“Rõ!”
Tề Tiểu Tô chào kiểu quân đội, lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lãnh đạo và phu nhân cùng Trưởng ban thư kí đưa mắt nhìn nhau, bàn tay đưa ra định ngăn cản của Lãnh đạo lúng túng thu về.
Ông còn chưa đồng ý mà.
Phải hỏi ý kiến của ông chứ.
Lẽ nào ở đây không phải ông làm chủ hả?
Lãnh đạo không nổi giận, chỉ không hiểu tại sao lại có cảm giác dở khóc dở cười.
Sao ông lại thấy mình giống như một thuộc hạ đang nghe theo sắp xếp của Vệ Thường Khuynh thế?
Nhưng mà, kiểu khí khái “giọng khách át giọng chủ” này của Vệ Thường Khuynh, ông đâu phải mới lĩnh hội lần đầu.
Ông sờ mũi, hỏi: “Cậu cảm thấy Tiểu Tô có thể sao?”
Ánh mắt của Vệ Thường Khuynh đảo tới, dường như thấy lạ khi ông hỏi câu này: “Không phải ngài là người đầu tiên nói năng lực và công phu của cô ấy là vạn người có một, yêu cầu cô ấy cùng chúng tôi tham gia nhiệm vụ lần này sao?”
Lãnh đạo: “...”
Đây hình như là hai chuyện khác nhau mà!
Bảo vệ bên cạnh phu nhân có bao nhiêu người phối hợp cùng, với tác chiến cô độc một mình, có thể giống nhau sao?
Mà thôi!
Đến chồng chưa cưới còn không lo lắng, họ lo lắng cái gì.
Nghĩ đến đây, ông cũng thấy buồn cười với suy nghĩ của mình. Làm chính trị bao nhiêu năm, ông có chút trẻ con như thế từ bao giờ vậy?
Tề Tiểu Tô nhanh chóng ra khỏi cửa, tìm Đổng Ý Thành: “Phó đội trưởng, tôi cần hai khẩu súng.”
Vừa nghe cô gọi mình một tiếng phó đội trưởng, Đổng Ý Thành đã biết ngay cô đang nói tới việc công.
Lúc trước khi tham gia huấn luyện cũng thế, khi huấn luyện, quan hệ của họ là phó đội trưởng và đội viên. Nhưng anh vẫn sững sờ một lát: “Muốn làm gì?”
Những nhiệm vụ này thế này, mỗi người trong số họ được phát một khẩu súng rồi, bây giờ cô còn muốn lĩnh thêm?
“Vân Diên xuất kích hành động.”
“Em, một mình? Xuất kích?
“Vâng!”
Đổng Ý Thành không nói gì nữa, xoay người đi tìm Vệ Thường Khuynh: “Tôi đi tìm đội trưởng.”
Đùa kiểu gì thế!
“Anh!”
Tề Tiểu Tô bất đắc dĩ kéo anh lại: “Không cần đi tìm anh ấy, chúng em đã thương lượng xong rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian, anh đưa súng cho em là được.”
Cô thấy Đổng Ý Thành dường như còn muốn nói gì đó, lập tức bổ sung thêm: “Phó đội trưởng, đây là mệnh lệnh của đội trưởng.”
Quân lệnh như núi, đè lên sự lo lắng của một người anh dành cho em gái.
Đổng Ý Thành nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi lĩnh súng.
Thành phố sau chiến loạn, tuy rằng người dân đã trở lại tiếp tục cuộc sống, nhưng trên khuôn mặt họ vẫn có thể nhận ra, họ và những người dân sống trong cảnh hòa bình không giống nhau.
Ánh mắt của họ luôn cẩn trọng, biểu cảm có chút kinh hoảng, sợ sệt, đi trên đường cũng có vẻ đề phòng.
Nhờ sự giúp đỡ của Hệ thống Tiểu Nhất, Tề Tiểu Tô lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà khách chính phủ, dựa theo chỉ dẫn của Hệ thống Tiểu Nhất, nhanh chóng tiến về phía vị trí mục tiêu.
