai có thể ngăn cản ta và cả con nữa.”
Cung Việt càng nói, gương mặt càng trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt hắn có một loại tham lam vô tận và tràn ngập hận thù, trông đáng sợ vô cùng.
“Bố, con nghe theo bố hết.”
“Ừm, hiện giờ có một điều khiến ta cảm thấy kỳ quái là, nếu No1 bị tấn công mạnh như thế thì hẳn Vệ Thường Khuynh phải bị ảnh hưởng mới đúng, nhưng vì sao phản ứng của bọn hắn lại nhanh như vậy, có thể phòng ngự ngay lập tức, xóa tất cả các thiết bị giám sát, phong tỏa hoàn toàn con đường của chúng ta? Hơn nữa, ta cũng không thể tìm được vị trí của hắn.”
Cung Hoa đưa ra ý kiến: “Hay là bên cạnh hắn có cao thủ?”
“Thời đại này làm gì có cao thủ nào có thể chống lại ta? Đây giống với cách làm của Vệ Thường Khuynh hơn!” Cung Việt cau mày: “Nhưng theo lý mà nói, đáng ra lúc ấy hắn phải ngất đi vì bị tấn công, không thể làm ra những việc này mới đúng.”
Hắn vắt óc ra suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, đứng phắt dậy như thể vừa phát hiện ra một sự thật khiến chính hắn cũng phải sợ hãi.
“Chẳng lẽ là, trí tuệ nhân tạo cao cấp No1 hiện giờ đang ký túc ở trên thân một người khác? Chính là con nhóc đột nhiên nổi tiếng mà trước đó chúng ta đã suy đoán, Tề Tiểu Tô?”
“Có khả năng này sao?”
“Rất có thể! Lúc ấy ta có nghe nói, No1 có rất nhiều công năng mạnh mẽ khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra được!”
/1139
|