Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn miếng vải kia bị hất lên, từ từ rơi xuống một bên giống như cảnh quay chậm. Cô nhìn chằm chằm vào thứ đồ lộ ra kia.
Một dãy máy móc, bảng thạch anh trong suốt óng ánh, bên trên chi chít nút ấn còn có chữ số tiếng Anh và đủ loại ký hiệu, đều sáng lên ánh bạc.
Nhìn xinh đẹp tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“Cái này.... chính là bảng điều khiển phi cơ anh của anh à?” Cô có chút ca tụng hỏi.
Vệ Thường Khuynh khẽ “ừ” một tiếng, nhấc chân đi qua đó, giơ tay ra khẽ vuốt trên bề mặt. Nhiều năm như vậy, đã quá lâu anh chưa sờ đến thứ này rồi. Trước kia bọn họ kề vai chiến đấu, bao nhiêu ngày đêm, bao nhiêu lần chiến đấu, đều cùng nhau vượt qua.
Anh từng tưởng rằng, đời này có lẽ đã không còn hy vọng nhìn thấy người đồng nghiệp này nữa.
Mặc dù chỉ là một cái bảng điều khiển, nhưng bản thân phi cơ, linh hồn quan trọng nhất vốn dĩ chính là bảng điều khiển. Chỉ cần bảng điều khiển có thể nối liền với khoang phi cơ trước kia tìm được, vậy thì chính là phi cơ của anh rồi! Vẫn là cái phi cơ quen thuộc của anh.
“Nó tên là Liệt Diễm.” Vệ Thường Khuynh nói rồi giơ tay ấn lên một cái nút màu đỏ trong số đó, cả cái bảng điều khiển đột nhiên sáng rực lên.
Tiếng máy vang lên, mang theo điện âm, bình tĩnh vững vàng.
“Thiếu soái, Liệt Diễm khởi động.”
Tề Tiểu Tô kinh ngạc.
Như vậy cũng có thể khởi động sao? Chỉ là một cái bảng điều khiển thôi mà!
Vệ Thường Khuynh lại tắt đi.
Anh quay đầu lại, nhìn Tề Tiểu Tô, con ngươi sáng như sao.
“Tiểu Tô, cảm ơn em.”
“Cảm, cảm ơn em cái gì chứ?”
“Tất cả đều vì có em, anh mới có thể sống sót, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, có thể tìm thấy Liệt Diễm, anh có thể có hy vọng trở lại Liên minh các hành tinh, đều nhờ có em cả.” Anh vừa nói vừa đi đến gần cô, đứng trước mặt cô, hai tay đặt lên vai cô, chân thành nhìn cô: “Đều là vì có em. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là anh đã tìm được tình yêu đời này của mình.”
Tề Tiểu Tô ngơ ngẩn nhìn anh: “Cho nên, anh chuẩn bị đi rồi sao?”
Hình như tất cả điều kiện đều đã phù hợp rồi.
Chỉ cần chuyển bảng điều khiển, khoang phi cơ đến đây là được, năng lượng cũng đủ rồi.
Anh vẫn luôn đợi ngày trở về Liên minh các hành tinh, không phải bây giờ đã có thể chuẩn bị lên đường rồi sao?
Không biết tại sao, cô cảm thấy trái tim mình vô cùng chua chát. Mặc dù anh có thể trở về, cũng có lòng tin sẽ trở lại, nhưng loại chuyện này ai mà nói chắc được?
Phải vượt qua không gian, khoảng cách xa xôi như vậy, ai biết liệu nửa đường có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Còn nữa, đến lúc đó anh ở Liên minh các hành tinh xảy ra chuyện gì, ai có thể bảo đảm được? Cô ở đây không biết gì cả, không biết được gì nữa rồi.
Vệ Thường Khuynh chăm chú nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy, cho đến lúc vành mắt cô không nhịn được đỏ lên, anh mới khẽ than một tiếng, ôm cô vào trong lòng, thầm thì nói: “Ngốc ạ.”
Bây giờ anh làm sao có thể đi ngay được chứ?
Đừng nói cô không nỡ, anh cũng làm sao mà nỡ bỏ cô lại được?
“Tạm thời chưa đi, đợi thêm đã. Sau khi chuyển khoang phi cơ qua đây còn phải tìm ít vật liệu để bảo dưỡng, chế tạo lại Liệt Diễm. Còn nữa, em phải lập tức tiến hành huấn luyện cường hóa, anh còn cần khoảng ba tháng nữa.”
“Nội trong ba tháng, em sẽ tranh thủ cường hóa lần ba!” Tề Tiểu Tô lập tức vội vàng đáp lời.
Vệ Thường Khuynh không nhịn được khẽ cười. “Không nỡ xa anh như vậy cơ à? Hửm?”
