Ý của hắn là muốn cô ta coi Hồng Tinh như người hầu sao?
Không biết vì sao, Đan Ninh Ninh đã lập tức hiểu ra ý của Hạ Nông. Hơn nữa hàm ý từ những câu nói gần đây hắn luôn khiến cô ta cảm thấy vừa hoang mang vừa có tâm trạng rất phức tạp.
Ví dụ hắn đã mời một thím giúp việc đến, ngày đầu tiên đã dạy cô ta phải sai bảo người khác như thế nào, sau đó còn nói một cầu: “Người phụ nữ của Hạ Nông tôi không cần quá bình dị gần gũi với người khác.
Bây giờ còn bảo cô ta dẫn Hồng Tinh cùng đến bữa tiệc đó, còn nói có chuyện gì thì bảo Hồng Tinh làm cho cô ta. Đây vốn không phải có ý bảo cô ta xem Hồng Tinh như bạn bè, mà là có ý để cô ta sai bảo Hồng Tinh.
Nghĩ lại chắc Hồng Tinh vẫn chưa biết dự định của Hạ Nông khi cho cô ta vào đây ở đâu nhỉ?
Hạ Nông làm vậy là muốn bồi dưỡng thói kiêu ngạo xấc láo bậc nhất cho cô ta sao? Nhưng tại sao chứ?
Không lẽ hắn định kết hôn với cô ta thật à?
Nhưng nhìn hắn chắc cũng sắp bốn mươi rồi, lẽ nào vẫn chưa kết hôn sao? Hay nói cách khác là, tái hôn?
Thân phận địa vị của hắn chắc chắn rất cao, nếu thật sự gả cho hắn, vậy cô ta có được xem như bay lên ngọn cây thành phượng hoàng không? Sau này thân phận địa vị tiền tài đều có cả, có phải sẽ không thua kém Tê Tiểu Tô không?
Suy nghĩ này tuy không thể ngăn chặn xuất hiện trong đầu cổ ta, nhưng Đan Ninh Ninh vừa nghĩ đến Hạ Nông vẫn cảm thấy trong lòng rất sợ hãi.
Cô ta thật sự rất sợ hắn.
“Hay là em không đi đâu, người ở đó em cũng không quen biết ai.”
“Có người em quen, Tê Tiểu Tổ cũng sẽ đến.”
Câu nói của Hạ Nông làm Đạn Ninh Ninh lập tức đứng bật dậy, tim đập chậm đi một nhịp. Tiểu Tô cũng sẽ đến? Nhưng cô ta lại không dám biểu hiện ra, chỉ có thể hít thật sâu một hơi, đang định nói cô không quen biết Tề Tiểu Tô, Hạ Nông đã lên tiếng cười
khẽ.
“A Ninh, em không muốn có cơ hội đè đầu Tề Tiểu Tổ sao?”
Nói vậy, rất rõ ràng hơn đã biết quá khứ của cô ta và Tề Tiểu Tô.
Cũng phải, đối với loại người như hắn mà nói, muốn điều tra quá khứ của cô ta thật sự chẳng có gì khó. Đan Ninh Ninh chỉ nghi ngờ hắn đã tra được tất cả rồi sao.
Bao gồm việc cô ta từng có một mối tình đầu, anh chàng đó bị cưỡng ép đi theo Hồng lão đại ở thành phố J làm mấy chuyện đó, bao gồm chuyện sau đó cô ta được Tể Tiểu Tổ cứu, bao gồm khoảng thời gian cô ta ở chỗ Chúc Tường Đông, sau đó đi theo Chương Vân Tễ đến thủ đô, lúc đó cũng đã ở cùng với Chương Vân Tế?
Nhưng nếu hắn biết những chuyện này, sao lại không ghét bỏ cô ta, còn muốn đến với cô ta, còn đối xử với cô ta tốt như vậy?
Đan Ninh Ninh thật sự không hiểu được. Nhưng lời của Hạ Nông lại khiến trong lòng cô ta nảy sinh một tia hi vọng, dù có muốn vứt bỏ thế nào cũng không bỏ được. Đúng là cô ta muốn gặp Tể Tiểu Tô một lần, rất muốn.
“Em di.”
“Ừm, hai người chuẩn bị một chút đi, mười phút sau sẽ có người đến đưa hai người ra ngoài làm tóc và mua quần áo”
Có người đến đó, cũng sẵn tiện giám sát họ phải không.
