Vệ Thường Khuynh nghẹn họng.
Vừa đau lòng, vừa mềm lòng.
Anh rất muốn xông vào đó, bế cô lên, ôm vào lòng, nói với cô, không luyện nữa, chúng ta đừng luyện nữa.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nhúc nhích.
Tề Tiểu Tô không muốn anh thấy cảnh này, anh chỉ có thể làm như không hề biết, anh không thể phụ lại tấm lòng cô.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nuốt nước mắt vào trong, rồi mới bước nhanh ra ngoài.
Kỳ đặc huấn của Ám Mang và Tề Tiểu Tô chính thức bắt đầu.
Đúng là cách huấn luyện điên cuồng, mỗi ngày đều giày vò họ như lột mất một lớp da. Hàng ngày, khi huấn luyện trong ngày kết thúc, họ cảm thấy cơ thể như bị cắt rời ra, không có phần nào trên cơ thể nghe theo sự chỉ huy của não bộ nữa.
Tề Tiểu Tô còn mệt hơn họ.
Bởi vì cô không chỉ phải đi học hai tiết trên trường, mà trên đường đi, còn phải đấu trí đấu dũng với đám thuộc hạ của Hạ Nông, trốn tránh chúng.
Nhưng vài ngày sau, cô tin rằng đối phương cũng biết cô mỗi ngày sẽ đến nghe giảng trong hai tiết.
Vốn dĩ đã chuẩn bị đủ cách, nhưng điều khiến cô bất ngờ là vài hôm sau, Hạ Nông lại triệu tập tất cả những người tới tìm cô quay về, không có động tĩnh gì nữa.
Điều này khiến Tề Tiểu Tô rất nghi ngờ, nhưng quả thực cô cũng không còn cách nào khác, không thừa hơi dư sức đi quan tâm Hạ Nông đang làm gì.
Cung Phiên Long cũng không có động tĩnh gì, cô tạm thời không để ý nữa.
Dù sao đồ cũng là của họ.
Cung Phiên Long chịu thiệt hại nặng như thế, cho dù vẫn còn tà tâm thì tạm thời cũng không thể có hành động gì đáng kể.
“Mau! Mau tăng tốc! Chú ý khống chế nhịp tim!” Tiếng hô của Đổng Ý Thành vang lên ngay trước mặt, bên cạnh là tiếng thở dốc nặng nề của đồng đội, ngày hôm nay, họ phải vác nặng hai mươi ki-lô-gam chạy mười ki-lô-mét, đã đến vòng cuối cùng rồi, huấn luyện mấy ngày nay thực sự có thể lột mất một lớp da của họ.
Nhưng không có ai dám ngừng lại, không có ai dám buông lơi, bởi vì bên cạnh họ, luôn có một cô gái với gương mặt bình tĩnh, cắn răng kiên trì.
Cô ấy còn có thể kiên trì được, một đám đàn ông con trai như họ lại không làm được sao?
Ngày nào Vân Diên cũng đổ mồ hôi ướt sũng như tắm, chạy việt dã, luyện súng, đủ các loại huấn luyện, đến họ cũng còn thấy đau lòng.
Hơn nữa mỗi ngày cô ấy còn dành ra hai tiếng để đến trường, học xong không dám chần chừ một phút nào, chạy về sân huấn luyện, tiếp tục tham gia cùng họ, đã thế buổi tối họ được nghỉ ngơi, còn cô ấy lại phải tập bù hai tiếng.
Có thể nói, cô mệt hơn họ nhiều.
Cô gầy đi nhiều, nhưng trông có vẻ rắn chắc khỏe khoắn hơn.
“Vân Diên, cô có chịu nổi nữa không? Không chịu nổi nữa thì nghỉ ngơi đi!” Có người hét lên.
Vân Diên, hay chính Tề Tiểu Tô, ngẩng đầu nhìn Đổng Ý Thành chạy ở trên cùng, lắc đầu: “Không mệt! Tôi làm được! Phải xem các anh có làm được hay không ấy! Ngày mai là trận đấu đầu tiên đấy, các anh cứ cẩn thận kẻo bị tôi gạt hết xuống dưới!”
