“Đại Bảo? Tiêm Tiêm?”
Vệ Thường Khuynh khẽ cau mày, nghĩ một lát mới nói: “Không có ấn tượng gì cả.”
Tề Tiểu Tô thở phào.
Nếu anh đã không biết thì có lẽ những người đó chỉ trùng họ, không phải là người cùng một nhà?
Vậy thì mợ Vệ của nhà khác chắc không liên quan gì phải không.
Trong lòng thoáng buông lỏng, lúc này cô mới nghĩ đến một vấn đề. “Bọn họ nói chỗ này đã thành đất tư nhân, hẳn là bị người ta mua lại, vậy phải làm sao với chiếc phi cơ bây giờ? Anh mới vừa thu nó lại à?”
“Liệt Diệm có một chức năng tắc kè hoa ẩn mình, chỉ cần không đụng vào nó thì người bình thường sẽ không phát hiện ra được.” Vệ Thường Khuynh nói tiếp, mày hơi nhíu lại: “Trước kia nơi này không cho phép mua bán, đúng lý ra thì nó không thể thuộc quyền sở hữu của tư nhân được.”
“Nhưng bọn họ lại nói chắc chắn rằng đây là khu vực tư nhân.”
“Ừm, dù là của tư nhân cũng không cần vội, chờ No1 cập nhật kho thông tin xong chúng ta sẽ tra xem ai đang sở hữu nó. Giờ chúng ta ra ngoài trước đã.”
Anh đi trước dẫn đường, Tề Tiểu Tô đi sau, đám Khương Thất như thương binh tàn tật, lê bước chân nặng nề đi theo họ.
Ra khỏi khu rừng, Tề Tiểu Tô lập tức mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Quá nhiều tầng đường!
Uốn lượn tầng tầng lớp lớp xuyên qua các tòa cao ốc, đếm sơ sơ cũng phải có khoảng bảy, tám tầng!
Và nơi bọn họ đang đứng, ở trước mặt là cả một khu nhà cao tầng, tuy nhìn có vẻ số tầng thấp hơn nhiều với các khu khác, nhưng thiết kế mang lại cảm giác rất mạnh mẽ, ở đây còn có nhiều cây cỏ và đài phun nước nữa.
“Căn hộ của anh nằm ở tòa nào vậy?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Vệ Thường Khuynh chỉ vào một tòa nhà giống cánh chim ưng ở phía trước. “Ở giữa cánh đó.”
Cô còn tưởng nó sẽ nằm ở phần đầu cánh đấy.
Băng qua đường, họ tiến vào một lối đi vắng, đi được một đoạn, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Phía trước có chiếc xe buýt bay, có đi xe buýt không?”
“Đi.” Vệ Thường Khuynh nói.
Tề Tiểu Tô đang định hỏi xe buýt bay là cái gì thì thấy ở phía trước, giữa không trung có một chiếc “ô tô” đang bay lơ lửng, tạo hình khá giống ô tô nhưng cảm giác khác rất nhiều, đầu xe nhọn, cô có thể nhìn thấy ở phần đầu xe có một người mặc trang phục xanh trắng ngồi ở ghế lái.
Nhưng, chiếc xe kia đang bay! Qua! Đây!!
Hai mắt cô mở to, muốn dụi mắt một cái, thật không ngờ cô có thể nhìn thấy xe buýt bay trên không!
Nhưng ngoại trừ Tề Tiểu Tô ra thì những người khác đều nhìn nó với ánh mắt rất bình thản, xem ra cái xe buýt bay trên không này là thứ thường gặp ở Liên minh.
Tề Tiểu Tô đang nghĩ làm sao để gọi nó dừng lại thì thấy Vệ Thường Khuynh đi đến trước một cây cột đèn, đưa tay bấm vào một chỗ nào đó trên chiếc cột ấy.
Sau đó phía trên cột đèn đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ lấp lóe.
Chiếc xe buýt kia nhanh chóng dừng lại trước mặt họ.