“Phía trước có một bãi đỗ xe, ở đó có nhiều xe đã đỗ mấy ngày thậm chí mấy tháng rồi, bản Hệ thống tra ra có vài chiếc xe đã bị chủ xe bỏ lại, cô đi lấy đại một chiếc đi.”
“Nhưng tôi chưa có bằng lái.”
“Có bản Hệ thống ở đây mà cô còn sợ chưa có bằng lái? Hơn nữa không phải lúc huấn luyện cô đã học rồi sao?”
Trong thời gian huấn luyện có cả huấn luyện đua xe, Tề Tiểu Tô nghiến răng nghiến lợi trụ lại, từ một cô ngốc không biết lái xe luyện thành một tay đua lão làng, lái xe tàn độc đến mức Đổng Ý Thành cũng hết hồn.
Tuy rằng cô đã học được cách lái xe rồi nhưng vẫn chưa kịp thi lấy bằng.
Tề Tiểu Tô nghĩ, cũng đúng, ở đây còn ai quản chuyện bằng lái chứ.
Cô tìm được bãi đỗ xe, tìm thấy mấy chiếc xe cũ nát có thể nói là đã hoàn toàn vô chủ, với sự giúp đỡ của Hệ thống Tiểu Nhất, chọn được một chiếc xe khá ổn, sau đó nhanh chóng tiến vào không gian, chọn một bộ đồ thể thao rất trung tính, đội thêm một cái mũ lưỡi trai, đeo một cái kính râm to, nếu không nhìn kĩ còn tưởng là một chàng trai trẻ tuổi gầy gò.
Lái xe ra ngoài, Hệ thống Tiểu Nhất đã bắn vào đầu cô toàn bộ bản đồ chỉ đường có cắm mốc.
“Bây giờ chúng ta đi tìm người.”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tạm thời chúng ta chưa biết Hạ Nông và Cung Phiên Long đã tìm những ai, có tất cả bao nhiêu người, nhưng, kế hoạch độc tố trong mắt chúng là nắm chắc thành công, bây giờ kế hoạch thất bại rồi, đám người đó sẽ phải liên lạc với Hạ Nông và Cung Phiên Long, bản Hệ thống sẽ điều tra từ những cuộc gọi đường dài, gọi tới mạng lưới trong nước.”
“Như mò kim đáy bể vậy, có thể tra được không?” Tề Tiểu Tô vừa lái xe trên đường, vừa nhìn hướng dẫn, coi như làm quen với đường sá.
Hệ thống Tiểu Nhất cười nhạo: “Người ngoài ngành sẽ thấy khó, nhưng vào tay bản Hệ thống rồi thì không phải chuyện gì khó hết, cho tôi chút thời gian, chỉ cần chúng thông tuyến, nhất định sẽ tóm được.”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Cô nắm chặt vô lăng, mím môi.
Lần thực hiện nhiệm vụ này đối với cô mà nói không hề đơn giản, người của Hạ Nông nhất định cũng là dạng võ nghệ không bình thường, cho nên cô có lẽ không thể bắt sống từng người được.
Nhưng mà, cô không được chùn bước.
Trong nước đang là mười giờ rưỡi tối.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn bỗng reo lên, khiến Đan Ninh Ninh sợ mất mật.
Trước khi điện thoại reo lên cô ta còn đang ngẩn ngơ, cũng không hoàn toàn là ngẩn ngơ, cô ta chỉ đang nghĩ, con người, sao có thể đáng sợ đến thế?
Thay đổi nhiều đến thế?
Mấy ngày trước cô ta đột nhiên nhận được thông báo chuyển nhà, sau đó không kijo phản đối gì đã được đưa tới nơi này, một sơn trang nghỉ dưỡng tư nhân.
Nơi này đúng là rất yên tĩnh, thậm chí còn có người bồng súng canh gác, không phải ai cũng có thể vào.
Hồng Tinh cũng vào đây cùng cô ta.
Mà điều họ không nghĩ tới chính là một người đàn ông trông rất u ám, tàn độc cũng vào sống ở đây.