Nghe thấy có thể cùng cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật của một vị thiên kim tiểu thư nào đó, Hồng Tinh ngược lại rất vui mừng. Vậy lần này, cô ta lại có cơ hội gặp được những người có tiền có thế rồi!
Không biết anh Đổng có đến không.
Hai người bên này mang hai tâm trạng khác nhau, hai anh em Biên gia đã đến Xuân Thâm Viên trước. Hai người ngồi trong một ngôi đình nghỉ mát bên bờ thảo dược cạnh suối nước nóng, vừa uống loại trà hoa đặc biệt do chính các loại thảo dược ở đây ngâm vừa nói chuyện.
Bên ngoài đình nghỉ mát, trong vườn thảo dược, hương thơm của các loại thảo dược nhàn nhạt bay đến, ở góc vườn từng khóm hoa cúc đang nở rộ, loại trà họ uống chính là từ những bông hoa hái ở đó phơi nắng sao thành, thuần thiên nhiên tươi mát, thanh nhiệt giải độc.
Và từ đây còn có thể nhìn thấy suối nước nóng ở giữa vườn thuốc, khói bốc lên nghi ngút, như tiên cảnh huyền ảo, như lụa như gấm, như mơ như ảo, đẹp không sao tả xiết.
Hơi nước từ suối nước nóng đã nuôi dưỡng số dược liệu này, dược liệu lại nuôi dưỡng chất nước của suối nước nóng, quả là thiên hạ khó tìm.
“Anh, nếu ông nội đã đồng ý cho Hạ Trần Anh đến đây đãi tiệc, anh nói xem sau này có khi nào Hạ Trần Anh sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác không?”
Biển Hải Thành uống một ngụm trà hoa, ánh mắt chợt lóe lên ý lạnh.
“Khó nói”
“Sao còn khó nói chứ?” Biên Hải Vi có chút tức tối khó hiểu: “Thật ra Hạ Trần Anh cũng không tự xem lại điều kiện của mình, tuy có ngoại hình xinh đẹp, nhưng cô ta cũng chỉ là cháu gái của Hạ Nông, chứ chẳng phải con gái. Gả cho Biên gia chúng ta đã là sự lựa chọn rất tốt rồi”
“Chuyện này cũng không thể phủ nhận, sự thật ở Hạ gia, Hạ Nông tốt với cô ta nhất. Bản thân Hạ Nông lại không có con cái, có lẽ đã xem Hạ Trần Anh như con gái của mình.”
“Anh, vậy anh có mấy phần yêu thích Hạ Trần Anh?”
“Ông nội nói, cô ta là một đối tượng thích hợp để kết hôn” Biển Hải Thành nói: “Nói cái gì thích hay không, ngoài thân thế, ngoại hình xinh đẹp là được.”
Biên Hải Vi xì một tiếng: “Con trai các anh đều chỉ biết nhìn ngoại hình”
“Em không tham ngoại hình của Dật Quần?”
“Em lười nói chuyện với anh” Biển Hải Vi đứng dậy, nói: “Em đi dặn dò một chút mấy người đến giúp hôm nay, hôm nay mọi chuyện đều phải cẩn thận, lỡ như xảy ra sai sót gì thì tiêu đời”
“Đi đi”
Biên Hải Vi bước đi được vài bước, lại quay trở lại, tiến đến trước mặt anh trai mình, khẽ hỏi: “Anh, lỡ như chuyện hôm nay bị Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô biết thì sao?”
“Vậy cũng không sao, ông nội đã xử lý ổn thỏa rồi” Biển Hải Thành nói: “Nếu họ thật sự tìm đến cũng không sao.”
Biên Hải Vi cảm thấy rất nghi ngờ, đang định hỏi tiếp, Biên Hải Thành đã đẩy đẩy cô ta: “Được rồi, nếu họ thật sự đến đây thì cứ giao cho anh ứng phó, em mau đi làm việc đi.”
Biển Hải Vi đành ôm nghi hoặc rời đi.
Xuân Thâm Viên trong tay Biên gia, lần này mở cửa cho nhiều người như vậy.
Trên thực tế, tất cả mọi người từ bên ngoài cửa lớn đã vô cùng bất ngờ.
