Cô gái kia khá xinh đẹp, bộ lễ phục cũng rất vừa người, khiến cô ta nổi bật như một đóa bách hợp tươi mát, vô cùng xinh xắn. Dù có vẻ ngoài như vậy nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cô ta không có được khí chất mỹ lệ, có thể bởi vì lúc này cô ta đang khá nhút nhát.
Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ cô gái này chính là cháu gái mà nhà họ Đường tìm về được đấy à?
Bà Đường thấy Tần Yên Vũ đi đến liền vẫy tay với cô ta, Tần Yên Vũ bước tới gần, bà Đường vừa lôi kéo tay của cô ta vừa nói: “Tiểu Vũ, mau lại đây, các con đồng trang lứa mà, mau tới giúp bà khuyên Tinh Tinh với, rốt cuộc con bé đang sợ cái gì chứ?”
“Sợ? Tiểu Tinh sợ cái gì?” Đường lão hỏi.
Bà Đường lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai Hồng Tinh rồi than thở: “Con bé này nghe nói có nhiều khách khứa tới nên không dám xuống lầu chào hỏi khách.”
Cô ta chưa từng được tiếp xúc với những trường hợp như vậy, cũng chưa bao giờ được làm nhân vật chính của một bữa tiệc quy mô như thế này, nên Hồng Tinh cảm thấy rất sợ hãi, cô ta không biết phải đối phó thế nào, nhỡ mà người ta hỏi cái gì cô ta cũng không biết, không thể trả lời thì phải làm sao đây? Cô ta sợ mình làm hai ông bà Đường gia mất mặt, càng sợ bởi vì bị mất mặt nên họ không thích cô ta nữa, đến lúc đi làm giám định DNA thì họ không thể nào niệm tình trong khoảng thời gian ở chung này mà giữ cô ta lại được.
Áp lực tâm lý lớn khiến cô ta càng căng thẳng hơn, kết quả là cô ta không dám đi xuống dưới.
Thực ra, nếu trước đó bà Đường không nói những lời kia với cô ra thì còn đỡ, nhưng bà Đường đã nói với cô ta rằng, thân là cháu gái nhà họ Đường, cô ta phải phân rõ thái độ đối với người nào không kiêu ngạo không tự ti, đối với người nào thì thân thiết hơn một chút, đối với người nào phải làm mặt lạnh, sau đó bà ấy còn nói tới mười mấy người khách quan trọng trong hôm nay để cô ta nhỡ kỹ, rồi bảo cô ta đi chào hỏi họ tử tế.
Nói xong chuyện này, Hồng Tinh cảm thấy áp lực càng lớn hơn.
Cho nên cô ta không dám đi xuống, bà Đường khuyên nhủ mãi, nhưng cô ta lại lo lắng hỏi cô ta có thể không xuống hay không, hay là họ xuống tiếp khách trước, lát sau cô ta sẽ lặng lẽ đi xuống. Không thì có lẽ đợi đến khi có kết quả giám định rồi hẵng mở tiệc, còn bữa tiệc hôm nay chỉ coi như là tiệc mừng năm mới thôi.
Bà Đường hết nói nổi.
“Có cái gì mà không dám? Cháu là cháu của Đường gia ta, đường hoàng đi xuống gặp khách khứa, chào hỏi mọi người thì sao nào? Tại sao lại phải sợ hãi như thế!” Đường lão nghe xong sắc mặt cũng không còn vui vẻ nữa mà hơi trầm xuống: “Đừng để mất thời gian nữa, giờ xuống ngay đi!”
Trong lúc họ nói chuyện, Tần Yên Vũ vẫn luôn đánh giá Hồng Tinh, đúng là Hồng Tinh này thật sự có một, hai phần hơi giống bà Đường, nhưng cũng chỉ là một, hai phần thôi, không thể trở thành bằng chứng chứng minh họ có quan hệ máu mủ với nhau được. Vả lại, trên đời này thiếu gì người với người giống nhau đến bảy, tám phần, chỉ có một, hai phần tương tự thì có là gì?
Dưới cái nhìn của Tần Yên Vũ, cái cô Hồng Tinh này, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không có khả năng chứng thực là cháu gái của hai ông bà Đường gia.
