Giết một người đã không dễ dàng, bây giờ lại đến thêm một người, trong tay còn có sủng, anh ta chỉ có thể...
Liều một phen, cùng lắm thì cùng đến chỗ chết thôi.
Suy nghĩ này chợt lóe lên, Bạch Dư Tây lại một lần nữa nắm chặt con dao trái cây dính đầy máu, anh ta thở dốc hỏi: “Ông chủ của bọn mày là ai?”
“Nhóc con, đã biết rõ tạo sẽ không trả lời còn hỏi, mày muốn kéo dài thời gian à?” Gã cầm súng vừa nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, gã cười lạnh nói: “Nhưng, cho dù cho mày thêm thời gian mấy câu để thở, mày cũng không thể thoát chết lần này đầu. Chi bằng nói cho tao biết, là ai đã bảo mày điều tra chuyện năm đó?”
Bọn chúng không tin, bây giờ còn có người chỉ vì một chân tướng, vì báo thù cho đồng nghiệp và đàn em, có thể theo đuổi một vụ án treo nhiều năm không biết mệt như vậy. Nhất định phải có thù lao và lợi ích lớn mới có thể sai khiến anh ta, mà cái người bảo anh ta điều tra kẻ đứng sau chuyện này, chính là người mà ông chủ bọn chúng muốn biết.
Trong lúc hắn nói chuyện Bạch Dư Tây cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, anh ta đã mệt lắm rồi, có thể khôi phục một chút thì hay một chút, đồng thời, còn nắm bắt thời cơ cướp lấy khẩu súng.
Tuy tình thế này đối với anh ta mà nói đã gần như tuyệt vọng, nhưng anh ta cũng không phải là một kẻ yếu đuối tùy tiện từ bỏ bản thân như vậy.
Nếu có thể, anh ta vẫn muốn giữ lại cái mạng này, đợi Tề Tiểu Tô đến.
Đúng vậy, vào lúc này, anh ta vô cùng tin tưởng, anh ta chắc chắn, trong cuộc gọi trước đó cô đã nghe ra điều bất ổn, nghe ra bản thân anh ta đang gặp nguy hiểm và cô sẽ nhanh chóng đến đây.
Bạch Dư Tây tin chắc như vậy.
Nếu có thể, anh ta không muốn để cổ nhặt xác cho mình, anh ta còn muốn trong những năm tháng sau này có thể tiếp tục nhớ đến cô, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cô.
Nếu tệ hơn, anh ta cũng muốn có thể sống đến lúc cô đến, thấy cô bước về phía mình, nhìn cô một lần cuối.
“Vụ thảm sát năm đó, có phải máy cũng là một trong các hung thủ không? Bọn mày đã giết anh em của tao, giết đàn em của tao, không lẽ nhiều mạng người như vậy vẫn chưa đủ để tạo đứng lên lôi bọn mày ra chịu tội trước pháp luật sao?”
“Ha ha, thật buồn cười, mạng của bọn chúng có thể xem là mạng sao? Mạng của ông chủ bọn tao mới là cái mạng quý giá! Đúng là một lũ không biết điều!”
Thấy gã ta nói như vậy, Bạch Dư Tây chợt hiểu ra, gã này ít nhất cũng biết được một phần nội tình! Bằng không hắn sẽ không biết chuyện năm đó! Nói không chừng, năm đó kẻ giết anh em của anh ta cũng có phần gã thật.
Trong mắt Bạch Dư Tây dâng lên sát ý.
Gã cầm súng bật cười, dùng nòng súng chĩa vào đầu của anh ta, châm biếm nói: “Thế nào, hận tao à? Chậc chậc, cứ như đàn bà ấy, còn muốn báo thù rửa hận? Nhóc à, mày đừng làm trò nực cười nữa, nói đi, nếu máy có thể nói ra vài chuyện hữu dụng, không chừng ông đây có thể cho mày chết dễ chịu một chút!”
Ánh mắt Bạch Dư Tây chợt trở lên lạnh bằng, con dao trong tay nháy mắt cắt vào cổ tay của gã cầm súng.
Đúng lúc ấy, gã đó cũng đưa tay gài đạn.
Là một sát thủ giết người máu lạnh, lúc nổ sủng vốn không có bất kỳ do dự chần chừ gì.