Vốn dĩ tưởng là cô sẽ đỏ mặt, sau đó ngại ngùng, nhưng khiến cho anh bất ngờ là cô lại ôm thật chặt lấy eo anh, kiên định nói: “Đúng, chính là không nỡ.”
Nếu như thế giới này không có anh, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa!
Mặc dù nói cuộc đời chỉ xoay quanh một người đàn ông có lẽ quá mức nông cạn, mặc dù nói đời người trừ tình yêu ra còn có những thứ khác nữa, nhưng cô chỉ biết là, trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất, là anh đưa cô theo, thay đổi cuộc đời của cô, có thể nói anh là điều ý nghĩa quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô!
Lồng ngực Vệ Thường Khuynh chấn động, anh không nhịn được ôm chặt lấy cô, tìm môi cô, dành cho cô một nụ hôn sâu ngọt ngào.
Khác hoàn toàn cái chạm môi vừa rồi, lần này, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ tấn công cô, dây dưa quấn quýt, giống như muốn dùng nụ hôn này để bộc lộ tình yêu chan chứa của mình vậy.
Yêu như vậy, yêu cô như vậy.
Tề Tiểu Tô suýt nữa quên mất cả hô hấp vì nụ hôn này. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ cuốn lấy cô, khiến cho cô quên hết tất cả, chỉ có thể đáp lại theo bản năng.
Cho đến lúc Vệ Thường Khuynh buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, cô vẫn đang nhắm chặt hai mắt, lông mi dài khẽ run, hai má đỏ bừng, vẻ mặt say mê khiến cho anh không nhịn được mà có phản ứng.
Đáng tiếc không đúng chỗ.
“Chúng ta mau về thôi.” Anh khẽ chạm vào cô.
Tề Tiểu Tô có chút mơ màng mở mắt ra, đến khi phản ứng lại, mặt lập tức nóng bừng lên.
Vệ Thường Khuynh lại khẽ thở dài, không nhịn được nói: “Cứ nói tình yêu có sâu đậm thế nào rồi cũng đều sẽ phai nhạt theo thời gian, bây giờ anh còn thật sự hy vọng thời gian có thể làm tình cảm phai nhạt đi một chút.”
“Hả?”
“Bởi vì như vậy anh mới không vì người nào đó mà cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, sắp bùng nổ rồi.” Vệ Thường Khuynh lại không nhịn được thở dài.
Trước kia anh thật sự không thể tưởng tượng, tình yêu có thể sâu đậm như thế này.
Bọn họ đã ở bên nhau một năm, nhưng anh vẫn bị cô làm cho tim đập điên cuồng, lại vẫn vì một vẻ mặt của cô mà chỗ nào đó căng đau không dứt.
Quá là sâu đậm.
Khiến cho anh trái lại lại dâng lên cảm xúc sợ hãi.
Nhỡ mối tình này xảy ra chuyện gì, sợ là anh không thể sống nổi mất.
Trái tim Tề Tiểu Tô cũng tan chảy.
Cô không ngờ anh sẽ nói ra lời như vậy, nhưng lại cảm thấy mình có thể hiểu được cảm nhận của anh, bởi vì cô cũng như anh.
Cô không nhịn được kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi đầu bạc răng long, xem xem lúc nào thì tình cảm có thể nhạt đi, hoặc là chuyển thành tình thân như người khác nói.” Cô nói.
“Tình thân? Không muốn.”
Anh cười.
“Không muốn?”
“Ừm, như vậy gọi là loạn luân.” Anh khẽ đỡ lấy hai má cô, sau đó xoay người đi đến chỗ hai cái rương lớn, bên trong chắc là đựng mảnh vỡ chiến giáp của anh.
Không ngờ Cung Phiên Long vẫn luôn thu thập những thứ này, có điều, cuối cùng ngược lại đã khiến anh vớ bở rồi.
Mà đầu óc Tề Tiểu Tô xoay vòng nửa ngày mới hiểu câu nói vừa rồi của anh có ý gì, cô không nhịn được lại đỏ mặt.
“Cái này… he he, ý của Thiếu soái nhà chúng ta là, lúc răng long đầu bạc ngài ấy vẫn có thể rất dũng mãnh!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên lên tiếng.
Tề Tiểu Tô xì một tiếng: “Im miệng!”
Đây là hệ thống gì thế hả?
Rõ thật là.
Hệ thống Tiểu Nhất lại cười he he, sau đó mới nói: “Bây giờ bản Hệ thống không thể im miệng được, có phải mọi người đã quên chuyện quan trọng nhất rồi không?”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Chuyện quan trọng nhất gì?”
Hệ thống Tiểu Nhất chậc chậc nói: “Tiểu Tô, có phải là bản lĩnh hôn của Thiếu soái nhà chúng tôi quá tốt nên làm cho cô choáng váng rồi không? Chỉ số thông minh thoái hóa là nghiêm trọng lắm đấy nhé!”
