Tình hình của Tần Tốc rất khó khăn, bọn họ theo dõi chặt chẽ anh ta, theo dõi chặt chẽ bố mẹ anh ta, nhìn xem những người khác của chiến đội Diệm Ưng có ra tay hay không. Còn nữa, nếu bọn họ ra tay, liệu chiến đội Diệm Ưng có còn đoàn kết nhất trí, không gì phá vỡ nổi như lúc vẫn còn Vệ Thường Khuynh hay không.
Có vài người không tin bọn họ không phản bội theo Vệ Thường Khuynh.
Cũng có người cảm thấy lúc Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện bọn họ đều không ở bên cạnh anh, thân là thuộc hạ lại không hề giúp anh một chút nào, có phải trên thực tế bọn họ đều đã phản bội Vệ Thường Khuynh rồi không, cho nên mới khiến cho Vệ Thường Khuynh một mình cô đơn mất mạng.
Chợ đen cũng có người cảm thấy, nếu như Vệ Thường Khuynh vẫn chưa chết, vậy thì, với thái độ làm người và cách giải quyết công việc trước đây của anh, với sự chăm sóc đến thuộc hạ trước đây của anh, anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tần Tốc sống khó khăn như vậy được.
Cho nên, bọn họ liền theo dõi chặt chẽ, đợi xem Vệ Thường Khuynh có xuất hiện không.
Trước kia, đội viên của chiến đội Diệm Ưng đều lặng lẽ khoanh tay đứng nhìn. Bất kể Tần Tốc có khó khăn thế nào cũng không có ai ra tay giúp đỡ anh ta, họ cũng không hề liên lạc với nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ ra tay rồi!
Bọn họ vừa ra tay, đội ngũ các phía nhất định sẽ lập tức nhận được tin tức, tất cả mọi người đều sẽ hành động theo!
Đến Tướng quân Mali cũng bị doạ cho một phen.
Những người của chiến đội Diệm Ưng đó điên rồi sao?
“Là ai đi?” Ông ta trầm giọng hỏi.
Sĩ quan phụ tá nói: “Quân Lương và Xa Vũ, dẫn theo sáu đội viên”
Gần như đều điều động cả rồi.
Từ sau khi Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện, những người này ngày nào cũng ủ rũ mất tinh thần, hôm nay là thế nào vậy? Ai cũng được bơm máu gà rồi à?
“Đi điều tra! Xem xem bọn họ dẫn người đi đâu rồi!” Tướng quân Mali quát một tiếng, lại nói: “Còn nữa, theo dõi chặt chẽ bên phía đội trưởng Bành, xem xem hắn đã bắt được Tần Tốc chưa!”
“Rõ!”
“Quay lại!” Tướng quân Mali suy nghĩ một chút lại nói: “Phái hai người đến Vệ gia theo dõi.”
Sĩ quan phụ tá ngẩn ra.
Nửa năm qua, rất nhiều lần Tướng quân Mali không nhịn được phái người đến Vệ gia thăm dò tình hình, đến anh ta cũng không hiểu, Tướng quân Mali vui vẻ với cái chết của Vệ Thường Khuynh, hay là đang mong đợi xuất hiện kỳ tích là anh có thể trở lại đây?
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Không nghe thấy lời tôi à?” Tướng quân Mali trừng mắt.
Sĩ quan phụ tá vội vàng gật đầu: “Rõ! Tôi sẽ đi ngay.”
Nhìn sĩ quan phụ tá vội vàng ra ngoài, Tướng quân Mali nhìn mình trong gương, tóc hai bên mang tai đã hoa râm, nếp nhăn hình chữ xuyên (川) ở ấn đường đã sâu lắm rồi.
Ông ta cảm thấy nửa năm này trôi qua mệt mỏi hơn trước kia nhiều.
***
Vệ gia.
Bà Vệ ngồi trên cái ghế bành mà bà thích ngồi nhất trong phòng khách, xoay chuyển chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn đã ma sát đến bóng loáng trơn nhẵn trong tay.
Bà mặc một chiếc váy dài cách tân rộng, trên váy thêu hoa mai màu bạc, tóc vấn cao, cài một cây trâm bằng gỗ đàn hương, dung mạo trang nhã, da dẻ mịn màng, cần cổ thon dài, khí chất bất phàm. Nhìn chỉ khoảng gần bốn mươi tuổi, dáng vẻ thuỳ mị thướt tha.
