Biên Hải Thành lập tức lên tiếng trước: “Tể Tiểu Tô! Chúng tôi đã chuẩn bị đem đất đai của Vệ Long Kỳ trả lại cho các người rồi!”
Tế Tiểu Tô nhíu mày.
Những người còn lại vì không hiểu nên đều nhìn sang.
Nói vậy là có ý gì?
“Vậy sao?” Tế Tiểu Tô nghi ngờ nhìn hắn, không ngờ Biên gia lại có giác ngộ này cơ đấy? Đem Xuân Thâm Viên trả lại cho Thiếu soái?
“Không sai!” Biên Hải Thành nói: “Vốn dĩ ông nội đã căn dặn tôi, sau khi kết thúc buổi tiệc hôm nay sẽ mời cô đến nhà bàn chuyện này
“Biên gia nợ Tế Tiểu Tô nhà sao? Đây là chuyện gì vậy?” “Không biết. Chuyện này càng ngày càng kỳ quái”
“Hình như trước đây tôi từng nghe nói, Biên gia ở thành phố D từng vì một sơn trang xảy ra tranh chấp với Tề Tiểu Tô.” Có người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Nét mặt Biên Hải Thành cứng đờ: “Sau khi giải quyết xong chuyện này chúng ta hãy bàn đến chuyện nhà cửa.”
Hắn vốn không muốn nhắc đến chuyện nhà cửa trước mặt nhiều người như vậy, như vậy cũng đã đủ làm Biên gia mất mặt. Nhưng vì ngắn Tế Tiểu Tô nói chuyện Xuân Thâm Viên ra, hắn bắt buộc phải lên tiếng trước một bước. Giải quyết Tế Tiểu Tô trước đã rồi tính.
Tế Tiểu Tô chưa kịp nói gì, bên ngoài bỗng trở nên huyên náo, chẳng bao lâu sau liền có người tiến vào. Những người đến gồm có cảnh sát và một vài bố mẹ, anh chị của những người ở đây. Trong đó có hai người khiến đôi mắt của Tể Tiểu Tô hơi híp lại.
Hạ Nồng đến rồi.
“Ông lão đó, nhìn thấy không? Người đang chống cây gậy, chính là ông Biển” Lợi Nam tiến đến gần cố, khẽ nói. Vừa rồi anh cũng đã ra ngoài gọi điện, sao Vương gia nhà anh vẫn chưa đến nhỉ?
Hôm nay chuyện này gây ầm ĩ như vậy, rất nhiều người đều đã đến, Vương gia nhà anh không đến trấn áp, e rằng Tiểu Tô sẽ phải chịu thiệt thòi mất.
Tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng Lợi Nam vô cùng lo lắng.
Đặc biệt bây giờ nhìn thấy cả Hạ Nông cũng đã đến, anh liền có dự cảm chẳng lành.
Ở gần Lợi gia, Sở trưởng Lợi nhìn người đàn ông đang chặn trước xe mình, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Sở trưởng Lợi, hôm nay có chuyện khẩn cấp, mau đi thôi, Chính ủy đang đợi ngài!” Một người đàn ông khác đứng bên ngoài cửa sổ xe, một tay chặn bên trên cửa kính, trầm giọng nói.
“Lát nữa tôi sẽ đi tìm Chính ủy...”
“Vậy sao được? Chuyện bên này của chúng ta là chính sự, là đại sự, ngải có chuyện gì còn có thể xếp trên chuyện này của chính ủy chứ? Sở trưởng Lợi, chắc ngài không biết, Lãnh đạo đã nói, sáng sớm ngày mai sẽ hỏi đến chuyện này. Mau đi thôi, mau đi thôi.”
Đồng thời, bên còn lại, Tư lệnh Ngũ cũng bị kẻ khác giam chân.
Ánh mắt của Hạ Nông xuyên qua đám đông, dừng lại trên người Tể Tiểu Tô. Giữa một đám đông như vậy, rõ ràng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ cần nhìn một cái hắn liền có thể nhìn thấy cổ.
Nhìn thấy cô xinh đẹp nổi bật như vậy, đầy đặn phúc hậu, gương mặt trắng nõn, hệt như một đóa hoa đang khoe sắc giữa tiết xuân.
Thấy có như vậy, trong lòng hắn liền ngứa ngáy, tay cũng ngứa ngáy...