Nhưng bây giờ rõ ràng là hai ông bà không tin điểm này, chỉ nhận định suy nghĩ của họ, cho nên cô ta cũng không thể trực tiếp giội cho họ một gáo nước lạnh được, thế là cô ta kéo cánh tay của Hồng Tinh và nói: “Hồng Tinh, hay là để tôi đi cùng cô xuống nhà, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ ở ngay bên cạnh nhắc nhở cô.”
“Vậy được đấy, Tinh Tinh, đây là Tần Yên Vũ, con gái của phó Tham mưu trưởng Tần, có quan hệ rất tốt với nhà chúng ta, bà cũng coi con bé như cháu gái ruột, cháu cứ gọi con bé là chị Tiểu Vũ, lát nữa cháu đi theo Tiểu Vũ là không sợ, con bé rất bản lĩnh đấy, đang làm việc ở Bộ Tư lệnh Quân đội. Lát để con bé đưa cháu đi gặp Tư lệnh Ngũ, Tư lệnh Ngũ cũng là một người bạn lâu năm của ông nội, nếu ông ấy thích cháu thì sau này cũng có thể che chở được cho cháu đấy.”
Bà Đường đúng là thật sự không tiếc đưa các mối quan hệ đến tay của Hồng Tinh, nhưng khi Hồng Tinh nghe thấy thân phận hiển hách của những người này thì càng sợ hãi hơn, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, cái gì cũng không biết, nhỡ đâu Tư lệnh Ngũ và những người khác không thích cô ta thì làm sao đây?
“Đi thôi.” Tần Yên Vũ thấy dáng vẻ này của cô ta thì không cho phép cô ta lùi bước nữa, mà lôi kéo cô ta đi xuống nhà.
Cô ta không thể nhìn nổi kẻ nhát gan thế này, như thế này làm sao có thể dấn thân vào giới thượng lưu được? Cho dù có cho cô ta vào cũng sẽ bị người khác xa lánh ghét bỏ mà thôi, mà những người để ý đến thân phận địa vị của nhà họ Đường sẽ xem cô ta là mục tiêu để lợi dụng, đến lúc đó không biết cô nàng này sẽ gây ra phiền toái đến đâu cho hai ông bà Đường nữa.
Nhưng hai ông bà lại nhất định phải để cho cô ta ra mắt, cho cô ta thành nhân vật chính tối hôm nay, nên tất nhiên cô ta cũng không tiện ngăn cản.
Hồng Tinh bị Tần Yên Vũ kéo xuống dưới, vừa mới đi được một nửa cầu thang, cô ta đã nghe được tiếng nhạc và âm thanh trò chuyện ở bên dưới, đi xuống thêm mấy bước, lập tức cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung về phía bên này.
Hai chân Hồng Tinh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, may mà Tần Yên Vũ vững vàng kéo cô ta lại.
“Cẩn thận một chút, chú ý đến dáng vẻ của mình.”
Tần Yên Vũ nhỏ giọng nhắc nhở. Hồng Tinh cảm kích nhẹ gật đầu với cô ta, nhưng chỉ một giây sau cô ta đã giẫm lên làn váy của mình, lần này Tần Yên Vũ không kịp túm cô ta lại, đành trơ mắt nhìn Hồng Tinh hét lên một tiếng rồi lăn từ trên cầu thang xuống dưới!
Thời điểm tiếp đất, váy của cô ta bị tốc lên, để lộ ra một đôi chân dài trắng muốt, tư thế té xuống cũng vô cùng khó coi.
Tất cả mọi người đều kêu lên.
Đường lão và bà Đường cùng đồng thời vỗ trán. Trời ạ, bọn họ thật không nghĩ rằng vào thời điểm mấu chốt này Hồng Tinh sẽ gây ra một việc xấu như vậy! Lại còn ngay trước mắt của tất cả mọi người nữa chứ!
Phong thái, phong thái đâu!
Các tiểu thư danh giá đều được học khóa lễ nghi, cho dù là đi giày cao gót, mặc lễ phục váy dài, khi đi xuống cầu thang sẽ không bao giờ bị ngã lăn lông lốc như vậy!
Hồng Tinh vừa tức giận, vừa xấu hổ muốn chết.
Đây thật sự là sợ nhất cái gì là gặp được cái đấy! Cô ta sợ nhất là bị xấu mặt, kết quả đúng là bị bêu xấu thật.
Cô ta vội vàng bò lên, không dám đối mặt với ánh mắt của tất cả khách khứa có mặt, cô ta chỉ biết cầm váy, cúi thấp đầu đứng im ở nơi đó mà không dám nói lời nào.