“Cậu đủ rồi đấy!”
Một dãy máy móc, bảng thạch anh trong suốt óng ánh, bên trên chi chít nút ấn còn có chữ số tiếng Anh và đủ loại ký hiệu, đều sáng lên ánh bạc.
Nhìn xinh đẹp tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“Cái này.... chính là bảng điều khiển phi cơ anh của anh à?” Cô có chút ca tụng hỏi.
Vệ Thường Khuynh khẽ “ừ” một tiếng, nhấc chân đi qua đó, giơ tay ra khẽ vuốt trên bề mặt. Nhiều năm như vậy, đã quá lâu anh chưa sờ đến thứ này rồi. Trước kia bọn họ kề vai chiến đấu, bao nhiêu ngày đêm, bao nhiêu lần chiến đấu, đều cùng nhau vượt qua.
Anh từng tưởng rằng, đời này có lẽ đã không còn hy vọng nhìn thấy người đồng nghiệp này nữa.
Mặc dù chỉ là một cái bảng điều khiển, nhưng bản thân phi cơ, linh hồn quan trọng nhất vốn dĩ chính là bảng điều khiển. Chỉ cần bảng điều khiển có thể nối liền với khoang phi cơ trước kia tìm được, vậy thì chính là phi cơ của anh rồi! Vẫn là cái phi cơ quen thuộc của anh.
“Nó tên là Liệt Diễm.” Vệ Thường Khuynh nói rồi giơ tay ấn lên một cái nút màu đỏ trong số đó, cả cái bảng điều khiển đột nhiên sáng rực lên.
Tiếng máy vang lên, mang theo điện âm, bình tĩnh vững vàng.
“Thiếu soái, Liệt Diễm khởi động.”
Tề Tiểu Tô kinh ngạc.
Như vậy cũng có thể khởi động sao? Chỉ là một cái bảng điều khiển thôi mà!
Vệ Thường Khuynh lại tắt đi.
Anh quay đầu lại, nhìn Tề Tiểu Tô, con ngươi sáng như sao.
“Tiểu Tô, cảm ơn em.”
“Cảm, cảm ơn em cái gì chứ?”
“Tất cả đều vì có em, anh mới có thể sống sót, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, có thể tìm thấy Liệt Diễm, anh có thể có hy vọng trở lại Liên minh các hành tinh, đều nhờ có em cả.” Anh vừa nói vừa đi đến gần cô, đứng trước mặt cô, hai tay đặt lên vai cô, chân thành nhìn cô: “Đều là vì có em. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là anh đã tìm được tình yêu đời này của mình.”
Tề Tiểu Tô ngơ ngẩn nhìn anh: “Cho nên, anh chuẩn bị đi rồi sao?”
Hình như tất cả điều kiện đều đã phù hợp rồi.
Chỉ cần chuyển bảng điều khiển, khoang phi cơ đến đây là được, năng lượng cũng đủ rồi.
Anh vẫn luôn đợi ngày trở về Liên minh các hành tinh, không phải bây giờ đã có thể chuẩn bị lên đường rồi sao?
Không biết tại sao, cô cảm thấy trái tim mình vô cùng chua chát. Mặc dù anh có thể trở về, cũng có lòng tin sẽ trở lại, nhưng loại chuyện này ai mà nói chắc được?
Phải vượt qua không gian, khoảng cách xa xôi như vậy, ai biết liệu nửa đường có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Còn nữa, đến lúc đó anh ở Liên minh các hành tinh xảy ra chuyện gì, ai có thể bảo đảm được? Cô ở đây không biết gì cả, không biết được gì nữa rồi.
Vệ Thường Khuynh chăm chú nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy, cho đến lúc vành mắt cô không nhịn được đỏ lên, anh mới khẽ than một tiếng, ôm cô vào trong lòng, thầm thì nói: “Ngốc ạ.”
Bây giờ anh làm sao có thể đi ngay được chứ?
Đừng nói cô không nỡ, anh cũng làm sao mà nỡ bỏ cô lại được?
“Tạm thời chưa đi, đợi thêm đã. Sau khi chuyển khoang phi cơ qua đây còn phải tìm ít vật liệu để bảo dưỡng, chế tạo lại Liệt Diễm. Còn nữa, em phải lập tức tiến hành huấn luyện cường hóa, anh còn cần khoảng ba tháng nữa.”
“Nội trong ba tháng, em sẽ tranh thủ cường hóa lần ba!” Tề Tiểu Tô lập tức vội vàng đáp lời.
Vệ Thường Khuynh không nhịn được khẽ cười. “Không nỡ xa anh như vậy cơ à? Hửm?”
Vốn dĩ tưởng là cô sẽ đỏ mặt, sau đó ngại ngùng, nhưng khiến cho anh bất ngờ là cô lại ôm thật chặt lấy eo anh, kiên định nói: “Đúng, chính là không nỡ.”