Hận không thể lập tức dập tắt cô tại đây.
Dựa vào cái gì người con gái hắn yêu lại bị bệnh nặng đau khổ qua đời, không thể ở bên hắn thiện trường địa cửu, còn Tề Tiểu Tô lại có thể có được hai ba phần dung mạo xinh đẹp như cô ấy lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy?
Không công bằng.
Hắn không cho phép như thế.
Tề Tiểu Tô lại một lần nữa nhìn thấy sát ý trong đôi mắt Hạ Nông, sát ý vô cùng mãnh liệt.
Trong lòng cô trầm xuống. Nếu chỉ một lần có thể nói đó là do cô nhìn nhầm, nhưng lần này không thể là nhìn nhầm được? Lần này hắn không thể che đậy chút nào, chỉ nhìn cô như thế, sát ý đã dâng lên.
“Tôi đã làm gì đắc tội với hắn chứ?” Tế Tiểu Tô trong ý thức cạn lời hỏi Hệ thống Tiểu Nhất.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ai biết trong lòng mấy kẻ nham hiểm nghĩ gì? Nhưng cô cũng phải chú ý một chút.”
Không cần nó nhắc nhở, lúc nhìn thấy Hạ Nông Tể Tiểu Tô cũng đã nâng cao cảnh giác.
“Chú út, chú đến rồi!” Hạ Trần Anh nhìn thấy Hạ Nông, lập tức chạy về phía hắn, xem ra đang định ôm lấy khuỷu tay hắn, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hạ Nông, cô ta đành thu tay lại, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh không dám cử động. “Ngô Đồng chết rồi!”
Hạ Nông không thèm nhìn Ngô Đồng đang nằm dưới đất, mà lại quay sang nhìn Đan Ninh Ninh. Hắn đưa tay ra với cô ta: “A Ninh, có làm em sợ không? Đến đây.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
A Ninh:
Ánh mắt của mọi người đều không kìm được nhìn sang Đan Ninh Ninh.
Cô gái này là ai vậy? Lại có thể khiến Hạ Nông một người cực ít tiếp xúc với phụ nữ quan tâm săn sóc như vậy.
Trong số những người đến muộn này đã có người nhận ra, khẽ hít sâu một hơi, phút chốc liền hiểu ra. Cô gái tên A Ninh này, nhìn rất giống người phụ nữ trước đây Hạ Nông từng yêu! Hơn nữa cực giống dáng vẻ của cô ta sau khi bị bệnh! Gầy gò, trắng bệch, gây đến mức đôi mắt to hẳn ra, hốc mắt cũng có hơi lõm vào trong, như một bông hoa mỏng manh không chịu nổi cả một cơn gió nhẹ, chỉ một làn gió thổi qua cũng đủ nghiền nát cô ta thành bùn vậy.
Hóa ra là vậy!
Những người có tâm ý liền bắt đầu lên kế hoạch, xem ra sau này phải điều tra một chút về cô gái này, tìm cơ hội qua lại kết thân.
Đan Ninh Ninh đầu tiên có hơi hoang mang nhìn sang Tề Tiểu Tô, phát hiện thần sắc cô vẫn điềm tĩnh, giống như vốn không thấy có gì kỳ quặc, đương nhiên càng không có ý muốn giúp cô ta, cô ta không kìm được cắn chặt môi dưới.
“Mau đến đây” ở trước mặt người khác thải độ Hạ Nông đối với cô ta rất nhẫn nại.
Hồng Tinh nhận ra giọng của Hạ Nông, chính là người đàn ông trong điện thoại của A Ninh từng bảo cô ta đến tìm cô ấy, cô ta giơ tay đẩy đẩy Đan Ninh Ninh, nhỏ giọng nói: “Nhanh đi, bạn trai của cô đang gọi cô kia”
Giọng của Hạ Nông trong điện thoại nghe có vẻ rất hay, nhưng Hồng Tinh không ngờ tuổi tác của hắn đã lớn như vậy, ít nhất chắc cũng lớn hơn A Ninh mười mấy tuổi?
