Cái gì?
Cái quái gì vậy?
Có phải bọn họ vừa nghe nhầm rồi không?
Vệ Thường Khuynh, Tề Tiểu Tô và cả đám Quân Lương, Tần Tốc đều ngẩn cả người ra.
Ánh mắt họ vô thức chuyển từ Phương Viện Viện sang Thủ trưởng ban chấp hành.
Ông ấy thật sự đã từng nói những lời này với Phương Viện Viện sao?
Đúng là không còn lời gì để nói nữa rồi.
Mặt của Vệ Thường Khuynh đen sì chẳng khác gì than.
Anh đã chọc phải ai vậy chứ?
Nếu như nói anh thật sự là người ong bướm khắp nơi, đi lừa gạt tình cảm của các cô gái, miệng lúc nào cũng ba hoa chích chòe tán tất cả các em, vậy thì giờ bị rơi vào tình cảnh này đúng là đáng đời.
Có những đóa hoa đào thối như thế này cũng là đáng đời anh lắm!
Nhưng mà anh không hề như thế!
Anh rõ ràng không! Gần! Nữ! Sắc!
Thật sự, đến hòa thượng cũng không thanh tịnh được như anh đâu!
Nhưng tại sao bây giờ anh lại bị đẩy vào tình thế như thế này?
Bà xã nhà anh vẫn còn đang đứng đây đấy, thế mà tự dưng ở đâu ra một cô Mạt Na nói là vợ của anh, lại thêm một cô Phương Viện Viện nói là từ nhỏ đã được tiêm nhiễm ý niệm lớn lên phải gả cho anh rồi.
Cái quái gì vậy hả?
Mắc mớ gì tới anh chứ!
Thật tức giận, anh muốn lật bàn!
Tề Tiểu Tô hơi nghiêng đầu về phía anh, trong đầu bỗng vang lên tiếng cười “ha ha” của cô.
Hệ thống Tiểu Nhất nói nhỏ: “Thiếu soái, có cần bản Hệ thống dùng phương pháp khoa học bói cho ngài một quẻ, để xem là hung hay cát không?”
Vệ Thường Khuynh: “…”
Xéo đi!
Xem quẻ cho bản thân thì khoa học cái nỗi gì!
Thủ trưởng ban chấp hành hơi lúng túng.
Ông ấy phất tay với trợ lý Triệu: “Đi đi, cậu nói với bên quân đội, mặc cho ai là người đến xâm phạm, nhất định không thể mềm mỏng, phải để cho bọn chúng biết, Liên minh không phải nơi bọn chúng muốn tới là tới!”
Giờ chắc không thể để Phương Viện Viện đi về được rồi, hơn nữa ông cũng phải giải thích rõ ràng với Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô về những lời con bé vừa nói ra.
“Rõ.” Trợ lý Triệu nhanh chóng quay người đi khỏi.
Không phải vừa rồi trong lúc vô tình anh ta nghe được một bí mật không nên nghe trong nhà của Thủ trưởng ban chấp hành đấy chứ? Trước kia rõ ràng Thủ trưởng và Vệ Thiếu soái vốn không có quan hệ cá nhân quá thân thiết, ngoài công việc ra, ông ấy cũng chưa từng nói thêm gì nhiều với Vệ Thiếu soái, thì ra là ông ấy bí mật muốn gả cô cháu gái yêu thương nhất cho Vệ Thiếu soái à?
Chẹp! Chẹp!
Đáng tiếc thay, ngay cả anh ta cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Vệ Thiếu soái.
Nếu không xảy ra chuyện đó thì tiền đồ của Vệ Thiếu soái đúng là đã bay xa rồi.
Cho dù là cô Mạt Na hay cô Phương Viện Viện, còn cả chính năng lực của Vệ Thiếu soái nữa, đều hơn hẳn người thường.
Đáng tiếc cậu ấy chết trẻ quá, còn phải mang danh phản quốc nữa chứ.
Trợ lý Triệu vừa cảm khái vừa đi truyền lời của Thủ trưởng cho người bên phía quân đội. Còn ở bên này, dưới ánh nhìn của Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh, Thủ trưởng đang không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Ông liếc mắt nhìn Phương Viện Viện, trong lòng hơi xúc động.
Ông cảm thấy hối hận, nếu đã xem con bé như con gái ruột của mình thì ông ấy nên để con bé bên cạnh, dạy dỗ con bé thật tốt mới phải.
