Giọng nói này rất bình tĩnh, ngữ khí trầm lắng, nhưng lại khiến Đan Ninh Ninh thầm run sợ.
Cô ta hơi sợ hãi nhìn vào đôi mắt sâu như giếng cổ của Hạ Nông.
“Em, em, em chỉ là đang muốn tìm điện thoại của em thôi.”
Hạ Nông bước đến, quỳ xuống bên cạnh cô ta, giơ tay nhặt số ảnh đó lên, nhàn nhạt nói: “Tìm điện thoại sao lại vứt mấy tấm ảnh này xuống đất?”
“Không phải em cố ý đâu.”
Cô ta còn chưa nói xong, yết hầu đã bị một cánh tay rắn chắc bóp chặt!
Hạ Nông cứ thế bóp chặt yết hầu của cô ta, nhấc cả người cô ta lên.
“Cô có biết cô ấy là ai không?” Hạ Nông nhìn cô ta, vẫn bình thản như trước: “Cô ấy là vợ của tôi, người phụ nữ duy nhất mà kiếp này tôi yêu. Vậy mà cô lại dám vứt ảnh của vợ tôi xuống đất?”
Đan Ninh Ninh bị bóp đến mặt cũng đỏ bừng, hai tay cố gắng tách tay hắn ra, nhưng bàn tay của hắn cũng như thép, cô ta chỉ có thể cố gắng giãy giụa, cảm thấy không khí càng ngày càng ít, sắp không thở nổi nữa.
Không lẽ cô ta sẽ chết trong tay người đàn ông này sao?
Nhưng nếu như thế, tại sao Chương Vân Tề lại bắt cô ta phẫu thuật thành dáng vẻ của bà Hạ, tặng cô ta cho người đàn ông này Bây giờ cô ta rất hối hận, thật sự rất hối hận, tại sao ban đầu cô ta lại đi theo Chương Vân Tế chứ?
Một dòng nước mắt từ khóe mắt Đan Ninh Ninh trượt xuống, rơi xuống cánh tay Hạ Nông.
Có lẽ giọt nước mắt nóng bỏng đã kéo hắn ra khỏi cơn sát ý. Hạ Nông buông tay, Đan Ninh Ninh liền ngã qụỵ xuống đất, không ngừng thở dốc ra sức hít thật sâu.
Cô ta cảm thấy bản thân như vừa thoát khỏi bàn tay thần chết vậy, nỗi khiếp sợ vẫn chưa tan đi.
Bàn tay Hạ Nông rơi xuống đỉnh đầu của cổ ta, cơ thể Đan Ninh Ninh lại run lên.
“Xin lỗi, A Ninh, tôi không muốn làm hại em đâu” Hắn lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cô ta, thở dài, nói: “Sau này nếu em ngoan ngoãn hơn, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”
Chuyển biến này khiến Đan Ninh Ninh không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy càng hoảng sợ hơn.
Cô ta mở miệng định nói chuyện, nhưng cơn đau rát lại dâng lên trong yết hầu, không thể nói nên lời. Vừa rồi thật sự suýt chút nữa cô ta đã bị hắn bóp chết, thế nên yết hầu đã bị tổn thương rồi.
Chắc chắn là bị tổn thương rồi.
Cô ta bò dậy, cảm thấy toàn thân vẫn đang mềm nhũn, nhưng vẫn cố chống chọi, lấy hết dũng khí chỉ ra ngoài cửa.
Cô ta muốn rời khỏi đây, cô ta nhất định phải rời khỏi đây, không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
“Em muốn đi sao?” Hạ Nông hỏi.
Đan Ninh Ninh lập tức gật đầu, chỉ gật đầu thôi cũng khiến cô cảm thấy yết hầu đau buốt.
Thần sắc của Hạ Nông liền trở nên lạnh lùng: “Vừa rồi không phải tôi đã nói rất rõ rồi sao? Em phải ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đối xử thật tốt với em. Vợ của tôi là một người rất ngoan và biết nghe lời, hơn nữa, cô ấy thích nhất chính là ở bên cạnh tôi, rất bám tôi”
Nhưng tôi không phải vợ của ông!
Đan Ninh Ninh muốn thét lên, nhưng lại không thể phát thành tiếng.
