Đương nhiên cô chưa từng muốn mạng của Hạ Trân Anh, bởi vì cô trước giờ vẫn đánh giá thấp sự độc ác của Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào. Cô đoán được sau khi đồ bị Hạ Trân Anh lấy đi, Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào sẽ tìm người lấy lại, nhưng, chỉ là lén lấy lại đồ mà thôi, cùng lắm là bị Hạ Trân Anh phát hiện, sau đó nảy sinh va chạm, khiến cho Hạ Trân Anh bị thương chút chút, đến lúc đó cô sẽ nặc danh cung cấp đầu mối, giúp Hạ Trân Anh bắt hai người bọn họ lại. Đến lúc đó Hạ Nông chống đối với hai người Bạch - Nghê, sẽ có kịch hay để xem, hai người Bạch - Nghê có ghê gớm thế nào đi nữa, thì nơi này không phải là thành phố K, cũng không phải là thành phố D, cho dù là thành phố K và thành phố D thì bây giờ cũng không phải là thiên hạ của hai người bọn họ rồi, huống hồ là ở thủ đô, địa bàn của Hạ Nông?
Cho nên, đao cô muốn mượn, là Hạ Nông.
Người muốn giết, là hai người Bạch - Nghê.
Cho dù Hạ Nông không giết hai người bọn họ, có hắn ra tay, tập đoàn Thế Giai và cả tập đoàn Nghê Thị chắc chắn sẽ không hoạt động được nữa. Chỉ cần khiến cho bọn họ thân bại danh liệt, phá sản, hai người bọn họ cũng hết cách, không có tinh lực và tiền bạc mà đi đối phó với cô nữa.
Chỉ là, hai người Bạch - Nghê lại trực tiếp ra tay trên đường Hạ Trân Anh trở về, còn dùng cách thô bạo như vậy.
“Cái này cũng không trách cô được.” Hệ thống Tiểu Nhất tưởng là cô đang áy náy tự trách vì Hạ Trân Anh, nên an ủi một câu.
Tề Tiểu Tô nào có áy náy tự trách.
Chỉ có thể nói là Hạ Trân Anh đen đủi thôi. Cô ta đến quán bar đó, bị ánh đèn chiếu vào, sau đó tự mình chọn trúng món đồ kia, những điều này từ đầu đều không phải do cô sắp xếp.
Cô cảm thán cũng chính là điểm này, số phận có lúc thật sự khiến cho người ta rất không nói nổi.
Chắc chắn Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào không biết Hạ Trân Anh, bọn họ không biết cô ta là người Hạ gia, hơn nữa vừa hay lại còn là người mà Hạ Nông khá cưng chiều, nếu như biết, chắc chắn bọn họ không dám ác như vậy, ngang ngược như vậy.
Nhưng bây giờ chuyện đã làm rồi, đương nhiên cô sẽ thuận nước đẩy thuyền.
“Xử lí lại những thứ và hình ảnh mà cậu nắm được, tìm một thời cơ thích hợp để lộ ra ngoài, sửa đổi tài liệu chút, nhất định phải khiến cho người của Hạ gia tra được là hai người Nghê Hào và Bạch Thế Tuấn.” Cô nói.
Lần này, cô mượn chắc cây đao Hạ Nông rồi.
Bây giờ Hạ Trân Anh vẫn chưa rõ sống chết, nếu như cô ta chết rồi, hai người Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào cũng tuyệt đối không sống được. Nếu như cô ta may mắn, mạng lớn không chết, vậy thì Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào cũng không có kết cục tốt đẹp.
Cô có thể dự báo, tập đoàn Thế Giai và tập đoàn Nghê Thị không ổn rồi.
Nghĩ tới đây, cô lập tức gọi điện thoại cho Văn Nhĩ Định.
Cô rất ít gọi điện thoại muộn thế này cho Văn Nhĩ Định. Lúc nhận được cú điện thoại này, Văn Nhĩ Định và Julia đang tăng ca ở phòng làm việc ở nhà.