Nhưng, xem ra hắn rất có địa vị, như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Hồng Tinh nhìn sang Đan Ninh Ninh, trong ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Đan Ninh Ninh bước về phía Hạ Nông, Hạ Nông nắm lấy tay cổ ta: “Tay lạnh thế này, sao không mặc thêm nhiều áo một chút? Trần Anh, cháu đưa A Ninh sang bên kia tránh gió đi”
“Dạ, chú” Hạ Trần Anh nhìn sang Đan Ninh Ninh: “A... Ninh, đi thôi.”
Hạ Nông buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô ta, nở một nụ cười cưng chiều, nhưng cho dù thế, Đan Ninh Ninh vẫn cảm thấy hắn rất đáng sợ, cảm giác này cứ ở mãi trong lòng không tài nào vứt bỏ được.
Cô ta vội theo Hạ Trần Anh rời khỏi.
Hồng Tinh thấy thế, cũng nhanh chân bước theo sau.
Đợi sau khi họ rời khỏi, sắc mặt Hạ Nông liền trầm xuống, nhìn sang Tề Tiểu Tô, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng: “Tể Tiểu Tô bị nghi ngờ đã giết người, mau bắt cô ta lại”
Mọi người đều kinh sợ.
Lợi Nam liền lập tức đứng ngăn ở trước mặt Tề Tiểu Tô: “Em ấy không có giết người!”
Hạ Nông dùng tay ra hiệu, bảy tám cảnh sát xông đến bao vây họ lại, từng bước từng bước áp sát.
“Nhiều người như vậy nhìn thấy cô ta ra tay, một mạng người đã mất đi, không bắt cô ta lại, sao có thể ăn nói với Ngô gia chứ? Lợi thiếu, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu cuối cùng tra ra không phải do cô ta làm, đương nhiên sẽ thả người. Làm đi”
“Mấy người này không giống cảnh sát, ngược lại giống lính đặc chủng hơn!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói.
Tề Tiểu Tô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, người Hà Nông dẫn đến sao có thể là cảnh sát bình thường được Cảnh sát bình thường vốn không đánh lại có!
“Tiểu Tô mau chạy đi!” Lợi Nam cứ cảm thấy có điều bất ổn, anh ta chỉ biết, Tế Tiểu Tô tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ. Nhưng Tế Tiểu Tô vẫn không cử động, sau lưng Hạ Nông có hai người áp giải Hàn Dư bước đến.
Tế Tiểu Tô nhíu mày.
Những người còn lại vì không hiểu nên đều nhìn sang.
Nói vậy là có ý gì?
“Vậy sao?” Tế Tiểu Tô nghi ngờ nhìn hắn, không ngờ Biên gia lại có giác ngộ này cơ đấy? Đem Xuân Thâm Viên trả lại cho Thiếu soái?
“Không sai!” Biên Hải Thành nói: “Vốn dĩ ông nội đã căn dặn tôi, sau khi kết thúc buổi tiệc hôm nay sẽ mời cô đến nhà bàn chuyện này
“Biên gia nợ Tế Tiểu Tô nhà sao? Đây là chuyện gì vậy?” “Không biết. Chuyện này càng ngày càng kỳ quái”
“Hình như trước đây tôi từng nghe nói, Biên gia ở thành phố D từng vì một sơn trang xảy ra tranh chấp với Tề Tiểu Tô.” Có người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Nét mặt Biên Hải Thành cứng đờ: “Sau khi giải quyết xong chuyện này chúng ta hãy bàn đến chuyện nhà cửa.”
Hắn vốn không muốn nhắc đến chuyện nhà cửa trước mặt nhiều người như vậy, như vậy cũng đã đủ làm Biên gia mất mặt. Nhưng vì ngắn Tế Tiểu Tô nói chuyện Xuân Thâm Viên ra, hắn bắt buộc phải lên tiếng trước một bước. Giải quyết Tế Tiểu Tô trước đã rồi tính.
Tế Tiểu Tô chưa kịp nói gì, bên ngoài bỗng trở nên huyên náo, chẳng bao lâu sau liền có người tiến vào. Những người đến gồm có cảnh sát và một vài bố mẹ, anh chị của những người ở đây. Trong đó có hai người khiến đôi mắt của Tể Tiểu Tô hơi híp lại.
Hạ Nồng đến rồi.