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp mảnh mai đứng dậy, đi về phía Hồng Tinh và dịu dàng hỏi: “Cô Đường, cô không sao chứ?”
Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ cô gái này chính là cháu gái mà nhà họ Đường tìm về được đấy à?
Bà Đường thấy Tần Yên Vũ đi đến liền vẫy tay với cô ta, Tần Yên Vũ bước tới gần, bà Đường vừa lôi kéo tay của cô ta vừa nói: “Tiểu Vũ, mau lại đây, các con đồng trang lứa mà, mau tới giúp bà khuyên Tinh Tinh với, rốt cuộc con bé đang sợ cái gì chứ?”
“Sợ? Tiểu Tinh sợ cái gì?” Đường lão hỏi.
Bà Đường lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai Hồng Tinh rồi than thở: “Con bé này nghe nói có nhiều khách khứa tới nên không dám xuống lầu chào hỏi khách.”
Cô ta chưa từng được tiếp xúc với những trường hợp như vậy, cũng chưa bao giờ được làm nhân vật chính của một bữa tiệc quy mô như thế này, nên Hồng Tinh cảm thấy rất sợ hãi, cô ta không biết phải đối phó thế nào, nhỡ mà người ta hỏi cái gì cô ta cũng không biết, không thể trả lời thì phải làm sao đây? Cô ta sợ mình làm hai ông bà Đường gia mất mặt, càng sợ bởi vì bị mất mặt nên họ không thích cô ta nữa, đến lúc đi làm giám định DNA thì họ không thể nào niệm tình trong khoảng thời gian ở chung này mà giữ cô ta lại được.
Áp lực tâm lý lớn khiến cô ta càng căng thẳng hơn, kết quả là cô ta không dám đi xuống dưới.
Thực ra, nếu trước đó bà Đường không nói những lời kia với cô ra thì còn đỡ, nhưng bà Đường đã nói với cô ta rằng, thân là cháu gái nhà họ Đường, cô ta phải phân rõ thái độ đối với người nào không kiêu ngạo không tự ti, đối với người nào thì thân thiết hơn một chút, đối với người nào phải làm mặt lạnh, sau đó bà ấy còn nói tới mười mấy người khách quan trọng trong hôm nay để cô ta nhỡ kỹ, rồi bảo cô ta đi chào hỏi họ tử tế.
Nói xong chuyện này, Hồng Tinh cảm thấy áp lực càng lớn hơn.
Cho nên cô ta không dám đi xuống, bà Đường khuyên nhủ mãi, nhưng cô ta lại lo lắng hỏi cô ta có thể không xuống hay không, hay là họ xuống tiếp khách trước, lát sau cô ta sẽ lặng lẽ đi xuống. Không thì có lẽ đợi đến khi có kết quả giám định rồi hẵng mở tiệc, còn bữa tiệc hôm nay chỉ coi như là tiệc mừng năm mới thôi.
Bà Đường hết nói nổi.
“Có cái gì mà không dám? Cháu là cháu của Đường gia ta, đường hoàng đi xuống gặp khách khứa, chào hỏi mọi người thì sao nào? Tại sao lại phải sợ hãi như thế!” Đường lão nghe xong sắc mặt cũng không còn vui vẻ nữa mà hơi trầm xuống: “Đừng để mất thời gian nữa, giờ xuống ngay đi!”
Trong lúc họ nói chuyện, Tần Yên Vũ vẫn luôn đánh giá Hồng Tinh, đúng là Hồng Tinh này thật sự có một, hai phần hơi giống bà Đường, nhưng cũng chỉ là một, hai phần thôi, không thể trở thành bằng chứng chứng minh họ có quan hệ máu mủ với nhau được. Vả lại, trên đời này thiếu gì người với người giống nhau đến bảy, tám phần, chỉ có một, hai phần tương tự thì có là gì?
Dưới cái nhìn của Tần Yên Vũ, cái cô Hồng Tinh này, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không có khả năng chứng thực là cháu gái của hai ông bà Đường gia.
Nhưng bây giờ rõ ràng là hai ông bà không tin điểm này, chỉ nhận định suy nghĩ của họ, cho nên cô ta cũng không thể trực tiếp giội cho họ một gáo nước lạnh được, thế là cô ta kéo cánh tay của Hồng Tinh và nói: “Hồng Tinh, hay là để tôi đi cùng cô xuống nhà, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ ở ngay bên cạnh nhắc nhở cô.”
