Câu nói này khiến Cung Phiên Long tức đến mức thở hổn hển, ngực phập phồng, lão ta cứ nhìn hắn chằm chằm không làm cách nào bình tĩnh lại được.
Nhưng bọn chúng lại không ngờ được rằng cái chết của một người con gái mà bọn chúng không cảm thấy có gì quan trọng lại đẩy chúng vào con đường diệt vong.
Tề Tiểu Tô vừa trở về đã nhận được tin Đan Ninh Ninh chết.
Nghe thấy tin này, cô sững cả người, mãi lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện Đan Ninh Ninh sẽ chết.
Khi Đan Ninh Ninh phản bội cô, cô đã quyết định mình chưa từng có người bạn này. Sau đó Đan Ninh Ninh phẫu thuật thẩm mỹ, đi theo Hạ Nông, cô chỉ nghĩ đấy là chuyện của người ta, cô cũng không để ý tới chuyện vì sao Đan Ninh Ninh lại đi theo Hạ Nông làm gì, cũng không có hứng thú quan tâm tới cô ta.
Khi nghe tin Đan Ninh Ninh bị thương, cô cũng không nghĩ rằng nó nghiêm trọng đến mức mất mạng như thế.
“Nếu em biết cô ta bị thương nặng như vậy, thì em…” Cô thì thào.
“Dù lúc đó em có biết cô ta bị thương nặng thì cũng chỉ làm được đến thế thôi.” Vệ Thường Khuynh ôm và vỗ lên lưng cô, anh nói: “Khoảng cách quá xa, cho dù em có gọi Lợi Nam chạy qua thì cũng không kịp.”
Dù Lợi Nam có đến được chỗ viện điều dưỡng đó thì Đan Ninh Ninh cũng đã tắt thở rồi.
Bọn họ không thể cứu được cô ta.
“Ừm.” Tề Tiểu Tô chỉ có thể thừa nhận anh nói đúng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tâm tình của mình rất phức tạp.
Bởi vì cú điện thoại cuối cùng Đan Ninh Ninh gọi trước khi chết là gọi cho cô, lúc đó cô còn đang vội lo lắng cho ông bà ngoại của mình.
“Hiện giờ Hồng Tinh đang mất tích, nhưng tội danh giết Đan Ninh Ninh lại treo ở trên đầu của cô ta.” Vệ Thường Khuynh buông cô ra, nắm tay cô dắt ra ngoài, ban đầu họ định quay trở về khu Xuân Thâm Viên, nhưng bây giờ lại có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tề Tiểu Tô lấy lại tinh thần, cố gắng để mình tỉnh táo hơn, cô cũng nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Cũng may người gọi xe cứu thương đến lúc ấy là cô, cô cũng biết việc này nên Hạ Nông không thể ép tin tức xuống được. Đã có nhân chứng, hắn không thể giấu giếm thông tin cái chết của Đan Ninh Ninh.
Hắn muốn đổ tội lên đầu Hồng Tinh nên tạm thời không thể diệt khẩu Hồng Tinh.
“Chúng ta phải mau chóng tìm được Hồng Tinh, dù cho bây giờ cô ta có ra sao thì nhất định cũng phải cứu được cô ta ra ngoài, để cô ta làm chứng chống lại Hạ Nông!”
Vệ Thường Khuynh nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, anh gật đầu: “Đúng vậy, nếu em đã cảm thấy áy náy vì cái chết của Đan Ninh Ninh, thì chúng ta không thể để cô ta chết vô ích được.”
Lãnh đạo còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được thông báo, Vệ Thường Khuynh mang theo một người có chuyện khẩn cấp đến muốn gặp ông.
Ông trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với Tư lệnh: “Anh đừng về vội, đến phòng họp với tôi đi.”
Một đám người đến phòng họp nhỏ, chỉ chốc lát sau, Vệ Thường Khuynh nắm tay Tề Tiểu Tô cùng sánh vai bước vào trong phòng.
Nhìn thấy hai người họ, ánh mắt của đám người trong phòng họp đều sáng lên.
