Người mà Biên Hải Vi đến thăm quả là cùng một người với người anh em mà Lợi Nam nói! Cũng chính vì thế, nhất thời cổ ta không thể phản bác lại. Nhưng thấy sắc mặt Nguyễn Dật Quấn hơi trầm xuống, cô ta lập tức nói: “Anh Dật Quân, không phải em đến cùng với Lợi Nam...”
Còn chưa nói xong, Chương Linh Thù đã cắt ngang lời cô ta: “Cô nói thì phải tin sao? Trước đây có quả thật vì muốn lấy lòng Lợi Nam, đã rất cố gắng thân thiết với mấy gã bạn bè xấu của anh ta còn gì.”
“Chương Linh Thù, tôi nói chuyện với bạn trai của tôi, liên quan gì đến cổ hả?”
“Sao nào, thẹn quá hóa giận à? Tôi không thể nói sự thật sao?”
Chương Linh Thù cảm thấy bản thân đang chiếm thế thượng phong, có chút đắc chí, làm mặt quỷ khiêu khích Biên Hải Vi. Biên Hải Vi tức muốn hộc máu, lúc này, điện thoại của cô ta reo lên.
“Anh Dật Quân, chúng ta vừa đi vừa nói đi” Cô ta vừa vòng tay khoác lấy tay Nguyễn Dật Quân, vừa ấn nhận cuộc gọi, kẻo hắn xoay người bỏ đi. Chương Linh Thù giương mắt nhìn chằm chằm hai người họ dắt tay nhau bỏ đi, đố kỵ đến mức mắt cũng đỏ bừng lên.
“Anh, em đang ở bệnh viện quân khu, sao thế?”
“Hạ Trần Anh nói muốn mượn căn biệt thự đó của chúng ta để tổ chức sinh nhật!”
Nghe hết câu nói của Biển Hải Thành, Biên Hải Vi liền đứng sững lại, nhất thời quên cả việc bước đi. Cô ta không dám tin, nói: “Ý anh là căn biệt thự kia à?”
Căn biệt thự đó, căn biệt thự lâm viên hoa lệ nhất đó sao? Cái căn bây giờ có tiền cũng không mua được đấy à?
Giọng của Biên Hải Thành rất khẳng định: “Phải, chính là căn nhà đó.”
“Anh, căn đó rõ ràng.” Rõ ràng Vệ Thường Khuynh đã nói muốn lấy lại. Cầu của Biển Hải Vi chỉ mới nói một nửa đã vội nuốt trở xuống, cô ta nhớ ra Nguyễn Dật Quân vẫn đang ở bên cạnh, chuyện này Nguyên gia hoàn toàn không hề hay biết.
“Bên phía ông nội vẫn chưa nhận được tin, Hạ Trần Anh đích thân đến tìm anh, nhờ anh hỏi ý của ông nội trước. Em mau về đi, chúng ta bàn bạc xem thế nào?
“Còn bàn bạc gì nữa chứ? Đương nhiên không thể đồng ý rồi!” Chuyện này có gì mà cần phải bàn bạc? Lâm viên này không thể tùy tiện cho mượn được, lỡ như thu hút sự chú ý, thật sự dụ Vệ Thường Khuynh đến thì phải làm sao? Bây giờ không phải vẫn luôn để phòng anh ta đến lấy lại nó sao?
Sao có thể cho mượn vào lúc này được?
Lại còn cho loại người vừa ích kỷ, vừa thích khoe khoang như Hạ Trần Anh mượn nữa chứ?
Nếu thật sự Vệ Thường Khuynh cũng đến, Biên gia có khả năng sẽ mất hết thể diện, hơn nữa bấy giờ quan trọng là họ vẫn chưa biết Vệ Thường Khuynh có thỏa thuận hay chứng cứ gì về lâm viên đó hay không, nên cũng không tiện để phòng trước.
“Em có từng nghĩ, nếu chúng ta cho mượn, Hạ Trần Anh bất luận nói sao cũng phải mời người chủ nhân như em chứ? Còn nữa, nếu Hạ Nông cũng có mặt? Đây chính là thời cơ tốt nhất để Biến gia chúng ta có thể thiết lập quan hệ hoàn mỹ với Hạ gia”
“Nhưng...”