“Vậy được đấy, Tinh Tinh, đây là Tần Yên Vũ, con gái của phó Tham mưu trưởng Tần, có quan hệ rất tốt với nhà chúng ta, bà cũng coi con bé như cháu gái ruột, cháu cứ gọi con bé là chị Tiểu Vũ, lát nữa cháu đi theo Tiểu Vũ là không sợ, con bé rất bản lĩnh đấy, đang làm việc ở Bộ Tư lệnh Quân đội. Lát để con bé đưa cháu đi gặp Tư lệnh Ngũ, Tư lệnh Ngũ cũng là một người bạn lâu năm của ông nội, nếu ông ấy thích cháu thì sau này cũng có thể che chở được cho cháu đấy.”
Bà Đường đúng là thật sự không tiếc đưa các mối quan hệ đến tay của Hồng Tinh, nhưng khi Hồng Tinh nghe thấy thân phận hiển hách của những người này thì càng sợ hãi hơn, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, cái gì cũng không biết, nhỡ đâu Tư lệnh Ngũ và những người khác không thích cô ta thì làm sao đây?
“Đi thôi.” Tần Yên Vũ thấy dáng vẻ này của cô ta thì không cho phép cô ta lùi bước nữa, mà lôi kéo cô ta đi xuống nhà.
Cô ta không thể nhìn nổi kẻ nhát gan thế này, như thế này làm sao có thể dấn thân vào giới thượng lưu được? Cho dù có cho cô ta vào cũng sẽ bị người khác xa lánh ghét bỏ mà thôi, mà những người để ý đến thân phận địa vị của nhà họ Đường sẽ xem cô ta là mục tiêu để lợi dụng, đến lúc đó không biết cô nàng này sẽ gây ra phiền toái đến đâu cho hai ông bà Đường nữa.
Nhưng hai ông bà lại nhất định phải để cho cô ta ra mắt, cho cô ta thành nhân vật chính tối hôm nay, nên tất nhiên cô ta cũng không tiện ngăn cản.
Hồng Tinh bị Tần Yên Vũ kéo xuống dưới, vừa mới đi được một nửa cầu thang, cô ta đã nghe được tiếng nhạc và âm thanh trò chuyện ở bên dưới, đi xuống thêm mấy bước, lập tức cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung về phía bên này.
Hai chân Hồng Tinh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, may mà Tần Yên Vũ vững vàng kéo cô ta lại.
“Cẩn thận một chút, chú ý đến dáng vẻ của mình.”
Tần Yên Vũ nhỏ giọng nhắc nhở. Hồng Tinh cảm kích nhẹ gật đầu với cô ta, nhưng chỉ một giây sau cô ta đã giẫm lên làn váy của mình, lần này Tần Yên Vũ không kịp túm cô ta lại, đành trơ mắt nhìn Hồng Tinh hét lên một tiếng rồi lăn từ trên cầu thang xuống dưới!
Thời điểm tiếp đất, váy của cô ta bị tốc lên, để lộ ra một đôi chân dài trắng muốt, tư thế té xuống cũng vô cùng khó coi.
Tất cả mọi người đều kêu lên.
Đường lão và bà Đường cùng đồng thời vỗ trán. Trời ạ, bọn họ thật không nghĩ rằng vào thời điểm mấu chốt này Hồng Tinh sẽ gây ra một việc xấu như vậy! Lại còn ngay trước mắt của tất cả mọi người nữa chứ!
Phong thái, phong thái đâu!
Các tiểu thư danh giá đều được học khóa lễ nghi, cho dù là đi giày cao gót, mặc lễ phục váy dài, khi đi xuống cầu thang sẽ không bao giờ bị ngã lăn lông lốc như vậy!
Hồng Tinh vừa tức giận, vừa xấu hổ muốn chết.
Đây thật sự là sợ nhất cái gì là gặp được cái đấy! Cô ta sợ nhất là bị xấu mặt, kết quả đúng là bị bêu xấu thật.
Cô ta vội vàng bò lên, không dám đối mặt với ánh mắt của tất cả khách khứa có mặt, cô ta chỉ biết cầm váy, cúi thấp đầu đứng im ở nơi đó mà không dám nói lời nào.
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp mảnh mai đứng dậy, đi về phía Hồng Tinh và dịu dàng hỏi: “Cô Đường, cô không sao chứ?”
/1139
|