“Ông lão đó, nhìn thấy không? Người đang chống cây gậy, chính là ông Biển” Lợi Nam tiến đến gần cố, khẽ nói. Vừa rồi anh cũng đã ra ngoài gọi điện, sao Vương gia nhà anh vẫn chưa đến nhỉ?
Hôm nay chuyện này gây ầm ĩ như vậy, rất nhiều người đều đã đến, Vương gia nhà anh không đến trấn áp, e rằng Tiểu Tô sẽ phải chịu thiệt thòi mất.
Tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng Lợi Nam vô cùng lo lắng.
Đặc biệt bây giờ nhìn thấy cả Hạ Nông cũng đã đến, anh liền có dự cảm chẳng lành.
Ở gần Lợi gia, Sở trưởng Lợi nhìn người đàn ông đang chặn trước xe mình, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Sở trưởng Lợi, hôm nay có chuyện khẩn cấp, mau đi thôi, Chính ủy đang đợi ngài!” Một người đàn ông khác đứng bên ngoài cửa sổ xe, một tay chặn bên trên cửa kính, trầm giọng nói.
“Lát nữa tôi sẽ đi tìm Chính ủy...”
“Vậy sao được? Chuyện bên này của chúng ta là chính sự, là đại sự, ngải có chuyện gì còn có thể xếp trên chuyện này của chính ủy chứ? Sở trưởng Lợi, chắc ngài không biết, Lãnh đạo đã nói, sáng sớm ngày mai sẽ hỏi đến chuyện này. Mau đi thôi, mau đi thôi.”
Đồng thời, bên còn lại, Tư lệnh Ngũ cũng bị kẻ khác giam chân.
Ánh mắt của Hạ Nông xuyên qua đám đông, dừng lại trên người Tể Tiểu Tô. Giữa một đám đông như vậy, rõ ràng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ cần nhìn một cái hắn liền có thể nhìn thấy cổ.
Nhìn thấy cô xinh đẹp nổi bật như vậy, đầy đặn phúc hậu, gương mặt trắng nõn, hệt như một đóa hoa đang khoe sắc giữa tiết xuân.
Thấy có như vậy, trong lòng hắn liền ngứa ngáy, tay cũng ngứa ngáy...
Hận không thể lập tức dập tắt cô tại đây.
Dựa vào cái gì người con gái hắn yêu lại bị bệnh nặng đau khổ qua đời, không thể ở bên hắn thiện trường địa cửu, còn Tề Tiểu Tô lại có thể có được hai ba phần dung mạo xinh đẹp như cô ấy lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy?
Không công bằng.
Hắn không cho phép như thế.
Tề Tiểu Tô lại một lần nữa nhìn thấy sát ý trong đôi mắt Hạ Nông, sát ý vô cùng mãnh liệt.
Trong lòng cô trầm xuống. Nếu chỉ một lần có thể nói đó là do cô nhìn nhầm, nhưng lần này không thể là nhìn nhầm được? Lần này hắn không thể che đậy chút nào, chỉ nhìn cô như thế, sát ý đã dâng lên.
“Tôi đã làm gì đắc tội với hắn chứ?” Tế Tiểu Tô trong ý thức cạn lời hỏi Hệ thống Tiểu Nhất.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ai biết trong lòng mấy kẻ nham hiểm nghĩ gì? Nhưng cô cũng phải chú ý một chút.”
Không cần nó nhắc nhở, lúc nhìn thấy Hạ Nông Tể Tiểu Tô cũng đã nâng cao cảnh giác.
“Chú út, chú đến rồi!” Hạ Trần Anh nhìn thấy Hạ Nông, lập tức chạy về phía hắn, xem ra đang định ôm lấy khuỷu tay hắn, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hạ Nông, cô ta đành thu tay lại, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh không dám cử động. “Ngô Đồng chết rồi!”
Hạ Nông không thèm nhìn Ngô Đồng đang nằm dưới đất, mà lại quay sang nhìn Đan Ninh Ninh. Hắn đưa tay ra với cô ta: “A Ninh, có làm em sợ không? Đến đây.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
A Ninh:
Ánh mắt của mọi người đều không kìm được nhìn sang Đan Ninh Ninh.
Cô gái này là ai vậy? Lại có thể khiến Hạ Nông một người cực ít tiếp xúc với phụ nữ quan tâm săn sóc như vậy.
