Mạt Na gần đây đang bận rộn chuyện gì, rất nhiều ngươi không biết. Cho nên khi Phương Viện Viện nói câu này, người khác không cảm thấy có gì sai cả.
Nhưng bản thân Mạt Na nghe được lại thấy chói tai.
Gần đây cô ta đang phải chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Vệ Thường Khuynh.
Cô ta phải xin lại thân phận công dân Liên minh hợp pháp cho Vệ Thường Khuynh, còn phải thêm tên mình vào hồ sơ cá nhân của anh, tất nhiên là với thân phận vợ của Vệ Thường Khuynh.
Chỉ có như vậy, cô ta mới có được thân phận và tư cách hợp pháp để thương lượng cùng Thủ trưởng ban chấp hành, có được thứ giúp cô mang thai con của Vệ Thường Khuynh.
Những chuyện này, người khác không biết, nhưng Thủ trưởng ban chấp hành biết.
Thủ trưởng ban chấp hành biết, Phương Viện Viện có biết cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng khi Phương Viện Viện nói câu này, vẻ mặt của cô ta rất tự nhiên, cười rất dịu dàng, còn khoác tay Tướng quân Mạt, cô ta nhất thời không nhìn ra được, Phương Viện Viện nói câu này rốt cuộc là có ý gì.
Là thật lòng quan tâm cô ta, hay là trào phúng.
“Đừng nói như vậy, em đến thủ đô của Liên minh lần đầu phải không? Chị vẫn có thể dành thời gian đưa em đi đây đi đó, có thể giới thiệu bạn bè cho em làm quen.” Cô ta nói vậy.
Hai mắt Phương Viện Viện sáng ngời, lập tức hưng phấn đáp lời: “Thật ạ? Tốt quá, em thực sự muốn làm quen với vài người, chị Mạt Na bằng lòng giới thiệu giúp em thì còn gì bằng, bởi vì em cảm thấy nếu chị Mạt Na giới thiệu là phù hợp nhất.”
Nghe câu này, trong lòng Mạt Na có cảm giác không ổn lắm, cô ta không có ý định tiếp lời, chỉ muốn đẩy chủ đề này đi theo hướng khác.
Nhưng đúng lúc này, con trai của Tướng quân Mali - Darth đi tới, nghe Phương Viện Viện nói vậy liền hỏi ngay: “Cô Viện Viện muốn làm quen với ai thế? Tại sao cô Mạt Na lại là người giới thiệu phù hợp nhất?”
“Thì là người của chiến đội Diệm Ưng đó.” Phương Viện Viện nghiêng đầu đáp lời, trông rất ngây thơ.
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng cô, Thủ trưởng ban chấp hành vừa theo họ ra ngoài cũng phải biến sắc.
Con bé này!
Đã bảo nó đừng quậy phá, vẫn không khống chế được là sao?
Những người khác cũng đồng thời im lặng.
Đối với họ mà nói, Vệ Thường Khuynh được coi như một chủ đề cấm kỵ.
Tuy rằng Mạt Na không kiêng dè, vẫn còn cố gắng chạy ngược chạy xuôi lo liệu thân phận công dân mới cho anh, nhưng rất nhiều người biết chuyện đó không thể thành công.
Đã bị tòa án quân sự phán quyết thành kẻ phản quốc rồi thì làm sao mà thành công được?
Trừ khi, chỉ là một thân phận, trên hồ sơ còn in thêm ấn kí của kẻ phản quốc, mà Mạt Na không ngại ấn kí này.
Tất nhiên, tội phạm không tính lên đầu người nhà và họ hàng, không ảnh hưởng gì lớn tới cô ta và bà Vệ, dù sao thân phận và bối cảnh của nhà họ Mạt còn lù lù ra đó, không ai dám nói gì cô ta cả.
Nhưng họ không thể tùy tiện bàn luận về Vệ Thường Khuynh và chiến đội Diệm Ưng được, hiện tại thân phận của đội viên đội Diệm Ưng vẫn khá khó xử, bởi vì họ rất cứng đầu, một mực nhận định rằng nếu Diệm Ưng có tồn tại, vậy thì họ chỉ có một đội trưởng, tên là Vệ Thường Khuynh.