Cửa tự động trượt ra hai bên, bên trong khá rộng rãi, ở giữa là lối đi, mỗi bên sắp xếp hai chỗ ngồi, tất cả có tám hàng ghế.
Bên trên mỗi chỗ ngồi đều có mũ bảo hộ.
Hiện giờ trong xe không có ai.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cũng chẳng có gì lạ, xe buýt ở vùng này thường xuyên không có người ngồi, bởi vì chủ yếu là người nhà bên quân đội, bình thường bọn họ chẳng bao giờ ngồi xe buýt bay cả, mấy thanh niên trẻ hoặc đám người giúp việc thỉnh thoảng ra ngoài có việc mới ngồi thôi.”
Tề Tiểu Tô gật đầu. “Thì ra là thế.”
Cô phát hiện trên tay vịn của mỗi chỗ ngồi đều có hai nút bấm, một xanh lam, một đỏ, nhưng không biết chúng có chức năng gì.
Khoang điều khiển được ngăn cách với khoang ngồi, ở bên này không nhìn thấy tài xế, nhưng hai bên đều có cửa sổ thủy tinh rất lớn và sáng, có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
“Chúng ta trả tiền xe thế nào?”
Tề Tiểu Tô ngồi ở bên cạnh Vệ Thường Khuynh, không thấy anh có động tác gì, nhưng xe buýt đã bay lên và bay về phía địa chỉ cần tới.
Rất êm, độ cao cố định khoảng ba tầng lầu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi thứ đều vô cùng mới lạ.
“Cái này phải nhờ vào em rồi, giờ trên người bọn anh chẳng có đồng nào cả, nhưng em thì có.” Vệ Thường Khuynh cầm tay cô, sau đó ấn xuống một cái nút màu xanh, ở trước mặt Tề Tiểu Tô xuất hiện một màn hình giả lập, phía trên hiện ra một sơ đồ lộ tuyến khá tường tận của xe buýt, trên lộ tuyến ghi rõ từng trạm dừng. Vệ Thường Khuynh chỉ tay vào một trạm dừng, sau đó trên màn hình hiện ra khung giá, bên dưới khung giá là một ô nhập số, anh nhập số lượng người vào, giá trên bảng lập tức thay đổi, tính toán theo tổng số người, sau đó trên màn hình hiện ra một hình tứ phương màu đỏ.
“Quét thẻ.” Vệ Thường Khuynh nói và nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lăn qua chỗ khu vực màu đỏ kia.
Tích.
Trên màn hình lập tức nhắc nhở tiền xe đã được trả.
Tề Tiểu Tô vô cùng kinh ngạc nhìn tay mình. Lúc trước không gian muốn thăng cấp nên cô cũng tách thẻ chứa kia ra, nhưng Vệ Thường Khuynh lại coi nó thành sính lễ để đưa cho cô, sau đó cô vẫn luôn đeo nó trên tay.
Không ngờ thứ này còn có thể trực tiếp quẹt thẻ xe buýt?
“Để sau No1 sẽ dạy em cách sử dụng như thế nào. Chúng ta phải xử lý việc đi cấy chip vạn năng đã, nếu không khó mà sinh hoạt được.”
Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đang định hỏi thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Xe buýt đến trạm, xin hãy chuẩn bị xuống xe.”
Xuống xe cô mới phát hiện bọn họ dừng ngay ở bục nổi trên tầng ba của tòa nhà mà Vệ Thường Khuynh nói. Trên bục có một cái cột, phía trên là một chiếc bảng đầy các phím bấm, bên cạnh là một chiếc ghế dựa bằng kim loại.
Đây chính là trạm xe buýt ở trên không trung đấy à?
Ngay đằng sau trạm xe buýt có chiếc thang máy với ba mặt trong suốt, nhô ra một nửa ở bên ngoài, một nửa ở bên trong tòa nhà.