Hạ Nông lại mang vẻ thương tiếc nâng cằm của cô ta lên, nhìn vết thương trên cổ, sau đó ôm lấy cổ ta: “Đi, tôi đưa em đến bệnh viện xem thử, đừng để bị thương”
Trong bệnh viện quân khu Lợi Nam đi phía trước, theo sau là một chàng trai cao gầy còn đang quấn một miếng băng trên đầu.
“Tôi đã bảo cậu rồi, ở lại thêm một ngày nữa đã, cậu cứ nhất quyết hôm nay phải xuất viện, đợi lát nữa thế nào mẹ cậu cũng tìm tôi tính sổ cho mà xem” Lợi Nam vừa nói vừa nhấc chân đá viên đá dưới chân, viên đá lăn tròn, lăn đến chân của một người phía trước. Ánh mắt Lợi Nam từ hòn đá hướng lên trên, đối mặt với ánh mắt của Hạ Nông, anh giật cả mình.
Hạ Nông!
“Hạ, Trung tướng Hạ, trùng hợp vậy?” Anh ta đứng thẳng người, lên tiếng chào hỏi, nhìn sang phía bên cạnh Hạ Nông, một cô gái đội mũ còn đeo kính đen và quàng thêm một chiếc khăn choàng che kín phần cổ.
Cô gái mặc áo khoác lông dài nhưng nhìn có vẻ vẫn rất gầy.
Kỳ lạ, bên cạnh Hạ Nông đã nhiều năm chưa từng có người phụ nữ nào! Đây là ai chứ?
“Lợi thiếu, cậu đang làm gì thế?” Hạ Nông liếc anh một cái, kéo Đan Ninh Ninh ra phía sau lưng mình. Đan Ninh Ninh bỗng cảm thấy hình như hắn cũng rất để tâm đến cô ta.
“Không có gì, tôi đến đón bạn xuất viện thôi. Giờ sẽ đi ngay, không làm phiền Trung tướng Hạ nữa.”
Lợi Nam cũng không dám gây sự trước mặt Hạ Nông. Đợi họ đi khỏi một đoạn, người bạn phía sau mới thở phào nhẹ nhõm, kéo kéo cánh tay Lợi Nam nói: “Này, Lợi thiếu, hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như vậy đấy.”
Lợi Nam trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Người đó là Hạ Nồng đó! Có giỏi thì cậu đi mà gấy sự!”
“Cậu còn không dám, tối nào dám chứ?”
“Hừm.”
Lợi Nam về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy mẹ mình đang nói chuyện điện thoại, cười tươi như hoa. Anh liền bước qua, ghé tai vào sát bên ống nghe tỏ vẻ như muốn nghe trộm.
Bà Lợi vừa bực vừa buồn cười đập anh một cái, nói: “Điện thoại của Tiểu Tô”
“Ơ, em gái gọi đến à, vậy để con nói chuyện với em ấy vài câu với.” Lợi Nam liển tràn đầy sức sống, cướp lấy ống nghe nói: “Tiểu Tô à, em cũng thật không nói nghĩa khí gì cả, Tết này cũng không về nhà, bữa cơm đoàn viên của nhà chúng ta cũng không cùng ăn... tên nhãi A Thành kia đâu? Ở, hai người đang ở sơn trang suối nước nóng ở Đồng Phú à? Vậy đúng là chẳng nghĩa khí gì cả, đúng ra phải gọi luôn cả anh đi cùng với chứ!”
“Anh Nam, em tưởng mấy hoạt động của người già này anh không có hứng thú cơ. Hơn nữa, chuyện của anh đã giải quyết xong chưa?” Nghe nói anh bị một cô gái làng chơi bám lấy, cô gái đó còn quả quyết nói đứa bé là con của anh, cũng không biết đã giải quyết xong chưa nữa.
Nghe thấy có nhắc đến chuyện này, Lợi Nam bật cười giễu cợt: “Chuyện xấu truyền ngàn dặm. Anh nói này, mấy chuyện này em nghe làm gì chứ? Không sao, không sao, Vương gia, Vương phi sẽ xử lý
Vừa nói dứt lời liền bị bà Lợi đánh một cái thật mạnh vào lưng. Anh gào lên một tiếng nhảy dựng lên: “Vương phi, mẹ ra tay mạnh thế, lỡ như vừa mới Tết mà đánh con bị nội thương thì phải làm sao?”