“Đừng nhưng nhị nữa, mau về đây, trong điện thoại không tiện nói nhiều”
Biển Hải Thành nói xong liền cúp máy. Biên Hải Vi vốn muốn cùng Nguyễn Dật Quân đi uống chút gì đó, nhưng bây giờ xem ra không tiện lắm, nhưng cô ta nhớ đến dặn dò của ông nội, liền quay sang nói với Nguyễn Dật Quân: “Phải rồi, ông nội của em bảo nếu anh có thời gian thì đến nhà em một chuyến, ông có lời muốn nói với anh. Hôm nay anh có bận việc gì không?”
Nguyễn Dật Quân thấy không tìm thấy Lợi Nam nữa, cũng đành từ bỏ.
“Anh không bận gì cả, để anh về cùng em” Vội vã trở về Biên gia, vừa vào cửa, hai người liền bị Biên Hải Thành đợi sẵn trước cửa kéo sang một bên hàng lang.
“Sao thế, anh?”
Biển Hải Thành xua xua tay, nhìn sang Nguyễn Dật Quân: “Dật Quân, tôi hỏi cậu, cậu đã hứa với Chương Linh Thù cùng cô ta đến tham dự buổi tiệc đó rồi sao?”
“Không, tôi vốn không hứa với cô ta, cũng không biết thông tin bên ngoài sao lại đồn đại như vậy” Nguyễn Dật Quân nhíu mày. Biển Hải Thành đã biết chuyện này, xem ra Chương Linh Thủ đã nhờ không ít người lan truyền tin này.
Hắn vốn không thích kiểu phụ nữ như thế, cộng thêm trước đây ở thành phố D cũng từng bị vợ của Tham mưu trưởng Đô lan truyền những tai tiếng như thế, nên bây giờ hắn rất ghét những tin tức đồn thổi và tai tiếng giữa nam và nữ. “Hải Thành, tôi là người như thế nào chắc anh cũng biết.”
Biên Hải Thành gật gật đầu.
Nguyễn Dật Quân là người như thế nào trên dưới Biên gia họ đều biết, chính vì như thế, họ vốn cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng bây giờ còn liên quan đến nhiều chuyện khác, chuyện này cũng không thể xem chỉ là quan hệ tình cảm giữa nam và nữ nữa, xử lý một việc không tốt, mối quan hệ giữa hai nhà Biên - Nguyên rất có thể sẽ vì thế mà xuất hiện rạn nứt, đây là chuyện họ đều không muốn nhìn thấy.
“Vì chuyện này nên ông nội mới muốn gọi cậu đến, cậu đi tìm ông nội trước đi” Đợi Nguyễn Dật Quân rời khỏi, Biển Hải Thành kéo em gái đến một góc, nhìn dung mạo xinh đẹp như đóa tường vi của cô ta, hắn thở dài.
“Tiểu Vi, em nói xem nếu em gặp được Vệ Thường Khuynh sớm hơn Tế Tiểu Tổ..”
Hắn vừa thở dài vừa nói ra nửa cầu này, nhưng vẫn chưa nói hết ý. Vì hắn biết chuyện này đã là không thể rồi, nhưng Biên Hải Vi nghe thấy câu này vẫn có chút không dám tin, chớp chớp mắt nhìn hắn nói: “Anh, không lẽ anh cảm thấy nếu anh ta không có Tế Tiểu Tô, em phải vì căn biệt thự đó theo đuổi anh ta sao?”
Không ngờ anh trai lại có thể nghĩ ra chuyện này!
Tuy cô ta cũng biết thân ở Biển gia, tình cảm của cô ta, hôn nhân của cô ta đều không thể mặc ý làm bừa, nhưng cũng không đến mức vì căn biệt thự đó mà bán cô ta đi chứ!
Cũng may cổ ta có Nguyễn Dật Quân, cũng là người đàn ông mà cô ta thích, bằng không cả đời này chắc cũng chỉ là vật hi sinh chính trị mà thôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện này, Biên Hải Vi vẫn thấy hơi sợ hãi.