Đôi tình nhân trẻ tuổi này làm họ lóa cả mắt.
Lần này bọn họ đến đây chắc chắn sẽ mang đến một tin tức gây chấn động nào đó.
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Lãnh đạo khẽ gật đầu với hai người.
“Có phải cậu nhận được tin tức gì rồi không?” Tư lệnh cũng hỏi đầy mong đợi.
Vệ Thường Khuynh đỡ Tề Tiểu Tô ngồi xuống, anh đưa mắt ra hiệu cho cô nói.
Tề Tiểu Tô hơi dừng lại rồi lên tiếng: “Có một cô gái trẻ tuổi tên là Đan Ninh Ninh, cô ấy chết rồi.”
A?
Ơ?
Hả?
Tất cả đều sững người, đây là ý gì? Không phải bọn họ máu lạnh, nhưng một người chết thì sao lại phải đến đây trịnh trọng thông báo với họ chứ.
Quốc gia có rất nhiều chuyện, xảy ra án mạng thì giao cho Cục Cảnh sát…
Tuy tất cả bọn họ đều nghĩ như vậy, nhưng không ai mở miệng hỏi cả, chỉ nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt khó hiểu.
Tề Tiểu Tô tiếp tục, cô nói rành rọt từng câu: “Người, là do Hạ Nông giết. Tôi chỉ muốn biết, với thân phận của ông ta thì khi giết người có phải chịu tội như người bình thường hay không?”
Tin tức này khiến tất cả mọi người ở đây đều bùng nổ.
“Cô nói cái gì? Đây là sự thực?”
“Hạ Nông giết người?”
Mấy chuyện tăm tối trên đời này có rất nhiều, có lẽ nếu là trước kia, Hạ Nông có giết người thì bọn họ cũng chưa chắc đã bắt được hắn, Hạ Nông cũng có thể tự mình giải quyết được việc đó, nhưng tình thế bây giờ không giống nữa!
Tất cả bọn họ ở đây đều muốn dồn Hạ Nông vào con đường chết!
Nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn như thế thì việc giết người tất nhiên là một chuyện lớn rồi!
Có người bật dậy: “Cô có chứng cứ không?”
Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều xìu xuống. Đúng vậy, có chứng cứ gì không? Cho dù Hạ Nông có thật sự giết người đi chăng nữa thì hắn ta làm sao có thể để lại chứng cứ gì được?
Cho dù có chứng cứ thì bọn họ cũng phải có năng lực tóm được nó đã.
Tề Tiểu Tô nhăn mặt, nói: “Có chứng cứ, tôi có thể đưa ra được chứng cứ, hơn nữa tôi còn có cả nhân chứng. Nhân chứng bị Hạ Nông phái người bắt đi rồi, tạm thời bây giờ còn chưa biết bị giam giữ ở nơi nào, nhưng chỉ cần cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định có thể tìm ra!”
Lãnh đạo vỗ bàn: “Tìm đi! Mặc cho hắn giấu người ở nơi nào đều phải tìm cho ra!”
Vệ Thường Khuynh trầm giọng: “Chúng ta phải tạo áp lực cho Hạ Nông để cố gắng phơi này chuyện này ra ngoài.”
Không thể để Hạ Nông đè tin tức xuống được.
Chỉ cần việc này bị lộ, cho dù Hạ Nông vẫn còn giữ được bình tĩnh thì những người dưới quyền hắn chưa chắc đã bình tĩnh được.
Điều anh muốn chính là những người kia không nhịn được nữa phải nhảy ra.
Mà bọn chúng hành động cũng sẽ gây áp lực cho Hạ Nông, khiến hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Chỉ cần Hạ Nông loạn thì chuyện họ tiến hành sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Lãnh đạo hạ giọng: “Việc này chúng tôi sẽ xử lý, hai cô cậu lo đi tìm người và chứng cứ đi.”
Hiện tại chính là thời điểm nên chém một búa lớn xuống.
Vừa hay, một năm nhậm chức vừa qua của ông cũng bị những kẻ kia gây ra không ít áp lực, lần này phải quét cho sạch.