“Vậy cũng tốt, để con đỡ gây chuyện!”
Bà Lợi trừng anh một cái, cướp lấy ống nghe, kể khổ với Tề Tiểu Tô: “Mẹ cũng không biết kiếp trước đã làm sai chuyện gì, kiếp này lại nhét đứa con này cho mẹ, sắp nhọc lòng đến chết rồi. Vì chuyện này của nó, cả Nguyễn Dật Quân cũng tìm đến nhà rồi.”
Tề Tiểu Tô rất bất ngờ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Nguyễn Dật Quấn ạ?”.
“Cậu ta nói anh trai của cô gái đó là chiến hữu của cậu ta, bị thương rồi, cô gái này vì giúp anh mình kiếm tiền thuốc thang nền
mới đến mấy chỗ đó làm việc. Nguyễn Dật Quân nói cô gái đó vốn tính lương thiện, nay cũng đã có con rồi, mong anh Nam của con chịu trách nhiệm, cưới người ta.”
Những gia đình như họ, gây chuyện này quả thật là đòn chí mạng, nếu gia đình khác chắc đã vội vã xử lý, tuyệt đối không để chuyện này lan truyền, nhưng Lợi gia cũng thật kỳ quái, người ta làm lớn chuyện cũng để mặc, họ cũng không thèm đè xuống.
Nhưng làm lớn là một chuyện, nếu thật sự muốn kết hôn, vậy thì lại là chuyện cả đời, ly hôn cũng ảnh hưởng rất lớn, căn bản không thể ly hôn. Hơn nữa, với thân phận và địa vị của Lợi gia, nếu thật sự lấy một cô hầu rượu, sau này còn mặt mũi nhìn ai chứ?
Vậy không phải bị nước bọt và những lời chê cười dìm chết sao.
Nguyễn Dật Quân cũng không phải không biết điểm này, còn dám đến khuyến kết hôn, thật không biết có âm mưu gì!
Đương nhiên khiến bà Lợi vô cùng tức giận.
Cô ta hơi sợ hãi nhìn vào đôi mắt sâu như giếng cổ của Hạ Nông.
“Em, em, em chỉ là đang muốn tìm điện thoại của em thôi.”
Hạ Nông bước đến, quỳ xuống bên cạnh cô ta, giơ tay nhặt số ảnh đó lên, nhàn nhạt nói: “Tìm điện thoại sao lại vứt mấy tấm ảnh này xuống đất?”
“Không phải em cố ý đâu.”
Cô ta còn chưa nói xong, yết hầu đã bị một cánh tay rắn chắc bóp chặt!
Hạ Nông cứ thế bóp chặt yết hầu của cô ta, nhấc cả người cô ta lên.
“Cô có biết cô ấy là ai không?” Hạ Nông nhìn cô ta, vẫn bình thản như trước: “Cô ấy là vợ của tôi, người phụ nữ duy nhất mà kiếp này tôi yêu. Vậy mà cô lại dám vứt ảnh của vợ tôi xuống đất?”
Đan Ninh Ninh bị bóp đến mặt cũng đỏ bừng, hai tay cố gắng tách tay hắn ra, nhưng bàn tay của hắn cũng như thép, cô ta chỉ có thể cố gắng giãy giụa, cảm thấy không khí càng ngày càng ít, sắp không thở nổi nữa.
Không lẽ cô ta sẽ chết trong tay người đàn ông này sao?
Nhưng nếu như thế, tại sao Chương Vân Tề lại bắt cô ta phẫu thuật thành dáng vẻ của bà Hạ, tặng cô ta cho người đàn ông này Bây giờ cô ta rất hối hận, thật sự rất hối hận, tại sao ban đầu cô ta lại đi theo Chương Vân Tế chứ?
Một dòng nước mắt từ khóe mắt Đan Ninh Ninh trượt xuống, rơi xuống cánh tay Hạ Nông.
Có lẽ giọt nước mắt nóng bỏng đã kéo hắn ra khỏi cơn sát ý. Hạ Nông buông tay, Đan Ninh Ninh liền ngã qụỵ xuống đất, không ngừng thở dốc ra sức hít thật sâu.