“Chao ôi! Giọng điệu ghê gớm đấy! Các anh em, không được làm rùa rụt cổ!”
“Quyết không rụt cổ!”
“Chúng ta không thể thua Vân Diên được! Ai mà thua, phải giặt quần áo cho các anh em trong mười ngày! Mọi người thấy có được không?”
Mười mấy thành viên đồng thanh chỉnh tề hô lên: “Được!”
Tề Tiểu Tô giơ tay lên: “Vậy cứ thử xem!”
Đổng Ý Thành chạy ở đầu hàng nghe thấy tiếng Tiểu Tô và các thành viên Ám Mang hò hét, khóe miệng không khỏi cong lên.
Con bé này thật giỏi chịu đựng, không tỏ vẻ thanh cao, đội trưởng là vị hôn phu của cô, phó đội trưởng là anh trai cô, nhưng cô yêu cầu, ở trước mặt các thành viên của Ám Mang không được để lộ quan hệ của họ, cũng không đòi hỏi đãi ngộ đặc biệt, cô sẽ tham gia đặc huấn với họ, ăn cơm với họ, hòa làm một với họ.
Trước kia anh không hiểu tại sao Vệ Thường Khuynh nói rằng để cô gia nhập là thắng lợi cả đôi đường, bây giờ thì anh đã hiểu, có Tề Tiểu Tô ở đây, hiệu quả luyện tập của các thành viên Ám Mang rất rất tốt!
Hai bên khích lệ lẫn nhau, rõ ràng là đôi bên đều có lợi.
Chỉ có điều, thấy Tề Tiểu Tô mệt như vậy, anh thật sự rất xót xa.
Một hồi còi vang lên, đã có người dẫn trước, đến được đích.
“Tốt lắm! Phá vỡ kỉ lục của lần trước, không tồi đâu! Nghỉ tại chỗ 10 phút rồi giải tán!” Đổng Ý Thành hô to.
Tề Tiểu Tô cán đích, đi bộ thêm vài bước về phía trước, có vài đồng đội đã cán đích trước bước tới giúp cô gỡ đồ trên lưng xuống.
“Cảm ơn.”
Tề Tiểu Tô cảm ơn họ, đá đá chân, chạy bước nhỏ trên sân thêm vài vòng. Bình thường lúc luyện tập cô không cho phép Đổng Ý Thành dành cho mình đãi ngộ đặc biệt, để giảm thiểu ảnh hưởng, thậm chí hai người rất ít khi giao tiếp, như bây giờ chẳng hạn, chạy xong mấy vòng, Đổng Ý Thành lại quan tâm tới thành viên cán đích sau cùng.
Chỉ là ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía cô, Tề Tiểu Tô cũng nhìn thấy, sau đó lặng lẽ giơ tay ra dấu OK, ra hiệu cho anh biết là cô hoàn toàn ổn.
Đổng Ý Thành mới yên tâm hẳn.
Mỗi ngày cô gần như phải nhờ vào ngâm bồn tắm mới vớt được cái mạng về.
Sau ba ngày đầu dẫn dắt để họ làm quen với huấn luyện, Vệ Thường Khuynh cũng chỉ đến đúng một lần vào buổi tối ba ngày trước, có điều lúc đó cô đã mệt tới mức ngủ khò rồi, đến cả việc anh quay về cô cũng không biết, ngày hôm sau khi dậy mới nhìn tờ giấy anh để lại ở đầu giường.
Anh có việc cần phải làm, trong đó chuyện quan trọng nhất chính là đi tìm vật liệu phù hợp để sửa lại phi cơ.
Mà thời gian nâng cấp của không gian quả thực dài hơn họ nghĩ rất nhiều, đã qua rất nhiều ngày, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến Tề Tiểu Tô có chút bồn chồn.