Hạ Nông giới thiệu với họ người đàn ông ấy là Cung lão.
Thực ra chính là Cung Phiên Long.
Đan Ninh Ninh cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng kì dị, nhưng tối nay, sau bữa cơm, Cung Phiên Long đột nhiên nói với Hồng Tinh: “Lát nữa tới phòng tôi.”
Cô ta cảm thấy không đúng lắm, lặng lẽ khuyên Hồng Tinh, nhưng Hồng Tinh vẫn đến phòng của Cung Phiên Long.
Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng gào khóc của cô ta.
Đan Ninh Ninh muốn xông tới cứu cô ta, đúng lúc này Hạ Nông xuất hiện, túm cô ta về phòng.
“Cung lão là một người đàn ông, có nhu cầu sinh lý là bình thường.” Hắn chỉ thản nhiên nói với cô ta như thế.
Đan Ninh Ninh ngây người: “Nhưng ông ta có thể đi tìm vợ mình, hoặc bỏ tiền ra tìm ai đó tình nguyện, tại sao phải...”
“Xong việc ông ta sẽ cho Hồng Tinh năm vạn, nghe xem, Hồng Tinh có còn gào nữa không?”
Đan Ninh Ninh lắng tai nghe, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hồng Tinh.
Cho nên, cô ta ngơ ngẩn đến tận bây giờ.
Hạ Nông đi tắm rồi, điện thoại reo lên.
Bởi vì điện thoại cứ kêu mãi, cô ta đi tới, cầm điện thoại lên, định đưa tới phòng tắm cho hắn, ai ngờ vừa cầm điện thoại lên, đã thấy có cơn gió thổi qua lưng, điện thoại bị cướp mất, còn cô ta bị một cái tát như trời giáng, quay cuồng, đụng ngay vào góc giường “binh” một tiếng, máu tươi trào ra.
Đau đớn cuốn trôi Đan Ninh Ninh.
Chỉ nghe thấy Hạ Nong lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, thứ không nên động tới thì không được động vào.”
Tề Tiểu Tô chào kiểu quân đội, lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lãnh đạo và phu nhân cùng Trưởng ban thư kí đưa mắt nhìn nhau, bàn tay đưa ra định ngăn cản của Lãnh đạo lúng túng thu về.
Ông còn chưa đồng ý mà.
Phải hỏi ý kiến của ông chứ.
Lẽ nào ở đây không phải ông làm chủ hả?
Lãnh đạo không nổi giận, chỉ không hiểu tại sao lại có cảm giác dở khóc dở cười.
Sao ông lại thấy mình giống như một thuộc hạ đang nghe theo sắp xếp của Vệ Thường Khuynh thế?
Nhưng mà, kiểu khí khái “giọng khách át giọng chủ” này của Vệ Thường Khuynh, ông đâu phải mới lĩnh hội lần đầu.
Ông sờ mũi, hỏi: “Cậu cảm thấy Tiểu Tô có thể sao?”
Ánh mắt của Vệ Thường Khuynh đảo tới, dường như thấy lạ khi ông hỏi câu này: “Không phải ngài là người đầu tiên nói năng lực và công phu của cô ấy là vạn người có một, yêu cầu cô ấy cùng chúng tôi tham gia nhiệm vụ lần này sao?”
Lãnh đạo: “...”
Đây hình như là hai chuyện khác nhau mà!
Bảo vệ bên cạnh phu nhân có bao nhiêu người phối hợp cùng, với tác chiến cô độc một mình, có thể giống nhau sao?
Mà thôi!
Đến chồng chưa cưới còn không lo lắng, họ lo lắng cái gì.
Nghĩ đến đây, ông cũng thấy buồn cười với suy nghĩ của mình. Làm chính trị bao nhiêu năm, ông có chút trẻ con như thế từ bao giờ vậy?
Tề Tiểu Tô nhanh chóng ra khỏi cửa, tìm Đổng Ý Thành: “Phó đội trưởng, tôi cần hai khẩu súng.”