Những chuyện này không thể nói quá rõ ràng được.
Cuộc họp đến đây coi như kết thúc.
Tất cả mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất để triển khai hành động.
Tề Tiểu Tô có Hệ thống Tiểu Nhất nên chẳng mấy chốc tra ra được địa điểm của Hồng Tinh. Vệ Thường Khuynh mang theo cả Đổng Ý Thành cùng mấy người trong Ám Mang đến đánh gục mấy tên trông coi, đưa người ra ngoài.
Nhưng lúc này Hồng Tinh đã bị điên rồi.
“A! Yêu quái đừng ăn thịt tôi! Tôi là kẻ xấu! Là kẻ có trái tim đen tối, ăn không ngon đâu!”
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Hồng Tinh tóc tai rối bù đang la hét ầm ĩ, âm thanh bén nhọn đến mức đau cả màng nhĩ.
Cô ta ôm chặt lấy một cái gối đầu, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nữ y tá đang cầm kim tiêm muốn tới gần mình.
Tề Tiểu Tô đứng ở cạnh cửa, im lặng nhìn cô ta.
Tuy biết là Hạ Nông muốn đem mọi tội danh đổ lên đầu Hồng Tinh nên chắc chắn không thể để cô ta sống tốt được, nhưng cô cũng không ngờ chỉ mới qua hai, ba ngày mà Hồng Tinh đã điên đến mức này rồi.
Hạ Nông này máu lạnh đến mức nào, thủ đoạn mạnh mẽ, ác liệt đến đâu, xem như cô đã được lĩnh giáo rồi.
Đổng Ý Thành đứng cạnh Tề Tiểu Tô, cau mày hỏi. “Cô ta như thế này còn có thể làm nhân chứng được không?”
Anh cũng nhìn thấy tình trạng hiện tại của Hồng Tinh.
Thật không ngờ, cô gái mà mình gặp được ở nhà lưu giữ tro cốt lúc trước, chỉ trong thời gian ngắn đã thành ra cái bộ dạng này.
Sự đời có đôi khi thật sự khiến con người ta phải thổn thức.
Nhưng bọn chúng lại không ngờ được rằng cái chết của một người con gái mà bọn chúng không cảm thấy có gì quan trọng lại đẩy chúng vào con đường diệt vong.
Tề Tiểu Tô vừa trở về đã nhận được tin Đan Ninh Ninh chết.
Nghe thấy tin này, cô sững cả người, mãi lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện Đan Ninh Ninh sẽ chết.
Khi Đan Ninh Ninh phản bội cô, cô đã quyết định mình chưa từng có người bạn này. Sau đó Đan Ninh Ninh phẫu thuật thẩm mỹ, đi theo Hạ Nông, cô chỉ nghĩ đấy là chuyện của người ta, cô cũng không để ý tới chuyện vì sao Đan Ninh Ninh lại đi theo Hạ Nông làm gì, cũng không có hứng thú quan tâm tới cô ta.
Khi nghe tin Đan Ninh Ninh bị thương, cô cũng không nghĩ rằng nó nghiêm trọng đến mức mất mạng như thế.
“Nếu em biết cô ta bị thương nặng như vậy, thì em…” Cô thì thào.
“Dù lúc đó em có biết cô ta bị thương nặng thì cũng chỉ làm được đến thế thôi.” Vệ Thường Khuynh ôm và vỗ lên lưng cô, anh nói: “Khoảng cách quá xa, cho dù em có gọi Lợi Nam chạy qua thì cũng không kịp.”
Dù Lợi Nam có đến được chỗ viện điều dưỡng đó thì Đan Ninh Ninh cũng đã tắt thở rồi.
Bọn họ không thể cứu được cô ta.
“Ừm.” Tề Tiểu Tô chỉ có thể thừa nhận anh nói đúng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tâm tình của mình rất phức tạp.
Bởi vì cú điện thoại cuối cùng Đan Ninh Ninh gọi trước khi chết là gọi cho cô, lúc đó cô còn đang vội lo lắng cho ông bà ngoại của mình.