Vệ Thường Khuynh đưa cả đám vào thang máy, rồi đưa tay ấn tầng năm ba.
Tề Tiểu Tô có cảm giác thang máy đang nhanh chóng đi thẳng lên trên.
Tốc độ nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng khá yên tĩnh và không gây khó chịu.
Nhưng dù đã rất nhanh thì muốn đến được tầng năm ba cũng phải mất mấy chục giây.
Đến tầng năm ba, đám Khương Thất đã sắp đứng không vững nổi nữa, nếu nơi này không thể ở lại được thì chỉ sợ họ cũng không kiên trì nổi để chờ đổi sang chỗ khác.
Trừ khi Tề Tiểu Tô đưa hết bọn họ vào trong không gian.
Trên thực tế, cho dù không có chỗ ở thì hai người họ vẫn còn có không gian, nhưng bên cạnh còn có Mạt Ca Lạc nên không thể để lộ chuyện này được.
“Xác nhận không có camera.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Vệ Thường Khuynh thở hắn ra.
Trước kia anh rất chú ý bảo vệ không muốn để người khác biết ổ của mình, nên xem ra vẫn còn chưa có ai biết đến nơi này.
Bọn họ đi tới trước một cánh cửa kim loại lớn, màu đen.
Vệ Thường Khuynh đưa tay lên chạm vào một tấm kim loại phẳng, trên ván cửa từ từ mở ra một cửa sổ con, một chiếc máy quét con ngươi chồi ra ngoài.
Anh tiến lên hoàn thành trình tự quét mắt, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa mở ra.
Trước khi vào bên trong, Tề Tiểu Tô nghĩ một mình anh ở chắc sẽ không rộng lắm, nhưng khi đi vào cửa cô mới biết mình sai hoàn toàn rồi.
Căn hộ này quá lớn!
Nhìn một lượt xung quanh, đối diện cửa là một bức tường pha lê trong suốt, cảnh sắc bên ngoài được thu hết vào trong mắt khiến người ta có cảm giác vô cùng khoáng đạt.
Vệ Thường Khuynh khẽ cau mày, nghĩ một lát mới nói: “Không có ấn tượng gì cả.”
Tề Tiểu Tô thở phào.
Nếu anh đã không biết thì có lẽ những người đó chỉ trùng họ, không phải là người cùng một nhà?
Vậy thì mợ Vệ của nhà khác chắc không liên quan gì phải không.
Trong lòng thoáng buông lỏng, lúc này cô mới nghĩ đến một vấn đề. “Bọn họ nói chỗ này đã thành đất tư nhân, hẳn là bị người ta mua lại, vậy phải làm sao với chiếc phi cơ bây giờ? Anh mới vừa thu nó lại à?”
“Liệt Diệm có một chức năng tắc kè hoa ẩn mình, chỉ cần không đụng vào nó thì người bình thường sẽ không phát hiện ra được.” Vệ Thường Khuynh nói tiếp, mày hơi nhíu lại: “Trước kia nơi này không cho phép mua bán, đúng lý ra thì nó không thể thuộc quyền sở hữu của tư nhân được.”
“Nhưng bọn họ lại nói chắc chắn rằng đây là khu vực tư nhân.”
“Ừm, dù là của tư nhân cũng không cần vội, chờ No1 cập nhật kho thông tin xong chúng ta sẽ tra xem ai đang sở hữu nó. Giờ chúng ta ra ngoài trước đã.”
Anh đi trước dẫn đường, Tề Tiểu Tô đi sau, đám Khương Thất như thương binh tàn tật, lê bước chân nặng nề đi theo họ.
Ra khỏi khu rừng, Tề Tiểu Tô lập tức mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Quá nhiều tầng đường!
Uốn lượn tầng tầng lớp lớp xuyên qua các tòa cao ốc, đếm sơ sơ cũng phải có khoảng bảy, tám tầng!