Giờ xem ra, để con bé đi theo người bà ngoại có cái nhìn thiển cận kia đúng là đã hạ thấp tầm nhìn của con bé, khiến con bé trở thành một cô gái bị nuôi nhốt trong nhà như thời xưa, chỉ muốn dựa vào chút thủ đoạn nhỏ để đạt được mục đích của mình.
Hơn nữa, con bé còn để lộ mục đích của mình ra một cách ngây thơ như vậy.
Sao Thủ trưởng không nhìn ra, Phương Viện Viện vừa rồi là cố nặn ra nước mắt, mà vừa rồi con bé khóc ầm lên cũng là muốn để cho Tề Vân Diên nghe thôi.
Con bé muốn để đối phương biết, nó và Vệ Thường Khuynh có ràng buộc đấy.
Cuối cùng là nó có ý gì?
Muốn để Tề Vân Diên ghen tị à?
Cô bé đó còn cần phải ghen tị sao?
Tuy rằng ông ấy không thể ngờ được, một Vệ Thường Khuynh lúc nào cũng giống như hòa thượng, sau khi mất tích nửa năm, bên cạnh cậu ấy lại có một người phụ nữ có tình cảm tốt như vậy.
Nếu là như trước kia, ông ấy thật sự còn có ý định muốn thuyết phục Vệ Thường Khuynh kết hôn với Phương Viện Viện. Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai đứa bé này đều có quan hệ rất lớn với ông ấy, nếu cả hai đến được với nhau là tốt nhất.
Nhưng bây giờ lại nhảy ra một Tề Vân Diên.
Nên tất cả kế hoạch đều phải thay đổi rồi.
Ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ miễn cưỡng Vệ Thường Khuynh.
Nhưng, mặc dù ông ấy có hơi thất vọng vì chút mánh khóe nhỏ của Phương Viện Viện, nhưng cũng không muốn để con bé phải thương tâm.
Trong lúc nhất thời, hai hàng lông mày của Thủ trưởng đều nhăn lại.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy dáng vẻ này của ông, không biết vì sao cơn tức giận trong lòng cô cũng tiêu tán đi hết.
“Như vậy đi, chắc mọi người còn chưa ăn cơm nhỉ? Sân bóng này của tôi rất ít có người ngoài đến, buổi tối hôm nay tôi mời khách, làm một bữa cơm ngay ở chỗ này được không?”
Vốn không nên như thế.
Dù gì Tề Vân Diên cũng đang là người mà phía quân đội muốn bắt.
Nhưng giờ đã biết thân phận của cô, cũng được nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, Thủ trưởng cảm thấy không cần để ý nhiều đến chuyện đó nữa.
Nếu ông ấy không tin Tề Vân Diên, chẳng lẽ còn không tin Vệ Thường Khuynh sao?
Hơn nữa, đúng là ông ấy vẫn luôn muốn được ngồi ăn cơm chung với Vệ Thường Khuynh.
Nửa đời người của ông vẫn chưa có được cơ hội này.
Nhớ tới chuyện đó, trong lòng Thủ trưởng bỗng dấy lên nỗi chua xót.
“Ăn cơm?” Phương Viện Viện mở to hai mắt nhìn ông, nhưng cô ta biết ranh giới cuối cùng của cậu mình ở đâu, cô ta không dám luôn trái lại lời của ông nên đành gật đầu, nói: “Cũng được, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói!”
Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh cùng đưa mắt trao đổi nhanh một cái.
Vệ Thường Khuynh khẽ gật đầu.
Không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Cô việc gì phải sợ.
Trái lại cô còn muốn nhìn xem Thủ trưởng ban Chấp hành có thể nói ra điều bí mật gì. Mà nếu có cơ hội, cô cũng muốn hỏi ông ấy xem chuyện bức hình kia là sao.
Bên cạnh sân bóng có một tòa nhà, hiện tại, người có thể chiếm một khu đất rộng lớn, xây một tòa nhà to đẹp như thế này là phải có quyền thế rất cao mới làm được.
Đương nhiên, căn nhà nhìn vẻ ngoài không có gì quá đặc biệt này, nhưng nội thất bên trong nó vẫn là loại công nghệ cao mà lần đầu tiên Tề Tiểu Tô nhìn thấy.
Nhưng chuyện khiến họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là, trong đây không có đầu bếp, chính Thủ trưởng tự mình xuống bếp nấu nướng.