Cho nên hiện tại họ vẫn đang trong tình trạng ngừng bay và bị theo dõi.
Rất nhiều người không dám qua lại với họ.
Bây giờ Phương Viện Viện tỏ ý muốn làm quen với người của chiến đội Diệm Ưng trước mặt bao nhiêu nhân vật lớn như vậy, không phải là cố ý gây sự hay sao?
“Viện Viện, hôm nay con là nhân vật chính, không chào hỏi mọi người một tiếng sao?” Thủ trưởng ban chấp hành đổi ngay đề tài, đồng thời gửi cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo.
Phương Viện Viện bĩu môi.
Nhưng cuối cùng cũng không cố chấp mà nói tiếp nữa.
Không khí ở buổi tiệc lúc này mới đỡ hơn.
Cùng lúc đó, nhân viên ở phòng làm việc của Thủ trưởng ban chấp hành đã bắt đầu dốc toàn lực tra tìm tung tích của Tề Tiểu Tô. Quân bộ cũng hạ lệnh triệu tập Bành Khố Các.
Khi nhận được mệnh lệnh, Bành Khố Các đã phát hiện ra sự thật rằng mình bị đùa giỡn.
Đó chỉ là hình ảnh lập thể đa chiều mô phỏng hình dạng máy bay.
Còn hắn lại sợ một hình ảnh hư ảo như vậy đến mức mặt mũi biến sắc, ngã nhào xuống đất, phi cơ trong tay hắn bắn ra phát đạn theo dõi hướng về hình ảnh kia, kết quả là làm một chiếc xe chỉ huy đội bay phát nổ.
Tuy rằng chỉ khiến chiếc xe phát nổ, thiết bị bên trong hỏng hóc, không có tổn thất về người, nhưng như thế đã đủ mất mặt lắm rồi.
Mà đối phương rõ ràng đã chạy mất.
Họ còn bận rộn một cách ngu ngốc ở đây một hồi lâu.
Đây là cái tát đau nhất mà Bành Khố Các từng nhận trong ba mươi năm sống trên đời.
Nhận được lệnh triệu tập, sắc mặt của hắn đã không thể hình dung bằng từ xanh mét được nữa rồi.
“Rút!” Khi nghiến răng nghiến lợi thốt ra được một chữ này, hắn cảm thấy mình phải oanh tạc cả hành tinh mới đủ để trút hết oan khuất và tức giận trong lòng mình.
Người của trường đua ngựa thấy bọn họ cuối cùng cũng rút, bắt đầu reo hò.
“Chúng ta có thể quay về rồi!”
“Nhưng mà, sau khi quay về, chúng ta nhất định phải tố cáo tiếp!”
“Đúng vậy, chúng ta còn chịu thiệt hại mà, quân đội và chính phủ nên bồi thường cho chúng ta chứ?”
Thế Trạch xuất hiện, dùng thái độ vô cùng thành khẩn xin lỗi tất cả mọi người, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng tủi hờn, khiến cho đám đông tỏ ý tha thứ.
“Anh Thế Trạch cũng không có cách nào khác, không thể trách anh được.”
“Không sao, anh cũng nên kiên trì kiện tiếp đi, tổn thất của trường đua ngựa hôm nay cũng không nhỏ mà?”
“Phải phải phải.”
Thế Trạch luôn miệng đáp “phải phải phải”, đợi khi tiễn hết người đi rồi, hai mắt anh ta mới sáng lên, anh ta dặn trợ lí: “Đi, làm theo cách của chúng ta, dốc sức điều tra Tề Vân Diên.”
Anh ta đoán sai thân phận của Tề Vân Diên, còn tiện tay giúp sức cho cô, nhưng bây giờ anh ta càng tò mò về cô hơn, làm sao có thể phá vỡ hàng phòng ngự ở đài quan sát của anh ta, lặng lẽ đưa người đi như ở chốn không người vậy?
Thông qua chuyện này, Thế Trạch đột nhiên cảm thấy, chỉ dựa vào ông cậu làm Tướng quân của mình là không đủ.
Anh ta muốn cấu kết với Tề Vân Diên và người đã đón cô đi.
“Vâng.”
Thế Trạch vừa dặn dò thuộc hạ xong, điện thoại của anh ta đã kêu lên.
