Tề Tiểu Tô thực sự vừa nhìn đã thích chiếc váy này rồi, nhưng nhìn vào họa tiết tinh xảo và hoàn mỹ cùng với hồi nãy sờ chất vải cô đã biết là chiếc váy này không hề rẻ chút nào.
Nhìn sọc trắng xanh có vẻ đơn giản, trên thực tế là chất vải rất thoải mái dễ chịu, hàm lượng cotton cao không nói, chất vải còn phẳng phiu rất đúng chỗ, bảo đảm mặc lên người sẽ không bị rủ xuống mất dáng, mà mang dáng phồng giữ phom cho chiếc váy.
Cô vốn đã định treo lại chiếc váy này lên giá, vì nghĩ nếu như để Tề Tông Bình trả khoản này, vượt quá dự tính của ông ta thì ông ta cũng sẽ không chịu trả tiền.
Nhưng khi nghe được cô nhân viên khuôn mặt tiêu chuẩn hot girl kèm đôi lông mày uốn lượn này nói một tràng dài, trong lòng Tề Tiểu Tô lại muốn nổi loạn.
Cô không thích thái độ nói chuyện mỉa mai, khinh thường của cô nhân viên đó. Kiểu khinh thường này của cô ta nực cười ở chỗ, cô ta không hề nói bất kỳ câu nào khó nghe, càng không thể hiện rõ ràng là cô ta khinh thường nhưng thông qua việc giới thiệu về chiếc váy này và câu nói cuối cùng thì ai cũng có thể hiểu được ý của cô ta.
Cô ta hơi hất cằm, tự cho rằng nói những lời như vậy đã là giữ thể diện cho khách hàng nhìn có vẻ nghèo hèn này rồi.
Tề Tiểu Tô cảm thấy thà rằng cô nhân viên đó nói là ‘cô à, chiếc váy này là hàng số lượng có hạn, nên giá cả sẽ đắt hơn một chút, nếu như cô không ngại tôi có thể giới thiệu với cô mẫu khác’ còn hơn. Nói như vậy tuy cũng là nói cô không thể mua nổi nhưng giọng điệu và thái độ đó cô còn có thể chịu được. Bây giờ thì cô không thể nhịn được nữa.
“Không được thử à?” Cô cầm chiếc váy đó ướm thử lên người.
Cô nhân viên kia không ngờ mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn thử, sắc mặt có vẻ không vui, “Cô thật sự muốn thử sao?”
“Tôi chắc chắn.” Tề Tiểu Tô nhìn cô ta. Nếu như mặc lên thật sự rất đẹp thì mua về cũng có sao? Thấy cô nhân viên kia vẫn còn muốn nói gì đó, Tề Tiểu Tô nói với Tề Tông Bình đang chọn váy bên kia giống như một đứa trẻ muốn mách lẻo chuyện gì với người lớn vậy: “Chú hai, cháu chọn được váy rồi, chú sẽ mua cho cháu đúng không ạ?”
Tề Tông Bình quay người lại, nhìn thấy chiếc váy liền thân trên tay Tề Tiểu Tô. Bị cách một khoảng nên dĩ nhiên ông ta không nhìn rõ chi tiết và chất vải, chẳng qua chỉ là một chiếc váy kẻ sọc bình thường, vừa nãy ông ta cũng xem vài kiểu rồi, giá cả đều là từ năm trăm tới một nghìn tệ. Tuy giá đó cũng khiến ông ta chảy máu trong tim, nhưng nghĩ nếu như Tề Tiểu Tô mà được lòng giám đốc Lư, ông ta sẽ có thể tới bất động sản Hải Chí làm việc, công việc chỗ đó vừa có thể diện mà lương lậu lại cao. Một nghìn, tám trăm này coi như để đầu tư, ông ta vẫn có thể bỏ ra được.
“Ông xã, chiếc váy này đắt quá.” Lúc này, Trần Đồng quay người kéo kéo tay áo ông ta, có chút không vui, “Tôi nói thật, cần gì phải mua bộ váy đắt như vậy? Đi mua bộ nào hai ba trăm là được rồi.”
