Nhưng vừa nhận điện thoại, đối phương đã cúp máy rồi.
Lúc Đồng Xán đang mờ mịt, lại nhận được một tin nhắn, mở tin nhắn ra, anh ta lập tức trợn to mắt, thắng vội xe lại, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, lao như tên bắn.
Anh ta gọi điện thoại cho Vệ Thường Khuynh: “Vệ thiếu, nhận được định vị cô Tề gửi rồi, biết cô ấy ở đâu rồi!”
Lúc đó Vệ Thường Khuynh đã nghe xong những gì anh muốn hỏi ở chỗ người đàn ông mặc áo bò kia, biết được tin tức của Cung Phiên Long rồi.
“Gửi vị trí qua cho tôi! Cô ấy còn nói gì nữa không?”
“Chỉ nói một câu, Cung Phiên Long muốn tìm người đàn ông trước đó chúng ta đã dẫn ở quán bar đó đi, sẽ lần theo vị trí của tôi.”
“Lần theo vị trí của cậu?” Vệ Thường Khuynh ném gã đàn ông mặc áo bò đã bị anh đánh ngất vào một góc, cân nhắc một lát rồi nói: “Cậu bỏ tiền ra thuê mấy người, đưa điện thoại của cậu cho bọn họ, sau đó bảo bọn họ chạy về phía sân bay.”
“Được.”
Vệ Thường Khuynh gọi điện thoại cho Lợi Nam, báo vị trí hiện tại của mình: “Ở chỗ này, cậu gọi thêm hai người nữa qua đây, ở đây có một tên bị tôi đánh ngất, dẫn hắn đi đổ cho hắn mấy tội danh.” Người này có thể được đối phương trọng dụng, đương nhiên anh sẽ không thả hắn về để hắn dốc sức cho đối phương rồi.
Đợi nhận được vị trí Đồng Xán gửi qua, Vệ Thường Khuynh cau mày, liên lạc với Đổng Ý Thành, “Cậu lái một chiếc xe qua đây, chỉ một mình cậu thôi, chúng ta phải đi đường núi.”
Buổi chiều này rất nhiều người đều đang bận rộn, bôn ba.
Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng tìm được cơ hội vào nhà vệ sinh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Vệ Thường Khuynh. Nếu như đã biết Cung Phiên Long có lẽ chỉ có thể lần theo dấu vết của điện thoại và dùng toàn bộ năng lượng để kiểm tra sự tồn tại của Hệ thống Tiểu Nhất, sau khi cô thoát khỏi giám sát ở căn phòng đó đương nhiên dám lấy điện thoại ra để gửi tin tức cho Vệ Thường Khuynh rồi.
Nếu như anh trả lời lại, chứng tỏ anh đã thật sự trở về rồi, cô mới có thể nói tình hình ở nơi này cho anh.
Còn về phần Đồng Xán, đương nhiên cô không tiện để nói gì cả.
“Anh về rồi à?”
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi, Vệ Thường Khuynh đã trả lời lại ngay.
“Anh đây!”
Chỉ hai chữ như vậy, vành mắt Tề Tiểu Tô đã nóng lên, gần như sắp khóc.
Cô cầm điện thoại, vội vàng gõ chữ. Thời gian cấp bách, không có thời gian cho cô tủi thân.
“Tạm thời em vẫn an toàn, không bị thương gì cả, không bị ngược đãi, người bắt em là Cung Phiên Long, nơi này có lẽ là đại bản doanh của lão ta, em đoán là sẽ có đồ tốt, nhưng lão ta luôn ngầm giám sát em, không thể tùy ý tìm được. Sau khi vào trong núi chỗ nào cũng có camera, nếu các anh lái xe vào đây thì mục tiêu rất rõ ràng, sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”
Vệ Thường Khuynh đọc tin nhắn, gương mặt anh tuấn cau lại. Có lẽ Hệ thống Tiểu Nhất cũng không biết, Cung Phiên Long có một sở thích rất biến thái, lúc lão ta bị thất bại, sẽ muốn báo thù người cản trở lão ta.
Nếu như lão ta lợi dụng Tề Tiểu Tô mà không tìm được người thí nghiệm Số Một, vậy thì, lão ta tuyệt đối sẽ xuống tay với Tề Tiểu Tô.