Cô ta cảm thấy bản thân như vừa thoát khỏi bàn tay thần chết vậy, nỗi khiếp sợ vẫn chưa tan đi.
Bàn tay Hạ Nông rơi xuống đỉnh đầu của cổ ta, cơ thể Đan Ninh Ninh lại run lên.
“Xin lỗi, A Ninh, tôi không muốn làm hại em đâu” Hắn lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cô ta, thở dài, nói: “Sau này nếu em ngoan ngoãn hơn, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”
Chuyển biến này khiến Đan Ninh Ninh không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy càng hoảng sợ hơn.
Cô ta mở miệng định nói chuyện, nhưng cơn đau rát lại dâng lên trong yết hầu, không thể nói nên lời. Vừa rồi thật sự suýt chút nữa cô ta đã bị hắn bóp chết, thế nên yết hầu đã bị tổn thương rồi.
Chắc chắn là bị tổn thương rồi.
Cô ta bò dậy, cảm thấy toàn thân vẫn đang mềm nhũn, nhưng vẫn cố chống chọi, lấy hết dũng khí chỉ ra ngoài cửa.
Cô ta muốn rời khỏi đây, cô ta nhất định phải rời khỏi đây, không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
“Em muốn đi sao?” Hạ Nông hỏi.
Đan Ninh Ninh lập tức gật đầu, chỉ gật đầu thôi cũng khiến cô cảm thấy yết hầu đau buốt.
Thần sắc của Hạ Nông liền trở nên lạnh lùng: “Vừa rồi không phải tôi đã nói rất rõ rồi sao? Em phải ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đối xử thật tốt với em. Vợ của tôi là một người rất ngoan và biết nghe lời, hơn nữa, cô ấy thích nhất chính là ở bên cạnh tôi, rất bám tôi”
Nhưng tôi không phải vợ của ông!
Đan Ninh Ninh muốn thét lên, nhưng lại không thể phát thành tiếng.
Hạ Nông lại mang vẻ thương tiếc nâng cằm của cô ta lên, nhìn vết thương trên cổ, sau đó ôm lấy cổ ta: “Đi, tôi đưa em đến bệnh viện xem thử, đừng để bị thương”
Trong bệnh viện quân khu Lợi Nam đi phía trước, theo sau là một chàng trai cao gầy còn đang quấn một miếng băng trên đầu.
“Tôi đã bảo cậu rồi, ở lại thêm một ngày nữa đã, cậu cứ nhất quyết hôm nay phải xuất viện, đợi lát nữa thế nào mẹ cậu cũng tìm tôi tính sổ cho mà xem” Lợi Nam vừa nói vừa nhấc chân đá viên đá dưới chân, viên đá lăn tròn, lăn đến chân của một người phía trước. Ánh mắt Lợi Nam từ hòn đá hướng lên trên, đối mặt với ánh mắt của Hạ Nông, anh giật cả mình.
Hạ Nông!
“Hạ, Trung tướng Hạ, trùng hợp vậy?” Anh ta đứng thẳng người, lên tiếng chào hỏi, nhìn sang phía bên cạnh Hạ Nông, một cô gái đội mũ còn đeo kính đen và quàng thêm một chiếc khăn choàng che kín phần cổ.
Cô gái mặc áo khoác lông dài nhưng nhìn có vẻ vẫn rất gầy.
Kỳ lạ, bên cạnh Hạ Nông đã nhiều năm chưa từng có người phụ nữ nào! Đây là ai chứ?
“Lợi thiếu, cậu đang làm gì thế?” Hạ Nông liếc anh một cái, kéo Đan Ninh Ninh ra phía sau lưng mình. Đan Ninh Ninh bỗng cảm thấy hình như hắn cũng rất để tâm đến cô ta.
“Không có gì, tôi đến đón bạn xuất viện thôi. Giờ sẽ đi ngay, không làm phiền Trung tướng Hạ nữa.”
Lợi Nam cũng không dám gây sự trước mặt Hạ Nông. Đợi họ đi khỏi một đoạn, người bạn phía sau mới thở phào nhẹ nhõm, kéo kéo cánh tay Lợi Nam nói: “Này, Lợi thiếu, hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như vậy đấy.”