Ngoài thời gian luyện tập, điều cô lo lắng nhất là chuyện này.
Chiếc điện thoại đặt trên giá để đồ bỗng reo lên.
Tề Tiểu Tô vươn tay ra lấy điện thoại, ấn nút nghe.
“Tiểu Tô.”
Chất giọng từ trong điện thoại truyền tới nhất thời khiến Tề Tiểu Tô giật mình, đến khi định thần lại mới biết là ai: “Dư Tây?”
Giọng của Bạch Dư Tây hơi khàn, nghe có vẻ như đang ở bên ngoài, Tề Tiểu Tô thậm chí có thể nghe thấy tiếng còi xe ô tô.
“Sao thầy đã xuất viện rồi?”
Anh ta bị thương nghiêm trọng như thế, đáng ra giờ này phải nằm trong bệnh viện mới đúng, sao đã chạy ra ngoài rồi?
“Tiểu Tô, chuyện của Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào là thế nào?”
Bạch Dư Tây nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm nay, không khỏi run rẩy trong lòng.
Cuộc điện thoại đó là do đích thân bố anh ta gọi đến, Bạch Thế Tuấn.
Anh ta vốn dĩ vẫn còn một chút vọng tưởng, cho rằng ông ta vì nghe tin anh ta bị thương nên cuối cùng cũng gọi điện thoại tới hỏi han, nhưng ai mà biết được câu đầu tiên của Bạch Thế Tuấn là: “Tình cảm của con với Tề Tiểu Tô vẫn tốt chứ?”
Tình cảm của anh và Tề Tiểu Tô...
Lúc đó anh ta đờ ra luôn.
“Nếu như con gặp nguy hiểm, Tề Tiểu Tô không thể nào khoanh tay đứng nhìn, đúng không?” Bạch Thế Tuấn nói tiếp: “Giờ bố đã cùng đường rồi, Tiểu Tây, giúp bố với.”
Tiểu Tây.
Đã bao lâu anh ta không được nghe thấy ông ta gọi mình như thế rồi?
Vừa đau lòng, vừa mềm lòng.
Anh rất muốn xông vào đó, bế cô lên, ôm vào lòng, nói với cô, không luyện nữa, chúng ta đừng luyện nữa.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nhúc nhích.
Tề Tiểu Tô không muốn anh thấy cảnh này, anh chỉ có thể làm như không hề biết, anh không thể phụ lại tấm lòng cô.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nuốt nước mắt vào trong, rồi mới bước nhanh ra ngoài.
Kỳ đặc huấn của Ám Mang và Tề Tiểu Tô chính thức bắt đầu.
Đúng là cách huấn luyện điên cuồng, mỗi ngày đều giày vò họ như lột mất một lớp da. Hàng ngày, khi huấn luyện trong ngày kết thúc, họ cảm thấy cơ thể như bị cắt rời ra, không có phần nào trên cơ thể nghe theo sự chỉ huy của não bộ nữa.
Tề Tiểu Tô còn mệt hơn họ.
Bởi vì cô không chỉ phải đi học hai tiết trên trường, mà trên đường đi, còn phải đấu trí đấu dũng với đám thuộc hạ của Hạ Nông, trốn tránh chúng.
Nhưng vài ngày sau, cô tin rằng đối phương cũng biết cô mỗi ngày sẽ đến nghe giảng trong hai tiết.
Vốn dĩ đã chuẩn bị đủ cách, nhưng điều khiến cô bất ngờ là vài hôm sau, Hạ Nông lại triệu tập tất cả những người tới tìm cô quay về, không có động tĩnh gì nữa.
Điều này khiến Tề Tiểu Tô rất nghi ngờ, nhưng quả thực cô cũng không còn cách nào khác, không thừa hơi dư sức đi quan tâm Hạ Nông đang làm gì.
Cung Phiên Long cũng không có động tĩnh gì, cô tạm thời không để ý nữa.
Dù sao đồ cũng là của họ.