Thủ đoạn hành hạ mà Cung Phiên Long thích làm nhất trong những chuyện biến thái đó chính là cắt ngón tay của người khác, cắt bao nhiêu ngón thì còn phải xem tâm trạng của lão ta.
Có lẽ sẽ cắt hết cả mười ngón, có lẽ chỉ cắt một ngón.
Vệ Thường Khuynh hít sâu một hơi, lập tức nhắn lại: “Bảo bối, nghe này, anh hiểu rõ Cung Phiên Long, anh sẽ lên núi tìm em, em phải đồng ý với anh, chỉ cần lão ta muốn ra tay với em, nếu không trốn thoát được thì em phải lập tức vào không gian, anh sẽ đến đó ngay, đừng xem thường Cung Phiên Long, võ công của lão ta mạnh hơn em!”
Tề Tiểu Tô nhận được tin nhắn trợn to hai mắt.
Võ công của Cung Phiên Long mạnh hơn cô? Cô lại hoàn toàn không nhìn ra!
Nếu không phải là Vệ Thường Khuynh nhắc nhở cô, cô vẫn cứ nghĩ là, nếu như thật sự phải đánh, cô sẽ đánh thẳng ra ngoài được!
“Rầm!”
Cửa nhà vệ sinh bị đạp mạnh, người canh gác bên ngoài không kiên nhẫn hô lên: “Đã xong chưa thế hả? Ra ngoài ngay, không ra ngoài tôi sẽ đạp cửa xông vào đấy!”
“Xong ngay đây!”
Tề Tiểu Tô vội vàng ném điện thoại vào trong không gian, rửa tay rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trời đã dần tối.
Có phải Vệ Thường Khuynh đợi trời tối rồi mới tiến vào núi không? Như vậy mặc dù có thể che đậy được dấu vết, nhưng độ nguy hiểm cũng tương đối lớn.
Cô thật sự rất lo lắng.
Cung Phiên Long lần được định vị, lập tức phái người đuổi theo, nhưng lúc lão ta bắt được người lại phát hiện chỉ là mấy tên lang thang thất nghiệp, nói là có người cho bọn họ tiền bảo bọn họ đến sân bay đón người, tìm được cái điện thoại bị định vị kia trên người một kẻ trong số đó.
Sau khi nhận được tin, sắc mặt Cung Phiên Long đen như mực.
Tốt, tốt lắm!
Còn biết bị định vị lần dấu vết sao?
Vệ Thường Khuynh trở về rồi? Là hắn phát hiện ra? Hay là Tề Tiểu Tô...
Lão ta giận dữ gọi lớn về phía nhà trước: “Lôi Tề Tiểu Tô đến phòng tra tấn cho tôi.”
Tề Tiểu Tô ở trong phòng nghe thấy lão ta quát lên, trái tim cũng không tự chủ được mà treo lên. Không có tin nhắn kia của Vệ Thường Khuynh, cô còn thật sự nghĩ nếu không được nữa thì đánh thôi! Nhưng bây giờ, chỉ riêng Cung Phiên Long này cô cũng đã không đánh lại được rồi!
“Thiếu soái nói rồi, nguy hiểm thì vào không gian!” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở.
Tề Tiểu Tô đang mải nghĩ, cửa đã bị đẩy ra rồi, bốn gã đàn ông lực lưỡng xông vào, đi qua đây định nhấc cô lên.
Làm sao cô có thể để cho bọn chúng khiêng cô như khiêng lợn đi thế được?
Tề Tiểu Tô nghiến răng, cầm lấy cái ghế gần nhất đập mạnh về phía gã đàn ông đó.
Gã đàn ông đó né người, lại nhanh nhẹn tránh đi.
“Còn là một con nhóc biết đánh nhau nữa à?” Ba gã đàn ông trong đó cười ha hả, đồng thời siết lấy khớp ngón tay bẻ kêu răng rắc, xoay cổ, vây lấy cô.
“Xem xem có thể đánh được các anh đây không!”