Tề Tông Bình ghét nhất kiểu thiển cận của Trần Đông.
Ông ta rút tay về, cười nói với Tề Tiểu Tô: “Cháu cứ thử đi. Thử mà đẹp chú sẽ mua cho cháu.”
Tề Tiểu Tô liền quay sang nói với cô nhân viên kia: “Cô nghe rõ chưa? Chú hai tôi sẽ mua cho tôi.” Nói rồi, cô đi chọn một áo sơ mi phong cách thoải mái, màu hồng nhạt, ở phần eo có thể buộc nơ, phối với quần lỡ bó có viền hồng hai bên, rồi bước vào phòng thay đồ dưới ánh mắt không vui của cô nhân viên kia.
Lúc Tề Tiểu Tô đang thử quần áo một đôi nam nữ cũng người trước kẻ sau bước vào cửa hàng quần áo VIV này.
“Chu Thuần, anh đồng ý đi chọn quần áo với em em thật sự cảm thấy rất vui, trưa nay anh muốn ăn gì, em mời.” Giọng nói trong trẻo của cô gái rõ ràng đầy vẻ hào hứng vui vẻ.
Nam thanh niên đi trước mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần dài màu be. Một viền thêu mỏng phối trên vai áo, hai tay áo phía trước buông lỏng, nhìn có vẻ có khí chất của công tử nhà giàu.
Đây chính là Chu Thuần, hotboy trường Nhất Trung, còn người đi phía sau chính là Hoàng Vũ Chân.
Hoàng Vũ Chân mặc một chiếc váy liền thân dài tay màu đỏ, giày da màu đen, tóc búi cao, nhìn rất xinh xắn. Hai người này diện mạo đều sáng sủa nên vừa bước vào đã thu hút mọi ánh mắt của người trong cửa hàng. Nữ nhân viên mỉm cười đón tiếp, theo như con mắt nhìn của cô ta, hai vị này chắc chắn sẽ mua được đồ ở VIV.
Quần áo của VIV vốn dĩ phục vụ tầm khách hàng từ mười sáu tới hai mươi sáu. Đồ nữ nhiều nhưng cũng có đồ nam cùng phong cách vậy nên thường xuyên có các cặp đôi trẻ tuổi cùng tới đây để chọn đồ.
“Lát nữa cậu tự đi ăn đi, tôi muốn tới cửa hàng sách.”
“Tới cửa hàng sách cũng phải ăn cơm trước đã mà, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó em sẽ cùng anh đi mua sách rồi cùng về trường.” Hoàng Vũ Chân đi theo Chu Thuần.
Chu Thuần thấy hơi phiền phức, đang định nói gì nhưng vừa quay đầu lại cửa phòng thay đồ liền bật mở, một cô gái bước từ trong ra.
Mái tóc ngắn xinh xắn, chiếc váy liền thân hai dây sọc trắng xanh to, trên ngực có xếp ly, thật sự rất thu hút ánh mắt người bên cạnh. Chiếc váy bó sát eo, xếp ly hai bên trái phải kéo làn váy lên một chút, giống như công chúa nhỏ vậy.
Váy ngắn trên đầu gối một chút, lộ ra cặp đùi nhỏ trắng muốt. Tươi mới nhẹ nhàng, tinh tế mỹ lệ, giống như nữ minh tinh bước ra từ bìa báo vậy.
Chu Thuần nhìn tới mức quên cả chớp mắt.
“Tề Tiểu Tô?”
Lúc này, Hoàng Vũ Chân cũng nhận ra Tề Tiểu Tô, mặt cô ta tối sầm lại. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô đẹp như lúc này, trước kia trông cô rất quê mùa, kiểu tóc và quần áo quê mùa cũng làm vẻ đẹp của cô bị che lấp đi năm sáu phần. Nhưng hiện giờ Tề Tiểu Tô giống như một món đồ sứ trắng chìm trong bụi bẩn được gột rửa sạch sẽ.
Trong chớp mắt ánh hào quang hút mất mọi ánh mắt.