Thấy ông mặc tạp dề nhưng Phương Viện Viện không hề có dáng vẻ gì là ngạc nhiên cả, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lại cùng liếc nhìn nhau.
“Thủ trưởng, ngài nghỉ ngơi trước đi, để tôi làm cơm cho.” Tề Tiểu Tô đi tới.
Thủ trưởng ban chấp hành hơi ngạc nhiên.
Hạ Kế Dao cũng bước đến: “Để tôi đi, tài nấu ăn của tôi không tệ đâu.”
Những người khác nào dám ngồi nữa, tất cả đều như ong vỡ tổ tràn vào phòng bếp: “Đúng đúng, Hạ Kế Dao là đầu bếp trong đội chúng tôi đấy, chúng tôi đều có thể làm trợ thủ cho cậu ấy.”
Để Thủ trưởng ban chấp hành nấu cơm cho họ, họ còn có thể nuốt trôi sao?!
Tề Tiểu Tô nhấc chân đạp vào mông đám Tần Tốc: “Để tôi, nhìn cũng biết các anh không biết làm rồi, mau ra ngoài, để Hạ Kế Dao vào giúp tôi là được rồi.”
Đám Tần Tốc ngượng ngùng đi ra ngoài.
Biết làm sao được, bọn họ có thể đi đánh tinh tặc, có thể điều khiển phi cơ, có thể nổ súng, nhưng đúng là họ chẳng biết tí gì về nấu ăn cả.
Lúc này, Phương Viện Viện ngồi ở trong phòng khách cũng nhìn vào, cô ta cười nói: “Cậu à, cậu nhìn xem, cô Tề đứng chung một chỗ với Hạ Kế Dao có phải rất xứng đôi không? Hai người họ đều rất đẹp.”
Trong lòng mọi người đều rùng mình một cái.
Mặt của Hạ Kế Dao hệt như một quả mướp đắng.
Anh ta chán sống rồi à mà dám tranh phụ nữ với đội trưởng chứ?
Vệ Thường Khuynh lạnh lùng đi tới, nói với Hạ Kế Dao: “Ra ngoài.”
Hạ Kế Dao: “…” Đội trưởng, đâu phải em nói câu đấy đâu, chuyện này không liên quan đến em.
Cái quái gì vậy?
Có phải bọn họ vừa nghe nhầm rồi không?
Vệ Thường Khuynh, Tề Tiểu Tô và cả đám Quân Lương, Tần Tốc đều ngẩn cả người ra.
Ánh mắt họ vô thức chuyển từ Phương Viện Viện sang Thủ trưởng ban chấp hành.
Ông ấy thật sự đã từng nói những lời này với Phương Viện Viện sao?
Đúng là không còn lời gì để nói nữa rồi.
Mặt của Vệ Thường Khuynh đen sì chẳng khác gì than.
Anh đã chọc phải ai vậy chứ?
Nếu như nói anh thật sự là người ong bướm khắp nơi, đi lừa gạt tình cảm của các cô gái, miệng lúc nào cũng ba hoa chích chòe tán tất cả các em, vậy thì giờ bị rơi vào tình cảnh này đúng là đáng đời.
Có những đóa hoa đào thối như thế này cũng là đáng đời anh lắm!
Nhưng mà anh không hề như thế!
Anh rõ ràng không! Gần! Nữ! Sắc!
Thật sự, đến hòa thượng cũng không thanh tịnh được như anh đâu!
Nhưng tại sao bây giờ anh lại bị đẩy vào tình thế như thế này?
Bà xã nhà anh vẫn còn đang đứng đây đấy, thế mà tự dưng ở đâu ra một cô Mạt Na nói là vợ của anh, lại thêm một cô Phương Viện Viện nói là từ nhỏ đã được tiêm nhiễm ý niệm lớn lên phải gả cho anh rồi.
Cái quái gì vậy hả?
Mắc mớ gì tới anh chứ!
Thật tức giận, anh muốn lật bàn!
Tề Tiểu Tô hơi nghiêng đầu về phía anh, trong đầu bỗng vang lên tiếng cười “ha ha” của cô.
Hệ thống Tiểu Nhất nói nhỏ: “Thiếu soái, có cần bản Hệ thống dùng phương pháp khoa học bói cho ngài một quẻ, để xem là hung hay cát không?”
Vệ Thường Khuynh: “…”
Xéo đi!
Xem quẻ cho bản thân thì khoa học cái nỗi gì!