Và nơi bọn họ đang đứng, ở trước mặt là cả một khu nhà cao tầng, tuy nhìn có vẻ số tầng thấp hơn nhiều với các khu khác, nhưng thiết kế mang lại cảm giác rất mạnh mẽ, ở đây còn có nhiều cây cỏ và đài phun nước nữa.
“Căn hộ của anh nằm ở tòa nào vậy?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Vệ Thường Khuynh chỉ vào một tòa nhà giống cánh chim ưng ở phía trước. “Ở giữa cánh đó.”
Cô còn tưởng nó sẽ nằm ở phần đầu cánh đấy.
Băng qua đường, họ tiến vào một lối đi vắng, đi được một đoạn, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Phía trước có chiếc xe buýt bay, có đi xe buýt không?”
“Đi.” Vệ Thường Khuynh nói.
Tề Tiểu Tô đang định hỏi xe buýt bay là cái gì thì thấy ở phía trước, giữa không trung có một chiếc “ô tô” đang bay lơ lửng, tạo hình khá giống ô tô nhưng cảm giác khác rất nhiều, đầu xe nhọn, cô có thể nhìn thấy ở phần đầu xe có một người mặc trang phục xanh trắng ngồi ở ghế lái.
Nhưng, chiếc xe kia đang bay! Qua! Đây!!
Hai mắt cô mở to, muốn dụi mắt một cái, thật không ngờ cô có thể nhìn thấy xe buýt bay trên không!
Nhưng ngoại trừ Tề Tiểu Tô ra thì những người khác đều nhìn nó với ánh mắt rất bình thản, xem ra cái xe buýt bay trên không này là thứ thường gặp ở Liên minh.
Tề Tiểu Tô đang nghĩ làm sao để gọi nó dừng lại thì thấy Vệ Thường Khuynh đi đến trước một cây cột đèn, đưa tay bấm vào một chỗ nào đó trên chiếc cột ấy.
Sau đó phía trên cột đèn đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ lấp lóe.
Chiếc xe buýt kia nhanh chóng dừng lại trước mặt họ.
Cửa tự động trượt ra hai bên, bên trong khá rộng rãi, ở giữa là lối đi, mỗi bên sắp xếp hai chỗ ngồi, tất cả có tám hàng ghế.
Bên trên mỗi chỗ ngồi đều có mũ bảo hộ.
Hiện giờ trong xe không có ai.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cũng chẳng có gì lạ, xe buýt ở vùng này thường xuyên không có người ngồi, bởi vì chủ yếu là người nhà bên quân đội, bình thường bọn họ chẳng bao giờ ngồi xe buýt bay cả, mấy thanh niên trẻ hoặc đám người giúp việc thỉnh thoảng ra ngoài có việc mới ngồi thôi.”
Tề Tiểu Tô gật đầu. “Thì ra là thế.”
Cô phát hiện trên tay vịn của mỗi chỗ ngồi đều có hai nút bấm, một xanh lam, một đỏ, nhưng không biết chúng có chức năng gì.
Khoang điều khiển được ngăn cách với khoang ngồi, ở bên này không nhìn thấy tài xế, nhưng hai bên đều có cửa sổ thủy tinh rất lớn và sáng, có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
“Chúng ta trả tiền xe thế nào?”
Tề Tiểu Tô ngồi ở bên cạnh Vệ Thường Khuynh, không thấy anh có động tác gì, nhưng xe buýt đã bay lên và bay về phía địa chỉ cần tới.
Rất êm, độ cao cố định khoảng ba tầng lầu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi thứ đều vô cùng mới lạ.
“Cái này phải nhờ vào em rồi, giờ trên người bọn anh chẳng có đồng nào cả, nhưng em thì có.” Vệ Thường Khuynh cầm tay cô, sau đó ấn xuống một cái nút màu xanh, ở trước mặt Tề Tiểu Tô xuất hiện một màn hình giả lập, phía trên hiện ra một sơ đồ lộ tuyến khá tường tận của xe buýt, trên lộ tuyến ghi rõ từng trạm dừng. Vệ Thường Khuynh chỉ tay vào một trạm dừng, sau đó trên màn hình hiện ra khung giá, bên dưới khung giá là một ô nhập số, anh nhập số lượng người vào, giá trên bảng lập tức thay đổi, tính toán theo tổng số người, sau đó trên màn hình hiện ra một hình tứ phương màu đỏ.