Phòng làm việc của bọn họ có một cái bàn đọc sách dài, giữa hai người cách một khoảng ngắn, bảo đảm không nhìn thấy được nội dung trên màn hình của đối phương, ngồi song song đọc sách hoặc là làm việc, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu. Hai người đều rất hưởng thụ trạng thái như vậy.
“Điện thoại của Tề tổng.” Nhìn thấy tên trên màn hình, Văn Nhĩ Định nói với Julia một câu, có chút kinh ngạc.
“Anh mau nhận đi.” Julia đứng lên, đi ra khỏi phòng. Cô đoán có một số lúc quyết định sách lược có thể để cho Văn Nhĩ Định biết, nhưng chưa chắc có thể để cho cô nghe thấy đầu tiên.
Xử lý giữa việc công và tư, Julia luôn rất có nguyên tắc.
“Tề tổng.”
“Văn tổng, công ty phải chuẩn bị thật tốt, chậm nhất là giữa tháng sau, nuốt trọn tài nguyên của tập đoàn Thế Giai.” Tề Tiểu Tô nói. Lương Lệ lái xe nghe vậy cũng ngẩn ra, không nghĩ ra tại sao cô đột nhiên lại nhắc đến chuyện này. Nhưng chuyện của Thịnh Tề không tới phiên anh ta nói chuyện.
Văn Nhĩ Định cũng kinh ngạc.
Không thể không nói, Bạch Thế Tuấn là một người rất khó đối phó, mặc dù bây giờ Thịnh Tề đã chiếm vị trí đầu ở giới kinh doanh thành phố D rồi, nhưng tập đoàn Thế Giai cũng vẫn sừng sững không đổ, thậm chí có rất nhiều lần cạnh tranh với bọn họ, trên nghiệp vụ cũng mang đến rất nhiều sức cản cho bọn họ, phía dưới mấy lãnh đạo lớp giữa đau đầu nhất là chống lại tập đoàn Thế Giai.
Dẫu sao bọn họ cũng có một nghiệp vụ lớn giống nhau, trung tâm thương mại.
Văn Nhĩ Định cũng đã từng một lần nghiêm túc tính ra, muốn tiêu diệt tập đoàn Thế Giai, trong vòng một hai năm là không thể nào. Cho nên, bọn họ vẫn phải đau đầu một hai năm nữa.
Nhưng bây giờ Tề Tiểu Tô đột nhiên bảo anh ta chuẩn bị trong vòng một tháng sẽ nuốt trọn tập đoàn Thế Giai, đây quả thực là chuyện không thể nào.
Anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Tề tổng, như vậy có phải là vội vàng quá rồi không? Mặc dù bây giờ Thịnh Tề đã coi như là đứng vững rồi, hơn nữa triển vọng hợp tác ở các phương diện cũng đều tốt, nhưng thật sự muốn nuốt Thế Giai, tôi sợ không nuốt được ngay đâu, ngược lại sẽ làm Thịnh Tề sụp đổ mất.”
Văn Nhĩ Định biết giữa Tề Tiểu Tô và Bạch gia có chút hiềm khích, anh ta sợ là Tề Tiểu Tô bị Bạch Thế Tuấn kích thích gì đó, nhất thời không khống chế được lý trí, đưa ra quyết định không thích hợp.
Tề Tiểu Tô nói: “Văn tổng, anh tin tôi đi, đây không phải là suy nghĩ nông nổi của tôi đâu, tập đoàn Thế Giai sẽ nhanh chóng gặp phải tai họa ngập đầu, chúng ta phải chuẩn bị tốt trước đó, như thế mới có thể nuốt trọn Thế Giai đầu tiên, mà không phải là để cho người khác nhặt được món hời này.”
Đến lúc đó chắc chắn Hạ Nông sẽ không chỉ đơn giản là tiêu diệt Thế Giai không có trình tự gì, Thế Giai lớn như vậy, miếng thịt béo như vậy, hắn làm sao nỡ giẫm nát không ăn? Cho nên, cô không chỉ muốn mượn đao của hắn, còn muốn cướp miếng thịt trong miệng hắn nữa.