Điều này sao có thể không khiến Hoàng Vũ Chân ghen tỵ chứ? Hơn thế nữa cô ta lại nhìn thấy Chu Thuần cứ nhìn chằm chằm như vậy.
“Anh Chu Thuần, hai người cũng tới mua quần áo à?” Tề Tiểu Tô gật đầu chào Chu Thuần, còn với Hoàng Vũ Chân, cô không thèm để ý.
Hoàng Vũ Chân lại tranh Chu Thuần đáp: “Đúng vậy, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Chu Thuần!”
Tề Tiểu Tô khốn kiếp kia, không phải nói là xin nghỉ nửa tháng sao? Cô ta chỉ mong sao Tề Tiểu Tô đi thật xa thôi, sao lại còn gặp ở đây chứ?
“Hoàng Vũ Chân, đừng có nói năng bừa bãi được không?” Chu Thuần nhíu mày, lập tức đi về phía Tề Tiểu Tô, đôi lông mày cong lên cười, “Chiếc váy này rất hợp với em, xinh quá.”
“Cảm ơn.” Hiện giờ Tề Tiểu Tô mặc váy hai dây nên hơi lạnh, gật đầu với cậu ta: “Em đi thay quần áo đã.”
“Giúp tôi lấy chiếc váy này lớn hơn một size, tôi cũng muốn thử!” Hoàng Vũ Chân lập tức quay đầu nói với nhân viên bên cạnh.
Thân hình cô ta rất nóng bỏng, phần ngực cũng phải lớn hơn Tề Tiểu Tô hai cúp, eo cũng to hơn chút, cô ta nhìn ra được chiếc váy đó vừa với Tề Tiểu Tô, đưa cô ta mặc chắc chắn sẽ chật.
“Xin lỗi cô, đó là kiểu giới hạn, tiệm chúng tôi chỉ có một chiếc.” Nhân viên nói. Cô ta nhìn cũng biết, cô gái mặc đồ hiệu trước mắt này không mặc được chiếc váy kia.
Đối phương thất vọng, cô cũng thất vọng lắm chứ?
Hoàng Vũ Chân nhíu mày, mắt đảo một vòng, lập tức vớ bừa một cái váy rồi vào phòng thay đồ bên cạnh.
Nhìn sọc trắng xanh có vẻ đơn giản, trên thực tế là chất vải rất thoải mái dễ chịu, hàm lượng cotton cao không nói, chất vải còn phẳng phiu rất đúng chỗ, bảo đảm mặc lên người sẽ không bị rủ xuống mất dáng, mà mang dáng phồng giữ phom cho chiếc váy.
Cô vốn đã định treo lại chiếc váy này lên giá, vì nghĩ nếu như để Tề Tông Bình trả khoản này, vượt quá dự tính của ông ta thì ông ta cũng sẽ không chịu trả tiền.
Nhưng khi nghe được cô nhân viên khuôn mặt tiêu chuẩn hot girl kèm đôi lông mày uốn lượn này nói một tràng dài, trong lòng Tề Tiểu Tô lại muốn nổi loạn.
Cô không thích thái độ nói chuyện mỉa mai, khinh thường của cô nhân viên đó. Kiểu khinh thường này của cô ta nực cười ở chỗ, cô ta không hề nói bất kỳ câu nào khó nghe, càng không thể hiện rõ ràng là cô ta khinh thường nhưng thông qua việc giới thiệu về chiếc váy này và câu nói cuối cùng thì ai cũng có thể hiểu được ý của cô ta.
Cô ta hơi hất cằm, tự cho rằng nói những lời như vậy đã là giữ thể diện cho khách hàng nhìn có vẻ nghèo hèn này rồi.
Tề Tiểu Tô cảm thấy thà rằng cô nhân viên đó nói là ‘cô à, chiếc váy này là hàng số lượng có hạn, nên giá cả sẽ đắt hơn một chút, nếu như cô không ngại tôi có thể giới thiệu với cô mẫu khác’ còn hơn. Nói như vậy tuy cũng là nói cô không thể mua nổi nhưng giọng điệu và thái độ đó cô còn có thể chịu được. Bây giờ thì cô không thể nhịn được nữa.