Cung Phiên Long chịu thiệt hại nặng như thế, cho dù vẫn còn tà tâm thì tạm thời cũng không thể có hành động gì đáng kể.
“Mau! Mau tăng tốc! Chú ý khống chế nhịp tim!” Tiếng hô của Đổng Ý Thành vang lên ngay trước mặt, bên cạnh là tiếng thở dốc nặng nề của đồng đội, ngày hôm nay, họ phải vác nặng hai mươi ki-lô-gam chạy mười ki-lô-mét, đã đến vòng cuối cùng rồi, huấn luyện mấy ngày nay thực sự có thể lột mất một lớp da của họ.
Nhưng không có ai dám ngừng lại, không có ai dám buông lơi, bởi vì bên cạnh họ, luôn có một cô gái với gương mặt bình tĩnh, cắn răng kiên trì.
Cô ấy còn có thể kiên trì được, một đám đàn ông con trai như họ lại không làm được sao?
Ngày nào Vân Diên cũng đổ mồ hôi ướt sũng như tắm, chạy việt dã, luyện súng, đủ các loại huấn luyện, đến họ cũng còn thấy đau lòng.
Hơn nữa mỗi ngày cô ấy còn dành ra hai tiếng để đến trường, học xong không dám chần chừ một phút nào, chạy về sân huấn luyện, tiếp tục tham gia cùng họ, đã thế buổi tối họ được nghỉ ngơi, còn cô ấy lại phải tập bù hai tiếng.
Có thể nói, cô mệt hơn họ nhiều.
Cô gầy đi nhiều, nhưng trông có vẻ rắn chắc khỏe khoắn hơn.
“Vân Diên, cô có chịu nổi nữa không? Không chịu nổi nữa thì nghỉ ngơi đi!” Có người hét lên.
Vân Diên, hay chính Tề Tiểu Tô, ngẩng đầu nhìn Đổng Ý Thành chạy ở trên cùng, lắc đầu: “Không mệt! Tôi làm được! Phải xem các anh có làm được hay không ấy! Ngày mai là trận đấu đầu tiên đấy, các anh cứ cẩn thận kẻo bị tôi gạt hết xuống dưới!”
“Chao ôi! Giọng điệu ghê gớm đấy! Các anh em, không được làm rùa rụt cổ!”
“Quyết không rụt cổ!”
“Chúng ta không thể thua Vân Diên được! Ai mà thua, phải giặt quần áo cho các anh em trong mười ngày! Mọi người thấy có được không?”
Mười mấy thành viên đồng thanh chỉnh tề hô lên: “Được!”
Tề Tiểu Tô giơ tay lên: “Vậy cứ thử xem!”
Đổng Ý Thành chạy ở đầu hàng nghe thấy tiếng Tiểu Tô và các thành viên Ám Mang hò hét, khóe miệng không khỏi cong lên.
Con bé này thật giỏi chịu đựng, không tỏ vẻ thanh cao, đội trưởng là vị hôn phu của cô, phó đội trưởng là anh trai cô, nhưng cô yêu cầu, ở trước mặt các thành viên của Ám Mang không được để lộ quan hệ của họ, cũng không đòi hỏi đãi ngộ đặc biệt, cô sẽ tham gia đặc huấn với họ, ăn cơm với họ, hòa làm một với họ.
Trước kia anh không hiểu tại sao Vệ Thường Khuynh nói rằng để cô gia nhập là thắng lợi cả đôi đường, bây giờ thì anh đã hiểu, có Tề Tiểu Tô ở đây, hiệu quả luyện tập của các thành viên Ám Mang rất rất tốt!
Hai bên khích lệ lẫn nhau, rõ ràng là đôi bên đều có lợi.
Chỉ có điều, thấy Tề Tiểu Tô mệt như vậy, anh thật sự rất xót xa.
Một hồi còi vang lên, đã có người dẫn trước, đến được đích.
“Tốt lắm! Phá vỡ kỉ lục của lần trước, không tồi đâu! Nghỉ tại chỗ 10 phút rồi giải tán!” Đổng Ý Thành hô to.