Vừa nghe cô gọi mình một tiếng phó đội trưởng, Đổng Ý Thành đã biết ngay cô đang nói tới việc công.
Lúc trước khi tham gia huấn luyện cũng thế, khi huấn luyện, quan hệ của họ là phó đội trưởng và đội viên. Nhưng anh vẫn sững sờ một lát: “Muốn làm gì?”
Những nhiệm vụ này thế này, mỗi người trong số họ được phát một khẩu súng rồi, bây giờ cô còn muốn lĩnh thêm?
“Vân Diên xuất kích hành động.”
“Em, một mình? Xuất kích?
“Vâng!”
Đổng Ý Thành không nói gì nữa, xoay người đi tìm Vệ Thường Khuynh: “Tôi đi tìm đội trưởng.”
Đùa kiểu gì thế!
“Anh!”
Tề Tiểu Tô bất đắc dĩ kéo anh lại: “Không cần đi tìm anh ấy, chúng em đã thương lượng xong rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian, anh đưa súng cho em là được.”
Cô thấy Đổng Ý Thành dường như còn muốn nói gì đó, lập tức bổ sung thêm: “Phó đội trưởng, đây là mệnh lệnh của đội trưởng.”
Quân lệnh như núi, đè lên sự lo lắng của một người anh dành cho em gái.
Đổng Ý Thành nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi lĩnh súng.
Thành phố sau chiến loạn, tuy rằng người dân đã trở lại tiếp tục cuộc sống, nhưng trên khuôn mặt họ vẫn có thể nhận ra, họ và những người dân sống trong cảnh hòa bình không giống nhau.
Ánh mắt của họ luôn cẩn trọng, biểu cảm có chút kinh hoảng, sợ sệt, đi trên đường cũng có vẻ đề phòng.
Nhờ sự giúp đỡ của Hệ thống Tiểu Nhất, Tề Tiểu Tô lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà khách chính phủ, dựa theo chỉ dẫn của Hệ thống Tiểu Nhất, nhanh chóng tiến về phía vị trí mục tiêu.
“Phía trước có một bãi đỗ xe, ở đó có nhiều xe đã đỗ mấy ngày thậm chí mấy tháng rồi, bản Hệ thống tra ra có vài chiếc xe đã bị chủ xe bỏ lại, cô đi lấy đại một chiếc đi.”
“Nhưng tôi chưa có bằng lái.”
“Có bản Hệ thống ở đây mà cô còn sợ chưa có bằng lái? Hơn nữa không phải lúc huấn luyện cô đã học rồi sao?”
Trong thời gian huấn luyện có cả huấn luyện đua xe, Tề Tiểu Tô nghiến răng nghiến lợi trụ lại, từ một cô ngốc không biết lái xe luyện thành một tay đua lão làng, lái xe tàn độc đến mức Đổng Ý Thành cũng hết hồn.
Tuy rằng cô đã học được cách lái xe rồi nhưng vẫn chưa kịp thi lấy bằng.
Tề Tiểu Tô nghĩ, cũng đúng, ở đây còn ai quản chuyện bằng lái chứ.
Cô tìm được bãi đỗ xe, tìm thấy mấy chiếc xe cũ nát có thể nói là đã hoàn toàn vô chủ, với sự giúp đỡ của Hệ thống Tiểu Nhất, chọn được một chiếc xe khá ổn, sau đó nhanh chóng tiến vào không gian, chọn một bộ đồ thể thao rất trung tính, đội thêm một cái mũ lưỡi trai, đeo một cái kính râm to, nếu không nhìn kĩ còn tưởng là một chàng trai trẻ tuổi gầy gò.
Lái xe ra ngoài, Hệ thống Tiểu Nhất đã bắn vào đầu cô toàn bộ bản đồ chỉ đường có cắm mốc.
“Bây giờ chúng ta đi tìm người.”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tạm thời chúng ta chưa biết Hạ Nông và Cung Phiên Long đã tìm những ai, có tất cả bao nhiêu người, nhưng, kế hoạch độc tố trong mắt chúng là nắm chắc thành công, bây giờ kế hoạch thất bại rồi, đám người đó sẽ phải liên lạc với Hạ Nông và Cung Phiên Long, bản Hệ thống sẽ điều tra từ những cuộc gọi đường dài, gọi tới mạng lưới trong nước.”