Nhìn thấy bà ấy, ai cũng không hiểu tại sao chồng bà ấy lại nỡ vứt bỏ một người vợ xinh đẹp như vậy.
“Dì Vệ, dì Vệ, có một tin tức lớn.”
Tiêm Tiêm kéo Vương Đại Bảo chạy vào, nhìn thấy bà ấy đang lần tràng hạt lập tức dừng bước.
Lúc bà Vệ lần tràng hạt, chứng tỏ tâm tình của bà ấy đang không tốt, cần yên tĩnh.
Mà lúc này mặc dù nhìn bà ấy rất đẹp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh nhạt, có một loại hiu quạnh cách xa loài người, làm cho người khác không dám đến gần.
Nhưng xem ra, cô ta đã làm phiền đến sự yên tĩnh của bà ấy rồi.
Tiêm Tiêm khẽ run rẩy trong lòng.
Không biết tại sao, lúc này cô ta lại không khỏi thấy hơi sợ bà Vệ.
Mặc dù là bà Vệ đích thân mời cô ta và Vương Đại Bảo qua đây sống, nhưng cô ta và Đại Bảo cứ luôn có cảm giác bọn họ ở đây làm phiền đến bà ấy.
“Tin gì thế?”
Bà Vệ liếc bọn họ, mắt bà rất đẹp, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng, cộng thêm việc bình thường chẳng mấy khi bà ấy cười, mặt căng ra giống như đeo một cái mặt nạ, khiến cho người ta cảm thấy không cách nào thân thiết được.
Giọng bà ấy bình thản giống như tin tức gì cũng không thể làm cho bà ấy bộc lộ cảm xúc được vậy.
Nhưng, bọn họ vẫn phải nói tin tức này ra.
Tiêm Tiêm kéo cổ tay áo Vương Đại Bảo.
Vương Đại Bảo ho khan, nói: “Dì Vệ, nghe nói mấy người Quân Lương dẫn người đến đưa bố mẹ Tần Tốc đi rồi.”
Động tác lần tràng hạt của bà Vệ dừng lại.
Cuối cùng bà ấy quay lại phía bọn họ: “Dẫn đi rồi? Dẫn đi đâu?”
“Chúng cháu không biết, bây giờ có lẽ có rất nhiều người đều đang tìm bọn họ.”
“Càn quấy!” Giọng bà Vệ mang theo sự tức giận: “Bọn họ muốn gây chuyện cho Vệ Thường Khuynh à!”
Tiêm Tiêm và Vương Đại Bảo đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu lắm.
Đây sao lại là gây chuyện cho Vệ thiếu được chứ?
Gây chuyện thế nào?
Hơn nữa, Vệ Thiếu soái đã không còn nữa rồi, còn có thể gây chuyện gì cho anh được?
Còn có một chuyện khiến họ luôn cảm thấy khó hiểu, đó là bà Vệ luôn gọi cả họ tên con trai của mình. Hơn nữa, sau khi Vệ Thiếu soái xảy ra chuyện, họ chưa từng nhìn thấy bà ấy nhỏ một giọt nước mắt nào vì anh cả.
“Dì Vệ, thật ra Tần Tốc cũng rất đáng thương...” Vương Đại Bảo biết tình hình của Tần Tốc, luôn cảm thấy anh ta thật sự rất không dễ dàng.
Bà Vệ lạnh lùng nói: “Đáng thương? Đáng thương cũng là con đường mà cậu ta tự lựa chọn. Con người đều phải tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”
Vương Đại Bảo lập tức không nói được gì nữa.
“Mạt Na đã đến chưa?” Bà Vệ không để ý đến bọn họ, nhấn nút hỏi trợ lý giúp việc.
“Cô Mạt Na, cô ấy...”
“Gọi mợ Vệ.” Bà Vệ cau mày lại: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù Mạt Na chưa gả qua đây, nhưng tôi đã thừa nhận nó là con dâu của tôi rồi, mấy người phải gọi nó là mợ Vệ.”