“Không được thử à?” Cô cầm chiếc váy đó ướm thử lên người.
Cô nhân viên kia không ngờ mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn thử, sắc mặt có vẻ không vui, “Cô thật sự muốn thử sao?”
“Tôi chắc chắn.” Tề Tiểu Tô nhìn cô ta. Nếu như mặc lên thật sự rất đẹp thì mua về cũng có sao? Thấy cô nhân viên kia vẫn còn muốn nói gì đó, Tề Tiểu Tô nói với Tề Tông Bình đang chọn váy bên kia giống như một đứa trẻ muốn mách lẻo chuyện gì với người lớn vậy: “Chú hai, cháu chọn được váy rồi, chú sẽ mua cho cháu đúng không ạ?”
Tề Tông Bình quay người lại, nhìn thấy chiếc váy liền thân trên tay Tề Tiểu Tô. Bị cách một khoảng nên dĩ nhiên ông ta không nhìn rõ chi tiết và chất vải, chẳng qua chỉ là một chiếc váy kẻ sọc bình thường, vừa nãy ông ta cũng xem vài kiểu rồi, giá cả đều là từ năm trăm tới một nghìn tệ. Tuy giá đó cũng khiến ông ta chảy máu trong tim, nhưng nghĩ nếu như Tề Tiểu Tô mà được lòng giám đốc Lư, ông ta sẽ có thể tới bất động sản Hải Chí làm việc, công việc chỗ đó vừa có thể diện mà lương lậu lại cao. Một nghìn, tám trăm này coi như để đầu tư, ông ta vẫn có thể bỏ ra được.
“Ông xã, chiếc váy này đắt quá.” Lúc này, Trần Đồng quay người kéo kéo tay áo ông ta, có chút không vui, “Tôi nói thật, cần gì phải mua bộ váy đắt như vậy? Đi mua bộ nào hai ba trăm là được rồi.”
Tề Tông Bình ghét nhất kiểu thiển cận của Trần Đông.
Ông ta rút tay về, cười nói với Tề Tiểu Tô: “Cháu cứ thử đi. Thử mà đẹp chú sẽ mua cho cháu.”
Tề Tiểu Tô liền quay sang nói với cô nhân viên kia: “Cô nghe rõ chưa? Chú hai tôi sẽ mua cho tôi.” Nói rồi, cô đi chọn một áo sơ mi phong cách thoải mái, màu hồng nhạt, ở phần eo có thể buộc nơ, phối với quần lỡ bó có viền hồng hai bên, rồi bước vào phòng thay đồ dưới ánh mắt không vui của cô nhân viên kia.
Lúc Tề Tiểu Tô đang thử quần áo một đôi nam nữ cũng người trước kẻ sau bước vào cửa hàng quần áo VIV này.
“Chu Thuần, anh đồng ý đi chọn quần áo với em em thật sự cảm thấy rất vui, trưa nay anh muốn ăn gì, em mời.” Giọng nói trong trẻo của cô gái rõ ràng đầy vẻ hào hứng vui vẻ.
Nam thanh niên đi trước mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần dài màu be. Một viền thêu mỏng phối trên vai áo, hai tay áo phía trước buông lỏng, nhìn có vẻ có khí chất của công tử nhà giàu.
Đây chính là Chu Thuần, hotboy trường Nhất Trung, còn người đi phía sau chính là Hoàng Vũ Chân.
Hoàng Vũ Chân mặc một chiếc váy liền thân dài tay màu đỏ, giày da màu đen, tóc búi cao, nhìn rất xinh xắn. Hai người này diện mạo đều sáng sủa nên vừa bước vào đã thu hút mọi ánh mắt của người trong cửa hàng. Nữ nhân viên mỉm cười đón tiếp, theo như con mắt nhìn của cô ta, hai vị này chắc chắn sẽ mua được đồ ở VIV.
Quần áo của VIV vốn dĩ phục vụ tầm khách hàng từ mười sáu tới hai mươi sáu. Đồ nữ nhiều nhưng cũng có đồ nam cùng phong cách vậy nên thường xuyên có các cặp đôi trẻ tuổi cùng tới đây để chọn đồ.