Cả một chiếc cổng lớn và khoảng sân lót gạch xanh rộng lớn, bọn họ đến đông người như vậy, xe cũng chỉ mới đậu một phần năm không gian sân. Hai hàng phong rực lửa nhìn có vẻ đã rất lâu năm nhưng vẫn tràn đầy sức sống, lá phong đỏ rực gần như có thể soi sáng cả một vùng rộng lớn.
Ba chữ Xuân Thâm Viên, vừa mang nét cổ kính vừa khí thế lọt vào tầm mắt của họ.
“Chưa vào trong, tôi đã cảm thấy mình bước vào thế giới cổ trang rồi” Một cô gái nhỏ nhắn trong số đó đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Cảm giác như chúng ta đang bước vào Vương phủ vậy.”
Hàng ngày cô ta rất thích xem tiểu thuyết cổ đại, miêu tả phủ đệ của các chư hầu tướng lĩnh, chắc cũng chỉ như vậy thôi nhỉ?
Bên cạnh có người nói: “Chẳng trách tôi từng nghe chú tôi nói, chỉ dựa vào một căn nhà đã có thể bước vào mười đại danh môn thế gia ở thủ đô, đây chính là chỉ Biên gia”
Vì thời gian buổi tiệc đã được định sẵn, thế nên đa số quan khách gần như đều đến cùng một thời điểm, bình thường bên ngoài cổng Xuân Thâm Viên vốn luôn tĩnh mịch yên ắng bỗng chốc đã trở nên náo nhiệt.
Tế Tiểu Tô và Lợi Nam lúc này cũng đã đến Xuân Thâm Viên.
Xe dừng lại, Tề Tiểu Tô và Lợi Nam đều không vội xuống xe. Lợi Nam tự mình lái xe đến, còn Tề Tiểu Tô thì dẫn theo Hàn Dư. Ở giữa đường hai người tình cờ gặp nhau, nên đã đi chung, bây giờ hai chiếc xe cũng đậu chung với nhau.
Hạ cửa sổ xuống, Lợi Nam tháo kính râm, nói với Tề Tiểu Tô: “Số người đến dự không ít! Trong giới này đa số mọi người đều đến. Đợi lát nữa sau khi vào trong em đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo anh.”
Tế Tiểu Tổ dở khóc dở cười: “Anh Nam, anh xem em là bé con ba tuổi đấy à? Cái gì gọi là đừng chạy lung tung chứ?
Không biết vì sao, Đan Ninh Ninh đã lập tức hiểu ra ý của Hạ Nông. Hơn nữa hàm ý từ những câu nói gần đây hắn luôn khiến cô ta cảm thấy vừa hoang mang vừa có tâm trạng rất phức tạp.
Ví dụ hắn đã mời một thím giúp việc đến, ngày đầu tiên đã dạy cô ta phải sai bảo người khác như thế nào, sau đó còn nói một cầu: “Người phụ nữ của Hạ Nông tôi không cần quá bình dị gần gũi với người khác.
Bây giờ còn bảo cô ta dẫn Hồng Tinh cùng đến bữa tiệc đó, còn nói có chuyện gì thì bảo Hồng Tinh làm cho cô ta. Đây vốn không phải có ý bảo cô ta xem Hồng Tinh như bạn bè, mà là có ý để cô ta sai bảo Hồng Tinh.
Nghĩ lại chắc Hồng Tinh vẫn chưa biết dự định của Hạ Nông khi cho cô ta vào đây ở đâu nhỉ?
Hạ Nông làm vậy là muốn bồi dưỡng thói kiêu ngạo xấc láo bậc nhất cho cô ta sao? Nhưng tại sao chứ?
Không lẽ hắn định kết hôn với cô ta thật à?
Nhưng nhìn hắn chắc cũng sắp bốn mươi rồi, lẽ nào vẫn chưa kết hôn sao? Hay nói cách khác là, tái hôn?
Thân phận địa vị của hắn chắc chắn rất cao, nếu thật sự gả cho hắn, vậy cô ta có được xem như bay lên ngọn cây thành phượng hoàng không? Sau này thân phận địa vị tiền tài đều có cả, có phải sẽ không thua kém Tê Tiểu Tô không?
Suy nghĩ này tuy không thể ngăn chặn xuất hiện trong đầu cổ ta, nhưng Đan Ninh Ninh vừa nghĩ đến Hạ Nông vẫn cảm thấy trong lòng rất sợ hãi.
Cô ta thật sự rất sợ hắn.
“Hay là em không đi đâu, người ở đó em cũng không quen biết ai.”