“A Trạch, hôm nay có qua ăn cơm không? Cà chua mà em trồng thu hoạch được rồi, hôm nay nấu cho anh mấy món ăn gia đình nhé.”
Là điện thoại của vợ chưa cưới anh ta gọi tới.
Thế Trạch nghe vậy, nhất thời cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ròng ròng.
Bên này, Thế Trạch nhẹ nhàng nói chuyện cùng vợ chưa cưới, bên kia, Tề Tiểu Tô vẫn chưa biết đã có bao nhiêu người huy động hết tiềm lực và quan hệ để tìm kiếm cô, cô đang được Vệ Thường Khuynh nắm tay nhau ra khỏi xe bay.
Chỗ mà họ hạ cánh là bên ngoài khu vực, cách tuyến phong tỏa chừng vài trăm mét.
Hệ thống Tiểu Nhất đã tra được, bên trong căn nhà thuộc sở hữu của thẻ thủy tinh có hai chiếc siêu xe và một chiếc máy bay tư nhân, nhưng hiện tại họ không thể lấy được, chỉ có thể đi bộ vào.
Cô quẹt thẻ thủy tinh là có thể tiến vào khu vực cao cấp có tên Thiên Vực này.
Chỉ có điều, người sống ở Thiên Vực căn bản chưa từng thấy ai đi bộ vào.
“Tần Tốc lái chiếc xe này quay lại trả cho người ta, sau đó tôi sẽ bảo Quân Lương đi đón cậu.” Vệ Thường Khuynh nói.
“Nhưng mà tôi bị cấm tiếp xúc với bất cứ hệ thống mạng...” Tần Tốc hơi chần chừ, anh ta biết rằng trước đó Thiếu soái có ở đây, chắc đã dùng thủ đoạn gì đó để ém nhẹm thông tin, nhưng nếu bây giờ anh ta chỉ đi một mình, còn lái thêm cả xe bay nữa, chắc chắn chưa đầy năm phút đã bị phát hiện.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn anh ta: “Xoắn cái gì? Bảo đi thì cứ đi đi.”
Lệnh cấm?
Có biết lệnh cấm và cả hệ thống lục soát này ban đầu là do anh tham gia thiết kế không?
Nhưng bản thân Mạt Na nghe được lại thấy chói tai.
Gần đây cô ta đang phải chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Vệ Thường Khuynh.
Cô ta phải xin lại thân phận công dân Liên minh hợp pháp cho Vệ Thường Khuynh, còn phải thêm tên mình vào hồ sơ cá nhân của anh, tất nhiên là với thân phận vợ của Vệ Thường Khuynh.
Chỉ có như vậy, cô ta mới có được thân phận và tư cách hợp pháp để thương lượng cùng Thủ trưởng ban chấp hành, có được thứ giúp cô mang thai con của Vệ Thường Khuynh.
Những chuyện này, người khác không biết, nhưng Thủ trưởng ban chấp hành biết.
Thủ trưởng ban chấp hành biết, Phương Viện Viện có biết cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng khi Phương Viện Viện nói câu này, vẻ mặt của cô ta rất tự nhiên, cười rất dịu dàng, còn khoác tay Tướng quân Mạt, cô ta nhất thời không nhìn ra được, Phương Viện Viện nói câu này rốt cuộc là có ý gì.
Là thật lòng quan tâm cô ta, hay là trào phúng.
“Đừng nói như vậy, em đến thủ đô của Liên minh lần đầu phải không? Chị vẫn có thể dành thời gian đưa em đi đây đi đó, có thể giới thiệu bạn bè cho em làm quen.” Cô ta nói vậy.
Hai mắt Phương Viện Viện sáng ngời, lập tức hưng phấn đáp lời: “Thật ạ? Tốt quá, em thực sự muốn làm quen với vài người, chị Mạt Na bằng lòng giới thiệu giúp em thì còn gì bằng, bởi vì em cảm thấy nếu chị Mạt Na giới thiệu là phù hợp nhất.”
Nghe câu này, trong lòng Mạt Na có cảm giác không ổn lắm, cô ta không có ý định tiếp lời, chỉ muốn đẩy chủ đề này đi theo hướng khác.