“Lát nữa cậu tự đi ăn đi, tôi muốn tới cửa hàng sách.”
“Tới cửa hàng sách cũng phải ăn cơm trước đã mà, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó em sẽ cùng anh đi mua sách rồi cùng về trường.” Hoàng Vũ Chân đi theo Chu Thuần.
Chu Thuần thấy hơi phiền phức, đang định nói gì nhưng vừa quay đầu lại cửa phòng thay đồ liền bật mở, một cô gái bước từ trong ra.
Mái tóc ngắn xinh xắn, chiếc váy liền thân hai dây sọc trắng xanh to, trên ngực có xếp ly, thật sự rất thu hút ánh mắt người bên cạnh. Chiếc váy bó sát eo, xếp ly hai bên trái phải kéo làn váy lên một chút, giống như công chúa nhỏ vậy.
Váy ngắn trên đầu gối một chút, lộ ra cặp đùi nhỏ trắng muốt. Tươi mới nhẹ nhàng, tinh tế mỹ lệ, giống như nữ minh tinh bước ra từ bìa báo vậy.
Chu Thuần nhìn tới mức quên cả chớp mắt.
“Tề Tiểu Tô?”
Lúc này, Hoàng Vũ Chân cũng nhận ra Tề Tiểu Tô, mặt cô ta tối sầm lại. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô đẹp như lúc này, trước kia trông cô rất quê mùa, kiểu tóc và quần áo quê mùa cũng làm vẻ đẹp của cô bị che lấp đi năm sáu phần. Nhưng hiện giờ Tề Tiểu Tô giống như một món đồ sứ trắng chìm trong bụi bẩn được gột rửa sạch sẽ.
Trong chớp mắt ánh hào quang hút mất mọi ánh mắt.
Điều này sao có thể không khiến Hoàng Vũ Chân ghen tỵ chứ? Hơn thế nữa cô ta lại nhìn thấy Chu Thuần cứ nhìn chằm chằm như vậy.
“Anh Chu Thuần, hai người cũng tới mua quần áo à?” Tề Tiểu Tô gật đầu chào Chu Thuần, còn với Hoàng Vũ Chân, cô không thèm để ý.
Hoàng Vũ Chân lại tranh Chu Thuần đáp: “Đúng vậy, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Chu Thuần!”
Tề Tiểu Tô khốn kiếp kia, không phải nói là xin nghỉ nửa tháng sao? Cô ta chỉ mong sao Tề Tiểu Tô đi thật xa thôi, sao lại còn gặp ở đây chứ?
“Hoàng Vũ Chân, đừng có nói năng bừa bãi được không?” Chu Thuần nhíu mày, lập tức đi về phía Tề Tiểu Tô, đôi lông mày cong lên cười, “Chiếc váy này rất hợp với em, xinh quá.”
“Cảm ơn.” Hiện giờ Tề Tiểu Tô mặc váy hai dây nên hơi lạnh, gật đầu với cậu ta: “Em đi thay quần áo đã.”
“Giúp tôi lấy chiếc váy này lớn hơn một size, tôi cũng muốn thử!” Hoàng Vũ Chân lập tức quay đầu nói với nhân viên bên cạnh.
Thân hình cô ta rất nóng bỏng, phần ngực cũng phải lớn hơn Tề Tiểu Tô hai cúp, eo cũng to hơn chút, cô ta nhìn ra được chiếc váy đó vừa với Tề Tiểu Tô, đưa cô ta mặc chắc chắn sẽ chật.
“Xin lỗi cô, đó là kiểu giới hạn, tiệm chúng tôi chỉ có một chiếc.” Nhân viên nói. Cô ta nhìn cũng biết, cô gái mặc đồ hiệu trước mắt này không mặc được chiếc váy kia.
Đối phương thất vọng, cô cũng thất vọng lắm chứ?
Hoàng Vũ Chân nhíu mày, mắt đảo một vòng, lập tức vớ bừa một cái váy rồi vào phòng thay đồ bên cạnh.
/1139
|