“Có người em quen, Tê Tiểu Tổ cũng sẽ đến.”
Câu nói của Hạ Nông làm Đạn Ninh Ninh lập tức đứng bật dậy, tim đập chậm đi một nhịp. Tiểu Tô cũng sẽ đến? Nhưng cô ta lại không dám biểu hiện ra, chỉ có thể hít thật sâu một hơi, đang định nói cô không quen biết Tề Tiểu Tô, Hạ Nông đã lên tiếng cười
khẽ.
“A Ninh, em không muốn có cơ hội đè đầu Tề Tiểu Tổ sao?”
Nói vậy, rất rõ ràng hơn đã biết quá khứ của cô ta và Tề Tiểu Tô.
Cũng phải, đối với loại người như hắn mà nói, muốn điều tra quá khứ của cô ta thật sự chẳng có gì khó. Đan Ninh Ninh chỉ nghi ngờ hắn đã tra được tất cả rồi sao.
Bao gồm việc cô ta từng có một mối tình đầu, anh chàng đó bị cưỡng ép đi theo Hồng lão đại ở thành phố J làm mấy chuyện đó, bao gồm chuyện sau đó cô ta được Tể Tiểu Tổ cứu, bao gồm khoảng thời gian cô ta ở chỗ Chúc Tường Đông, sau đó đi theo Chương Vân Tễ đến thủ đô, lúc đó cũng đã ở cùng với Chương Vân Tế?
Nhưng nếu hắn biết những chuyện này, sao lại không ghét bỏ cô ta, còn muốn đến với cô ta, còn đối xử với cô ta tốt như vậy?
Đan Ninh Ninh thật sự không hiểu được. Nhưng lời của Hạ Nông lại khiến trong lòng cô ta nảy sinh một tia hi vọng, dù có muốn vứt bỏ thế nào cũng không bỏ được. Đúng là cô ta muốn gặp Tể Tiểu Tô một lần, rất muốn.
“Em di.”
“Ừm, hai người chuẩn bị một chút đi, mười phút sau sẽ có người đến đưa hai người ra ngoài làm tóc và mua quần áo”
Có người đến đó, cũng sẵn tiện giám sát họ phải không.
Nghe thấy có thể cùng cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật của một vị thiên kim tiểu thư nào đó, Hồng Tinh ngược lại rất vui mừng. Vậy lần này, cô ta lại có cơ hội gặp được những người có tiền có thế rồi!
Không biết anh Đổng có đến không.
Hai người bên này mang hai tâm trạng khác nhau, hai anh em Biên gia đã đến Xuân Thâm Viên trước. Hai người ngồi trong một ngôi đình nghỉ mát bên bờ thảo dược cạnh suối nước nóng, vừa uống loại trà hoa đặc biệt do chính các loại thảo dược ở đây ngâm vừa nói chuyện.
Bên ngoài đình nghỉ mát, trong vườn thảo dược, hương thơm của các loại thảo dược nhàn nhạt bay đến, ở góc vườn từng khóm hoa cúc đang nở rộ, loại trà họ uống chính là từ những bông hoa hái ở đó phơi nắng sao thành, thuần thiên nhiên tươi mát, thanh nhiệt giải độc.
Và từ đây còn có thể nhìn thấy suối nước nóng ở giữa vườn thuốc, khói bốc lên nghi ngút, như tiên cảnh huyền ảo, như lụa như gấm, như mơ như ảo, đẹp không sao tả xiết.
Hơi nước từ suối nước nóng đã nuôi dưỡng số dược liệu này, dược liệu lại nuôi dưỡng chất nước của suối nước nóng, quả là thiên hạ khó tìm.
“Anh, nếu ông nội đã đồng ý cho Hạ Trần Anh đến đây đãi tiệc, anh nói xem sau này có khi nào Hạ Trần Anh sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác không?”
Biển Hải Thành uống một ngụm trà hoa, ánh mắt chợt lóe lên ý lạnh.
“Khó nói”
“Sao còn khó nói chứ?” Biên Hải Vi có chút tức tối khó hiểu: “Thật ra Hạ Trần Anh cũng không tự xem lại điều kiện của mình, tuy có ngoại hình xinh đẹp, nhưng cô ta cũng chỉ là cháu gái của Hạ Nông, chứ chẳng phải con gái. Gả cho Biên gia chúng ta đã là sự lựa chọn rất tốt rồi”
“Chuyện này cũng không thể phủ nhận, sự thật ở Hạ gia, Hạ Nông tốt với cô ta nhất. Bản thân Hạ Nông lại không có con cái, có lẽ đã xem Hạ Trần Anh như con gái của mình.”