Bạch Dư Tây củi thấy người, đồng thời xông về phía gã.
“Tìm đường chết à!” Nòng súng của gã hướng xuống phía dưới, đang ngắm vào đầu Bạch Dư Tây, nhưng lại bị anh ta tổng mạnh vào bụng, nòng súng hơi lệch, viên đạn thứ hai bắn vào vai anh ta.
Máu tươi bắn tóe ra.
Đôi mắt Bạch Dư Tây đỏ ngầu, con dao trong tay đấm mạnh về phía gã.
Gã gập đầu gối, đá mạnh vào ngực anh ta, đồng thời, khẩu súng trong tay lại một lần nữa chĩa vào đầu anh ta: “Tao vốn muốn cho mày chết một cách thoải mái, xem ra bây giờ thì không cần nữa rồi!”
Đúng vào lúc nòng súng của gã lại một lần nữa lên đạn, đoàng một tiếng.
Gã cầm súng, chỉ cảm thấy trước mắt là cả một mảng máu, nhuộm đỏ một mảng to, tầm nhìn của gã toàn là máu đỏ, giống như nhìn thế giới xuyên qua một tấm kính nhuốm đầy máu vậy.
Gã ngã xuống, giây cuối cùng trước khi chết, gã cũng không nhìn thấy là ai đã nổ súng.
Không phải đúng ra nên là gã nổ súng sao? Đáng ra phải là gã giết tên nhãi họ Bạch này mới đúng chứ?
“Đùng” một tiếng ngã lăn ra đất, cả người gã giật giật, sau đó nằm im bất động.
Bạch Dư Tây cũng ngã xuống bên cạnh gã, sau đó anh ta nhìn thấy một cô gái đang sải bước chạy về phía mình.
Một chiếc váy liền thân màu đỏ, đôi boot cao màu đen, giống hệt như dáng vẻ anh ta đã nhìn thấy trên tin tức, rất xinh đẹp.
“Tiểu, Tiểu Tô..”
Cuối cùng anh ta cũng có thể nhìn thấy có lần cuối rồi.
Mọi thứ trước mắt Bạch Dư Tây chợt tối đen, anh ta ngất đi.
“Thầy Bạch! Bạch Dư Tây!” Tế Tiểu Tô xông qua.
Không lẽ cô đến muộn rồi sao?
Bên ngoài tòa nhà, Lương Lệ đang giao đấu với tên sát thủ cuối cùng, đánh rất kịch liệt.
Tế Tiểu Tô nhìn thấy trên vai Bạch Dư Tây không ngừng tóe máu, đầu còn để ý được gì khác, lập tức từ không gian lấy thuốc cầm máu và bông bằng ra, đổ thuốc cầm máu lên vết thương của anh ta, sau đó dùng băng gạc bằng kín lại giữ chặt vết thương của anh ta.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, lúc này điện thoại của cô chợt reo lên, nhưng cô đâu còn tâm trí để nghe chứ? Ngược lại Hệ thống Tiểu Nhất phát hiện cuộc gọi đó là do Thiếu soái gọi đến, nó tự mình làm chủ ấn giúp cô ấn bắt máy.
“Tiểu Tô, là.” Điện thoại của Thiếu soái. Câu này của Hệ thống Tiểu Nhất còn chưa nói xong, cũng không biết Bạch Dư Tây được nguồn sức mạnh nào chống đỡ, lúc này lại tỉnh lại. Anh ta giơ tay nắm chặt cánh tay Tê Tiểu Tô đang băng bó vết thương cho minh.
“Tiểu Tô, tôi biết em sẽ đến mà.” Giọng của anh ta vô cùng yếu ớt, gần như phải dùng hết chút sức lực còn lại mới có thể thốt ra cầu này, nghe thấy cũng đủ khiến hốc mắt của Tề Tiểu Tô nóng lên.
“Dư Tây, giờ tạm thời thầy đừng nói gì cả, em sẽ gọi xe cứu thương ngay, thầy sẽ không sao đâu.”
“Tiểu Tô, tôi phải nói với em, nói vài câu, tôi sợ không còn cơ hội nữa...”
“Không đâu! Đợi vết thương của thầy khỏi rồi, nói cũng không muộn!”