Thủ trưởng ban chấp hành hơi lúng túng.
Ông ấy phất tay với trợ lý Triệu: “Đi đi, cậu nói với bên quân đội, mặc cho ai là người đến xâm phạm, nhất định không thể mềm mỏng, phải để cho bọn chúng biết, Liên minh không phải nơi bọn chúng muốn tới là tới!”
Giờ chắc không thể để Phương Viện Viện đi về được rồi, hơn nữa ông cũng phải giải thích rõ ràng với Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô về những lời con bé vừa nói ra.
“Rõ.” Trợ lý Triệu nhanh chóng quay người đi khỏi.
Không phải vừa rồi trong lúc vô tình anh ta nghe được một bí mật không nên nghe trong nhà của Thủ trưởng ban chấp hành đấy chứ? Trước kia rõ ràng Thủ trưởng và Vệ Thiếu soái vốn không có quan hệ cá nhân quá thân thiết, ngoài công việc ra, ông ấy cũng chưa từng nói thêm gì nhiều với Vệ Thiếu soái, thì ra là ông ấy bí mật muốn gả cô cháu gái yêu thương nhất cho Vệ Thiếu soái à?
Chẹp! Chẹp!
Đáng tiếc thay, ngay cả anh ta cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Vệ Thiếu soái.
Nếu không xảy ra chuyện đó thì tiền đồ của Vệ Thiếu soái đúng là đã bay xa rồi.
Cho dù là cô Mạt Na hay cô Phương Viện Viện, còn cả chính năng lực của Vệ Thiếu soái nữa, đều hơn hẳn người thường.
Đáng tiếc cậu ấy chết trẻ quá, còn phải mang danh phản quốc nữa chứ.
Trợ lý Triệu vừa cảm khái vừa đi truyền lời của Thủ trưởng cho người bên phía quân đội. Còn ở bên này, dưới ánh nhìn của Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh, Thủ trưởng đang không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Ông liếc mắt nhìn Phương Viện Viện, trong lòng hơi xúc động.
Ông cảm thấy hối hận, nếu đã xem con bé như con gái ruột của mình thì ông ấy nên để con bé bên cạnh, dạy dỗ con bé thật tốt mới phải.
Giờ xem ra, để con bé đi theo người bà ngoại có cái nhìn thiển cận kia đúng là đã hạ thấp tầm nhìn của con bé, khiến con bé trở thành một cô gái bị nuôi nhốt trong nhà như thời xưa, chỉ muốn dựa vào chút thủ đoạn nhỏ để đạt được mục đích của mình.
Hơn nữa, con bé còn để lộ mục đích của mình ra một cách ngây thơ như vậy.
Sao Thủ trưởng không nhìn ra, Phương Viện Viện vừa rồi là cố nặn ra nước mắt, mà vừa rồi con bé khóc ầm lên cũng là muốn để cho Tề Vân Diên nghe thôi.
Con bé muốn để đối phương biết, nó và Vệ Thường Khuynh có ràng buộc đấy.
Cuối cùng là nó có ý gì?
Muốn để Tề Vân Diên ghen tị à?
Cô bé đó còn cần phải ghen tị sao?
Tuy rằng ông ấy không thể ngờ được, một Vệ Thường Khuynh lúc nào cũng giống như hòa thượng, sau khi mất tích nửa năm, bên cạnh cậu ấy lại có một người phụ nữ có tình cảm tốt như vậy.
Nếu là như trước kia, ông ấy thật sự còn có ý định muốn thuyết phục Vệ Thường Khuynh kết hôn với Phương Viện Viện. Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai đứa bé này đều có quan hệ rất lớn với ông ấy, nếu cả hai đến được với nhau là tốt nhất.
Nhưng bây giờ lại nhảy ra một Tề Vân Diên.
Nên tất cả kế hoạch đều phải thay đổi rồi.
Ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ miễn cưỡng Vệ Thường Khuynh.
Nhưng, mặc dù ông ấy có hơi thất vọng vì chút mánh khóe nhỏ của Phương Viện Viện, nhưng cũng không muốn để con bé phải thương tâm.
Trong lúc nhất thời, hai hàng lông mày của Thủ trưởng đều nhăn lại.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy dáng vẻ này của ông, không biết vì sao cơn tức giận trong lòng cô cũng tiêu tán đi hết.