“Vâng thưa bà chủ. Trước đó lúc bà đang nghỉ ngơi, mợ Vệ có gọi điện đến, nói là chiều nay cô ấy tạm thời có việc, không thể qua đây được.”
“Nó có nói là bận việc gì không?”
“Cô ấy nói là có một bữa tiệc nhỏ quan trọng nhất định phải tham gia, là tiệc bên chỗ Thủ trưởng.”
Tiệc bên chỗ Thủ trưởng?
Hình như Tiêm Tiêm phát hiện ra sắc mặt bà Vệ hơi thay đổi, nhưng định thần nhìn lại lại cảm thấy bà ấy vẫn đanh mặt như cũ, chắc do cô ta hoa mắt rồi.
Cô ta cảm thấy hơi buồn bực.
Bà Vệ đứng lên, nói: “Hai đứa tự chơi đi, dì về phòng nghỉ ngơi đây.”
Chỉ như vậy? Không còn chuyện gì nữa?
Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ thật sự thấy không hiểu bà Vệ lắm.
***
Tại trường đua ngựa Lạc Phi.
Tần Tốc đi theo sau Tề Tiểu Tô, nhanh chóng xuyên qua một loạt phòng ngựa, dựa vào các chướng ngại vật để tránh người trên đường.
Anh ta phát hiện ra Tề Tiểu Tô dường như còn quen thuộc trường đua ngựa hơn cả anh ta nữa.
Trên thực tế, bởi vì thói quen nghề nghiệp, sau khi anh ta đến trường đua ngựa không bao lâu đã nắm rõ hết tình hình và bố trí của trường đua ngựa rồi, nhưng Tề Tiểu Tô căn bản là không cần anh ta dẫn đường.
“Cô Tề, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô là ai không?” Cứ chạy theo cô như vậy, Tần Tốc thật sự cảm thấy không chắc chắn trong lòng.
“Không phải tôi đã nói rồi à? Tôi là vợ chưa cưới của đội trưởng nhà các anh.” Tề Tiểu Tô cũng không biết làm sao, cô đã nói rất nhiều lần rồi mà Tần Tốc lại chẳng chịu tin gì cả.
“Bên cạnh đội trưởng từ trước đến nay chưa từng có phụ nữ.” Tần Tốc nhấn mạnh.
Được rồi, có phải cô nên cảm thấy rất vui mừng không nhỉ? Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái.
Có vài người không tin bọn họ không phản bội theo Vệ Thường Khuynh.
Cũng có người cảm thấy lúc Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện bọn họ đều không ở bên cạnh anh, thân là thuộc hạ lại không hề giúp anh một chút nào, có phải trên thực tế bọn họ đều đã phản bội Vệ Thường Khuynh rồi không, cho nên mới khiến cho Vệ Thường Khuynh một mình cô đơn mất mạng.
Chợ đen cũng có người cảm thấy, nếu như Vệ Thường Khuynh vẫn chưa chết, vậy thì, với thái độ làm người và cách giải quyết công việc trước đây của anh, với sự chăm sóc đến thuộc hạ trước đây của anh, anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tần Tốc sống khó khăn như vậy được.
Cho nên, bọn họ liền theo dõi chặt chẽ, đợi xem Vệ Thường Khuynh có xuất hiện không.
Trước kia, đội viên của chiến đội Diệm Ưng đều lặng lẽ khoanh tay đứng nhìn. Bất kể Tần Tốc có khó khăn thế nào cũng không có ai ra tay giúp đỡ anh ta, họ cũng không hề liên lạc với nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ ra tay rồi!
Bọn họ vừa ra tay, đội ngũ các phía nhất định sẽ lập tức nhận được tin tức, tất cả mọi người đều sẽ hành động theo!
Đến Tướng quân Mali cũng bị doạ cho một phen.
Những người của chiến đội Diệm Ưng đó điên rồi sao?
“Là ai đi?” Ông ta trầm giọng hỏi.
Sĩ quan phụ tá nói: “Quân Lương và Xa Vũ, dẫn theo sáu đội viên”
Gần như đều điều động cả rồi.
Từ sau khi Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện, những người này ngày nào cũng ủ rũ mất tinh thần, hôm nay là thế nào vậy? Ai cũng được bơm máu gà rồi à?