“Dương Linh Linh chết rồi, trước khi chết chị ấy đã nhớ lại mọi chuyện năm đó, bố mẹ em không phải là tai nạn xe đơn thuần, xe của họ, là...” Nói đến đây, Bạch Dư Tây liên ho liên tục.
Hốc mắt Tể Tiểu Tô đỏ bừng, nước mắt không nhịn được tuôn rơi, cố lớn giọng gọi: “Lương Lê! Lương Lê!”
Gã bên ngoài do đuổi theo đã chạy rất lâu, giờ cũng đã mệt, chắc chắn không phải là đối thủ của Lương Lệ, thế nên Tế Tiểu Tổ muốn Lương Lệ nhanh chóng ra tay giải quyết hắn, sau đó vào giúp cô,
Nói thật, đối với những vết thương không ngừng chảy máu này, có thật sự không biết phải xử lý như thế nào. Đồng thời, Bạch Dư Tây bây giờ đối với cô mà nói đã là một người bạn rất đặc biệt và cũng rất quan trọng, nhìn thấy sinh mạng của anh ta dần yếu đi, Tể Tiểu Tô thật sự rất hoảng sợ.
Cô gần như mất đi sự bình tĩnh rèn luyện đã lâu.
Và Vệ Thường Khuynh ở đầu dây bên kia từ giọng nói run run của cô cũng nghe ra điểm này.
“Tiểu Tô, bình tĩnh” Anh không nhịn được nói. Hệ thống Tiểu Nhất đã giúp anh mở loa ngoài, thế nên Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy giọng của anh, nhưng lúc này đầu óc cô hoàn toàn rối loạn, không kìm được cất cao giọng hét: “Sao em có thể bình tĩnh được chứ! Dư Tây, thầy ấy sắp chết rồi!”
Vệ Thường Khuynh ngơ ngác.
Cô đang gào lên với anh đấy sao?
Bạch Dư Tây lại như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, sau khi họ xong lại tiếp tục nói: “Là bị xe của người khác tông văng lên từ phía sau... Tiểu Tô, em có nghe thấy không? Cái chết của bố mẹ em, là do mưu sát..”
Liều một phen, cùng lắm thì cùng đến chỗ chết thôi.
Suy nghĩ này chợt lóe lên, Bạch Dư Tây lại một lần nữa nắm chặt con dao trái cây dính đầy máu, anh ta thở dốc hỏi: “Ông chủ của bọn mày là ai?”
“Nhóc con, đã biết rõ tạo sẽ không trả lời còn hỏi, mày muốn kéo dài thời gian à?” Gã cầm súng vừa nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, gã cười lạnh nói: “Nhưng, cho dù cho mày thêm thời gian mấy câu để thở, mày cũng không thể thoát chết lần này đầu. Chi bằng nói cho tao biết, là ai đã bảo mày điều tra chuyện năm đó?”
Bọn chúng không tin, bây giờ còn có người chỉ vì một chân tướng, vì báo thù cho đồng nghiệp và đàn em, có thể theo đuổi một vụ án treo nhiều năm không biết mệt như vậy. Nhất định phải có thù lao và lợi ích lớn mới có thể sai khiến anh ta, mà cái người bảo anh ta điều tra kẻ đứng sau chuyện này, chính là người mà ông chủ bọn chúng muốn biết.
Trong lúc hắn nói chuyện Bạch Dư Tây cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, anh ta đã mệt lắm rồi, có thể khôi phục một chút thì hay một chút, đồng thời, còn nắm bắt thời cơ cướp lấy khẩu súng.
Tuy tình thế này đối với anh ta mà nói đã gần như tuyệt vọng, nhưng anh ta cũng không phải là một kẻ yếu đuối tùy tiện từ bỏ bản thân như vậy.
Nếu có thể, anh ta vẫn muốn giữ lại cái mạng này, đợi Tề Tiểu Tô đến.
Đúng vậy, vào lúc này, anh ta vô cùng tin tưởng, anh ta chắc chắn, trong cuộc gọi trước đó cô đã nghe ra điều bất ổn, nghe ra bản thân anh ta đang gặp nguy hiểm và cô sẽ nhanh chóng đến đây.