Một gã trong đó vừa dứt lời, năm ngón tay đã hướng về phía ngực cô, lại muốn xé áo ở ngực cô. Tề Tiểu Tô nổi điên, cầm cái ghế lên không chút lưu tình quét qua đầu gã.
Gã đàn ông kia nhanh chóng thu tay lại, lùi lại hai bước, gã phía sau nhắm chuẩn động tác của cô, vung chân lên đá văng cái ghế trong tay cô ra.
Hắn đứng trên một chân, chân kia vung lên quét qua, đế giày nhắm chuẩn vào mặt Tề Tiểu Tô, hắn dùng ngón tay cái gạt mũi, nhếch mép gian tà: “Ngại quá, anh đây là quán quân karate chuyên nghiệp ở nước M.”
“Mấy người chúng tao đây ai cũng lấy được giải quyền Anh rồi, mày thật sự muốn chơi à?”
Ba gã kia đều nhìn cô như nhìn kẻ ngớ ngẩn.
Không ngờ lại xem trọng cô như vậy, còn tìm hẳn mấy kẻ chuyên nghiệp đến đối phó với cô?
Tề Tiểu Tô cũng xoay cổ tay, mắt sáng lên: “Được thôi, đến thử xem!”
Cô vừa siết nắm đấm, một gã đàn ông trong số đó đã rút súng ra, chĩa súng vào cô: “Đáng tiếc, ông chủ của bọn tao đang đợi rồi.”
Tề Tiểu Tô suýt nữa thì hộc máu.
Cô bị ép đi ra ngoài, đi đến cái nơi mà bọn chúng gọi là phòng tra tấn kia.
Vừa đi đến cửa, Tề Tiểu Tô đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Mặc dù rất nhạt, nhưng nếu đã có thể khiến cho người ở ngoài cửa ngửi thấy được, chứng minh bên trong đã từng hoặc là nói bây giờ, bên trong thật sự rất đẫm máu!
Cung Phiên Long muốn làm gì?
“Mau nhìn dưới mái hiên!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên kêu lên.
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dưới mái hiên trước cửa phòng treo một dây đồ, giống như treo ớt khô, nhưng nhìn kỹ, đó rõ ràng là ngón tay!
Lúc Đồng Xán đang mờ mịt, lại nhận được một tin nhắn, mở tin nhắn ra, anh ta lập tức trợn to mắt, thắng vội xe lại, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, lao như tên bắn.
Anh ta gọi điện thoại cho Vệ Thường Khuynh: “Vệ thiếu, nhận được định vị cô Tề gửi rồi, biết cô ấy ở đâu rồi!”
Lúc đó Vệ Thường Khuynh đã nghe xong những gì anh muốn hỏi ở chỗ người đàn ông mặc áo bò kia, biết được tin tức của Cung Phiên Long rồi.
“Gửi vị trí qua cho tôi! Cô ấy còn nói gì nữa không?”
“Chỉ nói một câu, Cung Phiên Long muốn tìm người đàn ông trước đó chúng ta đã dẫn ở quán bar đó đi, sẽ lần theo vị trí của tôi.”
“Lần theo vị trí của cậu?” Vệ Thường Khuynh ném gã đàn ông mặc áo bò đã bị anh đánh ngất vào một góc, cân nhắc một lát rồi nói: “Cậu bỏ tiền ra thuê mấy người, đưa điện thoại của cậu cho bọn họ, sau đó bảo bọn họ chạy về phía sân bay.”
“Được.”
Vệ Thường Khuynh gọi điện thoại cho Lợi Nam, báo vị trí hiện tại của mình: “Ở chỗ này, cậu gọi thêm hai người nữa qua đây, ở đây có một tên bị tôi đánh ngất, dẫn hắn đi đổ cho hắn mấy tội danh.” Người này có thể được đối phương trọng dụng, đương nhiên anh sẽ không thả hắn về để hắn dốc sức cho đối phương rồi.
Đợi nhận được vị trí Đồng Xán gửi qua, Vệ Thường Khuynh cau mày, liên lạc với Đổng Ý Thành, “Cậu lái một chiếc xe qua đây, chỉ một mình cậu thôi, chúng ta phải đi đường núi.”
Buổi chiều này rất nhiều người đều đang bận rộn, bôn ba.
Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng tìm được cơ hội vào nhà vệ sinh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Vệ Thường Khuynh. Nếu như đã biết Cung Phiên Long có lẽ chỉ có thể lần theo dấu vết của điện thoại và dùng toàn bộ năng lượng để kiểm tra sự tồn tại của Hệ thống Tiểu Nhất, sau khi cô thoát khỏi giám sát ở căn phòng đó đương nhiên dám lấy điện thoại ra để gửi tin tức cho Vệ Thường Khuynh rồi.
Nếu như anh trả lời lại, chứng tỏ anh đã thật sự trở về rồi, cô mới có thể nói tình hình ở nơi này cho anh.
Còn về phần Đồng Xán, đương nhiên cô không tiện để nói gì cả.
“Anh về rồi à?”
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi, Vệ Thường Khuynh đã trả lời lại ngay.
“Anh đây!”
Chỉ hai chữ như vậy, vành mắt Tề Tiểu Tô đã nóng lên, gần như sắp khóc.
Cô cầm điện thoại, vội vàng gõ chữ. Thời gian cấp bách, không có thời gian cho cô tủi thân.
“Tạm thời em vẫn an toàn, không bị thương gì cả, không bị ngược đãi, người bắt em là Cung Phiên Long, nơi này có lẽ là đại bản doanh của lão ta, em đoán là sẽ có đồ tốt, nhưng lão ta luôn ngầm giám sát em, không thể tùy ý tìm được. Sau khi vào trong núi chỗ nào cũng có camera, nếu các anh lái xe vào đây thì mục tiêu rất rõ ràng, sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”
Vệ Thường Khuynh đọc tin nhắn, gương mặt anh tuấn cau lại. Có lẽ Hệ thống Tiểu Nhất cũng không biết, Cung Phiên Long có một sở thích rất biến thái, lúc lão ta bị thất bại, sẽ muốn báo thù người cản trở lão ta.
Nếu như lão ta lợi dụng Tề Tiểu Tô mà không tìm được người thí nghiệm Số Một, vậy thì, lão ta tuyệt đối sẽ xuống tay với Tề Tiểu Tô.
Thủ đoạn hành hạ mà Cung Phiên Long thích làm nhất trong những chuyện biến thái đó chính là cắt ngón tay của người khác, cắt bao nhiêu ngón thì còn phải xem tâm trạng của lão ta.
Có lẽ sẽ cắt hết cả mười ngón, có lẽ chỉ cắt một ngón.
Vệ Thường Khuynh hít sâu một hơi, lập tức nhắn lại: “Bảo bối, nghe này, anh hiểu rõ Cung Phiên Long, anh sẽ lên núi tìm em, em phải đồng ý với anh, chỉ cần lão ta muốn ra tay với em, nếu không trốn thoát được thì em phải lập tức vào không gian, anh sẽ đến đó ngay, đừng xem thường Cung Phiên Long, võ công của lão ta mạnh hơn em!”
Tề Tiểu Tô nhận được tin nhắn trợn to hai mắt.
Võ công của Cung Phiên Long mạnh hơn cô? Cô lại hoàn toàn không nhìn ra!
Nếu không phải là Vệ Thường Khuynh nhắc nhở cô, cô vẫn cứ nghĩ là, nếu như thật sự phải đánh, cô sẽ đánh thẳng ra ngoài được!
“Rầm!”
Cửa nhà vệ sinh bị đạp mạnh, người canh gác bên ngoài không kiên nhẫn hô lên: “Đã xong chưa thế hả? Ra ngoài ngay, không ra ngoài tôi sẽ đạp cửa xông vào đấy!”
“Xong ngay đây!”
Tề Tiểu Tô vội vàng ném điện thoại vào trong không gian, rửa tay rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trời đã dần tối.
Có phải Vệ Thường Khuynh đợi trời tối rồi mới tiến vào núi không? Như vậy mặc dù có thể che đậy được dấu vết, nhưng độ nguy hiểm cũng tương đối lớn.
Cô thật sự rất lo lắng.