Đàn ông của Biên gia đều ích kỷ lạnh lùng như thế, vì mục đích, cái gì cũng có thể hi sinh. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng xem như được mở mang kiến thức rồi.
Biên Hải Vi vừa nghĩ đến có lẽ bây giờ ông nội đang khuyến người đàn ông của cô ta đi làm bạn nhảy của một người phụ nữ khác, trong lòng liên dâng lên sự khó chịu và căm ghét.
Tuy cô ta hiểu tất cả những gì họ nói, nhưng, vì sao nhất định phải hi sinh thể diện của cô ta, hi sinh niềm vui của cô ta chứ?
Vẻ mặt Biên Hải Vi lập tức trầm xuống.
“Em lại nghĩ gì vậy? Anh cũng chỉ nói vậy thôi, thật sự anh cảm thấy Vệ Thường Khuynh cũng là một người đàn ông rất khá, hơn nữa thân phận thật sự của anh ta hiển nhiên cũng có rất nhiều điểm thần bí.” Biên Hải Thành yếu ớt bất lực giải thích một câu, thấy Biên Hải Vi vốn chẳng muốn nghe, hắn thở dài chuyển đề tài: “Nói về căn biệt thự đó đi.”
“Chúng ta đã một thời gian rất dài không đến đó xem thử rồi nhỉ?” Biên Hải Vi nói: “Anh, hay là bây giờ chúng ta đến đó xem thử sao?
“Bây giờ? Dật Quân vẫn đang ở đây mà.”
Mùng hai Tết, mấy chị gái đã lấy chồng cũng trở về, mọi người đều tụ họp ở đây cả.
“Anh muốn ở lại đây à?” Biển Hải Vi lại đột nhiên cảm thấy trong nhà khiến cô ta có chút ngột ngạt. Cô ta bĩu môi: “Hơn nữa em cũng không muốn nghe ông nội nói mấy lời đó với anh Dật Quân”
Nhưng, cuối cùng Biên Hải Vi vẫn không thể đi được, vì trong thời gian họ nói vài câu, ông Biển đã thuyết phục được Nguyễn Dật Quân.
Lúc biết Nguyễn Dật Quân đã hứa sẽ cùng Chương Linh Thù đến tham dự bữa tiệc, Biên Hải Vi suýt chút nữa đã bùng nổ.
Còn chưa nói xong, Chương Linh Thù đã cắt ngang lời cô ta: “Cô nói thì phải tin sao? Trước đây có quả thật vì muốn lấy lòng Lợi Nam, đã rất cố gắng thân thiết với mấy gã bạn bè xấu của anh ta còn gì.”
“Chương Linh Thù, tôi nói chuyện với bạn trai của tôi, liên quan gì đến cổ hả?”
“Sao nào, thẹn quá hóa giận à? Tôi không thể nói sự thật sao?”
Chương Linh Thù cảm thấy bản thân đang chiếm thế thượng phong, có chút đắc chí, làm mặt quỷ khiêu khích Biên Hải Vi. Biên Hải Vi tức muốn hộc máu, lúc này, điện thoại của cô ta reo lên.
“Anh Dật Quân, chúng ta vừa đi vừa nói đi” Cô ta vừa vòng tay khoác lấy tay Nguyễn Dật Quân, vừa ấn nhận cuộc gọi, kẻo hắn xoay người bỏ đi. Chương Linh Thù giương mắt nhìn chằm chằm hai người họ dắt tay nhau bỏ đi, đố kỵ đến mức mắt cũng đỏ bừng lên.
“Anh, em đang ở bệnh viện quân khu, sao thế?”
“Hạ Trần Anh nói muốn mượn căn biệt thự đó của chúng ta để tổ chức sinh nhật!”
Nghe hết câu nói của Biển Hải Thành, Biên Hải Vi liền đứng sững lại, nhất thời quên cả việc bước đi. Cô ta không dám tin, nói: “Ý anh là căn biệt thự kia à?”
Căn biệt thự đó, căn biệt thự lâm viên hoa lệ nhất đó sao? Cái căn bây giờ có tiền cũng không mua được đấy à?
Giọng của Biên Hải Thành rất khẳng định: “Phải, chính là căn nhà đó.”