Tề Tiểu Tô cán đích, đi bộ thêm vài bước về phía trước, có vài đồng đội đã cán đích trước bước tới giúp cô gỡ đồ trên lưng xuống.
“Cảm ơn.”
Tề Tiểu Tô cảm ơn họ, đá đá chân, chạy bước nhỏ trên sân thêm vài vòng. Bình thường lúc luyện tập cô không cho phép Đổng Ý Thành dành cho mình đãi ngộ đặc biệt, để giảm thiểu ảnh hưởng, thậm chí hai người rất ít khi giao tiếp, như bây giờ chẳng hạn, chạy xong mấy vòng, Đổng Ý Thành lại quan tâm tới thành viên cán đích sau cùng.
Chỉ là ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía cô, Tề Tiểu Tô cũng nhìn thấy, sau đó lặng lẽ giơ tay ra dấu OK, ra hiệu cho anh biết là cô hoàn toàn ổn.
Đổng Ý Thành mới yên tâm hẳn.
Mỗi ngày cô gần như phải nhờ vào ngâm bồn tắm mới vớt được cái mạng về.
Sau ba ngày đầu dẫn dắt để họ làm quen với huấn luyện, Vệ Thường Khuynh cũng chỉ đến đúng một lần vào buổi tối ba ngày trước, có điều lúc đó cô đã mệt tới mức ngủ khò rồi, đến cả việc anh quay về cô cũng không biết, ngày hôm sau khi dậy mới nhìn tờ giấy anh để lại ở đầu giường.
Anh có việc cần phải làm, trong đó chuyện quan trọng nhất chính là đi tìm vật liệu phù hợp để sửa lại phi cơ.
Mà thời gian nâng cấp của không gian quả thực dài hơn họ nghĩ rất nhiều, đã qua rất nhiều ngày, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến Tề Tiểu Tô có chút bồn chồn.
Ngoài thời gian luyện tập, điều cô lo lắng nhất là chuyện này.
Chiếc điện thoại đặt trên giá để đồ bỗng reo lên.
Tề Tiểu Tô vươn tay ra lấy điện thoại, ấn nút nghe.
“Tiểu Tô.”
Chất giọng từ trong điện thoại truyền tới nhất thời khiến Tề Tiểu Tô giật mình, đến khi định thần lại mới biết là ai: “Dư Tây?”
Giọng của Bạch Dư Tây hơi khàn, nghe có vẻ như đang ở bên ngoài, Tề Tiểu Tô thậm chí có thể nghe thấy tiếng còi xe ô tô.
“Sao thầy đã xuất viện rồi?”
Anh ta bị thương nghiêm trọng như thế, đáng ra giờ này phải nằm trong bệnh viện mới đúng, sao đã chạy ra ngoài rồi?
“Tiểu Tô, chuyện của Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào là thế nào?”
Bạch Dư Tây nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm nay, không khỏi run rẩy trong lòng.
Cuộc điện thoại đó là do đích thân bố anh ta gọi đến, Bạch Thế Tuấn.
Anh ta vốn dĩ vẫn còn một chút vọng tưởng, cho rằng ông ta vì nghe tin anh ta bị thương nên cuối cùng cũng gọi điện thoại tới hỏi han, nhưng ai mà biết được câu đầu tiên của Bạch Thế Tuấn là: “Tình cảm của con với Tề Tiểu Tô vẫn tốt chứ?”
Tình cảm của anh và Tề Tiểu Tô...
Lúc đó anh ta đờ ra luôn.
“Nếu như con gặp nguy hiểm, Tề Tiểu Tô không thể nào khoanh tay đứng nhìn, đúng không?” Bạch Thế Tuấn nói tiếp: “Giờ bố đã cùng đường rồi, Tiểu Tây, giúp bố với.”
Tiểu Tây.
Đã bao lâu anh ta không được nghe thấy ông ta gọi mình như thế rồi?
/1139
|