“Tai họa ngập đầu?” Văn Nhĩ Định không tự chủ được nắm chặt điện thoại, giọng cũng theo bản năng thấp xuống. Chuyện này không phải là đùa đâu.
“Đúng, cho nên anh cứ làm như tôi nói đi, thành lập một nhóm nhỏ, sau đó chỉ làm nhiệm vụ này, cần tiền thì nói với tôi.”
“Được.” Văn Nhĩ Định nghiêm túc gật đầu.
Cúp điện thoại rồi, Tề Tiểu Tô suy nghĩ một lát, lại gọi điện thoại cho Chúc Tường Đông.
Tập đoàn Thế Giai ở thành phố D, cô muốn, còn tập đoàn Nghê Thị thì giao cho Chúc Tường Đông đi. Cô không có lòng tham như vậy, tiền kiếm không hết, cũng phải lôi kéo một đồng minh.
Chúc Tường Đông nghe cô nói như vậy, tâm tình bỗng tốt vô cùng.
“Tôi nói này Tiểu Tô, rõ ràng là em cũng nghĩ tới tôi, vậy mà em còn không thừa nhận là em thích tôi à?”
“Chúc lão đại, nếu như anh không muốn miếng thịt này, tôi cũng có thể ném cho người khác.”
“Đừng đừng đừng, giờ đùa một câu cũng không được à? Trước kia em đâu có vô vị như vậy đâu.” Chúc Tường Đông nói mấy câu với cô, cúp điện thoại, nhìn lịch sử trên điện thoại, bỗng bật cười: “Còn muốn ném cho người khác à, Chúc mỗ thật sự cũng không tin, trừ tôi ra, còn có ai có thể khiến cho em tín nhiệm như vậy, hào phóng ném cho một cái lợi lớn như thế.”
Chúc Tường Viêm ngồi ở bên cạnh hắn nghe được đại khái, nghe vậy nói: “Anh, còn tập đoàn Lập Hoa nữa.”
Chúc Tường Đông hơi đờ ra, tóm lấy một cái gối đập anh ta.
“Cút!”
Không thể để cho hắn đắc ý một chút được à.
Còn Tề Tiểu Tô ngay sau khi gọi hai cuộc điện thoại vẫn chưa kịp nói gì với Lương Lệ, Lương Lệ bỗng căng thẳng, nói: “Cô Tề, phía sau có mấy chiếc xe đang bám theo.”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên: “Bản Hệ thống cũng không phát hiện ra!”
Cho nên, đao cô muốn mượn, là Hạ Nông.
Người muốn giết, là hai người Bạch - Nghê.
Cho dù Hạ Nông không giết hai người bọn họ, có hắn ra tay, tập đoàn Thế Giai và cả tập đoàn Nghê Thị chắc chắn sẽ không hoạt động được nữa. Chỉ cần khiến cho bọn họ thân bại danh liệt, phá sản, hai người bọn họ cũng hết cách, không có tinh lực và tiền bạc mà đi đối phó với cô nữa.
Chỉ là, hai người Bạch - Nghê lại trực tiếp ra tay trên đường Hạ Trân Anh trở về, còn dùng cách thô bạo như vậy.
“Cái này cũng không trách cô được.” Hệ thống Tiểu Nhất tưởng là cô đang áy náy tự trách vì Hạ Trân Anh, nên an ủi một câu.
Tề Tiểu Tô nào có áy náy tự trách.
Chỉ có thể nói là Hạ Trân Anh đen đủi thôi. Cô ta đến quán bar đó, bị ánh đèn chiếu vào, sau đó tự mình chọn trúng món đồ kia, những điều này từ đầu đều không phải do cô sắp xếp.
Cô cảm thán cũng chính là điểm này, số phận có lúc thật sự khiến cho người ta rất không nói nổi.