Lợi Nam trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Người đó là Hạ Nồng đó! Có giỏi thì cậu đi mà gấy sự!”
“Cậu còn không dám, tối nào dám chứ?”
“Hừm.”
Lợi Nam về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy mẹ mình đang nói chuyện điện thoại, cười tươi như hoa. Anh liền bước qua, ghé tai vào sát bên ống nghe tỏ vẻ như muốn nghe trộm.
Bà Lợi vừa bực vừa buồn cười đập anh một cái, nói: “Điện thoại của Tiểu Tô”
“Ơ, em gái gọi đến à, vậy để con nói chuyện với em ấy vài câu với.” Lợi Nam liển tràn đầy sức sống, cướp lấy ống nghe nói: “Tiểu Tô à, em cũng thật không nói nghĩa khí gì cả, Tết này cũng không về nhà, bữa cơm đoàn viên của nhà chúng ta cũng không cùng ăn... tên nhãi A Thành kia đâu? Ở, hai người đang ở sơn trang suối nước nóng ở Đồng Phú à? Vậy đúng là chẳng nghĩa khí gì cả, đúng ra phải gọi luôn cả anh đi cùng với chứ!”
“Anh Nam, em tưởng mấy hoạt động của người già này anh không có hứng thú cơ. Hơn nữa, chuyện của anh đã giải quyết xong chưa?” Nghe nói anh bị một cô gái làng chơi bám lấy, cô gái đó còn quả quyết nói đứa bé là con của anh, cũng không biết đã giải quyết xong chưa nữa.
Nghe thấy có nhắc đến chuyện này, Lợi Nam bật cười giễu cợt: “Chuyện xấu truyền ngàn dặm. Anh nói này, mấy chuyện này em nghe làm gì chứ? Không sao, không sao, Vương gia, Vương phi sẽ xử lý
Vừa nói dứt lời liền bị bà Lợi đánh một cái thật mạnh vào lưng. Anh gào lên một tiếng nhảy dựng lên: “Vương phi, mẹ ra tay mạnh thế, lỡ như vừa mới Tết mà đánh con bị nội thương thì phải làm sao?”
“Vậy cũng tốt, để con đỡ gây chuyện!”
Bà Lợi trừng anh một cái, cướp lấy ống nghe, kể khổ với Tề Tiểu Tô: “Mẹ cũng không biết kiếp trước đã làm sai chuyện gì, kiếp này lại nhét đứa con này cho mẹ, sắp nhọc lòng đến chết rồi. Vì chuyện này của nó, cả Nguyễn Dật Quân cũng tìm đến nhà rồi.”
Tề Tiểu Tô rất bất ngờ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Nguyễn Dật Quấn ạ?”.
“Cậu ta nói anh trai của cô gái đó là chiến hữu của cậu ta, bị thương rồi, cô gái này vì giúp anh mình kiếm tiền thuốc thang nền
mới đến mấy chỗ đó làm việc. Nguyễn Dật Quân nói cô gái đó vốn tính lương thiện, nay cũng đã có con rồi, mong anh Nam của con chịu trách nhiệm, cưới người ta.”
Những gia đình như họ, gây chuyện này quả thật là đòn chí mạng, nếu gia đình khác chắc đã vội vã xử lý, tuyệt đối không để chuyện này lan truyền, nhưng Lợi gia cũng thật kỳ quái, người ta làm lớn chuyện cũng để mặc, họ cũng không thèm đè xuống.
Nhưng làm lớn là một chuyện, nếu thật sự muốn kết hôn, vậy thì lại là chuyện cả đời, ly hôn cũng ảnh hưởng rất lớn, căn bản không thể ly hôn. Hơn nữa, với thân phận và địa vị của Lợi gia, nếu thật sự lấy một cô hầu rượu, sau này còn mặt mũi nhìn ai chứ?
Vậy không phải bị nước bọt và những lời chê cười dìm chết sao.
Nguyễn Dật Quân cũng không phải không biết điểm này, còn dám đến khuyến kết hôn, thật không biết có âm mưu gì!
Đương nhiên khiến bà Lợi vô cùng tức giận.
/1139
|