Bạch Dư Tây tin chắc như vậy.
Nếu có thể, anh ta không muốn để cổ nhặt xác cho mình, anh ta còn muốn trong những năm tháng sau này có thể tiếp tục nhớ đến cô, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cô.
Nếu tệ hơn, anh ta cũng muốn có thể sống đến lúc cô đến, thấy cô bước về phía mình, nhìn cô một lần cuối.
“Vụ thảm sát năm đó, có phải máy cũng là một trong các hung thủ không? Bọn mày đã giết anh em của tao, giết đàn em của tao, không lẽ nhiều mạng người như vậy vẫn chưa đủ để tạo đứng lên lôi bọn mày ra chịu tội trước pháp luật sao?”
“Ha ha, thật buồn cười, mạng của bọn chúng có thể xem là mạng sao? Mạng của ông chủ bọn tao mới là cái mạng quý giá! Đúng là một lũ không biết điều!”
Thấy gã ta nói như vậy, Bạch Dư Tây chợt hiểu ra, gã này ít nhất cũng biết được một phần nội tình! Bằng không hắn sẽ không biết chuyện năm đó! Nói không chừng, năm đó kẻ giết anh em của anh ta cũng có phần gã thật.
Trong mắt Bạch Dư Tây dâng lên sát ý.
Gã cầm súng bật cười, dùng nòng súng chĩa vào đầu của anh ta, châm biếm nói: “Thế nào, hận tao à? Chậc chậc, cứ như đàn bà ấy, còn muốn báo thù rửa hận? Nhóc à, mày đừng làm trò nực cười nữa, nói đi, nếu máy có thể nói ra vài chuyện hữu dụng, không chừng ông đây có thể cho mày chết dễ chịu một chút!”
Ánh mắt Bạch Dư Tây chợt trở lên lạnh bằng, con dao trong tay nháy mắt cắt vào cổ tay của gã cầm súng.
Đúng lúc ấy, gã đó cũng đưa tay gài đạn.
Là một sát thủ giết người máu lạnh, lúc nổ sủng vốn không có bất kỳ do dự chần chừ gì.
Bạch Dư Tây củi thấy người, đồng thời xông về phía gã.
“Tìm đường chết à!” Nòng súng của gã hướng xuống phía dưới, đang ngắm vào đầu Bạch Dư Tây, nhưng lại bị anh ta tổng mạnh vào bụng, nòng súng hơi lệch, viên đạn thứ hai bắn vào vai anh ta.
Máu tươi bắn tóe ra.
Đôi mắt Bạch Dư Tây đỏ ngầu, con dao trong tay đấm mạnh về phía gã.
Gã gập đầu gối, đá mạnh vào ngực anh ta, đồng thời, khẩu súng trong tay lại một lần nữa chĩa vào đầu anh ta: “Tao vốn muốn cho mày chết một cách thoải mái, xem ra bây giờ thì không cần nữa rồi!”
Đúng vào lúc nòng súng của gã lại một lần nữa lên đạn, đoàng một tiếng.
Gã cầm súng, chỉ cảm thấy trước mắt là cả một mảng máu, nhuộm đỏ một mảng to, tầm nhìn của gã toàn là máu đỏ, giống như nhìn thế giới xuyên qua một tấm kính nhuốm đầy máu vậy.
Gã ngã xuống, giây cuối cùng trước khi chết, gã cũng không nhìn thấy là ai đã nổ súng.
Không phải đúng ra nên là gã nổ súng sao? Đáng ra phải là gã giết tên nhãi họ Bạch này mới đúng chứ?
“Đùng” một tiếng ngã lăn ra đất, cả người gã giật giật, sau đó nằm im bất động.
Bạch Dư Tây cũng ngã xuống bên cạnh gã, sau đó anh ta nhìn thấy một cô gái đang sải bước chạy về phía mình.
Một chiếc váy liền thân màu đỏ, đôi boot cao màu đen, giống hệt như dáng vẻ anh ta đã nhìn thấy trên tin tức, rất xinh đẹp.
“Tiểu, Tiểu Tô..”
Cuối cùng anh ta cũng có thể nhìn thấy có lần cuối rồi.
Mọi thứ trước mắt Bạch Dư Tây chợt tối đen, anh ta ngất đi.