Chắc chắn Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào không biết Hạ Trân Anh, bọn họ không biết cô ta là người Hạ gia, hơn nữa vừa hay lại còn là người mà Hạ Nông khá cưng chiều, nếu như biết, chắc chắn bọn họ không dám ác như vậy, ngang ngược như vậy.
Nhưng bây giờ chuyện đã làm rồi, đương nhiên cô sẽ thuận nước đẩy thuyền.
“Xử lí lại những thứ và hình ảnh mà cậu nắm được, tìm một thời cơ thích hợp để lộ ra ngoài, sửa đổi tài liệu chút, nhất định phải khiến cho người của Hạ gia tra được là hai người Nghê Hào và Bạch Thế Tuấn.” Cô nói.
Lần này, cô mượn chắc cây đao Hạ Nông rồi.
Bây giờ Hạ Trân Anh vẫn chưa rõ sống chết, nếu như cô ta chết rồi, hai người Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào cũng tuyệt đối không sống được. Nếu như cô ta may mắn, mạng lớn không chết, vậy thì Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào cũng không có kết cục tốt đẹp.
Cô có thể dự báo, tập đoàn Thế Giai và tập đoàn Nghê Thị không ổn rồi.
Nghĩ tới đây, cô lập tức gọi điện thoại cho Văn Nhĩ Định.
Cô rất ít gọi điện thoại muộn thế này cho Văn Nhĩ Định. Lúc nhận được cú điện thoại này, Văn Nhĩ Định và Julia đang tăng ca ở phòng làm việc ở nhà.
Phòng làm việc của bọn họ có một cái bàn đọc sách dài, giữa hai người cách một khoảng ngắn, bảo đảm không nhìn thấy được nội dung trên màn hình của đối phương, ngồi song song đọc sách hoặc là làm việc, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu. Hai người đều rất hưởng thụ trạng thái như vậy.
“Điện thoại của Tề tổng.” Nhìn thấy tên trên màn hình, Văn Nhĩ Định nói với Julia một câu, có chút kinh ngạc.
“Anh mau nhận đi.” Julia đứng lên, đi ra khỏi phòng. Cô đoán có một số lúc quyết định sách lược có thể để cho Văn Nhĩ Định biết, nhưng chưa chắc có thể để cho cô nghe thấy đầu tiên.
Xử lý giữa việc công và tư, Julia luôn rất có nguyên tắc.
“Tề tổng.”
“Văn tổng, công ty phải chuẩn bị thật tốt, chậm nhất là giữa tháng sau, nuốt trọn tài nguyên của tập đoàn Thế Giai.” Tề Tiểu Tô nói. Lương Lệ lái xe nghe vậy cũng ngẩn ra, không nghĩ ra tại sao cô đột nhiên lại nhắc đến chuyện này. Nhưng chuyện của Thịnh Tề không tới phiên anh ta nói chuyện.
Văn Nhĩ Định cũng kinh ngạc.
Không thể không nói, Bạch Thế Tuấn là một người rất khó đối phó, mặc dù bây giờ Thịnh Tề đã chiếm vị trí đầu ở giới kinh doanh thành phố D rồi, nhưng tập đoàn Thế Giai cũng vẫn sừng sững không đổ, thậm chí có rất nhiều lần cạnh tranh với bọn họ, trên nghiệp vụ cũng mang đến rất nhiều sức cản cho bọn họ, phía dưới mấy lãnh đạo lớp giữa đau đầu nhất là chống lại tập đoàn Thế Giai.
Dẫu sao bọn họ cũng có một nghiệp vụ lớn giống nhau, trung tâm thương mại.
Văn Nhĩ Định cũng đã từng một lần nghiêm túc tính ra, muốn tiêu diệt tập đoàn Thế Giai, trong vòng một hai năm là không thể nào. Cho nên, bọn họ vẫn phải đau đầu một hai năm nữa.
Nhưng bây giờ Tề Tiểu Tô đột nhiên bảo anh ta chuẩn bị trong vòng một tháng sẽ nuốt trọn tập đoàn Thế Giai, đây quả thực là chuyện không thể nào.
Anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Tề tổng, như vậy có phải là vội vàng quá rồi không? Mặc dù bây giờ Thịnh Tề đã coi như là đứng vững rồi, hơn nữa triển vọng hợp tác ở các phương diện cũng đều tốt, nhưng thật sự muốn nuốt Thế Giai, tôi sợ không nuốt được ngay đâu, ngược lại sẽ làm Thịnh Tề sụp đổ mất.”
Văn Nhĩ Định biết giữa Tề Tiểu Tô và Bạch gia có chút hiềm khích, anh ta sợ là Tề Tiểu Tô bị Bạch Thế Tuấn kích thích gì đó, nhất thời không khống chế được lý trí, đưa ra quyết định không thích hợp.
Tề Tiểu Tô nói: “Văn tổng, anh tin tôi đi, đây không phải là suy nghĩ nông nổi của tôi đâu, tập đoàn Thế Giai sẽ nhanh chóng gặp phải tai họa ngập đầu, chúng ta phải chuẩn bị tốt trước đó, như thế mới có thể nuốt trọn Thế Giai đầu tiên, mà không phải là để cho người khác nhặt được món hời này.”
Đến lúc đó chắc chắn Hạ Nông sẽ không chỉ đơn giản là tiêu diệt Thế Giai không có trình tự gì, Thế Giai lớn như vậy, miếng thịt béo như vậy, hắn làm sao nỡ giẫm nát không ăn? Cho nên, cô không chỉ muốn mượn đao của hắn, còn muốn cướp miếng thịt trong miệng hắn nữa.
“Tai họa ngập đầu?” Văn Nhĩ Định không tự chủ được nắm chặt điện thoại, giọng cũng theo bản năng thấp xuống. Chuyện này không phải là đùa đâu.
“Đúng, cho nên anh cứ làm như tôi nói đi, thành lập một nhóm nhỏ, sau đó chỉ làm nhiệm vụ này, cần tiền thì nói với tôi.”
“Được.” Văn Nhĩ Định nghiêm túc gật đầu.
Cúp điện thoại rồi, Tề Tiểu Tô suy nghĩ một lát, lại gọi điện thoại cho Chúc Tường Đông.
Tập đoàn Thế Giai ở thành phố D, cô muốn, còn tập đoàn Nghê Thị thì giao cho Chúc Tường Đông đi. Cô không có lòng tham như vậy, tiền kiếm không hết, cũng phải lôi kéo một đồng minh.
Chúc Tường Đông nghe cô nói như vậy, tâm tình bỗng tốt vô cùng.
“Tôi nói này Tiểu Tô, rõ ràng là em cũng nghĩ tới tôi, vậy mà em còn không thừa nhận là em thích tôi à?”
“Chúc lão đại, nếu như anh không muốn miếng thịt này, tôi cũng có thể ném cho người khác.”
“Đừng đừng đừng, giờ đùa một câu cũng không được à? Trước kia em đâu có vô vị như vậy đâu.” Chúc Tường Đông nói mấy câu với cô, cúp điện thoại, nhìn lịch sử trên điện thoại, bỗng bật cười: “Còn muốn ném cho người khác à, Chúc mỗ thật sự cũng không tin, trừ tôi ra, còn có ai có thể khiến cho em tín nhiệm như vậy, hào phóng ném cho một cái lợi lớn như thế.”
Chúc Tường Viêm ngồi ở bên cạnh hắn nghe được đại khái, nghe vậy nói: “Anh, còn tập đoàn Lập Hoa nữa.”
Chúc Tường Đông hơi đờ ra, tóm lấy một cái gối đập anh ta.
“Cút!”
Không thể để cho hắn đắc ý một chút được à.
Còn Tề Tiểu Tô ngay sau khi gọi hai cuộc điện thoại vẫn chưa kịp nói gì với Lương Lệ, Lương Lệ bỗng căng thẳng, nói: “Cô Tề, phía sau có mấy chiếc xe đang bám theo.”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên: “Bản Hệ thống cũng không phát hiện ra!”
/1139
|