“Đi điều tra! Xem xem bọn họ dẫn người đi đâu rồi!” Tướng quân Mali quát một tiếng, lại nói: “Còn nữa, theo dõi chặt chẽ bên phía đội trưởng Bành, xem xem hắn đã bắt được Tần Tốc chưa!”
“Rõ!”
“Quay lại!” Tướng quân Mali suy nghĩ một chút lại nói: “Phái hai người đến Vệ gia theo dõi.”
Sĩ quan phụ tá ngẩn ra.
Nửa năm qua, rất nhiều lần Tướng quân Mali không nhịn được phái người đến Vệ gia thăm dò tình hình, đến anh ta cũng không hiểu, Tướng quân Mali vui vẻ với cái chết của Vệ Thường Khuynh, hay là đang mong đợi xuất hiện kỳ tích là anh có thể trở lại đây?
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Không nghe thấy lời tôi à?” Tướng quân Mali trừng mắt.
Sĩ quan phụ tá vội vàng gật đầu: “Rõ! Tôi sẽ đi ngay.”
Nhìn sĩ quan phụ tá vội vàng ra ngoài, Tướng quân Mali nhìn mình trong gương, tóc hai bên mang tai đã hoa râm, nếp nhăn hình chữ xuyên (川) ở ấn đường đã sâu lắm rồi.
Ông ta cảm thấy nửa năm này trôi qua mệt mỏi hơn trước kia nhiều.
***
Vệ gia.
Bà Vệ ngồi trên cái ghế bành mà bà thích ngồi nhất trong phòng khách, xoay chuyển chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn đã ma sát đến bóng loáng trơn nhẵn trong tay.
Bà mặc một chiếc váy dài cách tân rộng, trên váy thêu hoa mai màu bạc, tóc vấn cao, cài một cây trâm bằng gỗ đàn hương, dung mạo trang nhã, da dẻ mịn màng, cần cổ thon dài, khí chất bất phàm. Nhìn chỉ khoảng gần bốn mươi tuổi, dáng vẻ thuỳ mị thướt tha.
Nhìn thấy bà ấy, ai cũng không hiểu tại sao chồng bà ấy lại nỡ vứt bỏ một người vợ xinh đẹp như vậy.
“Dì Vệ, dì Vệ, có một tin tức lớn.”
Tiêm Tiêm kéo Vương Đại Bảo chạy vào, nhìn thấy bà ấy đang lần tràng hạt lập tức dừng bước.
Lúc bà Vệ lần tràng hạt, chứng tỏ tâm tình của bà ấy đang không tốt, cần yên tĩnh.
Mà lúc này mặc dù nhìn bà ấy rất đẹp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh nhạt, có một loại hiu quạnh cách xa loài người, làm cho người khác không dám đến gần.
Nhưng xem ra, cô ta đã làm phiền đến sự yên tĩnh của bà ấy rồi.
Tiêm Tiêm khẽ run rẩy trong lòng.
Không biết tại sao, lúc này cô ta lại không khỏi thấy hơi sợ bà Vệ.
Mặc dù là bà Vệ đích thân mời cô ta và Vương Đại Bảo qua đây sống, nhưng cô ta và Đại Bảo cứ luôn có cảm giác bọn họ ở đây làm phiền đến bà ấy.
“Tin gì thế?”
Bà Vệ liếc bọn họ, mắt bà rất đẹp, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng, cộng thêm việc bình thường chẳng mấy khi bà ấy cười, mặt căng ra giống như đeo một cái mặt nạ, khiến cho người ta cảm thấy không cách nào thân thiết được.
Giọng bà ấy bình thản giống như tin tức gì cũng không thể làm cho bà ấy bộc lộ cảm xúc được vậy.
Nhưng, bọn họ vẫn phải nói tin tức này ra.
Tiêm Tiêm kéo cổ tay áo Vương Đại Bảo.
Vương Đại Bảo ho khan, nói: “Dì Vệ, nghe nói mấy người Quân Lương dẫn người đến đưa bố mẹ Tần Tốc đi rồi.”
Động tác lần tràng hạt của bà Vệ dừng lại.
Cuối cùng bà ấy quay lại phía bọn họ: “Dẫn đi rồi? Dẫn đi đâu?”