“Quét thẻ.” Vệ Thường Khuynh nói và nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lăn qua chỗ khu vực màu đỏ kia.
Tích.
Trên màn hình lập tức nhắc nhở tiền xe đã được trả.
Tề Tiểu Tô vô cùng kinh ngạc nhìn tay mình. Lúc trước không gian muốn thăng cấp nên cô cũng tách thẻ chứa kia ra, nhưng Vệ Thường Khuynh lại coi nó thành sính lễ để đưa cho cô, sau đó cô vẫn luôn đeo nó trên tay.
Không ngờ thứ này còn có thể trực tiếp quẹt thẻ xe buýt?
“Để sau No1 sẽ dạy em cách sử dụng như thế nào. Chúng ta phải xử lý việc đi cấy chip vạn năng đã, nếu không khó mà sinh hoạt được.”
Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đang định hỏi thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Xe buýt đến trạm, xin hãy chuẩn bị xuống xe.”
Xuống xe cô mới phát hiện bọn họ dừng ngay ở bục nổi trên tầng ba của tòa nhà mà Vệ Thường Khuynh nói. Trên bục có một cái cột, phía trên là một chiếc bảng đầy các phím bấm, bên cạnh là một chiếc ghế dựa bằng kim loại.
Đây chính là trạm xe buýt ở trên không trung đấy à?
Ngay đằng sau trạm xe buýt có chiếc thang máy với ba mặt trong suốt, nhô ra một nửa ở bên ngoài, một nửa ở bên trong tòa nhà.
Vệ Thường Khuynh đưa cả đám vào thang máy, rồi đưa tay ấn tầng năm ba.
Tề Tiểu Tô có cảm giác thang máy đang nhanh chóng đi thẳng lên trên.
Tốc độ nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng khá yên tĩnh và không gây khó chịu.
Nhưng dù đã rất nhanh thì muốn đến được tầng năm ba cũng phải mất mấy chục giây.
Đến tầng năm ba, đám Khương Thất đã sắp đứng không vững nổi nữa, nếu nơi này không thể ở lại được thì chỉ sợ họ cũng không kiên trì nổi để chờ đổi sang chỗ khác.
Trừ khi Tề Tiểu Tô đưa hết bọn họ vào trong không gian.
Trên thực tế, cho dù không có chỗ ở thì hai người họ vẫn còn có không gian, nhưng bên cạnh còn có Mạt Ca Lạc nên không thể để lộ chuyện này được.
“Xác nhận không có camera.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Vệ Thường Khuynh thở hắn ra.
Trước kia anh rất chú ý bảo vệ không muốn để người khác biết ổ của mình, nên xem ra vẫn còn chưa có ai biết đến nơi này.
Bọn họ đi tới trước một cánh cửa kim loại lớn, màu đen.
Vệ Thường Khuynh đưa tay lên chạm vào một tấm kim loại phẳng, trên ván cửa từ từ mở ra một cửa sổ con, một chiếc máy quét con ngươi chồi ra ngoài.
Anh tiến lên hoàn thành trình tự quét mắt, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa mở ra.
Trước khi vào bên trong, Tề Tiểu Tô nghĩ một mình anh ở chắc sẽ không rộng lắm, nhưng khi đi vào cửa cô mới biết mình sai hoàn toàn rồi.
Căn hộ này quá lớn!
Nhìn một lượt xung quanh, đối diện cửa là một bức tường pha lê trong suốt, cảnh sắc bên ngoài được thu hết vào trong mắt khiến người ta có cảm giác vô cùng khoáng đạt.
/1139
|