Trong số những người đến muộn này đã có người nhận ra, khẽ hít sâu một hơi, phút chốc liền hiểu ra. Cô gái tên A Ninh này, nhìn rất giống người phụ nữ trước đây Hạ Nông từng yêu! Hơn nữa cực giống dáng vẻ của cô ta sau khi bị bệnh! Gầy gò, trắng bệch, gây đến mức đôi mắt to hẳn ra, hốc mắt cũng có hơi lõm vào trong, như một bông hoa mỏng manh không chịu nổi cả một cơn gió nhẹ, chỉ một làn gió thổi qua cũng đủ nghiền nát cô ta thành bùn vậy.
Hóa ra là vậy!
Những người có tâm ý liền bắt đầu lên kế hoạch, xem ra sau này phải điều tra một chút về cô gái này, tìm cơ hội qua lại kết thân.
Đan Ninh Ninh đầu tiên có hơi hoang mang nhìn sang Tề Tiểu Tô, phát hiện thần sắc cô vẫn điềm tĩnh, giống như vốn không thấy có gì kỳ quặc, đương nhiên càng không có ý muốn giúp cô ta, cô ta không kìm được cắn chặt môi dưới.
“Mau đến đây” ở trước mặt người khác thải độ Hạ Nông đối với cô ta rất nhẫn nại.
Hồng Tinh nhận ra giọng của Hạ Nông, chính là người đàn ông trong điện thoại của A Ninh từng bảo cô ta đến tìm cô ấy, cô ta giơ tay đẩy đẩy Đan Ninh Ninh, nhỏ giọng nói: “Nhanh đi, bạn trai của cô đang gọi cô kia”
Giọng của Hạ Nông trong điện thoại nghe có vẻ rất hay, nhưng Hồng Tinh không ngờ tuổi tác của hắn đã lớn như vậy, ít nhất chắc cũng lớn hơn A Ninh mười mấy tuổi?
Nhưng, xem ra hắn rất có địa vị, như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Hồng Tinh nhìn sang Đan Ninh Ninh, trong ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Đan Ninh Ninh bước về phía Hạ Nông, Hạ Nông nắm lấy tay cổ ta: “Tay lạnh thế này, sao không mặc thêm nhiều áo một chút? Trần Anh, cháu đưa A Ninh sang bên kia tránh gió đi”
“Dạ, chú” Hạ Trần Anh nhìn sang Đan Ninh Ninh: “A... Ninh, đi thôi.”
Hạ Nông buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô ta, nở một nụ cười cưng chiều, nhưng cho dù thế, Đan Ninh Ninh vẫn cảm thấy hắn rất đáng sợ, cảm giác này cứ ở mãi trong lòng không tài nào vứt bỏ được.
Cô ta vội theo Hạ Trần Anh rời khỏi.
Hồng Tinh thấy thế, cũng nhanh chân bước theo sau.
Đợi sau khi họ rời khỏi, sắc mặt Hạ Nông liền trầm xuống, nhìn sang Tề Tiểu Tô, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng: “Tể Tiểu Tô bị nghi ngờ đã giết người, mau bắt cô ta lại”
Mọi người đều kinh sợ.
Lợi Nam liền lập tức đứng ngăn ở trước mặt Tề Tiểu Tô: “Em ấy không có giết người!”
Hạ Nông dùng tay ra hiệu, bảy tám cảnh sát xông đến bao vây họ lại, từng bước từng bước áp sát.
“Nhiều người như vậy nhìn thấy cô ta ra tay, một mạng người đã mất đi, không bắt cô ta lại, sao có thể ăn nói với Ngô gia chứ? Lợi thiếu, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu cuối cùng tra ra không phải do cô ta làm, đương nhiên sẽ thả người. Làm đi”
“Mấy người này không giống cảnh sát, ngược lại giống lính đặc chủng hơn!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói.
Tề Tiểu Tô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, người Hà Nông dẫn đến sao có thể là cảnh sát bình thường được Cảnh sát bình thường vốn không đánh lại có!
“Tiểu Tô mau chạy đi!” Lợi Nam cứ cảm thấy có điều bất ổn, anh ta chỉ biết, Tế Tiểu Tô tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ. Nhưng Tế Tiểu Tô vẫn không cử động, sau lưng Hạ Nông có hai người áp giải Hàn Dư bước đến.
/1139
|