“Anh, căn đó rõ ràng.” Rõ ràng Vệ Thường Khuynh đã nói muốn lấy lại. Cầu của Biển Hải Vi chỉ mới nói một nửa đã vội nuốt trở xuống, cô ta nhớ ra Nguyễn Dật Quân vẫn đang ở bên cạnh, chuyện này Nguyên gia hoàn toàn không hề hay biết.
“Bên phía ông nội vẫn chưa nhận được tin, Hạ Trần Anh đích thân đến tìm anh, nhờ anh hỏi ý của ông nội trước. Em mau về đi, chúng ta bàn bạc xem thế nào?
“Còn bàn bạc gì nữa chứ? Đương nhiên không thể đồng ý rồi!” Chuyện này có gì mà cần phải bàn bạc? Lâm viên này không thể tùy tiện cho mượn được, lỡ như thu hút sự chú ý, thật sự dụ Vệ Thường Khuynh đến thì phải làm sao? Bây giờ không phải vẫn luôn để phòng anh ta đến lấy lại nó sao?
Sao có thể cho mượn vào lúc này được?
Lại còn cho loại người vừa ích kỷ, vừa thích khoe khoang như Hạ Trần Anh mượn nữa chứ?
Nếu thật sự Vệ Thường Khuynh cũng đến, Biên gia có khả năng sẽ mất hết thể diện, hơn nữa bấy giờ quan trọng là họ vẫn chưa biết Vệ Thường Khuynh có thỏa thuận hay chứng cứ gì về lâm viên đó hay không, nên cũng không tiện để phòng trước.
“Em có từng nghĩ, nếu chúng ta cho mượn, Hạ Trần Anh bất luận nói sao cũng phải mời người chủ nhân như em chứ? Còn nữa, nếu Hạ Nông cũng có mặt? Đây chính là thời cơ tốt nhất để Biến gia chúng ta có thể thiết lập quan hệ hoàn mỹ với Hạ gia”
“Nhưng...”
“Đừng nhưng nhị nữa, mau về đây, trong điện thoại không tiện nói nhiều”
Biển Hải Thành nói xong liền cúp máy. Biên Hải Vi vốn muốn cùng Nguyễn Dật Quân đi uống chút gì đó, nhưng bây giờ xem ra không tiện lắm, nhưng cô ta nhớ đến dặn dò của ông nội, liền quay sang nói với Nguyễn Dật Quân: “Phải rồi, ông nội của em bảo nếu anh có thời gian thì đến nhà em một chuyến, ông có lời muốn nói với anh. Hôm nay anh có bận việc gì không?”
Nguyễn Dật Quân thấy không tìm thấy Lợi Nam nữa, cũng đành từ bỏ.
“Anh không bận gì cả, để anh về cùng em” Vội vã trở về Biên gia, vừa vào cửa, hai người liền bị Biên Hải Thành đợi sẵn trước cửa kéo sang một bên hàng lang.
“Sao thế, anh?”
Biển Hải Thành xua xua tay, nhìn sang Nguyễn Dật Quân: “Dật Quân, tôi hỏi cậu, cậu đã hứa với Chương Linh Thù cùng cô ta đến tham dự buổi tiệc đó rồi sao?”
“Không, tôi vốn không hứa với cô ta, cũng không biết thông tin bên ngoài sao lại đồn đại như vậy” Nguyễn Dật Quân nhíu mày. Biển Hải Thành đã biết chuyện này, xem ra Chương Linh Thủ đã nhờ không ít người lan truyền tin này.
Hắn vốn không thích kiểu phụ nữ như thế, cộng thêm trước đây ở thành phố D cũng từng bị vợ của Tham mưu trưởng Đô lan truyền những tai tiếng như thế, nên bây giờ hắn rất ghét những tin tức đồn thổi và tai tiếng giữa nam và nữ. “Hải Thành, tôi là người như thế nào chắc anh cũng biết.”
Biên Hải Thành gật gật đầu.