“Như mò kim đáy bể vậy, có thể tra được không?” Tề Tiểu Tô vừa lái xe trên đường, vừa nhìn hướng dẫn, coi như làm quen với đường sá.
Hệ thống Tiểu Nhất cười nhạo: “Người ngoài ngành sẽ thấy khó, nhưng vào tay bản Hệ thống rồi thì không phải chuyện gì khó hết, cho tôi chút thời gian, chỉ cần chúng thông tuyến, nhất định sẽ tóm được.”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Cô nắm chặt vô lăng, mím môi.
Lần thực hiện nhiệm vụ này đối với cô mà nói không hề đơn giản, người của Hạ Nông nhất định cũng là dạng võ nghệ không bình thường, cho nên cô có lẽ không thể bắt sống từng người được.
Nhưng mà, cô không được chùn bước.
Trong nước đang là mười giờ rưỡi tối.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn bỗng reo lên, khiến Đan Ninh Ninh sợ mất mật.
Trước khi điện thoại reo lên cô ta còn đang ngẩn ngơ, cũng không hoàn toàn là ngẩn ngơ, cô ta chỉ đang nghĩ, con người, sao có thể đáng sợ đến thế?
Thay đổi nhiều đến thế?
Mấy ngày trước cô ta đột nhiên nhận được thông báo chuyển nhà, sau đó không kijo phản đối gì đã được đưa tới nơi này, một sơn trang nghỉ dưỡng tư nhân.
Nơi này đúng là rất yên tĩnh, thậm chí còn có người bồng súng canh gác, không phải ai cũng có thể vào.
Hồng Tinh cũng vào đây cùng cô ta.
Mà điều họ không nghĩ tới chính là một người đàn ông trông rất u ám, tàn độc cũng vào sống ở đây.
Hạ Nông giới thiệu với họ người đàn ông ấy là Cung lão.
Thực ra chính là Cung Phiên Long.
Đan Ninh Ninh cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng kì dị, nhưng tối nay, sau bữa cơm, Cung Phiên Long đột nhiên nói với Hồng Tinh: “Lát nữa tới phòng tôi.”
Cô ta cảm thấy không đúng lắm, lặng lẽ khuyên Hồng Tinh, nhưng Hồng Tinh vẫn đến phòng của Cung Phiên Long.
Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng gào khóc của cô ta.
Đan Ninh Ninh muốn xông tới cứu cô ta, đúng lúc này Hạ Nông xuất hiện, túm cô ta về phòng.
“Cung lão là một người đàn ông, có nhu cầu sinh lý là bình thường.” Hắn chỉ thản nhiên nói với cô ta như thế.
Đan Ninh Ninh ngây người: “Nhưng ông ta có thể đi tìm vợ mình, hoặc bỏ tiền ra tìm ai đó tình nguyện, tại sao phải...”
“Xong việc ông ta sẽ cho Hồng Tinh năm vạn, nghe xem, Hồng Tinh có còn gào nữa không?”
Đan Ninh Ninh lắng tai nghe, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hồng Tinh.
Cho nên, cô ta ngơ ngẩn đến tận bây giờ.
Hạ Nông đi tắm rồi, điện thoại reo lên.
Bởi vì điện thoại cứ kêu mãi, cô ta đi tới, cầm điện thoại lên, định đưa tới phòng tắm cho hắn, ai ngờ vừa cầm điện thoại lên, đã thấy có cơn gió thổi qua lưng, điện thoại bị cướp mất, còn cô ta bị một cái tát như trời giáng, quay cuồng, đụng ngay vào góc giường “binh” một tiếng, máu tươi trào ra.
Đau đớn cuốn trôi Đan Ninh Ninh.
Chỉ nghe thấy Hạ Nong lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, thứ không nên động tới thì không được động vào.”
/1139
|