“Như vậy đi, chắc mọi người còn chưa ăn cơm nhỉ? Sân bóng này của tôi rất ít có người ngoài đến, buổi tối hôm nay tôi mời khách, làm một bữa cơm ngay ở chỗ này được không?”
Vốn không nên như thế.
Dù gì Tề Vân Diên cũng đang là người mà phía quân đội muốn bắt.
Nhưng giờ đã biết thân phận của cô, cũng được nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, Thủ trưởng cảm thấy không cần để ý nhiều đến chuyện đó nữa.
Nếu ông ấy không tin Tề Vân Diên, chẳng lẽ còn không tin Vệ Thường Khuynh sao?
Hơn nữa, đúng là ông ấy vẫn luôn muốn được ngồi ăn cơm chung với Vệ Thường Khuynh.
Nửa đời người của ông vẫn chưa có được cơ hội này.
Nhớ tới chuyện đó, trong lòng Thủ trưởng bỗng dấy lên nỗi chua xót.
“Ăn cơm?” Phương Viện Viện mở to hai mắt nhìn ông, nhưng cô ta biết ranh giới cuối cùng của cậu mình ở đâu, cô ta không dám luôn trái lại lời của ông nên đành gật đầu, nói: “Cũng được, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói!”
Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh cùng đưa mắt trao đổi nhanh một cái.
Vệ Thường Khuynh khẽ gật đầu.
Không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Cô việc gì phải sợ.
Trái lại cô còn muốn nhìn xem Thủ trưởng ban Chấp hành có thể nói ra điều bí mật gì. Mà nếu có cơ hội, cô cũng muốn hỏi ông ấy xem chuyện bức hình kia là sao.
Bên cạnh sân bóng có một tòa nhà, hiện tại, người có thể chiếm một khu đất rộng lớn, xây một tòa nhà to đẹp như thế này là phải có quyền thế rất cao mới làm được.
Đương nhiên, căn nhà nhìn vẻ ngoài không có gì quá đặc biệt này, nhưng nội thất bên trong nó vẫn là loại công nghệ cao mà lần đầu tiên Tề Tiểu Tô nhìn thấy.
Nhưng chuyện khiến họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là, trong đây không có đầu bếp, chính Thủ trưởng tự mình xuống bếp nấu nướng.
Thấy ông mặc tạp dề nhưng Phương Viện Viện không hề có dáng vẻ gì là ngạc nhiên cả, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lại cùng liếc nhìn nhau.
“Thủ trưởng, ngài nghỉ ngơi trước đi, để tôi làm cơm cho.” Tề Tiểu Tô đi tới.
Thủ trưởng ban chấp hành hơi ngạc nhiên.
Hạ Kế Dao cũng bước đến: “Để tôi đi, tài nấu ăn của tôi không tệ đâu.”
Những người khác nào dám ngồi nữa, tất cả đều như ong vỡ tổ tràn vào phòng bếp: “Đúng đúng, Hạ Kế Dao là đầu bếp trong đội chúng tôi đấy, chúng tôi đều có thể làm trợ thủ cho cậu ấy.”
Để Thủ trưởng ban chấp hành nấu cơm cho họ, họ còn có thể nuốt trôi sao?!
Tề Tiểu Tô nhấc chân đạp vào mông đám Tần Tốc: “Để tôi, nhìn cũng biết các anh không biết làm rồi, mau ra ngoài, để Hạ Kế Dao vào giúp tôi là được rồi.”
Đám Tần Tốc ngượng ngùng đi ra ngoài.
Biết làm sao được, bọn họ có thể đi đánh tinh tặc, có thể điều khiển phi cơ, có thể nổ súng, nhưng đúng là họ chẳng biết tí gì về nấu ăn cả.
Lúc này, Phương Viện Viện ngồi ở trong phòng khách cũng nhìn vào, cô ta cười nói: “Cậu à, cậu nhìn xem, cô Tề đứng chung một chỗ với Hạ Kế Dao có phải rất xứng đôi không? Hai người họ đều rất đẹp.”
Trong lòng mọi người đều rùng mình một cái.
Mặt của Hạ Kế Dao hệt như một quả mướp đắng.
Anh ta chán sống rồi à mà dám tranh phụ nữ với đội trưởng chứ?
Vệ Thường Khuynh lạnh lùng đi tới, nói với Hạ Kế Dao: “Ra ngoài.”
Hạ Kế Dao: “…” Đội trưởng, đâu phải em nói câu đấy đâu, chuyện này không liên quan đến em.
/1139
|