“Chúng cháu không biết, bây giờ có lẽ có rất nhiều người đều đang tìm bọn họ.”
“Càn quấy!” Giọng bà Vệ mang theo sự tức giận: “Bọn họ muốn gây chuyện cho Vệ Thường Khuynh à!”
Tiêm Tiêm và Vương Đại Bảo đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu lắm.
Đây sao lại là gây chuyện cho Vệ thiếu được chứ?
Gây chuyện thế nào?
Hơn nữa, Vệ Thiếu soái đã không còn nữa rồi, còn có thể gây chuyện gì cho anh được?
Còn có một chuyện khiến họ luôn cảm thấy khó hiểu, đó là bà Vệ luôn gọi cả họ tên con trai của mình. Hơn nữa, sau khi Vệ Thiếu soái xảy ra chuyện, họ chưa từng nhìn thấy bà ấy nhỏ một giọt nước mắt nào vì anh cả.
“Dì Vệ, thật ra Tần Tốc cũng rất đáng thương...” Vương Đại Bảo biết tình hình của Tần Tốc, luôn cảm thấy anh ta thật sự rất không dễ dàng.
Bà Vệ lạnh lùng nói: “Đáng thương? Đáng thương cũng là con đường mà cậu ta tự lựa chọn. Con người đều phải tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”
Vương Đại Bảo lập tức không nói được gì nữa.
“Mạt Na đã đến chưa?” Bà Vệ không để ý đến bọn họ, nhấn nút hỏi trợ lý giúp việc.
“Cô Mạt Na, cô ấy...”
“Gọi mợ Vệ.” Bà Vệ cau mày lại: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù Mạt Na chưa gả qua đây, nhưng tôi đã thừa nhận nó là con dâu của tôi rồi, mấy người phải gọi nó là mợ Vệ.”
“Vâng thưa bà chủ. Trước đó lúc bà đang nghỉ ngơi, mợ Vệ có gọi điện đến, nói là chiều nay cô ấy tạm thời có việc, không thể qua đây được.”
“Nó có nói là bận việc gì không?”
“Cô ấy nói là có một bữa tiệc nhỏ quan trọng nhất định phải tham gia, là tiệc bên chỗ Thủ trưởng.”
Tiệc bên chỗ Thủ trưởng?
Hình như Tiêm Tiêm phát hiện ra sắc mặt bà Vệ hơi thay đổi, nhưng định thần nhìn lại lại cảm thấy bà ấy vẫn đanh mặt như cũ, chắc do cô ta hoa mắt rồi.
Cô ta cảm thấy hơi buồn bực.
Bà Vệ đứng lên, nói: “Hai đứa tự chơi đi, dì về phòng nghỉ ngơi đây.”
Chỉ như vậy? Không còn chuyện gì nữa?
Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ thật sự thấy không hiểu bà Vệ lắm.
***
Tại trường đua ngựa Lạc Phi.
Tần Tốc đi theo sau Tề Tiểu Tô, nhanh chóng xuyên qua một loạt phòng ngựa, dựa vào các chướng ngại vật để tránh người trên đường.
Anh ta phát hiện ra Tề Tiểu Tô dường như còn quen thuộc trường đua ngựa hơn cả anh ta nữa.
Trên thực tế, bởi vì thói quen nghề nghiệp, sau khi anh ta đến trường đua ngựa không bao lâu đã nắm rõ hết tình hình và bố trí của trường đua ngựa rồi, nhưng Tề Tiểu Tô căn bản là không cần anh ta dẫn đường.
“Cô Tề, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô là ai không?” Cứ chạy theo cô như vậy, Tần Tốc thật sự cảm thấy không chắc chắn trong lòng.
“Không phải tôi đã nói rồi à? Tôi là vợ chưa cưới của đội trưởng nhà các anh.” Tề Tiểu Tô cũng không biết làm sao, cô đã nói rất nhiều lần rồi mà Tần Tốc lại chẳng chịu tin gì cả.
“Bên cạnh đội trưởng từ trước đến nay chưa từng có phụ nữ.” Tần Tốc nhấn mạnh.
Được rồi, có phải cô nên cảm thấy rất vui mừng không nhỉ? Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái.
/1139
|