Nếu như thế giới này không có anh, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa!
Mặc dù nói cuộc đời chỉ xoay quanh một người đàn ông có lẽ quá mức nông cạn, mặc dù nói đời người trừ tình yêu ra còn có những thứ khác nữa, nhưng cô chỉ biết là, trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất, là anh đưa cô theo, thay đổi cuộc đời của cô, có thể nói anh là điều ý nghĩa quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô!
Lồng ngực Vệ Thường Khuynh chấn động, anh không nhịn được ôm chặt lấy cô, tìm môi cô, dành cho cô một nụ hôn sâu ngọt ngào.
Khác hoàn toàn cái chạm môi vừa rồi, lần này, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ tấn công cô, dây dưa quấn quýt, giống như muốn dùng nụ hôn này để bộc lộ tình yêu chan chứa của mình vậy.
Yêu như vậy, yêu cô như vậy.
Tề Tiểu Tô suýt nữa quên mất cả hô hấp vì nụ hôn này. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ cuốn lấy cô, khiến cho cô quên hết tất cả, chỉ có thể đáp lại theo bản năng.
Cho đến lúc Vệ Thường Khuynh buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, cô vẫn đang nhắm chặt hai mắt, lông mi dài khẽ run, hai má đỏ bừng, vẻ mặt say mê khiến cho anh không nhịn được mà có phản ứng.
Đáng tiếc không đúng chỗ.
“Chúng ta mau về thôi.” Anh khẽ chạm vào cô.
Tề Tiểu Tô có chút mơ màng mở mắt ra, đến khi phản ứng lại, mặt lập tức nóng bừng lên.
Vệ Thường Khuynh lại khẽ thở dài, không nhịn được nói: “Cứ nói tình yêu có sâu đậm thế nào rồi cũng đều sẽ phai nhạt theo thời gian, bây giờ anh còn thật sự hy vọng thời gian có thể làm tình cảm phai nhạt đi một chút.”
“Hả?”
“Bởi vì như vậy anh mới không vì người nào đó mà cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, sắp bùng nổ rồi.” Vệ Thường Khuynh lại không nhịn được thở dài.
Trước kia anh thật sự không thể tưởng tượng, tình yêu có thể sâu đậm như thế này.
Bọn họ đã ở bên nhau một năm, nhưng anh vẫn bị cô làm cho tim đập điên cuồng, lại vẫn vì một vẻ mặt của cô mà chỗ nào đó căng đau không dứt.
Quá là sâu đậm.
Khiến cho anh trái lại lại dâng lên cảm xúc sợ hãi.
Nhỡ mối tình này xảy ra chuyện gì, sợ là anh không thể sống nổi mất.
Trái tim Tề Tiểu Tô cũng tan chảy.
Cô không ngờ anh sẽ nói ra lời như vậy, nhưng lại cảm thấy mình có thể hiểu được cảm nhận của anh, bởi vì cô cũng như anh.
Cô không nhịn được kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi đầu bạc răng long, xem xem lúc nào thì tình cảm có thể nhạt đi, hoặc là chuyển thành tình thân như người khác nói.” Cô nói.
“Tình thân? Không muốn.”
Anh cười.
“Không muốn?”
“Ừm, như vậy gọi là loạn luân.” Anh khẽ đỡ lấy hai má cô, sau đó xoay người đi đến chỗ hai cái rương lớn, bên trong chắc là đựng mảnh vỡ chiến giáp của anh.
Không ngờ Cung Phiên Long vẫn luôn thu thập những thứ này, có điều, cuối cùng ngược lại đã khiến anh vớ bở rồi.
Mà đầu óc Tề Tiểu Tô xoay vòng nửa ngày mới hiểu câu nói vừa rồi của anh có ý gì, cô không nhịn được lại đỏ mặt.
“Cái này… he he, ý của Thiếu soái nhà chúng ta là, lúc răng long đầu bạc ngài ấy vẫn có thể rất dũng mãnh!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên lên tiếng.
Tề Tiểu Tô xì một tiếng: “Im miệng!”
Đây là hệ thống gì thế hả?
Rõ thật là.
Hệ thống Tiểu Nhất lại cười he he, sau đó mới nói: “Bây giờ bản Hệ thống không thể im miệng được, có phải mọi người đã quên chuyện quan trọng nhất rồi không?”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Chuyện quan trọng nhất gì?”
Hệ thống Tiểu Nhất chậc chậc nói: “Tiểu Tô, có phải là bản lĩnh hôn của Thiếu soái nhà chúng tôi quá tốt nên làm cho cô choáng váng rồi không? Chỉ số thông minh thoái hóa là nghiêm trọng lắm đấy nhé!”
“Cậu đủ rồi đấy!”
/1139
|