“Thầy Bạch! Bạch Dư Tây!” Tế Tiểu Tô xông qua.
Không lẽ cô đến muộn rồi sao?
Bên ngoài tòa nhà, Lương Lệ đang giao đấu với tên sát thủ cuối cùng, đánh rất kịch liệt.
Tế Tiểu Tô nhìn thấy trên vai Bạch Dư Tây không ngừng tóe máu, đầu còn để ý được gì khác, lập tức từ không gian lấy thuốc cầm máu và bông bằng ra, đổ thuốc cầm máu lên vết thương của anh ta, sau đó dùng băng gạc bằng kín lại giữ chặt vết thương của anh ta.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, lúc này điện thoại của cô chợt reo lên, nhưng cô đâu còn tâm trí để nghe chứ? Ngược lại Hệ thống Tiểu Nhất phát hiện cuộc gọi đó là do Thiếu soái gọi đến, nó tự mình làm chủ ấn giúp cô ấn bắt máy.
“Tiểu Tô, là.” Điện thoại của Thiếu soái. Câu này của Hệ thống Tiểu Nhất còn chưa nói xong, cũng không biết Bạch Dư Tây được nguồn sức mạnh nào chống đỡ, lúc này lại tỉnh lại. Anh ta giơ tay nắm chặt cánh tay Tê Tiểu Tô đang băng bó vết thương cho minh.
“Tiểu Tô, tôi biết em sẽ đến mà.” Giọng của anh ta vô cùng yếu ớt, gần như phải dùng hết chút sức lực còn lại mới có thể thốt ra cầu này, nghe thấy cũng đủ khiến hốc mắt của Tề Tiểu Tô nóng lên.
“Dư Tây, giờ tạm thời thầy đừng nói gì cả, em sẽ gọi xe cứu thương ngay, thầy sẽ không sao đâu.”
“Tiểu Tô, tôi phải nói với em, nói vài câu, tôi sợ không còn cơ hội nữa...”
“Không đâu! Đợi vết thương của thầy khỏi rồi, nói cũng không muộn!”
“Dương Linh Linh chết rồi, trước khi chết chị ấy đã nhớ lại mọi chuyện năm đó, bố mẹ em không phải là tai nạn xe đơn thuần, xe của họ, là...” Nói đến đây, Bạch Dư Tây liên ho liên tục.
Hốc mắt Tể Tiểu Tô đỏ bừng, nước mắt không nhịn được tuôn rơi, cố lớn giọng gọi: “Lương Lê! Lương Lê!”
Gã bên ngoài do đuổi theo đã chạy rất lâu, giờ cũng đã mệt, chắc chắn không phải là đối thủ của Lương Lệ, thế nên Tế Tiểu Tổ muốn Lương Lệ nhanh chóng ra tay giải quyết hắn, sau đó vào giúp cô,
Nói thật, đối với những vết thương không ngừng chảy máu này, có thật sự không biết phải xử lý như thế nào. Đồng thời, Bạch Dư Tây bây giờ đối với cô mà nói đã là một người bạn rất đặc biệt và cũng rất quan trọng, nhìn thấy sinh mạng của anh ta dần yếu đi, Tể Tiểu Tô thật sự rất hoảng sợ.
Cô gần như mất đi sự bình tĩnh rèn luyện đã lâu.
Và Vệ Thường Khuynh ở đầu dây bên kia từ giọng nói run run của cô cũng nghe ra điểm này.
“Tiểu Tô, bình tĩnh” Anh không nhịn được nói. Hệ thống Tiểu Nhất đã giúp anh mở loa ngoài, thế nên Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy giọng của anh, nhưng lúc này đầu óc cô hoàn toàn rối loạn, không kìm được cất cao giọng hét: “Sao em có thể bình tĩnh được chứ! Dư Tây, thầy ấy sắp chết rồi!”
Vệ Thường Khuynh ngơ ngác.
Cô đang gào lên với anh đấy sao?
Bạch Dư Tây lại như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, sau khi họ xong lại tiếp tục nói: “Là bị xe của người khác tông văng lên từ phía sau... Tiểu Tô, em có nghe thấy không? Cái chết của bố mẹ em, là do mưu sát..”
/1139
|