“Anh, vậy anh có mấy phần yêu thích Hạ Trần Anh?”
“Ông nội nói, cô ta là một đối tượng thích hợp để kết hôn” Biển Hải Thành nói: “Nói cái gì thích hay không, ngoài thân thế, ngoại hình xinh đẹp là được.”
Biên Hải Vi xì một tiếng: “Con trai các anh đều chỉ biết nhìn ngoại hình”
“Em không tham ngoại hình của Dật Quần?”
“Em lười nói chuyện với anh” Biển Hải Vi đứng dậy, nói: “Em đi dặn dò một chút mấy người đến giúp hôm nay, hôm nay mọi chuyện đều phải cẩn thận, lỡ như xảy ra sai sót gì thì tiêu đời”
“Đi đi”
Biên Hải Vi bước đi được vài bước, lại quay trở lại, tiến đến trước mặt anh trai mình, khẽ hỏi: “Anh, lỡ như chuyện hôm nay bị Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô biết thì sao?”
“Vậy cũng không sao, ông nội đã xử lý ổn thỏa rồi” Biển Hải Thành nói: “Nếu họ thật sự tìm đến cũng không sao.”
Biên Hải Vi cảm thấy rất nghi ngờ, đang định hỏi tiếp, Biên Hải Thành đã đẩy đẩy cô ta: “Được rồi, nếu họ thật sự đến đây thì cứ giao cho anh ứng phó, em mau đi làm việc đi.”
Biển Hải Vi đành ôm nghi hoặc rời đi.
Xuân Thâm Viên trong tay Biên gia, lần này mở cửa cho nhiều người như vậy.
Trên thực tế, tất cả mọi người từ bên ngoài cửa lớn đã vô cùng bất ngờ.
Cả một chiếc cổng lớn và khoảng sân lót gạch xanh rộng lớn, bọn họ đến đông người như vậy, xe cũng chỉ mới đậu một phần năm không gian sân. Hai hàng phong rực lửa nhìn có vẻ đã rất lâu năm nhưng vẫn tràn đầy sức sống, lá phong đỏ rực gần như có thể soi sáng cả một vùng rộng lớn.
Ba chữ Xuân Thâm Viên, vừa mang nét cổ kính vừa khí thế lọt vào tầm mắt của họ.
“Chưa vào trong, tôi đã cảm thấy mình bước vào thế giới cổ trang rồi” Một cô gái nhỏ nhắn trong số đó đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Cảm giác như chúng ta đang bước vào Vương phủ vậy.”
Hàng ngày cô ta rất thích xem tiểu thuyết cổ đại, miêu tả phủ đệ của các chư hầu tướng lĩnh, chắc cũng chỉ như vậy thôi nhỉ?
Bên cạnh có người nói: “Chẳng trách tôi từng nghe chú tôi nói, chỉ dựa vào một căn nhà đã có thể bước vào mười đại danh môn thế gia ở thủ đô, đây chính là chỉ Biên gia”
Vì thời gian buổi tiệc đã được định sẵn, thế nên đa số quan khách gần như đều đến cùng một thời điểm, bình thường bên ngoài cổng Xuân Thâm Viên vốn luôn tĩnh mịch yên ắng bỗng chốc đã trở nên náo nhiệt.
Tế Tiểu Tô và Lợi Nam lúc này cũng đã đến Xuân Thâm Viên.
Xe dừng lại, Tề Tiểu Tô và Lợi Nam đều không vội xuống xe. Lợi Nam tự mình lái xe đến, còn Tề Tiểu Tô thì dẫn theo Hàn Dư. Ở giữa đường hai người tình cờ gặp nhau, nên đã đi chung, bây giờ hai chiếc xe cũng đậu chung với nhau.
Hạ cửa sổ xuống, Lợi Nam tháo kính râm, nói với Tề Tiểu Tô: “Số người đến dự không ít! Trong giới này đa số mọi người đều đến. Đợi lát nữa sau khi vào trong em đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo anh.”
Tế Tiểu Tổ dở khóc dở cười: “Anh Nam, anh xem em là bé con ba tuổi đấy à? Cái gì gọi là đừng chạy lung tung chứ?
/1139
|