Nhưng đúng lúc này, con trai của Tướng quân Mali - Darth đi tới, nghe Phương Viện Viện nói vậy liền hỏi ngay: “Cô Viện Viện muốn làm quen với ai thế? Tại sao cô Mạt Na lại là người giới thiệu phù hợp nhất?”
“Thì là người của chiến đội Diệm Ưng đó.” Phương Viện Viện nghiêng đầu đáp lời, trông rất ngây thơ.
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng cô, Thủ trưởng ban chấp hành vừa theo họ ra ngoài cũng phải biến sắc.
Con bé này!
Đã bảo nó đừng quậy phá, vẫn không khống chế được là sao?
Những người khác cũng đồng thời im lặng.
Đối với họ mà nói, Vệ Thường Khuynh được coi như một chủ đề cấm kỵ.
Tuy rằng Mạt Na không kiêng dè, vẫn còn cố gắng chạy ngược chạy xuôi lo liệu thân phận công dân mới cho anh, nhưng rất nhiều người biết chuyện đó không thể thành công.
Đã bị tòa án quân sự phán quyết thành kẻ phản quốc rồi thì làm sao mà thành công được?
Trừ khi, chỉ là một thân phận, trên hồ sơ còn in thêm ấn kí của kẻ phản quốc, mà Mạt Na không ngại ấn kí này.
Tất nhiên, tội phạm không tính lên đầu người nhà và họ hàng, không ảnh hưởng gì lớn tới cô ta và bà Vệ, dù sao thân phận và bối cảnh của nhà họ Mạt còn lù lù ra đó, không ai dám nói gì cô ta cả.
Nhưng họ không thể tùy tiện bàn luận về Vệ Thường Khuynh và chiến đội Diệm Ưng được, hiện tại thân phận của đội viên đội Diệm Ưng vẫn khá khó xử, bởi vì họ rất cứng đầu, một mực nhận định rằng nếu Diệm Ưng có tồn tại, vậy thì họ chỉ có một đội trưởng, tên là Vệ Thường Khuynh.
Cho nên hiện tại họ vẫn đang trong tình trạng ngừng bay và bị theo dõi.
Rất nhiều người không dám qua lại với họ.
Bây giờ Phương Viện Viện tỏ ý muốn làm quen với người của chiến đội Diệm Ưng trước mặt bao nhiêu nhân vật lớn như vậy, không phải là cố ý gây sự hay sao?
“Viện Viện, hôm nay con là nhân vật chính, không chào hỏi mọi người một tiếng sao?” Thủ trưởng ban chấp hành đổi ngay đề tài, đồng thời gửi cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo.
Phương Viện Viện bĩu môi.
Nhưng cuối cùng cũng không cố chấp mà nói tiếp nữa.
Không khí ở buổi tiệc lúc này mới đỡ hơn.
Cùng lúc đó, nhân viên ở phòng làm việc của Thủ trưởng ban chấp hành đã bắt đầu dốc toàn lực tra tìm tung tích của Tề Tiểu Tô. Quân bộ cũng hạ lệnh triệu tập Bành Khố Các.
Khi nhận được mệnh lệnh, Bành Khố Các đã phát hiện ra sự thật rằng mình bị đùa giỡn.
Đó chỉ là hình ảnh lập thể đa chiều mô phỏng hình dạng máy bay.
Còn hắn lại sợ một hình ảnh hư ảo như vậy đến mức mặt mũi biến sắc, ngã nhào xuống đất, phi cơ trong tay hắn bắn ra phát đạn theo dõi hướng về hình ảnh kia, kết quả là làm một chiếc xe chỉ huy đội bay phát nổ.
Tuy rằng chỉ khiến chiếc xe phát nổ, thiết bị bên trong hỏng hóc, không có tổn thất về người, nhưng như thế đã đủ mất mặt lắm rồi.
Mà đối phương rõ ràng đã chạy mất.
Họ còn bận rộn một cách ngu ngốc ở đây một hồi lâu.
Đây là cái tát đau nhất mà Bành Khố Các từng nhận trong ba mươi năm sống trên đời.
Nhận được lệnh triệu tập, sắc mặt của hắn đã không thể hình dung bằng từ xanh mét được nữa rồi.