Nguyễn Dật Quân là người như thế nào trên dưới Biên gia họ đều biết, chính vì như thế, họ vốn cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng bây giờ còn liên quan đến nhiều chuyện khác, chuyện này cũng không thể xem chỉ là quan hệ tình cảm giữa nam và nữ nữa, xử lý một việc không tốt, mối quan hệ giữa hai nhà Biên - Nguyên rất có thể sẽ vì thế mà xuất hiện rạn nứt, đây là chuyện họ đều không muốn nhìn thấy.
“Vì chuyện này nên ông nội mới muốn gọi cậu đến, cậu đi tìm ông nội trước đi” Đợi Nguyễn Dật Quân rời khỏi, Biển Hải Thành kéo em gái đến một góc, nhìn dung mạo xinh đẹp như đóa tường vi của cô ta, hắn thở dài.
“Tiểu Vi, em nói xem nếu em gặp được Vệ Thường Khuynh sớm hơn Tế Tiểu Tổ..”
Hắn vừa thở dài vừa nói ra nửa cầu này, nhưng vẫn chưa nói hết ý. Vì hắn biết chuyện này đã là không thể rồi, nhưng Biên Hải Vi nghe thấy câu này vẫn có chút không dám tin, chớp chớp mắt nhìn hắn nói: “Anh, không lẽ anh cảm thấy nếu anh ta không có Tế Tiểu Tô, em phải vì căn biệt thự đó theo đuổi anh ta sao?”
Không ngờ anh trai lại có thể nghĩ ra chuyện này!
Tuy cô ta cũng biết thân ở Biển gia, tình cảm của cô ta, hôn nhân của cô ta đều không thể mặc ý làm bừa, nhưng cũng không đến mức vì căn biệt thự đó mà bán cô ta đi chứ!
Cũng may cổ ta có Nguyễn Dật Quân, cũng là người đàn ông mà cô ta thích, bằng không cả đời này chắc cũng chỉ là vật hi sinh chính trị mà thôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện này, Biên Hải Vi vẫn thấy hơi sợ hãi.
Đàn ông của Biên gia đều ích kỷ lạnh lùng như thế, vì mục đích, cái gì cũng có thể hi sinh. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng xem như được mở mang kiến thức rồi.
Biên Hải Vi vừa nghĩ đến có lẽ bây giờ ông nội đang khuyến người đàn ông của cô ta đi làm bạn nhảy của một người phụ nữ khác, trong lòng liên dâng lên sự khó chịu và căm ghét.
Tuy cô ta hiểu tất cả những gì họ nói, nhưng, vì sao nhất định phải hi sinh thể diện của cô ta, hi sinh niềm vui của cô ta chứ?
Vẻ mặt Biên Hải Vi lập tức trầm xuống.
“Em lại nghĩ gì vậy? Anh cũng chỉ nói vậy thôi, thật sự anh cảm thấy Vệ Thường Khuynh cũng là một người đàn ông rất khá, hơn nữa thân phận thật sự của anh ta hiển nhiên cũng có rất nhiều điểm thần bí.” Biên Hải Thành yếu ớt bất lực giải thích một câu, thấy Biên Hải Vi vốn chẳng muốn nghe, hắn thở dài chuyển đề tài: “Nói về căn biệt thự đó đi.”
“Chúng ta đã một thời gian rất dài không đến đó xem thử rồi nhỉ?” Biên Hải Vi nói: “Anh, hay là bây giờ chúng ta đến đó xem thử sao?
“Bây giờ? Dật Quân vẫn đang ở đây mà.”
Mùng hai Tết, mấy chị gái đã lấy chồng cũng trở về, mọi người đều tụ họp ở đây cả.
“Anh muốn ở lại đây à?” Biển Hải Vi lại đột nhiên cảm thấy trong nhà khiến cô ta có chút ngột ngạt. Cô ta bĩu môi: “Hơn nữa em cũng không muốn nghe ông nội nói mấy lời đó với anh Dật Quân”
Nhưng, cuối cùng Biên Hải Vi vẫn không thể đi được, vì trong thời gian họ nói vài câu, ông Biển đã thuyết phục được Nguyễn Dật Quân.
Lúc biết Nguyễn Dật Quân đã hứa sẽ cùng Chương Linh Thù đến tham dự bữa tiệc, Biên Hải Vi suýt chút nữa đã bùng nổ.
/1139
|