“Hiện giờ Hồng Tinh đang mất tích, nhưng tội danh giết Đan Ninh Ninh lại treo ở trên đầu của cô ta.” Vệ Thường Khuynh buông cô ra, nắm tay cô dắt ra ngoài, ban đầu họ định quay trở về khu Xuân Thâm Viên, nhưng bây giờ lại có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tề Tiểu Tô lấy lại tinh thần, cố gắng để mình tỉnh táo hơn, cô cũng nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Cũng may người gọi xe cứu thương đến lúc ấy là cô, cô cũng biết việc này nên Hạ Nông không thể ép tin tức xuống được. Đã có nhân chứng, hắn không thể giấu giếm thông tin cái chết của Đan Ninh Ninh.
Hắn muốn đổ tội lên đầu Hồng Tinh nên tạm thời không thể diệt khẩu Hồng Tinh.
“Chúng ta phải mau chóng tìm được Hồng Tinh, dù cho bây giờ cô ta có ra sao thì nhất định cũng phải cứu được cô ta ra ngoài, để cô ta làm chứng chống lại Hạ Nông!”
Vệ Thường Khuynh nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, anh gật đầu: “Đúng vậy, nếu em đã cảm thấy áy náy vì cái chết của Đan Ninh Ninh, thì chúng ta không thể để cô ta chết vô ích được.”
Lãnh đạo còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được thông báo, Vệ Thường Khuynh mang theo một người có chuyện khẩn cấp đến muốn gặp ông.
Ông trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với Tư lệnh: “Anh đừng về vội, đến phòng họp với tôi đi.”
Một đám người đến phòng họp nhỏ, chỉ chốc lát sau, Vệ Thường Khuynh nắm tay Tề Tiểu Tô cùng sánh vai bước vào trong phòng.
Nhìn thấy hai người họ, ánh mắt của đám người trong phòng họp đều sáng lên.
Đôi tình nhân trẻ tuổi này làm họ lóa cả mắt.
Lần này bọn họ đến đây chắc chắn sẽ mang đến một tin tức gây chấn động nào đó.
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Lãnh đạo khẽ gật đầu với hai người.
“Có phải cậu nhận được tin tức gì rồi không?” Tư lệnh cũng hỏi đầy mong đợi.
Vệ Thường Khuynh đỡ Tề Tiểu Tô ngồi xuống, anh đưa mắt ra hiệu cho cô nói.
Tề Tiểu Tô hơi dừng lại rồi lên tiếng: “Có một cô gái trẻ tuổi tên là Đan Ninh Ninh, cô ấy chết rồi.”
A?
Ơ?
Hả?
Tất cả đều sững người, đây là ý gì? Không phải bọn họ máu lạnh, nhưng một người chết thì sao lại phải đến đây trịnh trọng thông báo với họ chứ.
Quốc gia có rất nhiều chuyện, xảy ra án mạng thì giao cho Cục Cảnh sát…
Tuy tất cả bọn họ đều nghĩ như vậy, nhưng không ai mở miệng hỏi cả, chỉ nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt khó hiểu.
Tề Tiểu Tô tiếp tục, cô nói rành rọt từng câu: “Người, là do Hạ Nông giết. Tôi chỉ muốn biết, với thân phận của ông ta thì khi giết người có phải chịu tội như người bình thường hay không?”
Tin tức này khiến tất cả mọi người ở đây đều bùng nổ.
“Cô nói cái gì? Đây là sự thực?”
“Hạ Nông giết người?”
Mấy chuyện tăm tối trên đời này có rất nhiều, có lẽ nếu là trước kia, Hạ Nông có giết người thì bọn họ cũng chưa chắc đã bắt được hắn, Hạ Nông cũng có thể tự mình giải quyết được việc đó, nhưng tình thế bây giờ không giống nữa!
Tất cả bọn họ ở đây đều muốn dồn Hạ Nông vào con đường chết!
Nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn như thế thì việc giết người tất nhiên là một chuyện lớn rồi!
Có người bật dậy: “Cô có chứng cứ không?”
Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều xìu xuống. Đúng vậy, có chứng cứ gì không? Cho dù Hạ Nông có thật sự giết người đi chăng nữa thì hắn ta làm sao có thể để lại chứng cứ gì được?
Cho dù có chứng cứ thì bọn họ cũng phải có năng lực tóm được nó đã.
Tề Tiểu Tô nhăn mặt, nói: “Có chứng cứ, tôi có thể đưa ra được chứng cứ, hơn nữa tôi còn có cả nhân chứng. Nhân chứng bị Hạ Nông phái người bắt đi rồi, tạm thời bây giờ còn chưa biết bị giam giữ ở nơi nào, nhưng chỉ cần cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định có thể tìm ra!”
Lãnh đạo vỗ bàn: “Tìm đi! Mặc cho hắn giấu người ở nơi nào đều phải tìm cho ra!”
Vệ Thường Khuynh trầm giọng: “Chúng ta phải tạo áp lực cho Hạ Nông để cố gắng phơi này chuyện này ra ngoài.”
Không thể để Hạ Nông đè tin tức xuống được.
Chỉ cần việc này bị lộ, cho dù Hạ Nông vẫn còn giữ được bình tĩnh thì những người dưới quyền hắn chưa chắc đã bình tĩnh được.
Điều anh muốn chính là những người kia không nhịn được nữa phải nhảy ra.
Mà bọn chúng hành động cũng sẽ gây áp lực cho Hạ Nông, khiến hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Chỉ cần Hạ Nông loạn thì chuyện họ tiến hành sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Lãnh đạo hạ giọng: “Việc này chúng tôi sẽ xử lý, hai cô cậu lo đi tìm người và chứng cứ đi.”
Hiện tại chính là thời điểm nên chém một búa lớn xuống.
Vừa hay, một năm nhậm chức vừa qua của ông cũng bị những kẻ kia gây ra không ít áp lực, lần này phải quét cho sạch.
Những chuyện này không thể nói quá rõ ràng được.
Cuộc họp đến đây coi như kết thúc.
Tất cả mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất để triển khai hành động.
Tề Tiểu Tô có Hệ thống Tiểu Nhất nên chẳng mấy chốc tra ra được địa điểm của Hồng Tinh. Vệ Thường Khuynh mang theo cả Đổng Ý Thành cùng mấy người trong Ám Mang đến đánh gục mấy tên trông coi, đưa người ra ngoài.
Nhưng lúc này Hồng Tinh đã bị điên rồi.
“A! Yêu quái đừng ăn thịt tôi! Tôi là kẻ xấu! Là kẻ có trái tim đen tối, ăn không ngon đâu!”
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Hồng Tinh tóc tai rối bù đang la hét ầm ĩ, âm thanh bén nhọn đến mức đau cả màng nhĩ.
Cô ta ôm chặt lấy một cái gối đầu, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nữ y tá đang cầm kim tiêm muốn tới gần mình.
Tề Tiểu Tô đứng ở cạnh cửa, im lặng nhìn cô ta.
Tuy biết là Hạ Nông muốn đem mọi tội danh đổ lên đầu Hồng Tinh nên chắc chắn không thể để cô ta sống tốt được, nhưng cô cũng không ngờ chỉ mới qua hai, ba ngày mà Hồng Tinh đã điên đến mức này rồi.
Hạ Nông này máu lạnh đến mức nào, thủ đoạn mạnh mẽ, ác liệt đến đâu, xem như cô đã được lĩnh giáo rồi.
Đổng Ý Thành đứng cạnh Tề Tiểu Tô, cau mày hỏi. “Cô ta như thế này còn có thể làm nhân chứng được không?”
Anh cũng nhìn thấy tình trạng hiện tại của Hồng Tinh.
Thật không ngờ, cô gái mà mình gặp được ở nhà lưu giữ tro cốt lúc trước, chỉ trong thời gian ngắn đã thành ra cái bộ dạng này.
Sự đời có đôi khi thật sự khiến con người ta phải thổn thức.
/1139
|