“Rút!” Khi nghiến răng nghiến lợi thốt ra được một chữ này, hắn cảm thấy mình phải oanh tạc cả hành tinh mới đủ để trút hết oan khuất và tức giận trong lòng mình.
Người của trường đua ngựa thấy bọn họ cuối cùng cũng rút, bắt đầu reo hò.
“Chúng ta có thể quay về rồi!”
“Nhưng mà, sau khi quay về, chúng ta nhất định phải tố cáo tiếp!”
“Đúng vậy, chúng ta còn chịu thiệt hại mà, quân đội và chính phủ nên bồi thường cho chúng ta chứ?”
Thế Trạch xuất hiện, dùng thái độ vô cùng thành khẩn xin lỗi tất cả mọi người, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng tủi hờn, khiến cho đám đông tỏ ý tha thứ.
“Anh Thế Trạch cũng không có cách nào khác, không thể trách anh được.”
“Không sao, anh cũng nên kiên trì kiện tiếp đi, tổn thất của trường đua ngựa hôm nay cũng không nhỏ mà?”
“Phải phải phải.”
Thế Trạch luôn miệng đáp “phải phải phải”, đợi khi tiễn hết người đi rồi, hai mắt anh ta mới sáng lên, anh ta dặn trợ lí: “Đi, làm theo cách của chúng ta, dốc sức điều tra Tề Vân Diên.”
Anh ta đoán sai thân phận của Tề Vân Diên, còn tiện tay giúp sức cho cô, nhưng bây giờ anh ta càng tò mò về cô hơn, làm sao có thể phá vỡ hàng phòng ngự ở đài quan sát của anh ta, lặng lẽ đưa người đi như ở chốn không người vậy?
Thông qua chuyện này, Thế Trạch đột nhiên cảm thấy, chỉ dựa vào ông cậu làm Tướng quân của mình là không đủ.
Anh ta muốn cấu kết với Tề Vân Diên và người đã đón cô đi.
“Vâng.”
Thế Trạch vừa dặn dò thuộc hạ xong, điện thoại của anh ta đã kêu lên.
“A Trạch, hôm nay có qua ăn cơm không? Cà chua mà em trồng thu hoạch được rồi, hôm nay nấu cho anh mấy món ăn gia đình nhé.”
Là điện thoại của vợ chưa cưới anh ta gọi tới.
Thế Trạch nghe vậy, nhất thời cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ròng ròng.
Bên này, Thế Trạch nhẹ nhàng nói chuyện cùng vợ chưa cưới, bên kia, Tề Tiểu Tô vẫn chưa biết đã có bao nhiêu người huy động hết tiềm lực và quan hệ để tìm kiếm cô, cô đang được Vệ Thường Khuynh nắm tay nhau ra khỏi xe bay.
Chỗ mà họ hạ cánh là bên ngoài khu vực, cách tuyến phong tỏa chừng vài trăm mét.
Hệ thống Tiểu Nhất đã tra được, bên trong căn nhà thuộc sở hữu của thẻ thủy tinh có hai chiếc siêu xe và một chiếc máy bay tư nhân, nhưng hiện tại họ không thể lấy được, chỉ có thể đi bộ vào.
Cô quẹt thẻ thủy tinh là có thể tiến vào khu vực cao cấp có tên Thiên Vực này.
Chỉ có điều, người sống ở Thiên Vực căn bản chưa từng thấy ai đi bộ vào.
“Tần Tốc lái chiếc xe này quay lại trả cho người ta, sau đó tôi sẽ bảo Quân Lương đi đón cậu.” Vệ Thường Khuynh nói.
“Nhưng mà tôi bị cấm tiếp xúc với bất cứ hệ thống mạng...” Tần Tốc hơi chần chừ, anh ta biết rằng trước đó Thiếu soái có ở đây, chắc đã dùng thủ đoạn gì đó để ém nhẹm thông tin, nhưng nếu bây giờ anh ta chỉ đi một mình, còn lái thêm cả xe bay nữa, chắc chắn chưa đầy năm phút đã bị phát hiện.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn anh ta: “Xoắn cái gì? Bảo đi thì cứ đi đi.”
Lệnh cấm?
Có biết lệnh cấm và cả hệ thống lục soát này ban đầu là do anh tham gia thiết kế không?
/1139
|