Cung Phiên Long lần được định vị, lập tức phái người đuổi theo, nhưng lúc lão ta bắt được người lại phát hiện chỉ là mấy tên lang thang thất nghiệp, nói là có người cho bọn họ tiền bảo bọn họ đến sân bay đón người, tìm được cái điện thoại bị định vị kia trên người một kẻ trong số đó.
Sau khi nhận được tin, sắc mặt Cung Phiên Long đen như mực.
Tốt, tốt lắm!
Còn biết bị định vị lần dấu vết sao?
Vệ Thường Khuynh trở về rồi? Là hắn phát hiện ra? Hay là Tề Tiểu Tô...
Lão ta giận dữ gọi lớn về phía nhà trước: “Lôi Tề Tiểu Tô đến phòng tra tấn cho tôi.”
Tề Tiểu Tô ở trong phòng nghe thấy lão ta quát lên, trái tim cũng không tự chủ được mà treo lên. Không có tin nhắn kia của Vệ Thường Khuynh, cô còn thật sự nghĩ nếu không được nữa thì đánh thôi! Nhưng bây giờ, chỉ riêng Cung Phiên Long này cô cũng đã không đánh lại được rồi!
“Thiếu soái nói rồi, nguy hiểm thì vào không gian!” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở.
Tề Tiểu Tô đang mải nghĩ, cửa đã bị đẩy ra rồi, bốn gã đàn ông lực lưỡng xông vào, đi qua đây định nhấc cô lên.
Làm sao cô có thể để cho bọn chúng khiêng cô như khiêng lợn đi thế được?
Tề Tiểu Tô nghiến răng, cầm lấy cái ghế gần nhất đập mạnh về phía gã đàn ông đó.
Gã đàn ông đó né người, lại nhanh nhẹn tránh đi.
“Còn là một con nhóc biết đánh nhau nữa à?” Ba gã đàn ông trong đó cười ha hả, đồng thời siết lấy khớp ngón tay bẻ kêu răng rắc, xoay cổ, vây lấy cô.
“Xem xem có thể đánh được các anh đây không!”
Một gã trong đó vừa dứt lời, năm ngón tay đã hướng về phía ngực cô, lại muốn xé áo ở ngực cô. Tề Tiểu Tô nổi điên, cầm cái ghế lên không chút lưu tình quét qua đầu gã.
Gã đàn ông kia nhanh chóng thu tay lại, lùi lại hai bước, gã phía sau nhắm chuẩn động tác của cô, vung chân lên đá văng cái ghế trong tay cô ra.
Hắn đứng trên một chân, chân kia vung lên quét qua, đế giày nhắm chuẩn vào mặt Tề Tiểu Tô, hắn dùng ngón tay cái gạt mũi, nhếch mép gian tà: “Ngại quá, anh đây là quán quân karate chuyên nghiệp ở nước M.”
“Mấy người chúng tao đây ai cũng lấy được giải quyền Anh rồi, mày thật sự muốn chơi à?”
Ba gã kia đều nhìn cô như nhìn kẻ ngớ ngẩn.
Không ngờ lại xem trọng cô như vậy, còn tìm hẳn mấy kẻ chuyên nghiệp đến đối phó với cô?
Tề Tiểu Tô cũng xoay cổ tay, mắt sáng lên: “Được thôi, đến thử xem!”
Cô vừa siết nắm đấm, một gã đàn ông trong số đó đã rút súng ra, chĩa súng vào cô: “Đáng tiếc, ông chủ của bọn tao đang đợi rồi.”
Tề Tiểu Tô suýt nữa thì hộc máu.
Cô bị ép đi ra ngoài, đi đến cái nơi mà bọn chúng gọi là phòng tra tấn kia.
Vừa đi đến cửa, Tề Tiểu Tô đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Mặc dù rất nhạt, nhưng nếu đã có thể khiến cho người ở ngoài cửa ngửi thấy được, chứng minh bên trong đã từng hoặc là nói bây giờ, bên trong thật sự rất đẫm máu!
Cung Phiên Long muốn làm gì?
“Mau nhìn dưới mái hiên!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên kêu lên.
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dưới mái hiên trước cửa phòng treo một dây đồ, giống như treo ớt khô, nhưng nhìn kỹ, đó rõ ràng là ngón tay!
/1139
|